chap 3
Bước ra ngoài mở cửa đập nay vào mắt em là nhỏ N. Em thấy chán nản khi nhỏ cứ làm phiền mình. Em đi vào nhà bật tivi và xem . Nhỏ nói -tui vào á nha nhỏ vào nhà rồi mắt lại mở tròn nhìn xung quanh rồi nói -ê nhà vẫn bừa bộn như ổ chuột thế à, dọn đi -ko thích (tôi thấy mình cần mở lòng với nhỏ) -trời ơi ở dơ quá à, dậy dọn cùng tôi Nhỏ kéo tôi dậy, tôi đành phải làm thôi ko nhỏ còn hành haizz bình yên nơi đâu. Dọn đủ thứ bụi tùm lum , tôi lau nhà nhỏ giặt đồ. Đống sách cũ tôi quăng ra thùng rách. Nhỏ hét toáng lên -nè sao lãng phí vậy, đem tặng trẻ em ngèo cũng đc mà Mọi thứ đảo lộn lên nhưng nó lại như cái nhà mà trc kia tôi ở với má. Nằm dài vì mệt trên giường, quay qua thấy nhỏ đang hát líu lo cái gì đó. Nhỏ ngồi ngay sát em rồi nhìn em hỏi - ôg ở một mình à, chắc buồn lắm, tôi chưa thấy ôg cười bao giờ Nhỏ hỏi vậy e lại thấy cái nụ cười của e đã mất kể từ khi má đi. Chẳng có thứ gì đáng để cười đâu em ngĩ thế. -tôi mồ côi (bất giác em nói) ánh mắt nhỏ trùng xuống miệng lí nhí. - xin lỗi nha đừng buồn tôi ko biết nhỏ ngĩ về tôi ra sao. Nhưng tôi thấy nhỏ quan tâm tôi, nhưng có lẽ là điều ko đáng. -cười cái coi (nhỏ kéo mi mắt xuống) Muốn làm tôi cười nhưng vô ích. Em chùm chăn ngủ , nhưng nhỏ kéo chăn ra nói - ko đc ngủ, dậy kể chuyện của ôg cho tôi nge đi - tha cho tao mày - kể đi mà, đi mà, đi mà (nhỏ lay lay tay tôi nhõng nhẽo) - bỏ ra tôi kể nhỏ bỏ ra rồi mắt tròn chờ tôi kể -ờ thì tôi mồ côi từ nhỏ, mẹ nuôi nhận nuôi tôi, nhưng má mất rồi giờ tôi sống 1 mình. Giờ hài lòng chưa. -híc tôi đâu biết , đừng buồn nha em nằm chùm chăn ko để nhỏ thấy mình đang buồn. -mà nè ôg chưa ăn gì à im lặng, vẫn thế nhỏ đi đâu 1 lúc rối gọi tôi -ê dậy ăn bún nè, ko đói chết á nha em bò xuống trong cái đói bị kích thích bởi mùi đồ ăn. Vừa ăn nhỏ vừa chọc em. Em như bớt đi sự cô đơn từ lúc nhỏ tới. Ko biết nhỏ đối với mình như thế nào nhưng e ngĩ là nhỏ muốn trả ơn vì lần trc đã cứu nhỏ. Chứ trc nay chẳng ai thèm kết bạn với thằng như em. Em liền hỏi -sao hôm bữa bị đánh thế - à tui đang tìm đường tới nhà thì ko may va vào mấy người ấy. Ko hiểu sao họ đánh tui nữa - ko phải buồn , lũ ấy là lũ giang hồ nên thế tôi im lặng ăn tiếp. Từ khi gặp nhỏ tôi nói nhiều hơn thấy màu sắc dần nhưng vẫn thật nhạt. Hết ngày hôm đó và bắt đầu cho thứ 2 . Bước ra ngoài cửa với bộ đồng phục và cái balo. Dần bước thì từ đầu tiếng gọi -ê chờ tôi với quay lại tôi thấy N đang lon ton với cái balo chạy tới -nè đi cùng nha (nhỏ nháy mắt) ko nói gì, em đi liền nhỏ nói -chậm thôi chờ tôi với em đi chậm lại đi cùng nhỏ . Trông cứ như 1 đôi ấy thật là hài. Nhỏ như trẻ con bước theo 1 người bố lạnh lùng. Lũ hàng xóm vốn gét em thấy thế tức lắm ánh mắt thèm thuồng. Đến trường trong cái hối hả của bao người, em vẫn vậy lặng lẽ đi mà ko quan tâm mọi thứ ra sao. Nhỏ N lon ton chặy đùa với mấy đứa bạn, nhìn nhỏ em lại nhớ về quá khứ. Về mối tình đầu chua chát của em. Năm đó em lớp 11 có thích 1 bé lớp 10. Cũng hay ngắm nhỏ, tán tếu trên fb. Một ngày em rủ nhỏ đi chơi ,cuối cùng nhỏ đồng ý đó là lần đầu nhỏ đi với em sau 5 tháng e yêu thầm nhỏ. Tình yêu đc nung nấu , đến lúc em tỏ tình thì nhỏ cũng đồng ý. Như mọi ngày em lén lén ra nhà nhỏ ngắm nhỏ. Nhỏ mặc cái váy rất xinh đứng ở cổng như chờ ai đó. 1 chiếc xe máy phóng tới chỗ nhỏ , 1 thằng con trai ngồi trên ôm lấy nhỏ, 2 người họ ôm nhau rồi hôn. Lúc ấy tim em như thắt lại, tay tê tê người thì nóng ran. Trong đầu luẩn quẩn những hình ảnh hồi nãy. Rồi đủ thứ ùa vào cái não nhỏ bé của em. Em trầm cảm nặng, ko giao tiếp với ai và luôn tránh mặt nhỏ. Sau đó 1 tháng lại là sự ra đi của má. Tuyệt vọng lại thêm bê tắc, em thành ra tự kỉ như bây giờ. Đó là khoảng thời gian u ám và tuyệt vọng nhất của em. Như là mất đi tất cả động lực niềm tin tan biến ấy khó tả lắm. Sau đó em phải đi làm thêm vào những buổi chiều kiếm tiền ăn ở. Chở lại với thực tại, em đi vào lớp quăng cái cặp về nơi nó thuộc về, và để thân xác thả lỏng bằng cách nằm dài ra. Nhỏ N đi vào -nè sao ngày nào tui cũng thấy ôg ngủ hoài vậy, ko chán hử Em up mặt xuống lơ đi. Nhỏ ngồi xuống chán trường. Chắc có thím sẽ nói em có phúc mà ko biết hưởng. Thực ra e cũng muốn lắm nhưng em lại thấy tương lai u ám thôi, chẳng tí động lực nào cả ...
Bước ra ngoài mở cửa đập nay vào mắt em là nhỏ N. Em thấy chán nản khi nhỏ cứ làm phiền mình. Em đi vào nhà bật tivi và xem . Nhỏ nói -tui vào á nha nhỏ vào nhà rồi mắt lại mở tròn nhìn xung quanh rồi nói -ê nhà vẫn bừa bộn như ổ chuột thế à, dọn đi -ko thích (tôi thấy mình cần mở lòng với nhỏ) -trời ơi ở dơ quá à, dậy dọn cùng tôi Nhỏ kéo tôi dậy, tôi đành phải làm thôi ko nhỏ còn hành haizz bình yên nơi đâu. Dọn đủ thứ bụi tùm lum , tôi lau nhà nhỏ giặt đồ. Đống sách cũ tôi quăng ra thùng rách. Nhỏ hét toáng lên -nè sao lãng phí vậy, đem tặng trẻ em ngèo cũng đc mà Mọi thứ đảo lộn lên nhưng nó lại như cái nhà mà trc kia tôi ở với má. Nằm dài vì mệt trên giường, quay qua thấy nhỏ đang hát líu lo cái gì đó. Nhỏ ngồi ngay sát em rồi nhìn em hỏi - ôg ở một mình à, chắc buồn lắm, tôi chưa thấy ôg cười bao giờ Nhỏ hỏi vậy e lại thấy cái nụ cười của e đã mất kể từ khi má đi. Chẳng có thứ gì đáng để cười đâu em ngĩ thế. -tôi mồ côi (bất giác em nói) ánh mắt nhỏ trùng xuống miệng lí nhí. - xin lỗi nha đừng buồn tôi ko biết nhỏ ngĩ về tôi ra sao. Nhưng tôi thấy nhỏ quan tâm tôi, nhưng có lẽ là điều ko đáng. -cười cái coi (nhỏ kéo mi mắt xuống) Muốn làm tôi cười nhưng vô ích. Em chùm chăn ngủ , nhưng nhỏ kéo chăn ra nói - ko đc ngủ, dậy kể chuyện của ôg cho tôi nge đi - tha cho tao mày - kể đi mà, đi mà, đi mà (nhỏ lay lay tay tôi nhõng nhẽo) - bỏ ra tôi kể nhỏ bỏ ra rồi mắt tròn chờ tôi kể -ờ thì tôi mồ côi từ nhỏ, mẹ nuôi nhận nuôi tôi, nhưng má mất rồi giờ tôi sống 1 mình. Giờ hài lòng chưa. -híc tôi đâu biết , đừng buồn nha em nằm chùm chăn ko để nhỏ thấy mình đang buồn. -mà nè ôg chưa ăn gì à im lặng, vẫn thế nhỏ đi đâu 1 lúc rối gọi tôi -ê dậy ăn bún nè, ko đói chết á nha em bò xuống trong cái đói bị kích thích bởi mùi đồ ăn. Vừa ăn nhỏ vừa chọc em. Em như bớt đi sự cô đơn từ lúc nhỏ tới. Ko biết nhỏ đối với mình như thế nào nhưng e ngĩ là nhỏ muốn trả ơn vì lần trc đã cứu nhỏ. Chứ trc nay chẳng ai thèm kết bạn với thằng như em. Em liền hỏi -sao hôm bữa bị đánh thế - à tui đang tìm đường tới nhà thì ko may va vào mấy người ấy. Ko hiểu sao họ đánh tui nữa - ko phải buồn , lũ ấy là lũ giang hồ nên thế tôi im lặng ăn tiếp. Từ khi gặp nhỏ tôi nói nhiều hơn thấy màu sắc dần nhưng vẫn thật nhạt. Hết ngày hôm đó và bắt đầu cho thứ 2 . Bước ra ngoài cửa với bộ đồng phục và cái balo. Dần bước thì từ đầu tiếng gọi -ê chờ tôi với quay lại tôi thấy N đang lon ton với cái balo chạy tới -nè đi cùng nha (nhỏ nháy mắt) ko nói gì, em đi liền nhỏ nói -chậm thôi chờ tôi với em đi chậm lại đi cùng nhỏ . Trông cứ như 1 đôi ấy thật là hài. Nhỏ như trẻ con bước theo 1 người bố lạnh lùng. Lũ hàng xóm vốn gét em thấy thế tức lắm ánh mắt thèm thuồng. Đến trường trong cái hối hả của bao người, em vẫn vậy lặng lẽ đi mà ko quan tâm mọi thứ ra sao. Nhỏ N lon ton chặy đùa với mấy đứa bạn, nhìn nhỏ em lại nhớ về quá khứ. Về mối tình đầu chua chát của em. Năm đó em lớp 11 có thích 1 bé lớp 10. Cũng hay ngắm nhỏ, tán tếu trên fb. Một ngày em rủ nhỏ đi chơi ,cuối cùng nhỏ đồng ý đó là lần đầu nhỏ đi với em sau 5 tháng e yêu thầm nhỏ. Tình yêu đc nung nấu , đến lúc em tỏ tình thì nhỏ cũng đồng ý. Như mọi ngày em lén lén ra nhà nhỏ ngắm nhỏ. Nhỏ mặc cái váy rất xinh đứng ở cổng như chờ ai đó. 1 chiếc xe máy phóng tới chỗ nhỏ , 1 thằng con trai ngồi trên ôm lấy nhỏ, 2 người họ ôm nhau rồi hôn. Lúc ấy tim em như thắt lại, tay tê tê người thì nóng ran. Trong đầu luẩn quẩn những hình ảnh hồi nãy. Rồi đủ thứ ùa vào cái não nhỏ bé của em. Em trầm cảm nặng, ko giao tiếp với ai và luôn tránh mặt nhỏ. Sau đó 1 tháng lại là sự ra đi của má. Tuyệt vọng lại thêm bê tắc, em thành ra tự kỉ như bây giờ. Đó là khoảng thời gian u ám và tuyệt vọng nhất của em. Như là mất đi tất cả động lực niềm tin tan biến ấy khó tả lắm. Sau đó em phải đi làm thêm vào những buổi chiều kiếm tiền ăn ở. Chở lại với thực tại, em đi vào lớp quăng cái cặp về nơi nó thuộc về, và để thân xác thả lỏng bằng cách nằm dài ra. Nhỏ N đi vào -nè sao ngày nào tui cũng thấy ôg ngủ hoài vậy, ko chán hử Em up mặt xuống lơ đi. Nhỏ ngồi xuống chán trường. Chắc có thím sẽ nói em có phúc mà ko biết hưởng. Thực ra e cũng muốn lắm nhưng em lại thấy tương lai u ám thôi, chẳng tí động lực nào cả ...