Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Tần Cảnh Chi bế cô vào phòng ăn, đặt cô ngồi vào ghế, rồi anh mới đi lại phía đối diện ngồi xuống. Anh vươn tay từ từ cởi từng túi đồ ăn, giọng nhẹ nhàng từ tốn nói :
- Đồ ăn này anh mua ở quán xe thím Lý gần chung cư. Mặc dù nhìn đơn giản nhưng mùi vị rất ngon.
Trên bàn ăn có hai suất bánh bao nóng hổi và hai cốc sữa nóng. Mùi đồ ăn thơm phức lan toả ra, làm Mộ An vô thức nuốt nước miếng. Bao tử của cô cũng hết sức phối hợp ọc ọc ọc kêu lên một tiếng. Cô có chút ngượng ngùng, hơi cúi thấp đầu che đi hai gò má ửng hồng.
Anh khẽ cười nhẹ, đưa tay đẩy một phần lại trước mặt cô, cưng chiều bảo :
- Đói lắm rồi hửm? Em ăn đi, không nguội sẽ mất ngon.
Mộ An nhỏ giọng đáp lại một tiếng, rồi gắp bánh bao lên ăn. Cô cắn một miếng nhỏ, vỏ bánh mỏng mịn, nước súp tràn khoang miệng, nhân thịt thơm mềm lấp đầy vị giác. Cô không khỏi ngạc nhiên, món bánh bao này thật sự còn ngon hơn món bánh bao mà anh trai cô mua từ nhà hàng về. Tuy nhìn nó rất đơn giản nhưng mùi vị thật sự quá ngon.
Ngồi đối diện, thấy cô ăn mỗi miếng nhỏ rồi dừng lại, anh có chút lạ bèn hỏi :
- Sao thế? Không hợp khẩu vị của em hửm?
Nghe anh hỏi, cô vội vàng lắc đầu đáp :
- Không phải, là rất ngon, còn ngon hơn bánh bao ở nhà hàng năm sao nữa.
- Thế em ăn đi. Nếu thích ăn nữa, sáng mai anh mua tiếp cho em.
- Vâng.
Trả lời anh xong, cô từ tốn ăn tiếp. Thấy thế, Tần Cảnh Chi cũng cầm bánh bao lên ăn.
Quả thật, bánh bao quá ngon, Mộ An ăn xong một cái lại không kìm được ăn thêm cái nữa. Nháy mắt cô đã ăn gần hết sáu cái. Miệng thì vẫn muốn ăn nhưng bụng cô đã căng cứng đến khó chịu. Nhìn nửa già cái bánh bao trên đũa, cô nhăn mày khó xử.
Giờ để thừa lại cũng không được, mà ăn cố thì bụng không chứa được. Phải làm sao đây?
Bên kia, Tần Cảnh Chi vừa ăn vừa luôn chú ý đến Mộ An, nên anh liền nhận ra ngay tình trạng tiến thoái lưỡng nan của cô. Anh nuốt nhanh miếng bánh bao trong miệng, mới nhẹ giọng hỏi cô :
- Ăn no rồi hửm?
Cô ngước mắt lên nhìn anh, lưỡng lự mãi mới thừa nhận :
- Vâng, nhưng...
Chưa để cô nói hết, tay anh đã vươn ra lấy cái bánh bao trên đũa của cô đưa lên miệng. Thấy anh chuẩn bị ăn cái bánh dở mình đã ăn qua, cô vội vàng giơ tay cản lại :
- Đó là bánh em đang ăn dở.
- Anh không để ý. Em no rồi thì anh ăn hộ cho đỡ phí.
Nói xong, anh mỉn cười nhìn cô, cố tình há miệng cắn ngay vết cắn cô từng cắn cái bánh này. Phút chốc không khí trở nên vừa mập mờ vừa ám muội đến cực điểm.
Như đoán ra suy nghĩ xấu xa của anh, gương mặt Mộ An từ từ nóng bừng lên. Cô vội cầm cốc sữa bên cạnh lên uống, để che lại khuôn mặt đỏ vì thẹn thùng.
Nhưng Tần Cảnh Chi nào để yên, anh ăn xong chiếc bánh làm như vô tình cảm thán một câu :
- Bánh An An ăn qua, quả nhiên ngon hơn bình thường.
- Khụ... khụ khụ..... khụ
Lời anh vừa nói ra liền khiến cô bị sặc ngụm sữa, ho liên tục.
Tần Cảnh Chi thấy vậy liền vội đứng dậy lại chỗ cô, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng lo lắng hỏi :
- Có đỡ hơn không?
- Khụ... đỡ rồi, khụ cảm ơn anh.
Đợi một lúc, cô ngừng ho, anh mới lấy khăn giấy đưa cho cô lau miệng. Nhưng Mộ An thấy mặt bàn bắn ra mấy giọt sữa, cô không chút nghĩ ngợi cầm lấy lau bàn luôn. Thế là, Tần Cảnh Chi lấy tờ khác, nắm lấy cằm cô quay lại phía anh, rồi tự tay giúp cô lau sữa ở khoé miếng.
- Để.. em tự lau.
- Ngoan ngồi im, anh giúp em.
Ánh mắt anh rực lửa nhìn chằm chằm môi cô khiến cô cụp mắt né tránh.
Bầu không khí đang rất ám muội thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh khẽ nhăn mày khó chịu liếc chiếc điện thoại của cô. Trên màn hình nổi rõ hai chữ "anh trai", mắt anh càng nheo lại.
Do chiếc điện thoại rất gần, Mộ An chỉ vươn tay một chút là lấy được. Cô không chút do dự mà ấn nút trả lời :
- Anh.
Trong điện thoại phát ra âm thanh dịu dàng của đàn ông :
- An An đang học à?
- Không ạ, em đang ăn sáng.
- Ngủ dậy muộn sao?
Nghe anh trai hỏi, cô liền nhớ đến chuyện buổi sáng, hai má lại đỏ lên, nhỏ giọng "vâng" một tiếng.
Đứng cạnh, Tần Cảnh Chi lại tưởng cô đang thẹn thùng với tên anh trai kia, cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo.
- Lần trước, anh đi công tác có mua cho em mấy món đồ nhỏ. Họ vừa gọi điện đến lát sẽ giao hàng đến nơi, em nhớ ra nhận hàng.
- Vâng, em cảm ơn anh trai.
- Ừ, anh phải đi họp đây. Khi nào rảnh sẽ đến thăm em.
Hai anh em chào nhau xong thì cúp máy. Mộ An vừa để máy xuống bàn thì giọng nói âm u vang lên :
- Em rất thích hắn?
Cô nghi hoặc ngước mắt lên nhìn anh hỏi :
- Hắn? Là ai cơ?
- Anh trai em. Đầu cô không chút do liền gật gật, tươi cười nói :
- Vâng, anh ấy đối với em rất tốt. Ngoài mẹ em ra, anh ấy là người em quý nhất.
Mộ An vui vẻ nói, mà không để ý đến ánh mắt người đàn ông đối diện dần trở lên u ám và lạnh lùng, giống như đêm mùa đông giá rét.
- Đồ ăn này anh mua ở quán xe thím Lý gần chung cư. Mặc dù nhìn đơn giản nhưng mùi vị rất ngon.
Trên bàn ăn có hai suất bánh bao nóng hổi và hai cốc sữa nóng. Mùi đồ ăn thơm phức lan toả ra, làm Mộ An vô thức nuốt nước miếng. Bao tử của cô cũng hết sức phối hợp ọc ọc ọc kêu lên một tiếng. Cô có chút ngượng ngùng, hơi cúi thấp đầu che đi hai gò má ửng hồng.
Anh khẽ cười nhẹ, đưa tay đẩy một phần lại trước mặt cô, cưng chiều bảo :
- Đói lắm rồi hửm? Em ăn đi, không nguội sẽ mất ngon.
Mộ An nhỏ giọng đáp lại một tiếng, rồi gắp bánh bao lên ăn. Cô cắn một miếng nhỏ, vỏ bánh mỏng mịn, nước súp tràn khoang miệng, nhân thịt thơm mềm lấp đầy vị giác. Cô không khỏi ngạc nhiên, món bánh bao này thật sự còn ngon hơn món bánh bao mà anh trai cô mua từ nhà hàng về. Tuy nhìn nó rất đơn giản nhưng mùi vị thật sự quá ngon.
Ngồi đối diện, thấy cô ăn mỗi miếng nhỏ rồi dừng lại, anh có chút lạ bèn hỏi :
- Sao thế? Không hợp khẩu vị của em hửm?
Nghe anh hỏi, cô vội vàng lắc đầu đáp :
- Không phải, là rất ngon, còn ngon hơn bánh bao ở nhà hàng năm sao nữa.
- Thế em ăn đi. Nếu thích ăn nữa, sáng mai anh mua tiếp cho em.
- Vâng.
Trả lời anh xong, cô từ tốn ăn tiếp. Thấy thế, Tần Cảnh Chi cũng cầm bánh bao lên ăn.
Quả thật, bánh bao quá ngon, Mộ An ăn xong một cái lại không kìm được ăn thêm cái nữa. Nháy mắt cô đã ăn gần hết sáu cái. Miệng thì vẫn muốn ăn nhưng bụng cô đã căng cứng đến khó chịu. Nhìn nửa già cái bánh bao trên đũa, cô nhăn mày khó xử.
Giờ để thừa lại cũng không được, mà ăn cố thì bụng không chứa được. Phải làm sao đây?
Bên kia, Tần Cảnh Chi vừa ăn vừa luôn chú ý đến Mộ An, nên anh liền nhận ra ngay tình trạng tiến thoái lưỡng nan của cô. Anh nuốt nhanh miếng bánh bao trong miệng, mới nhẹ giọng hỏi cô :
- Ăn no rồi hửm?
Cô ngước mắt lên nhìn anh, lưỡng lự mãi mới thừa nhận :
- Vâng, nhưng...
Chưa để cô nói hết, tay anh đã vươn ra lấy cái bánh bao trên đũa của cô đưa lên miệng. Thấy anh chuẩn bị ăn cái bánh dở mình đã ăn qua, cô vội vàng giơ tay cản lại :
- Đó là bánh em đang ăn dở.
- Anh không để ý. Em no rồi thì anh ăn hộ cho đỡ phí.
Nói xong, anh mỉn cười nhìn cô, cố tình há miệng cắn ngay vết cắn cô từng cắn cái bánh này. Phút chốc không khí trở nên vừa mập mờ vừa ám muội đến cực điểm.
Như đoán ra suy nghĩ xấu xa của anh, gương mặt Mộ An từ từ nóng bừng lên. Cô vội cầm cốc sữa bên cạnh lên uống, để che lại khuôn mặt đỏ vì thẹn thùng.
Nhưng Tần Cảnh Chi nào để yên, anh ăn xong chiếc bánh làm như vô tình cảm thán một câu :
- Bánh An An ăn qua, quả nhiên ngon hơn bình thường.
- Khụ... khụ khụ..... khụ
Lời anh vừa nói ra liền khiến cô bị sặc ngụm sữa, ho liên tục.
Tần Cảnh Chi thấy vậy liền vội đứng dậy lại chỗ cô, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng lo lắng hỏi :
- Có đỡ hơn không?
- Khụ... đỡ rồi, khụ cảm ơn anh.
Đợi một lúc, cô ngừng ho, anh mới lấy khăn giấy đưa cho cô lau miệng. Nhưng Mộ An thấy mặt bàn bắn ra mấy giọt sữa, cô không chút nghĩ ngợi cầm lấy lau bàn luôn. Thế là, Tần Cảnh Chi lấy tờ khác, nắm lấy cằm cô quay lại phía anh, rồi tự tay giúp cô lau sữa ở khoé miếng.
- Để.. em tự lau.
- Ngoan ngồi im, anh giúp em.
Ánh mắt anh rực lửa nhìn chằm chằm môi cô khiến cô cụp mắt né tránh.
Bầu không khí đang rất ám muội thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh khẽ nhăn mày khó chịu liếc chiếc điện thoại của cô. Trên màn hình nổi rõ hai chữ "anh trai", mắt anh càng nheo lại.
Do chiếc điện thoại rất gần, Mộ An chỉ vươn tay một chút là lấy được. Cô không chút do dự mà ấn nút trả lời :
- Anh.
Trong điện thoại phát ra âm thanh dịu dàng của đàn ông :
- An An đang học à?
- Không ạ, em đang ăn sáng.
- Ngủ dậy muộn sao?
Nghe anh trai hỏi, cô liền nhớ đến chuyện buổi sáng, hai má lại đỏ lên, nhỏ giọng "vâng" một tiếng.
Đứng cạnh, Tần Cảnh Chi lại tưởng cô đang thẹn thùng với tên anh trai kia, cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo.
- Lần trước, anh đi công tác có mua cho em mấy món đồ nhỏ. Họ vừa gọi điện đến lát sẽ giao hàng đến nơi, em nhớ ra nhận hàng.
- Vâng, em cảm ơn anh trai.
- Ừ, anh phải đi họp đây. Khi nào rảnh sẽ đến thăm em.
Hai anh em chào nhau xong thì cúp máy. Mộ An vừa để máy xuống bàn thì giọng nói âm u vang lên :
- Em rất thích hắn?
Cô nghi hoặc ngước mắt lên nhìn anh hỏi :
- Hắn? Là ai cơ?
- Anh trai em. Đầu cô không chút do liền gật gật, tươi cười nói :
- Vâng, anh ấy đối với em rất tốt. Ngoài mẹ em ra, anh ấy là người em quý nhất.
Mộ An vui vẻ nói, mà không để ý đến ánh mắt người đàn ông đối diện dần trở lên u ám và lạnh lùng, giống như đêm mùa đông giá rét.