Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Ngoại truyện 1 (H+)
Hôn lễ kết thúc, Thẫm Mộng Quân trong người đã ngà ngà hơi men mà được Hạ Kiệt Luân cùng Mộc Nhiên dìu về, đặt Thẫm Mộng Quân nằm lên giường, Hạ Kiệt Luân liền rời đi trả lại không khí tân hôn cho cả hai.
Cánh cửa vừa đóng lại Thẫm Mộng Quân đã mở to mắt, quật ngã Mộc Nhiên đang ngồi bên cạnh xuống giường, nằm đè lên người cô, Thẫm Mộng Quân liền bọc lấy tay Mộc Nhiên vào lòng bàn tay mình rồi không ngừng vuốt ve mãi đến khi thấy tai của cô đỏ bừng khiến trong lòng anh ngứa ngáy.
Hành động nhanh hơn so với suy nghĩ Thẫm Mộng Quân áp chặt đôi môi mình vào đôi môi dần dần đỏ mọng của Mộc Nhiên, giống như chưa hài lòng, anh lại thè đầu lưỡi ra, mà đầu lưỡi trơn trượt không ngừng liếm láp môi của Mộc Nhiên, chiếc lưỡi nóng ẩm của Thẫm Mộng Quân đang dần cạy mở hàm răng của Mộc Nhiên, anh hút lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô sau đó càn quét quanh khoang miệng cô.
“Ưm…Mộng Quân…Anh say rồi…Anh nghỉ ngơi chút đi!” Mộc Nhiên thở gấp bởi nụ hôn mạnh mẽ của Thẫm Mộng Quân, lo lắng anh mệt mà lên tiếng nhắc nhỡ.
Giống như chẳng hề nghe thấy Thẫm Mộng Quân ngày càng trở nên hưng phấn mạnh mẽ. Bàn tay của anh dần dần đi xuống, vuốt ve khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng của Mộc Nhiên, rồi đến xương quai xanh tinh xảo của cô, luồng tay chạm vào khuôn ngực mềm mại của cô mà b.óp nắn.
Vì váy cưới khá rườm rà nên Mộc Nhiên đã cởi ra từ lâu rồi, thay vào đó cô chỉ mặc một chiếc váy cúp ngực khá đơn giản nên quá trình xoa nắn của Thẫm Mộng Quân càng trở nên thuận lời hơn.
“Ừm……Ông xã anh không mệt sao?” Mộc Nhiên như chú mèo nhỏ dưới thân Thẫm Mộng Quân kiên tục mà lắc eo, vơ loạn đôi chân mà càng quấy.
Hai chân Thẫm Mộng Quân kiềm lấy hai chân của cô và quấn lấy nhau, anh chậm rãi buông ra đôi môi của cô, nhưng như không muốn tha lại tiếp tục liếm láp:“Tiểu Nhiên, em nghĩ có mấy chén rượu hỉ đó mà đủ để chuốc say ông xã của em sao?”
Cánh tay thoải mái vòng qua cổ của Thẫm Mộng Quân, ánh mắt mang đầy khiêu khích Mộc Nhiên trượt nhẹ đầu ngón tay lên vòm ngực đang hé mở của Thẫm Mộng Quân mà vẽ vời:"Ông xã là đang cố tình muốn về để chơi với tiểu Nhiên sao?
“Em nghĩ sao?” Một tay bắt lấy bàn tay của nhỏ của Mộc Nhiên ngăn không cho cô làm loạ, tay còn lại Thẫm Mộng Quân càng càn rỡ thăm dò vào dưới đũng váy của Mộc Nhiên rồi linh hoạt xoa nắn xương hông cô.
Toàn thân Mộc Nhiên tê dại, không nhịn được mà run rẩy. Đôi mắt ươn ướt và hàng lông mi khẽ run, đáy mắt như có một tầng hơi nước mờ mịt, giọng nói của cô gái nhỏ mềm nhũn, mang theo chút run rẩy ở âm cuối, cô còn khẽ khịt mũi, nhỏ giọng:“Ông xã, tiểu Nhiên muốn…!”
Trái tim bị ai đó làm cho nhũn ra Thẫm Mộng Quân lưu manh cố ý bắt chéo tay cô lên trên đầu, ngón tay bình thản theo bụng nhỏ đi xuống, ngón út cọ cọ vào khe hở giữa hai chân cô, lập tức thân thể Mộc Nhiên run lên, tiểu hoa chảy ra chất lỏng, càng ngày càng nhiều. Anh càn rỡ vờ không nghe thấy mà hỏi lại:“Tiểu Nhiên nói muốn cái gì ấy nhỉ, ông xã chưa nghe thấy?”
“Muốn…Muốn được ông xã cắm vào…!”
Nhìn cô gái nhỏ dưới thân mình không ngừng cầu hoang, Thẫm Mộng Quân liếm liếm môi, cuối cùng vẫn không đành lòng, cúi người, Thẫm Mộng Quân dễ dàng kéo khóa váy của Mộc Nhiên mà vứt sang một bên, anh thuần thục ngậm lấy hai bên đầu ngực của cô mà liếm láp, hai tay bấy giờ cũng không nhàn rỗi, một bàn tay đùa bỡn bên đầu ngực còn lại, một tay khác cách lớp quần nhỏ của Mộc Nhiên mà không ngừng khiêu khích, cọ cọ, chọc ngoáy. Lúc thì nhẹ nhàng cọ, lúc thì dùng sức ấn.
Kỹ xảo của Thẫm Mộng Quân ngày càng thuần thục, nhanh chóng tiêu diệt đốt cơ thể của Mộc Nhiên trong tức khắc, cô nhịn không được, và cũng chẳng muốn nhịn mà bắt đầu rên rĩ ra tiếng, thanh âm giống mèo nhỏ, nhẹ nhàng gãi vào lòng của Thẫm Mộng Quân.
Thẫm Mộng Quân trực tiếp đẩy quần nhỏ ướt đẫm của Mộc Nhiên ra, dung tục mà khiêu khích:“Tiểu Nhiên ước cả rồi, sẵn sàng để ông xã cắm vào chưa nào?”
Mộc Nhiên bị khiêu khích đến tê cả người, càng ngày càng căng trướng, khó chịu, cô thật sự không chịu được tiểu hoa hư không tê dại, mà chòm người trực tiếp kéo lớp quần nhỏ của mình xuống.
Đùi ngọc trắng như tuyết, cứ mở ra như vậy, t.hịt non phấn hồng, tiểu hoa mang theo chất lỏng trong suốt, ngọt ngào, như nụ hoa e lệ trong sương sớm, hiện ra trong mắt của Thẫm Mộng Quân.
Thẫm Mộng Quân rốt cuộc cũng nhịn không được, soàn soạt ba cái liền đem chính mình cởi sạch sẽ, mệnh căn lớn thẳng tắp chống ở tiểu hoa đói khát không ngừng chảy nước.
Anh động tình hôn cánh môi mềm mại của Mộc Nhiên, trên tay không ngừng xoa hai đầu ngực, phần eo đề giữa hai chân cô.
Mệnh căn lớn cọ mở hai mảnh hoa môi, chạm vào tiểu hoa mẫn, dùng đầu nấm cực nóng hoạt động qua lại, không ngừng ma sát tâm hoa.
Miệng tiểu hoa phấn nộn bị cọ sát đến diễm lệ, không ngừng co rúm lại run rẩy, làm Thẫm Mộng Quân mẫn cảm đến không chịu được.
Động tác này cũng làm Mộc Nhiên càng thêm khó nhịn, cả người nổi lên màu sắc phấn hồng, cái miệng nhỏ không ngừng rên rĩ ra tiếng, lại bị môi lưỡi bá đạo của anh tất cả nuốt vào trong miệng.
Mộc Nhiên cảm giác rất nhanh tiểu hoa sẽ bị ma sát đến cao trào, hư không chảy nước ròng ròng, mị t.hịt cùng nhau mấp máy, khát vọng muốn được Thẫm Mộng Quân xâm phạm.
Mộc Nhiên vội vàng muốn đem mệnh căn lớn nuốt vào, Thẫm Mộng Quân lại càng thêm ác liệt, chính là không đi vào, ngược lại càng thêm dùng sức ma sát. Anh dùng một bàn tay khác bẻ ra hai cánh t.hịt non, lộ ra tiểu hoa run rẩy màu hồng nhạt, sau đó ấn lên, dùng sức chà đạp tâm hoa mẫn cảm. Không cần hai bàn tay cũng đem tiểu hoa cọ sát đến sung sướng, thẳng tắp đỉnh vào lòng bàn tay anh, khát vọng cọ xát càng nhiều.
Đột nhiên Thẫm Mộng Quân dùng sức mà véo, trực tiếp làm Mộc Nhiên kêu lên:“Ưm…Ông xã…Đừng…Đừng véo…aaa…!”
Tâm hoa thẳng thắn ngơ ngác phun ra một cổ dịch thủy, tưới hết lên tay của Thẫm Mộng Quân.
Mộc Nhiên cao trào.
“Tiểu Nhiên còn muốn ông xã liếm cho nữa không?” Thẫm Mộng Quân mang theo ý cười nhìn một mảnh sáng lấp lánh trong tay, sau đó cúi xuống hôn lên, trực tiếp đem tiểu hoa kiều nộn ngậm vào trong miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn.
Tiểu hoa mẫn cảm càng sưng đỏ, càng sướng rên mà dựng thẳng làm Mộc Nhiên vừa khó chịu lại vui sướng, trực tiếp “a a” thấp giọng nức nở lên.
Động tác tiếp theo của Thẫm Mộng Quân làm Mộc Nhiên càng điên cuồng. Anh trực tiếp ngậm lấy toàn bộ tiểu hoa, đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy hai mảnh hoa môi mà liếm láp, sau đó với vào trong hoa tâm mẫn cảm, đầu lưỡi theo mật động tới tới lui lui liếm láp, làm cho tiểu hoa càng thêm động tình mà chảy ra càng nhiều mật nước, nhưng toàn bộ đều bị Thẫm Mộng Quân mút vào đến sạch sẽ.
Môi lưỡi nồng cháy làm Mộc Nhiên yêu kiều rên rĩ giống như một chú mèo con càng làm cho Thẫm Mộng Quân thêm phần hưng phấn.
Thẫm Mộng Quân điên cuồng mút vào t.hịt non của tiểu hoa, chọc miệng tâm hoa mở ra, dùng đầu lưỡi chen vào đường đi nhỏ hẹp, sau đó điên cuồng dùng đầu lưỡi liếm vách trong, liếm tới không chừa một ngóc ngách nào.
Bị đầu lưỡi liếm lỗ nhỏ càng nhiều khoái cảm, Mộc Nhiên nức nở mà dồn dập:“A a…Ông xã….Đừng…aaaa…”
Đầu lưỡi liếm đến càng sâu, Thẫm Mộng Quân liếm lại càng liếm, giống như bên trong có một dòng suối không bao giờ cạn, không biết sướng đến mức nào mà có thể làm cho Mộc Nhiên kêu khóc:“Aaa…Ông xã…Không cần a a…”
Mộc Nhiên cảm giác tiểu hoa chính mình đều bị liếm sưng đỏ lên, nhưng hoa tâm ở chỗ sâu trong càng thêm ngứa ngáy, muốn có vật thô hơn, lớn hơn cắm vào.
Căng ra hai mảnh hoa môi đang nhỏ giọt ướt át, khiến trên tay dính đầy dịch thủy, cơ thể khát khao vạch ra lỗ nhỏ, t.hịt non đỏ tươi bên trong không ngừng mấp máy, Mộc Nhiêu nhỏ giọng cầu xin:“A a…Ông xã…Tiểu Nhiên muốn…Muốn ông xã cắm vào…Ông xã…Ưm ưm…!”
Tới lúc này Thẫm Mộng Quân không nhịn được nữa, tiểu hoa nhỏ hẹp phảng phất cầu hoan khiến giữ hai chân anh trướng đau.
Thẫm Mộng Quân lập tức bẻ ra hai cái chân của Mộc Nhiên ra, sau đó ngăn chặn lại, hướng về phía trên chặt chẽ bẻ ra, ấn bả vai cô tư thế như vậy làm tiểu hoa càng thêm bại lộ đến hoàn toàn.
Tiểu hoa bị liếm láp đến hồng hồng diễm diễm, tâm hoa hơi hé mở, lại bị mệnh căn lớn của Thẫm Mộng Quân lập tức lấp kín.
Thẫm Mộng Quân nửa nằm nữa quỳ ở trên giường, đôi tay đè lại hai cái đùi của Mộc Nhiên ra, mệnh căn lớn trực tiếp phá vỡ ngăn trở từ hai cánh hoa môi, thẳng tắp mà cắm vào tâm hoa.
Vừa tiến vào hoa tâm, tầng tầng lớp lớp t.hịt non mềm mại lập tức liền bao vây lên, gắt gao cuốn lấy mệnh căn, làm anh sướng đến mức cơ hồ muốn bắn.
Thẫm Mộng Quân hít sâu một hơi, bắt đầu mãnh liệt thọc vào rút ra, mỗi một chút đều cắm đến hoa tâm ở chỗ sâu nhất bên trong.
Cuồng loạn thọc vào rút ra, làm Mộc Nhiên gần như hít thở không thông, Mộc Nhiên không cách nào có thể khống chế thân thể của mình, chỉ có thể bị Thẫm Mộng Quân đè lại không ngừng xỏ xuyên qua.
Mộc Nhiên vặn vẹo bị cắm loạn, hai bầu ngực liên tục bị nhịp điệu của Thẫm Mộng Quân xâm chiếm mà nảy lên nảy xuống, miệng không dừng rên rĩ:“Ưm ưm…Ông xã…Sâu quá… Quá sâu rồi…Tiểu Nhiên…tiểu Nhiên chết mất…A a a…!”
Thân thể của Thẫm Mộng Quân thành thật mà đón ý nói hùa Mộc Nhiên mà liên tục thọc vào rút ra. Nhìn bộ dạng yêu kiều trước mắt, mệnh căn của Thẫm Mộng Quân trong nháy mắt lại trướng đau thêm một vòng, đem tiểu hoa nhỏ xinh lấp kín mít, chặt chẽ không lưu lại một khe hở.
Không ngừng thọc vào rút ra, làm mệnh căn trở nên càng cứng rắn, âm thanh “bạch bạch bạch” không ngừng mà phát ra, địa phương giao hợp là một mảnh sưng đỏ.
Thẫm Mộng Quân cắm càng lúc càng nhanh, tiểu hoa không ngừng bị mang vào mang ra, gắt gao quấn lấy mệnh căn, thậm chí cả dịch thủy của hoa tâm cũng đều bị thọc vào rút ra quấy loạn đến bắn lung tung.
Gắt gao nhắm lại hai mắt, vì quá kịch liệt mà rất mau Mộc Nhiên liền chịu không nổi nữa, a a ư ư phát ra tiếng rên rĩ:“Ông xã…Đừng cắm a a…Tiểu Nhiên không chịu nổi…Chết mất…!”
Không những không dừng lại mà Thẫm Mộng Quân càng hung hăng ấn hai chân Mộc Nhiên, đem hai chân bẻ ra càng rộng:“Tiểu Nhiên ngoan…Để cho ông xã cắm biết chưa…Nào thả lỏng ra một tí…Ông xã sắp nghẹn chết rồi…!”
Thẫm Mộng Quân một chút so với một chút thọc vào rút ra lại càng mạnh mẽ, hướng tới chỗ sâu nhất ở bên trong, không ngừng đâm thọc.
Cánh cửa vừa đóng lại Thẫm Mộng Quân đã mở to mắt, quật ngã Mộc Nhiên đang ngồi bên cạnh xuống giường, nằm đè lên người cô, Thẫm Mộng Quân liền bọc lấy tay Mộc Nhiên vào lòng bàn tay mình rồi không ngừng vuốt ve mãi đến khi thấy tai của cô đỏ bừng khiến trong lòng anh ngứa ngáy.
Hành động nhanh hơn so với suy nghĩ Thẫm Mộng Quân áp chặt đôi môi mình vào đôi môi dần dần đỏ mọng của Mộc Nhiên, giống như chưa hài lòng, anh lại thè đầu lưỡi ra, mà đầu lưỡi trơn trượt không ngừng liếm láp môi của Mộc Nhiên, chiếc lưỡi nóng ẩm của Thẫm Mộng Quân đang dần cạy mở hàm răng của Mộc Nhiên, anh hút lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô sau đó càn quét quanh khoang miệng cô.
“Ưm…Mộng Quân…Anh say rồi…Anh nghỉ ngơi chút đi!” Mộc Nhiên thở gấp bởi nụ hôn mạnh mẽ của Thẫm Mộng Quân, lo lắng anh mệt mà lên tiếng nhắc nhỡ.
Giống như chẳng hề nghe thấy Thẫm Mộng Quân ngày càng trở nên hưng phấn mạnh mẽ. Bàn tay của anh dần dần đi xuống, vuốt ve khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng của Mộc Nhiên, rồi đến xương quai xanh tinh xảo của cô, luồng tay chạm vào khuôn ngực mềm mại của cô mà b.óp nắn.
Vì váy cưới khá rườm rà nên Mộc Nhiên đã cởi ra từ lâu rồi, thay vào đó cô chỉ mặc một chiếc váy cúp ngực khá đơn giản nên quá trình xoa nắn của Thẫm Mộng Quân càng trở nên thuận lời hơn.
“Ừm……Ông xã anh không mệt sao?” Mộc Nhiên như chú mèo nhỏ dưới thân Thẫm Mộng Quân kiên tục mà lắc eo, vơ loạn đôi chân mà càng quấy.
Hai chân Thẫm Mộng Quân kiềm lấy hai chân của cô và quấn lấy nhau, anh chậm rãi buông ra đôi môi của cô, nhưng như không muốn tha lại tiếp tục liếm láp:“Tiểu Nhiên, em nghĩ có mấy chén rượu hỉ đó mà đủ để chuốc say ông xã của em sao?”
Cánh tay thoải mái vòng qua cổ của Thẫm Mộng Quân, ánh mắt mang đầy khiêu khích Mộc Nhiên trượt nhẹ đầu ngón tay lên vòm ngực đang hé mở của Thẫm Mộng Quân mà vẽ vời:"Ông xã là đang cố tình muốn về để chơi với tiểu Nhiên sao?
“Em nghĩ sao?” Một tay bắt lấy bàn tay của nhỏ của Mộc Nhiên ngăn không cho cô làm loạ, tay còn lại Thẫm Mộng Quân càng càn rỡ thăm dò vào dưới đũng váy của Mộc Nhiên rồi linh hoạt xoa nắn xương hông cô.
Toàn thân Mộc Nhiên tê dại, không nhịn được mà run rẩy. Đôi mắt ươn ướt và hàng lông mi khẽ run, đáy mắt như có một tầng hơi nước mờ mịt, giọng nói của cô gái nhỏ mềm nhũn, mang theo chút run rẩy ở âm cuối, cô còn khẽ khịt mũi, nhỏ giọng:“Ông xã, tiểu Nhiên muốn…!”
Trái tim bị ai đó làm cho nhũn ra Thẫm Mộng Quân lưu manh cố ý bắt chéo tay cô lên trên đầu, ngón tay bình thản theo bụng nhỏ đi xuống, ngón út cọ cọ vào khe hở giữa hai chân cô, lập tức thân thể Mộc Nhiên run lên, tiểu hoa chảy ra chất lỏng, càng ngày càng nhiều. Anh càn rỡ vờ không nghe thấy mà hỏi lại:“Tiểu Nhiên nói muốn cái gì ấy nhỉ, ông xã chưa nghe thấy?”
“Muốn…Muốn được ông xã cắm vào…!”
Nhìn cô gái nhỏ dưới thân mình không ngừng cầu hoang, Thẫm Mộng Quân liếm liếm môi, cuối cùng vẫn không đành lòng, cúi người, Thẫm Mộng Quân dễ dàng kéo khóa váy của Mộc Nhiên mà vứt sang một bên, anh thuần thục ngậm lấy hai bên đầu ngực của cô mà liếm láp, hai tay bấy giờ cũng không nhàn rỗi, một bàn tay đùa bỡn bên đầu ngực còn lại, một tay khác cách lớp quần nhỏ của Mộc Nhiên mà không ngừng khiêu khích, cọ cọ, chọc ngoáy. Lúc thì nhẹ nhàng cọ, lúc thì dùng sức ấn.
Kỹ xảo của Thẫm Mộng Quân ngày càng thuần thục, nhanh chóng tiêu diệt đốt cơ thể của Mộc Nhiên trong tức khắc, cô nhịn không được, và cũng chẳng muốn nhịn mà bắt đầu rên rĩ ra tiếng, thanh âm giống mèo nhỏ, nhẹ nhàng gãi vào lòng của Thẫm Mộng Quân.
Thẫm Mộng Quân trực tiếp đẩy quần nhỏ ướt đẫm của Mộc Nhiên ra, dung tục mà khiêu khích:“Tiểu Nhiên ước cả rồi, sẵn sàng để ông xã cắm vào chưa nào?”
Mộc Nhiên bị khiêu khích đến tê cả người, càng ngày càng căng trướng, khó chịu, cô thật sự không chịu được tiểu hoa hư không tê dại, mà chòm người trực tiếp kéo lớp quần nhỏ của mình xuống.
Đùi ngọc trắng như tuyết, cứ mở ra như vậy, t.hịt non phấn hồng, tiểu hoa mang theo chất lỏng trong suốt, ngọt ngào, như nụ hoa e lệ trong sương sớm, hiện ra trong mắt của Thẫm Mộng Quân.
Thẫm Mộng Quân rốt cuộc cũng nhịn không được, soàn soạt ba cái liền đem chính mình cởi sạch sẽ, mệnh căn lớn thẳng tắp chống ở tiểu hoa đói khát không ngừng chảy nước.
Anh động tình hôn cánh môi mềm mại của Mộc Nhiên, trên tay không ngừng xoa hai đầu ngực, phần eo đề giữa hai chân cô.
Mệnh căn lớn cọ mở hai mảnh hoa môi, chạm vào tiểu hoa mẫn, dùng đầu nấm cực nóng hoạt động qua lại, không ngừng ma sát tâm hoa.
Miệng tiểu hoa phấn nộn bị cọ sát đến diễm lệ, không ngừng co rúm lại run rẩy, làm Thẫm Mộng Quân mẫn cảm đến không chịu được.
Động tác này cũng làm Mộc Nhiên càng thêm khó nhịn, cả người nổi lên màu sắc phấn hồng, cái miệng nhỏ không ngừng rên rĩ ra tiếng, lại bị môi lưỡi bá đạo của anh tất cả nuốt vào trong miệng.
Mộc Nhiên cảm giác rất nhanh tiểu hoa sẽ bị ma sát đến cao trào, hư không chảy nước ròng ròng, mị t.hịt cùng nhau mấp máy, khát vọng muốn được Thẫm Mộng Quân xâm phạm.
Mộc Nhiên vội vàng muốn đem mệnh căn lớn nuốt vào, Thẫm Mộng Quân lại càng thêm ác liệt, chính là không đi vào, ngược lại càng thêm dùng sức ma sát. Anh dùng một bàn tay khác bẻ ra hai cánh t.hịt non, lộ ra tiểu hoa run rẩy màu hồng nhạt, sau đó ấn lên, dùng sức chà đạp tâm hoa mẫn cảm. Không cần hai bàn tay cũng đem tiểu hoa cọ sát đến sung sướng, thẳng tắp đỉnh vào lòng bàn tay anh, khát vọng cọ xát càng nhiều.
Đột nhiên Thẫm Mộng Quân dùng sức mà véo, trực tiếp làm Mộc Nhiên kêu lên:“Ưm…Ông xã…Đừng…Đừng véo…aaa…!”
Tâm hoa thẳng thắn ngơ ngác phun ra một cổ dịch thủy, tưới hết lên tay của Thẫm Mộng Quân.
Mộc Nhiên cao trào.
“Tiểu Nhiên còn muốn ông xã liếm cho nữa không?” Thẫm Mộng Quân mang theo ý cười nhìn một mảnh sáng lấp lánh trong tay, sau đó cúi xuống hôn lên, trực tiếp đem tiểu hoa kiều nộn ngậm vào trong miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn.
Tiểu hoa mẫn cảm càng sưng đỏ, càng sướng rên mà dựng thẳng làm Mộc Nhiên vừa khó chịu lại vui sướng, trực tiếp “a a” thấp giọng nức nở lên.
Động tác tiếp theo của Thẫm Mộng Quân làm Mộc Nhiên càng điên cuồng. Anh trực tiếp ngậm lấy toàn bộ tiểu hoa, đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy hai mảnh hoa môi mà liếm láp, sau đó với vào trong hoa tâm mẫn cảm, đầu lưỡi theo mật động tới tới lui lui liếm láp, làm cho tiểu hoa càng thêm động tình mà chảy ra càng nhiều mật nước, nhưng toàn bộ đều bị Thẫm Mộng Quân mút vào đến sạch sẽ.
Môi lưỡi nồng cháy làm Mộc Nhiên yêu kiều rên rĩ giống như một chú mèo con càng làm cho Thẫm Mộng Quân thêm phần hưng phấn.
Thẫm Mộng Quân điên cuồng mút vào t.hịt non của tiểu hoa, chọc miệng tâm hoa mở ra, dùng đầu lưỡi chen vào đường đi nhỏ hẹp, sau đó điên cuồng dùng đầu lưỡi liếm vách trong, liếm tới không chừa một ngóc ngách nào.
Bị đầu lưỡi liếm lỗ nhỏ càng nhiều khoái cảm, Mộc Nhiên nức nở mà dồn dập:“A a…Ông xã….Đừng…aaaa…”
Đầu lưỡi liếm đến càng sâu, Thẫm Mộng Quân liếm lại càng liếm, giống như bên trong có một dòng suối không bao giờ cạn, không biết sướng đến mức nào mà có thể làm cho Mộc Nhiên kêu khóc:“Aaa…Ông xã…Không cần a a…”
Mộc Nhiên cảm giác tiểu hoa chính mình đều bị liếm sưng đỏ lên, nhưng hoa tâm ở chỗ sâu trong càng thêm ngứa ngáy, muốn có vật thô hơn, lớn hơn cắm vào.
Căng ra hai mảnh hoa môi đang nhỏ giọt ướt át, khiến trên tay dính đầy dịch thủy, cơ thể khát khao vạch ra lỗ nhỏ, t.hịt non đỏ tươi bên trong không ngừng mấp máy, Mộc Nhiêu nhỏ giọng cầu xin:“A a…Ông xã…Tiểu Nhiên muốn…Muốn ông xã cắm vào…Ông xã…Ưm ưm…!”
Tới lúc này Thẫm Mộng Quân không nhịn được nữa, tiểu hoa nhỏ hẹp phảng phất cầu hoan khiến giữ hai chân anh trướng đau.
Thẫm Mộng Quân lập tức bẻ ra hai cái chân của Mộc Nhiên ra, sau đó ngăn chặn lại, hướng về phía trên chặt chẽ bẻ ra, ấn bả vai cô tư thế như vậy làm tiểu hoa càng thêm bại lộ đến hoàn toàn.
Tiểu hoa bị liếm láp đến hồng hồng diễm diễm, tâm hoa hơi hé mở, lại bị mệnh căn lớn của Thẫm Mộng Quân lập tức lấp kín.
Thẫm Mộng Quân nửa nằm nữa quỳ ở trên giường, đôi tay đè lại hai cái đùi của Mộc Nhiên ra, mệnh căn lớn trực tiếp phá vỡ ngăn trở từ hai cánh hoa môi, thẳng tắp mà cắm vào tâm hoa.
Vừa tiến vào hoa tâm, tầng tầng lớp lớp t.hịt non mềm mại lập tức liền bao vây lên, gắt gao cuốn lấy mệnh căn, làm anh sướng đến mức cơ hồ muốn bắn.
Thẫm Mộng Quân hít sâu một hơi, bắt đầu mãnh liệt thọc vào rút ra, mỗi một chút đều cắm đến hoa tâm ở chỗ sâu nhất bên trong.
Cuồng loạn thọc vào rút ra, làm Mộc Nhiên gần như hít thở không thông, Mộc Nhiên không cách nào có thể khống chế thân thể của mình, chỉ có thể bị Thẫm Mộng Quân đè lại không ngừng xỏ xuyên qua.
Mộc Nhiên vặn vẹo bị cắm loạn, hai bầu ngực liên tục bị nhịp điệu của Thẫm Mộng Quân xâm chiếm mà nảy lên nảy xuống, miệng không dừng rên rĩ:“Ưm ưm…Ông xã…Sâu quá… Quá sâu rồi…Tiểu Nhiên…tiểu Nhiên chết mất…A a a…!”
Thân thể của Thẫm Mộng Quân thành thật mà đón ý nói hùa Mộc Nhiên mà liên tục thọc vào rút ra. Nhìn bộ dạng yêu kiều trước mắt, mệnh căn của Thẫm Mộng Quân trong nháy mắt lại trướng đau thêm một vòng, đem tiểu hoa nhỏ xinh lấp kín mít, chặt chẽ không lưu lại một khe hở.
Không ngừng thọc vào rút ra, làm mệnh căn trở nên càng cứng rắn, âm thanh “bạch bạch bạch” không ngừng mà phát ra, địa phương giao hợp là một mảnh sưng đỏ.
Thẫm Mộng Quân cắm càng lúc càng nhanh, tiểu hoa không ngừng bị mang vào mang ra, gắt gao quấn lấy mệnh căn, thậm chí cả dịch thủy của hoa tâm cũng đều bị thọc vào rút ra quấy loạn đến bắn lung tung.
Gắt gao nhắm lại hai mắt, vì quá kịch liệt mà rất mau Mộc Nhiên liền chịu không nổi nữa, a a ư ư phát ra tiếng rên rĩ:“Ông xã…Đừng cắm a a…Tiểu Nhiên không chịu nổi…Chết mất…!”
Không những không dừng lại mà Thẫm Mộng Quân càng hung hăng ấn hai chân Mộc Nhiên, đem hai chân bẻ ra càng rộng:“Tiểu Nhiên ngoan…Để cho ông xã cắm biết chưa…Nào thả lỏng ra một tí…Ông xã sắp nghẹn chết rồi…!”
Thẫm Mộng Quân một chút so với một chút thọc vào rút ra lại càng mạnh mẽ, hướng tới chỗ sâu nhất ở bên trong, không ngừng đâm thọc.