-
Có gì đó lạ lạ..
[ ...]Tui kệ đó, đánh một giấc đến chiều tối mới dậy...
Dậy rồi, ngồi ưỡn ẹo một lúc thì tui rửa mặt cái. Ăn uống xong xuôi, đánh răng rửa mặt các thứ và rồi tui chuẩn bị thật kĩ cho việc.
.
.
…đi ngủ ,
đang chuẩn bị say giấc nồng thì chuông điện thoại kêu…
-wtf?? Thằng điên nào gần đêm rồi còn gọi …. tui nghĩ bụng.
Nhẹ nề vác…à nhầm.nặng nề vác cái điện thoại “nó kì a” một hai tám không lên xem, đm số lạ? troll à?...? trong tui hiện ra hàng loạt câu hỏi. Tui thì không có thói quen nghe số lạ nên tui tắt luôn chuẩn bị đi ngủ thì nó lại tiếp tục đổ chuông, cầm máy lên trong run sợ, tui bắt máy:
- Zồm xê ố?
- Ai đấy ạ?? -một giọng nữ dễ thương bên kia đầu dây , đang phê vì giọng nói ấy thì tui chợt thức tỉnh vì… mọe nhà nó, nó gọi tui mà nó hỏi tui ai đấy thì tui cũng chịu rồi
- ớ?! Mẹ con hâm!! –nói rồi tui giập máy
Nãy nặng nề bao nhiêu thì giờ tui nhẹ nhàng bấy nhiêu, tui đặt cái “cục gạch” xuống, tiếp tục màn chìm sâu vào giấc ngủ thì lại có nhạc chuông tin nhắn đậu má. Ngủ cũng không yên!!.
-“Có phải số của L không ạ?” -nguyên văn tin nhắn từ số kia.
Chưa rõ ai cả? sau một hồi vò đầu bứt tóc thì tui trợt nhớ ra lúc sáng nay... “số em đây nhá…094xx…”. Thôi chớt cha , tui vội vàng lấy trộm con máy của bố rồi vào hộp tin trên facebook để check cái số điện thoại gọi cho tui hồi nãy, thế quái nào nó lại chuẩn số đấy cơ mà con nhỏ đâu có biết số tui nhỉ??. Gãi đầu gãi ass mãi bỗng một sáng kiến lóe lên trong đầu tui. Hehe tui cười lớn một phát khiến bố mẹ tui ngớ người tưởng tui bị lên cơn .
Bấm bấm số con nhỏ, tui gọi…tút tút…. Chưa đầy 3 tiếng tút thì con nhỏ bắt máy:
- Có phải anh L không ạ? -lại cái giọng dễ xương ấy
- Ừ, G à?? -với cái giọng ngọt mía lùi nhất có thể của tui, tui đáp
- Vâng ạ, sao nãy em gọi anh không nghe, lại mắng em nữa? Hứ? -câu trước yêu bao nhiêu thì câu này gắt bấy nhiêu
- Í í, nãy ông anh của a cầm máy ý mừ. hì -tiếp tục gió to trong khi ông anh đang nằm trên giường với ánh mắt “wtf? Mày mới nói cái lều gì thế?”
- Lại còn dồm xê ố nữa chứ Không có lần sau đâu nhá, hí hí ^^.
- Mà hỏi anh bài gì đúng không? Hử? -nghe mọi chuyện có vẻ êm xuôi rồi, tui nhanh chóng đổi chủ đề khác
- Anh chép nhá, em đọc cho ha. Hì. –hì éo gì mà lắm
- OK.
Vừa dứt câu, tui bay ngay ra bàn học với sự kinh ngạc của b.me ….vì lý do hết sức lạ đời: “mày không ngủ à mà còn học bài??” riêng ai khác thì tui không biết chứ còn bố mẹ tui là không cho học bài khuya nhưng…không ngoài dự đoán của tui, sự nghi ngờ đỉnh điểm trong ánh mắt của ông anh và bà chị vì chẳng bao giờ tui học bài đêm cả .
Đêm hôm ấy, sau khi làm hết núi bài tập, tui và em ngồi nói chuyện thâu đêm luôn , nào thì: ô ba ma sao da lại đen? Tối nay em ăn mấy bát cơm ? Ăn ngon không? Anh sau này thi khối nào? Anh có girlfriend chưa? Thường thì mấy giờ anh đi học.... blabloble... .
Nhỏ thì cứ hỏi liên tọi còn tui thì cứ trả lời như đang phỏng vấn người nổi nổi tiếng vậy nhưng đang trong cái trạng thái thiếu ngủ thì làm sao mà tui có thể trụ nổi. May mắn thay là tui chợt nhớ ra một điều rất quan trọng: trong 36 kế, chuồn là thượng sách .
Tui dập máy cái đoàng tháo cục pin "bờ lờ 5 xê" trong nháy mắt, sau 1p tui lắp lại nhắn nhanh tin đến em:
- máy anh vừa mới bị sập nguồn, hic :( -tui bốc phét
- thế ạ :"( -nghe thương vãi nhưng có mùi hờn dỗi ở đây thì phải
Tính tui thì không muốn thấy con gái dỗi nên tui gọi lại cho nhỏ luôn, cơ mà đời éo như mơ các thím ợ tui gọi cuộc đầu tiên:
- G à, anh đây. - tui nói mà quên mất là em chưa bắt máy
- thuê bao quý khách vừa gọi hiện tạm thời không liên lạc được... xin quý khách vui lòng gọi lại sau..... dờ năm bờ diu hét đai.... cái mẹ gì ấy nữa í.... -giọng một chị dễ thương cất lên làm tui ngớ người
1p sau, tui tiếp tục gọi lại và vẫn là giọng chị tổng đài ấy... tui không biết phải làm sao nữa... gãi đầu, gãi ass, gãi tai...
Lại 1p trôi qua, tui bấm số rồi gọi. Lại vẫn như lần trước đó, chị tổng đài xinh đẹp đã dần trở lên lascote sau mỗi lần tui nghe câu nói như vậy của bả. "Lần này là lần thứ 3 rồi thưa ông" tui nhớ lại câu nói mà thằng cha trong phim Sóng ngầm của Ưng Hoàng Phúc... tuyệt vọng khi lần thứ 3 vẫn nghe câu nói thuê bao... thời gian lúc đó như kéo dài ra và tui phải van xin cái bà chị tổng đài đừng nói thêm nữa
Mắt tui bỗng dưng dưng, nước mắt như muốn ứa ra nhưng tui hỏi lòng tại sao lại khóc?!? Tui cũng không hiểu được bản thân mình lúc nay nữa. Lần đầu tui thấy được cảm giác sắp mất đi thứ gì đó quan trọng với bản thân. Cảm giác trống trải, mất hết hy vọng...:(( nhưng là tại sao?!?
Nén nước mắt không chảy ra ngoài, tui gạt đi suy nghĩ vẩn vơ kia rồi ấn gọi em thêm lần nữa:
* tút tút* *tút tút*... có lẽ nào chị tổng đài đã cảm động trước sự cầu xin của tui chăng?
- Dạ. -nhỏ đáp tỉnh bơ.
- Anh xin lỗi. - cái giọng ngọt lúc nãy đâu mất rồi, chỉ còn lại tiếng nói cứng rắn đến nỗi như người lớn vậy.
- Xin lỗi gì ạ? -tỉnh tập 2 luôn
- À thôi. Em ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon đấy. Mai gặp sau. -nói xong tui đang tính giập máy thì...
- Anh cũng ngủ ngon ạ. Bye anh.
Và tui đã tắt máy. Lên giường nằm, tui trằn trọc mãi không ngủ được, những câu hỏi tại sao cứ hiện ra và cứ thế tui thiếp đi từ hồi nào không rõ... -_-
Dậy rồi, ngồi ưỡn ẹo một lúc thì tui rửa mặt cái. Ăn uống xong xuôi, đánh răng rửa mặt các thứ và rồi tui chuẩn bị thật kĩ cho việc.
.
.
…đi ngủ
đang chuẩn bị say giấc nồng thì chuông điện thoại kêu…
-wtf?? Thằng điên nào gần đêm rồi còn gọi
Nhẹ nề vác…à nhầm.nặng nề vác cái điện thoại “nó kì a” một hai tám không lên xem, đm số lạ? troll à?...? trong tui hiện ra hàng loạt câu hỏi. Tui thì không có thói quen nghe số lạ nên tui tắt luôn
- Zồm xê ố?
- Ai đấy ạ?? -một giọng nữ dễ thương bên kia đầu dây
- ớ?! Mẹ con hâm!! –nói rồi tui giập máy
Nãy nặng nề bao nhiêu thì giờ tui nhẹ nhàng bấy nhiêu, tui đặt cái “cục gạch” xuống, tiếp tục màn chìm sâu vào giấc ngủ thì lại có nhạc chuông tin nhắn
-“Có phải số của L không ạ?” -nguyên văn tin nhắn từ số kia.
Chưa rõ ai cả? sau một hồi vò đầu bứt tóc thì tui trợt nhớ ra lúc sáng nay... “số em đây nhá…094xx…”. Thôi chớt cha
Bấm bấm số con nhỏ, tui gọi…tút tút…. Chưa đầy 3 tiếng tút thì con nhỏ bắt máy:
- Có phải anh L không ạ? -lại cái giọng dễ xương ấy
- Ừ, G à?? -với cái giọng ngọt mía lùi nhất có thể của tui, tui đáp
- Vâng ạ, sao nãy em gọi anh không nghe, lại mắng em nữa? Hứ? -câu trước yêu bao nhiêu thì câu này gắt bấy nhiêu
- Í í, nãy ông anh của a cầm máy ý mừ. hì
- Lại còn dồm xê ố nữa chứ
- Mà hỏi anh bài gì đúng không? Hử? -nghe mọi chuyện có vẻ êm xuôi rồi, tui nhanh chóng đổi chủ đề khác
- Anh chép nhá, em đọc cho ha. Hì. –hì éo gì mà lắm
- OK.
Vừa dứt câu, tui bay ngay ra bàn học với sự kinh ngạc của b.me ….vì lý do hết sức lạ đời: “mày không ngủ à mà còn học bài??”
Đêm hôm ấy, sau khi làm hết núi bài tập, tui và em ngồi nói chuyện thâu đêm luôn
Nhỏ thì cứ hỏi liên tọi còn tui thì cứ trả lời như đang phỏng vấn người nổi nổi tiếng vậy
Tui dập máy cái đoàng
- máy anh vừa mới bị sập nguồn, hic :( -tui bốc phét
- thế ạ :"( -nghe thương vãi
Tính tui thì không muốn thấy con gái dỗi nên tui gọi lại cho nhỏ luôn, cơ mà đời éo như mơ các thím ợ
- G à, anh đây. - tui nói mà quên mất là em chưa bắt máy
- thuê bao quý khách vừa gọi hiện tạm thời không liên lạc được... xin quý khách vui lòng gọi lại sau..... dờ năm bờ diu hét đai.... cái mẹ gì ấy nữa í.... -giọng một chị dễ thương cất lên làm tui ngớ người
1p sau, tui tiếp tục gọi lại và vẫn là giọng chị tổng đài ấy... tui không biết phải làm sao nữa... gãi đầu, gãi ass, gãi tai...
Lại 1p trôi qua, tui bấm số rồi gọi. Lại vẫn như lần trước đó, chị tổng đài xinh đẹp đã dần trở lên lascote sau mỗi lần tui nghe câu nói như vậy của bả. "Lần này là lần thứ 3 rồi thưa ông" tui nhớ lại câu nói mà thằng cha trong phim Sóng ngầm của Ưng Hoàng Phúc... tuyệt vọng khi lần thứ 3 vẫn nghe câu nói thuê bao... thời gian lúc đó như kéo dài ra và tui phải van xin cái bà chị tổng đài đừng nói thêm nữa
Mắt tui bỗng dưng dưng, nước mắt như muốn ứa ra nhưng tui hỏi lòng tại sao lại khóc?!? Tui cũng không hiểu được bản thân mình lúc nay nữa. Lần đầu tui thấy được cảm giác sắp mất đi thứ gì đó quan trọng với bản thân. Cảm giác trống trải, mất hết hy vọng...:(( nhưng là tại sao?!?
Nén nước mắt không chảy ra ngoài, tui gạt đi suy nghĩ vẩn vơ kia rồi ấn gọi em thêm lần nữa:
* tút tút* *tút tút*... có lẽ nào chị tổng đài đã cảm động trước sự cầu xin của tui chăng?
- Dạ. -nhỏ đáp tỉnh bơ.
- Anh xin lỗi. - cái giọng ngọt lúc nãy đâu mất rồi, chỉ còn lại tiếng nói cứng rắn đến nỗi như người lớn vậy.
- Xin lỗi gì ạ? -tỉnh tập 2 luôn
- À thôi. Em ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon đấy. Mai gặp sau. -nói xong tui đang tính giập máy thì...
- Anh cũng ngủ ngon ạ. Bye anh.
Và tui đã tắt máy. Lên giường nằm, tui trằn trọc mãi không ngủ được, những câu hỏi tại sao cứ hiện ra và cứ thế tui thiếp đi từ hồi nào không rõ... -_-