Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Không muốn sống nữa thì chết thôi!
"Anh sợ tôi biết những bí mật mà anh muốn chôn giấu sao?" Mộc Nhiên đáp lại mà lòng có chút đắc chí.
"Phịch" Chiếc khăn trên tay bị Thẫm Mộng Quân dùng lực quăng mạnh một cái xoẹt ngang khuôn mặt Mộc Nhiên, tác động mạnh vào tấm gương trên tường dội ngược ra rồi rơi thỏng xuống sàn.
Thẫm Mộng Quân bực tức đến mất khống chế trước khuôn mặt nữa cười cợt nữa khinh khi của Mộc Nhiên mà hung hăng vung tay xiết chặt lấy cổ của cô lớn giọng:"Mộc Nhiên cô có thôi đi không? Nếu còn nói nữa tôi bóp chết cô!"
Mộc Nhiên nghe đến từ "chết" tâm dường như được khai sáng, anh càng tức giận cô càng thấy hả dạ mà giễu cợt:"Ồ!"
Mộc Nhiên "ồ" lên một tiếng càng làm cho khuôn mặt vốn đã tức giận đến nhăn nhúm của Thẫm Mộng Quân càng trở nên khó coi hơn, lí trí sa sầm lại cuộn chặt thành một mớ hỗn độn, ánh mắt bấy giờ chỉ bao bọc bởi lửa giận, cánh tay của Thẫm Mộng Quân càng lúc càng xiết chặt hơn, anh nghiến răng ghì giọng:"Mộc Nhiên, cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi"
Mộc Nhiên cười, cô dùng chút sức lực cuối cùng gắng gượng từng chữ một:"Anh có giỏi thì bóp chết tôi luôn đi!" Lời nói vừa dứt khỏi đầu môi, Mộc Nhiên liền có thể cảm nhận được cổ họng mình thật khô khốc, luồng khí yếu ớt dường như cũng đã bắt đầu ngưng động, trong thoáng chóc cô đã thực sự mơ rằng bản thân mình có thể chết đi một cách nhanh nhất có thể.
Cô mỉm cười đầy mãn nguyện!
Chỉ là ước mơ được giải thoát tưởng chừng như nhỏ bé của cô lần nữa bị cắt đứt.
Thẫm Mộng Quân hất mạnh cần cổ đã hằn năm dấu tay của Mộc Nhiên ra. Một tay chống ngang hông, tay còn lại anh vuốt lấy mặt đầy khó khăn, cơ thể không trụ vững mà sàn qua sàn lại một lúc, cuối cùng cũng có đủ bình tĩnh. Thẫm Mộng Quân nhặt lại lọ thuốc đã rơi xuống dưới sàn từ khi nào không hay, anh bình tĩnh trút ít thuốc ra tay, không nói không rằng kéo lấy cổ tay của Mộc Nhiên mà bôi lên.
Mộc Nhiên rũ mắt nhìn từng cử chỉ của Thẫm Mộng Quân mà lòng đầy giễu cợt, cô cười một tràn đầy chua chát, giọng điệu đầy tính thách thức:"Nghĩ lại rồi? Không bóp chết tôi nữa sao?"
Kiên nhẫn bôi hết số thuốc đã lấy trên tay, sau đó Thẫm Mộng Quân mới ngẩng đầu lên, đưa ngón tay lên trước mặt của Mộc Nhiên đe dọa:"Mộc Nhiên khi mà tôi còn đủ bình tĩnh tốt nhất cô đừng thách thức tôi!"
"Ồ!"
"Mộc Nhiên!"
Mím môi thở dài một hơi Thẫm Mộng Quân nói tiếp:"Mộc Nhiên tôi thấy từ lúc cô về đây có vẻ cô lớn gan hơn rồi thì phải? Nói xem ai dạy cô?"
Mộc Nhiên ra sức nhún vai, đôi môi có chút tái vẫn duy trì một nụ cười giễu cợt:"Một con chó khi anh dồn nó đến bước đường cùng nó cũng sẽ biết cách quay lại cắn người để bảo vệ bản thân của nó mà, huống hồ gì tôi là con người tôi cũng nên bảo vệ bản thân mình một chút chứ hả?"
"Vậy sao còn nghĩ đến việc tự tử?"
"Không muốn sống nữa thì tự tử thôi!" Mộc Nhiên thản nhiên mà nhún vai thêm lần nữa.
"Mộc Nhiên!"
"Không phải vẫn chưa chết à?"
"Cô có tin tôi cắt lưỡi để cô không nói được nữa hay không?"
"Tin chứ! Loại người như anh có gì mà không dám làm"
"Mộc Nhiên!" Thẫm Mộng Quân ghì giọng bóp chặt lấy cằm của Mộc Nhiên ra sức mà áp chế.
Lặng người nhìn Thẫm Mộng Quân một lúc, mi mắt khẽ chớp, Mộc Nhiên lần này không nói nữa, cô chỉ lẳng lặng từ từ mà khép chặt khóe mi.
Trước sự bình thản của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân lòng càng thêm ức chế, nhưng tuyệt nhiên không dùng lực lên cơ thể của Mộc Nhiên nữa.
Buông cánh tay ra, anh chậm rãi vặn nắp lọ thuốc lại rồi đặt sang một bên, Thẫm Mộng Quân cẩn thận bế Mộc Nhiên đi ra ngoài, đặt cô ngồi trên giường, anh đi đến chỗ số quần áo mà Mộc Nhiên đã đặt gọn trong một góc, lục tìm một lúc, cuối cùng anh cũng tìm thấy một chiếc đầm hai dây rộng rãi. Quay trở lại chỗ Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân cởi nốt chiếc quần còn lại trên người cô ra, không mặc đồ trong anh đã trực tiếp mặc luôn chiếc đầm vào người cô.
Trong suốt quá trình Mộc Nhiên cứ như một con búp bê nương theo Thẫm Mộng Quân mà không có chút kháng cự. Cô chỉ yên tĩnh mà lặng người.
Thẫm Mộng Quân mặc xong chiếc đầm liền đỡ Mộc Nhiên nằm xuống giường, sau đó lại kéo chăn lên phủ lấy người cô, ngồi bên cạnh anh vuốt vuốt mái tóc đã rối của cô đến gọn gàng, sau đó dịu giọng:"Có đói không?"
Mộc Nhiên không nói, cũng chẳng lắc hay gật đầu, cô từ từ khẽ nhích người mình ra xa Thẫm Mộng Quân mà trở người xoay lưng đầy im lặng.
Bị khướt từ, cánh tay chơi vơi, nhướng mày Thẫm Mộng Quân rụt tay về, dứt khoát đứng lên nhưng rồi vẫn không nhịn được mà cố ngoái đầu đứng nhìn bóng lưng của Mộc Nhiên một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn không thể yên tâm, Thẫm Mộng Quân quyết định không đến Thẫm Thị nữa, nới lỏng cavat anh đi dến tủ quần áo tìm một bộ đồ. Vào nhà vệ sinh một lúc lâu anh mới bước ra, mái tóc ước sũng người còn động lại chút nước, Thẫm Mộng Quân đi đến ngồi lên giường bên cạnh của Mộc Nhiên, kéo hộc tủ anh lấy ra cái máy sấy rồi bắt đầu sấy tóc.
Tiếng ồn của máy sấy tóc, làm cho Mộc Nhiên vừa thiếp đi đã giật mình tỉnh giấc. Cô ngửi ngửi mùi hương bên cạnh mình, mùi này nồng, Mộc Nhiên không chịu được mà khịt khịt mũi.
"Phịch" Chiếc khăn trên tay bị Thẫm Mộng Quân dùng lực quăng mạnh một cái xoẹt ngang khuôn mặt Mộc Nhiên, tác động mạnh vào tấm gương trên tường dội ngược ra rồi rơi thỏng xuống sàn.
Thẫm Mộng Quân bực tức đến mất khống chế trước khuôn mặt nữa cười cợt nữa khinh khi của Mộc Nhiên mà hung hăng vung tay xiết chặt lấy cổ của cô lớn giọng:"Mộc Nhiên cô có thôi đi không? Nếu còn nói nữa tôi bóp chết cô!"
Mộc Nhiên nghe đến từ "chết" tâm dường như được khai sáng, anh càng tức giận cô càng thấy hả dạ mà giễu cợt:"Ồ!"
Mộc Nhiên "ồ" lên một tiếng càng làm cho khuôn mặt vốn đã tức giận đến nhăn nhúm của Thẫm Mộng Quân càng trở nên khó coi hơn, lí trí sa sầm lại cuộn chặt thành một mớ hỗn độn, ánh mắt bấy giờ chỉ bao bọc bởi lửa giận, cánh tay của Thẫm Mộng Quân càng lúc càng xiết chặt hơn, anh nghiến răng ghì giọng:"Mộc Nhiên, cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi"
Mộc Nhiên cười, cô dùng chút sức lực cuối cùng gắng gượng từng chữ một:"Anh có giỏi thì bóp chết tôi luôn đi!" Lời nói vừa dứt khỏi đầu môi, Mộc Nhiên liền có thể cảm nhận được cổ họng mình thật khô khốc, luồng khí yếu ớt dường như cũng đã bắt đầu ngưng động, trong thoáng chóc cô đã thực sự mơ rằng bản thân mình có thể chết đi một cách nhanh nhất có thể.
Cô mỉm cười đầy mãn nguyện!
Chỉ là ước mơ được giải thoát tưởng chừng như nhỏ bé của cô lần nữa bị cắt đứt.
Thẫm Mộng Quân hất mạnh cần cổ đã hằn năm dấu tay của Mộc Nhiên ra. Một tay chống ngang hông, tay còn lại anh vuốt lấy mặt đầy khó khăn, cơ thể không trụ vững mà sàn qua sàn lại một lúc, cuối cùng cũng có đủ bình tĩnh. Thẫm Mộng Quân nhặt lại lọ thuốc đã rơi xuống dưới sàn từ khi nào không hay, anh bình tĩnh trút ít thuốc ra tay, không nói không rằng kéo lấy cổ tay của Mộc Nhiên mà bôi lên.
Mộc Nhiên rũ mắt nhìn từng cử chỉ của Thẫm Mộng Quân mà lòng đầy giễu cợt, cô cười một tràn đầy chua chát, giọng điệu đầy tính thách thức:"Nghĩ lại rồi? Không bóp chết tôi nữa sao?"
Kiên nhẫn bôi hết số thuốc đã lấy trên tay, sau đó Thẫm Mộng Quân mới ngẩng đầu lên, đưa ngón tay lên trước mặt của Mộc Nhiên đe dọa:"Mộc Nhiên khi mà tôi còn đủ bình tĩnh tốt nhất cô đừng thách thức tôi!"
"Ồ!"
"Mộc Nhiên!"
Mím môi thở dài một hơi Thẫm Mộng Quân nói tiếp:"Mộc Nhiên tôi thấy từ lúc cô về đây có vẻ cô lớn gan hơn rồi thì phải? Nói xem ai dạy cô?"
Mộc Nhiên ra sức nhún vai, đôi môi có chút tái vẫn duy trì một nụ cười giễu cợt:"Một con chó khi anh dồn nó đến bước đường cùng nó cũng sẽ biết cách quay lại cắn người để bảo vệ bản thân của nó mà, huống hồ gì tôi là con người tôi cũng nên bảo vệ bản thân mình một chút chứ hả?"
"Vậy sao còn nghĩ đến việc tự tử?"
"Không muốn sống nữa thì tự tử thôi!" Mộc Nhiên thản nhiên mà nhún vai thêm lần nữa.
"Mộc Nhiên!"
"Không phải vẫn chưa chết à?"
"Cô có tin tôi cắt lưỡi để cô không nói được nữa hay không?"
"Tin chứ! Loại người như anh có gì mà không dám làm"
"Mộc Nhiên!" Thẫm Mộng Quân ghì giọng bóp chặt lấy cằm của Mộc Nhiên ra sức mà áp chế.
Lặng người nhìn Thẫm Mộng Quân một lúc, mi mắt khẽ chớp, Mộc Nhiên lần này không nói nữa, cô chỉ lẳng lặng từ từ mà khép chặt khóe mi.
Trước sự bình thản của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân lòng càng thêm ức chế, nhưng tuyệt nhiên không dùng lực lên cơ thể của Mộc Nhiên nữa.
Buông cánh tay ra, anh chậm rãi vặn nắp lọ thuốc lại rồi đặt sang một bên, Thẫm Mộng Quân cẩn thận bế Mộc Nhiên đi ra ngoài, đặt cô ngồi trên giường, anh đi đến chỗ số quần áo mà Mộc Nhiên đã đặt gọn trong một góc, lục tìm một lúc, cuối cùng anh cũng tìm thấy một chiếc đầm hai dây rộng rãi. Quay trở lại chỗ Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân cởi nốt chiếc quần còn lại trên người cô ra, không mặc đồ trong anh đã trực tiếp mặc luôn chiếc đầm vào người cô.
Trong suốt quá trình Mộc Nhiên cứ như một con búp bê nương theo Thẫm Mộng Quân mà không có chút kháng cự. Cô chỉ yên tĩnh mà lặng người.
Thẫm Mộng Quân mặc xong chiếc đầm liền đỡ Mộc Nhiên nằm xuống giường, sau đó lại kéo chăn lên phủ lấy người cô, ngồi bên cạnh anh vuốt vuốt mái tóc đã rối của cô đến gọn gàng, sau đó dịu giọng:"Có đói không?"
Mộc Nhiên không nói, cũng chẳng lắc hay gật đầu, cô từ từ khẽ nhích người mình ra xa Thẫm Mộng Quân mà trở người xoay lưng đầy im lặng.
Bị khướt từ, cánh tay chơi vơi, nhướng mày Thẫm Mộng Quân rụt tay về, dứt khoát đứng lên nhưng rồi vẫn không nhịn được mà cố ngoái đầu đứng nhìn bóng lưng của Mộc Nhiên một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn không thể yên tâm, Thẫm Mộng Quân quyết định không đến Thẫm Thị nữa, nới lỏng cavat anh đi dến tủ quần áo tìm một bộ đồ. Vào nhà vệ sinh một lúc lâu anh mới bước ra, mái tóc ước sũng người còn động lại chút nước, Thẫm Mộng Quân đi đến ngồi lên giường bên cạnh của Mộc Nhiên, kéo hộc tủ anh lấy ra cái máy sấy rồi bắt đầu sấy tóc.
Tiếng ồn của máy sấy tóc, làm cho Mộc Nhiên vừa thiếp đi đã giật mình tỉnh giấc. Cô ngửi ngửi mùi hương bên cạnh mình, mùi này nồng, Mộc Nhiên không chịu được mà khịt khịt mũi.