Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Bình thường oánh đế chế, dù thằng Đ.A có chấp shang đi nữa thì tôi vẫn ăn hành ngập mặt. Chả hiểu sao hôm đó nó đánh như thằng ngẫn ngợ. Lên đời thì chậm. Bo nhà thì toàn lỗi với cả quên chạy dân. Nên hôm đó là lần đầu tiên tôi hạnh lại được nó. Kể cũng là một ngày đáng nhớ.
Trên đường về, thấy thằng Đ.A buồn buồn tôi lại thấy áy náy. Nó vừa mới cứu tôi khỏi nguy cơ đuổi học, tôi lại nỡ lòng nào cướp đi cái thú vui hành hạ tôi trong game của nó. Nhưng thôi kệ, nó hành tôi quen rồi. Thỉnh thoảng phải vùng lên tí cho nó đổi gió chứ.
Lúc đó cũng đã chập choạng tối. Ngồi sau xe nó, tâm trạng đang vui phơi phới . Vừa rẽ vào đoạn đường đê vắng người thì đột nhiên có tiếng rồ ga của chiếc xe máy từ đằng sau vượt lên. Tôi còn chưa kịp quay ra nhìn thì đã hẫng người, xong thấy mình lăn lông lốc dưới đường rồi.
Chân trái đau điếng, tôi quay lại thì thấy 2 thằng cao to đen hôi vừa quẳng xe máy sang một bên. Mỗi thằng một cái tuyp sắt lao vào thằng Đ.A.
Thằng Đ.A thì lúc đó đang lồm cồm bò dậy, chổng mông vào 2 thằng kia. Tôi chỉ kịp thét lên cảnh báo thì 2 thằng cốt đột kia đã phang tuýp vào lưng thằng Đ.A rồi. Thằng Đ.A chúi người loạng choạng chạy về phía trước để tránh đòn. 2 thằng kia vẫn rượt theo sát nút.
Tôi định cố gắng ngồi dậy (chả hiểu để bỏ chạy hay để giúp thằng Đ.A nữa) nhưng lại thấy đau nhói ở đầu gối. Nhìn xuống, tôi kinh hoàng khi thấy phần dưới chân trái của mình rách một mảng lớn, máu me chảy đầm đìa. Chả hiểu sao, trước khi thấy máu, tôi chỉ thấy chỗ đó đau nhói. Giờ thì mọi thứ như hỗn loạn và mờ mịt hẳn luôn.
Tôi quay lại thì thấy thằng Đ.A đã giằng được một cây tuýp và quay lại đập túi bụi 1 thằng cốt đột. Thằng còn lại thì đang lóp ngóp bò dưới đường.
Thằng kia cũng chỉ chịu được mấy đập nữa thì cũng vứt tuýp lại rồi bỏ chạy chối chết. Xong thằng Đ.A lếch thếch quay lại chỗ tôi, lúc nó đến gần tôi mới thấy đầu nó nhoe nhoét máu. Cũng đã từng chứng kiến nó bị ốp nhiều rồi, nhưng chưa lần nào tôi thấy nó bầm dập te tua đến vậy. Chứng tỏ 2 thằng cốt đột kia cũng phải cứng lắm.
Thấy máu me ở chân tôi vẫn chảy đầm đìa, thằng Đ.A xé áo buộc vào chân tôi xong bảo: Giờ vào viện tao sợ nguy hiểm, tao với mày cứ chạy về nhà tao đã. Về đó thì không sợ bố con thằng nào.
Tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại: Mày đập bọn nó thế rồi còn sợ gì nữa ? Bình thường đánh nhau xong là thôi còn gì.
Đ.A: 2 thằng này tao chưa gặp bao giờ. Mà chắc cũng không phải người NĐ.
Tôi: Sao mày biết không phải người NĐ.
Thằng Đ.A hất hàm chỉ con wave ghẻ nằm chỏng gọng bên đường của 2 thằng cốt đột kia: Xe bọn nó biển 16. Tao sợ bọn này dân Hải Phòng dạt sang.
Tôi: Hải Phòng thì sang NĐ làm gì ? Mà mày có thù oán gì với bọn HP không.
Thằng Đ.A gắt: Thù oán đéo gì. Thôi về nhanh lên, nãy tao thấy thằng bỏ chạy kia có săm trổ ở bắp tay đấy.
Thời đó là những năm 2000, việc săm trổ không phổ biến như bây giờ. Đã săm trổ là thuộc dân anh chị và thường là đã từng xộ khám rồi.
Nghe thằng Đ.A nói thế tôi cũng sợ, vội leo lên xe phóng về nhà nó.
Về đến nhà, thằng Đ.A đỡ tôi vào trong xong nhấc điện thoại gọi luôn cho bố nó.
Đ.A: Con đây, dạo này nhà mình có va chạm gì với bọn HP không bố.
…….
Đ.A: Con vừa bị 2 thằng đi biển 16 ốp xong. Mà bọn này chắc không phải mấy thằng choai choai vớ vẩn đâu bố.
………….
Đ.A: Con về nhà rồi, mà thằng T.A bị chảy máu ghê quá. Con chưa dám đưa nó đi viện.
……..
Đ.A: Vầng, Bố về luôn nhé.
………………….
Thằng Đ.A cúp máy xong ra ngồi xuống cạnh tôi. Lúc này đèn điện sáng tôi mới thấy mặt mũi nó thê thảm thế nào. Má bên phải của nó xưng vù lên, bầm tím và rỉ máu. Mắt bên phải cũng sưng húp lại theo. Và ghê nhất là máu từ trán nó chảy xuống thành một đường dài. Chơi với nhau bao lâu, lần đầu tiên tôi thấy nó thảm đến thế.
Tôi quay qua hỏi: Bố mày bảo sao.
Thằng Đ.A: Bố tao bảo ở yên trong nhà, bố tao về giờ đây.
Tôi: Mà bố mày có biết bọn này không.
Thằng Đ.A: Bố tao không nói, nhưng nghe giọng chắc có dính dáng đến chuyện làm ăn của ông ấy.
Tôi: Làm ăn của bố mày thì liên quan gì đến mày chứ.
Đ.A: Tao cũng đéo biết. Nhưng chắc có vấn đề gì đấy thì bố tao mới gấp gáp vậy. Chứ Bình thường ông ấy chả bao giờ như vậy cả.
Nói đến đây thì nghe tiếng xe máy dừng trước cửa. Thằng Đ.A vội chạy đến cửa sổ nhìn liếc ra. Xong đã nghe tiếng lạch cạch mở cửa rồi có 3 người đàn ông bước vào.
Bố thằng Đ.A đi đầu. Nhìn bố nó thì không ai nghĩ là dân đầu gấu cả. Bố nó mặc áo sơ mi quần âu đóng thùng. Khuôn mặt xương xương với mái tóc loà xoà trước mặt. Còn 2 người đi đằng sau thì liếc phát đã biết dân máu mặt rồi. Cả 2 đều săm trổ kín người. Một đồng chí thì đầu trọc đeo kính đen. Một đồng chí thì để tóc dài buộc thành trùm ở đằng sau.
Vào đến nhà, bố thằng Đ.A liếc nhìn tôi với thằng Đ.A xong quay qua bảo 2 đồng chí đi cùng: Bọn mày xem băng bó cho 2 đứa nó. Xem có phải đi viện không. Nói rồi, ông ấy đi ra chỗ điện thoại nhấc máy gọi.
Đồng chí tóc dài tiến đến chỗ mình, cởi cái áo buộc chỗ vết thương của mình ra. Máu hình như cũng đã ngừng chảy. Đồng chí hỏi: Đau không ku. Mày bị bọn nó chém à.
Tôi: Cháu cũng không biết nữa, lúc đó nhanh quá. Nhoáng cái cháu đã thấy xe bị đạp đổ rồi.
Tóc dài: Chắc không phải chém, vết rách kiểu này chắc lúc ngã xe bị cái ốp bô nó cứa vào thôi.
Tôi: Chắc thế ạ, vì cháu thấy bọn nó cầm tuýp sắt ạ.
Tóc dài: Ừ, bọn HP hay chơi tuýp sắt. Địt mẹ, bọn nhát chết. Dân NĐ mình thì chỉ xài dao. Đã chơi còn sợ.
Nói xong đồng chí đỡ mình vào trong nhà rửa vết máu ở trên chân, xong lấy cồn đổ lên chỗ vết thương. Thấy mình cắn răng rên rỉ, tóc dài cười: Thanh niên hoi, mà mày cố nhịn đau đi. Tình hình này chưa đưa mày đi viện được rồi.
Tôi quay ra hỏi: Mà có chuyện gì mà căng thế chú.
Tóc dài: Mày quan tâm làm gì. Chuyện làm ăn thôi.
Nói đến đây thì nghe tiếng bố thằng Đ.A quát ở bên ngoài: Mày vào trong nhà, trẻ con biết gì mà xen vào chuyện người lớn.
Thằng Đ.A cũng quát: Tôi đéo phải trẻ con, mình tôi vừa cân 2 thằng cốt đột đấy đấy.
Giọng bố thằng Đ.A: Đánh nhau giỏi đéo làm thằng trẻ con trưởng thành được đâu. Cút mẹ mày vào trong nhà. Đừng để bố mày ngứa mắt.
Xong thì thằng Đ.A lại lếch thếch chui vào phòng chỗ tôi đang nằm. Tóc dài thấy thằng Đ.A vào thì nói: Nay đéo phải chuyện đùa đâu ku. Bọn HP nó dám gây sự với mình trên đất của mình là bọn nó muốn tuyên chiến rồi. Mày đánh được 2 thằng chứ đánh được 5 thằng, 10 thằng không. Mà có đánh xong thì mày thân tàn ma dại, cụt tay cụt chân rồi sau này làm được gì. Đây đéo phải là thời của Trương Phi, Quan Vũ. Đây là thời của Tào Tháo, Khổng Minh.
Vừa nói Tóc dài vừa băng chân cho mình, xong quay qua hỏi Đ.A: Mày có cần băng bó gì không.
Thằng Đ.A mặt vẫn hằm hằm không nói gì. Thấy thế, tóc dài, cười khẩy xong bước ra nhà ngoài.
Trong phòng chỉ còn tôi với thằng Đ.A, 2 đứa tôi căng tai ra nghe tiếng xì xào ở phòng bên ngoài. Nhưng rốt cục cũng chả nghe được gì rõ ràng cả. Một lúc lâu tôi quay qua bảo: Mày ra gọi điện về xin phép bố mẹ tao phát. Không không thấy tao về các cụ lại chạy loạn lên.
Thằng Đ.A ừ một tiếng xong bước ra ngoài gọi điện.
Nghe tiếng nó gọi điện thoại xin phép bố mẹ tôi xong thì thấy giọng bố nó: Đầu mày đã nguội lại chưa.
Xong lại thấy bố con nó thì thào gì đó, tôi nằm trong nhà mà nóng ruột không chịu được. Lúc sau thì thấy tiếng ồn ào trước cửa. Rồi tôi nghe thấy tiếng chân người rầm rập bước vào nhà. Chắc cũng phải trên dưới chục mạng chứ không ít.
Chả nhẽ lại huyết chiến sao ?