Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Mộ An ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô dùng tay đẩy vào lồng ngực anh, miệng nhỏ giọng yêu cầu :
- Anh thả em ra, em đi... á
Tần Cảnh Chi bóp chặt eo cô, cắn một cái lên vành tai khiến Mộ An đang nói phải la lên. Vành tai nhỏ nhắn dần dần đỏ ửng lên, lưỡi anh khẽ vươn ra chạm vào.
Cô sợ hãi quay đầu đi tránh né, hai bàn tay bởi vì căng thẳng mà nắm chặt áo anh, giọng nghẹn ngào.
- Đừng... hức...... hức
Chết tiệt! Mới kêu một cái thôi mà phía dưới anh đã cứng rồi. Thật là không có tiền đồ.
Anh khẽ nâng cằm cô lên. Gò má đỏ hồng như ráng chiều, hốc mắt cô đã ngập nước chỉ chực chờ chạy xuống. Càng nhìn anh càng muốn bắt nạt cô hơn.
- Không được trốn anh biết chưa?
Mắt Mộ An không dám nhìn thẳng anh, vội vàng gật đầu như giã tỏi. Người đàn ông này thật đáng sợ!
- Ngoan, lần sau có rác sang gọi anh, anh xuống lầu vứt cho em. Nhớ chưa, rùa con?
Cái đầu nhỏ lại gật gật. Chắc do cô căng thẳng, hàng răng trên cắn chặt bờ môi hồng nhuận. Ánh mắt nóng bỏng chằm chằm nhìn nó, yết hầu anh chuyển động liên tục. Chớp thời cơ mắt cô lơ đãng, Tần Cảnh Chi cúi xuống hôn lên môi cô.
Mẹ khiếp! Mềm thật!
Anh khẽ mút lấy đôi môi anh đào căng mọng giống như miếng thạch dâu. Đầu lưỡi ươn ướt vươn ra phác hoạ môi cô.
Mộ An kinh sợ muốn lùi về phía sau, nhưng cánh tay rắn chắc sau eo khiến cô không di chuyển được. Bất lực, nước mắt cô bỗng rơi như mưa. Bàn tay nhỏ tức giận đập đập vào ngực anh phản kháng.
Thấy cô khóc, anh liền ngừng lại. Nhìn gương mặt lấm lem nước mắt, Tần Cảnh Chi có chút phiền lòng. Vừa lau nước mắt cho cô, anh vừa nhẹ giọng nói :
- Ngoan, đừng khóc. Đó là phí anh đổ rác giúp em.
- Hức.. hức.. hức
Cô gái nhỏ chỉ cúi đầu nức nở không đáp lại anh. Xem ra bị doạ sợ rồi. Anh đưa tay vỗ về sau lưng, cúi đầu dỗ cô.
- Không khóc nữa, anh để em về nhà.
Mộ An cố gắng nín khóc, lại nhịn không được mà khụt khịt mũi, bả vai mảnh khảnh vẫn còn đang run rẩy.
Một lúc sau, cô mới nín, Tần Cảnh Chi cũng giữ đúng lời hứa buông cô ra.
- Được rồi, em về nhà đi. Anh đi vứt rác.
Anh nói xong nhưng cô vẫn đứng im không nhúc nhích. Thấy lạ, anh bèn hỏi :
- Sao không đi hửm? Không lỡ xa anh à?
Mộ An ngượng ngùng lắc đầu, giọng lí nhí nói :
- Chân bị tê.
Khoé môi anh khẽ cong lên, ý cười trong mắt chậm rãi lan toả.
- Vậy để anh bế em về.
Cô còn chưa kịp từ chối, đã bị anh ôm lên theo kiểu công chúa. Sợ ngã, hai tay Mộ An bám chặt vào áo anh. Cô cúi gằm gương mặt đỏ ửng xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu nói :
- Thả.... thả... em xuống.
Tần Cảnh Chi không nói gì, đôi chân dài rảo bước về phía nhà cô. Đến nơi, anh thả cô xuống, xoa xoa đầu, giọng cưng chiều nói :
- Vào nhà đi, rùa con.
Mộ An gấp gáp lấy chìa khoá ra mở cửa nhưng tay cô run run cắm mãi mà không vào lỗ. Phía sau lưng cô bỗng vang lên tiếng cười nhẹ. Tiếp đó, anh tiến sát lại, bàn tay lớn nắm lấy tay run run của cô cắm chìa khoá vào. Cửa vừa mở ra được, Mộ An nhanh chóng đi vào đóng cửa lại. Lúc đó, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tay vô thức sờ lên môi, nơi đó vẫn còn âm ấm, ướt át. Trái tim cô đập thình thịch như trống đánh. Khuôn mặt dần dần nóng bừng.
Ngoài cửa, Tần Cảnh Chi nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ liếm môi. Vừa mềm vừa ngọt, thật muốn hôn cô đến tắc thở.
- Rùa con, tha cho em lần này.
Cười một tiếng, Tần Cảnh Chi cầm túi rác bước vào thang máy. Vừa đi đến cửa trung cư, anh liền gặp người đàn ông trung niên mặc quần áo đồng phục bảo vệ đang đứng, Tần Cảnh Chi liền chào :
- Bác Trần.
Bác Trần nghe tiếng chào quay lại, vừa chỉnh kính vừa nói.
- Ôi Tiểu Chi à, trời tối quá, bác không nhìn ra cháu. Cháu đi đâu thế?
Giơ túi rác trên tay lên, anh nhìn ông ấy nói :
- Cháu đi vứt rác.
Ông ấy nghi hoặc hỏi.
- Không phải hôm qua cháu mới vứt sao?
- Cháu vứt rác cho cô gái nhỏ.
- Thanh niên bây giờ hiếm người tốt bụng như cháu lắm.
Tần Cảnh Chi chỉ nhìn ông ấy cười không nói gì. Nếu để ông ấy biết chuyện anh làm, chắc chắn ông ấy sẽ không còn nói như thế nữa.
- Cháu đi đi.
Anh gật đầu chào ông ấy rồi bước đi. Vừa vứt rác xong, điện thoại trong túi liền đổ chuông. Đưa tay lấy điện thoại ra, anh ấn trả lời.
- Có chuyện gì?
Bên kia tiếng nhạc vang lên ầm ĩ rồi giọng Trì Hãn quen thuộc vang lên :
- Anh Tần, lão Hoắc kia lại cho người đến tìm anh. Anh có đến không?
- Đợi tao, lát tao sẽ đến.
- Ok anh.
Tắt máy, anh liền ra vệ đường bắt taxi đến bar. Người cha ruột này cứ cách mấy ngày lại phái đến tìm anh. Khuyên nhủ anh về nhận tổ quy tông, lão ta tưởng anh báu mấy đồng bạc lẻ ở Hoắc gia sao? Lần này, anh lên giải quyết triệt để, để tránh phiền phức.
Trong chung cư, Mộ An nằm trên giường trằn trọc qua lại không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, gương mặt yêu nghiệt liền xuất hiện khiến tâm trạng cô trở lên phức tạp. Mãi đến một giờ sáng, cô mới ngủ thiếp đi.
- Anh thả em ra, em đi... á
Tần Cảnh Chi bóp chặt eo cô, cắn một cái lên vành tai khiến Mộ An đang nói phải la lên. Vành tai nhỏ nhắn dần dần đỏ ửng lên, lưỡi anh khẽ vươn ra chạm vào.
Cô sợ hãi quay đầu đi tránh né, hai bàn tay bởi vì căng thẳng mà nắm chặt áo anh, giọng nghẹn ngào.
- Đừng... hức...... hức
Chết tiệt! Mới kêu một cái thôi mà phía dưới anh đã cứng rồi. Thật là không có tiền đồ.
Anh khẽ nâng cằm cô lên. Gò má đỏ hồng như ráng chiều, hốc mắt cô đã ngập nước chỉ chực chờ chạy xuống. Càng nhìn anh càng muốn bắt nạt cô hơn.
- Không được trốn anh biết chưa?
Mắt Mộ An không dám nhìn thẳng anh, vội vàng gật đầu như giã tỏi. Người đàn ông này thật đáng sợ!
- Ngoan, lần sau có rác sang gọi anh, anh xuống lầu vứt cho em. Nhớ chưa, rùa con?
Cái đầu nhỏ lại gật gật. Chắc do cô căng thẳng, hàng răng trên cắn chặt bờ môi hồng nhuận. Ánh mắt nóng bỏng chằm chằm nhìn nó, yết hầu anh chuyển động liên tục. Chớp thời cơ mắt cô lơ đãng, Tần Cảnh Chi cúi xuống hôn lên môi cô.
Mẹ khiếp! Mềm thật!
Anh khẽ mút lấy đôi môi anh đào căng mọng giống như miếng thạch dâu. Đầu lưỡi ươn ướt vươn ra phác hoạ môi cô.
Mộ An kinh sợ muốn lùi về phía sau, nhưng cánh tay rắn chắc sau eo khiến cô không di chuyển được. Bất lực, nước mắt cô bỗng rơi như mưa. Bàn tay nhỏ tức giận đập đập vào ngực anh phản kháng.
Thấy cô khóc, anh liền ngừng lại. Nhìn gương mặt lấm lem nước mắt, Tần Cảnh Chi có chút phiền lòng. Vừa lau nước mắt cho cô, anh vừa nhẹ giọng nói :
- Ngoan, đừng khóc. Đó là phí anh đổ rác giúp em.
- Hức.. hức.. hức
Cô gái nhỏ chỉ cúi đầu nức nở không đáp lại anh. Xem ra bị doạ sợ rồi. Anh đưa tay vỗ về sau lưng, cúi đầu dỗ cô.
- Không khóc nữa, anh để em về nhà.
Mộ An cố gắng nín khóc, lại nhịn không được mà khụt khịt mũi, bả vai mảnh khảnh vẫn còn đang run rẩy.
Một lúc sau, cô mới nín, Tần Cảnh Chi cũng giữ đúng lời hứa buông cô ra.
- Được rồi, em về nhà đi. Anh đi vứt rác.
Anh nói xong nhưng cô vẫn đứng im không nhúc nhích. Thấy lạ, anh bèn hỏi :
- Sao không đi hửm? Không lỡ xa anh à?
Mộ An ngượng ngùng lắc đầu, giọng lí nhí nói :
- Chân bị tê.
Khoé môi anh khẽ cong lên, ý cười trong mắt chậm rãi lan toả.
- Vậy để anh bế em về.
Cô còn chưa kịp từ chối, đã bị anh ôm lên theo kiểu công chúa. Sợ ngã, hai tay Mộ An bám chặt vào áo anh. Cô cúi gằm gương mặt đỏ ửng xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu nói :
- Thả.... thả... em xuống.
Tần Cảnh Chi không nói gì, đôi chân dài rảo bước về phía nhà cô. Đến nơi, anh thả cô xuống, xoa xoa đầu, giọng cưng chiều nói :
- Vào nhà đi, rùa con.
Mộ An gấp gáp lấy chìa khoá ra mở cửa nhưng tay cô run run cắm mãi mà không vào lỗ. Phía sau lưng cô bỗng vang lên tiếng cười nhẹ. Tiếp đó, anh tiến sát lại, bàn tay lớn nắm lấy tay run run của cô cắm chìa khoá vào. Cửa vừa mở ra được, Mộ An nhanh chóng đi vào đóng cửa lại. Lúc đó, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tay vô thức sờ lên môi, nơi đó vẫn còn âm ấm, ướt át. Trái tim cô đập thình thịch như trống đánh. Khuôn mặt dần dần nóng bừng.
Ngoài cửa, Tần Cảnh Chi nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ liếm môi. Vừa mềm vừa ngọt, thật muốn hôn cô đến tắc thở.
- Rùa con, tha cho em lần này.
Cười một tiếng, Tần Cảnh Chi cầm túi rác bước vào thang máy. Vừa đi đến cửa trung cư, anh liền gặp người đàn ông trung niên mặc quần áo đồng phục bảo vệ đang đứng, Tần Cảnh Chi liền chào :
- Bác Trần.
Bác Trần nghe tiếng chào quay lại, vừa chỉnh kính vừa nói.
- Ôi Tiểu Chi à, trời tối quá, bác không nhìn ra cháu. Cháu đi đâu thế?
Giơ túi rác trên tay lên, anh nhìn ông ấy nói :
- Cháu đi vứt rác.
Ông ấy nghi hoặc hỏi.
- Không phải hôm qua cháu mới vứt sao?
- Cháu vứt rác cho cô gái nhỏ.
- Thanh niên bây giờ hiếm người tốt bụng như cháu lắm.
Tần Cảnh Chi chỉ nhìn ông ấy cười không nói gì. Nếu để ông ấy biết chuyện anh làm, chắc chắn ông ấy sẽ không còn nói như thế nữa.
- Cháu đi đi.
Anh gật đầu chào ông ấy rồi bước đi. Vừa vứt rác xong, điện thoại trong túi liền đổ chuông. Đưa tay lấy điện thoại ra, anh ấn trả lời.
- Có chuyện gì?
Bên kia tiếng nhạc vang lên ầm ĩ rồi giọng Trì Hãn quen thuộc vang lên :
- Anh Tần, lão Hoắc kia lại cho người đến tìm anh. Anh có đến không?
- Đợi tao, lát tao sẽ đến.
- Ok anh.
Tắt máy, anh liền ra vệ đường bắt taxi đến bar. Người cha ruột này cứ cách mấy ngày lại phái đến tìm anh. Khuyên nhủ anh về nhận tổ quy tông, lão ta tưởng anh báu mấy đồng bạc lẻ ở Hoắc gia sao? Lần này, anh lên giải quyết triệt để, để tránh phiền phức.
Trong chung cư, Mộ An nằm trên giường trằn trọc qua lại không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, gương mặt yêu nghiệt liền xuất hiện khiến tâm trạng cô trở lên phức tạp. Mãi đến một giờ sáng, cô mới ngủ thiếp đi.