Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 58
Thời gian ba ngày, tuy là không lâu lắm, nhưng thật ra lại rất dài. Mỗi ngày, Lưu Sương nếu không ngồi dưới hành lang đọc sách, cũng là đánh đàn dưới trăng. Trong lòng thản nhiên chờ đợi, chờ đợi thời gian rời đi tới nhanh một chút.
Rốt cục, ngày Bách Lý Hàn nạp trắc phi đã tới.
Sáng sớm, vương phủ đã bắt đầu náo nhiệt, ngay cả Thính Phong Uyển cũng không còn được yên tĩnh, xa xa nghe thấy đàn sáo đưa đến.
Tuy nói Lưu Sương bị cấm túc tại Thính Phong Uyển, không thể ra ngoài, nhưng vẫn có thể tưởng tượng hôn lễ này phô trương như thế nào, so với hôn lễ sai lầm với nàng, chắc chẳng kém miếng nào. Bởi vì ở trong lòng hắn, Đại Mi Vũ mới là chính phi chân chính.
Theo lý thuyết, hoàng tử nạp phi, phải là nữ tử xuất thân trong sạch, vốn dĩ là không cho phép lấy nữ tử xuất thân thanh lâu . Nghe nói, Bách Lý Hàn đã cho Đại Mi Vũ một danh phận tiểu thư, hình như là để Đại Mi Vũ nhận Ngự Sử đương triều Hàn Úy làm nghĩa phụ.
Đại Mi Vũ có thể nói là một bước lên trời, không những trở thành trắc phi của Bách Lý Hàn , còn có nhà mẹ đẻ hiển hách.
Nhưng mà, ngay cả như thế, thái hậu đối với chuyện nạp Mi Vũ làm trắc phi vẫn vô cùng bất mãn. Hôm qua còn triệu Lưu Sương vào cung thương nghị, nhưng mà, xem vẻ mặt Lưu Sương lạnh nhạt vô vị , thái hậu cực kỳ đau lòng. Bà đoán được Bách Lý Hàn đã làm trái tim Lưu Sương tổn thương sâu sắc, không khỏi lắc đầu, cảm thấy chính mình cũng chỉ có thể vô lực nhìn trời.
Lưu Sương kéo tay áo, mang bình nước, tưới nước cho cây cối trong sân.
Đột nhiên pháo nổ vang trời, trống kèn điếc tai, chắc là Đại Mi Vũ đã vào cửa rồi. Hôm qua cô ta đã tới nhà Hàn Ngự Sử, hôm nay sẽ được đón vào phủ từ nhà Hàn ngự sử .
Lưu Sương thản nhiên cười cười, hắn rốt cục đã cưới được cô gái mà hắn yêu thương như nguyện ước của hắn.
Vốn tưởng rằng có thể an tĩnh ở trong Thính Phong Uyển, không thể ngờ Bách Lý Hàn hoàn toàn không chịu buông tha nàng.
Trương Tá dẫn theo mấy người thị nữ đi đến.
"Vương phi, Vương gia thỉnh Vương phi đến tiền điện dự lễ!" Khi Trương Tá nói lời này cực kỳ mất tự nhiên, kỳ thật tâm lý của hắn cũng không được tự nhiên . Bạch Vương phi đã từng cứu mạng của hắn. Thị vệ bọn họ sớm đã bị khí độ và trái tim nhân ái của Vương phi thu phục, thật sự là không đành lòng thấy Vương phi thương tâm.
"Thỉnh ta dự lễ?" Lưu Sương nhăn mặt, cực kỳ buồn bực.
Khinh Y nghe vậy, đứng một bên giải thích: "Vương phi, dù là hoàng gia hay dân thường, nạp trắc phi hay nạp thiếp đều có một quy củ, đó là sau khi bái đường, cô dâu mới phải dâng trà cho chính thê. Vương gia mời Vương phi dự lễ, là để Đại phi dâng trà cho người."
Sau chuyện hủy dung, Lưu Sương đã bị cấm túc trong Thính Phong Uyển, không nghi ngờ gì là bị đuổi vào lãnh cung. Ai cũng không ngờ Vương gia lại đồng ý để Đại Mi Vũ dâng trà cho Vương phi, xem ra trong lòng Vương gia vẫn có Vương phi .
Lưu Sương hoàn toàn chẳng thiết tha, hắn muốn nàng đi, muốn nhìn hắn bái đường cùng nữ nhân khác.
Cái này chứng tỏ hắn coi nàng là chính phi sao?
Lưu Sương lắc đầu, ngay cả như thế, nàng cũng không thiết.
"Ta có thể không đi được không?" Lưu Sương hỏi. Nàng muốn yên tĩnh ở Thính Phong Uyển.
Trương Tá khó khăn lắc đầu.
Lưu Sương thở dài, xem ra chuyện này, nàng vốn là không thể không đi. Trước khi rời khỏi vương phủ, nàng cũng không muốn gây chuyện . Nếu khiến Bách Lý Hàn mất hứng, không biết hắn có phá hỏng chuyện của nàng không.
Vì vậy bỏ bình nước ra, định truyền Trương Tá đi trước dẫn đường.
Trương Tá lại khó khăn nhìn quần áo Lưu Sương nói: "Vương phi, ngài ……………. định cứ thế này mà đi sao?"
Lưu Sương cúi đầu, mới phát hiện quần áo đã dính bùn. Huống hồ, quần áo này đã cũ lại lỗi thời , nhất định sẽ khiêu khích Bách Lý Hàn bất mãn. Hôm nay có nhiều tân khách như vậy , nàng cũng không muốn mọi người nghĩ rằng nàng là một oán phụ.
Lại về phòng thay quần áo rồi mới đi ra.
Trương Tá chờ ở cổng cùng mấy người thị nữ nhìn thấy nàng mà mắt sáng ngời.
Lưu Sương mặc quần vải gấm thêu mầu đỏ nhạt, trên tà váy có mấy đóa hoa mai bằng mực, thanh ngạo mà thoát tục, làm cho bộ quần áo cực kì nổi bật.
Nàng uyển chuyển bước đi, gió nhẹ thổi qua lượn lờ, tạo thành một cảnh rất đẹp mắt.
Tóc búi cao, mấy lọn tóc buông lơi sau tai, trên tóc cắm mấy đóa hoa nhỏ, dịu dàng cao quý mà có khí chất.
Toàn thân nàng từ trên xuống dưới, dường như có một vầng hào quang rất động lòng người.
Vẻ đẹp của nàng, không quan hệ với dung mạo, đó là khí chất như gió hoa. Người khác có bắt chước vẻ ngoài này, cũng không tài nào làm được.
Trương Tá không hiểu được, Vương gia đã có một người vợ thông minh nhân hậu tuyệt vời như vậy, vì sao còn muốn nạp trắc phi?
Lưu Sương đi theo Trương Tá Khinh Y và Tiêm Y tới tiền điện. Tiền điện trang hoàng rực rỡ, cực kỳ hoa lệ vui mừng.
Mới đến cửa đại điện, đã nghe thấy Lâm quản gia hô lớn: "Phu thê giao bái!"
Lưu Sương không kiềm chế được một nụ cười yếu ớt, ngày đó nàng cùng hắn cũng là ở chỗ này mà giao bái thành hôn . Thời gian vô tình, chỉ có mấy tháng, hôm nay, cũng đã cảnh còn người mất. Lúc này, đứng đối diện hắn, nắm hồng lăng, đã là người khác.
"Vương phi, đến lúc dâng trà rồi, chúng ta vào đi thôi!" Khinh Y nói nhỏ bên tai Lưu Sương.
Lưu Sương khẽ gật đầu, chậm rãi đi vào trong điện, ngồi xuống chỗ của mình.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bách Lý Hàn cùng Đại Mi Vũ đứng cùng nhau, đều mặc hỉ phục. Màu đỏ chói mắt , như một lưỡi dao sắc bén, chọc hai mắt nàng đau đớn. Trái tim không kiềm chế được sự chua xót, hắn muốn nàng đến, là vì muốn nàng thương tâm thôi. Nếu là như thế này, mục đích của hắn đạt được rồi. Nhưng mà, nàng sẽ không biểu lộ ra.
Với sự phụ trợ của hỉ phục, Bách Lý Hàn đẹp như điêu khắc từ ngọc, rực rỡ như tuyết liên. Có điều, lông mày nhíu chặt, cặp mắt tối tăm lại, hình như có chút buồn phiền.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Chắc là nhìn thấy nàng nên mới khó chịu thôi, Lưu Sương cười khổ.
Trong điện tân khách tụ tập dưới một mái nhà, Lưu Sương vừa đi tới, tất cả đột nhiên yên lặng, chắc là không ngờ Lưu Sương lại thản nhiên như vậy xuất hiện ở chỗ này. Nghe nói, Vương phi này rất ghen tuông, từng dùng thuốc hủy dung trắc phi. Phụ nữ ghen tuông, thật sự là đáng sợ!
Trong nháy mắt yên tĩnh trôi qua, có kẻ to gan chỉ vào vết thương trên mặt Lưu Sương thầm thầm thì thì. Đại khái là lời đồn quả nhiên đáng tin, mặt cô ta là bị Trữ Vương để lại sẹo.
Thính lực của Bách Lý Hàn rất tốt, lời thầm thì của tân khách truyền hết vào tai, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng cáu kỉnh.
Hắn đưa mắt nhìn Lưu Sương, nàng dường như chẳng coi dung mạo là chuyện gì to tát, đối với vết thương trên mặt không che dấu chút nào, cứ để nguyên như vậy . Vết thương đã lên da non, uốn lượn trên mặt, giống như tố cáo hành vi phạm tội của hắn ngày đó.
Nhìn vết sẹo, trái tim hắn cảm thấy co rút đau đớn, cảm giác kỳ quái này chẳng lẽ là đau lòng sao?
Đại Mi Vũ đứng bên cạnh Bách Lý Hàn, khăn đỏ che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt dịu dàng. Cô ta nhạy cảm nhận ra Bách Lý Hàn đối với Lưu Sương có tình cảm. Không khỏi cắn răng, có chút giận dữ.
Cô ta cũng không nghĩ được rằng, Bách Lý Hàn còn có thể để Lưu Sương tham gia đại hôn của cô ta và hắn, hơn nữa, còn muốn cô ta dâng trà.
Chỉ cần nữ tử này còn tồn tại một ngày, cô ta vĩnh viễn chỉ là trắc phi của hắn, trong vương phủ không có địa vị . Sợ rằng trong trái tim hắn, cũng không có địa vị .
Nhưng mà, cô ta vẫn dịu dàng cười cười, nhẹ giọng hỏi, "Hàn, có phải đã đến lúc dâng trà cho tỷ tỷ không."
Bách Lý Hàn nghe vậy, dịu dàng đưa mắt nhìn cô ta , dịu dàng nói: "Nàng đi đi!" Dứt lời, chính mình đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh Lưu Sương.
Đại Mi Vũ yểu điệu thướt tha đi lên , một thị nữ bưng tới một cái mâm, bên trong có hai chén trà. Cô ta đi đến trước mặt Bách Lý Hàn, dâng trà, ôn nhu nhìn Bách Lý Hàn cười nói: "Mi Vũ dâng trà cho phu quân!"
Bách Lý Hàn tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Đại Mi Vũ bưng lên một chén khác, thướt tha đi tới trước mặt Lưu Sương, giơ cao chén trà, quỳ lạy nói: "Mi Vũ thỉnh Vương phi dùng trà."
Lưu Sương thản nhiên cười, gương mặt thanh lệ ngưng động một ý cười dịu dàng , rất điềm đạm. Nàng tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhẹ nhàng đặt chén trà lên mâm, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi!"
Lưu Sương cũng biết, trong các lần nạp trắc phi và thiếp, quá nửa chính phi và chính thê làm khó các trắc phi tiểu thiếp, có người còn hắt chén trà vào trắc phi tiểu thiếp, thậm chí ném chén trà, để biểu thị địa vị chủ mẫu của mình. Phu quân của họ, lại không thể tức giận, bởi vì đây là tục lệ.
Lưu Sương đương nhiên sẽ không làm khó Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ cũng không nghĩ được thông qua dễ dàng như vậy, ngẩng đầu cười nói nhợt nhạt: "Thị thiếp tạ ơn Vương phi ân điển."
Lúc này, có tiếng hô lớn: "Lễ thành! Đưa vào động phòng!" Đại Mi Vũ được các thị nữ dìu đỡ, đi ra khỏi cửa lớn.
Lưu Sương cười cười, đứng dậy đi ra từ cửa hông.
Nàng mơ hồ cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Bách Lý Hàn đang đuổi theo nàng.
Rốt cục, ngày Bách Lý Hàn nạp trắc phi đã tới.
Sáng sớm, vương phủ đã bắt đầu náo nhiệt, ngay cả Thính Phong Uyển cũng không còn được yên tĩnh, xa xa nghe thấy đàn sáo đưa đến.
Tuy nói Lưu Sương bị cấm túc tại Thính Phong Uyển, không thể ra ngoài, nhưng vẫn có thể tưởng tượng hôn lễ này phô trương như thế nào, so với hôn lễ sai lầm với nàng, chắc chẳng kém miếng nào. Bởi vì ở trong lòng hắn, Đại Mi Vũ mới là chính phi chân chính.
Theo lý thuyết, hoàng tử nạp phi, phải là nữ tử xuất thân trong sạch, vốn dĩ là không cho phép lấy nữ tử xuất thân thanh lâu . Nghe nói, Bách Lý Hàn đã cho Đại Mi Vũ một danh phận tiểu thư, hình như là để Đại Mi Vũ nhận Ngự Sử đương triều Hàn Úy làm nghĩa phụ.
Đại Mi Vũ có thể nói là một bước lên trời, không những trở thành trắc phi của Bách Lý Hàn , còn có nhà mẹ đẻ hiển hách.
Nhưng mà, ngay cả như thế, thái hậu đối với chuyện nạp Mi Vũ làm trắc phi vẫn vô cùng bất mãn. Hôm qua còn triệu Lưu Sương vào cung thương nghị, nhưng mà, xem vẻ mặt Lưu Sương lạnh nhạt vô vị , thái hậu cực kỳ đau lòng. Bà đoán được Bách Lý Hàn đã làm trái tim Lưu Sương tổn thương sâu sắc, không khỏi lắc đầu, cảm thấy chính mình cũng chỉ có thể vô lực nhìn trời.
Lưu Sương kéo tay áo, mang bình nước, tưới nước cho cây cối trong sân.
Đột nhiên pháo nổ vang trời, trống kèn điếc tai, chắc là Đại Mi Vũ đã vào cửa rồi. Hôm qua cô ta đã tới nhà Hàn Ngự Sử, hôm nay sẽ được đón vào phủ từ nhà Hàn ngự sử .
Lưu Sương thản nhiên cười cười, hắn rốt cục đã cưới được cô gái mà hắn yêu thương như nguyện ước của hắn.
Vốn tưởng rằng có thể an tĩnh ở trong Thính Phong Uyển, không thể ngờ Bách Lý Hàn hoàn toàn không chịu buông tha nàng.
Trương Tá dẫn theo mấy người thị nữ đi đến.
"Vương phi, Vương gia thỉnh Vương phi đến tiền điện dự lễ!" Khi Trương Tá nói lời này cực kỳ mất tự nhiên, kỳ thật tâm lý của hắn cũng không được tự nhiên . Bạch Vương phi đã từng cứu mạng của hắn. Thị vệ bọn họ sớm đã bị khí độ và trái tim nhân ái của Vương phi thu phục, thật sự là không đành lòng thấy Vương phi thương tâm.
"Thỉnh ta dự lễ?" Lưu Sương nhăn mặt, cực kỳ buồn bực.
Khinh Y nghe vậy, đứng một bên giải thích: "Vương phi, dù là hoàng gia hay dân thường, nạp trắc phi hay nạp thiếp đều có một quy củ, đó là sau khi bái đường, cô dâu mới phải dâng trà cho chính thê. Vương gia mời Vương phi dự lễ, là để Đại phi dâng trà cho người."
Sau chuyện hủy dung, Lưu Sương đã bị cấm túc trong Thính Phong Uyển, không nghi ngờ gì là bị đuổi vào lãnh cung. Ai cũng không ngờ Vương gia lại đồng ý để Đại Mi Vũ dâng trà cho Vương phi, xem ra trong lòng Vương gia vẫn có Vương phi .
Lưu Sương hoàn toàn chẳng thiết tha, hắn muốn nàng đi, muốn nhìn hắn bái đường cùng nữ nhân khác.
Cái này chứng tỏ hắn coi nàng là chính phi sao?
Lưu Sương lắc đầu, ngay cả như thế, nàng cũng không thiết.
"Ta có thể không đi được không?" Lưu Sương hỏi. Nàng muốn yên tĩnh ở Thính Phong Uyển.
Trương Tá khó khăn lắc đầu.
Lưu Sương thở dài, xem ra chuyện này, nàng vốn là không thể không đi. Trước khi rời khỏi vương phủ, nàng cũng không muốn gây chuyện . Nếu khiến Bách Lý Hàn mất hứng, không biết hắn có phá hỏng chuyện của nàng không.
Vì vậy bỏ bình nước ra, định truyền Trương Tá đi trước dẫn đường.
Trương Tá lại khó khăn nhìn quần áo Lưu Sương nói: "Vương phi, ngài ……………. định cứ thế này mà đi sao?"
Lưu Sương cúi đầu, mới phát hiện quần áo đã dính bùn. Huống hồ, quần áo này đã cũ lại lỗi thời , nhất định sẽ khiêu khích Bách Lý Hàn bất mãn. Hôm nay có nhiều tân khách như vậy , nàng cũng không muốn mọi người nghĩ rằng nàng là một oán phụ.
Lại về phòng thay quần áo rồi mới đi ra.
Trương Tá chờ ở cổng cùng mấy người thị nữ nhìn thấy nàng mà mắt sáng ngời.
Lưu Sương mặc quần vải gấm thêu mầu đỏ nhạt, trên tà váy có mấy đóa hoa mai bằng mực, thanh ngạo mà thoát tục, làm cho bộ quần áo cực kì nổi bật.
Nàng uyển chuyển bước đi, gió nhẹ thổi qua lượn lờ, tạo thành một cảnh rất đẹp mắt.
Tóc búi cao, mấy lọn tóc buông lơi sau tai, trên tóc cắm mấy đóa hoa nhỏ, dịu dàng cao quý mà có khí chất.
Toàn thân nàng từ trên xuống dưới, dường như có một vầng hào quang rất động lòng người.
Vẻ đẹp của nàng, không quan hệ với dung mạo, đó là khí chất như gió hoa. Người khác có bắt chước vẻ ngoài này, cũng không tài nào làm được.
Trương Tá không hiểu được, Vương gia đã có một người vợ thông minh nhân hậu tuyệt vời như vậy, vì sao còn muốn nạp trắc phi?
Lưu Sương đi theo Trương Tá Khinh Y và Tiêm Y tới tiền điện. Tiền điện trang hoàng rực rỡ, cực kỳ hoa lệ vui mừng.
Mới đến cửa đại điện, đã nghe thấy Lâm quản gia hô lớn: "Phu thê giao bái!"
Lưu Sương không kiềm chế được một nụ cười yếu ớt, ngày đó nàng cùng hắn cũng là ở chỗ này mà giao bái thành hôn . Thời gian vô tình, chỉ có mấy tháng, hôm nay, cũng đã cảnh còn người mất. Lúc này, đứng đối diện hắn, nắm hồng lăng, đã là người khác.
"Vương phi, đến lúc dâng trà rồi, chúng ta vào đi thôi!" Khinh Y nói nhỏ bên tai Lưu Sương.
Lưu Sương khẽ gật đầu, chậm rãi đi vào trong điện, ngồi xuống chỗ của mình.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bách Lý Hàn cùng Đại Mi Vũ đứng cùng nhau, đều mặc hỉ phục. Màu đỏ chói mắt , như một lưỡi dao sắc bén, chọc hai mắt nàng đau đớn. Trái tim không kiềm chế được sự chua xót, hắn muốn nàng đến, là vì muốn nàng thương tâm thôi. Nếu là như thế này, mục đích của hắn đạt được rồi. Nhưng mà, nàng sẽ không biểu lộ ra.
Với sự phụ trợ của hỉ phục, Bách Lý Hàn đẹp như điêu khắc từ ngọc, rực rỡ như tuyết liên. Có điều, lông mày nhíu chặt, cặp mắt tối tăm lại, hình như có chút buồn phiền.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Chắc là nhìn thấy nàng nên mới khó chịu thôi, Lưu Sương cười khổ.
Trong điện tân khách tụ tập dưới một mái nhà, Lưu Sương vừa đi tới, tất cả đột nhiên yên lặng, chắc là không ngờ Lưu Sương lại thản nhiên như vậy xuất hiện ở chỗ này. Nghe nói, Vương phi này rất ghen tuông, từng dùng thuốc hủy dung trắc phi. Phụ nữ ghen tuông, thật sự là đáng sợ!
Trong nháy mắt yên tĩnh trôi qua, có kẻ to gan chỉ vào vết thương trên mặt Lưu Sương thầm thầm thì thì. Đại khái là lời đồn quả nhiên đáng tin, mặt cô ta là bị Trữ Vương để lại sẹo.
Thính lực của Bách Lý Hàn rất tốt, lời thầm thì của tân khách truyền hết vào tai, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng cáu kỉnh.
Hắn đưa mắt nhìn Lưu Sương, nàng dường như chẳng coi dung mạo là chuyện gì to tát, đối với vết thương trên mặt không che dấu chút nào, cứ để nguyên như vậy . Vết thương đã lên da non, uốn lượn trên mặt, giống như tố cáo hành vi phạm tội của hắn ngày đó.
Nhìn vết sẹo, trái tim hắn cảm thấy co rút đau đớn, cảm giác kỳ quái này chẳng lẽ là đau lòng sao?
Đại Mi Vũ đứng bên cạnh Bách Lý Hàn, khăn đỏ che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt dịu dàng. Cô ta nhạy cảm nhận ra Bách Lý Hàn đối với Lưu Sương có tình cảm. Không khỏi cắn răng, có chút giận dữ.
Cô ta cũng không nghĩ được rằng, Bách Lý Hàn còn có thể để Lưu Sương tham gia đại hôn của cô ta và hắn, hơn nữa, còn muốn cô ta dâng trà.
Chỉ cần nữ tử này còn tồn tại một ngày, cô ta vĩnh viễn chỉ là trắc phi của hắn, trong vương phủ không có địa vị . Sợ rằng trong trái tim hắn, cũng không có địa vị .
Nhưng mà, cô ta vẫn dịu dàng cười cười, nhẹ giọng hỏi, "Hàn, có phải đã đến lúc dâng trà cho tỷ tỷ không."
Bách Lý Hàn nghe vậy, dịu dàng đưa mắt nhìn cô ta , dịu dàng nói: "Nàng đi đi!" Dứt lời, chính mình đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh Lưu Sương.
Đại Mi Vũ yểu điệu thướt tha đi lên , một thị nữ bưng tới một cái mâm, bên trong có hai chén trà. Cô ta đi đến trước mặt Bách Lý Hàn, dâng trà, ôn nhu nhìn Bách Lý Hàn cười nói: "Mi Vũ dâng trà cho phu quân!"
Bách Lý Hàn tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Đại Mi Vũ bưng lên một chén khác, thướt tha đi tới trước mặt Lưu Sương, giơ cao chén trà, quỳ lạy nói: "Mi Vũ thỉnh Vương phi dùng trà."
Lưu Sương thản nhiên cười, gương mặt thanh lệ ngưng động một ý cười dịu dàng , rất điềm đạm. Nàng tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhẹ nhàng đặt chén trà lên mâm, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi!"
Lưu Sương cũng biết, trong các lần nạp trắc phi và thiếp, quá nửa chính phi và chính thê làm khó các trắc phi tiểu thiếp, có người còn hắt chén trà vào trắc phi tiểu thiếp, thậm chí ném chén trà, để biểu thị địa vị chủ mẫu của mình. Phu quân của họ, lại không thể tức giận, bởi vì đây là tục lệ.
Lưu Sương đương nhiên sẽ không làm khó Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ cũng không nghĩ được thông qua dễ dàng như vậy, ngẩng đầu cười nói nhợt nhạt: "Thị thiếp tạ ơn Vương phi ân điển."
Lúc này, có tiếng hô lớn: "Lễ thành! Đưa vào động phòng!" Đại Mi Vũ được các thị nữ dìu đỡ, đi ra khỏi cửa lớn.
Lưu Sương cười cười, đứng dậy đi ra từ cửa hông.
Nàng mơ hồ cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Bách Lý Hàn đang đuổi theo nàng.