-
Chương 247
Từ trước đến nay Mộ Dịch đứng chung một chỗ với sơn tặc lúc này cũng vọt đến bên người Túc Lăng hưng trí bừng bừng nhìn, hắn nhất định biết nội tình. Cảm nhận được ánh mắt Cố Vân, Mộ Dịch nghiêng đầu hung hăng trừng nàng. Cố Vân bật cười, nam nhân này thật đúng là thù dai.
Ngôn Ca bỗng nhiên tiến lên từng bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh như băng của Ngao Thiên lớn tiếng kêu lên: “Giao linh thạch ra đây!” Linh thạch đối với ngoại nhân mà nói khả năng cũng chỉ là một khối đá bình thường, nhưng là đối tộc nhân thủy mục mà nói là chí bảo.
Ngao Thiên căn bản ngay cả liếc cũng chưa liếc hắn một cái, Ngôn Ca giận “Đừng tưởng rằng không nói lời nào chúng ta sẽ bỏ qua! Giao linh thạch ra đây.” Ngôn Ca vung ngân tiên trong tay hướng Ngao Thiên. Ngân tiên vừa mới giơ lên, hai nam tử phía sau Ngao Thiên nháy mắt nhảy lên, một người cầm trường kiếm trong tay nghênh hướng trường tiên, một người tay cầm đại đao bổ về phía tay phải nắm tiên của Ngôn Ca.
Cố Vân hấp một ngụm khí lạnh, một đao này mà đi xuống tay Ngôn Ca tuyệt đối sẽ đứt!
Cố Vân đang muốn ra tay, một trường tiên xanh biếc bò lên cánh tay nắm đao của nam tử. Ở trong đêm trường tiên vẫn phiếm thản nhiên lục quang, trên trường tiên che kín vảy sắc bén vô cùng. Mục Thương túm trường tiên một chút, vảy lập tức toàn bộ nhập vào cánh tay nam tử, đại đao loảng xoảng rơi xuống đất, máu đỏ tươi tẩm thấp vảy mặc lục.
Ngao Thiên hàn mâu chợt lóe, hắc ám Thứ Lăng ra khỏi vỏ. Mọi người chỉ nhìn đến một bóng đen hiện lên, hắn đã tới gần Mục Thương, Thứ Lăng trong tay cũng bò lên trường tiên xanh biếc, mũi kiếm cùng vảy ma sát ra từng đạo hỏa hoa, thanh âm bén nhọn đâm vào lỗ tai rất khó chịu.
Cố Vân muốn đi lên khuyên can, Túc Lăng nhẹ nhàng đè lại bả vai của nàng, Cố Vân vội la lên: “Xà roi da của nàng ta rất lợi hại.”
Túc Lăng thấp giọng trả lời: “Kiếm của Ngao Thiên cũng không phải tục vật, nhìn kỹ đi.”
Hai người võ công cũng không yếu, càng đấu khó phân thắng bại, nhuyễn kiếm cùng trường tiên quyết đấu cũng không phân cao thấp, Cố Vân nghĩ nghĩ cũng không đi lên nữa.
“Ba!” Lại là một roi nặng nề mà đánh vào thuyền lập tức để lại một vết roi thật sâu. Hai người đánh tận hứng, chiến thuyền đứng ở bên bờ lại gặp tai ương, từng vết roi, vết kiếm lần lượt dừng ở thân thuyền, chiến thuyền cũng đã hỏng hiện tại càng thêm thê thảm.
Sắc mặt Túc Lăng càng ngày càng đen. Cố Vân ho nhẹ một tiếng hỏi: “Ngươi xác định vẫn đứng nhìn?”
“Dừng tay!” Túc Lăng khẽ quát một tiếng, rút Xích Huyết một kiếm ngăn cách hai người, nội lực mạnh mẽ cùng kiếm khí cực nóng của Xích Huyết bức hai người lùi lại mấy bước.
Cố Vân cũng tiến lên ngăn ở trước mặt Ngao Thiên, Ngao Thiên ngay từ đầu cũng không muốn động thủ cùng Mục Thương, Cố Vân ra khuyên, hắn cũng liền thuận thế thu trường kiếm.
Mục Thương tuy rằng cũng thu hồi trường tiên, nhưng con mắt sáng trong trẻo như trước mãn hàm sát ý.
Bọn họ trong lúc đó rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì vậy a? Cố Vân thở dài: “Ta không biết các ngươi có tư nhân ân oán gì, ta thực cảm tạ hai vị đã cứu chúng ta, có chuyện gì đều có thể ngồi xuống nói đi. Nếu các ngươi không nghĩ, vậy chờ ra khỏi nơi Túc gia quân đóng rồi hẵng đánh.”
Chuyện đã xảy ra hôm nay thật là có chút hí kịch hóa. Ban ngày rời bến bị hải tặc vây công, nguy cơ cư nhiên là người tụ linh đảo cứu bọn họ. Thật vất vả trở lại bờ, hai đội nhân mã này lại đánh nhau, có ai có thể giải thích một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không ?
Cố Vân điều tiết hiển nhiên có chút tác dụng, Vô Cực giữ chặt Ngôn Ca còn muốn kêu gào trầm giọng nói: “Chúng ta từ rừng đuổi tới trên biển hoàn toàn là vì lấy lại linh thạch, trừ phi bọn họ giao linh thạch ra đây, bằng không căn bản không có gì để nói.”
Linh thạch là cái gì? Cố Vân nhìn về phía Ngao Thiên, Ngao Thiên khốc khốc trả lời: “Ta không biết linh thạch là cái gì.”
Thần sắc Mục Thương chậm rãi dịu đi một ít, thấp giọng hỏi: “Mười năm trước, người tụ linh đảo từ trong tay cha ta đánh cắp linh thạch, ba năm trước đây các ngươi lại giết cha ta. Ta biết tụ linh đảo chính là lấy tiền làm việc, sự tình đi qua lâu như vậy này ta cũng không muốn truy cứu, ta chỉ muốn biết linh thạch hiện tại ở đâu? Là ai mướn các ngươi giết chết cha ta?”
Thanh âm khàn khàn ám trầm tuyệt không giống thanh âm của nữ tử, nhất là mặt nàng còn tuyệt mỹ càng làm cho người khác có một loại cảm giác mao cốt tủng nhiên.
Ngao Thiên nhìn về một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, nam tử cung kính ở bên tai Ngao Thiên nói nói mấy câu, Ngao Thiên nghe xong sắc mặt không có biến hóa gì thấp giọng trả lời: “Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Cố Vân đang trầm mặc đứng bên cạnh Túc Lăng, Mục Thương giương giọng trả lời: “Ngươi nói cho ta biết, ta liền giúp nàng diệt trừ hải tặc.”
Cố Vân sửng sốt, diệt hải tặc khi nào thì thành giúp nàng? Kiều Lân Phong cười một tiếng, nói: “Vị cô nương này khẩu khí không nhỏ, các ngươi chỉ có sáu cái thuyền nhỏ mà dám vọng ngôn diệt trừ hải tặc?” Tuy rằng hôm nay quả thật là nàng ra tay tương trợ mới cho bọn họ có cơ hội đánh trả nhưng là cũng không thể dõng dạc như vậy đi.
Mục Thương cũng không tức giận, thanh âm khàn khàn thản nhiên trả lời: “Ta biết hải tặc ở đâu cũng biết bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu thuyền, bao nhiêu người. Nếu ta không nói các ngươi tìm ba năm năm năm cũng không nhất định tìm được.”
Túc gia quân mất hơn ba tháng quả thật vẫn không tìm được, Kiều Lân Phong bán tín bán nghi hỏi: “Hải tặc ở đâu?”
Mục Thương nhìn về phía Ngao Thiên, ý tứ thực rõ ràng, Ngao Thiên không trả lời vấn đề của nàng nàng liền sẽ không nói vị trí.
Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Ngao Thiên. Cố Vân thấy rất buồn cười, Mục Thương dựa vào cái gì nghĩ đến Ngao Thiên sẽ vì diệt hải tặc mà đáp vấn đề của nàng? Đang lúc Cố Vân nghĩ đến Ngao Thiên sẽ không để ý tới Ngao Thiên bỗng nhiên nói: “Tụ linh đảo chỉ làm giao dịch, chưa bao giờ xảy ra chuyện bán cố chủ. Bất quá ta cũng có thể tiếp sinh ý của ngươi, ngươi cho ta một lượng bạc, ta giúp ngươi tìm về linh thạch của ngươi, còn có thể giúp ngươi giết người muốn cha ngươi chết.”
Mục Thương lãnh mi hơi nhíu, nàng càng muốn tự mình chính tay đâm cừu nhân, bất quá nhìn nam tử lạnh lùng đối diện tuyệt đối không có khả năng nói cho nàng, thỏa hiệp đến loại tình trạng này cũng hoàn toàn là vì nữ tử tên Thanh Mạt kia đi. Thật lâu, Mục Thương cao giọng nói: “Được.” Nói xong sảng khoái từ bên hông lấy ra một lượng bạc ném cho Ngao Thiên.
Hơi hơi nâng tay thoải mái mà bắt lấy bạc, Ngao Thiên nói: “Ba tháng sau ngươi sẽ thu được linh thạch cùng đầu của người giết cha ngươi.”
Bình tĩnh, lãnh khốc giống nhau bọn họ giao dịch không phải tính mạng của một người mà là một thứ cực bình thường. Cố Vân âm thầm kinh hãi, hắn vẫn là chính mình nhận thức Ngao Thiên sao?
Ngôn Ca bỗng nhiên tiến lên từng bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh như băng của Ngao Thiên lớn tiếng kêu lên: “Giao linh thạch ra đây!” Linh thạch đối với ngoại nhân mà nói khả năng cũng chỉ là một khối đá bình thường, nhưng là đối tộc nhân thủy mục mà nói là chí bảo.
Ngao Thiên căn bản ngay cả liếc cũng chưa liếc hắn một cái, Ngôn Ca giận “Đừng tưởng rằng không nói lời nào chúng ta sẽ bỏ qua! Giao linh thạch ra đây.” Ngôn Ca vung ngân tiên trong tay hướng Ngao Thiên. Ngân tiên vừa mới giơ lên, hai nam tử phía sau Ngao Thiên nháy mắt nhảy lên, một người cầm trường kiếm trong tay nghênh hướng trường tiên, một người tay cầm đại đao bổ về phía tay phải nắm tiên của Ngôn Ca.
Cố Vân hấp một ngụm khí lạnh, một đao này mà đi xuống tay Ngôn Ca tuyệt đối sẽ đứt!
Cố Vân đang muốn ra tay, một trường tiên xanh biếc bò lên cánh tay nắm đao của nam tử. Ở trong đêm trường tiên vẫn phiếm thản nhiên lục quang, trên trường tiên che kín vảy sắc bén vô cùng. Mục Thương túm trường tiên một chút, vảy lập tức toàn bộ nhập vào cánh tay nam tử, đại đao loảng xoảng rơi xuống đất, máu đỏ tươi tẩm thấp vảy mặc lục.
Ngao Thiên hàn mâu chợt lóe, hắc ám Thứ Lăng ra khỏi vỏ. Mọi người chỉ nhìn đến một bóng đen hiện lên, hắn đã tới gần Mục Thương, Thứ Lăng trong tay cũng bò lên trường tiên xanh biếc, mũi kiếm cùng vảy ma sát ra từng đạo hỏa hoa, thanh âm bén nhọn đâm vào lỗ tai rất khó chịu.
Cố Vân muốn đi lên khuyên can, Túc Lăng nhẹ nhàng đè lại bả vai của nàng, Cố Vân vội la lên: “Xà roi da của nàng ta rất lợi hại.”
Túc Lăng thấp giọng trả lời: “Kiếm của Ngao Thiên cũng không phải tục vật, nhìn kỹ đi.”
Hai người võ công cũng không yếu, càng đấu khó phân thắng bại, nhuyễn kiếm cùng trường tiên quyết đấu cũng không phân cao thấp, Cố Vân nghĩ nghĩ cũng không đi lên nữa.
“Ba!” Lại là một roi nặng nề mà đánh vào thuyền lập tức để lại một vết roi thật sâu. Hai người đánh tận hứng, chiến thuyền đứng ở bên bờ lại gặp tai ương, từng vết roi, vết kiếm lần lượt dừng ở thân thuyền, chiến thuyền cũng đã hỏng hiện tại càng thêm thê thảm.
Sắc mặt Túc Lăng càng ngày càng đen. Cố Vân ho nhẹ một tiếng hỏi: “Ngươi xác định vẫn đứng nhìn?”
“Dừng tay!” Túc Lăng khẽ quát một tiếng, rút Xích Huyết một kiếm ngăn cách hai người, nội lực mạnh mẽ cùng kiếm khí cực nóng của Xích Huyết bức hai người lùi lại mấy bước.
Cố Vân cũng tiến lên ngăn ở trước mặt Ngao Thiên, Ngao Thiên ngay từ đầu cũng không muốn động thủ cùng Mục Thương, Cố Vân ra khuyên, hắn cũng liền thuận thế thu trường kiếm.
Mục Thương tuy rằng cũng thu hồi trường tiên, nhưng con mắt sáng trong trẻo như trước mãn hàm sát ý.
Bọn họ trong lúc đó rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì vậy a? Cố Vân thở dài: “Ta không biết các ngươi có tư nhân ân oán gì, ta thực cảm tạ hai vị đã cứu chúng ta, có chuyện gì đều có thể ngồi xuống nói đi. Nếu các ngươi không nghĩ, vậy chờ ra khỏi nơi Túc gia quân đóng rồi hẵng đánh.”
Chuyện đã xảy ra hôm nay thật là có chút hí kịch hóa. Ban ngày rời bến bị hải tặc vây công, nguy cơ cư nhiên là người tụ linh đảo cứu bọn họ. Thật vất vả trở lại bờ, hai đội nhân mã này lại đánh nhau, có ai có thể giải thích một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không ?
Cố Vân điều tiết hiển nhiên có chút tác dụng, Vô Cực giữ chặt Ngôn Ca còn muốn kêu gào trầm giọng nói: “Chúng ta từ rừng đuổi tới trên biển hoàn toàn là vì lấy lại linh thạch, trừ phi bọn họ giao linh thạch ra đây, bằng không căn bản không có gì để nói.”
Linh thạch là cái gì? Cố Vân nhìn về phía Ngao Thiên, Ngao Thiên khốc khốc trả lời: “Ta không biết linh thạch là cái gì.”
Thần sắc Mục Thương chậm rãi dịu đi một ít, thấp giọng hỏi: “Mười năm trước, người tụ linh đảo từ trong tay cha ta đánh cắp linh thạch, ba năm trước đây các ngươi lại giết cha ta. Ta biết tụ linh đảo chính là lấy tiền làm việc, sự tình đi qua lâu như vậy này ta cũng không muốn truy cứu, ta chỉ muốn biết linh thạch hiện tại ở đâu? Là ai mướn các ngươi giết chết cha ta?”
Thanh âm khàn khàn ám trầm tuyệt không giống thanh âm của nữ tử, nhất là mặt nàng còn tuyệt mỹ càng làm cho người khác có một loại cảm giác mao cốt tủng nhiên.
Ngao Thiên nhìn về một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, nam tử cung kính ở bên tai Ngao Thiên nói nói mấy câu, Ngao Thiên nghe xong sắc mặt không có biến hóa gì thấp giọng trả lời: “Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Cố Vân đang trầm mặc đứng bên cạnh Túc Lăng, Mục Thương giương giọng trả lời: “Ngươi nói cho ta biết, ta liền giúp nàng diệt trừ hải tặc.”
Cố Vân sửng sốt, diệt hải tặc khi nào thì thành giúp nàng? Kiều Lân Phong cười một tiếng, nói: “Vị cô nương này khẩu khí không nhỏ, các ngươi chỉ có sáu cái thuyền nhỏ mà dám vọng ngôn diệt trừ hải tặc?” Tuy rằng hôm nay quả thật là nàng ra tay tương trợ mới cho bọn họ có cơ hội đánh trả nhưng là cũng không thể dõng dạc như vậy đi.
Mục Thương cũng không tức giận, thanh âm khàn khàn thản nhiên trả lời: “Ta biết hải tặc ở đâu cũng biết bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu thuyền, bao nhiêu người. Nếu ta không nói các ngươi tìm ba năm năm năm cũng không nhất định tìm được.”
Túc gia quân mất hơn ba tháng quả thật vẫn không tìm được, Kiều Lân Phong bán tín bán nghi hỏi: “Hải tặc ở đâu?”
Mục Thương nhìn về phía Ngao Thiên, ý tứ thực rõ ràng, Ngao Thiên không trả lời vấn đề của nàng nàng liền sẽ không nói vị trí.
Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Ngao Thiên. Cố Vân thấy rất buồn cười, Mục Thương dựa vào cái gì nghĩ đến Ngao Thiên sẽ vì diệt hải tặc mà đáp vấn đề của nàng? Đang lúc Cố Vân nghĩ đến Ngao Thiên sẽ không để ý tới Ngao Thiên bỗng nhiên nói: “Tụ linh đảo chỉ làm giao dịch, chưa bao giờ xảy ra chuyện bán cố chủ. Bất quá ta cũng có thể tiếp sinh ý của ngươi, ngươi cho ta một lượng bạc, ta giúp ngươi tìm về linh thạch của ngươi, còn có thể giúp ngươi giết người muốn cha ngươi chết.”
Mục Thương lãnh mi hơi nhíu, nàng càng muốn tự mình chính tay đâm cừu nhân, bất quá nhìn nam tử lạnh lùng đối diện tuyệt đối không có khả năng nói cho nàng, thỏa hiệp đến loại tình trạng này cũng hoàn toàn là vì nữ tử tên Thanh Mạt kia đi. Thật lâu, Mục Thương cao giọng nói: “Được.” Nói xong sảng khoái từ bên hông lấy ra một lượng bạc ném cho Ngao Thiên.
Hơi hơi nâng tay thoải mái mà bắt lấy bạc, Ngao Thiên nói: “Ba tháng sau ngươi sẽ thu được linh thạch cùng đầu của người giết cha ngươi.”
Bình tĩnh, lãnh khốc giống nhau bọn họ giao dịch không phải tính mạng của một người mà là một thứ cực bình thường. Cố Vân âm thầm kinh hãi, hắn vẫn là chính mình nhận thức Ngao Thiên sao?