Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Sau khi vào trong nhà hết, phòng ngoài im phăng phắc chứ không la hét quát tháo như tôi tưởng tượng.
Tôi cố lắng tai nghe, chỉ thấy tiếng thì thẩm nho nhỏ, không rõ là giọng của ai. Cỡ độ 15p sau thì lại nghe tiếng xe máy dừng trước cửa. Có thêm người nữa mở cửa vào, rồi lại thì thào thêm 1 lúc nữa. Xong cuối cùng là tiếng bố thằng Đ.A nói: Thôi đi đi.
Tiếng ồn ào lại nổi lên, tiếng xe máy đồng loạt nổ máy, mọi người lục tục kéo nhau đi.
Được 1 lúc thì thằng Đ.A vào trong phòng hỏi nhỏ: Mày ngủ chưa.
Tôi đáp: Ngủ làm sao được. Thế rốt cục là có chuyện gì vậy mày.
Đ.A: Chuyện làm ăn của bố tao. Tao với mày bị vạ lây thôi.
Tôi: Lạ thật, bình thường có bao giờ mày bị dính vào mấy việc làm ăn của bố mày đâu nhỉ.
Đ.A: Bố tao cũng bảo là lạ. Trước giờ bọn HP nó vẫn tuân thủ luật bất thành văn trong giới giang hồ mà.
Tôi hỏi: Luật gì ?
Đ.A: 1 là không báo cớm, 2 là không kéo gia đình, người thân vào cuộc.
Tôi: Chắc bọn nó cho rằng mày không phải là người ngoài cuộc nữa. Mà mày có tham gia vào công việc của bố mày không đấy.
Đ.A: Tao cũng xin bố tao mấy lần nhưng ông ấy có cho đâu. Lúc nào cũng bắt học. Ông ấy hay nói câu gì mà: “Một thằng luật sư xách cặp còn hơn 100 thằng xã hội đen ôm súng”
Tôi: À câu đấy tao biết, trong truyện “Bố già” đấy. Hoá ra bố mày cũng đọc truyện đấy hả.
Đ.A: Nhưng ông ấy sao cấm tao được mãi. Hôm nào họp băng ở nhà tao chả ngồi trong này nghe lén.
Tôi: Thế mày có hóng được chuyện gì không.
Đ.A: Cũng sơ sơ. tao đoán ông ấy cũng cố tình để cho tao nghe. Chắc biết tao cũng éo học hành được.
Tôi: Ừ, thì hôm nay ông ấy chả cho mày ngồi họp luôn đấy thôi.
Đ.A: Thì hôm nay là lần đầu tiên tao bị ốp nên mới có ngoại lệ.
Tôi: Ờ mà sao bọn HP lại sang NĐ mình gây chiến ấy nhỉ.
Đ.A: Tao nghe nói là hình như sau khi “thằng” Dung Hà bị bắn chết. Công an bên HP nó đang làm mạnh lắm. Nên bọn nó mới dạt về NĐ trú bão.
Tôi: “Thằng” Dung Hà là ai vậy ?
Đ.A: Thấy bảo là trùm giang hồ HP. Vào nam làm ăn bị bắn chết. Tao cũng éo rõ lắm.
Tôi: Thế NĐ mình thì ai là trùm ? đừng nói là bố mày nhé.
Đ.A: Tao cũng không biết. thấy lão Tuấn trọc bảo NĐ vẫn chưa có ai đủ bản lĩnh nhất thống được. Vẫn còn đang tranh giành lắm. Nhưng tao chưa thấy bố tao phải luỵ thằng nào cả.
Tôi: Thế chắc bố mày cũng có số có má rồi.
Thằng Đ.A thở dài đáp: Bố tao bảo NĐ đang trong thời loạn. Kiếm ăn thì dễ nhưng chết lúc nào éo biết. Cỡ bố tao, ở NĐ cũng phải có 5,6 thằng. Lúc nào cũng kèn cựa với lừa lừa đâm sau lưng nhau. Giờ lại thêm bọn HP nữa.
Tôi: Biết đâu bọn HP sang đây lại chẳng có thằng nào đứng đằng sau đỡ đầu.
Đ.A: Bố tao cũng bảo thế. Vì trước giờ NĐ với HP, nước sông không chạm nước giếng. Bọn HP mạnh hơn nhưng cũng chả dám sang NĐ chiếm địa bàn. Kể cả hồi “thằng” Dung Hà còn xưng hùng xưng bá ở HP.
Hiếm khi thấy thằng Đ.A trải lòng nhiều thế, tôi đánh bạo hỏi: Thế mày có biết bố mày làm gì không. Chứ tự nhiên lấy đâu ra tiền mà nuôi cả băng vậy.
Thằng Đ.A nhìn tôi chăm chú một lúc đoạn nói: Trước giờ tao không nói chuyện nhà tao với mày không phải tao không tin mày, mà vì tao không muốn mày biết rồi lại liên luỵ. Nhưng thôi, hôm nay mày cũng dính vào rồi, tao nói cho mày cũng chả sao:
Dân giang hồ ở NĐ có nhiều cách làm ăn lắm. Mạn thành phố mình thì băng thằng Tùng sến bao lô đề cá độ, băng thằng Tiến xù bảo kê sòng bạc, Băng thằng Tuấn Xồm thầu khu bến xe với bến tàu. Hình như còn có băng thằng Minh Điều chuyên ăn hàng ở đường mười (bọn này thì ít người hơn, nhưng liều lĩnh lắm).
Tôi hỏi: Thế còn bố mày ?
Đ.A: Bố tao thực ra cũng mới tham gia vào thôi. Vì mới nên không tranh giành được với những mảng mà bọn nó đã phân chia trước rồi.
Tôi: Thế bố mày làm mảng nào.
Đ.A: Hàng trắng.
Tôi há hốc mồm: Bố mày buôn heroin à.
Đ.A dửng dưng: Nhà tao ở khu này mà mày cũng không đoán ra à.
Tôi: Tao cũng nghi nghi. Nhưng mà buôn Heroin là tử hình đấy.
Đ.A: Ai chả biết. Nhưng cái này siêu lợi nhuận. Chứ không bố tao làm sao mà kèn cựa được với những băng khác.
Tôi hỏi lại: Mà sao mày kể chuyện này với tao. Không sợ tao báo công an à.
Đ.A cười: Mày hỏi chứ có phải tự nhiên tao kể chứ. Với lại bạn bè chơi với nhau mà không tin thì còn tin ai được nữa.
Tôi: Giờ mày cũng định tham gia vào công việc của bố mày à.
Đ.A: Tao đã bảo là tao xin mấy lần rồi nhưng bố tao không cho mà.
Tôi: Tao nghĩ mày không nên dính vào, có chuyện gì thì nhà còn có mày đứng ra gánh vác. Chứ cả 2 bố con đều đi hết thì … Mà chắc bố mày cũng nghĩ thế nên mới không để mày dính vào.
Thằng Đ.A nhìn lên trần nhà thở dài: Lúc đầu tao cũng nghĩ như mày vậy. Nhưng nhiều lúc tao lại thấy nghi nghi. Rõ ràng bố tao không cho tao dính vào chuyện làm ăn. Nhưng ông ấy vẫn cho lão Tuấn trọc chơi với tao. Tiếng là chơi mà tao thấy như kiểu ông ấy cử lão Tuấn trọc làm thầy dậy tao ấy. Lão ấy dậy tao đánh nhau, xong dậy tao kiến thức giang hồ, … chỉ có chuyện làm ăn là không bao giờ lão ấy nhắc đến. Nhưng tao nghĩ nếu mà bố tao không muốn tao dính vào chuyện giang hồ thì ông ấy đã cấm tiệt lão Tuấn không dậy tao mấy trò đó rồi.
……..
Lúc đó, cả tôi và thằng Đ.A đều không thể ngờ được dụng tâm của bố nó. Dụng tâm của một người suýt vươn lên được vị trí ông trùm giang hồ đất bắc.
………………………………..
Nằm nói truyện được một lúc thì cả tôi và thằng Đ.A đều thiếp đi lúc nào không biết.
Tôi giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng xe máy dừng trước cửa, quay sang cạnh thì thấy thằng Đ.A cũng đã nhỏm dậy. Nó chạy ra nhà ngoài mở cửa. Xong tôi nghe tiếng bố nó: Mày vẫn chưa ngủ à.
Đ.A: Con đang ngủ thì nghe tiếng xe bố về. Mà mọi người đâu hết rồi ạ.
Bố thằng Đ.A (Giờ gọi là chú Thắng cho dễ nhé, cứ bố thằng Đ.A mãi đau hết cả tay): Tao cho giải tán về hết rồi.
Đ.A: Thế bố không bem cho bọn HP một trận à.
Chú Thắng:Bem bem, lúc nào cũng bem. Đến bao giờ mày mới dùng cái đầu để giải quyết công việc đây.
Thằng Đ.A lập tức im thin thít. bố nó nói tiếp: Nếu muốn sống trong xã hội này, mày phải biết dùng đầu óc. Đâm chém chỉ dành cho mấy thằng đồ tể, tay sai hạng bét. Việc hôm nay mà hô hào anh em đổ máu thì chỉ lợi cho bọn cớm với những băng khác. Mà chính mình thì bị mắc mưu bọn nó.
Thằng Đ.A: Bị mắc mưu á cơ ?
Chú Thắng: Mày có quen con bé nào tên Mai không ?
Đ.A: Mai nào ạ, còn quen mấy đứa tên Mai cơ.
Tôi nghe chú Thắng thở dài: Mày mà không bỏ tật gái gú đi thì còn chết con ạ. Con Mai nhà bên kia cầu Đò Quan đấy.
Đ.A: Dạ có … mà sao ạ.
Chú Thắng: Việc hôm nay mày bị ốp là do nó đấy ?
Đ.A: Nó cho người ốp con ?????
Chú Thắng: Thật ra nó cũng là con tốt thí thôi. Thằng Tùng Sến có 1 thằng đàn em chơi thân với con Mai. Nó biết là con Mai có dính líu tình cảm với mày. Nó lại chơi với mấy thằng HP mới dạt về đây. Nên nó cho người giới thiệu con Mai cho một thằng trong đám đó. Hôm nay chắc mày làm gì con Mai nên nó mới báo cho thằng Thành đến đập mày.
Đ.A: Vậy thì có gì mà mắc mưu ạ ?
Chú Thắng: Mày ngu thế, thằng Tùng sến muốn lấy đó làm cái cớ để băng mình chiến nhau với băng HP. Nó thì ở giữa ngư ông đắc lợi.
Im lặng một lúc xong thằng Đ.A mới ngập ngừng hỏi : Mà sao bố biết chuyện này vậy ?
Chú Thắng: Sống ở cái xã hội này mà không có tai mắt thì chết lúc nào không biết con ạ.
Thằng Đ.A hỏi tiếp: Bố biết rồi sao còn hô hào anh em đến đây làm gì.
Chú Thắng: Là do bọn nó nghe tin kéo đến. Với lại việc bọn Hp cũng đang căng thẳng. Lúc đầu tao cũng tin là bọn nó tuyên chiến.
Đ.A: Thế giờ mọi chuyện sao rồi ạ.
Chú Thắng: Cái đấy mày không cần quan tâm. Thôi đi ngủ đi, mà hôm nay thầy chủ nhiệm lại gọi cho tao báo mày bị đình chỉ 1 tuần đấy. Mày cứ liệu cái thần hồn.
Đ.A: Ôi giời, học cho lắm rồi cũng đi làm cu li cao cấp. Con chả muốn đi học nữa. Con muốn giúp bố làm ăn.
Thằng Đ.A chưa dứt lời thì tôi đã nghe bốp một tiếng. rồi giọng chú Thắng lạnh lùng: Tao cấm mày bỏ học. Mày không tốt nghiệp phổ thông được thì tao giết.
Xong tôi thấy thằng Đ.A lủi thủi đi vào nhà, nằm xuống cạnh tôi. Tôi cũng im lặng không dám nói gì vì sợ bố nó biết tôi nghe trộm chuyện của 2 bố con nó. Cứ nằm thế một lúc xong tôi ngủ thiếp đi.
………..
Chuyện này mình kể tiếp theo chắc sẽ đụng chạm đến một số nhân vật có tiếng tăm thời kỳ đó ở NĐ. Vậy nên mình xin phép hư cấu một số tình tiết và thông tin về nhân vật kẻo ảnh hưởng. Mình cũng đề nghị anh em đừng lùng info làm gì. Ảnh hưởng đến người ta, ảnh hưởng đến cả mình.
………………