-
Chương 1: Chương 1
Editor: Quinn + Beta: Lil’moon
Đêm mưa.
Những hạt mưa loang lổ đọng lại trên các ô cửa kính, khiến những ngọn đèn dầu trong thành phố trở nên mơ hồ như một dải ngân hà.
Đây là lần đầu tiên Chu Cẩn về nhà sau khi kết hôn với Giang Hàn Thanh.
Suốt một tuần qua, cô thật sự bận đến mức chóng mặt.
Một thi thể phụ nữ được tìm thấy bên bờ sông Thông ở ngoại ô thành phố.
Căn cứ vào vết thương trên đầu của nạn nhân, bác sĩ pháp y kết luận sơ bộ đây là một vụ giết người.
Thành phố Hải Châu luôn có trị an tốt, nửa năm nay không có vụ án mạng nào thuộc phạm vi quản lý của quận Nam Thành.
Lần này quần chúng vây xem đã quay video và chụp ảnh các thứ đưa lên mạng, ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của dư luận.
Đích thân lãnh đạo cục thành phố hỏi về vụ án, nên đội trọng án hết sức nghiêm túc không dám lơ là.
Suốt một tuần qua, Chu Cẩn và các đồng nghiệp khác gần như ngày đêm điều tra không ngừng nghỉ.
Đáng tiếc, đã một tuần trôi qua nhưng vụ việc vẫn chưa có nhiều tiến triển.
Trở lại văn phòng, Chu Cẩn mệt mỏi đến mức không mở mắt nổi, cô miễn cưỡng lên tinh thần rồi xem qua bản ghi chép thẩm vấn của cuộc điều tra.
Sau một hồi lâu, cô ngửa đầu xoa bóp cái cổ cứng ngắc đau nhức, đang lúc cúi đầu thì nhìn thấy bó hoa hồng sắp khô héo dưới bàn làm việc.
Cô đã nhận được nó từ ba ngày trước.
Lúc đó cô chuẩn bị đi làm nhiệm vụ nên chưa kịp đọc tấm thiệp trong bó hoa hồng, chỉ tiện tay ném xuống dưới bàn làm việc, cho đến giờ phút này, cuối cùng Chu Cẩn mới có thời gian để ý tới.
Một tấm thiệp như này chỉ có thể được tặng từ cửa hàng hoa.
Nó có họa tiết màu hồng nhạt, được viết bằng bút máy với phông chữ mạnh mẽ: “Gửi cô Chu Cẩn.”
Chu Cẩn không thể không nhận ra nét chữ cứng cáp này, là Giang Hàn Thanh tặng.
Cô nhặt bó hoa hồng lên rồi đặt lại trên bàn, vân vê những cánh hoa héo úa, sau một lúc, cô biết mình hẳn là nên về nhà một chuyến.
Giang Hàn Thanh là một giáo sư của trường đại học.
Để thuận tiện cho việc đi lại, anh đã mua một căn hộ gần trường.
Căn hộ chỉ có một phòng ngủ vì thường ngày anh chỉ sống một mình.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Chu Cẩn đến nhà anh.
Căn hộ rộng rãi và sáng sủa, màu sắc trang trí là xám lạnh, giống như tính cách của Giang Hàn Thanh, lạnh lùng và yên tĩnh.
Cô đang đi dép lê của Giang Hàn Thanh, quần áo đang mặc cũng là đồ ngủ của anh.
Cho đến lúc này, cô mới chợt nhận ra mình đã thật sự kết hôn với người đàn ông này.
Tim của Chu Cẩn đột nhiên nhảy lên một cách khó hiểu.
Lúc này, Giang Hàn Thanh từ phòng tắm đi ra, cửa “lạch cạch” một tiếng, âm thanh không lớn nhưng lại khiến cô giật mình kinh ngạc.
Chu Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, “Giang…”
“Sấy khô tóc trước khi ngủ.”
Chu Cẩn có mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại, trông có vẻ tài giỏi và nhanh nhẹn.
Thật ra khi còn bé tóc của cô rất dài, đen bóng như lụa là, sau này cắt bỏ thì có chiều dài như hiện tại.
Nhưng cô không cảm thấy đau lòng, mà ngược lại còn giúp cô giảm không ít phiền toái.
Cô làm theo lời của Giang Hàn Thanh, quay lại phòng tắm để sấy khô tóc mới ra ngoài.
Giang Hàn Thanh đã lên giường, đang đọc sách dưới ngọn đèn ngủ, không thấy rõ nội dung của quyển sách, cũng không biết đó là sách gì.
Bây giờ Chu Cẩn chẳng có tâm tư để ý xem anh đang đọc sách gì, cô đang nghĩ: “Mình nên ngủ ở đâu?”
Ngủ chung giường với anh sao? Từ lúc họ gặp mặt cho đến khi kết hôn chỉ vỏn vẹn ba tháng, hai người còn lâu mới có tiến triển nhanh như vậy.
Nếu vội vàng lên giường thì không khéo Giang Hàn Thanh lại nghĩ cô đang mưu đồ sắc đẹp của anh cũng nên.
Ngủ trên sàn?
Đây là một ý tưởng khá tốt.
Chu Cẩn nói: “Em sẽ ngủ dưới đất, vì sáng mai em muốn trở lại Cục sớm, sợ đánh thức anh.”
Giang Hàn Thanh ngước nhìn cô.
Mắt của anh là mắt phượng, đuôi mắt dài và hẹp, mí mắt mỏng, con ngươi đen như mực, ánh mắt sắc bén như dao phẫu thuật, có thể phân tích người ta từ đầu đến chân.
Sinh viên của Giang Hàn Thanh mà bị anh nhìn như này, đoán chừng cậu ta sẽ khóc thét lên mất, nhưng Chu Cẩn có thể nhìn thấy một biểu cảm trong mắt anh: “Anh gặp quỷ à?”
Tuy rằng từ đầu đến cuối Giang Hàn Thanh không nói một lời, nhưng sự áp chế vô hình của anh khiến Chu Cẩn hiểu được là cô không thể ngủ dưới đất – phong độ đàn ông của Giang Hàn Thanh không cho phép, nhưng bản thân anh rõ ràng cũng không có ý xả thân ngủ dưới sàn.
Chu Cẩn trèo lên giường như rùa bò, rồi dựa sát mép giường, kéo một góc nhỏ chăn bông, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống.
“Ngày mai mấy giờ?” Giang Hàn Thanh vẫn đang đọc sách, vờ như vô tình hỏi một câu.
Chu Cẩn sửng sốt: “Mấy giờ gì?”
Giang Hàn Thanh nói: “Khi nào em đi làm, anh đưa em đi.”
Chu Cẩn nhanh chóng từ chối, nói: “Không, không cần, em tự ngồi tàu điện ngầm được rồi, nhanh đến nơi lắm.
Anh cứ làm việc của anh là được.”
Giang Hàn Thanh: “Không bận lắm.”
Chu Cẩn: “…”
Một khi Giang Hàn Thanh đã quyết định điều gì thì thật sự rất khó từ chối.
Một lúc sau, Giang Hàn Thanh để sách xuống rồi vươn tay kéo tắt đèn ngủ, khiến toàn bộ căn phòng tối đen.
Rèm cửa chỉ kéo một phần nên có một chút ánh sáng lọt vào, mông lung mờ mịt.
Hai người im lặng, rồi lại im lặng.
Chu Cẩn biết anh chưa ngủ, khẳng định là anh cũng biết cô chưa ngủ, giả vờ thật lúng túng, vì thế Chu Cẩn cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng này: “Vừa rồi anh đọc sách gì thế?”
“«Chúa tể của những chiếc nhẫn».”
“……Ồ.”
Thật sự không nghĩ Giang Hàn Thanh có thể đọc sách này, Chu Cẩn cho rằng anh sẽ đọc một đống sách chuyên môn cao thâm mà ngay cả tên sách cũng làm người khác khó hiểu.
Không ngờ, đó lại là một cuốn tiểu thuyết ma thuật.
Chu Cẩn nhạt nhẽo nói: “Nghe nói … bộ phim rất hay…”
Anh khẽ “Ừ” một tiếng trầm thấp.
Chu Cẩn nói tiếp: “Em nhận được hoa hồng rồi.
Cảm ơn.”
Giang Hàn Thanh thản nhiên đáp: “Sinh viên làm thí nghiệm trồng thử.
Em thích là tốt rồi.”
“À, vậy cảm ơn sinh viên đó.”
Giang Hàn Thanh: “…”
Chu Cẩn nghĩ rằng trò chuyện ngắn gọn như vậy là việc cần thiết của các cặp vợ chồng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô có thể yên tâm nói: “Em ngủ đây.”
Giang Hàn Thanh không đáp lại.
Tiếng hít thở lẳng lặng vang lên trong phòng.
Chu Cẩn mệt muốn chết nhưng khi cô thật sự nằm xuống, thì ngược lại một hồi lâu vẫn không ngủ được.
Cô nhớ lại cuộc hôn nhân của mình với Giang Hàn Thanh.
Hai người quen nhau từ khi còn nhỏ, lớn lên cũng không thường xuyên liên lạc với nhau, bây giờ mới có thể gặp lại là do cha mẹ hai bên sắp đặt.
Về chuyện hôn sự, cha mẹ nhà họ Giang và nhà họ Chu còn nhiệt tình hơn hai người trong cuộc.
Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn đã có vài lần hẹn hò.
Còn chưa kịp xem tuổi của hai người có hợp nhau không, thì thế hệ trước đã suy nghĩ để họ về chung một nhà rồi.
Giang Hàn Thanh ít nói, tính tình cũng nhạt, nhưng không ngờ lại làm một chuyện vô cùng khó xử, kinh thiên động địa, đó là ba tháng sau anh đã cầu hôn cô.
Điều buồn cười hơn nữa là cách làm của Chu Cẩn còn tệ hơn thế, đồng ý ngay lập tức.
Chí ít Giang Hàn Thanh rất chung thủy.
Chu Cẩn coi trọng anh ở điểm này nhất.
“Chu Cẩn.”
Anh gọi cô một tiếng, đầu óc mê man của Chu Cẩn dần tỉnh táo lại, cô trả lời như nói mơ: “Em đây.”
Một lòng bàn tay hơi lạnh chạm vào lưng Chu Cẩn.
Cô kích động giật nảy người, hoàn toàn tỉnh táo, cô hơi khom lưng về trước, né tránh bàn tay của Giang Hàn Thanh, quay đầu lại hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Không kịp chuẩn bị trước, hơi thở nóng bỏng mạnh mẽ đến gần, Giang Hàn Thanh hôn lên môi cô.
Một chút nông, một chút sâu, nông là thăm dò, sâu là say mê.
Chu Cẩn sững sờ hai ba giây, khi kịp phản ứng lại không kháng cự như trong tưởng tượng.
Chu Cẩn không biết mùi hương sạch sẽ và sảng khoái trên người anh là mùi gì, nhưng nó rất dễ chịu và thoải mái.
Nụ hôn của anh không mãnh liệt, còn trìu mến, anh không biết từ đâu mà mình có bản lĩnh này, tựa như sinh ra đã biết cách làm thế nào để thể hiện thỉnh cầu của mình bằng một nụ hôn.
Ít nhất Chu Cẩn có thể cảm nhận được.
Cô không đạo đức giả đến mức đồng ý gả cho người ta, mà lại thanh cao từ chối loại yêu cầu này.
Huống hồ Giang Hàn Thanh còn đẹp trai như vậy.
Cô kéo cổ áo anh rồi dần dần nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, anh giơ tay vuốt ve mặt Chu Cẩn, tách cô ra một chút.
Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt của anh ánh lên tia sáng rực rỡ, như những vì sao trên trời.
Chu Cẩn thở hổn hển vài hơi, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh thơm quá.”
“Thật sao?” Giọng anh hơi khàn, nghe xong thì lỗ tai của Chu Cẩn ngứa ngáy.
Giang Hàn Thanh cúi người đến gần, nhẹ giọng hỏi: “Có thơm hơn so với Tưởng Thành không?”.
Đêm mưa.
Những hạt mưa loang lổ đọng lại trên các ô cửa kính, khiến những ngọn đèn dầu trong thành phố trở nên mơ hồ như một dải ngân hà.
Đây là lần đầu tiên Chu Cẩn về nhà sau khi kết hôn với Giang Hàn Thanh.
Suốt một tuần qua, cô thật sự bận đến mức chóng mặt.
Một thi thể phụ nữ được tìm thấy bên bờ sông Thông ở ngoại ô thành phố.
Căn cứ vào vết thương trên đầu của nạn nhân, bác sĩ pháp y kết luận sơ bộ đây là một vụ giết người.
Thành phố Hải Châu luôn có trị an tốt, nửa năm nay không có vụ án mạng nào thuộc phạm vi quản lý của quận Nam Thành.
Lần này quần chúng vây xem đã quay video và chụp ảnh các thứ đưa lên mạng, ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của dư luận.
Đích thân lãnh đạo cục thành phố hỏi về vụ án, nên đội trọng án hết sức nghiêm túc không dám lơ là.
Suốt một tuần qua, Chu Cẩn và các đồng nghiệp khác gần như ngày đêm điều tra không ngừng nghỉ.
Đáng tiếc, đã một tuần trôi qua nhưng vụ việc vẫn chưa có nhiều tiến triển.
Trở lại văn phòng, Chu Cẩn mệt mỏi đến mức không mở mắt nổi, cô miễn cưỡng lên tinh thần rồi xem qua bản ghi chép thẩm vấn của cuộc điều tra.
Sau một hồi lâu, cô ngửa đầu xoa bóp cái cổ cứng ngắc đau nhức, đang lúc cúi đầu thì nhìn thấy bó hoa hồng sắp khô héo dưới bàn làm việc.
Cô đã nhận được nó từ ba ngày trước.
Lúc đó cô chuẩn bị đi làm nhiệm vụ nên chưa kịp đọc tấm thiệp trong bó hoa hồng, chỉ tiện tay ném xuống dưới bàn làm việc, cho đến giờ phút này, cuối cùng Chu Cẩn mới có thời gian để ý tới.
Một tấm thiệp như này chỉ có thể được tặng từ cửa hàng hoa.
Nó có họa tiết màu hồng nhạt, được viết bằng bút máy với phông chữ mạnh mẽ: “Gửi cô Chu Cẩn.”
Chu Cẩn không thể không nhận ra nét chữ cứng cáp này, là Giang Hàn Thanh tặng.
Cô nhặt bó hoa hồng lên rồi đặt lại trên bàn, vân vê những cánh hoa héo úa, sau một lúc, cô biết mình hẳn là nên về nhà một chuyến.
Giang Hàn Thanh là một giáo sư của trường đại học.
Để thuận tiện cho việc đi lại, anh đã mua một căn hộ gần trường.
Căn hộ chỉ có một phòng ngủ vì thường ngày anh chỉ sống một mình.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Chu Cẩn đến nhà anh.
Căn hộ rộng rãi và sáng sủa, màu sắc trang trí là xám lạnh, giống như tính cách của Giang Hàn Thanh, lạnh lùng và yên tĩnh.
Cô đang đi dép lê của Giang Hàn Thanh, quần áo đang mặc cũng là đồ ngủ của anh.
Cho đến lúc này, cô mới chợt nhận ra mình đã thật sự kết hôn với người đàn ông này.
Tim của Chu Cẩn đột nhiên nhảy lên một cách khó hiểu.
Lúc này, Giang Hàn Thanh từ phòng tắm đi ra, cửa “lạch cạch” một tiếng, âm thanh không lớn nhưng lại khiến cô giật mình kinh ngạc.
Chu Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, “Giang…”
“Sấy khô tóc trước khi ngủ.”
Chu Cẩn có mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại, trông có vẻ tài giỏi và nhanh nhẹn.
Thật ra khi còn bé tóc của cô rất dài, đen bóng như lụa là, sau này cắt bỏ thì có chiều dài như hiện tại.
Nhưng cô không cảm thấy đau lòng, mà ngược lại còn giúp cô giảm không ít phiền toái.
Cô làm theo lời của Giang Hàn Thanh, quay lại phòng tắm để sấy khô tóc mới ra ngoài.
Giang Hàn Thanh đã lên giường, đang đọc sách dưới ngọn đèn ngủ, không thấy rõ nội dung của quyển sách, cũng không biết đó là sách gì.
Bây giờ Chu Cẩn chẳng có tâm tư để ý xem anh đang đọc sách gì, cô đang nghĩ: “Mình nên ngủ ở đâu?”
Ngủ chung giường với anh sao? Từ lúc họ gặp mặt cho đến khi kết hôn chỉ vỏn vẹn ba tháng, hai người còn lâu mới có tiến triển nhanh như vậy.
Nếu vội vàng lên giường thì không khéo Giang Hàn Thanh lại nghĩ cô đang mưu đồ sắc đẹp của anh cũng nên.
Ngủ trên sàn?
Đây là một ý tưởng khá tốt.
Chu Cẩn nói: “Em sẽ ngủ dưới đất, vì sáng mai em muốn trở lại Cục sớm, sợ đánh thức anh.”
Giang Hàn Thanh ngước nhìn cô.
Mắt của anh là mắt phượng, đuôi mắt dài và hẹp, mí mắt mỏng, con ngươi đen như mực, ánh mắt sắc bén như dao phẫu thuật, có thể phân tích người ta từ đầu đến chân.
Sinh viên của Giang Hàn Thanh mà bị anh nhìn như này, đoán chừng cậu ta sẽ khóc thét lên mất, nhưng Chu Cẩn có thể nhìn thấy một biểu cảm trong mắt anh: “Anh gặp quỷ à?”
Tuy rằng từ đầu đến cuối Giang Hàn Thanh không nói một lời, nhưng sự áp chế vô hình của anh khiến Chu Cẩn hiểu được là cô không thể ngủ dưới đất – phong độ đàn ông của Giang Hàn Thanh không cho phép, nhưng bản thân anh rõ ràng cũng không có ý xả thân ngủ dưới sàn.
Chu Cẩn trèo lên giường như rùa bò, rồi dựa sát mép giường, kéo một góc nhỏ chăn bông, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống.
“Ngày mai mấy giờ?” Giang Hàn Thanh vẫn đang đọc sách, vờ như vô tình hỏi một câu.
Chu Cẩn sửng sốt: “Mấy giờ gì?”
Giang Hàn Thanh nói: “Khi nào em đi làm, anh đưa em đi.”
Chu Cẩn nhanh chóng từ chối, nói: “Không, không cần, em tự ngồi tàu điện ngầm được rồi, nhanh đến nơi lắm.
Anh cứ làm việc của anh là được.”
Giang Hàn Thanh: “Không bận lắm.”
Chu Cẩn: “…”
Một khi Giang Hàn Thanh đã quyết định điều gì thì thật sự rất khó từ chối.
Một lúc sau, Giang Hàn Thanh để sách xuống rồi vươn tay kéo tắt đèn ngủ, khiến toàn bộ căn phòng tối đen.
Rèm cửa chỉ kéo một phần nên có một chút ánh sáng lọt vào, mông lung mờ mịt.
Hai người im lặng, rồi lại im lặng.
Chu Cẩn biết anh chưa ngủ, khẳng định là anh cũng biết cô chưa ngủ, giả vờ thật lúng túng, vì thế Chu Cẩn cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng này: “Vừa rồi anh đọc sách gì thế?”
“«Chúa tể của những chiếc nhẫn».”
“……Ồ.”
Thật sự không nghĩ Giang Hàn Thanh có thể đọc sách này, Chu Cẩn cho rằng anh sẽ đọc một đống sách chuyên môn cao thâm mà ngay cả tên sách cũng làm người khác khó hiểu.
Không ngờ, đó lại là một cuốn tiểu thuyết ma thuật.
Chu Cẩn nhạt nhẽo nói: “Nghe nói … bộ phim rất hay…”
Anh khẽ “Ừ” một tiếng trầm thấp.
Chu Cẩn nói tiếp: “Em nhận được hoa hồng rồi.
Cảm ơn.”
Giang Hàn Thanh thản nhiên đáp: “Sinh viên làm thí nghiệm trồng thử.
Em thích là tốt rồi.”
“À, vậy cảm ơn sinh viên đó.”
Giang Hàn Thanh: “…”
Chu Cẩn nghĩ rằng trò chuyện ngắn gọn như vậy là việc cần thiết của các cặp vợ chồng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô có thể yên tâm nói: “Em ngủ đây.”
Giang Hàn Thanh không đáp lại.
Tiếng hít thở lẳng lặng vang lên trong phòng.
Chu Cẩn mệt muốn chết nhưng khi cô thật sự nằm xuống, thì ngược lại một hồi lâu vẫn không ngủ được.
Cô nhớ lại cuộc hôn nhân của mình với Giang Hàn Thanh.
Hai người quen nhau từ khi còn nhỏ, lớn lên cũng không thường xuyên liên lạc với nhau, bây giờ mới có thể gặp lại là do cha mẹ hai bên sắp đặt.
Về chuyện hôn sự, cha mẹ nhà họ Giang và nhà họ Chu còn nhiệt tình hơn hai người trong cuộc.
Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn đã có vài lần hẹn hò.
Còn chưa kịp xem tuổi của hai người có hợp nhau không, thì thế hệ trước đã suy nghĩ để họ về chung một nhà rồi.
Giang Hàn Thanh ít nói, tính tình cũng nhạt, nhưng không ngờ lại làm một chuyện vô cùng khó xử, kinh thiên động địa, đó là ba tháng sau anh đã cầu hôn cô.
Điều buồn cười hơn nữa là cách làm của Chu Cẩn còn tệ hơn thế, đồng ý ngay lập tức.
Chí ít Giang Hàn Thanh rất chung thủy.
Chu Cẩn coi trọng anh ở điểm này nhất.
“Chu Cẩn.”
Anh gọi cô một tiếng, đầu óc mê man của Chu Cẩn dần tỉnh táo lại, cô trả lời như nói mơ: “Em đây.”
Một lòng bàn tay hơi lạnh chạm vào lưng Chu Cẩn.
Cô kích động giật nảy người, hoàn toàn tỉnh táo, cô hơi khom lưng về trước, né tránh bàn tay của Giang Hàn Thanh, quay đầu lại hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Không kịp chuẩn bị trước, hơi thở nóng bỏng mạnh mẽ đến gần, Giang Hàn Thanh hôn lên môi cô.
Một chút nông, một chút sâu, nông là thăm dò, sâu là say mê.
Chu Cẩn sững sờ hai ba giây, khi kịp phản ứng lại không kháng cự như trong tưởng tượng.
Chu Cẩn không biết mùi hương sạch sẽ và sảng khoái trên người anh là mùi gì, nhưng nó rất dễ chịu và thoải mái.
Nụ hôn của anh không mãnh liệt, còn trìu mến, anh không biết từ đâu mà mình có bản lĩnh này, tựa như sinh ra đã biết cách làm thế nào để thể hiện thỉnh cầu của mình bằng một nụ hôn.
Ít nhất Chu Cẩn có thể cảm nhận được.
Cô không đạo đức giả đến mức đồng ý gả cho người ta, mà lại thanh cao từ chối loại yêu cầu này.
Huống hồ Giang Hàn Thanh còn đẹp trai như vậy.
Cô kéo cổ áo anh rồi dần dần nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, anh giơ tay vuốt ve mặt Chu Cẩn, tách cô ra một chút.
Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt của anh ánh lên tia sáng rực rỡ, như những vì sao trên trời.
Chu Cẩn thở hổn hển vài hơi, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh thơm quá.”
“Thật sao?” Giọng anh hơi khàn, nghe xong thì lỗ tai của Chu Cẩn ngứa ngáy.
Giang Hàn Thanh cúi người đến gần, nhẹ giọng hỏi: “Có thơm hơn so với Tưởng Thành không?”.