Đang lăn quăn chả biết mấy con cá này bắt sao, trước kia toàn câu thôi, thấy ông chú tay k bắt cá thiệt là vl. K biết ổng thời này có bắt cá 2 3 tay giỏi k nữa?
Thôi mệt vãi, để ông chú lội bắt, em đi phá, nghĩ chả biết ở đây có nàng nào tắm tiên như trong phim k nữa?
Cơ mà đang mới nghĩ thì định mệnh nghe tiếng chửi mắng:
-Tránh ra, tránh ra, hôm nay k ai được tới con suối này.
Đang ngơ ngác thì giật mình vì ở đâu lù lù ra vài thằng lính cầm giáo mác như phim. Ông chú vội xách giỏ cá chạy đến:
-Về thôi, k ở lại đây được rồi.
Em tò mò:
-Bọn họ là ai vậy?
-Công tử nhà họ Trần đang ở đây, chắc chú em mới tới k biết rõ. Lúc trước nhà họ Trần ở xã này cũng chỉ là một nhà quan bình thường, nhưng kể từ sau khi con gái lớn của họ được vào cung làm vợ thái tử thì họ trở nên hóng hách ra, k sợ gì cả.
Em nghe thì thấy cái kiểu quen quen, coi phim thì thấy mấy thằng kia hay ra tay nghĩa cmn hiệp trừng trị. Cơ mà định mệnh em éo có gì cả, võ công được vài thế như ông địa trồng chuối, tề thiên lượm đào, bát giới đẩy xe rùa...xài trên giường chứ ngoài đời cho chết à?
Thôi thì ngậm đắng, quân tử báo thù kiếp sau chưa muộn. Cũng phải coi coi cái bản mặt thằng lol đó ra sao để còn trả thù, lén lén nhìn thì thấy một thằng chắc bằng tuổi em, nhìn mặt cũng sáng sủa cả ngày sủa. Nó đang ngồi trên cái ghế, quay mặt ra hướng suối, ăn trái cây như dân chết đói, bên cạnh có 3 gái đang phục vụ nó. Đang tò mò thì bỗng choáng váng, nghe giọng:
-Ngươi làm cái ở đây, lén lút có ý đồ gì?
Nhìn thấy cái mũi giáo chỉa vào người e sợ vãi ra, ú ớ chả biết nói gì. Ông chú ở phía trước vội vã chạy lại:
-Các vị quan binh, đây đây là một người bà con xa của tôi mới đến, k hiểu phép tắc, mong các vị thứ tội.
Một thằng nói lại:
-Nhìn kẻ này rất lạ, k biết có mưu đồ gì, để ta bẩm với công tử đã, ông k muốn bị bắt luôn thì tránh ra.
Lúc đó thiệt là nhục nhã muôn phần, thằng lính kia đi vô phía trong bẩm báo rồi đi ra lại nói:
-Công tử kêu giải hắn vào
Vâng, e bị kéo đi như một con chó, tụi nó quăng em quỳ xuống trước mặt thằng công tử kia. Nó vừa cạp cạp nhai nhai vừa hỏi:
-Ngươi là ai, sao lại lấp ló nhìn ta, lẽ nào...
Lẽ nào ngươi nghĩ ta muốn giao thông với cái thứ như ngươi, kinh tởm. E nghĩ thế chứ cũng coi phim, cũng biết, chịu nhục nói:
-Dạ bẩm công tử, tôi ở phương ca đến thăm một vị bà con nơi này. Lúc trước đã từng nghe danh tiếng công tử thần sắc phi phàm, uy nghiêm đạo mạo đã vậy đức tính vô cùng tốt. Nên hôm nay hay tin công tử xuất hiện nơi đây thật là một dịp may hiếm có nên tôi mới cả gan nhìn trộm ạ.
Khả năng nịnh nọt vẫn có chút ít, phải xài thôi chứ nói bậy k khéo ăn nguyên mũi giáo là headshot luôn. Thằng công tử ngu ngu nghe thế cười khoái chí, vừa cười vừa ăn vừa nói:
-Được, được, ngươi nói rất hay..ta..ta..rất..
Đang nói tới nửa chừng thì mặt nó tái xanh lại, đổ gục xuống, bọn con gái với mấy thằng lính hốt hoảng:
-Công tử..công tử..
E thì éo care, cơ mà nhìn cái trái bị cắn dở là biết nó bị mắc nghẹn do cười mà cắm cmn miếng to quá. Tội nghiệp, thôi thì bỏ qua thù hận, học dược vài năm mà cái này k cấp cứu cho nó được thì nhục quá, vội vã la lớn:
-Ta là đại phu, tránh ra để ta..
Xưng đại phu nghe sướng vãi ra, hiên ngang bước đến, thằng công tử nó tắc khí quản thở éo được nên bất tỉnh mẹ rồi, em nói:
-Nhanh nhanh, để công tử nằm nghiêng lại.
Em vội một tay ấn lưỡi nó xuống, tay còn lại dùng khuỷu tay vỗ vào phần giữa 2 xương bả vai vài cái. Ngay lập tức nó phun ra cái miếng mà làm nó bị nghẹn. Một lúc sau sắc mặt nó tốt hơn, nó tỉnh lại thì bọn kia mừng vl ra. Chứ định mệnh nó mà chết chắc tụi này một là bỏ xử hai là đi theo nó luôn. Công nhận thằng này ác ác vậy chứ cũng biết ơn nghĩa, nó nói:
-Ai, ai đã cứu ta..
E định giơ tay nhận thưởng cơ mà lố quá, ra vẻ khiêm tốn im lặng để cho mấy thằng lính nói. Đợi mãi thì tụi nó mới nói xong, thằng công tử vội vã cung kính với em:
-Đa ta ân nhân đã cứu mạng.
E mừng ra mặt nhưng lại làm màu, xua tay:
-K có gì, làm phước giúp người thôi.
-Đâu được, cái mạng này là do ân nhân người cứu lấy, ta đâu có thể quên.
Em thì đợi nó ban thưởng vàng bạc gì đấy nên giả ấp úng chưa biết nói sao. Nó lại nói:
-Hay là xin mời ân nhân về nhà tôi, để tôi có thể đền ơn cứu mạng cho ân nhân.
Nghe sướng vãi cơ mà còn nhà ông chú thì sao, đâu có thể có trăng quên đèn được. Với lại em cũng muốn vàng bạc gì đấy hơn
nên em..
Thôi mệt vãi, để ông chú lội bắt, em đi phá, nghĩ chả biết ở đây có nàng nào tắm tiên như trong phim k nữa?
-Tránh ra, tránh ra, hôm nay k ai được tới con suối này.
Đang ngơ ngác thì giật mình vì ở đâu lù lù ra vài thằng lính cầm giáo mác như phim. Ông chú vội xách giỏ cá chạy đến:
-Về thôi, k ở lại đây được rồi.
Em tò mò:
-Bọn họ là ai vậy?
-Công tử nhà họ Trần đang ở đây, chắc chú em mới tới k biết rõ. Lúc trước nhà họ Trần ở xã này cũng chỉ là một nhà quan bình thường, nhưng kể từ sau khi con gái lớn của họ được vào cung làm vợ thái tử thì họ trở nên hóng hách ra, k sợ gì cả.
Em nghe thì thấy cái kiểu quen quen, coi phim thì thấy mấy thằng kia hay ra tay nghĩa cmn hiệp trừng trị. Cơ mà định mệnh em éo có gì cả, võ công được vài thế như ông địa trồng chuối, tề thiên lượm đào, bát giới đẩy xe rùa...xài trên giường chứ ngoài đời cho chết à?
Thôi thì ngậm đắng, quân tử báo thù kiếp sau chưa muộn. Cũng phải coi coi cái bản mặt thằng lol đó ra sao để còn trả thù, lén lén nhìn thì thấy một thằng chắc bằng tuổi em, nhìn mặt cũng sáng sủa cả ngày sủa. Nó đang ngồi trên cái ghế, quay mặt ra hướng suối, ăn trái cây như dân chết đói, bên cạnh có 3 gái đang phục vụ nó. Đang tò mò thì bỗng choáng váng, nghe giọng:
-Ngươi làm cái ở đây, lén lút có ý đồ gì?
Nhìn thấy cái mũi giáo chỉa vào người e sợ vãi ra, ú ớ chả biết nói gì. Ông chú ở phía trước vội vã chạy lại:
-Các vị quan binh, đây đây là một người bà con xa của tôi mới đến, k hiểu phép tắc, mong các vị thứ tội.
Một thằng nói lại:
-Nhìn kẻ này rất lạ, k biết có mưu đồ gì, để ta bẩm với công tử đã, ông k muốn bị bắt luôn thì tránh ra.
Lúc đó thiệt là nhục nhã muôn phần, thằng lính kia đi vô phía trong bẩm báo rồi đi ra lại nói:
-Công tử kêu giải hắn vào
Vâng, e bị kéo đi như một con chó, tụi nó quăng em quỳ xuống trước mặt thằng công tử kia. Nó vừa cạp cạp nhai nhai vừa hỏi:
-Ngươi là ai, sao lại lấp ló nhìn ta, lẽ nào...
Lẽ nào ngươi nghĩ ta muốn giao thông với cái thứ như ngươi, kinh tởm. E nghĩ thế chứ cũng coi phim, cũng biết, chịu nhục nói:
-Dạ bẩm công tử, tôi ở phương ca đến thăm một vị bà con nơi này. Lúc trước đã từng nghe danh tiếng công tử thần sắc phi phàm, uy nghiêm đạo mạo đã vậy đức tính vô cùng tốt. Nên hôm nay hay tin công tử xuất hiện nơi đây thật là một dịp may hiếm có nên tôi mới cả gan nhìn trộm ạ.
Khả năng nịnh nọt vẫn có chút ít, phải xài thôi chứ nói bậy k khéo ăn nguyên mũi giáo là headshot luôn. Thằng công tử ngu ngu nghe thế cười khoái chí, vừa cười vừa ăn vừa nói:
-Được, được, ngươi nói rất hay..ta..ta..rất..
Đang nói tới nửa chừng thì mặt nó tái xanh lại, đổ gục xuống, bọn con gái với mấy thằng lính hốt hoảng:
-Công tử..công tử..
E thì éo care, cơ mà nhìn cái trái bị cắn dở là biết nó bị mắc nghẹn do cười mà cắm cmn miếng to quá. Tội nghiệp, thôi thì bỏ qua thù hận, học dược vài năm mà cái này k cấp cứu cho nó được thì nhục quá, vội vã la lớn:
-Ta là đại phu, tránh ra để ta..
Xưng đại phu nghe sướng vãi ra, hiên ngang bước đến, thằng công tử nó tắc khí quản thở éo được nên bất tỉnh mẹ rồi, em nói:
-Nhanh nhanh, để công tử nằm nghiêng lại.
Em vội một tay ấn lưỡi nó xuống, tay còn lại dùng khuỷu tay vỗ vào phần giữa 2 xương bả vai vài cái. Ngay lập tức nó phun ra cái miếng mà làm nó bị nghẹn. Một lúc sau sắc mặt nó tốt hơn, nó tỉnh lại thì bọn kia mừng vl ra. Chứ định mệnh nó mà chết chắc tụi này một là bỏ xử hai là đi theo nó luôn. Công nhận thằng này ác ác vậy chứ cũng biết ơn nghĩa, nó nói:
-Ai, ai đã cứu ta..
E định giơ tay nhận thưởng cơ mà lố quá, ra vẻ khiêm tốn im lặng để cho mấy thằng lính nói. Đợi mãi thì tụi nó mới nói xong, thằng công tử vội vã cung kính với em:
-Đa ta ân nhân đã cứu mạng.
E mừng ra mặt nhưng lại làm màu, xua tay:
-K có gì, làm phước giúp người thôi.
-Đâu được, cái mạng này là do ân nhân người cứu lấy, ta đâu có thể quên.
Em thì đợi nó ban thưởng vàng bạc gì đấy nên giả ấp úng chưa biết nói sao. Nó lại nói:
-Hay là xin mời ân nhân về nhà tôi, để tôi có thể đền ơn cứu mạng cho ân nhân.
Nghe sướng vãi cơ mà còn nhà ông chú thì sao, đâu có thể có trăng quên đèn được. Với lại em cũng muốn vàng bạc gì đấy hơn