-
Phần 4 END
11.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cảm thấy tôi là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Chẳng mấy nữa mà 30 tuổi, không có công việc ổn định, không có mối quan hệ ổn định, cũng chẳng có một cuộc sống ổn định.
Trông mắt họ, tôi chưa bao giờ trưởng thành.
Đặc biệt là Tống Tuyên Thành.
Trong mắt anh ta, đừng nói là trưởng thành, có lẽ tôi còn chưa thành niên ấy chứ.
Xem ra trước đây Tống Tuyên Thành từ chối tôi bởi vì tôi và anh ta không phải cùng một loại người.
Tôi đang cảm thấy cảm xúc hỗn loạn thì dưới gầm bàn, Khương Thần nhẹ nhàng cầm tay tôi, cảm giác ấm áp trong nháy mắt đã khiến tôi an tâm hơn.
Khương Thần nói: “Tôi cảm thấy chị ấy chăm sóc tôi rất tốt. Chị ấy siêu lợi hại, không cần người khác chỉ trích.”
Tôi nhéo nhéo ngón tay Khương Thần ở phía dưới bày tỏ đồng ý.
Tống Tuyên Thành đứng dậy: “Bơ dính vào quần áo rồi, anh đi nhà vệ sinh.”
Khi đi ngang qua, anh ta nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn đứng dậy đi theo: “Tống Tuyên Thành, để tôi nói cho anh làm sao điều chỉnh nước nóng nước lạnh.”
Sau khi tôi đi vào, Tống Tuyên Thành đóng cửa đến “cạch” một cái.
“Tinh Tinh, em trưởng thành rồi.”
Tôi: Nói xàm vậy trời, năm năm chả nhẽ không lớn được tí nào? Hoa màu cũng đã đổi mấy lượt rồi.
Tống Tuyên Thành hít một hơi thật sâu, hốc mắt ửng đỏ: “Tinh Tinh, anh hối hận rồi”
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Dự án của anh thất bại hay là đầu tư cổ phiếu bị thua lỗ?”
Tống Tuyên Thành không nhịn được bật cười, chậm rãi đi đến gần tôi.
Trong không gian nhỏ hẹp, tôi có thể ngửi được mùi nước hoa trên người anh ta, mùi ngọt ngào, không giống phong cách bình thường.
“Tinh Tinh, em thấy mùi này có quen không? Chai nước hoa này em tặng anh vào dịp sinh nhặt năm ngoái.”
Tôi nhớ hình như chai nước hoa này tôi mua về nhưng thấy mùi không dễ chịu nên tiện tay tặng anh ta làm quà sinh nhật.
Tôi đẩy anh ta ra, hạ giọng nói: “Tống Tuyên Thành, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Tống Tuyên Thành chống hai tay bên cạnh tôi, thì thầm: “Tinh Tinh, em có thể yêu anh thêm một lần nữa, được không?”
“Tinh Tinh, anh sai rồi. Anh yêu em, anh vẫn luôn yêu em, và chỉ yêu mình em thôi.”
Tôi tỉnh táo lại, cười đắng chát: “Tống Tuyên Thành, anh quên năm năm trước anh đã làm gì à? Bây giờ anh nói với tôi những lời này, anh thấy rất thú vị phải không?”
Tôi quay người định mở cửa nhưng Tống Tuyên Thành đã đưa tay kéo tôi lại.
“Tinh Tinh, rất xin lỗi, năm năm trước anh quá nhát gan, lo trước lo sau, anh sợ những lời bàn tán xung quanh. Nhưng bây giờ anh nghĩ rõ ràng rồi, anh chỉ muốn ở bên cạnh người anh yêu mà thôi.”
“Tinh Tinh, anh rất vui khi ở bên em. Cầu xin em, hãy cho anh một cơ hội được không?”
Nước mắt của Tống Tuyên Thành rơi xuống mu bàn tay của tôi, nóng như thiêu như đốt.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của Tống Tuyên Thành, cũng là lần đầu tiên thấy anh ta dùng hai chữ “cầu xin”.
Trong ấn tượng của tôi, anh ta luôn mang dáng vẻ nắm chắc mọi thứ trong tay, vân đạm phong khinh.
Chưa bao giờ hèn mọn, chật vật như bây giờ.
Bên ngoài, giọng nói của Khương Thần vang lên: “Chị, rượu của chị đến rồi.”
Tôi dùng sức đẩy Tống Tuyên Thành ra.
Anh ta cúi đầu: “Xin lỗi, Tinh Tinh, anh đã làm em sợ. Vốn dĩ, anh không muốn làm như thế nhưng Khương Thần…”
“Anh cảm giác em đối xử với cậu ta và người khác không giống nhau. Vì vậy, anh hơi nóng nảy.”
Tôi không trả lời, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nếu đã nhìn ra tình cảm của tôi đối với Khương Thần, thì anh ta nên biết điều, không đến làm phiền tôi nữa.
Trước đây Tống Tuyên Thành luôn chê tôi trẻ con, còn anh ta bây giờ…
12.
Khương Thần đã lấy rượu đặt trên bàn, nhưng trong chai chỉ còn một nửa.
Khương Thần: “Chị, em cảm thấy hơi không thoải mái ~”
Tôi quay người ra lệnh đuổi khách với Tống Tuyên Thành: “Khương Thần không thoải mái, anh có thể về trước không?”
Tống Tuyên Thành ngẩng đầu cười khổ: “Được, anh hiểu rồi. Tinh Tinh, anh đến muộn phải không?”
Sau khi đóng cửa, tôi lo lắng nhìn Khương Thần.
“Chỗ nào không thoải mái? Có phải vì chúng ta dùng chung thìa, nên em có phản ứng kích ứng không?”
Khương Thần lắc đầu, ánh mắt dịu dàng dần tan rã nhìn tôi.
Tôi: “… em uống say rồi phải không?”
Khương Thần nhìn thẳng vào mắt tôi, động tác hơi chậm chạp hỏi: “Chị, chị nói gì với anh ta thế?”
Không hiểu sao khi nghe câu hỏi này, tôi có cảm giác như mình đi vụng trộm bị bắt tại trận.
Khương Thần loạng choạng đứng dậy, tôi vô thức muốn lại gần dìu em ấy, nhưng lại lo lắng cho bộ xương già của mình không chịu nổi tra tấn.
Nghĩ đi nghĩ lại, khi Khương Thần chuẩn bị tiếp xúc thân mật với nền nhà, tôi vẫn ôm lấy em ấy.
Say rượu biết đâu sẽ có ít phản ứng hơn.
Mùi rượu hòa lẫn với mùi bạc hà thơm mát bao trùm lấy tôi, tôi theo dõi nhất cử nhất động của Khương Thần, đề phòng em ấy đột nhiên kích động.
Khương Thần vẫn còn đang lẩm bẩm: “Chị, có phải trước đây chị từng thích anh ta không?”
Đôi mắt rất sắc bén.
Tiểu yêu tinh mềm mại, ngoan ngoãn, chơi rất vui.
Tôi vừa dìu Khương Thần đến bên giường vừa trả lời:
“Ừ, năm năm trước từng thích, coi là mối tình đầu cũng được nhưng từ lâu chị đã không còn cảm giác với anh ta rồi.”
Giọng nói Khương Thần hơi khàn khàn: “Vậy bây giờ chị thích ai?”
Dù sao bây giờ Khương Thần cũng đang say, tôi nói gì chắc em ấy cũng không thể nhớ được đâu.
Tôi cố ý dùng giọng trêu chọc nói: “Chị thích em, chị thích em nhất.”
Lúc sắp đến giường, tôi và Khương Thần không biết vì sao mà vấp phải nhau.
Tôi ngã xuống giường với em ấy.
Trong lúc bối rối không cẩn thận chạm vào bộ phận nào đó.
Khương Thần nhẹ nhàng rên khẽ một tiếng.
Tôi muốn đứng dậy nhưng cánh tay Khương Thần đã vòng qua eo tôi.
Tôi chỉ có thể chống tay xuống hai bên, cố gắng giữ một chút khoảng cách với Khương Thần.
Vừa cúi đầu là khuôn mặt tinh tế và yết hầu gợi cảm của Khương Thần.
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy bụng dưới khô nóng.
“Khương… Khương Thần, bây giờ em có cảm giác muốn đánh người không?”
Đôi mắt thất thần của em ấy chậm rãi tập trung vào mặt tôi, nói: “Không.”
Không! Em ấy nói không kìa.
Tôi chậm rãi buông lỏng hai tay, sát lại gần Khương Thần.
“Thế này thì sao, em có cảm giác gì không?”
Khương Thần gật đầu.
Trái tim tôi nhảy lên tận họng, chuẩn bị mở ra hình thức phòng ngự.
“Em cảm thấy, chị thơm quá ~”
… Tôi nghi ngờ em ấy đang dụ dỗ tôi.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân là do Khương Thần bắt đầu trước.
Tôi chỉ phạm sai lầm mà bất kì người phụ nữ nào trên thế giới cũng sẽ phạm phải…mà thôi.
Tôi nuốt nước bọt, luồn tay vào tóc Khương Thần, vuốt ve, mân mê từng sợi tóc mượt mà.
“Khương Thần, chị có thể làm một ít chuyện không tốt được không?”
Khương Thần ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói vì khàn khàn mà mang thêm mấy phần câu dẫn.
“Chị có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Tôi từ từ cúi xuống, chạm vào môi Khương Thàn như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào liền rời đi.
Thật mềm, còn có mùi rượu thoang thoảng.
Có chút gấp gáp.
Tôi và Khương Thần im lặng nhìn nhau vài giây, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Ánh mắt Khương Thần nhìn tôi ngày càng trở nên nóng rực và phức tạp.
Giống như một mồi lửa, trực tiếp đốt cháy tim tôi.
Tôi quyết tâm, cúi đầu xuống, hôn sâu.
Lúc đầu Khương Thần còn non nớt, thiếu kinh nghiệm, toàn bộ quá trình đều bị tôi cuốn đi.
Nhưng học sinh xuất sắc mãi là học sinh xuất sắc, phương diện nào cũng phát triển.
Rất nhanh Khương Thần đã tìm ra phương pháp, xoay người đổi vị trí với tôi.
Tôi bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, khóe mắt cũng rơm rớm nước mắt.
Để tránh tình hình trở nên mất kiểm soát, tôi lợi dụng lúc nghỉ ngơi lấy hơi, lộn nhào trốn về phòng của mình.
13.
Khi trở về phòng, tôi soi gương. Bờ môi hơi sưng, son cũng lem luốc hết cả.
Hơi thở gấp gáp, cổ áo thì lộn xộn.
Quần áo nhăn nhúm, còn thiếu một chiếc cúc.
Tôi che mắt, vùi mình trên giường, gương mặt bắt đầu nóng phừng phừng.
Cố Tinh Tinh, sao mày không có tí tiền đồ nào thế hả!
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để chiếm tiện nghi!
Côn đồ còn có văn hóa hơn mày!
Thế nhưng, nói cũng lạ.
Đã tiếp xúc thân mật đến mức này vậy mà Khương Thần không có cảm giác muốn đánh người.
Chẳng lẽ say rượu là một cái bug?
Tôi gửi tin nhắn thử hỏi anh Thành.
Kết quả Cố Nhất lại gửi đến một tin nhắn thoại.
Cố Nhất: “Cái quần què gì vậy Cố Tinh Tinh, mày mau thu lại những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu cho anh. Đừng nói say rượu, lúc Khương Thần ngủ thiếp đi, mẹ em ấy hôn một xíu, em ấy còn sốt hẳn 3 ngày.”
Tôi: “Anh Thành đâu rồi?”
Cố Nhất: “Anh Thành đang bận sáng tác bài hát. Chương trình ca nhạc của bọn anh sắp kết thúc rồi, cuối cùng còn có buổi biểu diễn ngoài trời. Tuần sau nhớ dẫn Khương Thần đến xem. Anh yêu em tim tim!”
……
Mấu chốt là ngày mai tôi không biết đối mặt với Khương Thần như thế nào.
Có lẽ bởi vì quá lo lắng, bảy giờ sáng tôi đã dậy.
Nằm vật vờ suy nghĩ về cuộc đời chẳng mấy chốc cũng đã bảy giờ rưỡi.
Tôi lấy hết can đảm mở cửa, đúng lúc Khương Thần cũng vừa đi chạy trở về.
Tràn đầy hormone tuổi trẻ.
Chiếc áo phông ướt dẫm mồ hôi mơ hồ phác họa hình dáng cơ bụng.
Ngay lúc tôi quay đầu rời đi, chuẩn bị về phòng thì Khương Thần gọi lại:
“Chị, sáng hôm nay chị muốn ăn gì?”
Chẳng lẽ… Khương Thần đã quên mất kí ức ngày hôm qua rồi?
Tôi quay lại nói: “Bánh trứng dăm bông và cháo trắng.”
Khương Thần cong môi cười trả lời: “Được, vậy để em đi tắm trước.”
Em ấy trông rất vui vẻ, khi cười còn hiện ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Có vẻ như không nhớ rồi.
Lúc ăn sáng.
Khương Thần nắm tay tôi kéo đến bàn ăn.
Tôi hơi khó hiểu: “Khương Thần, hôm nay em…”
Tôi cân nhắc từ ngữ một chút.
“Hôm nay em, rất thích cùng người khác thân mật.”
Ừm… Từ này hình như cũng không đúng lắm.
Tôi cúi đầu húp cháo cho đỡ xấu hổ.
Khương Thần thản nhiên trả lời: “Hôn cũng hôn rồi, chúng ta không thể nắm tay à?”
“Khụ khụ … khục.”
Ngụm cháo trong miệng tôi suýt phun ra ngoài.
Khương Thần lo lắng vỗ lưng cho tôi: “Chị bị bỏng hả?”
Tôi xua xua tay: “Em, em còn nhớ hả?”
Khương Thần cười tươi, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù chị hôn xong rồi chạy mất, nhưng em không phải là không biết.”
Tôi nghi ngờ nhìn em ấy: “Em có phát sốt không?”
Khương Thần lắc đầu.
“Em cũng không biết vì sao. Nhưng chị và người khác không giống nhau.”
Khương Thần ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Cố Tinh Tinh.”
Đây là lần thứ hai Khương Thần gọi thẳng tên tôi, giọng điệu dịu dàng, lưu luyến.
“Những lời chị nói hôm qua có được tính không?”
Không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Khương Thần, tôi hơi quay đầu: “Hôm qua chị nói gì cơ?”
KHương Thần: “Chị quên rồi à?”
Tôi bối rồi, chỉ có thể giả vờ ngơ ngác: “Hả, chị không nhớ rõ lắm.”
Khương Thần xích lại gần tôi: “Chị có muốn em giúp chị nhớ lại không?”
Đôi mắt của Khương Thần rất xinh đẹp, chói mắt như chứa biển rộng đầy sao.
Mỗi lần nhìn vào tôi không thể thoát ra được.
Vì vậy sau khi Khương Thần nhìn chằm chằm tôi không bao lâu, tôi mơ mơ hồ hồ trả lời: “Muốn.”
Khương Thần thực sự đã khôi phục lại tình huống ngày hôm qua rất tốt, thậm chí còn hơn chứ không có kém.
Nửa sau quá trình, tôi dần mất đi khí lực, chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của Khương Thần mới không tụt xuống khỏi ghế.
Đũa không biết bị ai đụng phải, rơi xuống đất phát ra tiếng giòn tan.
Nhưng không ai quan tâm.
14.
Trên đường đến buổi biểu diễn, tôi dựa vào cửa xe, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của Khương Thần.
Sáng nay, tôi nằm ỳ trên giường thêm mười phút.
Kết quả, trong mười phút này, Khuông Thần đã lên kế hoạch cho phần đời còn lại của mình.
Đầu tiên, em ấy gọi cho cha mẹ và nói rằng em ấy không muốn quay lại nước ngoài nữa.
Sau đó lại gọi cho viện nghiên cứu nước ngoài xin từ chức.
Tiếp nữa, lại nhận thêm một cuộc điện thoại của sở nghiên cứu trong nước, hẹn thời gian phỏng vấn.
Cuối cùng là nhận điện thoại của bên bất động sản, trao đổi mấy phút về giá nhà.
Toàn bộ quá trình giọng điệu đều đều, không chút do dự, dửng dưng như đang sắp xếp công việc của người khác.
Trong lòng tôi hơi chua xót.
Dù sao tôi cũng có thể bị coi là bắt cóc con trai của người khác đó.
Đến giữa trưa, ánh nắng xuyên qua cửa xe, hắt lên khuôn mặt của Khương Thần, phác thảo những đường nét tinh tế gần như hoàn mỹ của em ấy.
Tôi định nói, Khương Thần, em có biết hay không, em là người chói mắt nhất tôi từng gặp, giống như những vì sao trên bầu trời.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại thành:
“Khương Thần, chị là cái bug lớn nhất trong cuộc đời của em phải không?”
Khương Thần cong khóe môi, nghiêng người sang nhìn tôi.
“Chị, chị không phải bug, chị là người chói mắt nhất em từng gặp, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.”
Mặc dù rất cảm động, nhưng em ấy đã nói thoại của tôi!
Đây cũng coi như là tâm linh tương thông đi?
Chạng vạng tối, tôi ngủ thiếp đi.
Cảm giác như có con côn trùng nhỏ bay đến mổ nhẹ vào mặt tôi.
Tôi xoay người, ngủ tiếp.
Trong mơ, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói ở Khương Thần ở bên tai.
“Tinh Tinh, cảm ơn em đã cho anh biết cuộc sống có thể tươi đẹp, thú vị đến vậy”
“Tinh Tinh, anh yêu em.”
Tôi vô thức trả lời: “Cục cưng, chị cũng yêu em.”
Sau một ngày dài lái xe ròng rã, cuối cùng chúng tôi cũng đến được buổi biểu diễn.
Lúc xuống xe, chân tôi tê cứng, nếu không có Khương Thần đỡ, thiếu chút nữa tôi quỳ sụp xuống chúc mừng năm mới hàng trăm nghìn người xung quanh rồi.
Khương Thần bảo vệ tôi, chen chúc đi lên khán đài.
Lời mở đầu của Cố Nhất sắp kết thúc.
“… Luôn có một người xuất hiện, như trời sao đêm nay, đột nhiên chiếu sáng cuộc đời từng đen tối và buồn chán của bạn.”
“Bởi vì yêu em, một lần nữa anh yêu cuộc đời.”
Mấy phút phát biểu ngắn ngủi, Khương Thần nghe rất nghiêm túc, trầm ngâm suy nghĩ, thậm chí còn rơi nước mắt…
Làm tôi sợ hết hồn.
Tiếng hát vang lên, tôi mở điện thoại ra chuẩn bị quay chụp thì thấy tin nhắn trả lời của anh Thành.
Ngày hôm Khương Thần uống say, tôi có chút lo lắng, vì vậy nhắn tin hỏi tửu lượng của Khương Thần.
Có lẽ vì anh Thành quá bận rộn, đến tận hôm nay mới có thể trả lời tôi.
Nhưng anh Thành lại nhắn: “Tiểu Thần rất ít khi uống rượu, nhưng tửu lượng không tệ, anh chưa gặp thằng bé uống say bao giờ.”
Chưa- say- rượu- bao giờ?
Vậy thì đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Hai chị em phía sau đang gọi điện thoại cho bạn thân, nội dung cuộc trò chuyện lại rất phù hợp với hoàn cảnh của tôi bây giờ.
“Đàn ông ba phần say, diễn đến mức mày khóc thì tuyệt đối đừng tin. Bọn họ đang lừa mày đấy!”
….
Tôi kéo áo Khương Thần: “Em yêu chị từ khi nào vậy?”
Khương Thần cẩn thận gỡ sợi ruy băng ra khỏi tóc tôi, giọng nói dịu dàng trêu chọc lòng người.
“Có thể là lần đầu tiên em gọi tên chị, hoặc có thể sớm hơn.”
Lần đầu tiên gọi tên tôi là cái đêm em ấy tắm nước lạnh lúc hai giờ sáng.
Phải chăng lúc đó em ấy đã đối với tôi….
Tôi mở to mắt nhìn Khương Thần: “Tại sao em không nói với chị sớm hơn?”
Khương Thần ghé vào tai tôi nói: “Bởi vì em quá yêu chị. Vì vậy em muốn chị cũng yêu em. Em muốn chờ chị, chờ khi chị yêu em thật lòng.”
Phía xa, hình ảnh của tôi và Khương Thần được chiếu lên màn hình lớn.
Bàn tay Khương Thần đặt lên eo tôi siết nhẹ, dịu dàng hôn tôi.
Âm thanh huyên náo của mọi người xung quanh, ngẩng đầu là trời sao lấp lánh.
Nhưng lúc này, chúng tôi chỉ còn có thể nghe tiếng tim đập của nhau.
Chậm chạp mà kiên định.
[HOÀN]