Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Đừng xem tôi là thế thân
Mộc Nhiên chỉ thẳng ngón tay lên mặt mình nực cười:"Tôi...Không giống với cô ấy sao?" Dừng lại trong thoáng chóc cô cười lạnh thành tiếng:"Không phải lần trước chính miệng anh đã nói vì tôi có khuôn mặt giống hệt với cô ấy nên amh mới đưa tôi về đây à?"
"Bây giờ một câu anh nói không giống liền không giống nữa? Hay là tôi không có tư cách giống với người con gái anh yêu?"
"Mộc Nhiên cô không hiểu được đâu!"
"Cho nên tốt nhất cô cứ nghe theo tôi là được"
Dừng trong chóc lát, Mộc Nhiên vẫn không có phản ứng gì thêm, Thẫm Mộng Quân bèn tiếp lời:"Tôi đã chọn cho cô một trường đại học rồi, cô có thể tùy ý chọn bất kì ngành nào mà mình thích để theo học"
Mộc Nhiên nghe đến việc đi học mà dường như đã quên hết tất cả những điều ban nảy, lòng không khỏi hào hứng:"Ngành nào cũng được thật sao?"
"Ừm! Ngày mai sẽ có người đón cô đến trường"
"Là trợ lí của anh?"
Thẫm Mộng Quân nhíu mày nhưng rồi vẫn "ừm" một tiếng.
Mộc Nhiên lòng bất mãn mà nhíu mày, Thẫm Mộng Quân anh thật sự xem cô là con nít à, đến cả việc đi học còn nhờ trợ lí đưa rước tận nơi, như vậy không phải là đồng nghĩa với việc anh cố ý để người giám sát cô sao?
Việc này cô thật sự rất không hài lòng!
"Không cần phiền phức thế đâu, anh cho tôi địa chỉ tôi tự đến là được rồi!"
"Lời tôi nói không phải để cho cô kì kèo!" Nói rồi Thẫm Mộng Quân chòm người dậy, kéo nhẹ chăn anh phủ lên người của Mộc Nhiên, bàn tay lớn xoa nhẹ lấy mái tóc cô:"Ngoan ngoãn nằm đây chờ tôi tắm một lát, cô mà chạy nhảy lung tung thì đừng trách tôi"
Việc này cô thật sự rất không hài lòng!
"Không cần phiền phức thế đâu, anh cho tôi địa chỉ tôi tự đến là được rồi!"
"Lời tôi nói không phải để cho cô kì kèo!" Nói rồi Thẫm Mộng Quân chòm người dậy, kéo nhẹ chăn anh phủ lên người của Mộc Nhiên, bàn tay lớn xoa nhẹ lấy mái tóc cô:"Ngoan ngoãn nằm đây chờ tôi tắm một lát, cô mà chạy nhảy lung tung thì đừng trách tôi"
Nói rồi Thẫm Mộng Quân liền đứng lên đi đến tủ quần áo lấy đồ rồi sau đó mới đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua nơi Mộc Nhiên đang nằm anh còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo để nhắc nhở rằng cô nên ngoan ngoãn chờ anh.
Một lúc sau Thẫm Mộng Quân mới từ nhà vệ sinh trở ra, ánh mắt đầu tiên anh hướng đến chính là chiếc giường được đặt giữa phòng, nhưng Mộc Nhiên không còn nằm trên đó nữa.
Mày nhíu lại Thẫm Mộng Quân cực kì không hài lòng, cô lại bướng bĩnh không nghe lời anh!
Quăng mạnh chiếc khăn tắm lên giường, hai tay chống ngang hông Thẫm Mộng Quân môi lưỡi chạm nhau đầy bức rứt, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng cũng thấy được bóng lưng của Mộc Nhiên ở ngoài ban công.
Tóc vẫn còn động lại ít nước chưa được lau khô, Thẫm Mộng Quân đã tiến thẳng ra ngoài ban công, từ đằng sau anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mộc Nhiên, đầu gục xuống tựa cằm lên hõm cổ của cô anh nhẹ giọng:"Sao không nghe lời tôi?"
Mộc Nhiên thoáng giật mình chòm người về phía trước nhưng rồi lại bị bàn tay chắn ngang eo của Thẫm Mộng Quân giữ lại.
Tuy lòng khó chịu nhưng hiện tại cô không thể chống cự, đành để mặc cho Thẫm Mộng Quân cứ thế ôm mình. Mũi lại theo thoái quen mà ngửi ngửi gì đó trên người của Thẫm Mộng Quân, nhưng lần này tuyệt nhiên cô không thấy khó chịu như những lần trước nữa mà ngược lại trên người anh còn có một mùi hương gì đó thoang thoảng rất dễ chịu. Lòng bỗng nhiên an tĩnh đến lạ, Mộc Nhiên lặng lẽ cong môi mà ngước mắt lên nhìn chòm sao ở xa xa phía bầu trời:"Anh đổi sữa tắm sao?"
Mi mắt vẫn nhắm hờ Thẫm Mộng Quân lười biếng mấp máy môi:"Mùi này không thích?"
Mộc Nhiên nhẹ lắc đầu:"Không! Rất dễ chịu"
"Ừm"
"Mộng Quân...!"
"Hửm?"
"Nếu ngày hôm đó tôi không giống với cô ấy liệu anh có bằng lòng chuộc tôi không?"
Ngửi ngửi nhẹ mái tóc của Mộc Nhiên, Thẩm Mộng Quân bình tĩnh:"Có thể có hoặc cũng có thể không!"
Lòng chùn xuống Mộc Nhiên gục đầu nhìn trân trân hai bàn tay lớn đang xiết chặt lấy eo của mình, đôi mắt hiện rõ tia thất vọng:"Tôi rẻ mạc lắm sao?"
"Nếu cô không đặt chân vào nơi đó....?" Mi mắt khẽ chớp Thẫm Mộng Quân khựng người một lúc, anh há miệng cắn nhẹ vào bờ vai Mộc Nhiên:"Bỏ đi!"
Mộc Nhiên lắc đầu:"Rõ ràng anh còn yêu cô ấy rất rất nhiều, tôi chắc cũng không thể nào sánh với vị trí của cô ấy trong lòng anh. Nhưng tôi có thể ở lại bên cạnh anh, cũng có thể chịu được mọi tâm tình định kiến của anh hay thậm chí là hơn thế nữa nhưng tôi chỉ xin anh một điều....!"
Mộc Nhiên bỗng muốn xoay người, cánh tay của Thẫm Mộng Quân dường như cũng hiểu ý mà nương theo để cho Mộc Nhiên xoay người, ngước đôi mắt trầm buồn cô đối diện với ánh mắt sắc lạnh nhưng hiện tại lại có phần hơi dịu dàng của Thẫm Mộng Quân, hai tay xiết chặt bám chặt vào váy cô khẩn cầu:"Đừng xem tôi là thế thân của cô ấy có được không?"
"Bây giờ một câu anh nói không giống liền không giống nữa? Hay là tôi không có tư cách giống với người con gái anh yêu?"
"Mộc Nhiên cô không hiểu được đâu!"
"Cho nên tốt nhất cô cứ nghe theo tôi là được"
Dừng trong chóc lát, Mộc Nhiên vẫn không có phản ứng gì thêm, Thẫm Mộng Quân bèn tiếp lời:"Tôi đã chọn cho cô một trường đại học rồi, cô có thể tùy ý chọn bất kì ngành nào mà mình thích để theo học"
Mộc Nhiên nghe đến việc đi học mà dường như đã quên hết tất cả những điều ban nảy, lòng không khỏi hào hứng:"Ngành nào cũng được thật sao?"
"Ừm! Ngày mai sẽ có người đón cô đến trường"
"Là trợ lí của anh?"
Thẫm Mộng Quân nhíu mày nhưng rồi vẫn "ừm" một tiếng.
Mộc Nhiên lòng bất mãn mà nhíu mày, Thẫm Mộng Quân anh thật sự xem cô là con nít à, đến cả việc đi học còn nhờ trợ lí đưa rước tận nơi, như vậy không phải là đồng nghĩa với việc anh cố ý để người giám sát cô sao?
Việc này cô thật sự rất không hài lòng!
"Không cần phiền phức thế đâu, anh cho tôi địa chỉ tôi tự đến là được rồi!"
"Lời tôi nói không phải để cho cô kì kèo!" Nói rồi Thẫm Mộng Quân chòm người dậy, kéo nhẹ chăn anh phủ lên người của Mộc Nhiên, bàn tay lớn xoa nhẹ lấy mái tóc cô:"Ngoan ngoãn nằm đây chờ tôi tắm một lát, cô mà chạy nhảy lung tung thì đừng trách tôi"
Việc này cô thật sự rất không hài lòng!
"Không cần phiền phức thế đâu, anh cho tôi địa chỉ tôi tự đến là được rồi!"
"Lời tôi nói không phải để cho cô kì kèo!" Nói rồi Thẫm Mộng Quân chòm người dậy, kéo nhẹ chăn anh phủ lên người của Mộc Nhiên, bàn tay lớn xoa nhẹ lấy mái tóc cô:"Ngoan ngoãn nằm đây chờ tôi tắm một lát, cô mà chạy nhảy lung tung thì đừng trách tôi"
Nói rồi Thẫm Mộng Quân liền đứng lên đi đến tủ quần áo lấy đồ rồi sau đó mới đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua nơi Mộc Nhiên đang nằm anh còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo để nhắc nhở rằng cô nên ngoan ngoãn chờ anh.
Một lúc sau Thẫm Mộng Quân mới từ nhà vệ sinh trở ra, ánh mắt đầu tiên anh hướng đến chính là chiếc giường được đặt giữa phòng, nhưng Mộc Nhiên không còn nằm trên đó nữa.
Mày nhíu lại Thẫm Mộng Quân cực kì không hài lòng, cô lại bướng bĩnh không nghe lời anh!
Quăng mạnh chiếc khăn tắm lên giường, hai tay chống ngang hông Thẫm Mộng Quân môi lưỡi chạm nhau đầy bức rứt, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng cũng thấy được bóng lưng của Mộc Nhiên ở ngoài ban công.
Tóc vẫn còn động lại ít nước chưa được lau khô, Thẫm Mộng Quân đã tiến thẳng ra ngoài ban công, từ đằng sau anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mộc Nhiên, đầu gục xuống tựa cằm lên hõm cổ của cô anh nhẹ giọng:"Sao không nghe lời tôi?"
Mộc Nhiên thoáng giật mình chòm người về phía trước nhưng rồi lại bị bàn tay chắn ngang eo của Thẫm Mộng Quân giữ lại.
Tuy lòng khó chịu nhưng hiện tại cô không thể chống cự, đành để mặc cho Thẫm Mộng Quân cứ thế ôm mình. Mũi lại theo thoái quen mà ngửi ngửi gì đó trên người của Thẫm Mộng Quân, nhưng lần này tuyệt nhiên cô không thấy khó chịu như những lần trước nữa mà ngược lại trên người anh còn có một mùi hương gì đó thoang thoảng rất dễ chịu. Lòng bỗng nhiên an tĩnh đến lạ, Mộc Nhiên lặng lẽ cong môi mà ngước mắt lên nhìn chòm sao ở xa xa phía bầu trời:"Anh đổi sữa tắm sao?"
Mi mắt vẫn nhắm hờ Thẫm Mộng Quân lười biếng mấp máy môi:"Mùi này không thích?"
Mộc Nhiên nhẹ lắc đầu:"Không! Rất dễ chịu"
"Ừm"
"Mộng Quân...!"
"Hửm?"
"Nếu ngày hôm đó tôi không giống với cô ấy liệu anh có bằng lòng chuộc tôi không?"
Ngửi ngửi nhẹ mái tóc của Mộc Nhiên, Thẩm Mộng Quân bình tĩnh:"Có thể có hoặc cũng có thể không!"
Lòng chùn xuống Mộc Nhiên gục đầu nhìn trân trân hai bàn tay lớn đang xiết chặt lấy eo của mình, đôi mắt hiện rõ tia thất vọng:"Tôi rẻ mạc lắm sao?"
"Nếu cô không đặt chân vào nơi đó....?" Mi mắt khẽ chớp Thẫm Mộng Quân khựng người một lúc, anh há miệng cắn nhẹ vào bờ vai Mộc Nhiên:"Bỏ đi!"
Mộc Nhiên lắc đầu:"Rõ ràng anh còn yêu cô ấy rất rất nhiều, tôi chắc cũng không thể nào sánh với vị trí của cô ấy trong lòng anh. Nhưng tôi có thể ở lại bên cạnh anh, cũng có thể chịu được mọi tâm tình định kiến của anh hay thậm chí là hơn thế nữa nhưng tôi chỉ xin anh một điều....!"
Mộc Nhiên bỗng muốn xoay người, cánh tay của Thẫm Mộng Quân dường như cũng hiểu ý mà nương theo để cho Mộc Nhiên xoay người, ngước đôi mắt trầm buồn cô đối diện với ánh mắt sắc lạnh nhưng hiện tại lại có phần hơi dịu dàng của Thẫm Mộng Quân, hai tay xiết chặt bám chặt vào váy cô khẩn cầu:"Đừng xem tôi là thế thân của cô ấy có được không?"