-
39
5tr8, một số tiền rất lớn đối với mọt thàng học sinh cấp 3 như tôi. Đây là số tiền mà tôi đã dành dụm từ rất lâu rồi. Hôm nay đi chợ hoa, tôi sẽ chọn một cây đào thật đẹp về đặt trước của nhà cho hoành tráng. Chọn một câ đào thật rực rỡ để anh em họ hàng gần xa đến chơi khi khen cây đào tôi sẽ tự hào vỗ ngực rằng: “ đào này cháu mua”. Hờ hờ, mói nghĩ thôi mà tôi đã phát sướng lên rồi ý. Tôi đang phê với ý nghĩ đó thì mẹ tôi bảo:
- Mày thì mua với bán gì, phá tiền thì có, để thằng anh mày mua cho.
Tôi nghe xong câu này thì tụt hoàn toàn cảm xúc. Nếu để ông anh tô chọn Đào thì còn gì là cái thú nữa. tôi đang hoang mang thì bố tôi nói với mẹ tôi:
- ‘ Em cứ kệ nó, tiền nó làm ra tự để nó tiêu cho biết nỗi vất vả kiếm ra đồng tiền ntn”.
- Anh cứ chiều nó quá đâm ra hư đấy- mẹ tôi nói rồi vào bếp làm cái gì đó.
- N này, bố bảo nhé, nếu con mua đào cho gia đình thì bố không cấm. con muốn mua cây đào ntn thì tuỳ con, xấu thì người ta chê con, đẹp thì người ta sẽ khen con. Cái đó là tuỳ ở mắt thẩm mĩ của con. Tuy nhiên, đồng tiền con kiếm ra con phải tiêu như thế nào cho thật phù hợp. Bố cho con đi làm thêm là vì lý do đó. Mỗi khi con định dùng tiền để làm một cái gì đó, con hãy nghĩ đến những khoảng thời gian mà con đi giao hàng trễ bị khách la rầy hay là bị té xe trong lúc đi giao hàng. Lúc đó con sẽ suy nghĩ thấu được việc mình đang định làm. Con hiểu chứ.
- Dạ, con hiểu ạ.
- Ukm, hiểu rồi thì đi đi kẻo người ta mua hết đào đep bây giờ.
- Dạ con chào bố ạ.
- Ukm. Đi đi.
Tôi lên con xe đạp điện của tôi phóng một mạch. Phần vì tôi sợ người ta mua hết đào, phần vị sợ nếu để quá trưa mua đào về sẽ không ý nghĩa nữa. Tôi đi qua nhà tú thì thấy Tú đang dắt xe ra cửa. Tôi phanh xe cái kít làm Tú giật mình la:
- Úi cha… anh đi đứng kiểu gì đấy, tông đổ cột cổng nhà em thì sao???
- WTF, em chỉ quan tâm đến cái cột cổng nhà em thôi à??? Thế xe anh thì sao??
- Hờ hờ xe anh hư thì có xe em, còn cột cổng nhà em mà đổ thì trộm vào nhà nó rinh luôn xe em thì sao??
- Thôi thôi, anh lạy em, mà em định đi đâu đây???—Tôi hỏi Tú.
- Em tính đi mua mấy thứ linh tinh cho gia đình, đang tính qua nhà rủ anh đi cùng mà sợ anh bận nên thôi.
- Vậy à?? Anh cũng đi mua cây cnahr cho gia đình này—tôi vỗ ngục tự hào đáp.
- Úi xời kinh nhỉ, thôi để em vào cất xe rồi mình đi chung xe anh nhé.
- Ko, đi hai xe khác nhau đi em, lát anh còn chở cây về nữa.
- Sao không bảo người ta chở về cho??
- Thôi, con lạy mẹ, mẹ nhanh lên giùm con rồi con giải thích cho. Nói với mẹ thêm tý nữa chắc người ta bán hết đào mất thôi.
- Hi hi, mình đi thôi anh.
Thế là chúng tôi vít ga xe đi song song với nhau. Tú cần mua một ít đồ trang trí nhà cửa nên không phải vội, thế là em cùng với tôi đi chọn đào. Chúng tôi gửi xe ở bãi rồi cùng nhau đi khắp công viên để chọn đào. À quên nói với các bạn, chỗ chúng tôi có một cái công viên rộng chừng 250m2, chỗ đó là nơi quy tụ rât nhiều cây cảnh. Tôi cùng Tú tiến vào công viên. Muôn ngàn hoa đang đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng nhạt của mùa xuân. Tôi cúng Tú nhìn từng cây một, chị bán hoa ( cấm nghĩ linh tinh nhé ) liên tục mời chào chúng tôi:
- Mua cây cảnh về Tết trưng bày đi em ơi, hai vợ chồng em mới cưới à??? Đẹp đôi phết nhỉ??
Tôi sau khi nghe xong câu này thì quay sang nhìn Tú. Mặt em đỏ hồng như một nụ Đào hé nỡ giữa tiết trời mùa xuân ấm áp. Tôi đành pahir chữa ngượng giúp Tú:
- Bọn em đang tìm hiểu nhau chị ơi. Nhưng tính ra năm cưới chị ạ.
Có vẻ đây là câu nói ngu nhất trong ngày của tôi, tôi vừa nói xong câu này thì Tú vòng tay ra sau eo tôi nhéo tôi một phát rõ đau.
Chỗ tôi chuẩn bị cắt điện rồi…. hẹn bạn đọc hôm sau nhé.
- Mày thì mua với bán gì, phá tiền thì có, để thằng anh mày mua cho.
Tôi nghe xong câu này thì tụt hoàn toàn cảm xúc. Nếu để ông anh tô chọn Đào thì còn gì là cái thú nữa. tôi đang hoang mang thì bố tôi nói với mẹ tôi:
- ‘ Em cứ kệ nó, tiền nó làm ra tự để nó tiêu cho biết nỗi vất vả kiếm ra đồng tiền ntn”.
- Anh cứ chiều nó quá đâm ra hư đấy- mẹ tôi nói rồi vào bếp làm cái gì đó.
- N này, bố bảo nhé, nếu con mua đào cho gia đình thì bố không cấm. con muốn mua cây đào ntn thì tuỳ con, xấu thì người ta chê con, đẹp thì người ta sẽ khen con. Cái đó là tuỳ ở mắt thẩm mĩ của con. Tuy nhiên, đồng tiền con kiếm ra con phải tiêu như thế nào cho thật phù hợp. Bố cho con đi làm thêm là vì lý do đó. Mỗi khi con định dùng tiền để làm một cái gì đó, con hãy nghĩ đến những khoảng thời gian mà con đi giao hàng trễ bị khách la rầy hay là bị té xe trong lúc đi giao hàng. Lúc đó con sẽ suy nghĩ thấu được việc mình đang định làm. Con hiểu chứ.
- Dạ, con hiểu ạ.
- Ukm, hiểu rồi thì đi đi kẻo người ta mua hết đào đep bây giờ.
- Dạ con chào bố ạ.
- Ukm. Đi đi.
Tôi lên con xe đạp điện của tôi phóng một mạch. Phần vì tôi sợ người ta mua hết đào, phần vị sợ nếu để quá trưa mua đào về sẽ không ý nghĩa nữa. Tôi đi qua nhà tú thì thấy Tú đang dắt xe ra cửa. Tôi phanh xe cái kít làm Tú giật mình la:
- Úi cha… anh đi đứng kiểu gì đấy, tông đổ cột cổng nhà em thì sao???
- WTF, em chỉ quan tâm đến cái cột cổng nhà em thôi à??? Thế xe anh thì sao??
- Hờ hờ xe anh hư thì có xe em, còn cột cổng nhà em mà đổ thì trộm vào nhà nó rinh luôn xe em thì sao??
- Thôi thôi, anh lạy em, mà em định đi đâu đây???—Tôi hỏi Tú.
- Em tính đi mua mấy thứ linh tinh cho gia đình, đang tính qua nhà rủ anh đi cùng mà sợ anh bận nên thôi.
- Vậy à?? Anh cũng đi mua cây cnahr cho gia đình này—tôi vỗ ngục tự hào đáp.
- Úi xời kinh nhỉ, thôi để em vào cất xe rồi mình đi chung xe anh nhé.
- Ko, đi hai xe khác nhau đi em, lát anh còn chở cây về nữa.
- Sao không bảo người ta chở về cho??
- Thôi, con lạy mẹ, mẹ nhanh lên giùm con rồi con giải thích cho. Nói với mẹ thêm tý nữa chắc người ta bán hết đào mất thôi.
- Hi hi, mình đi thôi anh.
Thế là chúng tôi vít ga xe đi song song với nhau. Tú cần mua một ít đồ trang trí nhà cửa nên không phải vội, thế là em cùng với tôi đi chọn đào. Chúng tôi gửi xe ở bãi rồi cùng nhau đi khắp công viên để chọn đào. À quên nói với các bạn, chỗ chúng tôi có một cái công viên rộng chừng 250m2, chỗ đó là nơi quy tụ rât nhiều cây cảnh. Tôi cùng Tú tiến vào công viên. Muôn ngàn hoa đang đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng nhạt của mùa xuân. Tôi cúng Tú nhìn từng cây một, chị bán hoa ( cấm nghĩ linh tinh nhé ) liên tục mời chào chúng tôi:
- Mua cây cảnh về Tết trưng bày đi em ơi, hai vợ chồng em mới cưới à??? Đẹp đôi phết nhỉ??
Tôi sau khi nghe xong câu này thì quay sang nhìn Tú. Mặt em đỏ hồng như một nụ Đào hé nỡ giữa tiết trời mùa xuân ấm áp. Tôi đành pahir chữa ngượng giúp Tú:
- Bọn em đang tìm hiểu nhau chị ơi. Nhưng tính ra năm cưới chị ạ.
Có vẻ đây là câu nói ngu nhất trong ngày của tôi, tôi vừa nói xong câu này thì Tú vòng tay ra sau eo tôi nhéo tôi một phát rõ đau.
Chỗ tôi chuẩn bị cắt điện rồi…. hẹn bạn đọc hôm sau nhé.