-
[BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY] Chương 7
BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY
CHƯƠNG 07
Trình Dật Văn chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Tựa như rơi từ trên cao xuống, cảm giác không trọng lực, rồi khi chạm đất trái tim bị nghiền nát, đau đớn đến tột cùng.
Là ông trời báo ứng anh sao? Anh thầm nghĩ.
Anh từng nhắm mắt làm ngơ trước sự ngưỡng mộ của các cô gái, và bây giờ người phụ nữ anh yêu thật lòng lại nhẫn tâm vứt bỏ anh.
Cô chủ cửa hàng đang phấn khởi giới thiệu ý nghĩa của bó hoa… nói được một nửa cô ta phát hiện sắc mặt anh vô cùng đáng sợ.
Cô ta sợ hết hồn, giọng lo lắng: “Anh à… sao vậy ạ? Có điểm nào anh không hài lòng sao?”
Ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm dòng tin nhắn của Thi Gia, mãi cho đến khi cô chủ hỏi lần thứ ba anh mới ngẩng đầu lên.
“Không!”
Anh thoát wechat, mở ứng dụng thanh toán đưa ra trước mặt cô chủ: “Do tôi đang suy nghĩ công việc thôi.”
Cô chủ thở phào nhẹ nhõm, cô ta quét mã rồi đưa bó hoa cho anh: “Hi vọng người trong lòng của anh sẽ thích bó hoa này.”
Anh nhận lấy nở nụ cười: “Cảm ơn!”
Ra khỏi cửa hàng, bầu trời trong xanh đột nhiên biến chuyển. Dưới màn đêm, cả thành phố bị mây mờ che phủ, tất cả tòa nhà cùng người đi đường trở nên u ám và mơ hồ.
Trình Dật Văn ôm bó hoa đứng yên ở ven đường mãi cho đến khi có vài giọt mưa rơi xuống tóc và vai anh.
Anh không cảm thấy lạnh. Anh nhìn người đi đường vội vã, không phải họ tìm chỗ trú mưa mà họ về nhà.
Anh cứ đứng yên ở đó cho đến khi mình ướt nhẹp, bó hoa như muốn nhũn ra mới quay về xe.
Về đến nhà, anh mở đèn, ôm bó hoa vào nhà bếp. Đến bên cạnh thùng rác, anh thật sự muốn ném bó hoa này đi nhưng lại do dự. Anh siết bó hoa thật chặt, cuối cùng vẫn không thể buông tay.
Bó hoa này vốn dĩ tặng cho người phụ nữ ấy nhưng người ấy đêm nay không trở về.
Rõ ràng cô đã đồng ý sẽ đến nhưng cuối cùng lại thất hứa.
Sáng sớm hôm nay, bản thân anh còn cho rằng mình đã đến được gần cô, đã có thể thấu hiểu cô nhưng quay đầu phát hiện tất cả đều do anh đơn phương và tự suy đoán mà thôi.
Cuối cùng, thứ cô lựa chọn, bất luận là gì đều quan trọng hơn anh. Cô dễ dàng quay đầu bỏ đi, quên mất sự chân thành của anh.
Mưa to hơn, nước mưa đánh mạnh vào cửa sổ vang lên những tiếng ào ào, như một hồi trống đánh mạnh vào tim anh khiến tim anh chia năm xẻ bảy nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn.
Anh chỉ vừa khỏi bệnh, anh không muốn mình lại ốm. Anh đặt bó hoa lên bàn phòng khách rồi đi tắm.
Tắm xong anh phát hiện Bành Huy nhắn tin cho anh.
Bành Huy: Rảnh không?
Tưởng Bành Huy lại rủ anh ra ngoài tụ tập nên anh không trả lời. Thấy anh không động tĩnh, Bành Huy gửi tiếp một tin nữa.
Bành Huy: Không hiểu hôm nay tâm trạng Thi Gia thế nào, nói chuyện với ba tôi rất căng thiếu điều muốn cãi nhau.
Bành Huy: Cô ấy chưa bao giờ làm vậy, cô ấy là dạng người rất khéo léo.
Hai ngươi cãi nhau?
Anh nhìn tin nhắn này đột nhiên trong lòng cảm thấy phức tạp. Anh cảm giác mình như cánh đồng rộng lớn khô cằn giờ đây lại muốn bùng lên màu sắc của sự sống, nhưng hiện thực nói cho anh biết không tài nào khôi phục cánh đồng ấy lại như cũ.
Cho dù anh biết sự rút lui của cô không phải là cắt đứt hoàn toàn, cho dù biết được tất cả chỉ là vẻ ngụy trang, cho dù biết rằng lựa chọn như vậy cô cũng rất đau khổ… nhưng liệu có thể thay đổi được gì?
Trình Dật Văn cầm điện thoại trầm mặc một lúc lâu mới quyết định gọi cho Bành Huy,
Bành Huy có lẽ phải ra khỏi phòng ăn sang nơi khác nên một lúc sau mới bắt máy: “Alo!”
Anh siết nhẹ bàn tay mình, trầm giọng: “Bành Huy… tôi luôn muốn hỏi cậu rốt cục ý của cậu là gì?”
Bành Huy vẫn chưa hiểu: “Hả?”
Trình Dật Văn: “Tại sao cậu luôn muốn đẩy Thi Gia về phía tôi.”
Thi Gia là tình nhân của ba Bành Huy, về tình về lý Bành Huy phải tác hợp cho ba anh ta, dù gì đó cũng là ba ruột mình… Cho dù Bành Huy và Trình Dật Văn thân nhau đến mức nào cũng không thể so với người thân ruột thịt.
Tuy nhiên Bành Huy năm lần bảy lượt đều muốn tác hợp cho anh và Thi Gia, còn thúc đẩy mối quan hệ của hai người bọn họ tiến xa hơn, hoàn toàn không lưu tâm đến ba mình.
Bành Huy tiêu hóa câu nói của Trình Dật Văn một lúc mới hiểu ý: “Trình Dật Văn, cậu biết không… Người khác nhìn vào cậu đều cho rằng cậu là thiếu gia không hế thiếu thốn bất cứ điều gì… nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cậu thiếu đi ý vị cuộc sống.”
Trình Dật Văn bật cười: “Mắng tôi?”
Bành Huy: “Tôi biết trước nay cậu chưa từng coi trọng bất cứ ai, trong lòng cậu vẫn cho rằng tôi là một kẻ không có tiền đồ, chỉ biết sống phóng túng, không hề thích tôi. Dù là vậy nhưng thật lòng tôi rất muốn giúp cậu vì tôi coi cậu là anh em, không bận lòng những gì cậu nghĩ về tôi.”
Bành Huy ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ tính cách lãnh đạm này của cậu là do từ nhỏ cậu không cảm nhận được nhiều tình cảm gia đình. Thực chất cậu là người khát vọng sự ấm áp. Tôi đẩy Thi Gia cho cậu bởi tôi thấy cậu thật sự thích cô ấy; hơn nữa, cô ấy khiến cuộc sống cậu trở nên thi vị hơn, khiến cho cậu hài lòng.”
Trình Dật Văn hít sâu một hơi: “Vậy ba cậu thì sao?”
“Haizz!” Bành Huy khịt mũi coi thường: “Ba tôi thì có sao chứ? Sau khi mẹ tôi qua đời ông ấy thay hàng chục cô người yêu, cậu cho rằng ông ấy là thanh niên như chúng ta sao…. Ông ấy chỉ vui đùa, xưa nay chưa bao giờ thật lòng. Hôm nay ông ấy cãi nhau với Thi Gia, ngày mai ông ấy có thể tìm ngay một người phụ nữ khác.”
“Do vậy, tôi cảm thấy cậu cần Thi Gia hơn ông ấy.”
Trình Dật Văn im lặng một lúc lâu, mãi mới nói được mấy chữ: “Cảm ơn cậu, Bành Huy.”
Bành Huy cười hề hề: “Bây giờ hiểu tôi rồi chứ? Sau này phải đối xử tốt với tôi một chút.”
Trình Dật Văn cũng mỉm cười.
Cúp máy, Bành Huy gửi cho Trình Dật Văn địa chỉ của một nhà hàng.
Trình Dật Văn nhìn địa chỉ, lại nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ… Hầu như không hề do dự, anh thay quần áo, cầm bó hoa đi ra cửa.
Cuộc đời của anh thế nào cũng phải có một lần kích động như thế này, cho dù đến trễ nhưng có còn hơn không.
Khi nói lời cảm ơn Bành Huy anh đã nhận ra từ giờ phút này sự kiêu ngạo của anh, sự do dự của anh đã không còn quan trọng nữa.
Cho dù kết thúc có ra sao, cho dù có bao nhiêu khó khăn, anh cũng sẽ cúi xuống nhặt lại trái tim tan vỡ của mình, theo đuổi bằng được người mình yêu.
-
Khi Thi Gia bắt gặp hình ảnh Trình Dật Văn tay ôm bó hoa vào trong phòng ăn, cô trợn tròn mắt.
Khi cô nhắn tin nói với anh không đến, sau đó nhận lời ăn tối với ba Bành Huy, cô đã cho rằng mình đã đưa ra quyết định chính xác.
Cô muốn lui về sau một bước, lui về quãng thời gian Trình Dật Văn chưa yêu cô.
Vì cô biết mình không cho được những thứ anh muốn. Vậy thì thà từ giờ phút này cô biến thành kẻ độc ác, để mặc anh buồn vì sự tàn nhẫn của cô, để anh vì sự kiêu hãnh còn sót lại của mình mà dứt lòng ra đi.
Cô cho rằng làm như vậy sẽ là tốt nhất đối với anh.
Thế nhưng, trong bữa cơm nhiều lần cô mất tập trung, thậm chí còn nói những câu chọc giận ba Bành Huy… Lúc đó cô mới phát hiện bản thân cô mới là người không thể thoát ra được.
Trình Dật Văn lững thững đi vào phòng ăn, đóng cửa, nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào chú Bành.”
Ba Bành Huy ngạc nhiên khi gặp được Trình Dật Văn ở đây: “A… Dật Văn?”
“Cháu đang dùng bữa tối, vừa hay quản lý nói cho cháu biết chú và Bành Huy cũng ở đây nên cháu qua chào hỏi một tiếng.”
Ba Bành Huy không chút nghi ngờ: “Thì ra là vậy, lâu lắm rồi chú không gặp cháu. Mỗi lần gặp cháu chú lại cảm thấy cháu với thằng Huy một trời một vực.”
Bành Huy nheo mắt với Trình Dật Văn: “Ý của ba là sao? Rồi ai mới là con trai ba?”
Ba Bành Huy mỉm cười, “Dật Văn, nói cho chú nghe bó hoa trên tay cháu để tặng cho cô nào đây?”
Trình Dật Văn tuy đang nói chuyện với ba Bành Huy nhưng ánh mắt luôn quan sát mọi biểu cảm của Thi Gia.
Anh lên tiếng: “Cháu muốn tặng cho người phụ nữ lần đầu tiên cháu yêu thật lòng.”
Nghe đến đây Thi Gia bỗng nhiên run lên.
Ba Bành Huy hứng thú: “Thật không? Là cô gái như thế nào? Cháu xuất sắc như vậy thì người cháu thích ắt hẳn cũng rất tuyệt.”
Trình Dật Văn từ tốn: “Cô ấy khá lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng có lúc lại rất biết khiêu khích người khác. Cô ấy rất đẹp, cũng rất đáng yêu. Cho dù người khác nghĩ thế nào, đối với cháu cô ấy vẫn là tốt nhất, ở bên cô ấy cháu rất vui.”
Anh nói một chữ, nét mặt của Thi Gia liền thay đổi một chút. Tựa như một tấm mặt nạ vốn vô cùng rắn chắc, chỉ vì từng lời nói của anh khiến nó từng chút từng chút nứt ra, lộ ra lớp bên trong mong manh nhất.
Ý cười của ba Bành Huy càng đậm: “Chú có thể nhìn ra được cháu rất yêu người ta.”
Trình Dật Văn gật đầu.
Ba Bành Huy: “Hôm nay cô ấy có đến đây không?”
Trình Dật Văn lập tức im lặng.
Trong phòng ăn bỗng chốc yên tĩnh trở lại, anh nhìn ra được cô đang siết chặt đôi đũa trên tay, thậm chí nó còn đang run lên.
Cô nhìn anh, khéo léo có thể nhận ra được cô đang nhẹ lắc đầu.
Một lát sau, anh nói rõ ràng từng chữ: “Dạ có, cô ấy ở đây!”