Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-38
Chương 31
Chần chừ 1 lúc, tôi cũng nghe máy. Giọng Nam bớp ở đầu dây bên kia hơi giận dữ: Mày bị làm sao vậy hả Tuấn Anh. Đéo hiểu sao ông Thắng lại đánh giá cao mày vậy chứ.
Tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại: Có chuyện gì vậy chú.
Nam bớp hơi dịu giọng: Chú cho mày 1 tuần để suy nghĩ chứ đéo phải để mày đi tự sát. Mày nghĩ cái đéo gì mà lại đến nhà Tuấn trọc. Mày phải biết là bây giờ ở đấy đang bị cả cớm lẫn bọn Hải Phòng theo dõi không?
Tôi bất ngờ: Bọn Hải Phòng nào cơ?
Nam Bớp: ȶɦασ mẹ, mày đéo biết thì mày phải hỏi chú. Đâm đầu vào đấy bây giờ thì mày sống thế nào được hả con.
Tôi: Cháu vẫn không hiểu.
Nam Bớp: Gặp trực tiếp chú sẽ nói, giờ mày ở yên đấy, không được đi đâu đấy.
Nói xong, Nam bớp cúp máy.
Nghe xong cuộc gọi của Nam Bớp tôi thấy hình như có cái gì đó loé sáng trong đầu nhưng lại chợt biến mất, không nắm bắt được. Có chuyện gì nhỉ?
Đúng lúc đó thì điện thoại lại reo. Là KT gọi.
Giọng KT hơi vội vã: Tôi biết Phong Hủi là ai rồi, cậu qua đây đi.
Tôi: Là ai. Nói luôn qua điện thoại không được à.
KT ậm ừ rồi đáp: Thôi nói qua điện thoại không tiện, còn nhiều chuyện khác nữa cần trao đổi. Ông cứ qua đây đi. Tôi đợi.
Dứt lời, KT cúp máy luôn.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi linh cảm KT gặp chuyện rồi. Đó không phải cách nói chuyện bình thường của nó.
Nếu đúng KT gặp chuyện thì cuộc gọi của nó rõ ràng là 1 cái bẫy, người đang khống chế KT muốn dụ tôi đến đó…
Cuộc gọi của Nam bớp trước đó càng làm tôi củng cố thêm linh cảm của mình. Có điều tại sao Nam bớp muốn tôi ở nhà còn KT lại dụ tôi ra ngoài. Thật điên đầu. Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu Nam bớp muốn tôi ở yên trong nhà thì tôi càng phải ra ngoài.
Tôi bấm số gọi taxi rồi mở cửa ra ngoài. Lúc đó đã là 1h đêm.
Vừa đi bộ đến đầu đường để đón taxi thì một chiếc xe máy từ trong bóng tối phi đến. Ngồi trêи xe là 2 thằng cốt đột nhìn mặt khá dữ dằn. Tôi còn chưa kịp chạy thì thằng ngồi đằng sau đã cất tiếng: Mày định đi đâu vậy, anh Nam bảo mày không được ra khỏi nhà cơ mà.
Thấy thái độ của 2 thằng đó không có vẻ gì là định thịt mình cả, tôi lập tức xác định bọn đang khống chế KT và Nam bớp không phải là 1. Nghĩ vậy tôi vội nói: Bạn em đang gặp nguy hiểm, em cần phải đến chỗ nó gấp.
Thằng cốt đột kia đáp: Cái đấy bọn tao biết rồi. Vừa không liên lạc được với Thằng bảo vệ con KT. Anh Nam đang cho người đến đó rồi. Giờ mày cứ ở yên đây.
Tôi sốt ruột: Không, em muốn qua đó. Có 2 anh đi cùng, rồi người của mình cũng đang đến đó, lo gì.
Thằng ngồi sau ngẫm nghĩ 1 lúc rồi đáp: Thôi được rồi, vậy tao ngồi taxi với mày.
Nói đến đây thì taxi cũng vừa đến, thằng ngồi sau bảo thằng còn lại chạy xe máy theo sau, xong nó lên xe ngồi cùng với tôi.
Từ nhà tôi chạy đến ks chỗ em KT mất có 5p. Khi chúng tôi đến nơi thì đã thấy có 5-6 thằng đứng trước cửa ks. Thằng ngồi cùng tôi xuống xe chạy lại trao đổi với 5,6 thằng kia đoạn quay lại nói với tôi: Con KT bị bắt đi rồi. Giờ chắc mày phải theo bọn tao về gặp anh Nam. Mày về nhà cũng không an toàn nữa.
Tôi ngắt lời: Vậy còn bố mẹ em.
Nó đáp: Yên tâm sẽ có người lo, quan trọng là mày thôi.
Tôi: Dạ, em cảm ơn. Cơ mà luật giang hồ chắc bọn nó cũng không động đến gia đình em đâu nhỉ.
Thằng cốt đột tự nhiên gằn giọng: Giang hồ cái lol. Bọn lol này có giang hồ lol bọn nó. Xem gương anh Tuấn trọc đấy. Bọn lol này đéo từ thủ đoạn nào đâu.
Nói xong nó kéo tôi lên taxi chạy về nhà Nam bớp. 5-6 ku kia đi xe máy chạy theo. Cứ như kiểu tháp tùng tổng thống ấy. Oai vờ lờ.
—–
Trêи đường về nhà Nam bớp, tôi vẫn thấy hoài nghi. Toàn bộ câu chuyện này có phải do Nam bớp xắp xếp. Tôi có đang rơi vào cái bẫy do lão ấy cài sẵn. Mục đích cuối cùng là để tôi vào khuyên chú Thắng tự tử. Nhưng giờ tôi đã leo lên lưng hổ rồi, có muốn xuống cũng không xuống được nữa. Đành tuỳ cơ ứng biến thôi.
—–
Khi về đến nhà Nam bớp, tôi thấy lão ra tận cổng đợi tôi, dáng vẻ vô cùng sốt ruột. Nếu đây không phải là màn kịch do lão dựng lên thì chắc tôi sẽ cảm động lắm. Haizzzz
Tôi vừa xuống xe, còn chưa kịp chào lão đã tát tôi 1 cái rồi kéo tôi phăm phăm vào nhà. Mấy thằng đi cùng chỉ đứng ngoài, không dám vào nhà.
Vừa kéo tay tôi vào nhà, Nam bớp vừa hầm hầm: Tao biết mày không tin tao, ȶɦασ mẹ, không tin thì cũng đừng hành động ngu ngốc như vậy chứ. Mày có biết bao nhiêu người đang trông chờ vào mày không. ȶɦασ mẹ. Cái đéo gì không biết thì phải hỏi chứ. Não mày để cho chó gặm rồi à.
Cái tát của Nam bớp làm tôi ù hết cả đầu chả suy nghĩ được gì nên tôi cứ mặc cho lão kéo xềnh xệch vào trong nhà.
Vào đến nhà, lão vứt tôi xuống nền. Lão thì đứng thẳng nhìn tôi gằn giọng: ȶɦασ mẹ tao nói cho mày biết. Vụ này dây mơ rễ má ảnh hưởng đến rất nhiều người. Mày cứ làm những việc dở dở uơng ương như hôm nay thì chỉ có chết thôi con ạ.
Tôi cãi lại : Liên quan gì đến cháu mà tại sao chú quan trọng hoá vai trò của cháu thế. Nếu nó ảnh hưởng đến nhiều người vai vế như vậy thì thiếu gì cách truyền thông tin vào cho chú Thắng cần gì đến cháu.
Nam bớp: ȶɦασ mẹ, Vấn đề là ông Thắng đéo tin ai ngoài mày. Mày nghĩ sau khi bán đứng như vậy ông Thắng sẽ chấp nhận thông tin từ một thằng ất ơ nào chuyền vào hay sao.
Tôi im lặng. Nam bớp tiếp: ȶɦασ mẹ, mày đã muốn biết thì tao nói cho mày biết, ông X đang đấu đá với một lão tướng công an người HP. Lão ấy cho người gài thằng con của Tuấn trọc giết người ở HP. Sau đó lão ép Tuấn trọc phải bán đứng ông Thắng thì mới mong cứu được thằng con. Giờ Lão ấy đang tính phanh phui mối quan hệ giữa ông Thắng với ông X để hạ uy tín ông X trong cuộc đua đến chân thứ trưởng bộ công an. Hiểu chưa con rời.
Tôi ấp úng: Vậy tại sao lão ấy phải gài thằng Đ.A giết Tuấn trọc.
Nam bớp: Ai bảo mày là lão ấy gài thằng Đ.A.
Tôi: Thì thằng Đ.A vừa giết Tuấn trọc xong thì bị chỉ điểm bắt luôn đấy thôi. Mà lại do chính thằng Lâm hề đi cùng bán đứng mà.
Nam bớp: Cái đó là do thằng Đ.A ngu xuẩn nóng vội thôi. Có khi đang bị cớm theo dõi mà còn liều lĩnh gây án.
Đến lúc đó tôi chợt nhớ ra hỏi lại: Vậy lão tướng người HP kia đang cho người theo dõi nhà Tuấn trọc à.
Nam bớp: Tất nhiên rồi.
Tôi: Cháu nhìn thấy thằng đó quen quen. Giờ chú nhắc đến dân HP cháu mới nhớ. Cái thằng theo dõi nhà Tuấn trọc hình như là 1 trong 3 thằng ốp cháu với Đ.A ngày xưa. Sao lão kia là công an mà lại điều động dân xã hội?
Nam bớp: ȶɦασ mẹ, Công an thằng đéo nào chả có quan hệ với dân xã hội. Lão ấy có khi nắm toàn bộ dân giang hồ HP ấy chứ 1 vài thằng nhằm nhò mẹ gì.
Tôi: Vậy giờ KT chắc bị bọn HP bắt đi rồi.
Nam bớp: Tất nhiên rồi. 2 đứa mày lớ ngớ đến nhà Tuấn trọc. Không bị thịt mới là lạ. Còn mày nữa. Từ giờ trở đi mày phải ở đây cho đến khi giải quyết xong việc ông Thắng. Ông Thắng còn sống ngày nào thì mày còn bị săn ngày đấy. Hiểu chưa con rời.
Chương 32
Nam bớp: Tất nhiên rồi. 2 đứa mày lớ ngớ đến nhà Tuấn trọc. Không bị thịt mới là lạ. Còn mày nữa. Từ giờ trở đi mày phải ở đây cho đến khi giải quyết xong việc ông Thắng. Ông Thắng còn sống ngày nào thì mày còn bị săn ngày đấy. Hiểu chưa con rời.
—–
Những gì Nam bớp nói rất logic, tôi không tìm thấy điểm nào bất hợp lý cả. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy nghi ngờ. Có lẽ do ngay từ đầu tôi đã mặc định trong suy nghĩ của mình rằng Nam bớp có vấn đề, và mọi hướng suy luận đều xoay quanh kẻ chủ mưu là Nam bớp. Giờ thực tế không giống như những gì mình suy đoán ban đầu nên tôi không chấp nhận được thôi.
Thêm nữa, việc Nam bớp giữ tôi ở lại, không cho tôi đi đâu cũng làm tôi hoài nghi. Thật ra trong mấy ngày ở đó, Nam bớp đối xử với tôi rất tốt. Ăn ở đi lại lão đều cho tôi tự do thoải mái. Có điều muốn ra ngoài thì phải có 2, 3 thằng cốt đột đi cùng thôi. Lão nói: Trong thời gian này cần thiết phải như thế. Bọn HP có thể xịt tôi bất cứ lúc nào.
Lão nói cũng đúng, nhưng tôi thấy mình như kiểu bị giam lỏng vậy. đó cũng là lý do tại sao tôi vẫn không thể không nghi ngờ lão ấy được.
Mấy ngày ở đó, Nam bớp nói là để đợi lão ấy kết nối cho tôi vào gặp chú Thắng. Nhưng tôi nghĩ lão dùng thời gian đó để thuyết phục (hoặc tẩy não) tôi thì đúng hơn. Ngày nào lão ấy cũng gọi tôi vào nói chuyện. Câu chuyện chỉ xoay quanh Chú Thắng và Đ.A, và kết cục luôn là chú Thắng phải chết, không còn cách nào khác.
Tôi nghe thì cũng ậm ừ đồng tình bởi tôi có cảm giác nếu chưa tẩy não cho tôi xong, lão ấy nhất định sẽ không cho tôi vào gặp chú Thắng. Mà giả sử nếu tôi không thuận theo, chắc lão ấy sẽ tìm người khác thay tôi. Lúc đó mọi chuyện có thể sẽ tồi tệ hơn cho chú Thắng, cho Đ.A và cho cả tôi nữa. Với cả tôi tâm niệm, Nam bớp nói là một chuyện, còn vào trong trại tôi có nói lại với chú Thắng hay không là việc của tôi. Cứ để kệ cho Nam bớp lải nhải thôi.
Mặc dù đã lên kế hoạch như thế, nhưng quãng thời gian ở nhà Nam bớp, tôi luôn ở trong tâm trạng lo lắng bất an. Cảm giác mình có thể bị thủ tiêu bất cứ lúc nào. Chỉ cần toan tính trong đầu Nam bớp thay đổi, vai trò của tôi không cần thiết nữa là… xong.
Kinh khủng hơn nữa, là cảm giác đơn độc. đấy không phải lần đầu tiên tôi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Nhưng những lần trước, tôi luôn có một người để hi vọng. Còn lần này… vô vọng.
điều duy nhất giúp tôi không sụp đổ, đó là suy nghĩ còn phải cứu Đ.A. Ngay cả nếu nó đúng là hung thủ giết Tuấn trọc tôi cũng vẫn phải tìm cách cứu nó khỏi dựa cột chứ đừng nói có khả năng nó bị gài bẫy. Sống cho người khác luôn có động lực lớn hơn so với sống cho riêng mình.
—–
Sau khi đã chắc chắn tẩy não được tôi, Nam bớp báo cho tôi biết ngày vào gặp chú Thắng. Trước hôm đó, Nam bớp lại gọi tôi vào, dặn đi dặn lại phải thuyết phục chú Thắng như thế nào. Tôi gật đầu và vâng dạ liên tọi nhưng Trong bụng chửi thầm: đm, nếu dễ bị thuyết phục như thế thì chú Thắng đã không đè đầu cưỡi cổ mày được từng đấy năm.
—–
Hôm sau, đích thân Nam bớp và 2 thằng cốt đột nữa tháp tùng tôi từ Nđ lên trại giam T16 bộ công an. Trêи đường đi, cũng như khoảng thời gian mấy ngày trước, tôi cân nhắc và sắp xếp các thông tin sẽ trao đổi với chú Thắng. Lúc đầu vì cho rằng Nam bớp là kẻ đứng đằng sau hoặc có liên quan đến vụ này nên tôi mặc định: Nam bớp nói gì mình cứ làm ngược lại là xong. Như trong trường hợp này, Nam bớp muốn tôi nói cho chú Thắng biết chuyện của thằng Đ.A vậy tôi phải dấu nhẹm đi thôi. Nhưng sau, suy đi tính lại, tôi thấy chú Thắng cần phải biết rõ mọi chuyện. Ít nhất là dưới góc nhìn của tôi. Bởi trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ chú Thắng là người có hùng tài thao lược. Những việc tôi thấy mù mờ, biết đâu chú Thắng lại thấy rõ ràng thì sao. Tất nhiên, tôi sẽ nói toàn bộ sự việc kể cả những chuyện Nam bớp “khuyến nghị” không nên nói, hay những chuyện Nam bớp cũng không biết tôi sẽ nói. Chỉ có thế mới hi vọng chú Thắng đưa ra được quyết định sáng suốt mà thôi
Khổ, trong đầu tính toán như vậy, nhưng suốt chặng đường đi tôi vẫn phải nghe Nam bớp lải nhải vể cách thuyết phục chú Thắng. Giọng điệu phải như nào, thái độ phải ra sao, dùng từ gì không dùng từ gì… đến phát điên với thằng cha này mất.
Khi xe chạy đến trại T16, thì đã có một đồng chí cảnh phục ngồi đợi ở quán nước trước cổng trại. Nam bớp xuống xe, tươi cười chào hỏi. Tôi cố nén một tiếng thở dài khi liếc nhìn thấy đồng chí điều tra viên mang hàm trung tá, mặt sắt đen xì, thân hình rắn rỏi.
Ngoài lề phổ biến kiến thức cho anh em 1 chút cũng để lý giải tại sao mình thở dài:
Thế này ạ:
Cớm ở cấp bộ chia làm 2 loại. Loại 1 xuất thân từ cơ sở, đi lên bằng chiến công đánh đông dẹp bắc. Dân trong nghề gọi là “cớm gộc”. Loại cớm này năng lực cực cao. Án khó, án điểm, án chỉ đạo đều phải dựa vào “cớm gộc” để đánh hết.
Loại 2 là con ông cháu cha, hoặc trái ngành nhờ quan hệ hoặc tiền bạc chạy vào. Một phát nhảy ngay lên bộ. Dân trong nghề gọi là “cớm nhựa”. Loại này Chưa một ngày làm cơ sở, chưa một ngày đánh án. Chỉ suốt ngày bàn giấy và đi đánh tennis tạo quan hệ. đen cái là mấy vị trí cấp cao toàn do cớm nhựa ngồi. Vậy nên cớm gộc trong nghề ghét và khinh thường cớm nhựa ra mặt.
—-
Bạn đang đọc truyện miễn phí
Tại Vietwriter.vn– Tuyển tập truyện Vietwriter
—-
Nhưng những vị trí quan trọng trong ngành cớm nhựa cũng chả được ngồi. Mấy chỗ đó cũng vẫn thuộc về những đồng chí con ông cháu cha nhưng không giống như cớm nhựa những đồng chí này từ hồi ở trong trường đã được mang đi ươm. Có nghĩa là cho kinh qua các địa bàn phức tạp nhất, trui rèn trong những môi trường khắc nghiệt nhất. Chiến công huân chương đầy rẫy. đủ năm đủ tuổi thì đưa về ngồi những vị trí đã được chấm từ trước. đại loại có những vị trí chỉ dành cho những thành phần “con lai giữa cớm nhựa và cớm gộc” mới được ngồi thôi. Cái bạn gì mà mới nhậm chức ở thủ đô mình cũng thuộc thành phần đấy đấy) *cười nhạt*.
Làm việc với cớm gộc trêи bộ thì đừng có mà lằng nhằng. Không như cớm nhựa suốt ngày phải luồn cúi quỵ luỵ, cớm gộc nó đếch sợ ai luôn. Vì các đồng chí ấy có năng lực, không có cớm gộc thì lấy đâu ra người đánh án. Hơn nữa cớm gộc cực kì đoàn kết, nếu án nào có 1 cớm gộc từ chối nhận thì án đó cũng đừng hi vọng có cớm gộc khác giải quyết. Nếu có ép nhận thì cũng bị vứt đấy đến mùa quít mới xong.
Rồi, giời thì quay lại câu chuyện.
Lúc đó tôi thở dài vì liếc cái đã biết đồng chí đeo hàm trung tá kia là cớm gộc. đừng hòng làm trò gì qua mặt được đồng chí ấy.
Sau khi bắt tay Nam bớp, đồng chí “cớm gộc” ấy quay ra bắt tay tôi cười xã giao: Luật sư làm án điểm mà trẻ nhỉ. (từ giờ cứ gọi là cớm gộc nhé, mình không muốn gọi tên, team info điều tra lung tung rồi lẫn người này với người khác thì rách việc lắm)
Tôi cũng chỉ cười tủm tỉm không nói gì. Nếu đúng như Nam bớp nói vụ này là đấu đá nội bộ thì đồng chí này ắt hẳn là người của phe Mr Y (Mr Y là tường công an người HP mình tạm quy ước với nhau gọi vậy cho đỡ động chạm nhé,). Như vậy có thể đồng chí ấy chỉ biết tôi là người của Mr X. Vì chỉ Mr X mới có thể can thiệp tác động để luật sư tham gia vào vụ án trong giai đoạn này mà thôi.
Thế nên tốt nhất là cười và không nói gì cho nó tưởng mình nguy hiểm.
Sau khi xã giao mấy câu thì cớm gộc đưa tôi vào trại làm thủ tục gặp chú Thắng. Nam bớp với mấy thằng cốt đột phải ngồi ngoài quán nước chầu hầu. *cười*
……..
Trại T16 rộng bạt ngàn, riêng việc đi từ cổng trại vào đến khu thăm nuôi phạm cũng đã rạc cả cẳng. Trêи đường đi, “cớm gộc” hỏi han gợi đủ thứ chuyện, cơ mà gặp thái độ thờ ơ của tôi đồng chí ấy cũng phải cười trừ.
Vào đến phòng chờ, tôi với cớm gộc lại phải đợi chú Thắng đến 30p vì chú ấy đang đi tập yoga. (đệch, phạm ở đấy sướиɠ vê lờ).
Trong thời gian chờ đợi, cớm gộc tiếp tục gợi chuyện rất dai dẳng và mệt mỏi. Tôi biết mình nghiệp vụ còn non, chỉ sợ mở mồm nói lung tung bị đồng chí ấy bắt thóp nên cứ ậm ừ cho qua truyện.
Lúc sau thì chú Thắng bước vào. Do mới chỉ bị tạm giam nên chú Thắng không phải mặc áo tù, không bị còng tay, đi đứng vẫn thoải mái lắm. Nhìn thấy tôi, chú Thắng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn bình thản kiểu như bạn cũ lâu không gặp. Nếu đây không phải trại tạm giam thì tôi còn tưởng chú ấy đang đi nghỉ dưỡng.
Cớm gộc để ý quan sát kỹ thái độ của tôi và chú Thắng, thấy chú Thắng chẳng có biểu hiện gì, cớm gộc mới nói: Anh Thắng, đây là luật sư do con trai anh mời, hôm trước chúng tôi cũng đã thông báo và được sự chấp thuận của anh.
Chú Thắng cười: Hết luật sư rồi hay sao mà thằng con trai tôi nó lại mời thằng ku trẻ măng như này nhỉ.
Cớm gộc: Trẻ thế thôi chứ chuyên môn cứng lắm đấy. Nãy đến giờ tôi chưa moi được tí thông tin nào đâu.
Chú Thắng: Chú lại trêu anh, chắc ku này là luật sư do các chú chỉ định ấy gì. Tội của anh án cao nhất là tử hình buộc phải có luật sư tham gia nên các chú vớ đại thằng luật sư ất ơ nào cũng được đúng không.
Cớm gộc: Giấy mời luật sư hôm trước có chữ ký của con trai anh, anh không nhận ra à.
Nghe thế, chú Thắng cười nhạt không nói gì thêm nữa.
—–
Dù biết trước nhưng tôi cũng uất nghẹn cổ khi phần lấy cung của cớm gộc chỉ kéo dài có… 10p. Lấy cung mà như kiểu tâm sự đàn ông, đại loại là anh quê ở đâu, làm nghề gì, gia đình có bao nhiêu người…. Câu hỏi hay ho nhất là: ngày… tháng… năm… anh ở đâu, làm gì.
đây là chiêu trò của mấy đồng chí điều tra viên khi có luật sư tham gia lấy cung. Họ hỏi toàn những nội dung chả liên quan gì đến vụ án. Xong lừa lừa hôm nào không có luật sư họ mới lấy cung tử tế sau. Trong trường hợp này thì chắc “cớm gộc” đã lấy cung xong từ mấy lần trước rồi. Hôm nay chắc bị bên Mr X ép quá nên mới cho luật sư tham gia lấy cung cho phải phép thôi.
Suốt buổi hỏi cung, chú Thắng chả nhìn tôi lấy 1 lần, chú ấy cứ bình thản nói chuyện với “cớm gộc” như không có sự hiện diện của tôi tại đó. Tôi cũng biết ý chú ấy nên ngồi lặng thinh từ đầu đến cuối, cố gắng đợi đến khoảng thời gian luật sư được gặp riêng thân chủ.
Sau khi lấy cung xong xuôi, tôi xin gặp riêng chú Thắng, cớm gộc cũng đồng ý xong vác ghế ra góc phòng ngồi. đờ mờ thế mà bảo là gặp riêng à.
Nhưng thôi, biết làm sao được, chẳng nhẽ bây giờ lại cãi nhau với lão ấy, phải chấp nhận thôi. được đến đâu hay đến đấy vậy.
Tôi hạ giọng, hi vọng cớm gộc không nghe được rõ ràng: Đ.A bị bắt vì giết Tuấn trọc.
Trong tích tắc, tôi thấy khuôn mặt chú Thắng như nhăn nhúm lại, bất lực và tuyệt vọng. Lần đầu tiên kể từ khi biết nhau, tôi mới thấy biểu hiện ấy. Biểu hiện chấp nhận thất bại của ông trùm quyền lực nhất đất NĐ một thời.
Chương 33
Trong tích tắc, tôi thấy khuôn mặt chú Thắng như nhăn nhúm lại, bất lực và tuyệt vọng. Lần đầu tiên kể từ khi biết nhau, tôi mới thấy biểu hiện ấy. Biểu hiện chấp nhận thất bại của ông trùm quyền lực nhất đất NĐ một thời.
—–
Nhưng biểu hiện đó chỉ thoáng lộ ra vài giây, ngay sau đó chú Thắng trở lại trạng thái bình thường. Tuy không tự tin như trước đó, nhưng thái độ bình thản của chú Thắng khi nghe tin con trai mình giết người cũng làm tôi thực sự nể phục.
Chú Thắng nhìn tôi nói nhỏ: Còn cơ hội nào cứu thằng Đ.A không?
Tôi ngập ngừng: Chú Nam bảo cháu vào đây nói chuyện với chú. Về việc của Đ.A…
Chú Thắng cười: Mày không cần nói, chú biết bọn nó muốn điều gì. Nhưng không bao giờ có chuyện đó đâu con. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bọn nó thừa hiểu điều này.
Tôi: Theo như cháu biết thì chưa chắc Đ.A đã giết người. Có thể nó bị ai đó gài bẫy. Sợ là chính người đưa chú vào đây.
Chú Thắng: Được rồi. Chỉ cần còn hi vọng thì mày phải tìm cách cứu nó. Những việc khác mày không quản được đâu.
Tôi: Vậy còn chú, liệu chú có thể thoát được vụ này không?
Chú Thắng lắc đầu cười buồn: Sợ khó. Án chỉ đạo. Nếu anh em không phản thì còn hi vọng. Chứ giờ, có thằng nào ở ngoài kia lo cho chú đâu.
Tôi: Nhưng vụ việc cụ thể thế nào, công an đã có đủ chứng cứ chưa?
Chú Thắng cười: Mày không hiểu thế nào là án chỉ đạo hả con.
Tôi: Thế giờ chú muốn cháu phải làm gì?
Chú Thắng: Thằng tự do lại hỏi thằng trong tù. Mày phải tự tính toán thôi con. Nhưng làm thế nào thì làm, nhất định không được để thằng Đ.A dựa cột.
Tôi: Sợ khó. Nam bớp có nói rõ điều kiện rồi.
Chú Thắng. Đấy không phải là điều kiện. Bọn nó chỉ muốn bịt đầu mối thôi. Chú còn sống thì bọn nó mới không đám động vào thằng Đ.A. Chứ chú đi rồi thì đâu còn gì cản bọn nó nữa. Mày hiểu không?
Tôi gật đầu. Chú Thắng tiếp: mày thấy có bao nhiêu % cứu được thằng Đ.A
Tôi: Cháu không biết, cháu đã được gặp nó đâu. Nhưng thấp lắm. Hệ thống pháp luật ở VN chú biết rồi đấy. Trường hợp của thằng Đ.A cần tiền, rất nhiều tiền.
Chú Thằng cười buồn không nói gì.
Đúng lúc đó, cớm gộc lên tiếng: Thôi hết giờ rồi, về thôi ku.
Tôi đành đứng lên, nhưng chợt nghĩ ra, tôi quay lại hỏi chú Thắng: Ai phản chú.
Chú Thắng cười nhạt: Tất cả bọn nó.
Nói xong chú ôm tôi nói nhỏ: Mày phải cứu được thằng Đ.A. Bằng mọi giá. Không phải chia trí cho chuyện của chú nữa. Biết chưa.
Nói đoạn chú quay lưng đi theo thằng cha giám thị bước ra khỏi phòng.
—–
Ra khỏi trại T16, Nam bớp đã đứng đợi sẵn. Trông bộ dạng lão rất sốt ruột. Kiểu như cuộc gặp của tôi với chú Thắng hôm nay quyết định cả cuộc đời lão vậy. Chả thèm bắt tay xã giao cớm gộc cho phải phép, lão lôi tuột tôi lên xe. Vừa đóng cửa xe lão đã hỏi luôn: Thế nào, thái độ của ông Thắng thế nào.
Tôi: Chú ấy bình thản lắm. Có vẻ không quan tâm đến thằng Đ.A đâu.
Nam bớp sửng sốt, hỏi lại: Làm gì có chuyện đó, tao biết tính ông ấy rõ quá mà. Mày có chắc nói như tao bảo không.
Tôi giả bộ ngoan ngoãn: Cháu nói hết mà, nhưng ông ấy nói ông ấy đếch tin bố con thằng nào hết.
Nam bớp im lặng tiu ngỉu.
Tôi thấy thế doạ tiếp: Chú Thắng có bảo cháu nhắn chú là: Trạng chết chúa cũng băng hà: Chú ấy sẽ khai hết những người có liên quan trong vụ này. Cả chú, cả Mr X. Nếu các chú không tìm cách cứu chú ấy ra, chú ấy sẽ khai ra hết.
Nam bớp lầm bầm: Cứu ra được thì nói làm đéo gì.
Nói xong thì lão ấy im lặng từ đấy cho đến khi về tới nhà luôn.
Chiếu hôm đó thì lão gọi tôi ra bảo giờ mọi chuyện xong xuôi rồi, tôi có thể về nhà. Nhưng lão vẫn sẽ cho 1 người bảo vệ tôi từ xa. Đề phòng có chuyện gì bất trắc.
Nhìn thái độ của lão, tôi càng thấy lão này chỉ lợi dụng tôi cho việc của lão thôi, giờ xong việc lão cũng không cần nữa. Vắt chanh bỏ vỏ mà.
Rời khỏi nhà Nam bớp tôi bắt xe lên HN luôn vì bỏ việc ở công ty mấy ngày trời rồi. Cty cũng có nhiều việc cần giải quyết. Phải tạm gác chuyện này lại đã.
Trong đầu tôi lúc đó chắc mẩm: mọi chuyện sẽ tạm dừng ở đó, không có biến chuyển gì lớn trong thời gian tới. Vì vụ của Đ.A chưa thể đưa ra xét xử ngay được khi chưa bắt được Lâm hề trong khi đó vụ của chú Thắng cũng còn là cuộc đấu trí dài dài giữa Mr X, Mr Y, Nam bớp và cả chú Thắng nữa.
Mặt khác, sau khi Kim Thanh bị bắt, tôi luôn có cảm giác bất an. Cho tôi và cả gia đình ở nhà. Tôi không thể cứ lần mò trong bóng tôi mãi như vậy được. Cần phải có thời gian, suy tính lại toàn bộ vụ việc.
—–
Nhưng sự đời luôn thay đổi chóng mặt. Nó không cho tôi thời gian suy tính. Nó luôn đặt tôi vào việc đã rồi.
Khoảng 1 tuần sau, tôi nhận được giấy mời của C47 (Cục cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý – Bộ công an).
Phải nhắc lại anh em là thời gian đó tôi cũng đang quay cuồng với vụ “Cát tặc” trong Thanh Hoá. Vì vậy, khi nhận được giấy mời của C47 tôi cũng hơi bất ngờ. Đã xác định là vụ của chú Thắng tạm thời sẽ không có biến chuyển gì lớn, vì vậy lúc đó tôi tập trung thời gian nghiên cứu vụ cát tăc. Lúc mới nhận tôi còn tưởng giấy mời về vụ cát tặc. Đến lúc nhìn thấy dấu C47 mới biết liên quan đến chú Thắng.
Điên hết cả đầu, bao nhiêu việc cùng dồn xuống đầu một lúc. Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn phải lóc cóc chạy xuống Nguyễn Trãi xem nó gọi mình làm gì.
—–
Tiếp tôi vẫn là đồng chí cớm gộc lần trước. Có điều lần này “cớm gộc” không nhẹ nhàng tử tế như hôm tại trại T16. Vừa thấy tôi cớm gộc đã hầm hầm mặt. Kéo tôi vào phòng riêng, đóng sập cửa sau lưng, cớm gộc gắt: Hôm trước mày nói gì với thằng Thắng.
Thấy cái mặt tím bầm của cớm gộc tôi cũng hơi hốt. Đờ mờ, thằng này mà điên lên nó dí điện vào chim cho triệt sản thì còn gì đời trai. Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ráng bình tĩnh, nói cứng: Anh cũng biết thông tin trao đổi giữa luật sư và thân chủ là bí mật mà. Em đâu có nghĩa vụ phải cung cấp cho anh.
Cớm gộc gắt: Đệch mợ. Bí mật cái cục cứt. Mày nói gì để thằng Thắng nó tự tử rồi. Lần này bố mày cho mày giũ tù.
Nghe cớm gộc nói, tai tôi như ù đi. Tại sao, Tại sao chú Thắng lại tự tử… Không phải là thằng cớm này nó đang lươn tôi chứ.?? Để làm gì?? Tại sao phải thế??
Trong đầu tôi vang lên hàng trăm câu hỏi và chắc hẳn mặt tôi lúc đó trông thộn lắm nên cớm gộc mới thôi quát tháo mà hạ giọng nói: Mày đừng giả ngây giả ngô nữa. Ai xúi mày vào mớm lời cho thằng Thắng tự tử.
Phải ngây ra mất 1 lúc tôi mới lấy lại bình tĩnh để trả lời: Anh đừng nói thế, em làm sao có thể xúi chú Thắng tự tử được. Chú ấy còn là bố của bạn em nữa.
Cớm gộc: Cái đấy tao biết rồi, tao còn biết thằng Đ.A đang bị bắt về tội giết người nữa. Những thằng Thắng đang bình thường, tự nhiên gặp mày xong mấy hôm sau tự tử chết. Không phải do mày thì do ai.
Tôi cãi: Cái đấy em thực sự không biết. Còn anh thấy em phạm tội gì thì anh cứ bắt… nếu có đủ chứng cứ.
Cớm gộc đột nhiên bình tĩnh lại, nheo mắt nhìn tôi cười: Tao mà có đủ chứng cứ thì tao để cho mày đứng đây đấy. Nhưng thôi, thằng Thắng chết cũng tốt. Tao đỡ phải theo vụ này nữa. Mệt mỏi.
Thấy cớm gộc quay ngoắt 180 độ như vậy tôi thấy chột dạ, dè chừng: Tốt.. Nếu tốt thì anh gọi em lên đây làm gì.
Cớm gộc: Mày là luật sư của thằng Thắng, tao phải gọi báo tin cho mày chứ. Ngoài ra mày còn liên quan đến 1 chuyện nữa.
Tôi: Chuyện gì ạ??
Cớm gộc: Mày có tên trong di chúc của thằng Thắng.
Chương 34
Ở Việt Nam, các đồng chí tội phạm có 3 cái miễn tử kim bài để thoát án tử hình. 1 là tâm thần (hoặc giả vờ tâm thần) 2. là có thai. (Chắc anh em còn nhớ gần đây có vụ kinh điển: bơm tinh trùng vào t.ử ƈυиɠ để mang bầu thoát án tử hình) 3. là… chết.
Hai phương án đầu thì anh em kể cả không học luật chắc cũng đã nghe nói. Nhưng chắc anh em sẽ thắc mắc, tại sao “chết” lại là phương án để thoát án “tử hình”. Chẳng phải rốt cục đều là ngỏm củ tỏi sao.
Thưa không ạ, chết trước khi bị kết án hoàn toàn khác với bị thi hành án tử hình. Xin giải thích để anh em hiểu như sau:
Luật Việt Nam, cũng như luật thế giới, có 1 nguyên tắc vàng, mở đường thoát cho giới tội phạm đó là: “Không ai bị coi là có tội khi chưa có bản án kết tội của tòa án có hiệu lực pháp luật”.
Điều này có nghĩa là, trước khi có phán quyết của toà án thì dù tôi có đâm chết người trước hàng trăm nhân chứng, dù tôi có buôn hàng tấn heroin, hay có hấp diêm hàng ngàn em giữa ban ngày… Tôi vẫn là người vô tội.
Bởi thế nên, trong giai đoạn điều tra, truy tố, và ngay cả tại phiên toà, các bị can bị cáo vẫn được coi là công dân vô tội, điều này thể hiện qua việc họ được mặc quần áo bình thường (không phải mặc quần áo juventus).
Nhưng tại sao lại gọi nó là nguyên tắc vàng? Chính là bởi, khi chưa bị kết án thì bị can bị cáo vẫn là công dân, các tài sản dù có được bằng cách nào đi nữa (hợp pháp hay bất minh) vẫn là tài sản của họ. Họ có quyền sở hữu và định đoạt nó. Ngược lại nếu đã bị kết án, thì toàn bộ tài sản của họ sẽ bị nhà nước tịch thu, thậm chí cả những tài sản họ tẩu tán cho người thân cũng không thoát được,
Ví dụ kinh điển chắc anh em ở đây cũng biết là vụ “Mã tướng quân” sau khi “đột tử” thì nhà nước cũng chẳng có cách nào thu hồi được nửa triệu đô đồng chí ấy nhận chạy án của bạn Dương Chí Dũng. Hay xa hơn chút là trong vụ án kinh điển PMU 18. Bạn Phạm Tiến Dũng cũng đột ngột qua đời khi đang ở trong trại giam. Ngay sau đó các tài khoản ngân hàng của bạn ấy được dỡ bỏ phong toả. Các con cháu bạn ấy lại hân hoan nhận lại số tiền bạn ấy tham nhũng của dân. Thật vi diệu phải ko ạ.
Tóm lại, Cái chiêu đột tử này thật tiện lợi, vừa chặt đầu mối, không làm liên luỵ đến những cốp to hơn ở trêи, vừa bảo toàn được tài sản cho con cháu. Người ta gọi là: Một người chết, nhiều người vui.
—–.
Bởi vậy, khi cớm gộc nói đến di chúc, lập tức, tôi không còn thấy bất ngờ về cái chết của chú Thắng nữa. Đồng thời tôi cũng uất hận mà nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy của Nam bớp.
Chắc hẳn Nam bớp đã biết trước: không đời nào chú Thắng tin là nếu chú ấy chết thì Nam bớp hay Mr X (nếu quả thực có Mr X đứng sau) sẽ cứu Đ.A.
Nam Bớp chỉ đơn giản muốn tôi là người báo tin về tình hình của Đ.A cho chú Thắng. Lão tin là với tính cách và sự hiểu biết của chú Thắng, sau khi biết tin, rốt cục chú Thắng cũng bắt buộc phải lựa chọn phương án hi sinh đời bố củng cố đời con thôi. Không phải để Nam bớp (hay MrX) cứu Đ.A, mà là để giữ lại tài sản cho tôi tìm cách cứu Đ.A và cũng để giữ lại tài sản cho chính Đ.A sau khi ra tù nữa (tất nhiên là nếu thoát được án dựa cột). Lão biết, đó là lựa chọn duy nhất của chú Thắng, để cứu Đ.A.
—–
Bản di chúc mà cớm gộc đưa cho tôi nội dung thực sự rất đơn giản:1 tài khoản ngân hàng có 2 tỷ được để lại cho tôi. 1 tài khoản ngân hàng có 500 triệu để lại cho… cớm gộc và đồng chí… giám thị trại. Còn lại toàn bộ tài sản khác được để lại cho Đ.A.
Chắc anh em cũng không cần tôi giải thích lý do vì sao chú Thắng viết di chúc như vậy phải không. Quá rõ ràng rồi mà.
—–
Để nhận được di sản của chú Thắng, dù cớm gộc và đồng chí giám thị đã hết sực tích cực và nhiệt tình thì bọn tôi cũng phải đợi hơn 1 tháng theo đúng quy định pháp luật thì mới nhận được tiền.
Trong khoảng thời gian chờ đợi đó thì… Thư về.
—–
Anh em nào chưa đọc hoặc đã đọc nhưng quên thì nên lục lại để biết đoạn Thư trở về nhé. Lâm li bi đát, mùi mẫn và tình cảm lắm…. *cười chua chát*
—–
Mình cũng đề nghị anh em đọc lại truyện cát tặc, vì nó có mỗi liên hệ zic zắc với chuyện này. Mình sẽ cố gắng thuật lại một cách dễ hiểu nhất cho anh em. Nhưng phải nói trước là phần tiếp theo sẽ cực kỳ hại não. Anh em cần cân nhắc kỹ trước khi đọc. Giả sử đọc mà thấy ko hiểu gì hoặc tệ hơn là bị điên thì cũng đừng trách mình. Vì ngay cả đến thời điểm hiện tại, ngồi xâu chuỗi lại câu chuyện, có những điểm mình cũng vẫn… chả hiểu gì. Haizzzzzz.
—–
Thời điểm Thư về, tôi đang dính vào 2 mớ bòng bong: Vụ “cát tặc” trong thanh hoá và vụ giải cứu Đ.A. Vụ của chú Thắng thì coi như xong rồi vì giờ chú ấy đã đi ma teo, những chuyện thâm cung bí sử ở trong đó tôi mặc định là không thể biết, không muốn biết và không cần biết. Giờ chỉ còn bài toán là làm sao với 2 tỷ, tôi phải cứu thằng Đ.A khỏi dựa cột thôi.
Mặt khác, nhắc lại vụ “” thì đó là thời điểm khi đã có bản án phúc thẩm tuyên huỷ bản án sơ thẩm và đang trong thời gian chờ phiên toà sơ thẩm xét xử lại. (Đọc lại sẽ hiểu nhé)
—–
Như đã nói trong YNIQC thì sau khi Thư về, tôi tránh nhắc đến chuyện tôi và Hoa – nguyên nhân khiến Thư bỏ đi. Cả Thư cũng không hề đả động đến chuyện đấy. Thời điểm đó, tôi nghĩ Thư bỏ qua cho tôi vì lá thứ “đẫm nước mắt” tôi gửi qua mail và tôi cũng tin rằng, tôi chỉ cần đối xử với Thư thật tốt thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế, Tôi đâu biết bí mật đằng sau việc Thư quay trở lại.
—–
Có 1 điều rất lạ là sau khi trở về, Thư nhiệt tình với vụ án của Đ.A hơn rất nhiều. Trước đây, Thư luôn khuyên tôi không nên dính vào gia đình Đ.A, kể cả khi tôi dùng mọi lý lẽ thuyết phục, Thư cũng chỉ miễn cưỡng về NĐ cùng tôi – Chi tiết này hẳn anh em còn nhớ.
Nhưng khi quay lại, công việc đầu tiên Thư hỏi tôi là vụ án của Đ.A, hỏi một cách chi tiết, tỉ mỉ.
Lúc đó tôi rất mừng, cho là trước đây chú Thắng không thân không thích gì thì Thư không quan tâm cũng phải. Giờ thằng Đ.A là bạn thân, dù gì cũng đã đồng hành mấy vụ án rồi. Thư nó nhiệt tình muốn cứu là lẽ đương nhiên.
—–
Thư mà đã nhiệt tình thì sự việc tiến triển rất nhanh. Việc đầu tiên, thư kết nối với cơ quan điều tra để tôi vào gặp Đ.A…
Gặp lại trong trại tạm giam, Đ.A không suy sụp như hầu hết những thằng tù khác. Nó vẫn vui vẻ thoải mái cho đến khi tôi báo cho nó biết Chú Thắng đã chết. Nó lặng im, cúi mặt buồn bã nghe tôi nói về lý do chú Thắng tự sát. Nó không khóc, nhưng tôi biết, giá nó khóc được thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng khi tôi đang nói, đột nhiên nó ngước lên nhìn tôi với ánh mắt rực lửa: Bằng mọi giá, mày phải cứu tao ra khỏi đây. Tao phải trả thù.
Thái độ cuả nó khiến tôi vui mừng. Tôi chỉ sợ nghe xong, nó làm điều gì dại đột. Chứ khát vọng báo thù sẽ cho nó có động lực làm tất cả để ra khỏi tù. Còn sau này nó ra khỏi tù rồi có báo thù hay không thì… tính sau.
Tiếp đó, Đ.A kể lại chi tiết rành mạch cho tôi sự việc xảy ra đêm hôm nó với Lâm hề ốp Tuấn trọc. (Bởi thế tôi mới biết chi tiết để kể lại cho anh em trong phần 26)
Đ.A cũng nói cho tôi biết, những nơi Lâm hề có thể đang ẩn nấp. Dù hi vọng bắt được Lâm hề ở những nơi đó không cao. Nhưng thôi kệ, có còn hơn không.
Trước khi tôi về, Đ.A đột nhiên hỏi: Mày có biết cái K.T giờ ra sao không.
Tôi: Nó bị bắt rồi. Mà tao còn không biết bọn nào bắt nó cơ. Nam bớp hay thằng ốp bố mày.
Đ.A: Sao mày biết Nam bớp với thằng đó không phải là 1.
Tôi: Vì… K.T bảo thế.
Xong tôi thuật lại suy luận của K.T cho Đ.A. Nó nghe xong cũng gật gù có vẻ tán đồng rồi lẩm bẩm: Vậy là ai, là ai
Chương 35
Sau khi ở trại về, tôi thuật lại cho Thư những thông tin Đ.A trao đổi. Thư trầm ngâm một lúc rồi nói: Nếu tớ suy luận ko nhầm thì có căn cứ để cứu Đ.A rồi. Giờ quan trọng phải xem được hồ sơ của cơ quan điều tra.
Ở Việt Nam, tại giai đoạn điều tra, quyền hạn của luật sư rất ít, muốn gặp bị can còn khó nữa là sao chụp hồ sơ. Tuy nhiên, bằng mối quan hệ của mẹ Thư, và tiền của chú Thắng để lại. Tôi không khó để được tiếp cận hồ sơ.
Thời điểm đó, Đ.A đã bị bắt khoảng 2 tháng tuy nhiên thì hồ sơ vụ án vẫn còn rất sơ sài, mới chỉ có biên bản khám nghiệm hiện trường, biên bản pháp y và lời khai của Đ.A. Thư đọc xong hồ sơ thì cười bảo: Công an có vẻ không mặn mà điều tra vụ này lắm, chắc họ chỉ cần bắt Đ.A để gây áp lực cho chú Thắng thôi. Chứ bình thường một vụ trọng án như này họ đã phải làm ráo riết lắm rồi.
Tôi: Cậu nói thế thì người đứng đằng sau vụ bắt Đ.A cũng chính là người muốn chú Thắng chết đúng không.
Thư: Cái đó tớ không biết, cậu không biết, và tớ nghĩ là bọn mình có muốn quản cũng không quản được. Giờ việc mình cần ưu tiên là cứu Đ.A. Đơn giản thế thôi.
Tôi: Tớ sợ là nếu mình không biết ai đứng đằng sau vụ này thì cũng không thể cứu Đ.A được.
Thư: Cậu không phải lo xa như vậy. Người cần chết thì cũng đã chết rồi. Thằng bạn cậu chưa đủ nguy hiểm để người ta phải giết đâu.
Tôi: Nhưng kẻ đứng sau chắc cũng biết, nếu Đ.A thoát ra được, nó sẽ tìm cách trả thù.
Thư cười: Tớ thì đang rất muốn thấy thằng Đ.A báo thù đây.
Nghe Thư nói thế, tôi trố mắt nhìn nó ngạc nhiên. Thư vội tiếp: Cậu yên tâm, thằng bạn phổi bò của cậu thì chỉ trả thù được mấy thằng tầm cỡ Nam bớp thôi. Mà kẻ đứng đằng sau vụ này thì chắc chắn không phải Nam bớp. Tớ nói thế ý là dù Đ.A có thoát ra được, có muốn trả thù cũng không có lực mà làm. Kẻ trả thù kiểu như Đ.A, thằng chủ mưu của vụ này đầy. Nó không thèm quan tâm đâu.
Tôi hỏi lại: Nói vậy là cậu biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau rồi.
Thư: Có thể biết, có thể không. Tớ nói rồi, bọn mình không quản được việc đó đâu. Mà cậu cũng đừng ép tớ nói làm gì. Nếu cậu biết thì thằng Đ.A cũng biết. Như thế sẽ chỉ có hại cho thằng bạn cậu thôi. Mà cậu yên tâm, khi Đ.A thoát khỏi vụ này, tớ sẽ cho nó con mồi để nó báo thù.
Khi Thư nói thế, tôi thấy trêи mặt Thư lộ vẻ gì đó kiểu như giận dữ, kiểu như hưng phấn. Yêu nhau mấy năm trời, tôi chưa thây vẻ mặt đó của Thư bao giờ.
Thấy ánh mắt kỳ lạ của tôi, Thư vội đổi chủ đề: Thôi bây giờ là phải tìm cách cứu Đ.A đã, việc đó tính sau. Giờ cậu viết một bản kiến nghị gửi cơ quan điều tra về vụ của Đ.A nhé.
Tôi: Kiến nghị cái gì.
Thư bình thản giải thích: Theo hồ sơ vụ án cho đến thời điểm hiện tại thì cơ quan điều tra vẫn xác định Đ.A là thủ phạm duy nhất giết Tuấn trọc. Có thể họ chưa nghiêm túc điều tra, hoặc có thể họ muốn kết luận điều tra như vậy. Việc của mình là bắt họ điều tra theo hướng của mình.
Tôi: Hướng của mình là như nào.
Thư lắc đầu: Thế cậu không nghe Đ.A nói à. Rõ ràng Lâm Hề mới là thủ phạm giết Tuấn trọc. Mình cần yêu cầu cơ quan điều tra bắt Lâm Hề về.
Tôi: Vấn đề là cơ quan điều tra họ không tin lời khai của thằng Đ.A. Mà thực tế thì cơ quan điều tra họ cũng chỉ tin cái gì họ muốn tin thôi. Đâu phải đơn giản mà bắt họ nghe theo mình được.
Thư: Tất cả đêu dựa trêи sự thực khách quan. Mình sẽ khiến họ không thể không nghe theo được.
Tôi: Bằng cách nào.
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại #*#*#Thư: Lập luận theo chứng cứ thu được tại hiện trường thôi. Trong biên bản giám định pháp y có nêu rõ, Tuấn trọc bị 2 vết thương. Một ở chân và 1 ở cổ. Đều do vũ khí là dao nhọn gây ra.
Tôi: Theo Đ.A là vết thương ở chân là do nó đâm. Còn ở cổ là do Lâm Hề đâm.
Thư: Nhưng hiện giờ cơ quan điều tra đang quy chụp cả 2 vết đều do Đ.A thực hiện.
Tôi: Vấn đề là thằng Lâm Hề sau khi đâm xong nó rút dao chạy luôn. Nên hiện trường chỉ còn con dao của Đ.A. Mà 2 con dao lại giống hệt nhau. Nên bên giám định pháp y họ đang xác định vết thương ở cổ cũng do con dao của Đ.A gây ra.
Thư: Cậu cũng như cơ quan điều tra đều đang tập trung vào con dao mà quên mất người cầm dao.
Tôi:???
Thư: Trong biên bản hiện trường có ghi là có dấu hiệu vật lộn giằng co giữa hung thủ và nạn nhân. Nếu 1 người bị đâm 1 phát vào chính giữa cổ thì có quay lại mà vật lộn với nạn nhân được hay không. Đấy là vde thứ nhất. Thứ hai: Nếu cậu là hung thủ. Sau khi đâm chết nạn nhân. Cậu có đâm thêm 1 nhát vào chân nạn nhân nữa hay không.
Tôi: Nhưng cơ quan điều tra họ đang nhận định là: Đ.A và Tuấn trọc vật lộn, giằng co trước, Đ.A sau đó đâm dao vào chân Tuấn trọc. Sau đó mới đâm vào cổ.
Thư: Đang vật lộn như vậy mà có thể đâm từ đằng sau cổ ra phía trước.
Tôi: Có thể chứ: Nếu Tuấn trọc đè được Đ.A xuống. Khi đó Tuấn trọc sẽ ngồi trêи Đ.A, và Đ.A chỉ việc vòng tay ra đằng sau là có thể đâm được vào gáy của Tuấn Trọc
Thư cười: Đâu, cậu làm thử coi. Ví dụ tớ là Tuấn Trọc, cậu là Đ.A.
Nói xong Thư tung cho tôi chiếc bút giả làm dao đồng thời nhảy xổ lại, đè ngửa tôi ra giường. Khi Thư ngồi trêи bụng rồi tôi mới thấy tay tôi phải dài gấp đôi hiện tại thì mới có thể đâm được vào gáy của Thư. Trừ khi… Tôi kéo Thư lại gần, môi chạm môi… cảm nhận hơi thở thơm mát của em….
Cơ mà đây là Tuấn trọc và Đ.A… 2 thằng này đâu có bị Gay. Đã thấy điểm vô lý ở đây.
Tôi chợt dùng sức đẩy Thư ra, Lật úp em xuống, khoá tay, ấn mặt Thư xuống đệm, rồi nói: Như thế này thì Đ.A có thể đâm vào gáy Nam Bớp rồi nhé.
Thư cười: Đây là đệm và cậu khoẻ hơn tớ rất nhiều thì mới có thể ghì mặt tớ xuống được. Còn hiện trường là nền đất, và Tuấn Trọc cũng rất khoẻ nên khi vùng vẫy thì dù có bị đè, mặt Tuấn trọc cũng sẽ nằm ngang chứ không thể úp thẳng đứng xuống đất được. Khi đó nếu Đ.A đâm thì vết đâm sẽ ở 2 bên cổ chứ không thể ở sau gáy được.
Nói đến đây, Thư chợt lấy tay chạm vào… chỗ kín của tôi làm tôi nhảy dựng lên buông Thư ra. Thư ngồi dậy, vừa buộc lại tóc vừa nói: Và mấu chốt là cậu xem lại ảnh chụp giám định pháp y đi. Vết đâm ở cổ Tuấn trọc là vết đâm xéo từ trêи xuống. Đ.A phải cao hơn Tuấn trọc rất nhiều thì mới có thể tạo ra vết đâm như vậy được.
Thư lúc lắc tóc đuôi gà vừa buộc kết luận: Chốt lại sự việc sẽ đúng như Đ.A kể. Nghĩa là 2 thằng vật nhau, sau đó, Tuấn trọc đè được Đ.A xuống và ngồi đè lên. Lúc này Lâm Hề từ đằng sau bước đến cầm dao đâm. Vì Tuấn trọc đang ngồi nên Lâm Hề sẽ đứng cao hơn và đâm xéo xuống cố tuấn trọc. Đấy sự việc là như thế. Còn giờ tuỳ thuộc ở khả năng lập luận của cậu thôi.
Sau khi đã thống nhất quan điểm với Thư, tôi vốn có khả năng viết lách nên bản kiến nghị nhanh chóng được hoàn thành và gửi vào cho cơ quan điều tra.
—–
Đến đây phải tâm sự thật với anh em là tiếp theo mình thật sự khó viết. Vì không biết viết theo cách nào. Nếu đặt mình vào thời điểm đó thì mình chả biết gì. Thấy mọi chuyện nó hết sức đơn giản và cứ trôi tuồn tuột đi. Chỉ sau khi chia tay Thư thì mình mới biết toàn bộ sự việc. Vì vậy mình không thể viết theo kiểu chuyện trinh thám, kiểu tiết lộ cho anh em từng chút một từng chút một. Anh em có gợi ý nào giúp mình không???
Cách 1. Viết ngắn gọn nội dung cho đến khi chia tay Thư, sau đó sẽ viết lý do tại sao mình biết sự thật và phân tích.
Cách 2. Vừa viết theo trình tự thời gian vừa hư cấu dựa trêи thông tin sau này mình biết được. (Cách 2 rất khó viết vì phải tưởng tượng nhiều)
Anh em vote giúp mình nhé. Viết tay ngang nên không thể giống mấy bác nhà văn được. Anh em thông cảm.
Chương 36
Như đợt trước mình có nói là sẽ viết tiếp truyện “”. Do đợt trước, vì nhiều lý do nên mình không thể viết tiếp được. Và bây giờ… cũng vì nhiều lý do nên mình có thể viết tiếp được. Trong đó có một lý do hết sức quan trọng đó là: Nếu không viết tiếp chuyện cát tặc thì sẽ không thể viết tiếp chuyện “Săn nã”. Hai chuyện này nó có liên hệ với nhau ạ.
Vậy thì tạm thời chúng ta sẽ để kệ Đ.A ở trong tù để quay lại với chuyện “Cát tặc” nhé.
—–
Anh em đã đọc lại cát tặc chưa? Bắt buộc phải đọc Cát tặc mới hiểu được phần này nhé. Mình chuẩn bị tiết lộ cho anh em một số bí mật quốc gia … *mặt bí hiểm*. Anh em có thể tin có thể không tin. Nhưng không tin tốt hơn. Vì vốn dĩ câu chuyện của mình là hư cấu mà.
—–
Như anh em cũng đã biết, trong thời gian vụ việc của Đ.A xảy ra, tôi vẫn đồng thời phải giải quyết một vụ án lớn khác. – Vụ cát tặc trong Thanh Hoá.
Đây là khoảng thời gian sau khi có bản án phúc thẩm của TAND tối cao tuyên huỷ bản án sơ thẩm của TAND tỉnh Thanh Hoá. Và để có được kết quả này, nếu đã đọc “cát tặc” chắc anh em cũng biết ngoài công sức của tôi và team nông dân, em Hoa cũng phải mất cả tháng trời đi gặp “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy”. Trong cát tặc thì tôi gọi đồng chí ấy là Mr X. Nhưng trong truyện này vì đã có 1 mr X rồi, nên tôi tạm gọi đồng chí ấy là Mr Z nhé (Đứng cuối bảng chữ cái cho nó… máu.)
Như tôi đã kể trong cát tặc, khi Hoa nói em ấy là con Mr Z, tôi không tin đâu. Vì Mr Z thì to lắm… mà bà Hương – mẹ Hoa thì… xấu lạ. Tôi vẫn thắc mắc… tại sao Mr Z lại có thể thích bà Hương được. Thậm chí đến mức để lại hậu quả lớn là… Hoa. Trong khi con đường chính trị của các cốp to rất kỵ những việc này.
Thắc mắc vậy thôi chứ tôi chả bao giờ dám hỏi bà Hương cả. Còn Hoa, thì từ sau vụ bị Thư bắt gặp ở quán cafe. Em ấy cũng biệt tăm biệt tích luôn. Không thể nào liên hệ được.
Nói lại về việc phiên toà sơ thẩm được mở đúng 1 tuần trước ngày bỏ phiếu lấy tín nhiệm. Lúc đó 2 đồng chí Thắng và Hương đều cùng nhau thề thốt hứa hẹn là sau khi Mr Z qua được vụ này, các đồng chí ấy lại tìm cách tác động để huỷ án sơ thẩm.
Tuy nhiên…
Ngay sau ngày biết kết qủa lấy phiếu tín nhiệm của Mr Z, 2 đồng chí ấy đột ngột lặn mất tăm. Gọi điện lúc nào cũng thuê bao. Lúc đó tôi với sếp mới phát hiện ra là bọn tôi chẳng có bất cứ thông tin gì về 2 đồng chí ấy ngoài số điện thoại cả. Tôi có chạy đến căn nhà ở u Cơ nơi mà trước đây đồng chí Thắng vẫn nhận đó là nhà mình thì lúc nào cũng khoá cửa, hỏi người dân xung quanh mới biết đó chỉ là nhà cho thuê.
Sau đó tôi cũng chạy vào Thanh Hoá, gặp thủ lĩnh team nông dân và mấy đồng chí khác trong team thì cũng chả ai biết lai lịch của 2 đồng chí ấy cụ thể ra sao. Chỉ biết 2 đồng chí ấy đột nhiên xuất hiện muốn giúp đỡ bà con thôi. Thật kỳ lạ…
Kỳ lạ hơn nữa là sau khi 2 đồng chí ấy biến mất, team nông dân trong Thanh Hoá cũng không còn nhiệt huyết nữa. Họ chấp nhận với bản án sơ thẩm một cách an phận. Tôi gặng hỏi nhưng chẳng ai nói gì, chỉ có thủ lĩnh team nông dân là lắc đầu chua chát: Cố tiếp để làm gì, mọi sự nằm trong tính toán sắp đặt của người ta rồi. Bọn tôi cũng chỉ là con tốt thôi.
Cách nói của thủ lĩnh team nông dân đầy ẩn ý làm tôi càng thấy lạ hơn. Là Luật sư, nếu thân chủ không muốn đi tiếp thì bọn tôi cũng chẳng có cách nào được. Tôi đành chán nản quay về.
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại #*#*#Nhưng ra đến đầu ngõ, thì Huyền – đứa nhỏ có đôi mắt đen láy chợt chạy lại nói nhỏ: Hôm trước Bác Thắng với bác Hương có về đưa cho bà cháu nhiều tiền lắm. 2 bác ấy bảo bà cháu thôi không theo vụ kiện giết bố cháu nữa. Bà cháu đồng ý rồi. Giờ chú có cứu bố cháu nữa không.
Nghe Huyền nói tôi thấy như sét đánh ngang tai. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy. Ông Thắng, bà Hương bị điên hay thừa tiền mà bỏ bao nhiêu tiền ra thuê luật sư rồi theo đuổi vụ kiện để diệt team cát tặc. Giờ lại quay lại tốn thêm một mớ tiền nữa trả cho team nông dân để thôi không kiện team cát tặc.
Tôi cũng giật mình sắp xếp lại toàn bộ sự việc. Tại sao tự nhiên Thắng, Hương đến văn phòng của tôi thuê luật sư trong khi trước giờ văn phòng tôi không hề có tiếng về tranh tụng án hình sự.
Mà nếu có ý định sẽ quay lưng sau khi hoàn thành công việc, tại sao 2 đồng chí ấy lại đưa em Hoa vào tham gia vụ án này.
Hơn nữa tại sao em Hoa có thể nhanh chóng trao thân cho tôi chỉ sau vài lần gặp gỡ. Tôi tự biết tôi không đẹp trai mà cũng chẳng tài ba đến độ em ấy có thể đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên như vây.
Và cuối cùng… tại sao khi tôi gặp em Hoa tại quán cafe, Thư lại biết.
Rốt cục nhìn lại, tôi thấy… tôi và cả sếp tôi nữa, cũng chỉ là quân cờ của bọn họ. Nhưng… ván cờ này… ai chơi…. những ai đang chơi.?
Tôi định mang chuyện này hỏi lại Thư, nhưng từ ngày trở về từ Bắc Kinh. Cứ nhắc đến Hoa là mặt Thư lại lạnh như băng và bỏ đi. Tôi thực sự không muốn làm căng thẳng thêm mối quan hệ vốn dĩ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Dù sao đi nữa thì vụ việc “Cát tặc” cũng đã kết thúc, tôi chẳng dở hơi vì chút tò mò mà tạo thêm sóng gió với Thư. Bởi vậy, tôi lờ đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
—–
Quả thực cho đến khi chia tay Thư, tôi vẫn không biết những mối liên hệ chằng chéo và những bí mật ẩn dấu đằng sau những gì mình biết.
—–
Quay lại vụ Đ.A.
1 tháng sau khi tôi nộp đơn kiến nghị và bơm tiền cho cơ quan điều tra, Lâm Hề bị bắt.
Chương 37
Việc bắt Lâm Hề quả thực đơn giản hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi luôn mặc định là Lâm Hề sau khi gây án xong sẽ cao chạy xa bay. Vậy nhưng trong thông báo bắt người bị truy nã mà cơ quan điều tra gửi cho tôi thì hoá ra Lâm Hề vẫn quanh quẩn ở… Hải Phòng.
Khi biết tin Lâm Hề bị bắt, Thư thực sự rất vui. Đã từ rất lâu rồi tôi mới thấy em ấy vui như thế. Việc bắt Lâm Hề tất nhiên rất quan trọng trong việc giải cứu Đ.A. Mặc dù vậy, thái độ của Thư cũng làm tôi hơi ngạc nhiên. Thư có yêu quý Đ.A đến mức thế.
Thậm chí lúc đó tôi còn thấy hơi ghen, bởi vậy mới quay ra hỏi Thư: Bắt được Lâm Hề cậu vui đến vậy sao? Có chắc cứu được Đ.A chưa?
Thư nghe thì chỉ cười nhạt nói: Tớ không quan tâm đến Đ.A, tớ quan tâm đến kẻ chủ mưu đứng sau Lâm Hề.
Tôi: Kẻ đứng sau Lâm Hề chả phải là người khiến chú Thắng và Tuấn trọc đi ma teo sao? Cậu chả bảo là bọn mình không nên quan tâm đến kẻ đó, vì có quan tâm cũng chả làm gì được người ta còn gì
Thư: Có chắc kẻ đưa Đ.A vào tù và kẻ ép chú Thắng vào tù là một không?
Tôi: Cậu nói thế là sao?
Thư: Những việc cậu thấy mơ hồ vốn dĩ nó rất rõ ràng. Chỉ tại cậu không nhìn nó một cách bao quát hơn thôi.
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại #*#*#Xong, trước ánh mắt bất ngờ của tôi, Thư chép miệng giải thích:
Thứ nhất: Chú Thắng vào tù chắc chắn có liên quan đến Mr X. Vì giữa chú Thắng và Mr X có mối quan hệ dây mơ rễ má, hiện giờ Mr X đã leo lên cao như vậy rồi. Có thể ông ấy không muốn quan hệ với chú Thắng nữa nhưng ông ấy không bao giờ muốn chú Thắng bị bắt. Vì nếu chú Thắng bị bắt thì kiểu gì những việc làm mờ ám trước kia của ông ấy cũng có nguy cơ bị chú Thắng khai ra vì ông ấy thừa hiểu người đa mưu túc kế như chú Thắng sẽ lấy những thông tin mật đó ra làm cái miễn tử kim bài. Nếu như bình thường, Mr X thừa sức can thiệp để không thằng nào dám động đến lông chân của chú Thắng. Ấy vậy mà chú Thắng vẫn bị bắt. Người dám bắt chú Thắng chắc chắn cũng là người không coi Mr X ra gì hoặc… muốn đánh Mr X. Tớ thiên về khả năng bắt chú Thắng để đánh Mr X hơn. Điều này cũng phù hợp với thông tin mà Nam bớp cung cấp cho cậu. Và quan trọng là, khi soi vụ này vào tình hình chính trị trêи trung ương tại thời điểm hiện tại, nó rất hợp lý và logic. Kẻ mà ai cũng biết là ai đó vừa bị quây hội đồng khi hàng loạt những chân rết bị phanh phui: Vinashin, Vinalines, Hệ thống ngân hàng cùng với việc vào trại của anh đầu bạc.
Mr X trêи danh nghĩa là cánh tay nối dài của bác ấy thì chả có lý do gì mà yên thân được.
Thứ hai: Việc Kẻ mà ai cũng biết là ai thoát khỏi trận thiên la địa võng vừa rồi không phải ngẫu nhiên, cũng không phải do “bác ấy” vẫn được tín nhiệm cao như trêи đài báo vẫn rêu rao. Bác ấy thoát đơn giản vì bác ấy mạnh. Số người tâm phục vẫn nhiều mà số lượng người gắn bó vì lợi ích cũng rất lớn. Hơn nữa “Bác ấy” chắc chắn cũng không chịu nằm im khuất phục đợi người khác vác dao đến thịt. Vụ trong Thanh Hoá của cậu cũng là một cách để bác ấy uy hϊế͙p͙ đối thủ cũng như để đặt lên bàn cân lợi ích khi Thanh Hoá đứng đằng sau là Mr P đang nắm số lượng UVTWĐ tương đối. Hai bạn Hương và Thắng không tự nhiên lại xuất hiện để ủng hộ nông dân ở TT. Tất cả nhằm mục đích đánh đồng chí chủ tịch tỉnh và xa hơn là Mr P. Và cậu không thấy ngạc nhiên khi sau khi có kết quả bỏ phiếu, 2 đồng chí ấy cũng biến mất luôn sao.
Nếu trí tưởng tượng phong phú và cái nhìn bao quát một chút, cậu có thể thấy chỉ trong thời gian ngắn vừa rồi, cậu đã được tham gia vào 2 trong số rất nhiều trận đánh giữa Kẻ mà ai cũng biết là ai và phe đối nghịch. Và cả 2 trận đánh đó… “Bác ấy” đều thắng.
Trận Thanh Hoá thì cuối cùng toàn bộ số UVTWĐ cuả Thanh Hoá đều bỏ phiếu tín nhiệm bác ấy. Còn trận đánh Mr X… rốt cục chú Thắng cũng chết, bảo toàn thanh danh cho Mr X.
Tôi ngắt lời: Khoan đã, những biến động chính trị kinh khủng này đâu liên quan gì đến việc chúng ta cứu Đ.A. Nó đâu chứng minh được là kẻ muốn Đ.A vào tù và kẻ ép chú Thắng tự tử không phải là một.
Thư: là cậu nghĩ không liên quan thôi. Cậu không thấy là sao bao nhiêu lâu không bắt được Lâm Hề, đến đúng lúc kết thúc HNTW thì lại bắt được. Đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Sau khi cuộc chiến kết thúc là giai đoạn giải giáp vũ khí. Có nghĩa là các bên sẽ quay trở lại dĩ hoà vi quý. Có thể Lâm Hề đã bị công an theo dõi từ lâu rồi, nhưng đến giờ họ mới tóm để đảm bảo không có biến động lớn trong vụ chú Thắng. Điều duy nhất họ muốn là chú Thắng chết để bảo toàn thanh danh cho Mr X. Và khi điều đó xảy ra rồi thì những việc khác họ không quan tâm. Tớ nói thế nghĩa là, bây giơ công an sẵn sàng nhận tiền của cậu để chạy tội cho Đ.A. Cậu thấy đã liên quan chưa? Còn việc…
Thư bỗng ngập ngừng : Còn việc Người đưa Đ.A vào tù và người ép chú thắng có phải phải là một không. Thì tớ nghĩ cậu không cần biết, cũng không nên biết….
Tôi gặng hòi lại: Vì sao? Tại sao tớ không nên biết.
Thư im lặng và thởi dài. Thái độ khiến tôi hiểu là nên dừng cuộc nói chuyện ở đây.
—–
Với những thông tin Thư đã phân tích, tôi hiểu hiện tại tôi đã được bật đèn xanh để cứu Đ.A.
Lâm Hề bị bắt thì công việc tiếp theo của tôi đơn giản đi nhiều. Để cứu Đ.A tôi phải khiến cơ quan điều tra tách biệt được hành vi của Đ.A và của Lâm Hề. Phải làm sao để công an điều tra và kết luận theo hướng: Đ.A chỉ cố ý gây thương tích, còn Lâm Hề mới là kẻ giết người.
Trong thời gian đó, mỗi lần nói đến chuyện Đ.A, Thư luôn hướng tôi đến việc làm sao để ép được Lâm Hề khai ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Lúc đó tôi cũng đồng tình rằng, việc ép được Lâm hề khai ra kẻ chủ mưu sẽ giúp Đ.A thoát tội. Tôi tin như vậy.
Thật ra việc giải quyết tại cơ quan điều tra lần này dễ dàng hơn vụ chú Thắng rất nhiều. Dễ dàng hơn vì có Thư tham gia cùng. Việc Thư suy tính và tính toán đường đi nước bước thì khỏi phải nhắc đến, quan trọng hơn nữa là nhờ mối quan hệ của mẹ Thư, tôi có thể tiếp xúc thân mật với cán bộ điều tra trực tiếp.Tất nhiên, quan hệ giúp đỡ cũng chỉ có mức độ, quan trọng là khi đã thân mật thì việc nhận tiền cũng đơn giản hơn rất nhiều. Vừa có tiền vừa có quan hệ thì làm việc gì cũng dễ. Đồng chí điều tra viên, khi nghe tôi đặt vấn đề ép Lâm Hề khai ra chủ mưu thì hết sức đồng tình mà rằng: Cái này chú không nói anh cũng biết. Còn chú cứ yên tâm, một khi bọn anh đã muốn thì không có chủ mưu anh cũng bắt nó khai ra được chủ mưu nữa là.
Cùng với câu nói đó, chỉ mấy ngày sau, đồng chí ấy đã gọi điện cho tôi báo tin:Chú mất anh chầu nhậu đi. Anh biết chủ mưu đứng đằng sau vụ này là ai rồi nhé.
Chương 38
Kẻ đứng đằng sau Lâm Hề, lên kế hoạch giết Tuấn trọc và đổ tội cho Đ.A là người tôi không bao giờ có thể nghĩ tới.
Trước khi công bố danh tính kẻ đó với tôi, đồng chí điều tra viên đã rào đón sẵn: Anh nói chú biết thế thôi, chứ kể cả có đầy đủ chứng cứ kết tội cũng chưa chắc đã làm gì được hắn. Chứ đừng nói mình chỉ có duy nhất lời khai của Lâm Hề. Biết đâu trong lúc đường cùng thằng ranh đấy nó khai láo để kéo người khác vào chạy tội cho nó.
Tôi: Thôi bác lòng vòng làm gì, anh em mình hiểu nhau là được rồi. Có kết tội được nó hay không thì còn nhiều yếu tố, giờ em chỉ cần biết nó là ai thôi.
Đchi điều tra viên: Là con dâu của Mr T.
Tôi: Mr T, ông tướng đấy sao?
Điều tra viên: Chính ông ấy, ở cái đất Hải Phòng này, một tay ông ấy che được bầu trời đấy.
Nghe đến đây tôi đã biết thằng Lâm Hề không khai láo. Vì Mr T này chính là người đang đấu đá với Mr X trêи bộ. Thông tin này hoàn toàn phù hợp và ăn khớp với những gì Nam Bớp nói cũng như Thư suy luận.
Có điều tại sao lại là con dâu của Mr T. Ông ấy chả nhẽ không hành động kín đáo hơn được sao? Tại sao lại để con cháu trong nhà tham gia vào cuộc thanh trừng này.
Tôi hỏi lại: Mà bác có biết con bé đấy không.
Điều tra viên cười: Vợ chồng nó anh đều biết. 2 đứa nó đều dựa hơi bố hoành hành ở xứ này, đéo coi ai ra gì cả. Tất nhiên, bọn nó chỉ đứng đằng sau thôi. Bọn anh biết nhưng cũng không có chứng cứ xác đáng để động đến. Toàn những vụ kiểu như thế này. Có vài thằng khai ra thông tin liên quan đến bọn nó. Nhưng ngoài lời khai ra cũng chẳng có chứng cứ gì. Không có chứng cứ mà động đến bọn nó thì vỡ mồm. Ông bô nó chả xới tung cơ quan anh lên.
Tôi cười: chả cứ ở đây, chỗ nào trêи cái nước này chả thế. Mà giả sử có đủ chứng cứ, bác có dám làm gì bọn nó không.
Điều tra viên: Anh không dám nói mạnh. Nhưng nếu có căn cứ, khả năng bọn anh sẽ làm ngay, vì sếp anh với lão T kình nhau. Mà sếp anh thì ô ở trêи cao to lắm. Có điều nếu không đủ căn cứ để lão ấy phản đòn thì cũng chết. Thế nên sếp anh vẫn báo bọn anh âm thầm điều tra. Mà anh làm mấy vụ liên quan đến nhà đấy rồi. Vụ nào cũng đếch có đầu mối. Người trong ngành nên bọn nó hiểu rõ nghiệp vụ của bọn anh lắm.
Tôi: Tóm lại là vụ này mình cũng chỉ biết thế thôi chứ chả làm gì được bọn nó đúng không?
Điều tra viên: Làm gì được, Giờ có mỗi lời khai của thằng Lâm Hề, chả có chứng cứ gì cả.
Tôi: Thế bác nói với em làm quái gì. Chỉ tổ làm em ức chế.
Điều tra viên: Nói để chú mời anh chầu nhậu chứ. Chú chả hứa còn gì. Mà con bé đó nhìn ngon lắm chú có muốn xem mặt không.
Tôi: Con bé nào cơ?
Điều tra viên: Con dâu Mr T.
Tôi: Bác có ảnh nó à.
Điều tra viên: Anh có FB cả nhà nó. Đang săn bọn nó mà.
Tôi: Đâu, bác cho em xem phát.
Đchi điều tra viên rút điện thoại, chọt chọt mấy cái rồi đưa tôi xem. Tôi nhìn cái thì giật mình, như kiểu có cái gì nó nổ tung trong đầu, tay còn run run, rơi cả điện thoại của đchi điều tra viên xuống đất. Người trong ảnh chính là Mai, mối tình đầu của tôi cũng là người yêu cũ của Đ.A.
Cái quái quỷ gì thế này, trái đất tròn đến thế sao.
Đồng chí điều tra viên nhặt cái điện thoại lên cười hỏi: Sao thế, chú quen nó à?
Lúc đó những gì đchi điều tra viên nói tôi nghe như gió thoảng bên tai. Mọi chuyện trong quá khứ vùn vụt chạy qua trong đầu. Và khi chắp nối lại, tôi thấy nó thực sự rõ ràng. Mai có người yêu là người Hải Phòng. Đ.A tìm thấy Tuấn trọc ở Hải Phòng. Lâm Hề bị bắt ở Hải Phòng. Và cái thằng mà tôi gặp ở nhà Tuấn trọc hôm đi cùng với Kim Thanh chính là 1 trong 2 thằng Hải Phòng ốp tôi và Đ.A hồi học cấp 3. Thảo nào tôi nhìn thấy quen quen.
Nhưng Rốt cục, Tại sao Mai lại làm thế.?
Hỏi thế nhưng tôi tự có câu trả lời ngay. Còn lý do nào khác ngoài thù hận.
Chính tôi cũng nhìn thấy cuộc đời của Mai xuống dốc không phanh như thế nào sau khi Đ.A bỏ nó. Nghiện ngập, phá thai bị bố mẹ tống ra nước ngoài…
Và với tính cách của 1 đứa như Mai, chắc hẳn nó đã lên kế hoạch báo thù Đ.A. Chỉ có điều… tại sao nó lại dính dáng đến Mr T.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi quay ra hỏi đồng chí điều tra viên: Anh có biết thông tin gì về con bé này không. Sao nó lại quen được con của Mr T.
Đchi điều tra viên nheo mắt nhìn tôi, không trả lời mà hỏi lại: Trông bộ dạng chú thế này chắc trước đã từng có thiên tình sử với nó phải không. Thế chú biết gì về cái Mai.
Tôi trả lời vắn tắt: Em quen nó từ hồi học cấp 3. Nghe đâu nó yêu 1 thằng ku Hải Phòng xong sau bỏ rồi đi Mỹ du học mà.
Đchi điều tra viên: Cái thằng ku HP mà chú biết đấy chính là con của Mr T đấy. Cái Mai đi Mỹ đâu chừng nửa năm thì bị đuổi về nước vì không đủ điều kiện học tiếp. Xong khi về nước thì quay lại với thằng này. Lúc đó ông T hình như cũng biết cái Mai từng có bầu với con trai ông ấy nên đến thẳng nhà cái Mai đặt vấn đề cho 2 đứa đi Úc du học. Vừa cách ly con trai lão với bọn bạn bè xấu để cai nghiện, vừa tạo điều kiện cho 2 đứa gần gũi rồi về nước sẽ cưới.
Bọn nó đi đâu được chừng 1 năm rồi lại về. Mà không hiểu bên đó bọn nó học cái gì mà đợt đấy về 2 đứa ngoan hẳn. Không thấy chơi bời đập phá gì nữa. Chỉ rút về giúp đỡ việc nhà cho ông T. Cơ mà giang hồ đất Cảng này chuyện gì cũng thấy có bóng dáng bọn nó tham gia ở đằng sau đấy.
Đchi điều tra viên nói đến đây tôi cũng đã mường tượng lại được phần nào câu chuyện cuộc đời của Mai sau khi nó đi Mỹ. Nó hồi tâm chuyển ý, cai nghiện rồi không ăn chơi đập phá nữa tôi cũng mừng cho nó. Nhưng việc nó lập kế hoạch hại thằng Đ.A thì tôi không thể ngờ được. Sự hận thù của một đứa con gái có lẽ không bao giờ tôi có thể hiểu hết được.
Sau khi gặp đồng chí điều tra viên về, tôi cứ đắn đo không biết có nên mang chuyện này nói với Thư không. Mấy lần định nói nhưng tôi cứ nhớ lại những gì Thư làm với Mai khi nó ở Mỹ là tôi lại thấy sợ. Không hiểu sao, trong sâu thẳm tôi vẫn thấy tôi là người mắc nợ Mai. Hồi cấp 3, vì tôi mà thằng Đ.A bỏ nó – dán tiếp đẩy nó vào vũng bùn của cuộc đời. Rồi đến khi nó tìm đến tôi để có chỗ dựa tinh thần làm lại cuộc đời thì Thư lại 1 lần nữa đạp nó xuống bùn. Quả thực tôi có lỗi với Mai nhiều lắm.
Bởi vậy, tôi sợ khi nói chuyện này với thư, em ấy sẽ có đủ thông minh và thủ đoạn để đưa Mai vào vòng tù tội. Thực lòng tôi không nỡ.
Còn chuyện của Đ.A tôi cũng biết là ngay cả khi Lâm hề không khai ai là chủ mưu, thì cơ quan điều tra cũng có đủ căn cứ để tách hành vi của Đ.A ra. Cùng lắm nó chỉ đi vài năm thôi. Có buộc tội được Mai hay không thì cũng thế.
Nghĩ vậy, tôi âm thầm quyết định không báo cho Thư biết chuyện Mai đứng đằng sau vụ này.
—–
Rất lâu sau này, tôi mới biết được quyết định đó của mình tai hại đến thế nào.
Chần chừ 1 lúc, tôi cũng nghe máy. Giọng Nam bớp ở đầu dây bên kia hơi giận dữ: Mày bị làm sao vậy hả Tuấn Anh. Đéo hiểu sao ông Thắng lại đánh giá cao mày vậy chứ.
Tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại: Có chuyện gì vậy chú.
Nam bớp hơi dịu giọng: Chú cho mày 1 tuần để suy nghĩ chứ đéo phải để mày đi tự sát. Mày nghĩ cái đéo gì mà lại đến nhà Tuấn trọc. Mày phải biết là bây giờ ở đấy đang bị cả cớm lẫn bọn Hải Phòng theo dõi không?
Tôi bất ngờ: Bọn Hải Phòng nào cơ?
Nam Bớp: ȶɦασ mẹ, mày đéo biết thì mày phải hỏi chú. Đâm đầu vào đấy bây giờ thì mày sống thế nào được hả con.
Tôi: Cháu vẫn không hiểu.
Nam Bớp: Gặp trực tiếp chú sẽ nói, giờ mày ở yên đấy, không được đi đâu đấy.
Nói xong, Nam bớp cúp máy.
Nghe xong cuộc gọi của Nam Bớp tôi thấy hình như có cái gì đó loé sáng trong đầu nhưng lại chợt biến mất, không nắm bắt được. Có chuyện gì nhỉ?
Đúng lúc đó thì điện thoại lại reo. Là KT gọi.
Giọng KT hơi vội vã: Tôi biết Phong Hủi là ai rồi, cậu qua đây đi.
Tôi: Là ai. Nói luôn qua điện thoại không được à.
KT ậm ừ rồi đáp: Thôi nói qua điện thoại không tiện, còn nhiều chuyện khác nữa cần trao đổi. Ông cứ qua đây đi. Tôi đợi.
Dứt lời, KT cúp máy luôn.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi linh cảm KT gặp chuyện rồi. Đó không phải cách nói chuyện bình thường của nó.
Nếu đúng KT gặp chuyện thì cuộc gọi của nó rõ ràng là 1 cái bẫy, người đang khống chế KT muốn dụ tôi đến đó…
Cuộc gọi của Nam bớp trước đó càng làm tôi củng cố thêm linh cảm của mình. Có điều tại sao Nam bớp muốn tôi ở nhà còn KT lại dụ tôi ra ngoài. Thật điên đầu. Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu Nam bớp muốn tôi ở yên trong nhà thì tôi càng phải ra ngoài.
Tôi bấm số gọi taxi rồi mở cửa ra ngoài. Lúc đó đã là 1h đêm.
Vừa đi bộ đến đầu đường để đón taxi thì một chiếc xe máy từ trong bóng tối phi đến. Ngồi trêи xe là 2 thằng cốt đột nhìn mặt khá dữ dằn. Tôi còn chưa kịp chạy thì thằng ngồi đằng sau đã cất tiếng: Mày định đi đâu vậy, anh Nam bảo mày không được ra khỏi nhà cơ mà.
Thấy thái độ của 2 thằng đó không có vẻ gì là định thịt mình cả, tôi lập tức xác định bọn đang khống chế KT và Nam bớp không phải là 1. Nghĩ vậy tôi vội nói: Bạn em đang gặp nguy hiểm, em cần phải đến chỗ nó gấp.
Thằng cốt đột kia đáp: Cái đấy bọn tao biết rồi. Vừa không liên lạc được với Thằng bảo vệ con KT. Anh Nam đang cho người đến đó rồi. Giờ mày cứ ở yên đây.
Tôi sốt ruột: Không, em muốn qua đó. Có 2 anh đi cùng, rồi người của mình cũng đang đến đó, lo gì.
Thằng ngồi sau ngẫm nghĩ 1 lúc rồi đáp: Thôi được rồi, vậy tao ngồi taxi với mày.
Nói đến đây thì taxi cũng vừa đến, thằng ngồi sau bảo thằng còn lại chạy xe máy theo sau, xong nó lên xe ngồi cùng với tôi.
Từ nhà tôi chạy đến ks chỗ em KT mất có 5p. Khi chúng tôi đến nơi thì đã thấy có 5-6 thằng đứng trước cửa ks. Thằng ngồi cùng tôi xuống xe chạy lại trao đổi với 5,6 thằng kia đoạn quay lại nói với tôi: Con KT bị bắt đi rồi. Giờ chắc mày phải theo bọn tao về gặp anh Nam. Mày về nhà cũng không an toàn nữa.
Tôi ngắt lời: Vậy còn bố mẹ em.
Nó đáp: Yên tâm sẽ có người lo, quan trọng là mày thôi.
Tôi: Dạ, em cảm ơn. Cơ mà luật giang hồ chắc bọn nó cũng không động đến gia đình em đâu nhỉ.
Thằng cốt đột tự nhiên gằn giọng: Giang hồ cái lol. Bọn lol này có giang hồ lol bọn nó. Xem gương anh Tuấn trọc đấy. Bọn lol này đéo từ thủ đoạn nào đâu.
Nói xong nó kéo tôi lên taxi chạy về nhà Nam bớp. 5-6 ku kia đi xe máy chạy theo. Cứ như kiểu tháp tùng tổng thống ấy. Oai vờ lờ.
—–
Trêи đường về nhà Nam bớp, tôi vẫn thấy hoài nghi. Toàn bộ câu chuyện này có phải do Nam bớp xắp xếp. Tôi có đang rơi vào cái bẫy do lão ấy cài sẵn. Mục đích cuối cùng là để tôi vào khuyên chú Thắng tự tử. Nhưng giờ tôi đã leo lên lưng hổ rồi, có muốn xuống cũng không xuống được nữa. Đành tuỳ cơ ứng biến thôi.
—–
Khi về đến nhà Nam bớp, tôi thấy lão ra tận cổng đợi tôi, dáng vẻ vô cùng sốt ruột. Nếu đây không phải là màn kịch do lão dựng lên thì chắc tôi sẽ cảm động lắm. Haizzzz
Tôi vừa xuống xe, còn chưa kịp chào lão đã tát tôi 1 cái rồi kéo tôi phăm phăm vào nhà. Mấy thằng đi cùng chỉ đứng ngoài, không dám vào nhà.
Vừa kéo tay tôi vào nhà, Nam bớp vừa hầm hầm: Tao biết mày không tin tao, ȶɦασ mẹ, không tin thì cũng đừng hành động ngu ngốc như vậy chứ. Mày có biết bao nhiêu người đang trông chờ vào mày không. ȶɦασ mẹ. Cái đéo gì không biết thì phải hỏi chứ. Não mày để cho chó gặm rồi à.
Cái tát của Nam bớp làm tôi ù hết cả đầu chả suy nghĩ được gì nên tôi cứ mặc cho lão kéo xềnh xệch vào trong nhà.
Vào đến nhà, lão vứt tôi xuống nền. Lão thì đứng thẳng nhìn tôi gằn giọng: ȶɦασ mẹ tao nói cho mày biết. Vụ này dây mơ rễ má ảnh hưởng đến rất nhiều người. Mày cứ làm những việc dở dở uơng ương như hôm nay thì chỉ có chết thôi con ạ.
Tôi cãi lại : Liên quan gì đến cháu mà tại sao chú quan trọng hoá vai trò của cháu thế. Nếu nó ảnh hưởng đến nhiều người vai vế như vậy thì thiếu gì cách truyền thông tin vào cho chú Thắng cần gì đến cháu.
Nam bớp: ȶɦασ mẹ, Vấn đề là ông Thắng đéo tin ai ngoài mày. Mày nghĩ sau khi bán đứng như vậy ông Thắng sẽ chấp nhận thông tin từ một thằng ất ơ nào chuyền vào hay sao.
Tôi im lặng. Nam bớp tiếp: ȶɦασ mẹ, mày đã muốn biết thì tao nói cho mày biết, ông X đang đấu đá với một lão tướng công an người HP. Lão ấy cho người gài thằng con của Tuấn trọc giết người ở HP. Sau đó lão ép Tuấn trọc phải bán đứng ông Thắng thì mới mong cứu được thằng con. Giờ Lão ấy đang tính phanh phui mối quan hệ giữa ông Thắng với ông X để hạ uy tín ông X trong cuộc đua đến chân thứ trưởng bộ công an. Hiểu chưa con rời.
Tôi ấp úng: Vậy tại sao lão ấy phải gài thằng Đ.A giết Tuấn trọc.
Nam bớp: Ai bảo mày là lão ấy gài thằng Đ.A.
Tôi: Thì thằng Đ.A vừa giết Tuấn trọc xong thì bị chỉ điểm bắt luôn đấy thôi. Mà lại do chính thằng Lâm hề đi cùng bán đứng mà.
Nam bớp: Cái đó là do thằng Đ.A ngu xuẩn nóng vội thôi. Có khi đang bị cớm theo dõi mà còn liều lĩnh gây án.
Đến lúc đó tôi chợt nhớ ra hỏi lại: Vậy lão tướng người HP kia đang cho người theo dõi nhà Tuấn trọc à.
Nam bớp: Tất nhiên rồi.
Tôi: Cháu nhìn thấy thằng đó quen quen. Giờ chú nhắc đến dân HP cháu mới nhớ. Cái thằng theo dõi nhà Tuấn trọc hình như là 1 trong 3 thằng ốp cháu với Đ.A ngày xưa. Sao lão kia là công an mà lại điều động dân xã hội?
Nam bớp: ȶɦασ mẹ, Công an thằng đéo nào chả có quan hệ với dân xã hội. Lão ấy có khi nắm toàn bộ dân giang hồ HP ấy chứ 1 vài thằng nhằm nhò mẹ gì.
Tôi: Vậy giờ KT chắc bị bọn HP bắt đi rồi.
Nam bớp: Tất nhiên rồi. 2 đứa mày lớ ngớ đến nhà Tuấn trọc. Không bị thịt mới là lạ. Còn mày nữa. Từ giờ trở đi mày phải ở đây cho đến khi giải quyết xong việc ông Thắng. Ông Thắng còn sống ngày nào thì mày còn bị săn ngày đấy. Hiểu chưa con rời.
Chương 32
Nam bớp: Tất nhiên rồi. 2 đứa mày lớ ngớ đến nhà Tuấn trọc. Không bị thịt mới là lạ. Còn mày nữa. Từ giờ trở đi mày phải ở đây cho đến khi giải quyết xong việc ông Thắng. Ông Thắng còn sống ngày nào thì mày còn bị săn ngày đấy. Hiểu chưa con rời.
—–
Những gì Nam bớp nói rất logic, tôi không tìm thấy điểm nào bất hợp lý cả. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy nghi ngờ. Có lẽ do ngay từ đầu tôi đã mặc định trong suy nghĩ của mình rằng Nam bớp có vấn đề, và mọi hướng suy luận đều xoay quanh kẻ chủ mưu là Nam bớp. Giờ thực tế không giống như những gì mình suy đoán ban đầu nên tôi không chấp nhận được thôi.
Thêm nữa, việc Nam bớp giữ tôi ở lại, không cho tôi đi đâu cũng làm tôi hoài nghi. Thật ra trong mấy ngày ở đó, Nam bớp đối xử với tôi rất tốt. Ăn ở đi lại lão đều cho tôi tự do thoải mái. Có điều muốn ra ngoài thì phải có 2, 3 thằng cốt đột đi cùng thôi. Lão nói: Trong thời gian này cần thiết phải như thế. Bọn HP có thể xịt tôi bất cứ lúc nào.
Lão nói cũng đúng, nhưng tôi thấy mình như kiểu bị giam lỏng vậy. đó cũng là lý do tại sao tôi vẫn không thể không nghi ngờ lão ấy được.
Mấy ngày ở đó, Nam bớp nói là để đợi lão ấy kết nối cho tôi vào gặp chú Thắng. Nhưng tôi nghĩ lão dùng thời gian đó để thuyết phục (hoặc tẩy não) tôi thì đúng hơn. Ngày nào lão ấy cũng gọi tôi vào nói chuyện. Câu chuyện chỉ xoay quanh Chú Thắng và Đ.A, và kết cục luôn là chú Thắng phải chết, không còn cách nào khác.
Tôi nghe thì cũng ậm ừ đồng tình bởi tôi có cảm giác nếu chưa tẩy não cho tôi xong, lão ấy nhất định sẽ không cho tôi vào gặp chú Thắng. Mà giả sử nếu tôi không thuận theo, chắc lão ấy sẽ tìm người khác thay tôi. Lúc đó mọi chuyện có thể sẽ tồi tệ hơn cho chú Thắng, cho Đ.A và cho cả tôi nữa. Với cả tôi tâm niệm, Nam bớp nói là một chuyện, còn vào trong trại tôi có nói lại với chú Thắng hay không là việc của tôi. Cứ để kệ cho Nam bớp lải nhải thôi.
Mặc dù đã lên kế hoạch như thế, nhưng quãng thời gian ở nhà Nam bớp, tôi luôn ở trong tâm trạng lo lắng bất an. Cảm giác mình có thể bị thủ tiêu bất cứ lúc nào. Chỉ cần toan tính trong đầu Nam bớp thay đổi, vai trò của tôi không cần thiết nữa là… xong.
Kinh khủng hơn nữa, là cảm giác đơn độc. đấy không phải lần đầu tiên tôi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Nhưng những lần trước, tôi luôn có một người để hi vọng. Còn lần này… vô vọng.
điều duy nhất giúp tôi không sụp đổ, đó là suy nghĩ còn phải cứu Đ.A. Ngay cả nếu nó đúng là hung thủ giết Tuấn trọc tôi cũng vẫn phải tìm cách cứu nó khỏi dựa cột chứ đừng nói có khả năng nó bị gài bẫy. Sống cho người khác luôn có động lực lớn hơn so với sống cho riêng mình.
—–
Sau khi đã chắc chắn tẩy não được tôi, Nam bớp báo cho tôi biết ngày vào gặp chú Thắng. Trước hôm đó, Nam bớp lại gọi tôi vào, dặn đi dặn lại phải thuyết phục chú Thắng như thế nào. Tôi gật đầu và vâng dạ liên tọi nhưng Trong bụng chửi thầm: đm, nếu dễ bị thuyết phục như thế thì chú Thắng đã không đè đầu cưỡi cổ mày được từng đấy năm.
—–
Hôm sau, đích thân Nam bớp và 2 thằng cốt đột nữa tháp tùng tôi từ Nđ lên trại giam T16 bộ công an. Trêи đường đi, cũng như khoảng thời gian mấy ngày trước, tôi cân nhắc và sắp xếp các thông tin sẽ trao đổi với chú Thắng. Lúc đầu vì cho rằng Nam bớp là kẻ đứng đằng sau hoặc có liên quan đến vụ này nên tôi mặc định: Nam bớp nói gì mình cứ làm ngược lại là xong. Như trong trường hợp này, Nam bớp muốn tôi nói cho chú Thắng biết chuyện của thằng Đ.A vậy tôi phải dấu nhẹm đi thôi. Nhưng sau, suy đi tính lại, tôi thấy chú Thắng cần phải biết rõ mọi chuyện. Ít nhất là dưới góc nhìn của tôi. Bởi trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ chú Thắng là người có hùng tài thao lược. Những việc tôi thấy mù mờ, biết đâu chú Thắng lại thấy rõ ràng thì sao. Tất nhiên, tôi sẽ nói toàn bộ sự việc kể cả những chuyện Nam bớp “khuyến nghị” không nên nói, hay những chuyện Nam bớp cũng không biết tôi sẽ nói. Chỉ có thế mới hi vọng chú Thắng đưa ra được quyết định sáng suốt mà thôi
Khổ, trong đầu tính toán như vậy, nhưng suốt chặng đường đi tôi vẫn phải nghe Nam bớp lải nhải vể cách thuyết phục chú Thắng. Giọng điệu phải như nào, thái độ phải ra sao, dùng từ gì không dùng từ gì… đến phát điên với thằng cha này mất.
Khi xe chạy đến trại T16, thì đã có một đồng chí cảnh phục ngồi đợi ở quán nước trước cổng trại. Nam bớp xuống xe, tươi cười chào hỏi. Tôi cố nén một tiếng thở dài khi liếc nhìn thấy đồng chí điều tra viên mang hàm trung tá, mặt sắt đen xì, thân hình rắn rỏi.
Ngoài lề phổ biến kiến thức cho anh em 1 chút cũng để lý giải tại sao mình thở dài:
Thế này ạ:
Cớm ở cấp bộ chia làm 2 loại. Loại 1 xuất thân từ cơ sở, đi lên bằng chiến công đánh đông dẹp bắc. Dân trong nghề gọi là “cớm gộc”. Loại cớm này năng lực cực cao. Án khó, án điểm, án chỉ đạo đều phải dựa vào “cớm gộc” để đánh hết.
Loại 2 là con ông cháu cha, hoặc trái ngành nhờ quan hệ hoặc tiền bạc chạy vào. Một phát nhảy ngay lên bộ. Dân trong nghề gọi là “cớm nhựa”. Loại này Chưa một ngày làm cơ sở, chưa một ngày đánh án. Chỉ suốt ngày bàn giấy và đi đánh tennis tạo quan hệ. đen cái là mấy vị trí cấp cao toàn do cớm nhựa ngồi. Vậy nên cớm gộc trong nghề ghét và khinh thường cớm nhựa ra mặt.
—-
Bạn đang đọc truyện miễn phí
Tại Vietwriter.vn– Tuyển tập truyện Vietwriter
—-
Nhưng những vị trí quan trọng trong ngành cớm nhựa cũng chả được ngồi. Mấy chỗ đó cũng vẫn thuộc về những đồng chí con ông cháu cha nhưng không giống như cớm nhựa những đồng chí này từ hồi ở trong trường đã được mang đi ươm. Có nghĩa là cho kinh qua các địa bàn phức tạp nhất, trui rèn trong những môi trường khắc nghiệt nhất. Chiến công huân chương đầy rẫy. đủ năm đủ tuổi thì đưa về ngồi những vị trí đã được chấm từ trước. đại loại có những vị trí chỉ dành cho những thành phần “con lai giữa cớm nhựa và cớm gộc” mới được ngồi thôi. Cái bạn gì mà mới nhậm chức ở thủ đô mình cũng thuộc thành phần đấy đấy) *cười nhạt*.
Làm việc với cớm gộc trêи bộ thì đừng có mà lằng nhằng. Không như cớm nhựa suốt ngày phải luồn cúi quỵ luỵ, cớm gộc nó đếch sợ ai luôn. Vì các đồng chí ấy có năng lực, không có cớm gộc thì lấy đâu ra người đánh án. Hơn nữa cớm gộc cực kì đoàn kết, nếu án nào có 1 cớm gộc từ chối nhận thì án đó cũng đừng hi vọng có cớm gộc khác giải quyết. Nếu có ép nhận thì cũng bị vứt đấy đến mùa quít mới xong.
Rồi, giời thì quay lại câu chuyện.
Lúc đó tôi thở dài vì liếc cái đã biết đồng chí đeo hàm trung tá kia là cớm gộc. đừng hòng làm trò gì qua mặt được đồng chí ấy.
Sau khi bắt tay Nam bớp, đồng chí “cớm gộc” ấy quay ra bắt tay tôi cười xã giao: Luật sư làm án điểm mà trẻ nhỉ. (từ giờ cứ gọi là cớm gộc nhé, mình không muốn gọi tên, team info điều tra lung tung rồi lẫn người này với người khác thì rách việc lắm)
Tôi cũng chỉ cười tủm tỉm không nói gì. Nếu đúng như Nam bớp nói vụ này là đấu đá nội bộ thì đồng chí này ắt hẳn là người của phe Mr Y (Mr Y là tường công an người HP mình tạm quy ước với nhau gọi vậy cho đỡ động chạm nhé,). Như vậy có thể đồng chí ấy chỉ biết tôi là người của Mr X. Vì chỉ Mr X mới có thể can thiệp tác động để luật sư tham gia vào vụ án trong giai đoạn này mà thôi.
Thế nên tốt nhất là cười và không nói gì cho nó tưởng mình nguy hiểm.
Sau khi xã giao mấy câu thì cớm gộc đưa tôi vào trại làm thủ tục gặp chú Thắng. Nam bớp với mấy thằng cốt đột phải ngồi ngoài quán nước chầu hầu. *cười*
……..
Trại T16 rộng bạt ngàn, riêng việc đi từ cổng trại vào đến khu thăm nuôi phạm cũng đã rạc cả cẳng. Trêи đường đi, “cớm gộc” hỏi han gợi đủ thứ chuyện, cơ mà gặp thái độ thờ ơ của tôi đồng chí ấy cũng phải cười trừ.
Vào đến phòng chờ, tôi với cớm gộc lại phải đợi chú Thắng đến 30p vì chú ấy đang đi tập yoga. (đệch, phạm ở đấy sướиɠ vê lờ).
Trong thời gian chờ đợi, cớm gộc tiếp tục gợi chuyện rất dai dẳng và mệt mỏi. Tôi biết mình nghiệp vụ còn non, chỉ sợ mở mồm nói lung tung bị đồng chí ấy bắt thóp nên cứ ậm ừ cho qua truyện.
Lúc sau thì chú Thắng bước vào. Do mới chỉ bị tạm giam nên chú Thắng không phải mặc áo tù, không bị còng tay, đi đứng vẫn thoải mái lắm. Nhìn thấy tôi, chú Thắng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn bình thản kiểu như bạn cũ lâu không gặp. Nếu đây không phải trại tạm giam thì tôi còn tưởng chú ấy đang đi nghỉ dưỡng.
Cớm gộc để ý quan sát kỹ thái độ của tôi và chú Thắng, thấy chú Thắng chẳng có biểu hiện gì, cớm gộc mới nói: Anh Thắng, đây là luật sư do con trai anh mời, hôm trước chúng tôi cũng đã thông báo và được sự chấp thuận của anh.
Chú Thắng cười: Hết luật sư rồi hay sao mà thằng con trai tôi nó lại mời thằng ku trẻ măng như này nhỉ.
Cớm gộc: Trẻ thế thôi chứ chuyên môn cứng lắm đấy. Nãy đến giờ tôi chưa moi được tí thông tin nào đâu.
Chú Thắng: Chú lại trêu anh, chắc ku này là luật sư do các chú chỉ định ấy gì. Tội của anh án cao nhất là tử hình buộc phải có luật sư tham gia nên các chú vớ đại thằng luật sư ất ơ nào cũng được đúng không.
Cớm gộc: Giấy mời luật sư hôm trước có chữ ký của con trai anh, anh không nhận ra à.
Nghe thế, chú Thắng cười nhạt không nói gì thêm nữa.
—–
Dù biết trước nhưng tôi cũng uất nghẹn cổ khi phần lấy cung của cớm gộc chỉ kéo dài có… 10p. Lấy cung mà như kiểu tâm sự đàn ông, đại loại là anh quê ở đâu, làm nghề gì, gia đình có bao nhiêu người…. Câu hỏi hay ho nhất là: ngày… tháng… năm… anh ở đâu, làm gì.
đây là chiêu trò của mấy đồng chí điều tra viên khi có luật sư tham gia lấy cung. Họ hỏi toàn những nội dung chả liên quan gì đến vụ án. Xong lừa lừa hôm nào không có luật sư họ mới lấy cung tử tế sau. Trong trường hợp này thì chắc “cớm gộc” đã lấy cung xong từ mấy lần trước rồi. Hôm nay chắc bị bên Mr X ép quá nên mới cho luật sư tham gia lấy cung cho phải phép thôi.
Suốt buổi hỏi cung, chú Thắng chả nhìn tôi lấy 1 lần, chú ấy cứ bình thản nói chuyện với “cớm gộc” như không có sự hiện diện của tôi tại đó. Tôi cũng biết ý chú ấy nên ngồi lặng thinh từ đầu đến cuối, cố gắng đợi đến khoảng thời gian luật sư được gặp riêng thân chủ.
Sau khi lấy cung xong xuôi, tôi xin gặp riêng chú Thắng, cớm gộc cũng đồng ý xong vác ghế ra góc phòng ngồi. đờ mờ thế mà bảo là gặp riêng à.
Nhưng thôi, biết làm sao được, chẳng nhẽ bây giờ lại cãi nhau với lão ấy, phải chấp nhận thôi. được đến đâu hay đến đấy vậy.
Tôi hạ giọng, hi vọng cớm gộc không nghe được rõ ràng: Đ.A bị bắt vì giết Tuấn trọc.
Trong tích tắc, tôi thấy khuôn mặt chú Thắng như nhăn nhúm lại, bất lực và tuyệt vọng. Lần đầu tiên kể từ khi biết nhau, tôi mới thấy biểu hiện ấy. Biểu hiện chấp nhận thất bại của ông trùm quyền lực nhất đất NĐ một thời.
Chương 33
Trong tích tắc, tôi thấy khuôn mặt chú Thắng như nhăn nhúm lại, bất lực và tuyệt vọng. Lần đầu tiên kể từ khi biết nhau, tôi mới thấy biểu hiện ấy. Biểu hiện chấp nhận thất bại của ông trùm quyền lực nhất đất NĐ một thời.
—–
Nhưng biểu hiện đó chỉ thoáng lộ ra vài giây, ngay sau đó chú Thắng trở lại trạng thái bình thường. Tuy không tự tin như trước đó, nhưng thái độ bình thản của chú Thắng khi nghe tin con trai mình giết người cũng làm tôi thực sự nể phục.
Chú Thắng nhìn tôi nói nhỏ: Còn cơ hội nào cứu thằng Đ.A không?
Tôi ngập ngừng: Chú Nam bảo cháu vào đây nói chuyện với chú. Về việc của Đ.A…
Chú Thắng cười: Mày không cần nói, chú biết bọn nó muốn điều gì. Nhưng không bao giờ có chuyện đó đâu con. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bọn nó thừa hiểu điều này.
Tôi: Theo như cháu biết thì chưa chắc Đ.A đã giết người. Có thể nó bị ai đó gài bẫy. Sợ là chính người đưa chú vào đây.
Chú Thắng: Được rồi. Chỉ cần còn hi vọng thì mày phải tìm cách cứu nó. Những việc khác mày không quản được đâu.
Tôi: Vậy còn chú, liệu chú có thể thoát được vụ này không?
Chú Thắng lắc đầu cười buồn: Sợ khó. Án chỉ đạo. Nếu anh em không phản thì còn hi vọng. Chứ giờ, có thằng nào ở ngoài kia lo cho chú đâu.
Tôi: Nhưng vụ việc cụ thể thế nào, công an đã có đủ chứng cứ chưa?
Chú Thắng cười: Mày không hiểu thế nào là án chỉ đạo hả con.
Tôi: Thế giờ chú muốn cháu phải làm gì?
Chú Thắng: Thằng tự do lại hỏi thằng trong tù. Mày phải tự tính toán thôi con. Nhưng làm thế nào thì làm, nhất định không được để thằng Đ.A dựa cột.
Tôi: Sợ khó. Nam bớp có nói rõ điều kiện rồi.
Chú Thắng. Đấy không phải là điều kiện. Bọn nó chỉ muốn bịt đầu mối thôi. Chú còn sống thì bọn nó mới không đám động vào thằng Đ.A. Chứ chú đi rồi thì đâu còn gì cản bọn nó nữa. Mày hiểu không?
Tôi gật đầu. Chú Thắng tiếp: mày thấy có bao nhiêu % cứu được thằng Đ.A
Tôi: Cháu không biết, cháu đã được gặp nó đâu. Nhưng thấp lắm. Hệ thống pháp luật ở VN chú biết rồi đấy. Trường hợp của thằng Đ.A cần tiền, rất nhiều tiền.
Chú Thằng cười buồn không nói gì.
Đúng lúc đó, cớm gộc lên tiếng: Thôi hết giờ rồi, về thôi ku.
Tôi đành đứng lên, nhưng chợt nghĩ ra, tôi quay lại hỏi chú Thắng: Ai phản chú.
Chú Thắng cười nhạt: Tất cả bọn nó.
Nói xong chú ôm tôi nói nhỏ: Mày phải cứu được thằng Đ.A. Bằng mọi giá. Không phải chia trí cho chuyện của chú nữa. Biết chưa.
Nói đoạn chú quay lưng đi theo thằng cha giám thị bước ra khỏi phòng.
—–
Ra khỏi trại T16, Nam bớp đã đứng đợi sẵn. Trông bộ dạng lão rất sốt ruột. Kiểu như cuộc gặp của tôi với chú Thắng hôm nay quyết định cả cuộc đời lão vậy. Chả thèm bắt tay xã giao cớm gộc cho phải phép, lão lôi tuột tôi lên xe. Vừa đóng cửa xe lão đã hỏi luôn: Thế nào, thái độ của ông Thắng thế nào.
Tôi: Chú ấy bình thản lắm. Có vẻ không quan tâm đến thằng Đ.A đâu.
Nam bớp sửng sốt, hỏi lại: Làm gì có chuyện đó, tao biết tính ông ấy rõ quá mà. Mày có chắc nói như tao bảo không.
Tôi giả bộ ngoan ngoãn: Cháu nói hết mà, nhưng ông ấy nói ông ấy đếch tin bố con thằng nào hết.
Nam bớp im lặng tiu ngỉu.
Tôi thấy thế doạ tiếp: Chú Thắng có bảo cháu nhắn chú là: Trạng chết chúa cũng băng hà: Chú ấy sẽ khai hết những người có liên quan trong vụ này. Cả chú, cả Mr X. Nếu các chú không tìm cách cứu chú ấy ra, chú ấy sẽ khai ra hết.
Nam bớp lầm bầm: Cứu ra được thì nói làm đéo gì.
Nói xong thì lão ấy im lặng từ đấy cho đến khi về tới nhà luôn.
Chiếu hôm đó thì lão gọi tôi ra bảo giờ mọi chuyện xong xuôi rồi, tôi có thể về nhà. Nhưng lão vẫn sẽ cho 1 người bảo vệ tôi từ xa. Đề phòng có chuyện gì bất trắc.
Nhìn thái độ của lão, tôi càng thấy lão này chỉ lợi dụng tôi cho việc của lão thôi, giờ xong việc lão cũng không cần nữa. Vắt chanh bỏ vỏ mà.
Rời khỏi nhà Nam bớp tôi bắt xe lên HN luôn vì bỏ việc ở công ty mấy ngày trời rồi. Cty cũng có nhiều việc cần giải quyết. Phải tạm gác chuyện này lại đã.
Trong đầu tôi lúc đó chắc mẩm: mọi chuyện sẽ tạm dừng ở đó, không có biến chuyển gì lớn trong thời gian tới. Vì vụ của Đ.A chưa thể đưa ra xét xử ngay được khi chưa bắt được Lâm hề trong khi đó vụ của chú Thắng cũng còn là cuộc đấu trí dài dài giữa Mr X, Mr Y, Nam bớp và cả chú Thắng nữa.
Mặt khác, sau khi Kim Thanh bị bắt, tôi luôn có cảm giác bất an. Cho tôi và cả gia đình ở nhà. Tôi không thể cứ lần mò trong bóng tôi mãi như vậy được. Cần phải có thời gian, suy tính lại toàn bộ vụ việc.
—–
Nhưng sự đời luôn thay đổi chóng mặt. Nó không cho tôi thời gian suy tính. Nó luôn đặt tôi vào việc đã rồi.
Khoảng 1 tuần sau, tôi nhận được giấy mời của C47 (Cục cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý – Bộ công an).
Phải nhắc lại anh em là thời gian đó tôi cũng đang quay cuồng với vụ “Cát tặc” trong Thanh Hoá. Vì vậy, khi nhận được giấy mời của C47 tôi cũng hơi bất ngờ. Đã xác định là vụ của chú Thắng tạm thời sẽ không có biến chuyển gì lớn, vì vậy lúc đó tôi tập trung thời gian nghiên cứu vụ cát tăc. Lúc mới nhận tôi còn tưởng giấy mời về vụ cát tặc. Đến lúc nhìn thấy dấu C47 mới biết liên quan đến chú Thắng.
Điên hết cả đầu, bao nhiêu việc cùng dồn xuống đầu một lúc. Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn phải lóc cóc chạy xuống Nguyễn Trãi xem nó gọi mình làm gì.
—–
Tiếp tôi vẫn là đồng chí cớm gộc lần trước. Có điều lần này “cớm gộc” không nhẹ nhàng tử tế như hôm tại trại T16. Vừa thấy tôi cớm gộc đã hầm hầm mặt. Kéo tôi vào phòng riêng, đóng sập cửa sau lưng, cớm gộc gắt: Hôm trước mày nói gì với thằng Thắng.
Thấy cái mặt tím bầm của cớm gộc tôi cũng hơi hốt. Đờ mờ, thằng này mà điên lên nó dí điện vào chim cho triệt sản thì còn gì đời trai. Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ráng bình tĩnh, nói cứng: Anh cũng biết thông tin trao đổi giữa luật sư và thân chủ là bí mật mà. Em đâu có nghĩa vụ phải cung cấp cho anh.
Cớm gộc gắt: Đệch mợ. Bí mật cái cục cứt. Mày nói gì để thằng Thắng nó tự tử rồi. Lần này bố mày cho mày giũ tù.
Nghe cớm gộc nói, tai tôi như ù đi. Tại sao, Tại sao chú Thắng lại tự tử… Không phải là thằng cớm này nó đang lươn tôi chứ.?? Để làm gì?? Tại sao phải thế??
Trong đầu tôi vang lên hàng trăm câu hỏi và chắc hẳn mặt tôi lúc đó trông thộn lắm nên cớm gộc mới thôi quát tháo mà hạ giọng nói: Mày đừng giả ngây giả ngô nữa. Ai xúi mày vào mớm lời cho thằng Thắng tự tử.
Phải ngây ra mất 1 lúc tôi mới lấy lại bình tĩnh để trả lời: Anh đừng nói thế, em làm sao có thể xúi chú Thắng tự tử được. Chú ấy còn là bố của bạn em nữa.
Cớm gộc: Cái đấy tao biết rồi, tao còn biết thằng Đ.A đang bị bắt về tội giết người nữa. Những thằng Thắng đang bình thường, tự nhiên gặp mày xong mấy hôm sau tự tử chết. Không phải do mày thì do ai.
Tôi cãi: Cái đấy em thực sự không biết. Còn anh thấy em phạm tội gì thì anh cứ bắt… nếu có đủ chứng cứ.
Cớm gộc đột nhiên bình tĩnh lại, nheo mắt nhìn tôi cười: Tao mà có đủ chứng cứ thì tao để cho mày đứng đây đấy. Nhưng thôi, thằng Thắng chết cũng tốt. Tao đỡ phải theo vụ này nữa. Mệt mỏi.
Thấy cớm gộc quay ngoắt 180 độ như vậy tôi thấy chột dạ, dè chừng: Tốt.. Nếu tốt thì anh gọi em lên đây làm gì.
Cớm gộc: Mày là luật sư của thằng Thắng, tao phải gọi báo tin cho mày chứ. Ngoài ra mày còn liên quan đến 1 chuyện nữa.
Tôi: Chuyện gì ạ??
Cớm gộc: Mày có tên trong di chúc của thằng Thắng.
Chương 34
Ở Việt Nam, các đồng chí tội phạm có 3 cái miễn tử kim bài để thoát án tử hình. 1 là tâm thần (hoặc giả vờ tâm thần) 2. là có thai. (Chắc anh em còn nhớ gần đây có vụ kinh điển: bơm tinh trùng vào t.ử ƈυиɠ để mang bầu thoát án tử hình) 3. là… chết.
Hai phương án đầu thì anh em kể cả không học luật chắc cũng đã nghe nói. Nhưng chắc anh em sẽ thắc mắc, tại sao “chết” lại là phương án để thoát án “tử hình”. Chẳng phải rốt cục đều là ngỏm củ tỏi sao.
Thưa không ạ, chết trước khi bị kết án hoàn toàn khác với bị thi hành án tử hình. Xin giải thích để anh em hiểu như sau:
Luật Việt Nam, cũng như luật thế giới, có 1 nguyên tắc vàng, mở đường thoát cho giới tội phạm đó là: “Không ai bị coi là có tội khi chưa có bản án kết tội của tòa án có hiệu lực pháp luật”.
Điều này có nghĩa là, trước khi có phán quyết của toà án thì dù tôi có đâm chết người trước hàng trăm nhân chứng, dù tôi có buôn hàng tấn heroin, hay có hấp diêm hàng ngàn em giữa ban ngày… Tôi vẫn là người vô tội.
Bởi thế nên, trong giai đoạn điều tra, truy tố, và ngay cả tại phiên toà, các bị can bị cáo vẫn được coi là công dân vô tội, điều này thể hiện qua việc họ được mặc quần áo bình thường (không phải mặc quần áo juventus).
Nhưng tại sao lại gọi nó là nguyên tắc vàng? Chính là bởi, khi chưa bị kết án thì bị can bị cáo vẫn là công dân, các tài sản dù có được bằng cách nào đi nữa (hợp pháp hay bất minh) vẫn là tài sản của họ. Họ có quyền sở hữu và định đoạt nó. Ngược lại nếu đã bị kết án, thì toàn bộ tài sản của họ sẽ bị nhà nước tịch thu, thậm chí cả những tài sản họ tẩu tán cho người thân cũng không thoát được,
Ví dụ kinh điển chắc anh em ở đây cũng biết là vụ “Mã tướng quân” sau khi “đột tử” thì nhà nước cũng chẳng có cách nào thu hồi được nửa triệu đô đồng chí ấy nhận chạy án của bạn Dương Chí Dũng. Hay xa hơn chút là trong vụ án kinh điển PMU 18. Bạn Phạm Tiến Dũng cũng đột ngột qua đời khi đang ở trong trại giam. Ngay sau đó các tài khoản ngân hàng của bạn ấy được dỡ bỏ phong toả. Các con cháu bạn ấy lại hân hoan nhận lại số tiền bạn ấy tham nhũng của dân. Thật vi diệu phải ko ạ.
Tóm lại, Cái chiêu đột tử này thật tiện lợi, vừa chặt đầu mối, không làm liên luỵ đến những cốp to hơn ở trêи, vừa bảo toàn được tài sản cho con cháu. Người ta gọi là: Một người chết, nhiều người vui.
—–.
Bởi vậy, khi cớm gộc nói đến di chúc, lập tức, tôi không còn thấy bất ngờ về cái chết của chú Thắng nữa. Đồng thời tôi cũng uất hận mà nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy của Nam bớp.
Chắc hẳn Nam bớp đã biết trước: không đời nào chú Thắng tin là nếu chú ấy chết thì Nam bớp hay Mr X (nếu quả thực có Mr X đứng sau) sẽ cứu Đ.A.
Nam Bớp chỉ đơn giản muốn tôi là người báo tin về tình hình của Đ.A cho chú Thắng. Lão tin là với tính cách và sự hiểu biết của chú Thắng, sau khi biết tin, rốt cục chú Thắng cũng bắt buộc phải lựa chọn phương án hi sinh đời bố củng cố đời con thôi. Không phải để Nam bớp (hay MrX) cứu Đ.A, mà là để giữ lại tài sản cho tôi tìm cách cứu Đ.A và cũng để giữ lại tài sản cho chính Đ.A sau khi ra tù nữa (tất nhiên là nếu thoát được án dựa cột). Lão biết, đó là lựa chọn duy nhất của chú Thắng, để cứu Đ.A.
—–
Bản di chúc mà cớm gộc đưa cho tôi nội dung thực sự rất đơn giản:1 tài khoản ngân hàng có 2 tỷ được để lại cho tôi. 1 tài khoản ngân hàng có 500 triệu để lại cho… cớm gộc và đồng chí… giám thị trại. Còn lại toàn bộ tài sản khác được để lại cho Đ.A.
Chắc anh em cũng không cần tôi giải thích lý do vì sao chú Thắng viết di chúc như vậy phải không. Quá rõ ràng rồi mà.
—–
Để nhận được di sản của chú Thắng, dù cớm gộc và đồng chí giám thị đã hết sực tích cực và nhiệt tình thì bọn tôi cũng phải đợi hơn 1 tháng theo đúng quy định pháp luật thì mới nhận được tiền.
Trong khoảng thời gian chờ đợi đó thì… Thư về.
—–
Anh em nào chưa đọc hoặc đã đọc nhưng quên thì nên lục lại để biết đoạn Thư trở về nhé. Lâm li bi đát, mùi mẫn và tình cảm lắm…. *cười chua chát*
—–
Mình cũng đề nghị anh em đọc lại truyện cát tặc, vì nó có mỗi liên hệ zic zắc với chuyện này. Mình sẽ cố gắng thuật lại một cách dễ hiểu nhất cho anh em. Nhưng phải nói trước là phần tiếp theo sẽ cực kỳ hại não. Anh em cần cân nhắc kỹ trước khi đọc. Giả sử đọc mà thấy ko hiểu gì hoặc tệ hơn là bị điên thì cũng đừng trách mình. Vì ngay cả đến thời điểm hiện tại, ngồi xâu chuỗi lại câu chuyện, có những điểm mình cũng vẫn… chả hiểu gì. Haizzzzzz.
—–
Thời điểm Thư về, tôi đang dính vào 2 mớ bòng bong: Vụ “cát tặc” trong thanh hoá và vụ giải cứu Đ.A. Vụ của chú Thắng thì coi như xong rồi vì giờ chú ấy đã đi ma teo, những chuyện thâm cung bí sử ở trong đó tôi mặc định là không thể biết, không muốn biết và không cần biết. Giờ chỉ còn bài toán là làm sao với 2 tỷ, tôi phải cứu thằng Đ.A khỏi dựa cột thôi.
Mặt khác, nhắc lại vụ “” thì đó là thời điểm khi đã có bản án phúc thẩm tuyên huỷ bản án sơ thẩm và đang trong thời gian chờ phiên toà sơ thẩm xét xử lại. (Đọc lại sẽ hiểu nhé)
—–
Như đã nói trong YNIQC thì sau khi Thư về, tôi tránh nhắc đến chuyện tôi và Hoa – nguyên nhân khiến Thư bỏ đi. Cả Thư cũng không hề đả động đến chuyện đấy. Thời điểm đó, tôi nghĩ Thư bỏ qua cho tôi vì lá thứ “đẫm nước mắt” tôi gửi qua mail và tôi cũng tin rằng, tôi chỉ cần đối xử với Thư thật tốt thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế, Tôi đâu biết bí mật đằng sau việc Thư quay trở lại.
—–
Có 1 điều rất lạ là sau khi trở về, Thư nhiệt tình với vụ án của Đ.A hơn rất nhiều. Trước đây, Thư luôn khuyên tôi không nên dính vào gia đình Đ.A, kể cả khi tôi dùng mọi lý lẽ thuyết phục, Thư cũng chỉ miễn cưỡng về NĐ cùng tôi – Chi tiết này hẳn anh em còn nhớ.
Nhưng khi quay lại, công việc đầu tiên Thư hỏi tôi là vụ án của Đ.A, hỏi một cách chi tiết, tỉ mỉ.
Lúc đó tôi rất mừng, cho là trước đây chú Thắng không thân không thích gì thì Thư không quan tâm cũng phải. Giờ thằng Đ.A là bạn thân, dù gì cũng đã đồng hành mấy vụ án rồi. Thư nó nhiệt tình muốn cứu là lẽ đương nhiên.
—–
Thư mà đã nhiệt tình thì sự việc tiến triển rất nhanh. Việc đầu tiên, thư kết nối với cơ quan điều tra để tôi vào gặp Đ.A…
Gặp lại trong trại tạm giam, Đ.A không suy sụp như hầu hết những thằng tù khác. Nó vẫn vui vẻ thoải mái cho đến khi tôi báo cho nó biết Chú Thắng đã chết. Nó lặng im, cúi mặt buồn bã nghe tôi nói về lý do chú Thắng tự sát. Nó không khóc, nhưng tôi biết, giá nó khóc được thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng khi tôi đang nói, đột nhiên nó ngước lên nhìn tôi với ánh mắt rực lửa: Bằng mọi giá, mày phải cứu tao ra khỏi đây. Tao phải trả thù.
Thái độ cuả nó khiến tôi vui mừng. Tôi chỉ sợ nghe xong, nó làm điều gì dại đột. Chứ khát vọng báo thù sẽ cho nó có động lực làm tất cả để ra khỏi tù. Còn sau này nó ra khỏi tù rồi có báo thù hay không thì… tính sau.
Tiếp đó, Đ.A kể lại chi tiết rành mạch cho tôi sự việc xảy ra đêm hôm nó với Lâm hề ốp Tuấn trọc. (Bởi thế tôi mới biết chi tiết để kể lại cho anh em trong phần 26)
Đ.A cũng nói cho tôi biết, những nơi Lâm hề có thể đang ẩn nấp. Dù hi vọng bắt được Lâm hề ở những nơi đó không cao. Nhưng thôi kệ, có còn hơn không.
Trước khi tôi về, Đ.A đột nhiên hỏi: Mày có biết cái K.T giờ ra sao không.
Tôi: Nó bị bắt rồi. Mà tao còn không biết bọn nào bắt nó cơ. Nam bớp hay thằng ốp bố mày.
Đ.A: Sao mày biết Nam bớp với thằng đó không phải là 1.
Tôi: Vì… K.T bảo thế.
Xong tôi thuật lại suy luận của K.T cho Đ.A. Nó nghe xong cũng gật gù có vẻ tán đồng rồi lẩm bẩm: Vậy là ai, là ai
Chương 35
Sau khi ở trại về, tôi thuật lại cho Thư những thông tin Đ.A trao đổi. Thư trầm ngâm một lúc rồi nói: Nếu tớ suy luận ko nhầm thì có căn cứ để cứu Đ.A rồi. Giờ quan trọng phải xem được hồ sơ của cơ quan điều tra.
Ở Việt Nam, tại giai đoạn điều tra, quyền hạn của luật sư rất ít, muốn gặp bị can còn khó nữa là sao chụp hồ sơ. Tuy nhiên, bằng mối quan hệ của mẹ Thư, và tiền của chú Thắng để lại. Tôi không khó để được tiếp cận hồ sơ.
Thời điểm đó, Đ.A đã bị bắt khoảng 2 tháng tuy nhiên thì hồ sơ vụ án vẫn còn rất sơ sài, mới chỉ có biên bản khám nghiệm hiện trường, biên bản pháp y và lời khai của Đ.A. Thư đọc xong hồ sơ thì cười bảo: Công an có vẻ không mặn mà điều tra vụ này lắm, chắc họ chỉ cần bắt Đ.A để gây áp lực cho chú Thắng thôi. Chứ bình thường một vụ trọng án như này họ đã phải làm ráo riết lắm rồi.
Tôi: Cậu nói thế thì người đứng đằng sau vụ bắt Đ.A cũng chính là người muốn chú Thắng chết đúng không.
Thư: Cái đó tớ không biết, cậu không biết, và tớ nghĩ là bọn mình có muốn quản cũng không quản được. Giờ việc mình cần ưu tiên là cứu Đ.A. Đơn giản thế thôi.
Tôi: Tớ sợ là nếu mình không biết ai đứng đằng sau vụ này thì cũng không thể cứu Đ.A được.
Thư: Cậu không phải lo xa như vậy. Người cần chết thì cũng đã chết rồi. Thằng bạn cậu chưa đủ nguy hiểm để người ta phải giết đâu.
Tôi: Nhưng kẻ đứng sau chắc cũng biết, nếu Đ.A thoát ra được, nó sẽ tìm cách trả thù.
Thư cười: Tớ thì đang rất muốn thấy thằng Đ.A báo thù đây.
Nghe Thư nói thế, tôi trố mắt nhìn nó ngạc nhiên. Thư vội tiếp: Cậu yên tâm, thằng bạn phổi bò của cậu thì chỉ trả thù được mấy thằng tầm cỡ Nam bớp thôi. Mà kẻ đứng đằng sau vụ này thì chắc chắn không phải Nam bớp. Tớ nói thế ý là dù Đ.A có thoát ra được, có muốn trả thù cũng không có lực mà làm. Kẻ trả thù kiểu như Đ.A, thằng chủ mưu của vụ này đầy. Nó không thèm quan tâm đâu.
Tôi hỏi lại: Nói vậy là cậu biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau rồi.
Thư: Có thể biết, có thể không. Tớ nói rồi, bọn mình không quản được việc đó đâu. Mà cậu cũng đừng ép tớ nói làm gì. Nếu cậu biết thì thằng Đ.A cũng biết. Như thế sẽ chỉ có hại cho thằng bạn cậu thôi. Mà cậu yên tâm, khi Đ.A thoát khỏi vụ này, tớ sẽ cho nó con mồi để nó báo thù.
Khi Thư nói thế, tôi thấy trêи mặt Thư lộ vẻ gì đó kiểu như giận dữ, kiểu như hưng phấn. Yêu nhau mấy năm trời, tôi chưa thây vẻ mặt đó của Thư bao giờ.
Thấy ánh mắt kỳ lạ của tôi, Thư vội đổi chủ đề: Thôi bây giờ là phải tìm cách cứu Đ.A đã, việc đó tính sau. Giờ cậu viết một bản kiến nghị gửi cơ quan điều tra về vụ của Đ.A nhé.
Tôi: Kiến nghị cái gì.
Thư bình thản giải thích: Theo hồ sơ vụ án cho đến thời điểm hiện tại thì cơ quan điều tra vẫn xác định Đ.A là thủ phạm duy nhất giết Tuấn trọc. Có thể họ chưa nghiêm túc điều tra, hoặc có thể họ muốn kết luận điều tra như vậy. Việc của mình là bắt họ điều tra theo hướng của mình.
Tôi: Hướng của mình là như nào.
Thư lắc đầu: Thế cậu không nghe Đ.A nói à. Rõ ràng Lâm Hề mới là thủ phạm giết Tuấn trọc. Mình cần yêu cầu cơ quan điều tra bắt Lâm Hề về.
Tôi: Vấn đề là cơ quan điều tra họ không tin lời khai của thằng Đ.A. Mà thực tế thì cơ quan điều tra họ cũng chỉ tin cái gì họ muốn tin thôi. Đâu phải đơn giản mà bắt họ nghe theo mình được.
Thư: Tất cả đêu dựa trêи sự thực khách quan. Mình sẽ khiến họ không thể không nghe theo được.
Tôi: Bằng cách nào.
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại #*#*#Thư: Lập luận theo chứng cứ thu được tại hiện trường thôi. Trong biên bản giám định pháp y có nêu rõ, Tuấn trọc bị 2 vết thương. Một ở chân và 1 ở cổ. Đều do vũ khí là dao nhọn gây ra.
Tôi: Theo Đ.A là vết thương ở chân là do nó đâm. Còn ở cổ là do Lâm Hề đâm.
Thư: Nhưng hiện giờ cơ quan điều tra đang quy chụp cả 2 vết đều do Đ.A thực hiện.
Tôi: Vấn đề là thằng Lâm Hề sau khi đâm xong nó rút dao chạy luôn. Nên hiện trường chỉ còn con dao của Đ.A. Mà 2 con dao lại giống hệt nhau. Nên bên giám định pháp y họ đang xác định vết thương ở cổ cũng do con dao của Đ.A gây ra.
Thư: Cậu cũng như cơ quan điều tra đều đang tập trung vào con dao mà quên mất người cầm dao.
Tôi:???
Thư: Trong biên bản hiện trường có ghi là có dấu hiệu vật lộn giằng co giữa hung thủ và nạn nhân. Nếu 1 người bị đâm 1 phát vào chính giữa cổ thì có quay lại mà vật lộn với nạn nhân được hay không. Đấy là vde thứ nhất. Thứ hai: Nếu cậu là hung thủ. Sau khi đâm chết nạn nhân. Cậu có đâm thêm 1 nhát vào chân nạn nhân nữa hay không.
Tôi: Nhưng cơ quan điều tra họ đang nhận định là: Đ.A và Tuấn trọc vật lộn, giằng co trước, Đ.A sau đó đâm dao vào chân Tuấn trọc. Sau đó mới đâm vào cổ.
Thư: Đang vật lộn như vậy mà có thể đâm từ đằng sau cổ ra phía trước.
Tôi: Có thể chứ: Nếu Tuấn trọc đè được Đ.A xuống. Khi đó Tuấn trọc sẽ ngồi trêи Đ.A, và Đ.A chỉ việc vòng tay ra đằng sau là có thể đâm được vào gáy của Tuấn Trọc
Thư cười: Đâu, cậu làm thử coi. Ví dụ tớ là Tuấn Trọc, cậu là Đ.A.
Nói xong Thư tung cho tôi chiếc bút giả làm dao đồng thời nhảy xổ lại, đè ngửa tôi ra giường. Khi Thư ngồi trêи bụng rồi tôi mới thấy tay tôi phải dài gấp đôi hiện tại thì mới có thể đâm được vào gáy của Thư. Trừ khi… Tôi kéo Thư lại gần, môi chạm môi… cảm nhận hơi thở thơm mát của em….
Cơ mà đây là Tuấn trọc và Đ.A… 2 thằng này đâu có bị Gay. Đã thấy điểm vô lý ở đây.
Tôi chợt dùng sức đẩy Thư ra, Lật úp em xuống, khoá tay, ấn mặt Thư xuống đệm, rồi nói: Như thế này thì Đ.A có thể đâm vào gáy Nam Bớp rồi nhé.
Thư cười: Đây là đệm và cậu khoẻ hơn tớ rất nhiều thì mới có thể ghì mặt tớ xuống được. Còn hiện trường là nền đất, và Tuấn Trọc cũng rất khoẻ nên khi vùng vẫy thì dù có bị đè, mặt Tuấn trọc cũng sẽ nằm ngang chứ không thể úp thẳng đứng xuống đất được. Khi đó nếu Đ.A đâm thì vết đâm sẽ ở 2 bên cổ chứ không thể ở sau gáy được.
Nói đến đây, Thư chợt lấy tay chạm vào… chỗ kín của tôi làm tôi nhảy dựng lên buông Thư ra. Thư ngồi dậy, vừa buộc lại tóc vừa nói: Và mấu chốt là cậu xem lại ảnh chụp giám định pháp y đi. Vết đâm ở cổ Tuấn trọc là vết đâm xéo từ trêи xuống. Đ.A phải cao hơn Tuấn trọc rất nhiều thì mới có thể tạo ra vết đâm như vậy được.
Thư lúc lắc tóc đuôi gà vừa buộc kết luận: Chốt lại sự việc sẽ đúng như Đ.A kể. Nghĩa là 2 thằng vật nhau, sau đó, Tuấn trọc đè được Đ.A xuống và ngồi đè lên. Lúc này Lâm Hề từ đằng sau bước đến cầm dao đâm. Vì Tuấn trọc đang ngồi nên Lâm Hề sẽ đứng cao hơn và đâm xéo xuống cố tuấn trọc. Đấy sự việc là như thế. Còn giờ tuỳ thuộc ở khả năng lập luận của cậu thôi.
Sau khi đã thống nhất quan điểm với Thư, tôi vốn có khả năng viết lách nên bản kiến nghị nhanh chóng được hoàn thành và gửi vào cho cơ quan điều tra.
—–
Đến đây phải tâm sự thật với anh em là tiếp theo mình thật sự khó viết. Vì không biết viết theo cách nào. Nếu đặt mình vào thời điểm đó thì mình chả biết gì. Thấy mọi chuyện nó hết sức đơn giản và cứ trôi tuồn tuột đi. Chỉ sau khi chia tay Thư thì mình mới biết toàn bộ sự việc. Vì vậy mình không thể viết theo kiểu chuyện trinh thám, kiểu tiết lộ cho anh em từng chút một từng chút một. Anh em có gợi ý nào giúp mình không???
Cách 1. Viết ngắn gọn nội dung cho đến khi chia tay Thư, sau đó sẽ viết lý do tại sao mình biết sự thật và phân tích.
Cách 2. Vừa viết theo trình tự thời gian vừa hư cấu dựa trêи thông tin sau này mình biết được. (Cách 2 rất khó viết vì phải tưởng tượng nhiều)
Anh em vote giúp mình nhé. Viết tay ngang nên không thể giống mấy bác nhà văn được. Anh em thông cảm.
Chương 36
Như đợt trước mình có nói là sẽ viết tiếp truyện “”. Do đợt trước, vì nhiều lý do nên mình không thể viết tiếp được. Và bây giờ… cũng vì nhiều lý do nên mình có thể viết tiếp được. Trong đó có một lý do hết sức quan trọng đó là: Nếu không viết tiếp chuyện cát tặc thì sẽ không thể viết tiếp chuyện “Săn nã”. Hai chuyện này nó có liên hệ với nhau ạ.
Vậy thì tạm thời chúng ta sẽ để kệ Đ.A ở trong tù để quay lại với chuyện “Cát tặc” nhé.
—–
Anh em đã đọc lại cát tặc chưa? Bắt buộc phải đọc Cát tặc mới hiểu được phần này nhé. Mình chuẩn bị tiết lộ cho anh em một số bí mật quốc gia … *mặt bí hiểm*. Anh em có thể tin có thể không tin. Nhưng không tin tốt hơn. Vì vốn dĩ câu chuyện của mình là hư cấu mà.
—–
Như anh em cũng đã biết, trong thời gian vụ việc của Đ.A xảy ra, tôi vẫn đồng thời phải giải quyết một vụ án lớn khác. – Vụ cát tặc trong Thanh Hoá.
Đây là khoảng thời gian sau khi có bản án phúc thẩm của TAND tối cao tuyên huỷ bản án sơ thẩm của TAND tỉnh Thanh Hoá. Và để có được kết quả này, nếu đã đọc “cát tặc” chắc anh em cũng biết ngoài công sức của tôi và team nông dân, em Hoa cũng phải mất cả tháng trời đi gặp “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy”. Trong cát tặc thì tôi gọi đồng chí ấy là Mr X. Nhưng trong truyện này vì đã có 1 mr X rồi, nên tôi tạm gọi đồng chí ấy là Mr Z nhé (Đứng cuối bảng chữ cái cho nó… máu.)
Như tôi đã kể trong cát tặc, khi Hoa nói em ấy là con Mr Z, tôi không tin đâu. Vì Mr Z thì to lắm… mà bà Hương – mẹ Hoa thì… xấu lạ. Tôi vẫn thắc mắc… tại sao Mr Z lại có thể thích bà Hương được. Thậm chí đến mức để lại hậu quả lớn là… Hoa. Trong khi con đường chính trị của các cốp to rất kỵ những việc này.
Thắc mắc vậy thôi chứ tôi chả bao giờ dám hỏi bà Hương cả. Còn Hoa, thì từ sau vụ bị Thư bắt gặp ở quán cafe. Em ấy cũng biệt tăm biệt tích luôn. Không thể nào liên hệ được.
Nói lại về việc phiên toà sơ thẩm được mở đúng 1 tuần trước ngày bỏ phiếu lấy tín nhiệm. Lúc đó 2 đồng chí Thắng và Hương đều cùng nhau thề thốt hứa hẹn là sau khi Mr Z qua được vụ này, các đồng chí ấy lại tìm cách tác động để huỷ án sơ thẩm.
Tuy nhiên…
Ngay sau ngày biết kết qủa lấy phiếu tín nhiệm của Mr Z, 2 đồng chí ấy đột ngột lặn mất tăm. Gọi điện lúc nào cũng thuê bao. Lúc đó tôi với sếp mới phát hiện ra là bọn tôi chẳng có bất cứ thông tin gì về 2 đồng chí ấy ngoài số điện thoại cả. Tôi có chạy đến căn nhà ở u Cơ nơi mà trước đây đồng chí Thắng vẫn nhận đó là nhà mình thì lúc nào cũng khoá cửa, hỏi người dân xung quanh mới biết đó chỉ là nhà cho thuê.
Sau đó tôi cũng chạy vào Thanh Hoá, gặp thủ lĩnh team nông dân và mấy đồng chí khác trong team thì cũng chả ai biết lai lịch của 2 đồng chí ấy cụ thể ra sao. Chỉ biết 2 đồng chí ấy đột nhiên xuất hiện muốn giúp đỡ bà con thôi. Thật kỳ lạ…
Kỳ lạ hơn nữa là sau khi 2 đồng chí ấy biến mất, team nông dân trong Thanh Hoá cũng không còn nhiệt huyết nữa. Họ chấp nhận với bản án sơ thẩm một cách an phận. Tôi gặng hỏi nhưng chẳng ai nói gì, chỉ có thủ lĩnh team nông dân là lắc đầu chua chát: Cố tiếp để làm gì, mọi sự nằm trong tính toán sắp đặt của người ta rồi. Bọn tôi cũng chỉ là con tốt thôi.
Cách nói của thủ lĩnh team nông dân đầy ẩn ý làm tôi càng thấy lạ hơn. Là Luật sư, nếu thân chủ không muốn đi tiếp thì bọn tôi cũng chẳng có cách nào được. Tôi đành chán nản quay về.
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại #*#*#Nhưng ra đến đầu ngõ, thì Huyền – đứa nhỏ có đôi mắt đen láy chợt chạy lại nói nhỏ: Hôm trước Bác Thắng với bác Hương có về đưa cho bà cháu nhiều tiền lắm. 2 bác ấy bảo bà cháu thôi không theo vụ kiện giết bố cháu nữa. Bà cháu đồng ý rồi. Giờ chú có cứu bố cháu nữa không.
Nghe Huyền nói tôi thấy như sét đánh ngang tai. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy. Ông Thắng, bà Hương bị điên hay thừa tiền mà bỏ bao nhiêu tiền ra thuê luật sư rồi theo đuổi vụ kiện để diệt team cát tặc. Giờ lại quay lại tốn thêm một mớ tiền nữa trả cho team nông dân để thôi không kiện team cát tặc.
Tôi cũng giật mình sắp xếp lại toàn bộ sự việc. Tại sao tự nhiên Thắng, Hương đến văn phòng của tôi thuê luật sư trong khi trước giờ văn phòng tôi không hề có tiếng về tranh tụng án hình sự.
Mà nếu có ý định sẽ quay lưng sau khi hoàn thành công việc, tại sao 2 đồng chí ấy lại đưa em Hoa vào tham gia vụ án này.
Hơn nữa tại sao em Hoa có thể nhanh chóng trao thân cho tôi chỉ sau vài lần gặp gỡ. Tôi tự biết tôi không đẹp trai mà cũng chẳng tài ba đến độ em ấy có thể đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên như vây.
Và cuối cùng… tại sao khi tôi gặp em Hoa tại quán cafe, Thư lại biết.
Rốt cục nhìn lại, tôi thấy… tôi và cả sếp tôi nữa, cũng chỉ là quân cờ của bọn họ. Nhưng… ván cờ này… ai chơi…. những ai đang chơi.?
Tôi định mang chuyện này hỏi lại Thư, nhưng từ ngày trở về từ Bắc Kinh. Cứ nhắc đến Hoa là mặt Thư lại lạnh như băng và bỏ đi. Tôi thực sự không muốn làm căng thẳng thêm mối quan hệ vốn dĩ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Dù sao đi nữa thì vụ việc “Cát tặc” cũng đã kết thúc, tôi chẳng dở hơi vì chút tò mò mà tạo thêm sóng gió với Thư. Bởi vậy, tôi lờ đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
—–
Quả thực cho đến khi chia tay Thư, tôi vẫn không biết những mối liên hệ chằng chéo và những bí mật ẩn dấu đằng sau những gì mình biết.
—–
Quay lại vụ Đ.A.
1 tháng sau khi tôi nộp đơn kiến nghị và bơm tiền cho cơ quan điều tra, Lâm Hề bị bắt.
Chương 37
Việc bắt Lâm Hề quả thực đơn giản hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi luôn mặc định là Lâm Hề sau khi gây án xong sẽ cao chạy xa bay. Vậy nhưng trong thông báo bắt người bị truy nã mà cơ quan điều tra gửi cho tôi thì hoá ra Lâm Hề vẫn quanh quẩn ở… Hải Phòng.
Khi biết tin Lâm Hề bị bắt, Thư thực sự rất vui. Đã từ rất lâu rồi tôi mới thấy em ấy vui như thế. Việc bắt Lâm Hề tất nhiên rất quan trọng trong việc giải cứu Đ.A. Mặc dù vậy, thái độ của Thư cũng làm tôi hơi ngạc nhiên. Thư có yêu quý Đ.A đến mức thế.
Thậm chí lúc đó tôi còn thấy hơi ghen, bởi vậy mới quay ra hỏi Thư: Bắt được Lâm Hề cậu vui đến vậy sao? Có chắc cứu được Đ.A chưa?
Thư nghe thì chỉ cười nhạt nói: Tớ không quan tâm đến Đ.A, tớ quan tâm đến kẻ chủ mưu đứng sau Lâm Hề.
Tôi: Kẻ đứng sau Lâm Hề chả phải là người khiến chú Thắng và Tuấn trọc đi ma teo sao? Cậu chả bảo là bọn mình không nên quan tâm đến kẻ đó, vì có quan tâm cũng chả làm gì được người ta còn gì
Thư: Có chắc kẻ đưa Đ.A vào tù và kẻ ép chú Thắng vào tù là một không?
Tôi: Cậu nói thế là sao?
Thư: Những việc cậu thấy mơ hồ vốn dĩ nó rất rõ ràng. Chỉ tại cậu không nhìn nó một cách bao quát hơn thôi.
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại #*#*#Xong, trước ánh mắt bất ngờ của tôi, Thư chép miệng giải thích:
Thứ nhất: Chú Thắng vào tù chắc chắn có liên quan đến Mr X. Vì giữa chú Thắng và Mr X có mối quan hệ dây mơ rễ má, hiện giờ Mr X đã leo lên cao như vậy rồi. Có thể ông ấy không muốn quan hệ với chú Thắng nữa nhưng ông ấy không bao giờ muốn chú Thắng bị bắt. Vì nếu chú Thắng bị bắt thì kiểu gì những việc làm mờ ám trước kia của ông ấy cũng có nguy cơ bị chú Thắng khai ra vì ông ấy thừa hiểu người đa mưu túc kế như chú Thắng sẽ lấy những thông tin mật đó ra làm cái miễn tử kim bài. Nếu như bình thường, Mr X thừa sức can thiệp để không thằng nào dám động đến lông chân của chú Thắng. Ấy vậy mà chú Thắng vẫn bị bắt. Người dám bắt chú Thắng chắc chắn cũng là người không coi Mr X ra gì hoặc… muốn đánh Mr X. Tớ thiên về khả năng bắt chú Thắng để đánh Mr X hơn. Điều này cũng phù hợp với thông tin mà Nam bớp cung cấp cho cậu. Và quan trọng là, khi soi vụ này vào tình hình chính trị trêи trung ương tại thời điểm hiện tại, nó rất hợp lý và logic. Kẻ mà ai cũng biết là ai đó vừa bị quây hội đồng khi hàng loạt những chân rết bị phanh phui: Vinashin, Vinalines, Hệ thống ngân hàng cùng với việc vào trại của anh đầu bạc.
Mr X trêи danh nghĩa là cánh tay nối dài của bác ấy thì chả có lý do gì mà yên thân được.
Thứ hai: Việc Kẻ mà ai cũng biết là ai thoát khỏi trận thiên la địa võng vừa rồi không phải ngẫu nhiên, cũng không phải do “bác ấy” vẫn được tín nhiệm cao như trêи đài báo vẫn rêu rao. Bác ấy thoát đơn giản vì bác ấy mạnh. Số người tâm phục vẫn nhiều mà số lượng người gắn bó vì lợi ích cũng rất lớn. Hơn nữa “Bác ấy” chắc chắn cũng không chịu nằm im khuất phục đợi người khác vác dao đến thịt. Vụ trong Thanh Hoá của cậu cũng là một cách để bác ấy uy hϊế͙p͙ đối thủ cũng như để đặt lên bàn cân lợi ích khi Thanh Hoá đứng đằng sau là Mr P đang nắm số lượng UVTWĐ tương đối. Hai bạn Hương và Thắng không tự nhiên lại xuất hiện để ủng hộ nông dân ở TT. Tất cả nhằm mục đích đánh đồng chí chủ tịch tỉnh và xa hơn là Mr P. Và cậu không thấy ngạc nhiên khi sau khi có kết quả bỏ phiếu, 2 đồng chí ấy cũng biến mất luôn sao.
Nếu trí tưởng tượng phong phú và cái nhìn bao quát một chút, cậu có thể thấy chỉ trong thời gian ngắn vừa rồi, cậu đã được tham gia vào 2 trong số rất nhiều trận đánh giữa Kẻ mà ai cũng biết là ai và phe đối nghịch. Và cả 2 trận đánh đó… “Bác ấy” đều thắng.
Trận Thanh Hoá thì cuối cùng toàn bộ số UVTWĐ cuả Thanh Hoá đều bỏ phiếu tín nhiệm bác ấy. Còn trận đánh Mr X… rốt cục chú Thắng cũng chết, bảo toàn thanh danh cho Mr X.
Tôi ngắt lời: Khoan đã, những biến động chính trị kinh khủng này đâu liên quan gì đến việc chúng ta cứu Đ.A. Nó đâu chứng minh được là kẻ muốn Đ.A vào tù và kẻ ép chú Thắng tự tử không phải là một.
Thư: là cậu nghĩ không liên quan thôi. Cậu không thấy là sao bao nhiêu lâu không bắt được Lâm Hề, đến đúng lúc kết thúc HNTW thì lại bắt được. Đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Sau khi cuộc chiến kết thúc là giai đoạn giải giáp vũ khí. Có nghĩa là các bên sẽ quay trở lại dĩ hoà vi quý. Có thể Lâm Hề đã bị công an theo dõi từ lâu rồi, nhưng đến giờ họ mới tóm để đảm bảo không có biến động lớn trong vụ chú Thắng. Điều duy nhất họ muốn là chú Thắng chết để bảo toàn thanh danh cho Mr X. Và khi điều đó xảy ra rồi thì những việc khác họ không quan tâm. Tớ nói thế nghĩa là, bây giơ công an sẵn sàng nhận tiền của cậu để chạy tội cho Đ.A. Cậu thấy đã liên quan chưa? Còn việc…
Thư bỗng ngập ngừng : Còn việc Người đưa Đ.A vào tù và người ép chú thắng có phải phải là một không. Thì tớ nghĩ cậu không cần biết, cũng không nên biết….
Tôi gặng hòi lại: Vì sao? Tại sao tớ không nên biết.
Thư im lặng và thởi dài. Thái độ khiến tôi hiểu là nên dừng cuộc nói chuyện ở đây.
—–
Với những thông tin Thư đã phân tích, tôi hiểu hiện tại tôi đã được bật đèn xanh để cứu Đ.A.
Lâm Hề bị bắt thì công việc tiếp theo của tôi đơn giản đi nhiều. Để cứu Đ.A tôi phải khiến cơ quan điều tra tách biệt được hành vi của Đ.A và của Lâm Hề. Phải làm sao để công an điều tra và kết luận theo hướng: Đ.A chỉ cố ý gây thương tích, còn Lâm Hề mới là kẻ giết người.
Trong thời gian đó, mỗi lần nói đến chuyện Đ.A, Thư luôn hướng tôi đến việc làm sao để ép được Lâm Hề khai ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Lúc đó tôi cũng đồng tình rằng, việc ép được Lâm hề khai ra kẻ chủ mưu sẽ giúp Đ.A thoát tội. Tôi tin như vậy.
Thật ra việc giải quyết tại cơ quan điều tra lần này dễ dàng hơn vụ chú Thắng rất nhiều. Dễ dàng hơn vì có Thư tham gia cùng. Việc Thư suy tính và tính toán đường đi nước bước thì khỏi phải nhắc đến, quan trọng hơn nữa là nhờ mối quan hệ của mẹ Thư, tôi có thể tiếp xúc thân mật với cán bộ điều tra trực tiếp.Tất nhiên, quan hệ giúp đỡ cũng chỉ có mức độ, quan trọng là khi đã thân mật thì việc nhận tiền cũng đơn giản hơn rất nhiều. Vừa có tiền vừa có quan hệ thì làm việc gì cũng dễ. Đồng chí điều tra viên, khi nghe tôi đặt vấn đề ép Lâm Hề khai ra chủ mưu thì hết sức đồng tình mà rằng: Cái này chú không nói anh cũng biết. Còn chú cứ yên tâm, một khi bọn anh đã muốn thì không có chủ mưu anh cũng bắt nó khai ra được chủ mưu nữa là.
Cùng với câu nói đó, chỉ mấy ngày sau, đồng chí ấy đã gọi điện cho tôi báo tin:Chú mất anh chầu nhậu đi. Anh biết chủ mưu đứng đằng sau vụ này là ai rồi nhé.
Chương 38
Kẻ đứng đằng sau Lâm Hề, lên kế hoạch giết Tuấn trọc và đổ tội cho Đ.A là người tôi không bao giờ có thể nghĩ tới.
Trước khi công bố danh tính kẻ đó với tôi, đồng chí điều tra viên đã rào đón sẵn: Anh nói chú biết thế thôi, chứ kể cả có đầy đủ chứng cứ kết tội cũng chưa chắc đã làm gì được hắn. Chứ đừng nói mình chỉ có duy nhất lời khai của Lâm Hề. Biết đâu trong lúc đường cùng thằng ranh đấy nó khai láo để kéo người khác vào chạy tội cho nó.
Tôi: Thôi bác lòng vòng làm gì, anh em mình hiểu nhau là được rồi. Có kết tội được nó hay không thì còn nhiều yếu tố, giờ em chỉ cần biết nó là ai thôi.
Đchi điều tra viên: Là con dâu của Mr T.
Tôi: Mr T, ông tướng đấy sao?
Điều tra viên: Chính ông ấy, ở cái đất Hải Phòng này, một tay ông ấy che được bầu trời đấy.
Nghe đến đây tôi đã biết thằng Lâm Hề không khai láo. Vì Mr T này chính là người đang đấu đá với Mr X trêи bộ. Thông tin này hoàn toàn phù hợp và ăn khớp với những gì Nam Bớp nói cũng như Thư suy luận.
Có điều tại sao lại là con dâu của Mr T. Ông ấy chả nhẽ không hành động kín đáo hơn được sao? Tại sao lại để con cháu trong nhà tham gia vào cuộc thanh trừng này.
Tôi hỏi lại: Mà bác có biết con bé đấy không.
Điều tra viên cười: Vợ chồng nó anh đều biết. 2 đứa nó đều dựa hơi bố hoành hành ở xứ này, đéo coi ai ra gì cả. Tất nhiên, bọn nó chỉ đứng đằng sau thôi. Bọn anh biết nhưng cũng không có chứng cứ xác đáng để động đến. Toàn những vụ kiểu như thế này. Có vài thằng khai ra thông tin liên quan đến bọn nó. Nhưng ngoài lời khai ra cũng chẳng có chứng cứ gì. Không có chứng cứ mà động đến bọn nó thì vỡ mồm. Ông bô nó chả xới tung cơ quan anh lên.
Tôi cười: chả cứ ở đây, chỗ nào trêи cái nước này chả thế. Mà giả sử có đủ chứng cứ, bác có dám làm gì bọn nó không.
Điều tra viên: Anh không dám nói mạnh. Nhưng nếu có căn cứ, khả năng bọn anh sẽ làm ngay, vì sếp anh với lão T kình nhau. Mà sếp anh thì ô ở trêи cao to lắm. Có điều nếu không đủ căn cứ để lão ấy phản đòn thì cũng chết. Thế nên sếp anh vẫn báo bọn anh âm thầm điều tra. Mà anh làm mấy vụ liên quan đến nhà đấy rồi. Vụ nào cũng đếch có đầu mối. Người trong ngành nên bọn nó hiểu rõ nghiệp vụ của bọn anh lắm.
Tôi: Tóm lại là vụ này mình cũng chỉ biết thế thôi chứ chả làm gì được bọn nó đúng không?
Điều tra viên: Làm gì được, Giờ có mỗi lời khai của thằng Lâm Hề, chả có chứng cứ gì cả.
Tôi: Thế bác nói với em làm quái gì. Chỉ tổ làm em ức chế.
Điều tra viên: Nói để chú mời anh chầu nhậu chứ. Chú chả hứa còn gì. Mà con bé đó nhìn ngon lắm chú có muốn xem mặt không.
Tôi: Con bé nào cơ?
Điều tra viên: Con dâu Mr T.
Tôi: Bác có ảnh nó à.
Điều tra viên: Anh có FB cả nhà nó. Đang săn bọn nó mà.
Tôi: Đâu, bác cho em xem phát.
Đchi điều tra viên rút điện thoại, chọt chọt mấy cái rồi đưa tôi xem. Tôi nhìn cái thì giật mình, như kiểu có cái gì nó nổ tung trong đầu, tay còn run run, rơi cả điện thoại của đchi điều tra viên xuống đất. Người trong ảnh chính là Mai, mối tình đầu của tôi cũng là người yêu cũ của Đ.A.
Cái quái quỷ gì thế này, trái đất tròn đến thế sao.
Đồng chí điều tra viên nhặt cái điện thoại lên cười hỏi: Sao thế, chú quen nó à?
Lúc đó những gì đchi điều tra viên nói tôi nghe như gió thoảng bên tai. Mọi chuyện trong quá khứ vùn vụt chạy qua trong đầu. Và khi chắp nối lại, tôi thấy nó thực sự rõ ràng. Mai có người yêu là người Hải Phòng. Đ.A tìm thấy Tuấn trọc ở Hải Phòng. Lâm Hề bị bắt ở Hải Phòng. Và cái thằng mà tôi gặp ở nhà Tuấn trọc hôm đi cùng với Kim Thanh chính là 1 trong 2 thằng Hải Phòng ốp tôi và Đ.A hồi học cấp 3. Thảo nào tôi nhìn thấy quen quen.
Nhưng Rốt cục, Tại sao Mai lại làm thế.?
Hỏi thế nhưng tôi tự có câu trả lời ngay. Còn lý do nào khác ngoài thù hận.
Chính tôi cũng nhìn thấy cuộc đời của Mai xuống dốc không phanh như thế nào sau khi Đ.A bỏ nó. Nghiện ngập, phá thai bị bố mẹ tống ra nước ngoài…
Và với tính cách của 1 đứa như Mai, chắc hẳn nó đã lên kế hoạch báo thù Đ.A. Chỉ có điều… tại sao nó lại dính dáng đến Mr T.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi quay ra hỏi đồng chí điều tra viên: Anh có biết thông tin gì về con bé này không. Sao nó lại quen được con của Mr T.
Đchi điều tra viên nheo mắt nhìn tôi, không trả lời mà hỏi lại: Trông bộ dạng chú thế này chắc trước đã từng có thiên tình sử với nó phải không. Thế chú biết gì về cái Mai.
Tôi trả lời vắn tắt: Em quen nó từ hồi học cấp 3. Nghe đâu nó yêu 1 thằng ku Hải Phòng xong sau bỏ rồi đi Mỹ du học mà.
Đchi điều tra viên: Cái thằng ku HP mà chú biết đấy chính là con của Mr T đấy. Cái Mai đi Mỹ đâu chừng nửa năm thì bị đuổi về nước vì không đủ điều kiện học tiếp. Xong khi về nước thì quay lại với thằng này. Lúc đó ông T hình như cũng biết cái Mai từng có bầu với con trai ông ấy nên đến thẳng nhà cái Mai đặt vấn đề cho 2 đứa đi Úc du học. Vừa cách ly con trai lão với bọn bạn bè xấu để cai nghiện, vừa tạo điều kiện cho 2 đứa gần gũi rồi về nước sẽ cưới.
Bọn nó đi đâu được chừng 1 năm rồi lại về. Mà không hiểu bên đó bọn nó học cái gì mà đợt đấy về 2 đứa ngoan hẳn. Không thấy chơi bời đập phá gì nữa. Chỉ rút về giúp đỡ việc nhà cho ông T. Cơ mà giang hồ đất Cảng này chuyện gì cũng thấy có bóng dáng bọn nó tham gia ở đằng sau đấy.
Đchi điều tra viên nói đến đây tôi cũng đã mường tượng lại được phần nào câu chuyện cuộc đời của Mai sau khi nó đi Mỹ. Nó hồi tâm chuyển ý, cai nghiện rồi không ăn chơi đập phá nữa tôi cũng mừng cho nó. Nhưng việc nó lập kế hoạch hại thằng Đ.A thì tôi không thể ngờ được. Sự hận thù của một đứa con gái có lẽ không bao giờ tôi có thể hiểu hết được.
Sau khi gặp đồng chí điều tra viên về, tôi cứ đắn đo không biết có nên mang chuyện này nói với Thư không. Mấy lần định nói nhưng tôi cứ nhớ lại những gì Thư làm với Mai khi nó ở Mỹ là tôi lại thấy sợ. Không hiểu sao, trong sâu thẳm tôi vẫn thấy tôi là người mắc nợ Mai. Hồi cấp 3, vì tôi mà thằng Đ.A bỏ nó – dán tiếp đẩy nó vào vũng bùn của cuộc đời. Rồi đến khi nó tìm đến tôi để có chỗ dựa tinh thần làm lại cuộc đời thì Thư lại 1 lần nữa đạp nó xuống bùn. Quả thực tôi có lỗi với Mai nhiều lắm.
Bởi vậy, tôi sợ khi nói chuyện này với thư, em ấy sẽ có đủ thông minh và thủ đoạn để đưa Mai vào vòng tù tội. Thực lòng tôi không nỡ.
Còn chuyện của Đ.A tôi cũng biết là ngay cả khi Lâm hề không khai ai là chủ mưu, thì cơ quan điều tra cũng có đủ căn cứ để tách hành vi của Đ.A ra. Cùng lắm nó chỉ đi vài năm thôi. Có buộc tội được Mai hay không thì cũng thế.
Nghĩ vậy, tôi âm thầm quyết định không báo cho Thư biết chuyện Mai đứng đằng sau vụ này.
—–
Rất lâu sau này, tôi mới biết được quyết định đó của mình tai hại đến thế nào.
Last edited: