-
Chương 38: 38: Tranh Cãi Nhỏ
Ăn sáng xong, Ngu Dịch định đưa Lật Trình Tịnh về nhà nghỉ ngơi nên gọi Kha Diệc đến đón.
Lật Trình Tịnh quyết định sau khi về nhà sẽ nói chuyện với Ngu Dịch về Tiểu Cát, vì vậy tự tay pha một bình cà phê thơm chờ anh.
Nhưng sau khi nói vài câu, Ngu Dịch nhấn mạnh rằng anh không để tâm, không bị chuyện xảy ra với Tiểu Cát làm ảnh hưởng, bởi vì anh đã sớm nhìn ra Tiểu Cát từng bước trượt dài đến hôm nay.
Lật Trình Tịnh dần dần có cảm giác rõ ràng hơn, Ngu Dịch thật sự là một người không quen trút hết tâm tư của mình với người khác, trong lòng cô có phần thất vọng vì cô nghĩ vị trí của mình trong lòng chồng không như mình đã nghĩ.
Nhưng cô không nỡ ép Ngu Dịch nên chỉ chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: "Ngu Dịch, em chỉ mong anh mỗi ngày đều trải qua trong vui vẻ."
Ngu Dịch cười, nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi cô nghĩ thế nào về những người bạn của anh.
Lật Trình Tịnh sau khi cân nhắc thì nói ra sự thật: "Có lẽ em không quen ở nơi náo nhiệt như vậy, cảm thấy có nhiều người vây quanh và bình luận về ngoại hình của mình, em thấy rất xấu hổ."
Ngu Dịch hai tay ôm sau đầu, dựa vào sô pha, uể oải nhìn vợ, đối với câu trả lời mà cô đưa ra có chút kinh ngạc.
"Vừa rồi không phải em rất quảng giao sao? Anh thật sự không nhìn ra em không vui."
"Không phải không vui, chỉ là có chút khó xử mà thôi." Lật Trình Tịnh ưu nhã nói: "Ngu Dịch, mỗi người một tính cách khác nhau, tan sở em chỉ muốn ở nhà xem phim, đọc sách, pha trà, ăn bánh ngọt, cảm giác rất thư thái và giải tỏa áp lực."
Ngu Dịch suy nghĩ một chút, nói: "Mấy người bạn của anh quả thật khá ồn ào."
"Không thể nói là ồn ào, chỉ có thể nói là tính cách khác nhau.
Thực ra, em cũng ghen tị với những người hướng ngoại, tính cách mạnh dạn, có thể nhanh chóng làm quen với mọi người.
Thật tiếc là tính cách em từ nhỏ đã không được như vậy."
Ngu Dịch thản nhiên cười: "Anh cũng không có kêu em phải thay đổi, nếu em không thích, sau này anh sẽ không đến mấy chỗ đó nữa."
"Anh đi chơi với bọn họ một mình cũng được, nhưng nhớ đừng uống nhiều rượu." Lật Trình Tịnh nghĩ nghĩ, định nói anh sau này nhất định không được qua đêm bên ngoài, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
"Được rồi, sau này anh sẽ không uống nhiều rượu nữa." Ngu Dịch nhìn trần nhà, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Thật ra vừa rồi anh cũng rất tự hào, nhiều người khen anh có mắt nhìn thật tốt, cưới được một người vợ vừa xinh đẹp lại đoan trang."
Lật Trình Tịnh: "..."
Thật ra cô không thích những ánh mắt đánh giá về ngoại hình kia, nhưng cô biết bạn của Ngu Dịch không có ác ý, cho nên cô cũng không cần quá để bụng.
Chỉ có điều, cuối cùng cô cũng đã nhận ra mình không thể dung nhập được vào vòng tròn xã giao của Ngu Dịch, cũng có thể là cô ích kỷ, chỉ muốn Ngu Dịch ở bên cạnh cả ngày.
Sau khi uống xong cà phê, anh đứng dậy nói với vợ: "Em đi nghỉ ngơi đi, buổi tối còn phải đến bệnh viện trực ca đêm, chỗ này để anh dọn cho."
...
Người đánh Tiểu Cát đúng là bọn đòi nợ như Ngu Dịch dự đoán, sau khi thẩm vấn một số người từng tiếp xúc với Tiểu Cát, cảnh sát xác định được nghi phạm và nhanh chóng bắt giữ hắn.
Một phương diện khác, bạn trai của Hình Tử Thuyên, Lư Thiêm, bị di chứng hậu phẫu, nửa khuôn mặt không thể cử động, bố mẹ anh ta khóc đến suy sụp, cả ngày ở bên giường bệnh của con trai.
Trong lúc ăn trưa, Lật Trình Tịnh và Như Như nghe Hình Tử Thuyên nói, mẹ của Lư Thiêm gọi qua, nói cô ấy bận việc thì không cần phải qua chăm sóc Lư Thiêm nữa.
Như Như nghe thấy liền hỏi có chuyện gì đang xảy ra.
"Chị đã nói với họ, vào hôm xảy ra tai nạn, anh ấy và chị đang giận nhau, từ lúc đó trở đi họ không còn nghe điện thoại của chị nữa."
"Nhưng liên quan gì đến chị?" Như Như thấy không thể tưởng tượng nổi, "Tai nạn xe là do có người đột nhiên lao tới trước đầu xe, tin tức không phải viết rõ ràng sao?"
"Nhưng trên đường đến nhà chị thì anh ấy gặp tai nạn xe cộ, lại còn chạy quá tốc độ, nhất định là đang rất vội." Hình Tử Thuyên nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng một hồi.
Một lúc sau, khi Như Như gọi vài lần, cô mới mở mắt, nhẹ nhàng nói: "Đó thực sự là lỗi của chị, bố mẹ anh ấy tức giận cũng là hợp lý."
Như Như sốt ruột: "Vậy chị còn định cầu hôn anh ấy không?"
"Hiện tại không được, xem ra thời điểm không thích hợp lắm." Hình Tử Thuyên nhìn hai người đồng nghiệp, ngữ khí có chút bực bội, "Dù sao cũng cảm ơn hai người ngày đó đã đi cùng tôi."
Điều cô không nói chính là, mấy lần gần đây khi cô đến thăm, thái độ của Lư Thiêm với cô đã hoàn toàn thay đổi.
Lật Trình Tịnh không biết nên an ủi Hình Tử Thuyên như thế nào, sau khi cân nhắc rất lâu mới mở miệng: "Cần giúp đỡ thì cứ nói với chúng tôi."
Hình Tử Thuyên gật đầu.
Sau khi tan sở, Lật Trình Tịnh về nhà tự nấu cho mình một bát mì, ăn xong liền mở laptop xem phim truyền hình.
Ngu Dịch vừa vào cửa, cô lập tức nghe thấy tiếng động, tháo tai nghe đi tới, dưới ánh mắt tươi cười của anh, cô nhìn thấy trên tay anh đang xách một cái túi lớn, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Ngu Dịch đưa cho cô: "Là quà của bạn anh tặng em."
"Cho em?" Lật Trình Tịnh khó hiểu hỏi, "Sao lại gửi quà cho em?"
"Hôm đó anh ấy có chào hỏi, nhân lúc vợ anh ta có thẻ thành viên của thương hiệu này, liền mua một cái túi xem như quà ra mắt.
Em mau mở ra xem có thích không."
Lật Trình Tịnh cầm lấy túi xách, đi tới trước sô pha, cẩn thận mở lớp bao bì phức tạp, từ trong duts bag lấy ra một chiếc túi tinh xảo, cô liếc nhìn thẻ treo trên khóa kéo, lập tức nhìn ra giá tiền, cảm giác choáng váng.
Chiếc túi này thực sự quá đắt đỏ, hoàn toàn vượt quá khả năng chịu đựng của cô.
Cô nhanh chóng đặt chiếc túi vào hộp.
"Thế nào? Em thích không?" Ngu Dịch uống một ngụm nước, thong thả đi tới, vuốt tóc vợ.
Lật Trình Tịnh nghiêm mặt nói: "Ngu Dịch, món quà này quá đắt, chúng ta không thể nhận, ngày mai anh mang đến trả cho bạn anh đi."
Ngu Dịch nghe cô nói vậy cũng không kinh ngạc, liếc nhìn chiếc túi đã được đặt lại chỗ cũ, nhẹ nhàng nói: "Họ đã có lòng đưa thì chúng ta nhận, trả lại như vậy rất khó xử."
"Nhưng nó thực sự quá đắt, cứ nhận như vậy thì không thích hợp." Lật Trình Tịnh cố gắng thuyết phục anh, "Nếu giá vài nghìn tệ thì em cũng có thể mặt dày nhận lấy, nhưng cái này thì vượt quá phạm vi em có thể tiếp nhận."
"Không sao, em cứ giữ lấy, ân tình này anh sẽ báo đáp giúp em." Ngu Dịch nói xong cúi người hôn lên trán cô, "Ngoan, nghe lời đi."
"Em thấy không ổn đâu, từ nhỏ đến lớn em chưa từng nhận món quà nào đắt tiền như vậy, huống chi là nhận từ một người xa lạ, sao em có thể thản nhiên nhận được.
Anh đồng ý với em, mang món quà này trả lại đi." Lật Trình Tịnh nghiêm túc nói.
"Được, nếu em cảm thấy không thể nhận, anh sẽ trả tiền ngay cho anh ấy, coi như mua cho em." Ngu Dịch nhìn vào mắt cô, trìu mến nói: "Được không?"
Lật Trình Tịnh trầm mặc, nhưng sau một hồi tranh đấu trong lòng, lòng tự trọng vẫn chiếm ưu thế, nhẹ giọng nói: "Ngu Dịch, em không muốn mắc nợ anh nữa."
"Em nói cái gì?" Tình ý trong mắt Ngu Dịch biến mất, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, ngữ khí vô cùng trực tiếp, "Em nợ anh cái gì?"
"Ý em là, em làm việc trong bệnh viện nên không thể dùng chiếc túi đắt tiền như vậy, hơn nữa em cũng không biết giữ gìn đồ xa xỉ đắt tiền như vậy, anh mua cho em thì rất phí." Lật Trình Tịnh lo lắng đổi lời, "Cho dù anh không thiếu tiền, nhưng cái gì cần tiết kiệm cũng nên tiết kiệm một chút."
"Không, em nói cụ thể xem, em nợ anh cái gì?" Ngu Dịch không chấp nhận sự thay đổi trong lời nói của côi.
Lật Trình Tịnh nhất thời không nói nên lời, cứ như vậy nhìn anh.
Ngu Dịch và cô lặng lẽ nhìn nhau, bầu không khí xung quanh gần như đóng băng.
Cuối cùng, cô cảm thấy không nên dùng phương thức này với chồng mình, bèn nói: "Trước khi kết hôn, anh cho em vay một khoản tiền để trả hết nợ trong nhà, bây giờ hoàn cảnh nhà em đã tốt hơn rất nhiều, đây là sự thật.
Em luôn rất biết ơn anh vì điều này.
Cho dù bây giờ chúng ta là vợ chồng, nhưng về mặt tài chính, em không thể chỉ xài tiền của anh.
Anh đã trả rất nhiều tiền cho ngôi nhà này rồi, kể cả tiền thuê căn nhà này cũng là do anh trả.
Nếu bây giờ em lại nhận được món quà đắt tiền như vậy, em cảm giác mình trở thành kẻ ăn bám.
Ngu Dịch, anh có hiểu cảm giác của em lúc này không?"
Nhân danh tình yêu để nhận những món quà đắt tiền của đối phương, như vậy là không có tự trọng.
Ngu Dịch im lặng hồi lâu mới lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng: "Em có cần phải nhắc đi nhắc lại việc em lấy anh chỉ vì em cần tiền trả nợ không?"
Lật Trình Tịnh không ngờ anh lại nói ra lời này, đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào.
"Anh cho em mượn tiền trước khi kết hôn, em nhất quyết viết giấy nợ, liên quan tới việc tiền bạc, em còn muốn nhấn mạnh bao nhiêu lần nữa?" Ngu Dịch thẳng thắn nói, "Mỗi lần nghe những lời này anh rất khó chịu."
"Thật nực cười, sau khi kết hôn, em còn trả lại anh mấy chục ngàn đô la." Ngu Dịch cười lạnh, giọng điệu không chút ấm áp, "Làm sao? Em cho rằng không có khả năng chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời đúng không? Em sống với anh trong tâm thế lúc nào cũng sẵn sàng để rời đi phải không?"
"Em không phải ý đó."
Ngu Dịch tàn nhẫn đánh gãy suy nghĩ nhỏ nhoi của cô: "Em không phải ý đó, vậy tại sao em lại nhạy cảm với tiền bạc như vậy? Anh đã là chồng của em, em là vợ của anh, chúng ta đã ở bên nhau rồi, nhưng em vẫn so đo từng chút một.
Em nghĩ cuộc sống như vậy có thú vị không? Đừng nghĩ rằng anh không nhìn thấy cuốn sổ ghi chép bên cạnh giường của em.
Mỗi lần đi siêu thị để mua thức ăn hoặc thậm chí là đồ uống em đều ghi chép lại cẩn thận, có phải em muốn sau này khi chia tay sẽ thanh toán mọi nợ nần với anh không?"
Lật Trình Tịnh nhất thời không phản bác được.
Ghi chép sổ sách chi tiêu mọi mặt trong cuộc sống không phải là thói quen cô hình thành sau khi kết hôn, trước đây cô từng sống một mình nên mỗi ngày đều ghi ra sổ chi tiêu để kiểm soát tài chính cụ thể.
Đi siêu thị mua đồ ăn hay ra ngoài ăn cơm, mấy lần cô ra trước tính tiền, anh phát hiện cũng không nói gì, cô cho rằng đó là sự đồng ý của anh.
Cô không nghĩ rằng anh sẽ không vui vì điều này, thậm chí để tâm đến hành vi của cô.
"Hôm nay, chiếc túi này là do bạn anh tặng.
Em nói xem anh lấy lý do gì để trả lại? Nói là vợ tôi cảm thấy món quà quá đắt tiền nên không dám nhận sao? Em thấy lý do này sẽ không làm cả hai bên đều thấy xấu hổ sao?" Ngu Dịch nhìn thẳng vào cô, mất đi sự kiên nhẫn thường ngày, nói thẳng thừng trước mặt cô: "Bây giờ anh nói để anh mua cho em, sao em còn từ chối? Chẳng lẽ những người phụ nữ khác khi yêu đều không nên nhận quà từ bạn trai mình sao? Huống chi chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em nhận quà từ anh thì em sẽ trở thành kẻ ăn bám chồng mình à? Tư duy kỳ quái như vậy, anh làm sao mà hiểu nổi?"
"Em không biết những người phụ nữ khác thế nào, nhưng em có suy nghĩ của riêng mình." Lật Trình Tịnh thực sự không đồng ý với câu nói của anh, có chút kích động, nói: "Tại sao anh lại muốn em phải sống như những người khác?"
"Em không giống người khác, cái tôi của em rất lớn, nhưng em đã nghĩ đến nguyên nhân sâu xa chưa?" Ngu Dịch cười mỉa mai, nụ cười thoáng qua, anh cũng không thèm vòng vo với cô nữa, "Bởi vì người khác sẵn sàng tin tưởng và dựa dẫm vào nửa kia của họ, nhưng em không làm được, hoặc nói cách khác, là em không muốn."
Lật Trình Tịnh nghe Ngu Dịch nói, tim như bị mũi kim đâm thật mạnh, đâm xong còn dùng sức vặn một vòng.
Một lúc sau, thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, Ngu Dịch nhận ra lời mình vừa nói có chút quá đáng nên cũng không nói thêm nữa.
Anh xoay người bỏ lại một câu: "Anh xuống lầu hút thuốc, em cứ suy nghĩ kỹ đi.".
Lật Trình Tịnh quyết định sau khi về nhà sẽ nói chuyện với Ngu Dịch về Tiểu Cát, vì vậy tự tay pha một bình cà phê thơm chờ anh.
Nhưng sau khi nói vài câu, Ngu Dịch nhấn mạnh rằng anh không để tâm, không bị chuyện xảy ra với Tiểu Cát làm ảnh hưởng, bởi vì anh đã sớm nhìn ra Tiểu Cát từng bước trượt dài đến hôm nay.
Lật Trình Tịnh dần dần có cảm giác rõ ràng hơn, Ngu Dịch thật sự là một người không quen trút hết tâm tư của mình với người khác, trong lòng cô có phần thất vọng vì cô nghĩ vị trí của mình trong lòng chồng không như mình đã nghĩ.
Nhưng cô không nỡ ép Ngu Dịch nên chỉ chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: "Ngu Dịch, em chỉ mong anh mỗi ngày đều trải qua trong vui vẻ."
Ngu Dịch cười, nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi cô nghĩ thế nào về những người bạn của anh.
Lật Trình Tịnh sau khi cân nhắc thì nói ra sự thật: "Có lẽ em không quen ở nơi náo nhiệt như vậy, cảm thấy có nhiều người vây quanh và bình luận về ngoại hình của mình, em thấy rất xấu hổ."
Ngu Dịch hai tay ôm sau đầu, dựa vào sô pha, uể oải nhìn vợ, đối với câu trả lời mà cô đưa ra có chút kinh ngạc.
"Vừa rồi không phải em rất quảng giao sao? Anh thật sự không nhìn ra em không vui."
"Không phải không vui, chỉ là có chút khó xử mà thôi." Lật Trình Tịnh ưu nhã nói: "Ngu Dịch, mỗi người một tính cách khác nhau, tan sở em chỉ muốn ở nhà xem phim, đọc sách, pha trà, ăn bánh ngọt, cảm giác rất thư thái và giải tỏa áp lực."
Ngu Dịch suy nghĩ một chút, nói: "Mấy người bạn của anh quả thật khá ồn ào."
"Không thể nói là ồn ào, chỉ có thể nói là tính cách khác nhau.
Thực ra, em cũng ghen tị với những người hướng ngoại, tính cách mạnh dạn, có thể nhanh chóng làm quen với mọi người.
Thật tiếc là tính cách em từ nhỏ đã không được như vậy."
Ngu Dịch thản nhiên cười: "Anh cũng không có kêu em phải thay đổi, nếu em không thích, sau này anh sẽ không đến mấy chỗ đó nữa."
"Anh đi chơi với bọn họ một mình cũng được, nhưng nhớ đừng uống nhiều rượu." Lật Trình Tịnh nghĩ nghĩ, định nói anh sau này nhất định không được qua đêm bên ngoài, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
"Được rồi, sau này anh sẽ không uống nhiều rượu nữa." Ngu Dịch nhìn trần nhà, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Thật ra vừa rồi anh cũng rất tự hào, nhiều người khen anh có mắt nhìn thật tốt, cưới được một người vợ vừa xinh đẹp lại đoan trang."
Lật Trình Tịnh: "..."
Thật ra cô không thích những ánh mắt đánh giá về ngoại hình kia, nhưng cô biết bạn của Ngu Dịch không có ác ý, cho nên cô cũng không cần quá để bụng.
Chỉ có điều, cuối cùng cô cũng đã nhận ra mình không thể dung nhập được vào vòng tròn xã giao của Ngu Dịch, cũng có thể là cô ích kỷ, chỉ muốn Ngu Dịch ở bên cạnh cả ngày.
Sau khi uống xong cà phê, anh đứng dậy nói với vợ: "Em đi nghỉ ngơi đi, buổi tối còn phải đến bệnh viện trực ca đêm, chỗ này để anh dọn cho."
...
Người đánh Tiểu Cát đúng là bọn đòi nợ như Ngu Dịch dự đoán, sau khi thẩm vấn một số người từng tiếp xúc với Tiểu Cát, cảnh sát xác định được nghi phạm và nhanh chóng bắt giữ hắn.
Một phương diện khác, bạn trai của Hình Tử Thuyên, Lư Thiêm, bị di chứng hậu phẫu, nửa khuôn mặt không thể cử động, bố mẹ anh ta khóc đến suy sụp, cả ngày ở bên giường bệnh của con trai.
Trong lúc ăn trưa, Lật Trình Tịnh và Như Như nghe Hình Tử Thuyên nói, mẹ của Lư Thiêm gọi qua, nói cô ấy bận việc thì không cần phải qua chăm sóc Lư Thiêm nữa.
Như Như nghe thấy liền hỏi có chuyện gì đang xảy ra.
"Chị đã nói với họ, vào hôm xảy ra tai nạn, anh ấy và chị đang giận nhau, từ lúc đó trở đi họ không còn nghe điện thoại của chị nữa."
"Nhưng liên quan gì đến chị?" Như Như thấy không thể tưởng tượng nổi, "Tai nạn xe là do có người đột nhiên lao tới trước đầu xe, tin tức không phải viết rõ ràng sao?"
"Nhưng trên đường đến nhà chị thì anh ấy gặp tai nạn xe cộ, lại còn chạy quá tốc độ, nhất định là đang rất vội." Hình Tử Thuyên nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng một hồi.
Một lúc sau, khi Như Như gọi vài lần, cô mới mở mắt, nhẹ nhàng nói: "Đó thực sự là lỗi của chị, bố mẹ anh ấy tức giận cũng là hợp lý."
Như Như sốt ruột: "Vậy chị còn định cầu hôn anh ấy không?"
"Hiện tại không được, xem ra thời điểm không thích hợp lắm." Hình Tử Thuyên nhìn hai người đồng nghiệp, ngữ khí có chút bực bội, "Dù sao cũng cảm ơn hai người ngày đó đã đi cùng tôi."
Điều cô không nói chính là, mấy lần gần đây khi cô đến thăm, thái độ của Lư Thiêm với cô đã hoàn toàn thay đổi.
Lật Trình Tịnh không biết nên an ủi Hình Tử Thuyên như thế nào, sau khi cân nhắc rất lâu mới mở miệng: "Cần giúp đỡ thì cứ nói với chúng tôi."
Hình Tử Thuyên gật đầu.
Sau khi tan sở, Lật Trình Tịnh về nhà tự nấu cho mình một bát mì, ăn xong liền mở laptop xem phim truyền hình.
Ngu Dịch vừa vào cửa, cô lập tức nghe thấy tiếng động, tháo tai nghe đi tới, dưới ánh mắt tươi cười của anh, cô nhìn thấy trên tay anh đang xách một cái túi lớn, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Ngu Dịch đưa cho cô: "Là quà của bạn anh tặng em."
"Cho em?" Lật Trình Tịnh khó hiểu hỏi, "Sao lại gửi quà cho em?"
"Hôm đó anh ấy có chào hỏi, nhân lúc vợ anh ta có thẻ thành viên của thương hiệu này, liền mua một cái túi xem như quà ra mắt.
Em mau mở ra xem có thích không."
Lật Trình Tịnh cầm lấy túi xách, đi tới trước sô pha, cẩn thận mở lớp bao bì phức tạp, từ trong duts bag lấy ra một chiếc túi tinh xảo, cô liếc nhìn thẻ treo trên khóa kéo, lập tức nhìn ra giá tiền, cảm giác choáng váng.
Chiếc túi này thực sự quá đắt đỏ, hoàn toàn vượt quá khả năng chịu đựng của cô.
Cô nhanh chóng đặt chiếc túi vào hộp.
"Thế nào? Em thích không?" Ngu Dịch uống một ngụm nước, thong thả đi tới, vuốt tóc vợ.
Lật Trình Tịnh nghiêm mặt nói: "Ngu Dịch, món quà này quá đắt, chúng ta không thể nhận, ngày mai anh mang đến trả cho bạn anh đi."
Ngu Dịch nghe cô nói vậy cũng không kinh ngạc, liếc nhìn chiếc túi đã được đặt lại chỗ cũ, nhẹ nhàng nói: "Họ đã có lòng đưa thì chúng ta nhận, trả lại như vậy rất khó xử."
"Nhưng nó thực sự quá đắt, cứ nhận như vậy thì không thích hợp." Lật Trình Tịnh cố gắng thuyết phục anh, "Nếu giá vài nghìn tệ thì em cũng có thể mặt dày nhận lấy, nhưng cái này thì vượt quá phạm vi em có thể tiếp nhận."
"Không sao, em cứ giữ lấy, ân tình này anh sẽ báo đáp giúp em." Ngu Dịch nói xong cúi người hôn lên trán cô, "Ngoan, nghe lời đi."
"Em thấy không ổn đâu, từ nhỏ đến lớn em chưa từng nhận món quà nào đắt tiền như vậy, huống chi là nhận từ một người xa lạ, sao em có thể thản nhiên nhận được.
Anh đồng ý với em, mang món quà này trả lại đi." Lật Trình Tịnh nghiêm túc nói.
"Được, nếu em cảm thấy không thể nhận, anh sẽ trả tiền ngay cho anh ấy, coi như mua cho em." Ngu Dịch nhìn vào mắt cô, trìu mến nói: "Được không?"
Lật Trình Tịnh trầm mặc, nhưng sau một hồi tranh đấu trong lòng, lòng tự trọng vẫn chiếm ưu thế, nhẹ giọng nói: "Ngu Dịch, em không muốn mắc nợ anh nữa."
"Em nói cái gì?" Tình ý trong mắt Ngu Dịch biến mất, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, ngữ khí vô cùng trực tiếp, "Em nợ anh cái gì?"
"Ý em là, em làm việc trong bệnh viện nên không thể dùng chiếc túi đắt tiền như vậy, hơn nữa em cũng không biết giữ gìn đồ xa xỉ đắt tiền như vậy, anh mua cho em thì rất phí." Lật Trình Tịnh lo lắng đổi lời, "Cho dù anh không thiếu tiền, nhưng cái gì cần tiết kiệm cũng nên tiết kiệm một chút."
"Không, em nói cụ thể xem, em nợ anh cái gì?" Ngu Dịch không chấp nhận sự thay đổi trong lời nói của côi.
Lật Trình Tịnh nhất thời không nói nên lời, cứ như vậy nhìn anh.
Ngu Dịch và cô lặng lẽ nhìn nhau, bầu không khí xung quanh gần như đóng băng.
Cuối cùng, cô cảm thấy không nên dùng phương thức này với chồng mình, bèn nói: "Trước khi kết hôn, anh cho em vay một khoản tiền để trả hết nợ trong nhà, bây giờ hoàn cảnh nhà em đã tốt hơn rất nhiều, đây là sự thật.
Em luôn rất biết ơn anh vì điều này.
Cho dù bây giờ chúng ta là vợ chồng, nhưng về mặt tài chính, em không thể chỉ xài tiền của anh.
Anh đã trả rất nhiều tiền cho ngôi nhà này rồi, kể cả tiền thuê căn nhà này cũng là do anh trả.
Nếu bây giờ em lại nhận được món quà đắt tiền như vậy, em cảm giác mình trở thành kẻ ăn bám.
Ngu Dịch, anh có hiểu cảm giác của em lúc này không?"
Nhân danh tình yêu để nhận những món quà đắt tiền của đối phương, như vậy là không có tự trọng.
Ngu Dịch im lặng hồi lâu mới lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng: "Em có cần phải nhắc đi nhắc lại việc em lấy anh chỉ vì em cần tiền trả nợ không?"
Lật Trình Tịnh không ngờ anh lại nói ra lời này, đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào.
"Anh cho em mượn tiền trước khi kết hôn, em nhất quyết viết giấy nợ, liên quan tới việc tiền bạc, em còn muốn nhấn mạnh bao nhiêu lần nữa?" Ngu Dịch thẳng thắn nói, "Mỗi lần nghe những lời này anh rất khó chịu."
"Thật nực cười, sau khi kết hôn, em còn trả lại anh mấy chục ngàn đô la." Ngu Dịch cười lạnh, giọng điệu không chút ấm áp, "Làm sao? Em cho rằng không có khả năng chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời đúng không? Em sống với anh trong tâm thế lúc nào cũng sẵn sàng để rời đi phải không?"
"Em không phải ý đó."
Ngu Dịch tàn nhẫn đánh gãy suy nghĩ nhỏ nhoi của cô: "Em không phải ý đó, vậy tại sao em lại nhạy cảm với tiền bạc như vậy? Anh đã là chồng của em, em là vợ của anh, chúng ta đã ở bên nhau rồi, nhưng em vẫn so đo từng chút một.
Em nghĩ cuộc sống như vậy có thú vị không? Đừng nghĩ rằng anh không nhìn thấy cuốn sổ ghi chép bên cạnh giường của em.
Mỗi lần đi siêu thị để mua thức ăn hoặc thậm chí là đồ uống em đều ghi chép lại cẩn thận, có phải em muốn sau này khi chia tay sẽ thanh toán mọi nợ nần với anh không?"
Lật Trình Tịnh nhất thời không phản bác được.
Ghi chép sổ sách chi tiêu mọi mặt trong cuộc sống không phải là thói quen cô hình thành sau khi kết hôn, trước đây cô từng sống một mình nên mỗi ngày đều ghi ra sổ chi tiêu để kiểm soát tài chính cụ thể.
Đi siêu thị mua đồ ăn hay ra ngoài ăn cơm, mấy lần cô ra trước tính tiền, anh phát hiện cũng không nói gì, cô cho rằng đó là sự đồng ý của anh.
Cô không nghĩ rằng anh sẽ không vui vì điều này, thậm chí để tâm đến hành vi của cô.
"Hôm nay, chiếc túi này là do bạn anh tặng.
Em nói xem anh lấy lý do gì để trả lại? Nói là vợ tôi cảm thấy món quà quá đắt tiền nên không dám nhận sao? Em thấy lý do này sẽ không làm cả hai bên đều thấy xấu hổ sao?" Ngu Dịch nhìn thẳng vào cô, mất đi sự kiên nhẫn thường ngày, nói thẳng thừng trước mặt cô: "Bây giờ anh nói để anh mua cho em, sao em còn từ chối? Chẳng lẽ những người phụ nữ khác khi yêu đều không nên nhận quà từ bạn trai mình sao? Huống chi chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em nhận quà từ anh thì em sẽ trở thành kẻ ăn bám chồng mình à? Tư duy kỳ quái như vậy, anh làm sao mà hiểu nổi?"
"Em không biết những người phụ nữ khác thế nào, nhưng em có suy nghĩ của riêng mình." Lật Trình Tịnh thực sự không đồng ý với câu nói của anh, có chút kích động, nói: "Tại sao anh lại muốn em phải sống như những người khác?"
"Em không giống người khác, cái tôi của em rất lớn, nhưng em đã nghĩ đến nguyên nhân sâu xa chưa?" Ngu Dịch cười mỉa mai, nụ cười thoáng qua, anh cũng không thèm vòng vo với cô nữa, "Bởi vì người khác sẵn sàng tin tưởng và dựa dẫm vào nửa kia của họ, nhưng em không làm được, hoặc nói cách khác, là em không muốn."
Lật Trình Tịnh nghe Ngu Dịch nói, tim như bị mũi kim đâm thật mạnh, đâm xong còn dùng sức vặn một vòng.
Một lúc sau, thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, Ngu Dịch nhận ra lời mình vừa nói có chút quá đáng nên cũng không nói thêm nữa.
Anh xoay người bỏ lại một câu: "Anh xuống lầu hút thuốc, em cứ suy nghĩ kỹ đi.".