Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Chính là dịu dàng
Mộc Nhiên cả người cứng đơ, vẫn chưa thể tiếp thu được hành động bấy giờ của Thẫm Mộng Quân là ý gì. Nhưng tình thế hiện tại cô cũng không thể phản kháng lại anh. Hai má hoe hoe đỏ Mộc Nhiên lấp bấp:"Tôi....Anh thả tôi xuống đi"
Thẫm Mộng Quân cau mày nổi cáu mà lớn tiếng:"Cô điếc à hay là không hiểu tiếng người? Tôi hỏi cô muốn đi đâu?"
Lần nữa bị quát, Mộc Nhiên run run rụt cái đầu nhỏ của mình lại ý rõ ràng tránh né ngờ đâu vô tình lại chui rút vào trong vòm ngực rắn chắc có phần hơi ấm áp của Thẫm Mộng Quân.
Hơi ấm tỏa ra, vành tai nhạy cảm của Mộc Nhiên bị kích thích chuyển đỏ. Nhẹ lắc đầu tự nhũ bản thân mình không được bị mê hoặc, Mộc Nhiên máy móc trả lời:"Tôi muốn đi vệ sinh. Tôi với anh không tiện, anh thả tôi xuống, tôi tự đi được"
Thẫm Mộng Quân cười mỉa. Mộc Nhiên cô giả vờ thanh cao cái gì chứ? Nơi nào của cô anh chưa từng nhìn qua. Còn không tiện?
Thẫm Mộng Quân cúi đầu áp sát, khoảng cách giữa anh và Mộc Nhiên bấy giờ chỉ được tính bằng milimet mà giễu cợt bám lấy ánh mắt cô:"Vừa điếc xong lại mất trí nhớ rồi sao? Có cần tôi nhắc lại từng khoảnh khắc cô ở trước mặt tôi thoát y, rồi lại nằm dưới thân tôi rên rĩ như thế nào không?"
Mộc Nhiên chẳng còn lí lẽ nào để chống đối nữa thì liền im bặt. Bấy giờ chân của Thẫm Mộng Quân mới bước. Anh bế cô đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, cẩn thận đặt cô ngồi xuống bồn cầu sau đó tay không kịp khống chế mà vén lớp váy của Mộc Nhiên lên, mọi thứ đều đã trống rỗng, Thẫm Mộng Quân mới đứng nhìn cô:"Nhanh đi"
Mộc Nhiên chân tay cứng ngắt, đỏ mặt tía tai, dở khóc dở cười, cô thừa nhận bản thân đã vô số thần khỏa thân trước mặt Thẫm Mộng Quân anh, nhưng cũng chưa đến nỗi việc cô đi vệ sinh anh cũng đứng trước mặt canh chừng thế này.
Mộc Nhiên thế nào cũng không thể đi được. Cô nhỏ giọng cầu Thẫm Mộng Quân:"Anh ra ngoài trước được không?"
"Lại có vấn đề gì?"
"Tôi....Anh đứng đấy tôi không thể.....Tôi không thể đi được...."
"Phiền phức!" Bỏ lại đúng hai từ, Thẫm Mộng Quân đóng sầm cửa lại đi thẳng một mạch không có chút luyến tiếc.
Mình Mộc Nhiên ở lại trong nhà vệ sinh, được một lúc sau cô mới chỉnh lại quần áo trên người, hai tay bám vào tường định đi đến chỗ bồn rửa tay để đánh răng thì không ngờ chân cô lại giẫm phải ít nước rơi vãi dưới sàn.
"Ụych" một tiếng động lớn vang lên. Cả người Mộc Nhiên trượt ngã nằm dài dưới sàn. Không ngờ đầu của cô lại bị va đập mạnh vào thành bồn tắm.
Điếng người như chết sửng tại chỗ, Mộc Nhiên nhất thời không thể cử động. Đầu đau như vỡ ra, Mộc Nhiên trợn tròn mắt dọa người.
Bên ngoài vừa lúc Thẫm Mộng Quân cũng nghe được tiếng động. Lần nữa lòng không được an mà quay trở lại nhà vệ sinh. Nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi khẩn trương.
Thẫm Mộng Quân chạy đến đỡ lấy người Mộc Nhiên, anh ôm chặt cô vào lòng, khi cô vẫn còn đang đơ người chưa chịu nhúc nhích, anh vỗ nhẹ vào má cô:"Mộc Nhiên, cô ổn không?"
Bấy giờ Mộc Nhiên bị đánh thức, cô ngước đôi mắt trong veo đầy vẻ yếu ớt đã hoe hoe đỏ mà nhìn Thẫm Mộng Quân lắc lắc đầu trông thật đáng thương, đúng là dáng vẻ hiện giờ của cô không khỏi khiến cho người ta xót xa.
Có lẽ là động lòng!
Thẫm Mộng Quân ôm người Mộc Nhiên lên, nhanh chân quay trở ra phòng ngủ. Lần đầu tiên không chút do dự anh đặt cô nằm lên chiếc giường lớn. Tay vén nhẹ mái tóc của cô anh dịu dàng:"Đau ở đâu?"
Mộc Nhiên không nói chỉ nhẹ đưa cánh tay lên phía sau ót của mình.
Thẫm Mộng Quân rõ phía sau ót bị thương nguy hiểm đến dường nào, không chịu được mà quát:"Có việc đi đứng thôi cũng không xong, rồi cô xem bản thân mình còn làm được việc gì khác nữa hả?"
Mộc Nhiên mếu máo, nhưng tuyệt đối không phải vì Thẫm Mộng Quân mắng mình mà ngược lại chính là cảm giác được người khác quan tâm mà làm nũng.
Có thể nói cô là kẻ tranh thủ cơ hội, một kẻ không có đầu óc yếu đuối đến nổi phải dựa dẫm làm nũng trước người đã từng ức hiếp mình đến uất nhục, nhưng biết làm sao được giờ phút này anh lại chính là người duy nhất quan tâm đến cô.
Dù đó là giả dối cũng chẳng sao, cô thèm khát sự quan tâm đó!
Thẫm Mộng Quân nhìn thấy nước mắt của Mộc Nhiên thì lòng bỗng dịu đi. Anh đỡ người cô lên, tay loát phía sau đầu cô xoa xoa nhẹ nhàng mà kiểm tra.
Cơ bản đầu của Mộc Nhiên không tìm ra vết thương nhưng không hiểu sao Thẫm Mộng Quân cứ thấy cô nhăn mày, sợ rằng cô bị chấn thương ở bên trong, Thẫm Mộng Quân mới nói:"Cô nằm xuống trước đi, tôi gọi bác sĩ."
Nói rồi Thẫm Mộng Quân liền đỡ Mộc Nhiên nằm xuống, anh cẩn thận kê cao gối trên đầu cô, sau đó mới đứng lên tìm điện thoại gọi bác sĩ đến nhà.
Mất một khoảng thời gian bác sĩ mới đến nơi, ngồi dưới phòng khách, bà Thẫm có chút ngạc nhiên khi thấy bác sĩ tìm đến nhà.
Bấy giờ thông qua người bác sĩ nọ bà mới biết con dâu tương lai của bà bị thương rồi!
Thẫm Mộng Quân cau mày nổi cáu mà lớn tiếng:"Cô điếc à hay là không hiểu tiếng người? Tôi hỏi cô muốn đi đâu?"
Lần nữa bị quát, Mộc Nhiên run run rụt cái đầu nhỏ của mình lại ý rõ ràng tránh né ngờ đâu vô tình lại chui rút vào trong vòm ngực rắn chắc có phần hơi ấm áp của Thẫm Mộng Quân.
Hơi ấm tỏa ra, vành tai nhạy cảm của Mộc Nhiên bị kích thích chuyển đỏ. Nhẹ lắc đầu tự nhũ bản thân mình không được bị mê hoặc, Mộc Nhiên máy móc trả lời:"Tôi muốn đi vệ sinh. Tôi với anh không tiện, anh thả tôi xuống, tôi tự đi được"
Thẫm Mộng Quân cười mỉa. Mộc Nhiên cô giả vờ thanh cao cái gì chứ? Nơi nào của cô anh chưa từng nhìn qua. Còn không tiện?
Thẫm Mộng Quân cúi đầu áp sát, khoảng cách giữa anh và Mộc Nhiên bấy giờ chỉ được tính bằng milimet mà giễu cợt bám lấy ánh mắt cô:"Vừa điếc xong lại mất trí nhớ rồi sao? Có cần tôi nhắc lại từng khoảnh khắc cô ở trước mặt tôi thoát y, rồi lại nằm dưới thân tôi rên rĩ như thế nào không?"
Mộc Nhiên chẳng còn lí lẽ nào để chống đối nữa thì liền im bặt. Bấy giờ chân của Thẫm Mộng Quân mới bước. Anh bế cô đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, cẩn thận đặt cô ngồi xuống bồn cầu sau đó tay không kịp khống chế mà vén lớp váy của Mộc Nhiên lên, mọi thứ đều đã trống rỗng, Thẫm Mộng Quân mới đứng nhìn cô:"Nhanh đi"
Mộc Nhiên chân tay cứng ngắt, đỏ mặt tía tai, dở khóc dở cười, cô thừa nhận bản thân đã vô số thần khỏa thân trước mặt Thẫm Mộng Quân anh, nhưng cũng chưa đến nỗi việc cô đi vệ sinh anh cũng đứng trước mặt canh chừng thế này.
Mộc Nhiên thế nào cũng không thể đi được. Cô nhỏ giọng cầu Thẫm Mộng Quân:"Anh ra ngoài trước được không?"
"Lại có vấn đề gì?"
"Tôi....Anh đứng đấy tôi không thể.....Tôi không thể đi được...."
"Phiền phức!" Bỏ lại đúng hai từ, Thẫm Mộng Quân đóng sầm cửa lại đi thẳng một mạch không có chút luyến tiếc.
Mình Mộc Nhiên ở lại trong nhà vệ sinh, được một lúc sau cô mới chỉnh lại quần áo trên người, hai tay bám vào tường định đi đến chỗ bồn rửa tay để đánh răng thì không ngờ chân cô lại giẫm phải ít nước rơi vãi dưới sàn.
"Ụych" một tiếng động lớn vang lên. Cả người Mộc Nhiên trượt ngã nằm dài dưới sàn. Không ngờ đầu của cô lại bị va đập mạnh vào thành bồn tắm.
Điếng người như chết sửng tại chỗ, Mộc Nhiên nhất thời không thể cử động. Đầu đau như vỡ ra, Mộc Nhiên trợn tròn mắt dọa người.
Bên ngoài vừa lúc Thẫm Mộng Quân cũng nghe được tiếng động. Lần nữa lòng không được an mà quay trở lại nhà vệ sinh. Nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi khẩn trương.
Thẫm Mộng Quân chạy đến đỡ lấy người Mộc Nhiên, anh ôm chặt cô vào lòng, khi cô vẫn còn đang đơ người chưa chịu nhúc nhích, anh vỗ nhẹ vào má cô:"Mộc Nhiên, cô ổn không?"
Bấy giờ Mộc Nhiên bị đánh thức, cô ngước đôi mắt trong veo đầy vẻ yếu ớt đã hoe hoe đỏ mà nhìn Thẫm Mộng Quân lắc lắc đầu trông thật đáng thương, đúng là dáng vẻ hiện giờ của cô không khỏi khiến cho người ta xót xa.
Có lẽ là động lòng!
Thẫm Mộng Quân ôm người Mộc Nhiên lên, nhanh chân quay trở ra phòng ngủ. Lần đầu tiên không chút do dự anh đặt cô nằm lên chiếc giường lớn. Tay vén nhẹ mái tóc của cô anh dịu dàng:"Đau ở đâu?"
Mộc Nhiên không nói chỉ nhẹ đưa cánh tay lên phía sau ót của mình.
Thẫm Mộng Quân rõ phía sau ót bị thương nguy hiểm đến dường nào, không chịu được mà quát:"Có việc đi đứng thôi cũng không xong, rồi cô xem bản thân mình còn làm được việc gì khác nữa hả?"
Mộc Nhiên mếu máo, nhưng tuyệt đối không phải vì Thẫm Mộng Quân mắng mình mà ngược lại chính là cảm giác được người khác quan tâm mà làm nũng.
Có thể nói cô là kẻ tranh thủ cơ hội, một kẻ không có đầu óc yếu đuối đến nổi phải dựa dẫm làm nũng trước người đã từng ức hiếp mình đến uất nhục, nhưng biết làm sao được giờ phút này anh lại chính là người duy nhất quan tâm đến cô.
Dù đó là giả dối cũng chẳng sao, cô thèm khát sự quan tâm đó!
Thẫm Mộng Quân nhìn thấy nước mắt của Mộc Nhiên thì lòng bỗng dịu đi. Anh đỡ người cô lên, tay loát phía sau đầu cô xoa xoa nhẹ nhàng mà kiểm tra.
Cơ bản đầu của Mộc Nhiên không tìm ra vết thương nhưng không hiểu sao Thẫm Mộng Quân cứ thấy cô nhăn mày, sợ rằng cô bị chấn thương ở bên trong, Thẫm Mộng Quân mới nói:"Cô nằm xuống trước đi, tôi gọi bác sĩ."
Nói rồi Thẫm Mộng Quân liền đỡ Mộc Nhiên nằm xuống, anh cẩn thận kê cao gối trên đầu cô, sau đó mới đứng lên tìm điện thoại gọi bác sĩ đến nhà.
Mất một khoảng thời gian bác sĩ mới đến nơi, ngồi dưới phòng khách, bà Thẫm có chút ngạc nhiên khi thấy bác sĩ tìm đến nhà.
Bấy giờ thông qua người bác sĩ nọ bà mới biết con dâu tương lai của bà bị thương rồi!