Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 13
Bách Lý Hàn không thể nghĩ ra, Mạn Sương là bất tỉnh vì bị xúc phạm, hay là bất tĩnh vì đói.
Tiểu cung nữ mang một chén súp đến, nhưng Mạn Sương đang hôn mê không uống được.
Con ngươi Bách Lý Hàn phát ra hàn quang, ôm lấy Mạn Sương, phân phó tiểu cung nữ để vào xe ngựa của hắn, rồi từ biệt thái hậu, về phủ.
Xe ngựa của Bách Lý Hàn cực kỳ rộng rãi, bên trong có đủ chỗ cho 2 người nằm, hắn đặt Mạn Sương xuống, nhăn đôi lông mày lại. Hắn không mong muốn nàng chết đói, nếu nàng chết đói hắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Dù sao, nàng cũng là phụ hoàng tứ hôn cho hắn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Bất đắc dĩ, đành phải ngậm súp trong miệng, môi chạm môi cho Mạn Sương uống. Không ngờ trong khoảnh khắc môi chạm môi đấy, lại có cảm giác tê dại truyền qua. Môi của nàng vốn mềm mại, giống như nước, làm cho hắn đột nhiên nảy ra ham muốn hôn nàng thật sâu.
Mạn Sương ý thức mông lung, có cảm giác bị người nào ôm lên, còn ngửi thấy một mùi thơm thật là dễ chịu, mùi thơm mát này của cái gì vậy, nàng tựa hồ chưa bao giờ ngửi qua. Mạn Sương dùng sức co thân thể lại, nơi này rất ấm, cho nàng nghỉ một chút đi, hảo hảo ngủ một giấc.
Trong lúc bất tỉnh mờ mịt, trong mộng lờ mờ có ai đó cắn môi nàng, mềm mại, ôn nhu, rồi lại có một hỗn hợp có mùi hương ấm áp không ngừng chảy vào yết hầu, rất là thoải mái, rất là dễ nuốt. Mạn Sương không khỏi chép miệng, nàng rất đói bụng, nhưng thứ canh rất dễ nuốt đó đã không còn rồi, cảm giác được hình như có người nào lại cắn nàng, Mạn Sương liền cắn ngược lại một cái, mơ hồ nghe được một tiếng hừ nhẹ. Mạn Sương không để ý nữa, liền ngủ.
Trong xe, Bách Lý Hàn nhẹ nhàng vỗ về đôi môi bị cắn đến bị thương, ánh mắt nhìn Mạn Sương chằm chằm, hàn khí đủ để Mạn Sương chết vì lạnh. Dù sao cũng uống một chén súp rồi, không chết vì đói được nữa rồi. Bách Lý Hàn ác ý cầm lấy bát, nhẹ nhàng gõ, xem nàng tỉnh hay không tỉnh.
Mạn Sương tỉnh lại có chút mơ hồ, tưởng rằng vẫn còn đang ở trong khuê phòng của mình tại Bạch Phủ. Không tránh được kéo chăn che mặt tỏ vẻ còn muốn tiếp tục ngủ, nhưng thanh âm "Khấu khấu" vẫn vang lên liên tục không ngừng. Thanh thúy mà có tiết tấu, tựa hồ như thanh âm của ngón tay đập vào ngọc Thạch. Từ khi nào, Hồng Ngẫu lại không nghe lời nàng như vậy, muốn ngủ cũng không yên.
Mạn Sương có chút phiền não, nói: "Hồng Ngẫu, ta muốn ngủ thêm một lúc, ngươi đi ra ngoài."
Không có tiếng người nói chuyện, thanh âm " Khấu khấu" vẫn tiếp tục, mơ hồ nghe được có người cười nhẹ một tiếng, tiếng cười không nhỏ, mang theo ý tứ châm chọc.
Lại còn cười cơ chứ, Mạn Sương nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi còn dám gõ, ta sẽ ném ngươi xuống ao cho chết đuối!"
Những lời này uy lực không nhỏ, thanh âm "Khấu khấu" lập tức đình chỉ, bên trong xe lâm vào không khí tĩnh mật. Mạn Sương rất hài lòng với hiệu quả như vậy, ôm chặt chăn mền, chỉ muốn đi vào mộng đẹp.
Phía sau đột nhiên bộc phát một tiếng cười rất to, rất vang dội, rất làm càn, như cuồng phong thổi qua rừng trúc.
Ý nghĩ Mạn Sương nóng lên, trời ạ, hóa ra là tiếng cười của Bách Lý Hàn, tại sao lại là hắn? Hắn vì sao lại ở trong phòng nàng? Hai tay kéo chăn lên trùm kín đầu, nàng không không muốn gặp con người này. Nhưng lại ngay lập tức cảm giác được có điều không ổn, tại sao nàng lại phải sợ hắn cơ chư?
Mạn Sương ngồi dậy quát to: "Tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta? Còn không —— "
Mới nói được một nửa, mặt Mạn Sương liền đỏ lên, nơi này không phải phòng của nàng, đây rõ ràng là một chiếc xe ngựa, bên trong rất rộng rãi, hoa lệ, dễ chịu, xa hoa. Không phải chiếc xe ngựa nàng ngồi khi tiến cung, là xe Bách Lý Hàn ngồi.
Mà Bách Lý Hàn, nhân tiện nghiêng người dựa vào thành xe, thân hình hoàn mỹ thon dài không chút khách khí chiếm hết một nửa không gian của xe. Trên bàn tay với những ngón tay thon dài là một cái bát bằng ngọc. Xem ra thanh âm "Khấu khấu" vừa rồi là do hắn gõ vào cái bát đấy.
Trên mặt Bách Lý Hàn không còn chút dấu vết nào của trận cười lúc nãy. Con ngươi đen láy đến không nhìn thấy đáy, rất thu hút lòng người. Giờ phút này vẻ ngoài của hắn có một chút phá hư, có một chút tà.
"Bát súp vừa rồi quả nhiên không vô ích, không những giúp Vương Phi tỉnh lại, còn sinh ra thần lực trời ban, có thể đem bổn vương ném xuống ao cơ đấy, thật sự là không thể không bội phục hả!" Bách Lý Hàn thật lâu lắm đã không cười to như vậy, cười xong mới có cảm giác cười như vậy có chút không đúng, sớm đã đem việc bị cắn chảy máu môi vứt lên chín tầng mây. Hắn không ngờ, Mạn Sương cũng có lúc quyến rũ như vậy.
Mạn Sương nghe xong rất là nghi hoặc, nàng uống súp khi nào? Chẳng lẽ cảm giác lúc nãy không phải mơ, hương vị ngon miệng đấy, thứ canh đấy nàng thật sự đã uống. Nhưng chắc không phải là hắn chứ? Nếu nói không phải, trong tay hắn rõ ràng là đang cầm một cái bát không.
Mạn Sương không hỏi, nhưng ánh mắt lại bất ngờ chuyển đến vết thương ở môi hắn.
Không thể nào, chẳng lẽ hắn dùng miệng đưa súp cho nàng? Cảm giác mềm mại, ôn nhu trong mộng, rồi nàng còn cắn một cái , chẳng lẽ thật sự là môi của hắn .
Mặt Mạn Sương nhất thời đỏ lên.
Mặt Bách Lý Hàn đột nhiên âm xuống, con ngươi lại bắt đầu lạnh như hàn băng. Nữ tử này, dĩ nhiên thông minh như thế, chỉ bất cần nhắc tới bát súp, nàng liền suy ra tất cả các việc đã trải qua.
"Nếu Vương phi đã tỉnh dậy, trở về xe ngựa của chính mình đi! Dừng xe!" Bách Lý Hàn đột nhiên lạnh lùng nói, nhấc màn xe lên.
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, ánh dương ấm áp sau giờ ngọ bắn vào, nhưng Mạn Sương không cảm giác được dù chỉ là một chút ấm áo nào. Trên đường, người đi đường đi lại vội vã, có người nhìn về phía xe ngựa.
Bách Lý Hàn này, thật sự là quá ghê tởm, vừa thấy vui vẻ cười nói, nói trở mặt liền trở mặt ngay. Bất quá, đây vốn là tác phong từ trước đến giờ của hắn. Mạn Sương cũng không có tức giận, chậm rãi xuống xe.
Mặc dù nàng có ngủ khiến tóc hơi rối, quần áo hơi nhăn nhàu, nhưng phong thái không hề giảm sút, bên môi lộ ý cười nhu hòa nhạt nhẽo, đi về phía xe ngựa của nàng ở đằng sau.
Thị vệ đi theo không biết đã xảy ra cái gì, đột nhiên nhìn thấy Vương phi tóc rối áo nhàu đi xuống xe, tất cả giật mình một cái.
Bách Lý Hàn quát một tiếng, nói: "Xuất phát!"
Xe ngựa liền đi tiếp, giống như thể cái gì cũng chưa có phát sinh qua.
Tiểu cung nữ mang một chén súp đến, nhưng Mạn Sương đang hôn mê không uống được.
Con ngươi Bách Lý Hàn phát ra hàn quang, ôm lấy Mạn Sương, phân phó tiểu cung nữ để vào xe ngựa của hắn, rồi từ biệt thái hậu, về phủ.
Xe ngựa của Bách Lý Hàn cực kỳ rộng rãi, bên trong có đủ chỗ cho 2 người nằm, hắn đặt Mạn Sương xuống, nhăn đôi lông mày lại. Hắn không mong muốn nàng chết đói, nếu nàng chết đói hắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Dù sao, nàng cũng là phụ hoàng tứ hôn cho hắn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Bất đắc dĩ, đành phải ngậm súp trong miệng, môi chạm môi cho Mạn Sương uống. Không ngờ trong khoảnh khắc môi chạm môi đấy, lại có cảm giác tê dại truyền qua. Môi của nàng vốn mềm mại, giống như nước, làm cho hắn đột nhiên nảy ra ham muốn hôn nàng thật sâu.
Mạn Sương ý thức mông lung, có cảm giác bị người nào ôm lên, còn ngửi thấy một mùi thơm thật là dễ chịu, mùi thơm mát này của cái gì vậy, nàng tựa hồ chưa bao giờ ngửi qua. Mạn Sương dùng sức co thân thể lại, nơi này rất ấm, cho nàng nghỉ một chút đi, hảo hảo ngủ một giấc.
Trong lúc bất tỉnh mờ mịt, trong mộng lờ mờ có ai đó cắn môi nàng, mềm mại, ôn nhu, rồi lại có một hỗn hợp có mùi hương ấm áp không ngừng chảy vào yết hầu, rất là thoải mái, rất là dễ nuốt. Mạn Sương không khỏi chép miệng, nàng rất đói bụng, nhưng thứ canh rất dễ nuốt đó đã không còn rồi, cảm giác được hình như có người nào lại cắn nàng, Mạn Sương liền cắn ngược lại một cái, mơ hồ nghe được một tiếng hừ nhẹ. Mạn Sương không để ý nữa, liền ngủ.
Trong xe, Bách Lý Hàn nhẹ nhàng vỗ về đôi môi bị cắn đến bị thương, ánh mắt nhìn Mạn Sương chằm chằm, hàn khí đủ để Mạn Sương chết vì lạnh. Dù sao cũng uống một chén súp rồi, không chết vì đói được nữa rồi. Bách Lý Hàn ác ý cầm lấy bát, nhẹ nhàng gõ, xem nàng tỉnh hay không tỉnh.
Mạn Sương tỉnh lại có chút mơ hồ, tưởng rằng vẫn còn đang ở trong khuê phòng của mình tại Bạch Phủ. Không tránh được kéo chăn che mặt tỏ vẻ còn muốn tiếp tục ngủ, nhưng thanh âm "Khấu khấu" vẫn vang lên liên tục không ngừng. Thanh thúy mà có tiết tấu, tựa hồ như thanh âm của ngón tay đập vào ngọc Thạch. Từ khi nào, Hồng Ngẫu lại không nghe lời nàng như vậy, muốn ngủ cũng không yên.
Mạn Sương có chút phiền não, nói: "Hồng Ngẫu, ta muốn ngủ thêm một lúc, ngươi đi ra ngoài."
Không có tiếng người nói chuyện, thanh âm " Khấu khấu" vẫn tiếp tục, mơ hồ nghe được có người cười nhẹ một tiếng, tiếng cười không nhỏ, mang theo ý tứ châm chọc.
Lại còn cười cơ chứ, Mạn Sương nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi còn dám gõ, ta sẽ ném ngươi xuống ao cho chết đuối!"
Những lời này uy lực không nhỏ, thanh âm "Khấu khấu" lập tức đình chỉ, bên trong xe lâm vào không khí tĩnh mật. Mạn Sương rất hài lòng với hiệu quả như vậy, ôm chặt chăn mền, chỉ muốn đi vào mộng đẹp.
Phía sau đột nhiên bộc phát một tiếng cười rất to, rất vang dội, rất làm càn, như cuồng phong thổi qua rừng trúc.
Ý nghĩ Mạn Sương nóng lên, trời ạ, hóa ra là tiếng cười của Bách Lý Hàn, tại sao lại là hắn? Hắn vì sao lại ở trong phòng nàng? Hai tay kéo chăn lên trùm kín đầu, nàng không không muốn gặp con người này. Nhưng lại ngay lập tức cảm giác được có điều không ổn, tại sao nàng lại phải sợ hắn cơ chư?
Mạn Sương ngồi dậy quát to: "Tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta? Còn không —— "
Mới nói được một nửa, mặt Mạn Sương liền đỏ lên, nơi này không phải phòng của nàng, đây rõ ràng là một chiếc xe ngựa, bên trong rất rộng rãi, hoa lệ, dễ chịu, xa hoa. Không phải chiếc xe ngựa nàng ngồi khi tiến cung, là xe Bách Lý Hàn ngồi.
Mà Bách Lý Hàn, nhân tiện nghiêng người dựa vào thành xe, thân hình hoàn mỹ thon dài không chút khách khí chiếm hết một nửa không gian của xe. Trên bàn tay với những ngón tay thon dài là một cái bát bằng ngọc. Xem ra thanh âm "Khấu khấu" vừa rồi là do hắn gõ vào cái bát đấy.
Trên mặt Bách Lý Hàn không còn chút dấu vết nào của trận cười lúc nãy. Con ngươi đen láy đến không nhìn thấy đáy, rất thu hút lòng người. Giờ phút này vẻ ngoài của hắn có một chút phá hư, có một chút tà.
"Bát súp vừa rồi quả nhiên không vô ích, không những giúp Vương Phi tỉnh lại, còn sinh ra thần lực trời ban, có thể đem bổn vương ném xuống ao cơ đấy, thật sự là không thể không bội phục hả!" Bách Lý Hàn thật lâu lắm đã không cười to như vậy, cười xong mới có cảm giác cười như vậy có chút không đúng, sớm đã đem việc bị cắn chảy máu môi vứt lên chín tầng mây. Hắn không ngờ, Mạn Sương cũng có lúc quyến rũ như vậy.
Mạn Sương nghe xong rất là nghi hoặc, nàng uống súp khi nào? Chẳng lẽ cảm giác lúc nãy không phải mơ, hương vị ngon miệng đấy, thứ canh đấy nàng thật sự đã uống. Nhưng chắc không phải là hắn chứ? Nếu nói không phải, trong tay hắn rõ ràng là đang cầm một cái bát không.
Mạn Sương không hỏi, nhưng ánh mắt lại bất ngờ chuyển đến vết thương ở môi hắn.
Không thể nào, chẳng lẽ hắn dùng miệng đưa súp cho nàng? Cảm giác mềm mại, ôn nhu trong mộng, rồi nàng còn cắn một cái , chẳng lẽ thật sự là môi của hắn .
Mặt Mạn Sương nhất thời đỏ lên.
Mặt Bách Lý Hàn đột nhiên âm xuống, con ngươi lại bắt đầu lạnh như hàn băng. Nữ tử này, dĩ nhiên thông minh như thế, chỉ bất cần nhắc tới bát súp, nàng liền suy ra tất cả các việc đã trải qua.
"Nếu Vương phi đã tỉnh dậy, trở về xe ngựa của chính mình đi! Dừng xe!" Bách Lý Hàn đột nhiên lạnh lùng nói, nhấc màn xe lên.
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, ánh dương ấm áp sau giờ ngọ bắn vào, nhưng Mạn Sương không cảm giác được dù chỉ là một chút ấm áo nào. Trên đường, người đi đường đi lại vội vã, có người nhìn về phía xe ngựa.
Bách Lý Hàn này, thật sự là quá ghê tởm, vừa thấy vui vẻ cười nói, nói trở mặt liền trở mặt ngay. Bất quá, đây vốn là tác phong từ trước đến giờ của hắn. Mạn Sương cũng không có tức giận, chậm rãi xuống xe.
Mặc dù nàng có ngủ khiến tóc hơi rối, quần áo hơi nhăn nhàu, nhưng phong thái không hề giảm sút, bên môi lộ ý cười nhu hòa nhạt nhẽo, đi về phía xe ngựa của nàng ở đằng sau.
Thị vệ đi theo không biết đã xảy ra cái gì, đột nhiên nhìn thấy Vương phi tóc rối áo nhàu đi xuống xe, tất cả giật mình một cái.
Bách Lý Hàn quát một tiếng, nói: "Xuất phát!"
Xe ngựa liền đi tiếp, giống như thể cái gì cũng chưa có phát sinh qua.