-
Chương 39: 39: Tin Tưởng Lẫn Nhau
Ngu Dịch đứng dưới lầu hút thuốc.
Anh thật sự không hiểu Lật Trình Tịnh đang nghĩ gì, cô tính toán rõ ràng tiền bạc với anh như vậy khiến họ không giống như vợ chồng mà giống như hai người bạn cùng phòng hơn.
Anh đã phát hiện ra thói quen ghi chép sổ sách sau khi kết hôn của cô, vì muốn giữ thể diện cho cô, anh không vạch mặt cô, anh ước chừng thời gian trôi qua, cô sẽ không còn so đo mọi chuyện với anh rõ ràng như vậy nữa, cô sẽ hoàn toàn tin tưởng anh.
Lui một bước mà nói, cho dù cô không muốn đi làm, anh cũng sẽ không ngần ngại đồng ý, mỗi tháng đúng hạn sẽ chuyển cho cô một khoản tiêu vặt, cô ở nhà làm nội trợ cũng cần được trân trọng.
Đương nhiên anh biết cô sẽ không đồng ý nghỉ làm, vì vậy, cho dù cô quyết định thế nào anh vẫn luôn ủng hộ.
Điều quan trọng với anh chính là Tịnh Tịnh được sống vui vẻ mỗi ngày, tất nhiên, sự vui vẻ này phải liên quan đến anh.
Nhưng nếu một ngày cô thật sự trả hết số tiền cô mượn anh trước khi kết hôn, liệu mối quan hệ này có còn giá trị với hai người không? Thậm chí anh còn hoài nghi bản thân mình liệu đã làm được gì cho cô hay chưa.
Người phụ nữ này thậm chí không muốn một đám cưới, cũng đã nhiều lần nói với anh rằng đừng mua những món quà sinh nhật đắt tiền.
Anh đã kìm nén rất lâu, nhất là ngày đó, khi cô nghiêm túc nói rằng sẽ trả lại anh số nợ kia, Ngu Dịch cảm thấy vợ anh đang cầm dép hung hăng đánh vào mặt chồng.
Từng lời nói của cô như muốn nhắc nhở anh rằng: "Em ở bên anh chỉ để trả nợ."
Anh không khỏi nhớ lại lúc đó, khi cô từ chối lời tỏ tình của anh và món quà anh chuẩn bị, cô đã nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, nói thật, em sẽ không chọn người như anh làm bạn trai đâu" —Một người đàn ông giống như anh, một chàng trai mười chín tuổi không có gì, chỉ biết lao động chân tay, chẳng có gì ngoài vẻ bề ngoài dễ coi, đương nhiên không thể giống những anh chàng sinh viên được các cô gái ngưỡng mộ.
Khi anh không có tiền, cô từ chối anh, bây giờ anh có tiền, cô vẫn từ chối anh.
Tại sao anh vẫn luôn bị cô từ chối dù trong bất cứ hoàn cảnh nào?
Suy cho cùng, có lẽ vì cô không đủ thích anh.
Khói thuốc giữa các ngón tay Ngu Dịch tích tụ thành một khối dày đặc, ánh mắt anh không khỏi lóe lên tia sắc bén——Anh thật sự tệ như vậy sao? Anh đối với cô dịu dàng đến đâu cũng không thể nhận được sự hồi đáp chân thành.
Quên đi, anh lại nghĩ, cho dù cô không đủ thích mình, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu cô đã đi theo anh rồi, anh sẽ không để cô rời đi lần nữa.
Anh bóp mạnh điếu thuốc vào thùng rác, khẽ nhìn vào bóng cây trong đêm.
Lật Trình Tịnh đợi đã lâu mà không thấy anh lên, trong lòng không khỏi lo lắng, bèn xuống lầu xem thử.
Cô đi một lúc lâu mới nhìn thấy anh, vội vàng đi tới.
Lúc đi tới sau lưng anh, cô nghe thấy hình như anh đang nói chuyện điện thoại với Kha Diệc, chậm rãi nói: "Ừm, giúp tôi mang túi xách bán trên mạng, tiền thu được cứ mang quyên góp như lần trước."
Tim Lật Trình Tịnh như lỡ nhịp, lặng lẽ đứng đợi anh kết thúc cuộc nói chuyện mới cất tiếng gọi anh.
Ngu Dịch quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô, liền nói: "Sao em lại xuống đây?"
"Lâu như vậy chưa thấy anh đi lên, em tưởng anh đi đâu đó." Lật Trình Tịnh nhẹ giọng nói, "Hút xong rồi thì lên nhà với em đi."
"Đi thôi." Tâm trạng Ngu Dịch dần dần bình tĩnh trở lại, giọng điệu của vợ anh quá đỗi dịu dàng, làm cơn tức giận của anh hoàn toàn bị dập tắt.
Vào nhà, Lật Trình Tịnh đưa cho anh một cốc nước ấm, giải thích: "Anh nói sai rồi, em không lấy anh vì tiền.
Nếu không có chút cảm tình nào với anh, em sẽ không đồng ý kết hôn, mặc kệ anh có bao nhiêu tiền đi nữa."
Ngụ ý là, cô nhắc lại cho anh thêm một lần, anh nhất định phải nghe hiểu.
Ngu Dịch nghe xong nói: "Được, anh hiểu rồi."
Lật Trình Tịnh lại hỏi: "Anh định đưa túi cho Kha Diệc rao bán trên mạng sao?"
Ngu Dịch không phủ nhận.
"Điều này quả thực có ý nghĩa hơn nhiều." Lật Trình Tịnh nói rồi tự nhiên tiến lại gần anh, kéo bàn tay đang ở trong túi áo của anh, vẻ mặt ôn nhu, "Còn nữa, việc ghi chép chi tiêu sinh hoạt là thói quen từ trước khi kết hôn, giống như viết nhật ký tài chính thôi, nhưng nếu anh không thích thì em sẽ không tiếp tục nữa."
"Không sao, em muốn thì cứ ghi lại." Ngu Dịch nói, "Anh cũng chẳng tổn thất gì."
"Ngu Dịch, em thật sự muốn đối xử tốt với anh, cùng anh già đi, anh hiểu không?" Lật Trình Tịnh nắm tay anh, vô cùng cẩn thận nói: "Chúng ta kiếm tiền không dễ, anh có được ngày hôm nay là bởi vì nỗ lực của bản thân, tự mình tích luỹ, em không muốn lãng phí mồ hôi nước mắt của anh.
Em cũng có khả năng kiếm tiền, tuy không được nhiều như anh nhưng cũng đủ nuôi sống bản thân, vì vậy em không muốn dựa dẫm hoàn toàn vào anh về mặt vật chất.
Tuy nhiên, như vậy không có nghĩa là em không tín nhiệm anh, ngược lại, về mặt tinh thần, em quả thật ngày càng ỷ lại vào anh."
Ngu Dịch thoáng cười một tiếng: "Tịnh Tịnh bây giờ biết cách dỗ dành anh rồi."
Lật Trình Tịnh: "Không phải dỗ dành, mà là nói thật."
Ngu Dịch chậm rãi nắm chặt tay vợ, vuốt ve ngón tay cô, lúc này không còn giận cô chút nào.
"Em thích được anh tặng hoa, so với những món đồ xa xỉ, em hy vọng được nhận những món quà có thành ý hơn."
Cô vừa nói vừa dựa sát vào lồ ng ngực Ngu Dịch, mặt áp vào hơi ấm từ chồng: "Sau này anh sẽ hiểu."
- -- Anh sẽ hiểu rằng hiện tại em rất thích anh, muốn đối xử tốt với anh.
Đoạn cãi vã nho nhỏ của họ cứ thế trôi qua, sau đó không ai nhắc đến nữa.
Lật Trình Tịnh không còn ghi lại chi tiêu nữa, ngoại trừ số tiền trước khi kết hôn Ngu Dịch cho cô mượn, Lật Trình Tịnh quyết định sẽ không để tâm đến vấn đề tiền bạc nữa, cô nghĩ Ngu Dịch nói đúng, một khi đã quyết định ở bên anh, cô không còn là một cá thể riêng biệt, mọi chuyện không cần quá rành mạch, nếu không giữa hai vợ chồng sẽ có khoảng cách.
Ngu Dịch dường như ngày càng ra ngoài nhiều hơn, sau khi Tiểu Cát qua đời, anh khôi phục tần suất gặp gỡ bạn bè, thường gửi tin nhắn cho Lật Trình Tịnh, nói cô tan sở đừng chờ cơm anh.
Lật Trình Tịnh hiểu điều này, dù sao cô và anh cũng không có ký ức gì về Tiểu Cát, Ngu Dịch tuy không nhắc đến nhưng buồn bã và thất vọng là điều khó tránh khỏi, anh đương nhiên muốn cùng bạn cũ giãi bày chuyện trong lòng.
Ngu Dịch cũng từng hỏi vợ có muốn đi cùng không, nhưng Lật Trình Tịnh từ chối, lý do rất đơn giản, cô thấy mình không hòa nhập được với bạn bè của anh, mỗi lần đối mặt với bạn bè của anh, cô ít nhiều cảm thấy ngượng ngùng.
Tính cách cô là như vậy, không thể tự cưỡng ép bản thân, cũng sẽ không bắt Ngu Dịch phải sống theo cách của mình.
Mấy ngày liền Ngu Dịch không về nhà ăn cơm, Lật Trình Tịnh một mình ở ăn uống rất đơn giản, thậm chí có lúc lười biếng, cô qua loa ăn bữa tối ở căn tin của bệnh viện, sau đó chậm rãi đi bộ về.
Mặc dù về nhà một mình cũng cảm thấy cô đơn, nhưng cũng không phải là không chịu nổi, về phần Ngu Dịch, anh đương nhiên không quên mình đã kết hôn, ngày nào cũng về nhà trước 11 giờ đêm.
Anh cũng nghe lời vợ, cố gắng uống càng ít càng tốt, không uống chút nào thì tự mình lái xe về, nếu phải uống rượu thì sẽ gọi Kha Diệc lái xe.
Hôm nay, sau khi Ngu Dịch trở về đi tắm, điện thoại trên sô pha không ngừng phát ra âm thanh, giống như rất khẩn cấp, Lật Trình Tịnh cố nén lòng hiếu kỳ không mở ra xem.
Ngu Dịch đi ra nhìn điện thoại, vội nhíu mày.
"Sao vậy?" Lật Trình Tịnh lại hỏi.
Ngu Dịch không nghĩ ngợi nhiều liền nói cho cô biết, chính là chàng trai mười tám tuổi lần trước gọi cô là "chị đẹp" ở câu lạc bộ, bạn gái của cậu ta mang thai, hiện giờ cậu nhóc đang rất lo lắng, muốn gọi anh cầu cứu.
Lật Trình Tịnh sửng sốt một hồi, hỏi Ngu Dịch: "Vậy anh trả lời cậu ta thế nào?"
Ngu Dịch nói: "Khuyên cậu ta đi cùng bạn gái đến bệnh viện làm phẫu thuật."
Lật Trình Tịnh nghe câu trả lời này, không nói gì, lập tức xoay người, tự mình tìm việc để làm.
Một lúc sau, Ngu Dịch đặt điện thoại xuống tìm vợ, nhìn thấy vẻ mặt cô ở cự ly gần, vội hỏi: "Em giận ai vậy?"
"Em không giận ai cả." Lật Trình Tịnh vội vàng nói, dùng giẻ sạch cầm trên tay lau mặt bàn vốn đã sạch bóng.
Ngu Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu là con anh, anh sẽ không bao giờ để nó gây ra chuyện như vậy."
Lật Trình Tịnh ngước mắt nhìn anh, chỉ đơn giản bày tỏ cảm giác khó chịu trong lòng: "Em cảm thấy giọng điệu của anh vừa rồi rất bình tĩnh, giống như nhìn nhiều nên đã quá quen rồi."
"Câu nào?" Ngu Dịch hỏi, phản ứng rất nhanh, bất đắc dĩ cười cười, giải thích với vợ: "Ngoại trừ đến bệnh viện làm phẫu thuật, còn có cách nào tốt hơn không? Để bọn trẻ con 18 tuổi sinh đứa bé sao? Việc tới nước này cũng chỉ có thể tìm cách khắc phục hậu quả."
"Em biết bọn họ không thể sinh con, chẳng qua tuổi chúng còn nhỏ, làm ra sự tình cẩu thả như vậy quả thật rất đáng trách.
Anh nói xem, hai đứa nhóc đó quá đáng trách đúng không?" Lật Trình Tịnh ném chiếc khăn qua một bên, nghiêm túc nhìn chồng.
"Đương nhiên đây là chuyện lớn." Ngu Dịch kiên nhẫn nói với cô: "Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ em muốn anh mắng cậu ta qua điện thoại, hay là khuyên răn cậu ta như một bà mẹ đang dạy con?"
"Với tư cách là người ngoài cuộc, anh không đủ tư cách để giáo dục cậu ta," anh nói.
Vẻ mặt Lật Trình Tịnh đờ đẫn, chợt nhận ra mình đã phản ứng thái quá, chuyện này đúng là không liên quan gì đến Ngu Dịch, anh chỉ đang đưa ra ý kiến mà đại đa số mọi người sẽ đưa ra trong trường hợp này.
Cô vẫn cảm thấy khó chịu nhưng lại không thể nói chính xác mình không thoải mái ở đâu.
Ngu Dịch quan sát biểu hiện của cô, thấy cô có vẻ đã bình tĩnh lại, liền bổ sung: "Thật ra cậu ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với bạn gái, đây hẳn là một tai nạn thôi."
"Nếu thật sự tốt với bạn gái của mình, sao lại có thể mang thai ngoài ý muốn chứ?" Lật Trình Tịnh nhẹ nhàng nói, "Cái rất tốt mà anh nói chỉ là về mặt vật chất mà thôi."
Lời nói của Lật Trình Tịnh khiến Ngũ Dịch có chút khó xử, nghĩ nghĩ liền cười với cô, xoay người đi đến bên sofa.
Đối với Lật Trình Tịnh, sự cố này làm cô nhận ra những người xung quanh Ngu Dịch có hoàn cảnh rất phức tạp, cô không thể không cảm thấy lo lắng cho chồng mình nhiều hơn.
Cô nhanh chóng đến bên sofa, ngồi xuống, hỏi Ngu Dịch: "Anh và cậu nhóc đó có thường xuyên liên lạc không?"
"Cũng không có nhiều liên hệ, cùng lắm là giúp cậu ấy hai lần."
"Ngu Dịch," Lật Trình Tịnh đặt lòng bàn tay lên đầu gối Ngu Dịch, thành khẩn nói: "Sau này đừng giúp cậu ấy bao che nữa, cha cậu ta hỏi thì cứ nói thật đi.
Cậu ta lần này đã quá sai rồi, làm tổn thương con gái người ta.
Hoặc là, sau chuyện này anh đừng qua lại với cậu ấy nữa."
"Em đang giúp anh sàng lọc bạn bè sao? Sợ anh bị lôi kéo hả?" Ngu Dịch trực tiếp hỏi cô.
"Không, chỉ là suy nghĩ của em không giống những người bạn của anh..." Lật Trình Tịnh cảm thấy mình không thể tiếp tục nữa, cô nhận ra mình không nên bàn luận phê bình bạn bè của Ngu Dịch.
Ngu Dịch biết cô định nói gì, thẳng thừng nói: "Có lúc anh cảm thấy em sống quá đơn giản, thậm chí hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội."
Trái tim Lật Trình Tịnh lỗi nhịp trước đánh giá của anh dành cho cô.
"Rất nhiều người chỉ là quen biết bình thường, gặp mặt cũng chỉ là xã giao vài câu, nếu phải qua khảo nghiệm đạo đức mới chịu kết giao với họ thì quá mệt mỏi.
Anh chỉ là một thương nhân, ra ngoài đường phải tạo được nhiều mối quan hệ bề ngoài, dù nông hay sâu thì cũng chỉ để tạo lợi ích cho công việc làm ăn.
Em không cần lo lắng anh bị tổn thương vì những mối quan hệ như vậy."
Lật Trình Tịnh trầm ngâm nhìn anh, nhất thời không nói.
"Hơn nữa, anh đã từng này tuổi, còn sợ bị người xung quanh tác động sao? Anh muốn em ra ngoài gặp gỡ bạn bè anh là để em tự mình khảo nghiệm về bọn họ, nhưng em lại từ chối không muốn tham gia, em hoàn toàn không nguyện ý."
Lật Trình Tịnh rút tay về, cụp mắt suy ngẫm, sau đó cảm thấy Ngu Dịch nói có lý, quả nhiên là do cô lo lắng thái quá.
"Em không muốn ra ngoài với anh, không muốn gặp gỡ những người trong vòng bạn bè của anh, anh hiểu, nhưng em nên tin tưởng anh một chút, được không?" Ngu Dịch đưa tay vuốt tóc cô, rất nhanh lại đặt xuống, đứng dậy đi vào phòng, "Anh buồn ngủ rồi, đi ngủ sớm một chút.".
Anh thật sự không hiểu Lật Trình Tịnh đang nghĩ gì, cô tính toán rõ ràng tiền bạc với anh như vậy khiến họ không giống như vợ chồng mà giống như hai người bạn cùng phòng hơn.
Anh đã phát hiện ra thói quen ghi chép sổ sách sau khi kết hôn của cô, vì muốn giữ thể diện cho cô, anh không vạch mặt cô, anh ước chừng thời gian trôi qua, cô sẽ không còn so đo mọi chuyện với anh rõ ràng như vậy nữa, cô sẽ hoàn toàn tin tưởng anh.
Lui một bước mà nói, cho dù cô không muốn đi làm, anh cũng sẽ không ngần ngại đồng ý, mỗi tháng đúng hạn sẽ chuyển cho cô một khoản tiêu vặt, cô ở nhà làm nội trợ cũng cần được trân trọng.
Đương nhiên anh biết cô sẽ không đồng ý nghỉ làm, vì vậy, cho dù cô quyết định thế nào anh vẫn luôn ủng hộ.
Điều quan trọng với anh chính là Tịnh Tịnh được sống vui vẻ mỗi ngày, tất nhiên, sự vui vẻ này phải liên quan đến anh.
Nhưng nếu một ngày cô thật sự trả hết số tiền cô mượn anh trước khi kết hôn, liệu mối quan hệ này có còn giá trị với hai người không? Thậm chí anh còn hoài nghi bản thân mình liệu đã làm được gì cho cô hay chưa.
Người phụ nữ này thậm chí không muốn một đám cưới, cũng đã nhiều lần nói với anh rằng đừng mua những món quà sinh nhật đắt tiền.
Anh đã kìm nén rất lâu, nhất là ngày đó, khi cô nghiêm túc nói rằng sẽ trả lại anh số nợ kia, Ngu Dịch cảm thấy vợ anh đang cầm dép hung hăng đánh vào mặt chồng.
Từng lời nói của cô như muốn nhắc nhở anh rằng: "Em ở bên anh chỉ để trả nợ."
Anh không khỏi nhớ lại lúc đó, khi cô từ chối lời tỏ tình của anh và món quà anh chuẩn bị, cô đã nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, nói thật, em sẽ không chọn người như anh làm bạn trai đâu" —Một người đàn ông giống như anh, một chàng trai mười chín tuổi không có gì, chỉ biết lao động chân tay, chẳng có gì ngoài vẻ bề ngoài dễ coi, đương nhiên không thể giống những anh chàng sinh viên được các cô gái ngưỡng mộ.
Khi anh không có tiền, cô từ chối anh, bây giờ anh có tiền, cô vẫn từ chối anh.
Tại sao anh vẫn luôn bị cô từ chối dù trong bất cứ hoàn cảnh nào?
Suy cho cùng, có lẽ vì cô không đủ thích anh.
Khói thuốc giữa các ngón tay Ngu Dịch tích tụ thành một khối dày đặc, ánh mắt anh không khỏi lóe lên tia sắc bén——Anh thật sự tệ như vậy sao? Anh đối với cô dịu dàng đến đâu cũng không thể nhận được sự hồi đáp chân thành.
Quên đi, anh lại nghĩ, cho dù cô không đủ thích mình, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu cô đã đi theo anh rồi, anh sẽ không để cô rời đi lần nữa.
Anh bóp mạnh điếu thuốc vào thùng rác, khẽ nhìn vào bóng cây trong đêm.
Lật Trình Tịnh đợi đã lâu mà không thấy anh lên, trong lòng không khỏi lo lắng, bèn xuống lầu xem thử.
Cô đi một lúc lâu mới nhìn thấy anh, vội vàng đi tới.
Lúc đi tới sau lưng anh, cô nghe thấy hình như anh đang nói chuyện điện thoại với Kha Diệc, chậm rãi nói: "Ừm, giúp tôi mang túi xách bán trên mạng, tiền thu được cứ mang quyên góp như lần trước."
Tim Lật Trình Tịnh như lỡ nhịp, lặng lẽ đứng đợi anh kết thúc cuộc nói chuyện mới cất tiếng gọi anh.
Ngu Dịch quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô, liền nói: "Sao em lại xuống đây?"
"Lâu như vậy chưa thấy anh đi lên, em tưởng anh đi đâu đó." Lật Trình Tịnh nhẹ giọng nói, "Hút xong rồi thì lên nhà với em đi."
"Đi thôi." Tâm trạng Ngu Dịch dần dần bình tĩnh trở lại, giọng điệu của vợ anh quá đỗi dịu dàng, làm cơn tức giận của anh hoàn toàn bị dập tắt.
Vào nhà, Lật Trình Tịnh đưa cho anh một cốc nước ấm, giải thích: "Anh nói sai rồi, em không lấy anh vì tiền.
Nếu không có chút cảm tình nào với anh, em sẽ không đồng ý kết hôn, mặc kệ anh có bao nhiêu tiền đi nữa."
Ngụ ý là, cô nhắc lại cho anh thêm một lần, anh nhất định phải nghe hiểu.
Ngu Dịch nghe xong nói: "Được, anh hiểu rồi."
Lật Trình Tịnh lại hỏi: "Anh định đưa túi cho Kha Diệc rao bán trên mạng sao?"
Ngu Dịch không phủ nhận.
"Điều này quả thực có ý nghĩa hơn nhiều." Lật Trình Tịnh nói rồi tự nhiên tiến lại gần anh, kéo bàn tay đang ở trong túi áo của anh, vẻ mặt ôn nhu, "Còn nữa, việc ghi chép chi tiêu sinh hoạt là thói quen từ trước khi kết hôn, giống như viết nhật ký tài chính thôi, nhưng nếu anh không thích thì em sẽ không tiếp tục nữa."
"Không sao, em muốn thì cứ ghi lại." Ngu Dịch nói, "Anh cũng chẳng tổn thất gì."
"Ngu Dịch, em thật sự muốn đối xử tốt với anh, cùng anh già đi, anh hiểu không?" Lật Trình Tịnh nắm tay anh, vô cùng cẩn thận nói: "Chúng ta kiếm tiền không dễ, anh có được ngày hôm nay là bởi vì nỗ lực của bản thân, tự mình tích luỹ, em không muốn lãng phí mồ hôi nước mắt của anh.
Em cũng có khả năng kiếm tiền, tuy không được nhiều như anh nhưng cũng đủ nuôi sống bản thân, vì vậy em không muốn dựa dẫm hoàn toàn vào anh về mặt vật chất.
Tuy nhiên, như vậy không có nghĩa là em không tín nhiệm anh, ngược lại, về mặt tinh thần, em quả thật ngày càng ỷ lại vào anh."
Ngu Dịch thoáng cười một tiếng: "Tịnh Tịnh bây giờ biết cách dỗ dành anh rồi."
Lật Trình Tịnh: "Không phải dỗ dành, mà là nói thật."
Ngu Dịch chậm rãi nắm chặt tay vợ, vuốt ve ngón tay cô, lúc này không còn giận cô chút nào.
"Em thích được anh tặng hoa, so với những món đồ xa xỉ, em hy vọng được nhận những món quà có thành ý hơn."
Cô vừa nói vừa dựa sát vào lồ ng ngực Ngu Dịch, mặt áp vào hơi ấm từ chồng: "Sau này anh sẽ hiểu."
- -- Anh sẽ hiểu rằng hiện tại em rất thích anh, muốn đối xử tốt với anh.
Đoạn cãi vã nho nhỏ của họ cứ thế trôi qua, sau đó không ai nhắc đến nữa.
Lật Trình Tịnh không còn ghi lại chi tiêu nữa, ngoại trừ số tiền trước khi kết hôn Ngu Dịch cho cô mượn, Lật Trình Tịnh quyết định sẽ không để tâm đến vấn đề tiền bạc nữa, cô nghĩ Ngu Dịch nói đúng, một khi đã quyết định ở bên anh, cô không còn là một cá thể riêng biệt, mọi chuyện không cần quá rành mạch, nếu không giữa hai vợ chồng sẽ có khoảng cách.
Ngu Dịch dường như ngày càng ra ngoài nhiều hơn, sau khi Tiểu Cát qua đời, anh khôi phục tần suất gặp gỡ bạn bè, thường gửi tin nhắn cho Lật Trình Tịnh, nói cô tan sở đừng chờ cơm anh.
Lật Trình Tịnh hiểu điều này, dù sao cô và anh cũng không có ký ức gì về Tiểu Cát, Ngu Dịch tuy không nhắc đến nhưng buồn bã và thất vọng là điều khó tránh khỏi, anh đương nhiên muốn cùng bạn cũ giãi bày chuyện trong lòng.
Ngu Dịch cũng từng hỏi vợ có muốn đi cùng không, nhưng Lật Trình Tịnh từ chối, lý do rất đơn giản, cô thấy mình không hòa nhập được với bạn bè của anh, mỗi lần đối mặt với bạn bè của anh, cô ít nhiều cảm thấy ngượng ngùng.
Tính cách cô là như vậy, không thể tự cưỡng ép bản thân, cũng sẽ không bắt Ngu Dịch phải sống theo cách của mình.
Mấy ngày liền Ngu Dịch không về nhà ăn cơm, Lật Trình Tịnh một mình ở ăn uống rất đơn giản, thậm chí có lúc lười biếng, cô qua loa ăn bữa tối ở căn tin của bệnh viện, sau đó chậm rãi đi bộ về.
Mặc dù về nhà một mình cũng cảm thấy cô đơn, nhưng cũng không phải là không chịu nổi, về phần Ngu Dịch, anh đương nhiên không quên mình đã kết hôn, ngày nào cũng về nhà trước 11 giờ đêm.
Anh cũng nghe lời vợ, cố gắng uống càng ít càng tốt, không uống chút nào thì tự mình lái xe về, nếu phải uống rượu thì sẽ gọi Kha Diệc lái xe.
Hôm nay, sau khi Ngu Dịch trở về đi tắm, điện thoại trên sô pha không ngừng phát ra âm thanh, giống như rất khẩn cấp, Lật Trình Tịnh cố nén lòng hiếu kỳ không mở ra xem.
Ngu Dịch đi ra nhìn điện thoại, vội nhíu mày.
"Sao vậy?" Lật Trình Tịnh lại hỏi.
Ngu Dịch không nghĩ ngợi nhiều liền nói cho cô biết, chính là chàng trai mười tám tuổi lần trước gọi cô là "chị đẹp" ở câu lạc bộ, bạn gái của cậu ta mang thai, hiện giờ cậu nhóc đang rất lo lắng, muốn gọi anh cầu cứu.
Lật Trình Tịnh sửng sốt một hồi, hỏi Ngu Dịch: "Vậy anh trả lời cậu ta thế nào?"
Ngu Dịch nói: "Khuyên cậu ta đi cùng bạn gái đến bệnh viện làm phẫu thuật."
Lật Trình Tịnh nghe câu trả lời này, không nói gì, lập tức xoay người, tự mình tìm việc để làm.
Một lúc sau, Ngu Dịch đặt điện thoại xuống tìm vợ, nhìn thấy vẻ mặt cô ở cự ly gần, vội hỏi: "Em giận ai vậy?"
"Em không giận ai cả." Lật Trình Tịnh vội vàng nói, dùng giẻ sạch cầm trên tay lau mặt bàn vốn đã sạch bóng.
Ngu Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu là con anh, anh sẽ không bao giờ để nó gây ra chuyện như vậy."
Lật Trình Tịnh ngước mắt nhìn anh, chỉ đơn giản bày tỏ cảm giác khó chịu trong lòng: "Em cảm thấy giọng điệu của anh vừa rồi rất bình tĩnh, giống như nhìn nhiều nên đã quá quen rồi."
"Câu nào?" Ngu Dịch hỏi, phản ứng rất nhanh, bất đắc dĩ cười cười, giải thích với vợ: "Ngoại trừ đến bệnh viện làm phẫu thuật, còn có cách nào tốt hơn không? Để bọn trẻ con 18 tuổi sinh đứa bé sao? Việc tới nước này cũng chỉ có thể tìm cách khắc phục hậu quả."
"Em biết bọn họ không thể sinh con, chẳng qua tuổi chúng còn nhỏ, làm ra sự tình cẩu thả như vậy quả thật rất đáng trách.
Anh nói xem, hai đứa nhóc đó quá đáng trách đúng không?" Lật Trình Tịnh ném chiếc khăn qua một bên, nghiêm túc nhìn chồng.
"Đương nhiên đây là chuyện lớn." Ngu Dịch kiên nhẫn nói với cô: "Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ em muốn anh mắng cậu ta qua điện thoại, hay là khuyên răn cậu ta như một bà mẹ đang dạy con?"
"Với tư cách là người ngoài cuộc, anh không đủ tư cách để giáo dục cậu ta," anh nói.
Vẻ mặt Lật Trình Tịnh đờ đẫn, chợt nhận ra mình đã phản ứng thái quá, chuyện này đúng là không liên quan gì đến Ngu Dịch, anh chỉ đang đưa ra ý kiến mà đại đa số mọi người sẽ đưa ra trong trường hợp này.
Cô vẫn cảm thấy khó chịu nhưng lại không thể nói chính xác mình không thoải mái ở đâu.
Ngu Dịch quan sát biểu hiện của cô, thấy cô có vẻ đã bình tĩnh lại, liền bổ sung: "Thật ra cậu ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với bạn gái, đây hẳn là một tai nạn thôi."
"Nếu thật sự tốt với bạn gái của mình, sao lại có thể mang thai ngoài ý muốn chứ?" Lật Trình Tịnh nhẹ nhàng nói, "Cái rất tốt mà anh nói chỉ là về mặt vật chất mà thôi."
Lời nói của Lật Trình Tịnh khiến Ngũ Dịch có chút khó xử, nghĩ nghĩ liền cười với cô, xoay người đi đến bên sofa.
Đối với Lật Trình Tịnh, sự cố này làm cô nhận ra những người xung quanh Ngu Dịch có hoàn cảnh rất phức tạp, cô không thể không cảm thấy lo lắng cho chồng mình nhiều hơn.
Cô nhanh chóng đến bên sofa, ngồi xuống, hỏi Ngu Dịch: "Anh và cậu nhóc đó có thường xuyên liên lạc không?"
"Cũng không có nhiều liên hệ, cùng lắm là giúp cậu ấy hai lần."
"Ngu Dịch," Lật Trình Tịnh đặt lòng bàn tay lên đầu gối Ngu Dịch, thành khẩn nói: "Sau này đừng giúp cậu ấy bao che nữa, cha cậu ta hỏi thì cứ nói thật đi.
Cậu ta lần này đã quá sai rồi, làm tổn thương con gái người ta.
Hoặc là, sau chuyện này anh đừng qua lại với cậu ấy nữa."
"Em đang giúp anh sàng lọc bạn bè sao? Sợ anh bị lôi kéo hả?" Ngu Dịch trực tiếp hỏi cô.
"Không, chỉ là suy nghĩ của em không giống những người bạn của anh..." Lật Trình Tịnh cảm thấy mình không thể tiếp tục nữa, cô nhận ra mình không nên bàn luận phê bình bạn bè của Ngu Dịch.
Ngu Dịch biết cô định nói gì, thẳng thừng nói: "Có lúc anh cảm thấy em sống quá đơn giản, thậm chí hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội."
Trái tim Lật Trình Tịnh lỗi nhịp trước đánh giá của anh dành cho cô.
"Rất nhiều người chỉ là quen biết bình thường, gặp mặt cũng chỉ là xã giao vài câu, nếu phải qua khảo nghiệm đạo đức mới chịu kết giao với họ thì quá mệt mỏi.
Anh chỉ là một thương nhân, ra ngoài đường phải tạo được nhiều mối quan hệ bề ngoài, dù nông hay sâu thì cũng chỉ để tạo lợi ích cho công việc làm ăn.
Em không cần lo lắng anh bị tổn thương vì những mối quan hệ như vậy."
Lật Trình Tịnh trầm ngâm nhìn anh, nhất thời không nói.
"Hơn nữa, anh đã từng này tuổi, còn sợ bị người xung quanh tác động sao? Anh muốn em ra ngoài gặp gỡ bạn bè anh là để em tự mình khảo nghiệm về bọn họ, nhưng em lại từ chối không muốn tham gia, em hoàn toàn không nguyện ý."
Lật Trình Tịnh rút tay về, cụp mắt suy ngẫm, sau đó cảm thấy Ngu Dịch nói có lý, quả nhiên là do cô lo lắng thái quá.
"Em không muốn ra ngoài với anh, không muốn gặp gỡ những người trong vòng bạn bè của anh, anh hiểu, nhưng em nên tin tưởng anh một chút, được không?" Ngu Dịch đưa tay vuốt tóc cô, rất nhanh lại đặt xuống, đứng dậy đi vào phòng, "Anh buồn ngủ rồi, đi ngủ sớm một chút.".