Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105: Cái giá phải trả (1)
Tuy lòng biết rõ Thẫm Mộng Quân sẽ không giận mình nhưng lòng Mộc Nhiên vẫn không nguôi đi nổi áy náy, trong lòng anh cô liên tục cựa quậy không thể ngủ.
Lần nữa trên đỉnh đầu của Mộc Nhiên mang theo âm giọng quen thuộc dịu dàng:“Tiểu Nhiên ngủ đi em! Anh không hề giận em, đừng nghĩ nữa mà hại sức khỏe!”
“Nhưng em…!”
Mắt vẫn còn đang nhắm Thẫm Mộng Quân vuốt dọc tấm lưng Mộc Nhiên:“Không nhưng nhị gì nữa cả, em ngủ đi, em mà còn không ngủ anh không khách sáo với em nữa đâu!”
“Ai cần anh khách sáo chứ?”
Mi mắt hé mở, Thẫm Mộng Quân hiểu rõ ý tứ trong lời của Mộc Nhiên nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng cô mà dỗ ngọt:“Ngủ đi, hôm nay anh hơi mệt, hôm khác anh cộng sổ cho em sau!”
Mộc Nhiên lần này cũng không quấy nữa cô vùi mặt vào ngực anh chân tay còn không biết điều mà tống hết lên người Thẫm Mộng Quân tìm tư thế thoái mái nhất mà ngủ.
Sáng hôm sau, Thẫm Mộng Quân dậy từ lúc bốn giờ sáng, chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất đến bốn giờ ba mươi anh mới gọi Mộc Nhiên dậy, biết rằng tối qua cô ngủ hơi trễ mà anh cũng rất cẩn thận trong việc đánh thức cô.
Kiên nhẫn ngồi đợi một lúc để cho Mộc Nhiên từ từ thức dậy, sau đó anh mới ôm cô đi vệ sinh, sau khi mặt mày đã tươi tắn Mộc Nhiên mới tò mò hỏi Thẫm Mộng Quân:“Sao hôm nay dậy sớm thế? Anh định đưa em đi đau à?”
“Em quên rồi sao?” Tay cầm khăn lau mặt cho Mộc Nhiên Thẫm Mộng Quân nói nốt:“Tối qua anh nói sáng nay chúng ta đi thu kết quả rồi mà?” Tay đồng thời cũng lau mặt xong cho Mộc Nhiên Thẫm Mộng Quân ôm cô lên quay trở về phòng, mở tủ chọn lấy một bộ váy mới màu trắng đầy sạch sẽ và thuần khiết anh ôm cô lại giường để cô ngồi trên giường, tay thuần thục cởi đồ của cô ra rồi lại mặc đồ mới vào.
“Em cũng phải đi sao?”
“Tất nhiên là phải đi rồi!” Nói rồi Thẫm Mộng Quân ôm Mộc Nhiên xuống để cô đứng lên mũi chân mình, tay luồng ra sau kéo khóa lên:“Em còn phải đến để vạch mặt con bé đó chứ? Hay em sợ rồi không dám đi?”
Mộc Nhiên vòng tay ôm lấy eo của Thẫm Mộng Quân lắc đầu:“Không phải em còn có anh sao? Có anh bảo vệ rồi thì sao em phải sợ!”
Khóe môi cong lên Thẫm Mộng Quân ôm Mộc Nhiên đặt cô ngồi lên giường, hai chân thả lỏng mà thõng xuống dưới sàn nhà.
Ngồi xổm xuống dưới sàn nhà Thẫm Mộng Quân nắm lấy hai bàn tay cô hỏi:“Em muốn mang giày thể thao hay cao gót?”
“Cao gót đi! Đôi mà hôm bữa ở Venice anh mua cho em đó, em muốn được mang nó!”
Gật đầu Thẫm Mộng Quân đứng lên, đi lại chỗ đặt hai chiếc vali, từ hôm qua tới giờ hai chiếc vali được mang về từ Venice vẫn chưa được ai mở ra, tay dùng lực Thẫm Mộnng Quân đem chiếc vali có chứa đôi giày cao gót mà mình đã mua cho Mộc Nhiên mở ra.
Đôi giày cao gót màu trắng được đính đầy đá đặt ngay ngắn trong một chiếc hộp sang trọng, ước chừng giá trị cũng không hề nhỏ, Thẫm Mộng đem chiếc hộp ấy ra, anh đứng lên đi lại trước mặt Mộc Nhiên mà ngồi xổm xuống lần nữa, lấy hai chiếc giày từ trong hộp ra anh cẩn thận mang vào chân cho Mộc Nhiên, đúng là rất đẹp, nhưng có hơi cao, anh sợ cô đi lại đau chân mà nhăn mày:“Hay là thôi đi, anh thấy đôi giày này hơi cao em mang vào khéo lại đau chân, hôm nào anh mua một đôi khác thấp hơn cho em rồi mang!”
Mộc Nhiên ngồi trên giường đưa thẳng chân mình ra mà ngắm nghía một chút:“Không cần đâu, lãng phí lắm, em thấy cũng không đến nổi quá cao, có gì anh cõng em là được mà!”
Nasm lấy bàn tay Mộc Nhiên nghĩ nghĩ một lúc Thẫm Mộng Quân gật đầu:“Được, vậy nếu có đau chân bảo anh một tiếng anh liền cõng em!”
Mộc Nhiên cũng đồng ý mà gật đầu, Thẫm Mộng Quân đứng lên dang cánh tay mình ra để cho Mộc Nhiên có điểm tựa mà đứng lên.
Cũng chưa kịp ăn sáng Thẫm Mộng Quân đã lái xe đưa Mộc Nhiên đến khách sạn tối qua, vừa đến cửa khách sạn đã thấy trợ lí Vương chạy ra đón, cậu ta cúi người chào Thẫm Mộng Quân và Mộc Nhiên xong rồi mới nói:“Chủ tịch, việc anh giao tôi hoàn thành xong rồi!” Nói rồi trợ lí Vương liền lấy từ trong túi ra một cái usb đưa cho Thẫm Mộng Quân:“Tất cả đều nằm ở trong này, tôi đã kiểm tra qua rồi đều thấy rõ mặt!”
Thẫm Mộng Quân hài lòng mà cầm lấy usb từ tay của trợ lí Vương, bàn giao xong cậu ta còn bổ xung thêm:“Đây chỉ là bản phụ để anh dùng, còn bản chính tôi đã đem đến chỗ tài liệu mật để cất giữ rồi, tôi còn cố tình sao ra thêm vài bản nữa để phòng hờ nên anh có thể an tâm mà dùng!”
Gật đầu Thẫm Mộng Quân nắm lấy tay Mộc Nhiên đi vào trong, lên đến trước cửa phòng khách sạn được trợ lí Vương chỉ điểm Thẫm Mộng Quân trực tiếp cầm lấy thẻ phòng mà mở cửa đi vào, vừa bước chân vào phòng, tuy phòng này khá rộng vẫn có đủ phòng khách và phòng ngủ nhưng hai phòng lại thông với nhau ở lối đi nên Thẫm Mộng Quân và Mộc Nhiên đứng bên ngoài cũng có thể dễ dàng thấy Doanh Doanh đang nằm trên giường trần truồng mà cuộn mình trong chăn.
Có chút khó chịu Mộc Nhiên liền khiểng gót chân dùng tay che đi tầm mắt của Thẫm Mộng Quân cảnh cáo:“Anh không được nhìn!”
Khóe môi cong lên Thẫm Mộng Quân gỡ tay của Mộc Nhiên xuống, mi mắt ngoan ngoãn mà nhắm chặt:“Được rồi anh không nhìn! Anh qua sofa ngồi trước em đi kêu con bé đó dậy đi!
Lần nữa trên đỉnh đầu của Mộc Nhiên mang theo âm giọng quen thuộc dịu dàng:“Tiểu Nhiên ngủ đi em! Anh không hề giận em, đừng nghĩ nữa mà hại sức khỏe!”
“Nhưng em…!”
Mắt vẫn còn đang nhắm Thẫm Mộng Quân vuốt dọc tấm lưng Mộc Nhiên:“Không nhưng nhị gì nữa cả, em ngủ đi, em mà còn không ngủ anh không khách sáo với em nữa đâu!”
“Ai cần anh khách sáo chứ?”
Mi mắt hé mở, Thẫm Mộng Quân hiểu rõ ý tứ trong lời của Mộc Nhiên nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng cô mà dỗ ngọt:“Ngủ đi, hôm nay anh hơi mệt, hôm khác anh cộng sổ cho em sau!”
Mộc Nhiên lần này cũng không quấy nữa cô vùi mặt vào ngực anh chân tay còn không biết điều mà tống hết lên người Thẫm Mộng Quân tìm tư thế thoái mái nhất mà ngủ.
Sáng hôm sau, Thẫm Mộng Quân dậy từ lúc bốn giờ sáng, chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất đến bốn giờ ba mươi anh mới gọi Mộc Nhiên dậy, biết rằng tối qua cô ngủ hơi trễ mà anh cũng rất cẩn thận trong việc đánh thức cô.
Kiên nhẫn ngồi đợi một lúc để cho Mộc Nhiên từ từ thức dậy, sau đó anh mới ôm cô đi vệ sinh, sau khi mặt mày đã tươi tắn Mộc Nhiên mới tò mò hỏi Thẫm Mộng Quân:“Sao hôm nay dậy sớm thế? Anh định đưa em đi đau à?”
“Em quên rồi sao?” Tay cầm khăn lau mặt cho Mộc Nhiên Thẫm Mộng Quân nói nốt:“Tối qua anh nói sáng nay chúng ta đi thu kết quả rồi mà?” Tay đồng thời cũng lau mặt xong cho Mộc Nhiên Thẫm Mộng Quân ôm cô lên quay trở về phòng, mở tủ chọn lấy một bộ váy mới màu trắng đầy sạch sẽ và thuần khiết anh ôm cô lại giường để cô ngồi trên giường, tay thuần thục cởi đồ của cô ra rồi lại mặc đồ mới vào.
“Em cũng phải đi sao?”
“Tất nhiên là phải đi rồi!” Nói rồi Thẫm Mộng Quân ôm Mộc Nhiên xuống để cô đứng lên mũi chân mình, tay luồng ra sau kéo khóa lên:“Em còn phải đến để vạch mặt con bé đó chứ? Hay em sợ rồi không dám đi?”
Mộc Nhiên vòng tay ôm lấy eo của Thẫm Mộng Quân lắc đầu:“Không phải em còn có anh sao? Có anh bảo vệ rồi thì sao em phải sợ!”
Khóe môi cong lên Thẫm Mộng Quân ôm Mộc Nhiên đặt cô ngồi lên giường, hai chân thả lỏng mà thõng xuống dưới sàn nhà.
Ngồi xổm xuống dưới sàn nhà Thẫm Mộng Quân nắm lấy hai bàn tay cô hỏi:“Em muốn mang giày thể thao hay cao gót?”
“Cao gót đi! Đôi mà hôm bữa ở Venice anh mua cho em đó, em muốn được mang nó!”
Gật đầu Thẫm Mộng Quân đứng lên, đi lại chỗ đặt hai chiếc vali, từ hôm qua tới giờ hai chiếc vali được mang về từ Venice vẫn chưa được ai mở ra, tay dùng lực Thẫm Mộnng Quân đem chiếc vali có chứa đôi giày cao gót mà mình đã mua cho Mộc Nhiên mở ra.
Đôi giày cao gót màu trắng được đính đầy đá đặt ngay ngắn trong một chiếc hộp sang trọng, ước chừng giá trị cũng không hề nhỏ, Thẫm Mộng đem chiếc hộp ấy ra, anh đứng lên đi lại trước mặt Mộc Nhiên mà ngồi xổm xuống lần nữa, lấy hai chiếc giày từ trong hộp ra anh cẩn thận mang vào chân cho Mộc Nhiên, đúng là rất đẹp, nhưng có hơi cao, anh sợ cô đi lại đau chân mà nhăn mày:“Hay là thôi đi, anh thấy đôi giày này hơi cao em mang vào khéo lại đau chân, hôm nào anh mua một đôi khác thấp hơn cho em rồi mang!”
Mộc Nhiên ngồi trên giường đưa thẳng chân mình ra mà ngắm nghía một chút:“Không cần đâu, lãng phí lắm, em thấy cũng không đến nổi quá cao, có gì anh cõng em là được mà!”
Nasm lấy bàn tay Mộc Nhiên nghĩ nghĩ một lúc Thẫm Mộng Quân gật đầu:“Được, vậy nếu có đau chân bảo anh một tiếng anh liền cõng em!”
Mộc Nhiên cũng đồng ý mà gật đầu, Thẫm Mộng Quân đứng lên dang cánh tay mình ra để cho Mộc Nhiên có điểm tựa mà đứng lên.
Cũng chưa kịp ăn sáng Thẫm Mộng Quân đã lái xe đưa Mộc Nhiên đến khách sạn tối qua, vừa đến cửa khách sạn đã thấy trợ lí Vương chạy ra đón, cậu ta cúi người chào Thẫm Mộng Quân và Mộc Nhiên xong rồi mới nói:“Chủ tịch, việc anh giao tôi hoàn thành xong rồi!” Nói rồi trợ lí Vương liền lấy từ trong túi ra một cái usb đưa cho Thẫm Mộng Quân:“Tất cả đều nằm ở trong này, tôi đã kiểm tra qua rồi đều thấy rõ mặt!”
Thẫm Mộng Quân hài lòng mà cầm lấy usb từ tay của trợ lí Vương, bàn giao xong cậu ta còn bổ xung thêm:“Đây chỉ là bản phụ để anh dùng, còn bản chính tôi đã đem đến chỗ tài liệu mật để cất giữ rồi, tôi còn cố tình sao ra thêm vài bản nữa để phòng hờ nên anh có thể an tâm mà dùng!”
Gật đầu Thẫm Mộng Quân nắm lấy tay Mộc Nhiên đi vào trong, lên đến trước cửa phòng khách sạn được trợ lí Vương chỉ điểm Thẫm Mộng Quân trực tiếp cầm lấy thẻ phòng mà mở cửa đi vào, vừa bước chân vào phòng, tuy phòng này khá rộng vẫn có đủ phòng khách và phòng ngủ nhưng hai phòng lại thông với nhau ở lối đi nên Thẫm Mộng Quân và Mộc Nhiên đứng bên ngoài cũng có thể dễ dàng thấy Doanh Doanh đang nằm trên giường trần truồng mà cuộn mình trong chăn.
Có chút khó chịu Mộc Nhiên liền khiểng gót chân dùng tay che đi tầm mắt của Thẫm Mộng Quân cảnh cáo:“Anh không được nhìn!”
Khóe môi cong lên Thẫm Mộng Quân gỡ tay của Mộc Nhiên xuống, mi mắt ngoan ngoãn mà nhắm chặt:“Được rồi anh không nhìn! Anh qua sofa ngồi trước em đi kêu con bé đó dậy đi!