Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Thật kinh tởm (H+)
Ánh mắt nồng đượm dục cảm lẫn chán ghét Thẫm Mộng Quân lạnh giọng:"Còn tỏ ra mình thanh cao? Cô thanh cao đến đỗi khiến người ta phải phát tởm đó biết không?"
Biết là không thể nhưng Mộc Nhiên vẫn cố dùng sức phản kháng, cô gắng hét lên đầy ai oán:"Thẫm Mộng Quân anh không có quyền xúc phạm tôi!"
Dù Mộc Nhiên cô có thế nào đi nữa cũng chẳng thể lay động được tâm can đầy định kiến của Thẫm Mộng Quân, cô càng biện minh càng cố giải thích anh càng thấy kinh tởm.
Vì trong lòng Thẫm Mộng Quân anh từ rất lâu đã định nghĩa rằng Mộc Nhiên cô chính là loại gái hư hỏng đến cả thân mình còn có thể đem ra trao đổi buôn bán như một món hàng, chính cô đã không tôn trọng bản thân mình trước thì cô mở miệng đòi ai phải tôn trọng?
Tay bóp chặt cằm Mộc Nhiên ép cô phải đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của mình, Thẫm Mộng Quân nghiến răng đầy mỉa mai.
"Tôi không có quyền? Vậy còn tiền của tôi thì sao? Không phải cô muốn tiền lắm à?"
"Tôi cho cô!"
Tay mạnh bạo không chút nương tình Thẫm Mộng Quân như nghiền nát một bên ngực của Mộc Nhiên, cô hét lên một tiếng đầy đau đớn, Thẫm Quân trái lại rất đắt chí mà ghé sát tai Mộc Nhiên châm lửa:"Nào nói xem những thằng khác trước đây một đêm cho cô bao nhiêu tôi cho gấp mười là được chứ gì?"
Tôn nghiêm bị đạp đổ, nhân cách bị xúc phạm chẳng khác nào một con chó, đôi mắt đỏ hoe đầy uất ức, Mộc Nhiên từ trong ê chề nhục nhã mà nắn nót:"Thẫm Mộng Quân trước đây tôi còn tưởng anh quan minh lỗi lạc lắm thì ra cũng chỉ là kẻ ngụy quân tử. Thật kinh tởm!"
"Kinh tởm? Cô dám mắng tôi? Mộc Nhiên cô được lắm! Nhưng tiếc là cô cũng phải quy hàng phục vụ kẻ kinh tởm này mà thôi!" Nói rồi Thẫm Mộng Quân mạnh bạo đưa tay xuống phía dưới tách hai chân Mộc Nhiên ra chà sát lên hai cánh hoa khiến nó mở ra, ngón tay liền theo đó mà trường vào bên trong.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
Tiểu hoa nhỏ nhắn, chật hẹp ép lấy ngón tay khiến cho Thẫm Mộng Quân bị bức đến khó chịu mà cau mày, anh tiếp tục tiến vào hai ngón tay, cũng cảm thấy chật hẹp, anh dùng ngón tay ma sát với tiểu hoa của Mộc Nhiên càng lúc ra vào càng nhanh, khiến cho mật dịch chảy ra. Trong nháy mắt một dòng nước òng ọc tràn ra từ h.uyệt thịt, chảy xuống mặt đất.
Quần áo trên người Mộc Nhiên cũng đã bị Thẫm Mộng Quân xé sạch vứt xuống đất, anh nâng người Mộc Nhiên lên cao, cầm mệnh căn đã c.ương cứng như sắp phát nổ của mình đặt trước cửa hoa ướt át.
Đầu nấm to như quả trứng gà cọ cọ lên cửa hoa của Mộc Nhiên đùa giỡn khiến cho lỗ nhỏ lại chảy nước. Xúc cảm quen thuộc ngay tức khắc làm thần trí của Mộc Nhiên bạo loạn, cô cố đẩy người Thẫm Mộng Quân kêu lên:"Bỏ tôi ra.....Anh đê tiện.....Thẫm Mộng Quân anh không phải là con người.... Anh khốn nạn.....Thẫm Mộng Quân anh...."
Bóp chặt lấy cằm Mộc Nhiên buộc cô phải ngậm miệng, ánh mắt đỏ au bao bọc bởi tơ máu như sắp nổ tung, Thẫm Mộng Quân hằn giọng:"Mộc Nhiên gan cô to rồi!....Trước đây cũng từng làm qua sao tôi không nghe cô nói những lời này?....Cô đúng là chán sống rồi! Hôm nay nhất định tôi phải "chơi" chết cô!"
Thẫm Mộng Quân ép chặt hai đùi của Mộc Nhiên. Tư thế đè ép như vậy, Mộc Nhiên chỉ cần cúi đầu một cái là có thể thấy rõ ràng toàn bộ â.m hộ của chính mình. Giờ phút này cô trông thấy mệnh căn tím ngắt của Thẫm Mộng Quân đã ở ngoài cửa như hổ rình mồi, trên thân gậy th*t thô dài còn có gân xanh bao phủ.
Mộc Nhiên tận mắt trông thấy đầu nấm to tròn của Thẫm Mộng Quân thọc mở hai mép hoa đầy đặn, sau đó dần biến mất, biến mất trong lỗ nhỏ của chính mình. Mộc Nhiên từ từ đè cơ thể xuống, mệnh căn dần dần cắm ngập vào trong, Mộc Nhiên trơ mắt nhìn tiểu hoa của mình bị Thẫm Mộng Quân căng ra, c.ưỡng bức nuốt vào cái mệnh căn kinh người từng chút từng chút một.
Cơ thể của Mộc Nhiên không thể kháng cự trước dục cảm to lớn đến bức người, đôi môi run rẫy còn phát ra những âm thanh dung tục đầy nhục nhã.
Nước mắt bị đè nén mà chảy ra.
Còn đối với Thẫm Mộng Quân mà nói, hình ảnh Mộc Nhiên phơi bày thân mình trước mặt anh quả thực rất dung tục, rất rẻ mạc nhưng cũng rất kích tình.
Thẫm Mộng Quân điên cuồng đem mệnh căn đâm vào động nhỏ yếu ớt của Mộc nhiên, anh cố ra sức tàn phá bừa bãi phần mềm mại bên trong, sau đó lại như rút ra ngoài rồi lại vội đâm mạnh vào tận tử cung của cô. Mệnh căn ra sức chà ép các vách màng mỏng bên trong tiểu hoa, khiến Mộc Nhiên chỉ biết rên rĩ thành tiếng:"Ưm...." Nhưng cơ bản động tác của Thẫm Mộng Quân vẫn không hề có ý định dừng lại, mỗi lần tiến ra đút vào lại càng sau hơn.
Mộc Nhiên cảm nhận được hạ thân đang bị mệnh căn của Thẫm Mộng Quân tra tấn mạnh mẽ, nơi giao hợp phát đau đến khó thở, bàn tay vơ loạn, Mộc Nhiên muốn đẩy Thẫm Mộng Quân ra nhưng giữa chừng lại bị anh túm lấy mà buông lời cay nghiệt:"Mộc Nhiên cô thấy tôi so với những thằng đàn ông trước đây mà cô đã từng ai làm cô "sướng" hơn?"
Biết là không thể nhưng Mộc Nhiên vẫn cố dùng sức phản kháng, cô gắng hét lên đầy ai oán:"Thẫm Mộng Quân anh không có quyền xúc phạm tôi!"
Dù Mộc Nhiên cô có thế nào đi nữa cũng chẳng thể lay động được tâm can đầy định kiến của Thẫm Mộng Quân, cô càng biện minh càng cố giải thích anh càng thấy kinh tởm.
Vì trong lòng Thẫm Mộng Quân anh từ rất lâu đã định nghĩa rằng Mộc Nhiên cô chính là loại gái hư hỏng đến cả thân mình còn có thể đem ra trao đổi buôn bán như một món hàng, chính cô đã không tôn trọng bản thân mình trước thì cô mở miệng đòi ai phải tôn trọng?
Tay bóp chặt cằm Mộc Nhiên ép cô phải đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của mình, Thẫm Mộng Quân nghiến răng đầy mỉa mai.
"Tôi không có quyền? Vậy còn tiền của tôi thì sao? Không phải cô muốn tiền lắm à?"
"Tôi cho cô!"
Tay mạnh bạo không chút nương tình Thẫm Mộng Quân như nghiền nát một bên ngực của Mộc Nhiên, cô hét lên một tiếng đầy đau đớn, Thẫm Quân trái lại rất đắt chí mà ghé sát tai Mộc Nhiên châm lửa:"Nào nói xem những thằng khác trước đây một đêm cho cô bao nhiêu tôi cho gấp mười là được chứ gì?"
Tôn nghiêm bị đạp đổ, nhân cách bị xúc phạm chẳng khác nào một con chó, đôi mắt đỏ hoe đầy uất ức, Mộc Nhiên từ trong ê chề nhục nhã mà nắn nót:"Thẫm Mộng Quân trước đây tôi còn tưởng anh quan minh lỗi lạc lắm thì ra cũng chỉ là kẻ ngụy quân tử. Thật kinh tởm!"
"Kinh tởm? Cô dám mắng tôi? Mộc Nhiên cô được lắm! Nhưng tiếc là cô cũng phải quy hàng phục vụ kẻ kinh tởm này mà thôi!" Nói rồi Thẫm Mộng Quân mạnh bạo đưa tay xuống phía dưới tách hai chân Mộc Nhiên ra chà sát lên hai cánh hoa khiến nó mở ra, ngón tay liền theo đó mà trường vào bên trong.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
Tiểu hoa nhỏ nhắn, chật hẹp ép lấy ngón tay khiến cho Thẫm Mộng Quân bị bức đến khó chịu mà cau mày, anh tiếp tục tiến vào hai ngón tay, cũng cảm thấy chật hẹp, anh dùng ngón tay ma sát với tiểu hoa của Mộc Nhiên càng lúc ra vào càng nhanh, khiến cho mật dịch chảy ra. Trong nháy mắt một dòng nước òng ọc tràn ra từ h.uyệt thịt, chảy xuống mặt đất.
Quần áo trên người Mộc Nhiên cũng đã bị Thẫm Mộng Quân xé sạch vứt xuống đất, anh nâng người Mộc Nhiên lên cao, cầm mệnh căn đã c.ương cứng như sắp phát nổ của mình đặt trước cửa hoa ướt át.
Đầu nấm to như quả trứng gà cọ cọ lên cửa hoa của Mộc Nhiên đùa giỡn khiến cho lỗ nhỏ lại chảy nước. Xúc cảm quen thuộc ngay tức khắc làm thần trí của Mộc Nhiên bạo loạn, cô cố đẩy người Thẫm Mộng Quân kêu lên:"Bỏ tôi ra.....Anh đê tiện.....Thẫm Mộng Quân anh không phải là con người.... Anh khốn nạn.....Thẫm Mộng Quân anh...."
Bóp chặt lấy cằm Mộc Nhiên buộc cô phải ngậm miệng, ánh mắt đỏ au bao bọc bởi tơ máu như sắp nổ tung, Thẫm Mộng Quân hằn giọng:"Mộc Nhiên gan cô to rồi!....Trước đây cũng từng làm qua sao tôi không nghe cô nói những lời này?....Cô đúng là chán sống rồi! Hôm nay nhất định tôi phải "chơi" chết cô!"
Thẫm Mộng Quân ép chặt hai đùi của Mộc Nhiên. Tư thế đè ép như vậy, Mộc Nhiên chỉ cần cúi đầu một cái là có thể thấy rõ ràng toàn bộ â.m hộ của chính mình. Giờ phút này cô trông thấy mệnh căn tím ngắt của Thẫm Mộng Quân đã ở ngoài cửa như hổ rình mồi, trên thân gậy th*t thô dài còn có gân xanh bao phủ.
Mộc Nhiên tận mắt trông thấy đầu nấm to tròn của Thẫm Mộng Quân thọc mở hai mép hoa đầy đặn, sau đó dần biến mất, biến mất trong lỗ nhỏ của chính mình. Mộc Nhiên từ từ đè cơ thể xuống, mệnh căn dần dần cắm ngập vào trong, Mộc Nhiên trơ mắt nhìn tiểu hoa của mình bị Thẫm Mộng Quân căng ra, c.ưỡng bức nuốt vào cái mệnh căn kinh người từng chút từng chút một.
Cơ thể của Mộc Nhiên không thể kháng cự trước dục cảm to lớn đến bức người, đôi môi run rẫy còn phát ra những âm thanh dung tục đầy nhục nhã.
Nước mắt bị đè nén mà chảy ra.
Còn đối với Thẫm Mộng Quân mà nói, hình ảnh Mộc Nhiên phơi bày thân mình trước mặt anh quả thực rất dung tục, rất rẻ mạc nhưng cũng rất kích tình.
Thẫm Mộng Quân điên cuồng đem mệnh căn đâm vào động nhỏ yếu ớt của Mộc nhiên, anh cố ra sức tàn phá bừa bãi phần mềm mại bên trong, sau đó lại như rút ra ngoài rồi lại vội đâm mạnh vào tận tử cung của cô. Mệnh căn ra sức chà ép các vách màng mỏng bên trong tiểu hoa, khiến Mộc Nhiên chỉ biết rên rĩ thành tiếng:"Ưm...." Nhưng cơ bản động tác của Thẫm Mộng Quân vẫn không hề có ý định dừng lại, mỗi lần tiến ra đút vào lại càng sau hơn.
Mộc Nhiên cảm nhận được hạ thân đang bị mệnh căn của Thẫm Mộng Quân tra tấn mạnh mẽ, nơi giao hợp phát đau đến khó thở, bàn tay vơ loạn, Mộc Nhiên muốn đẩy Thẫm Mộng Quân ra nhưng giữa chừng lại bị anh túm lấy mà buông lời cay nghiệt:"Mộc Nhiên cô thấy tôi so với những thằng đàn ông trước đây mà cô đã từng ai làm cô "sướng" hơn?"