PHẦN 2
CHAP 3 :
Hàng xóm bá đạo
Em đành xách mông lên đi ra chuông reo mà nge ức chế. Mở cửa ngó xung quanh méo thấy ai. Bước ra ngoài tính ngó xem thằng nào thì dao hợp mẫu thân nhà thằng nào để vỏ chuối ở là em trượt chân ngã dập ass. Lúc ấy chỉ kịp hét lên
- Định mệnh nhà nó
-hahahaha
Tiếng cười như đười ươi tắc thở của một bà la sát à nhầm nữ quái nhân nào chứ. Nó nhìn em với ánh mắt ko thể nào dâm dục à đm nhầm ánh mắt cực kì man rợ. Mồm thì mở toang tao nên 1 khuôn mặt buồn nôn nhất của năm. Đùa chứ lúc ấy anh ức chế quá nhìn cđg cũng muốn đấm. Đứng dậy hét
- Ê con kia mày cười như chó thấy sương thế là ý gì
- Cái gì
Dứt câu nó sút vào bụng em bằng chân phải. Nhưng do bế quan tu luyện nhiều năm, mấy món mèo cào này chỉ là chuyện vặt. Em nhanh tay bắt lấy chân ả yêu nữa , kéo qua kéo lại ả tí ngã. Em liền nói
- Lớn rồi vẫn chơi mấy trò trẻ con thế hả bạn
- Thả ra ngay ko tôi la bây giờ
- Luôn và ngay đi
- Á á á á á bớ làng nước ơi...
Ả ta la như chết cha, em nhanh tay bịt mồm ả rồi nói
- Làm thật hả mày, thôi tao xin im giùm đang trưa đấy
Ả ta cắn ngay vào tay em là em phải rút ngay ra rồi nhẻ cúi mặt xuống kéo trùng hai mắt
- Lêu lêu
Đầu em lúc đầy ức chế lên đến cực điểm chỉ muốn lao vào mà phang phật à nhầm tát con đó mấy phát. Em nói
- Thôi ko đùa nữa, mà sao giữa trưa mà rảnh rỗi đi phá người ta thế à
- thích thì phá thôi
- thế hồi nãy vô nhà tôi làm g
ì - Định sang xem hàng xóm ai dè ...
- Haha - Còn cười hả (dứ dứ nắm đấm)
- Thôi đi ngủ tiếp
- Ấy, thế ko cho tôi xem nhà ông à
- Thoải mái đi cưng
Vào nhà nằm phịch lên giường bật max quạt . Nhỏ kia đi vào và nhin xung quanh rồi phán
- Đây là nhà hay cái bãi rác vậy, gì mà bừa bộn thấy gớm
Đầu nghĩ, đúng lũ đàn bà, mà em thấy cũng đúng cũng lâu lắm ko dọn nhà. Cơ thể tàn tạ này còn bừa bộn thì nhà cửa còn xa. Tôi nói
- Nhà thế là tốt lắm rồi nhé
- khiếp nhìn người thế mà ở dơ thấy gớm Rồi con nhỏ cứ càu nhàu các kiểu em đành vác xác làm theo, dọn dẹp nhà. Nhỏ cứ như bà chủ ấy sai đủ thứ rồi véo rồi trău mặt nhìn. Nhân đó em đc ngắm kĩ cái nhan sắc của nhỏ, cũng khá xinh, gầy cao ao mặt trái xoan, da cũng trắng. Mặt thế mà như quỷ đi hành xác người khác. Chiều tà , nắng vẫn gay gắt, ả ma nữ kia về từ lâu. Đang nằm trong những giấc mộng đẹp hay buồn ko rõ nữa. Điện thoại reo inh ỏi , tỉnh dậy cầm máy - Alo ,chuyện gì thế anh L - tao có việc muốn nhờ mày giúp - việc gì đã - tao có đứa em đang ôn thi ở quê , giờ nó muốn lên đây tiện ôn với thi
- À muốn nhà ở hả, mà trai hay gái
- ừ, con gái mới chết chứ
- à mà tầm này đã lên ôn thi là sao
- à nó thi lại
- Bây giờ em ko biết, có nhà em nhưng trai gái thế này khó mà ở
- chuyện đó cứ để anh lo, phòng của mẹ còn trống chứ
- vâng trống anh ạ
Lão anh em trước cũng ở đây nhưng sau chuyển nhà đi nơi khác, thi thoảng về thăm nhau. Tuy chỉ là họ hàng nhưng lại thân nhau ko kém anh em ruột. Nằm dài ngĩ ngợi, chắc lại sắp bị hành rồi hàizz. Đi ra ngoài trèo lên cái cây đa phía sau nhà , nằm dài trên 1 cành cây chắc. Cây đa già phía trước là sân bóng đã nhuốm màu cỏ xanh. Thật là mát lành làm sao, hít thở dễ dàng. Đang nằm ngẩn ngơ thì từ đâu bay tới 1 chiếc dép và nó lao thẳng vào đầu em. Mồm liền hét
- đậu má
Quay xuống thì thấy con ranh hàng xóm đang cười nham hiểm. Nhảy xuống cây đi ra nói
- Ê, sao ném tôi
- Ngáo thì ném
- Ngáo éo gì , đang trở về tuổi thơ đó má
- trời mặt như này mà cũng ngẫm nghĩ kinh nhề
- Chẹp, tất nhiên
- Kể tí tuổi thơ xem nào
Em cũng thoải mái mà kể. Em ko rõ lắm hồi em 8 hay 9 tuổi đã bị bỏ. 1 bãi rác quen thuộc nơi mà lũ nhóc bọn em tụ tập. Và cứ thế những ngày tháng sẫm màu cứ thế tới. Rồi 1 ngày nọ, đang đi trên đường thì em lả và ngất đi vì đói. Mẹ nuôi đã chạy tới vã cứu rỗi cho 1 kẻ như em. Có lẽ đó là duyên số, mẹ nuôi là người quan trọng nhất, mãi là vậy. Con nhỏ nge xong cũng buồn rười rượi mắt hoe đỏ. Em cũng kêu nhỏ kể về tuổi thơ nhỏ. Nhỏ lớn lên đc đùm bọc từ gia đình, đi học xe đưa nước rót. Nhưng luôn bị cấm túc , như kiểu 1 con chim trong lồng, đc ấm no nhưng lại mất đi sự tự do. Em cũng thấu hiểu và thông cảm cho nhỏ và khuyên là hãy cố sống thoải mái với gia đình vì họ chỉ muốn tốt thôi. Nhưng ta luôn tiêu cực...
CHAP 3 :
Hàng xóm bá đạo
Em đành xách mông lên đi ra chuông reo mà nge ức chế. Mở cửa ngó xung quanh méo thấy ai. Bước ra ngoài tính ngó xem thằng nào thì dao hợp mẫu thân nhà thằng nào để vỏ chuối ở là em trượt chân ngã dập ass. Lúc ấy chỉ kịp hét lên
- Định mệnh nhà nó
-hahahaha
Tiếng cười như đười ươi tắc thở của một bà la sát à nhầm nữ quái nhân nào chứ. Nó nhìn em với ánh mắt ko thể nào dâm dục à đm nhầm ánh mắt cực kì man rợ. Mồm thì mở toang tao nên 1 khuôn mặt buồn nôn nhất của năm. Đùa chứ lúc ấy anh ức chế quá nhìn cđg cũng muốn đấm. Đứng dậy hét
- Ê con kia mày cười như chó thấy sương thế là ý gì
- Cái gì
Dứt câu nó sút vào bụng em bằng chân phải. Nhưng do bế quan tu luyện nhiều năm, mấy món mèo cào này chỉ là chuyện vặt. Em nhanh tay bắt lấy chân ả yêu nữa , kéo qua kéo lại ả tí ngã. Em liền nói
- Lớn rồi vẫn chơi mấy trò trẻ con thế hả bạn
- Thả ra ngay ko tôi la bây giờ
- Luôn và ngay đi
- Á á á á á bớ làng nước ơi...
Ả ta la như chết cha, em nhanh tay bịt mồm ả rồi nói
- Làm thật hả mày, thôi tao xin im giùm đang trưa đấy
Ả ta cắn ngay vào tay em là em phải rút ngay ra rồi nhẻ cúi mặt xuống kéo trùng hai mắt
- Lêu lêu
Đầu em lúc đầy ức chế lên đến cực điểm chỉ muốn lao vào mà phang phật à nhầm tát con đó mấy phát. Em nói
- Thôi ko đùa nữa, mà sao giữa trưa mà rảnh rỗi đi phá người ta thế à
- thích thì phá thôi
- thế hồi nãy vô nhà tôi làm g
ì - Định sang xem hàng xóm ai dè ...
- Haha - Còn cười hả (dứ dứ nắm đấm)
- Thôi đi ngủ tiếp
- Ấy, thế ko cho tôi xem nhà ông à
- Thoải mái đi cưng
Vào nhà nằm phịch lên giường bật max quạt . Nhỏ kia đi vào và nhin xung quanh rồi phán
- Đây là nhà hay cái bãi rác vậy, gì mà bừa bộn thấy gớm
Đầu nghĩ, đúng lũ đàn bà, mà em thấy cũng đúng cũng lâu lắm ko dọn nhà. Cơ thể tàn tạ này còn bừa bộn thì nhà cửa còn xa. Tôi nói
- Nhà thế là tốt lắm rồi nhé
- khiếp nhìn người thế mà ở dơ thấy gớm Rồi con nhỏ cứ càu nhàu các kiểu em đành vác xác làm theo, dọn dẹp nhà. Nhỏ cứ như bà chủ ấy sai đủ thứ rồi véo rồi trău mặt nhìn. Nhân đó em đc ngắm kĩ cái nhan sắc của nhỏ, cũng khá xinh, gầy cao ao mặt trái xoan, da cũng trắng. Mặt thế mà như quỷ đi hành xác người khác. Chiều tà , nắng vẫn gay gắt, ả ma nữ kia về từ lâu. Đang nằm trong những giấc mộng đẹp hay buồn ko rõ nữa. Điện thoại reo inh ỏi , tỉnh dậy cầm máy - Alo ,chuyện gì thế anh L - tao có việc muốn nhờ mày giúp - việc gì đã - tao có đứa em đang ôn thi ở quê , giờ nó muốn lên đây tiện ôn với thi
- À muốn nhà ở hả, mà trai hay gái
- ừ, con gái mới chết chứ
- à mà tầm này đã lên ôn thi là sao
- à nó thi lại
- Bây giờ em ko biết, có nhà em nhưng trai gái thế này khó mà ở
- chuyện đó cứ để anh lo, phòng của mẹ còn trống chứ
- vâng trống anh ạ
Lão anh em trước cũng ở đây nhưng sau chuyển nhà đi nơi khác, thi thoảng về thăm nhau. Tuy chỉ là họ hàng nhưng lại thân nhau ko kém anh em ruột. Nằm dài ngĩ ngợi, chắc lại sắp bị hành rồi hàizz. Đi ra ngoài trèo lên cái cây đa phía sau nhà , nằm dài trên 1 cành cây chắc. Cây đa già phía trước là sân bóng đã nhuốm màu cỏ xanh. Thật là mát lành làm sao, hít thở dễ dàng. Đang nằm ngẩn ngơ thì từ đâu bay tới 1 chiếc dép và nó lao thẳng vào đầu em. Mồm liền hét
- đậu má
Quay xuống thì thấy con ranh hàng xóm đang cười nham hiểm. Nhảy xuống cây đi ra nói
- Ê, sao ném tôi
- Ngáo thì ném
- Ngáo éo gì , đang trở về tuổi thơ đó má
- trời mặt như này mà cũng ngẫm nghĩ kinh nhề
- Chẹp, tất nhiên
- Kể tí tuổi thơ xem nào
Em cũng thoải mái mà kể. Em ko rõ lắm hồi em 8 hay 9 tuổi đã bị bỏ. 1 bãi rác quen thuộc nơi mà lũ nhóc bọn em tụ tập. Và cứ thế những ngày tháng sẫm màu cứ thế tới. Rồi 1 ngày nọ, đang đi trên đường thì em lả và ngất đi vì đói. Mẹ nuôi đã chạy tới vã cứu rỗi cho 1 kẻ như em. Có lẽ đó là duyên số, mẹ nuôi là người quan trọng nhất, mãi là vậy. Con nhỏ nge xong cũng buồn rười rượi mắt hoe đỏ. Em cũng kêu nhỏ kể về tuổi thơ nhỏ. Nhỏ lớn lên đc đùm bọc từ gia đình, đi học xe đưa nước rót. Nhưng luôn bị cấm túc , như kiểu 1 con chim trong lồng, đc ấm no nhưng lại mất đi sự tự do. Em cũng thấu hiểu và thông cảm cho nhỏ và khuyên là hãy cố sống thoải mái với gia đình vì họ chỉ muốn tốt thôi. Nhưng ta luôn tiêu cực...