-
Chương 55: Phiên ngoại 2
Khi đứa bé được năm tháng tuổi, thừa dịp Lật Trình Tịnh đang trong kỳ nghỉ, Ngu Dịch lái xe đưa vợ con về quê ngoại.
Đứa bé cứng cỏi lại đáng yêu, bố mẹ và họ hàng của Ngu Dịch đều rất thích cậu, người lớn trong nhà bận ôm cậu trêu chọc, đưa phong bao lì xì thật to cho cậu, cả nhà nói chuyện rất vui vẻ, không khí ồn ào khiến đứa bé trở nên hơi sợ hãi, sắc mặt trở nên căng thẳng. Ngu Dịch ở bên cạnh cẩn thận quan sát, vội ôm cậu bé vào lòng dỗ dành, đứa bé được bố mình vỗ về liền mở to mắt cười thích thú.
Ăn cơm trưa xong, cả nhà ba người trở lại phòng ngủ trên lầu nghỉ ngơi, đứa nhỏ cả người tràn đầy tinh lực không chịu ngủ, Ngu Dịch liền quay sang nghịch chuông tay với cậu.
Lật Trình Tịnh vừa từ phòng tắm đi ra đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của con trai, nhìn hai bố con trên sô pha, thấy cậu đang ngồi trong lòng cha mình, cố gắng ngẩng cái đầu tròn xoe duỗi người ra, vươn đôi tay mũm mĩm cố bắt lấy chiếc chuông tay trên tay bố.
Lật Trình Tịnh thấy vậy liền cười vui vẻ, yên lặng nhìn bọn họ một lúc.
Mãi đến khi nhìn thấy Ngu Dịch lại véo mặt con trai, cô mới nhắc: "Sao anh lại véo con?"
Trước đây Ngu Dịch từng véo mặt đứa nhỏ, cậu im lặng vài giây rồi òa khóc, dù mới chỉ là một đứa trẻ nhưng cũng đã sớm bộc lộ sở thích và cá tính của mình, muốn được tôn trọng.
Nhưng Ngu Dịch vẫn không nhịn được nhéo mặt con trai mình.
"Anh quên mất." Ngu Dịch nghe vợ nhắc nhở liền rút tay lại, cười nhìn con trai, "Ai cho nó béo lên, anh nhịn không được muốn véo thịt trên mặt nó."
Cũng may lần này cậu bé hình như không nhận ra mặt mình lại bị nhéo, trên mặt cũng không có biểu tình tức giận hay khóc lóc, Lật Trình Tịnh mới yên tâm.
Con trai cô bình thường không hay khóc lắm, nhưng một khi đã khóc thì khó nín, tiếng khóc lớn đến mức phải dỗ dành ít nhất nửa tiếng mới dỗ được, vì vậy nhân lúc cậu con trai chưa kịp khóc, Ngu Dịch liền chuyển sự chú ý của cậu bé.
Lúc này, Lật Trình Tịnh mãn nguyện nhìn hai cha con, chậm rãi hồi tưởng lại những ngày tháng mang thai rồi sinh nở. Bây giờ nghĩ lại, những ngày tháng kia vô cùng cực khổ, cơ thể mệt mỏi, áp lực ngày càng lớn, may mắn Ngu Dịch luôn ở cạnh chia sẻ với cô, an ủi cô, cùng cô vượt qua tất cả những khó khăn lúc đó.
Trong suốt thời gian mang thai, cô tăng được ba mươi cân, nhưng Ngu Dịch ngược lại, sụt mất mười hai cân.
Sau khi có con, tính cách và hành vi của Ngu Dịch tỉ mỉ hơn rất nhiều so với khi chưa làm cha. Anh đọc sách nuôi dạy con, xem các video khoa học phổ biến khi rảnh rỗi, vì vậy bây giờ anh thay tã cho con, cho con ăn, tắm rửa, ru ngủ, v.v. đều dễ dàng.
Lật Trình Tịnh nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ cậu bé ngủ trưa, cô chậm rãi đi tới bên cạnh Ngu Dịch, vươn tay tính ôm con đi ngủ.
"Không sao, em đi nghỉ đi, anh ru nó ngủ được." Ngu Dịch nhẹ nhàng nói với vợ: "Đợi nó ngủ say rồi anh sẽ kêu mẹ lên trông chừng nó, chúng ta nhân cơ hội ra ngoài chơi một lát."
Lật Trình Tịnh nghe vậy hai mắt sáng lên: "Anh có kế hoạch rồi à?"
Ngu Dịch tự mãn nói: "Đương nhiên rồi, dù đã có con nhưng anh vẫn luôn muốn có cơ hội sống thế giới hai người với vợ."
Lật Trình Tịnh đồng ý với đề nghị của anh: "Ừ, lâu lắm rồi chúng ta không hẹn hò."
Ngu Dịch nhẹ nhàng ôm con đứng lên, ghé sát vào người vợ, vội vàng hôn lên môi cô, thì thầm: "Anh đã chờ lâu lắm rồi."
...
Ngu Dịch và Lật Trình Tịnh đạp xe trên một con đường quê.
Bây giờ là mùa thu, bầu trời bao la, cây cối xanh mướt, nhiệt độ không quá nóng cũng không quá lạnh, cơn gió cuốn theo hương trái cây thoang thoảng rất dễ chịu.
Lật Trình Tịnh ngồi nghiêng trên ghế sau xe của Ngu Dịch, một tay ôm eo anh, nhàn nhã ngắm nhìn cảnh sắc mùa thu dọc đường, tâm trạng rộng mở bình yên như bầu trời.
"Mệt không em?" Ngu Dịch hỏi.
"Đáng lẽ em phải là người hỏi anh. Anh có mệt không?" Lật Trình Tịnh cười nói, "Cân nặng của em không so được với trước đây, bây giờ em béo như con gấu."
Sau khi sinh con, cô không tích cực rèn luyện thân hình, muốn ăn gì thì ăn, không kiềm chế sự thèm ăn, mỗi tối chỉ đi bộ lên xuống cầu thang cùng Ngu Dịch.
Ngu Dịch nghe vậy cũng bật cười: "Không sao, béo thì béo, nặng thêm mười cân nữa anh vẫn có thể bế em lên."
"Mà nghĩ lại, chính anh hại em, anh mua đồ ăn khuya cho em hết lần này đến lần khác, em có thể không tăng cân không?" Lật Trình Tịnh trêu chọc anh, "Anh nên chuẩn bị tâm lý đi, mười cân là quá lạc quan rồi, với đà này em có thể tăng hẳn hai mươi cân đấy."
"Không sao, chỉ cần em khỏe mạnh vui vẻ là được, mập hay ốm anh mặc kệ, kiểu gì anh cũng thích." Ngu Dịch thản nhiên nói, "Cho dù em nặng hơn chồng mình cũng không phải là vấn đề gì to tát."
Lật Trình Tịnh giơ tay đánh nhẹ vào lưng anh.
"Ngồi yên, ôm chặt vào" Ngu Dịch đột nhiên nhắc nhở cô.
Lật Trình Tịnh vòng tay qua eo anh, úp mặt vào lưng anh, xe lao xuống con dốc nhỏ.
Khung cảnh này làm cô nhớ đến một chuyện đã xảy ra từ rất lâu.
"Em có cảm giác déjà vu..." Cô thấp giọng, vội vàng nói: "Anh còn nhớ lúc chân em sưng như bánh bao, anh đưa em đi bệnh viện không?"
"Sao không nhớ được, ngày đó chân em sưng như bánh bao, đi giày cũng không được, nhìn mà đau lòng."
Lật Trình Tịnh gật đầu nói: "Ừ, hôm đó em xấu hổ lắm. Lúc anh đưa em vào bệnh viện, em vừa xấu hổ vừa lo lắng. Đó là lần đầu tiên trong đời em ngồi ở sau xe của một người con trai. Cảm giác đó cả đời này sẽ không bao giờ quên được"
Ngu Dịch liền hỏi: "Lúc đó em động tâm với anh rồi đúng không?"
"Dạ?" Lật Trình Tịnh chưa kịp phản ứng.
Ngu Dịch lại hỏi: "Anh hỏi, lúc đó em đã bắt đầu thích anh rồi đúng không?"
Mặt Tịnh Tịnh dán vào chiếc áo sơ mi sạch sẽ ấm áp của anh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Ngu Dịch yên lặng đạp xe một đoạn, phía sau không phát ra tiếng động, anh còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi, liền trêu đùa hỏi: "Em còn ở đó không?"
"Vâng." Lật Trình Tịnh vội vàng ngồi thẳng dậy, sảng khoái nói: "Yên tâm, em không ngã đâu."
Ngu Dịch cười cười, sau đó chậm rãi nói: "Anh biết hết rồi."
"Anh biết cái gì?"Lật Trình Tịnh không hiểu.
"Anh biết Ngu Du tìm đến em, chính chị ấy đã thừa nhận với anh." Ngu Dịch nói.
Lật Trình Tịnh sửng sốt một chút, tay ôm eo anh khẽ run, chậm rãi nói: "Chị ấy nói với anh thật à?"
"Ừ, là chị ấy nói với anh." Ngừng một chút, Ngu Dịch mới nói, "Chỉ có em vẫn mãi giấu anh thôi."
Lật Trình Tịnh ngước mắt nhìn trời, nhất thời cảm thấy gió thoảng mây bay, ngữ khí trở nên bình tĩnh: "Bởi vì đó đều là chuyện đã qua, không cần phải nhắc lại nữa."
Cô nhớ lúc Ngu Du đến gặp cô, liêc tục mắng nhiếc cô, lúc đó cô rất sợ hãi, dù sao cô mới mười chín tuổi, chưa có kinh nghiệm xã hội, tính cách quá đơn giản. Những lời của Ngu Du đã làm cô hoảng sợ, quyết định tránh xa những rắc rối do Ngu Dịch mang lại.
Vì vậy ngày hôm sau khi Ngu Dịch thổ lộ tình cảm với cô, cô nghe xong đã nhẫn tâm từ chối anh, còn cố ý nói cho anh nghe những câu mà cô đã suy nghĩ cả đêm, cố ý làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Cho dù năm đó cô thật sự yêu thích Ngu Dịch nhưng cô còn quá trẻ, ngay cả dũng khí đối mặt với trái tim còn chưa có, đừng nói gì đến chuyện chấp nhận anh.
Cô chọn cách né tránh trong hoảng hốt.
Cô đã phải trả giá cho sự rụt rè của mình - cô bỏ lỡ anh rất nhiều năm.
"Anh chỉ muốn biết lúc đó em thực sự nghĩ thế nào về anh." Ngu Dịch chậm rãi hỏi vợ, "Lúc đó em có thích anh chút nào không?"
Lật Trình Tịnh rũ mắt xuống, khẽ chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Anh nóng lòng muốn biết vậy à?"
"Đương nhiên là anh muốn biết." Ngu Dịch không nhịn được cười, "Không sao, cứ nói sự thật, cho dù kết quả không như anh hy vọng thì anh cũng không phàn nàn đâu, đều là chuyện quá khứ rồi."
Nhịp tim của Lật Trình Tịnh bất giác tăng nhanh, cô cúi đầu nhìn đôi giày thể thao dưới chân, thầm nghĩ tại sao mình lại đột nhiên căng thẳng như vậy? Loại cảm giác giống như năm mười chín tuổi khi cô đối diện với ánh mắt anh.
Ngu Dịch không giục cô, chỉ lẳng lặng chờ.
Lật Trình Tịnh nhớ lại hình dáng Ngu Dịch năm mười chín tuổi, làn da trắng, đôi mắt đen láy, dáng người gầy mà cường tráng, ngũ quan tuấn tú... Tất cả mọi chi tiết về anh đều hiện ra rất rõ ràng.
Thì ra hình dáng ôn nhu dịu dàng của anh đã khắc sâu vào lòng cô từ thời thiếu nữ.
Cô vĩnh viễn nhớ kỹ ngày anh đưa cô đến bệnh viện, sau khi cô gặp bác sĩ, anh nhẹ nhàng bảo cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi thật tốt, anh chạy đi giúp cô lấy thuốc.
Một người con trai dịu dàng như vậy, làm sao cô có thể không thích anh được.
Hoặc có thể ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy anh, cô đã có cảm giác vui mừng từ tận đáy lòng.
Nghĩ đến đây, nội tâm cô trở nên mềm như kẹo bông gòn, không kìm được ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng nói ra đáp áp mà Ngu Dịch vẫn mong đợi.
- -------------------
Đứa bé cứng cỏi lại đáng yêu, bố mẹ và họ hàng của Ngu Dịch đều rất thích cậu, người lớn trong nhà bận ôm cậu trêu chọc, đưa phong bao lì xì thật to cho cậu, cả nhà nói chuyện rất vui vẻ, không khí ồn ào khiến đứa bé trở nên hơi sợ hãi, sắc mặt trở nên căng thẳng. Ngu Dịch ở bên cạnh cẩn thận quan sát, vội ôm cậu bé vào lòng dỗ dành, đứa bé được bố mình vỗ về liền mở to mắt cười thích thú.
Ăn cơm trưa xong, cả nhà ba người trở lại phòng ngủ trên lầu nghỉ ngơi, đứa nhỏ cả người tràn đầy tinh lực không chịu ngủ, Ngu Dịch liền quay sang nghịch chuông tay với cậu.
Lật Trình Tịnh vừa từ phòng tắm đi ra đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của con trai, nhìn hai bố con trên sô pha, thấy cậu đang ngồi trong lòng cha mình, cố gắng ngẩng cái đầu tròn xoe duỗi người ra, vươn đôi tay mũm mĩm cố bắt lấy chiếc chuông tay trên tay bố.
Lật Trình Tịnh thấy vậy liền cười vui vẻ, yên lặng nhìn bọn họ một lúc.
Mãi đến khi nhìn thấy Ngu Dịch lại véo mặt con trai, cô mới nhắc: "Sao anh lại véo con?"
Trước đây Ngu Dịch từng véo mặt đứa nhỏ, cậu im lặng vài giây rồi òa khóc, dù mới chỉ là một đứa trẻ nhưng cũng đã sớm bộc lộ sở thích và cá tính của mình, muốn được tôn trọng.
Nhưng Ngu Dịch vẫn không nhịn được nhéo mặt con trai mình.
"Anh quên mất." Ngu Dịch nghe vợ nhắc nhở liền rút tay lại, cười nhìn con trai, "Ai cho nó béo lên, anh nhịn không được muốn véo thịt trên mặt nó."
Cũng may lần này cậu bé hình như không nhận ra mặt mình lại bị nhéo, trên mặt cũng không có biểu tình tức giận hay khóc lóc, Lật Trình Tịnh mới yên tâm.
Con trai cô bình thường không hay khóc lắm, nhưng một khi đã khóc thì khó nín, tiếng khóc lớn đến mức phải dỗ dành ít nhất nửa tiếng mới dỗ được, vì vậy nhân lúc cậu con trai chưa kịp khóc, Ngu Dịch liền chuyển sự chú ý của cậu bé.
Lúc này, Lật Trình Tịnh mãn nguyện nhìn hai cha con, chậm rãi hồi tưởng lại những ngày tháng mang thai rồi sinh nở. Bây giờ nghĩ lại, những ngày tháng kia vô cùng cực khổ, cơ thể mệt mỏi, áp lực ngày càng lớn, may mắn Ngu Dịch luôn ở cạnh chia sẻ với cô, an ủi cô, cùng cô vượt qua tất cả những khó khăn lúc đó.
Trong suốt thời gian mang thai, cô tăng được ba mươi cân, nhưng Ngu Dịch ngược lại, sụt mất mười hai cân.
Sau khi có con, tính cách và hành vi của Ngu Dịch tỉ mỉ hơn rất nhiều so với khi chưa làm cha. Anh đọc sách nuôi dạy con, xem các video khoa học phổ biến khi rảnh rỗi, vì vậy bây giờ anh thay tã cho con, cho con ăn, tắm rửa, ru ngủ, v.v. đều dễ dàng.
Lật Trình Tịnh nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ cậu bé ngủ trưa, cô chậm rãi đi tới bên cạnh Ngu Dịch, vươn tay tính ôm con đi ngủ.
"Không sao, em đi nghỉ đi, anh ru nó ngủ được." Ngu Dịch nhẹ nhàng nói với vợ: "Đợi nó ngủ say rồi anh sẽ kêu mẹ lên trông chừng nó, chúng ta nhân cơ hội ra ngoài chơi một lát."
Lật Trình Tịnh nghe vậy hai mắt sáng lên: "Anh có kế hoạch rồi à?"
Ngu Dịch tự mãn nói: "Đương nhiên rồi, dù đã có con nhưng anh vẫn luôn muốn có cơ hội sống thế giới hai người với vợ."
Lật Trình Tịnh đồng ý với đề nghị của anh: "Ừ, lâu lắm rồi chúng ta không hẹn hò."
Ngu Dịch nhẹ nhàng ôm con đứng lên, ghé sát vào người vợ, vội vàng hôn lên môi cô, thì thầm: "Anh đã chờ lâu lắm rồi."
...
Ngu Dịch và Lật Trình Tịnh đạp xe trên một con đường quê.
Bây giờ là mùa thu, bầu trời bao la, cây cối xanh mướt, nhiệt độ không quá nóng cũng không quá lạnh, cơn gió cuốn theo hương trái cây thoang thoảng rất dễ chịu.
Lật Trình Tịnh ngồi nghiêng trên ghế sau xe của Ngu Dịch, một tay ôm eo anh, nhàn nhã ngắm nhìn cảnh sắc mùa thu dọc đường, tâm trạng rộng mở bình yên như bầu trời.
"Mệt không em?" Ngu Dịch hỏi.
"Đáng lẽ em phải là người hỏi anh. Anh có mệt không?" Lật Trình Tịnh cười nói, "Cân nặng của em không so được với trước đây, bây giờ em béo như con gấu."
Sau khi sinh con, cô không tích cực rèn luyện thân hình, muốn ăn gì thì ăn, không kiềm chế sự thèm ăn, mỗi tối chỉ đi bộ lên xuống cầu thang cùng Ngu Dịch.
Ngu Dịch nghe vậy cũng bật cười: "Không sao, béo thì béo, nặng thêm mười cân nữa anh vẫn có thể bế em lên."
"Mà nghĩ lại, chính anh hại em, anh mua đồ ăn khuya cho em hết lần này đến lần khác, em có thể không tăng cân không?" Lật Trình Tịnh trêu chọc anh, "Anh nên chuẩn bị tâm lý đi, mười cân là quá lạc quan rồi, với đà này em có thể tăng hẳn hai mươi cân đấy."
"Không sao, chỉ cần em khỏe mạnh vui vẻ là được, mập hay ốm anh mặc kệ, kiểu gì anh cũng thích." Ngu Dịch thản nhiên nói, "Cho dù em nặng hơn chồng mình cũng không phải là vấn đề gì to tát."
Lật Trình Tịnh giơ tay đánh nhẹ vào lưng anh.
"Ngồi yên, ôm chặt vào" Ngu Dịch đột nhiên nhắc nhở cô.
Lật Trình Tịnh vòng tay qua eo anh, úp mặt vào lưng anh, xe lao xuống con dốc nhỏ.
Khung cảnh này làm cô nhớ đến một chuyện đã xảy ra từ rất lâu.
"Em có cảm giác déjà vu..." Cô thấp giọng, vội vàng nói: "Anh còn nhớ lúc chân em sưng như bánh bao, anh đưa em đi bệnh viện không?"
"Sao không nhớ được, ngày đó chân em sưng như bánh bao, đi giày cũng không được, nhìn mà đau lòng."
Lật Trình Tịnh gật đầu nói: "Ừ, hôm đó em xấu hổ lắm. Lúc anh đưa em vào bệnh viện, em vừa xấu hổ vừa lo lắng. Đó là lần đầu tiên trong đời em ngồi ở sau xe của một người con trai. Cảm giác đó cả đời này sẽ không bao giờ quên được"
Ngu Dịch liền hỏi: "Lúc đó em động tâm với anh rồi đúng không?"
"Dạ?" Lật Trình Tịnh chưa kịp phản ứng.
Ngu Dịch lại hỏi: "Anh hỏi, lúc đó em đã bắt đầu thích anh rồi đúng không?"
Mặt Tịnh Tịnh dán vào chiếc áo sơ mi sạch sẽ ấm áp của anh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Ngu Dịch yên lặng đạp xe một đoạn, phía sau không phát ra tiếng động, anh còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi, liền trêu đùa hỏi: "Em còn ở đó không?"
"Vâng." Lật Trình Tịnh vội vàng ngồi thẳng dậy, sảng khoái nói: "Yên tâm, em không ngã đâu."
Ngu Dịch cười cười, sau đó chậm rãi nói: "Anh biết hết rồi."
"Anh biết cái gì?"Lật Trình Tịnh không hiểu.
"Anh biết Ngu Du tìm đến em, chính chị ấy đã thừa nhận với anh." Ngu Dịch nói.
Lật Trình Tịnh sửng sốt một chút, tay ôm eo anh khẽ run, chậm rãi nói: "Chị ấy nói với anh thật à?"
"Ừ, là chị ấy nói với anh." Ngừng một chút, Ngu Dịch mới nói, "Chỉ có em vẫn mãi giấu anh thôi."
Lật Trình Tịnh ngước mắt nhìn trời, nhất thời cảm thấy gió thoảng mây bay, ngữ khí trở nên bình tĩnh: "Bởi vì đó đều là chuyện đã qua, không cần phải nhắc lại nữa."
Cô nhớ lúc Ngu Du đến gặp cô, liêc tục mắng nhiếc cô, lúc đó cô rất sợ hãi, dù sao cô mới mười chín tuổi, chưa có kinh nghiệm xã hội, tính cách quá đơn giản. Những lời của Ngu Du đã làm cô hoảng sợ, quyết định tránh xa những rắc rối do Ngu Dịch mang lại.
Vì vậy ngày hôm sau khi Ngu Dịch thổ lộ tình cảm với cô, cô nghe xong đã nhẫn tâm từ chối anh, còn cố ý nói cho anh nghe những câu mà cô đã suy nghĩ cả đêm, cố ý làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Cho dù năm đó cô thật sự yêu thích Ngu Dịch nhưng cô còn quá trẻ, ngay cả dũng khí đối mặt với trái tim còn chưa có, đừng nói gì đến chuyện chấp nhận anh.
Cô chọn cách né tránh trong hoảng hốt.
Cô đã phải trả giá cho sự rụt rè của mình - cô bỏ lỡ anh rất nhiều năm.
"Anh chỉ muốn biết lúc đó em thực sự nghĩ thế nào về anh." Ngu Dịch chậm rãi hỏi vợ, "Lúc đó em có thích anh chút nào không?"
Lật Trình Tịnh rũ mắt xuống, khẽ chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Anh nóng lòng muốn biết vậy à?"
"Đương nhiên là anh muốn biết." Ngu Dịch không nhịn được cười, "Không sao, cứ nói sự thật, cho dù kết quả không như anh hy vọng thì anh cũng không phàn nàn đâu, đều là chuyện quá khứ rồi."
Nhịp tim của Lật Trình Tịnh bất giác tăng nhanh, cô cúi đầu nhìn đôi giày thể thao dưới chân, thầm nghĩ tại sao mình lại đột nhiên căng thẳng như vậy? Loại cảm giác giống như năm mười chín tuổi khi cô đối diện với ánh mắt anh.
Ngu Dịch không giục cô, chỉ lẳng lặng chờ.
Lật Trình Tịnh nhớ lại hình dáng Ngu Dịch năm mười chín tuổi, làn da trắng, đôi mắt đen láy, dáng người gầy mà cường tráng, ngũ quan tuấn tú... Tất cả mọi chi tiết về anh đều hiện ra rất rõ ràng.
Thì ra hình dáng ôn nhu dịu dàng của anh đã khắc sâu vào lòng cô từ thời thiếu nữ.
Cô vĩnh viễn nhớ kỹ ngày anh đưa cô đến bệnh viện, sau khi cô gặp bác sĩ, anh nhẹ nhàng bảo cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi thật tốt, anh chạy đi giúp cô lấy thuốc.
Một người con trai dịu dàng như vậy, làm sao cô có thể không thích anh được.
Hoặc có thể ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy anh, cô đã có cảm giác vui mừng từ tận đáy lòng.
Nghĩ đến đây, nội tâm cô trở nên mềm như kẹo bông gòn, không kìm được ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng nói ra đáp áp mà Ngu Dịch vẫn mong đợi.
- -------------------