Chào mọi người ở thời hiện đại, bây giờ em đã kiếm được chỗ ngủ ổn định, là chuồng bò của người ta. Muỗi nhiều vãi ra, bò kêu kế bên nữa nhưng vẫn gắng type đây ạ
Đầu tiên em xin kể cái lý do lạc về cái thời loạn luân nổi tiếng này. Số là hôm qua em onl voz cả ngày, hè rảnh rỗi em muốn tìm một cái thớt gì đó thật hay để hóng hớt. Mà thế éo nào toàn là trên trời dưới đất, em lùng sục cả 20 thớt mà 19 thớt là chả có gì hay, đa số toàn gió là gió, gió quá nhiều, gió mạnh 69 giật cấp 96. Em bực quá, nói:
-Chả có gì thú vị, kịch bản củ rích. Thủ dâm tinh thầb thì làm cho lạ, chứ có cái tay làm hoài éo biết chán à. ĐM, GIÓ
Vâng, lúc đó em đang đi hóng cảnh trên núi thì một cơn gió mạnh cấp 69 thổi ngang quá cuốn em đi mất. Đến lúc đang thấy nằm bên bụi tre to thì đã xa cmn thế giới này. Cho em xin hận gió của các vozer cái, định mệnh wind of vozer. Sẵn em cũng gửi lời nhắn nhủ các thím cứ chia sẻ tâm sự thoải mái, chỉ cần nó thật dù hay dở ra sao vẫn có người đón nhận, đừng có gió bão vào lỡ may thím nào lại bị gió của các thánh gió thổi bay về quá khứ thì tội. May là thời Trần chứ đệch mà về thời khỉ đột là tụi nó ăn sống em luôn đấy.
Thật sự thì em cũng hoang mang lắm , đang ở trên núi hay ho mà thế nào lại cái vèo xuống sông suối tre trúc thế này. Vừa tỉnh dậy thì ngay buổi tối, nhìn quanh quẩn coi đang ở cái nơi nào. Đang lơ mơ thì thấy một người mang đồ kì dị, như đóng phim. Em bay ra chặn đường giao lưu:
-Cho hỏi ở đây là đâu ạ?
Nó nhìn em như thú vật, với ánh mắt sợ sệt, em gắng uy hiếp:
-Lãnh đạo là ai? Nói nhanh
-Trần...Trần Trịnh Trọng...
Chưa kịp gì hết thì thằng đó chạy mất dép nhưng lúc đó em cũng ngệch mặt ra, thế éo nào Trần Trịnh Trọng, giỏi lắm cũng éo biết em đang ở đâu cái thời Trần mà có vua họ Trần lạ hoắc thế này. Đọc cũng nhiều truyện xuyên không của dân tung cuốc, thế nào mà mình lại lọt vào cái trò này. Ơ mà nghĩ lại:
-Theo lịch sử thời Trần nó đâu có nói tiếng giống mình, đây là cái thời gì đây, hoang mang quá.
Kiểm tra coi bên cạnh còn những gì, vâng, còn cái điện thoại, cái ví tiền, cái bật lửa và con dao bấm đem theo thủ thân lỡ gặp nguy hiểm hồi trước. Cầm điện thoại thử thì tin nhắn hay gọi điện đều không được, không làm gì được nhưng lên voz vẫn được, đúng gió của vozer nó có khác. Bần thần lên kể cho các thím chuyện lạ này. Sau đó đi men theo con đường, đi được một lúc thì thấy có nhà cửa, ánh lửa lập lòe. Mừng thầm:
-Có làng là có chỗ ngủ, quất
Bon chen chạy vô, quan sát coi nhà nào to bự là gõ cửa mà sao nhà nào cũng nhỏ xíu thế này. Thôi đành gõ cửa đại một nhà, tối rồi chắc đi ngủ mà hơi lâu mới thấy ra mở cửa. Một phụ nữ trạc bốn mươi mặt hiền lành, em cười hết sức thân thiện:
-Chào chị, hôm nay em lỡ đường, giờ trễ quá không biết dừng chân ở đâu, chị có thể cho em ngủ nhờ một đêm được không ạ?
Đợi bà chị mở miệng, nói tiếng giống thằng lúc nãy thì được chứ tiếng khác là bỏ mẹ. Chợt chị nói:
-Chú ở đâu đến mà ăn bận kì lạ vậy? Nhà tôi bố nó đi rừng chưa về, ở nhà còn 3 mẹ con, không thể cho người lạ vào được.
Mình đơ mặt ra, năn nỉ:
-Chị có thể cho em một nơi nào nằm nghĩ được rồi ạ.
-Nhà tôi có cái chuồng bò, chú có thể nằm trên đống rơm đấy, còn không thì chú đi nhà khác.
Em thì nghĩ có nơi năm là được rồi, đi nhà khác biết được chỗ nào hay không. Em nói:
-Dạ không sao ạ, chỉ cần có chỗ nghĩ đêm nay là được rồi.
-Thế thì chú đi theo tôi.
Vậy là bà chị dẫn em đi lui phía sau nhà, vườn tược chả có gì thấy mỗi cái chuồng bò với bốn con kêu ồn ào vãi. Bà chị nói:
-Đây này, chú em cứ lót rơm rồi nằm.
-Dạ vâng.
Em cười mà lòng nghĩ *đệch, xem mình như thằng canh bò đây mà*. Bà chị đi vô nhà còn em thì phải phủ rơm cho dày rồi nằm, lũ bò còn cười khinh em, làm em phải chửi chúng. Nghĩ đến số phận éo le cuộc đời, nhà cửa có không ở được phải lưu lạc nơi này, nhọ. Đang nằn thì có thằng nhỏ đi ra với quả đầu ba chỏm ngộ nghĩnh, cầm theo tấm chăn rách vài chỗ, nó nói:
-Cái này là của bố em, má kêu mang ra cho anh chứ trời lạnh lắm.
Em thấy nhỏ dễ thương quá, tính hỏi có dầu ăn không mà thôi, haha. Em nói:
-Cho anh cảm ơn, em vào ngủ đi.
-Dạ vâng.
Thằng cu cũng ngoan, dân thời này hiếu khách vãi ra, nó chào rồi vào nhà. Em nằm nghĩ tí rồi móc điện thoại ra kể cho mấy thím một tí, chứ giờ em cũng mệt rồi, em ngủ để mai đón ngày mới đã.
Đầu tiên em xin kể cái lý do lạc về cái thời loạn luân nổi tiếng này. Số là hôm qua em onl voz cả ngày, hè rảnh rỗi em muốn tìm một cái thớt gì đó thật hay để hóng hớt. Mà thế éo nào toàn là trên trời dưới đất, em lùng sục cả 20 thớt mà 19 thớt là chả có gì hay, đa số toàn gió là gió, gió quá nhiều, gió mạnh 69 giật cấp 96. Em bực quá, nói:
-Chả có gì thú vị, kịch bản củ rích. Thủ dâm tinh thầb thì làm cho lạ, chứ có cái tay làm hoài éo biết chán à. ĐM, GIÓ
Vâng, lúc đó em đang đi hóng cảnh trên núi thì một cơn gió mạnh cấp 69 thổi ngang quá cuốn em đi mất. Đến lúc đang thấy nằm bên bụi tre to thì đã xa cmn thế giới này. Cho em xin hận gió của các vozer cái, định mệnh wind of vozer. Sẵn em cũng gửi lời nhắn nhủ các thím cứ chia sẻ tâm sự thoải mái, chỉ cần nó thật dù hay dở ra sao vẫn có người đón nhận, đừng có gió bão vào lỡ may thím nào lại bị gió của các thánh gió thổi bay về quá khứ thì tội. May là thời Trần chứ đệch mà về thời khỉ đột là tụi nó ăn sống em luôn đấy.
Thật sự thì em cũng hoang mang lắm , đang ở trên núi hay ho mà thế nào lại cái vèo xuống sông suối tre trúc thế này. Vừa tỉnh dậy thì ngay buổi tối, nhìn quanh quẩn coi đang ở cái nơi nào. Đang lơ mơ thì thấy một người mang đồ kì dị, như đóng phim. Em bay ra chặn đường giao lưu:
-Cho hỏi ở đây là đâu ạ?
Nó nhìn em như thú vật, với ánh mắt sợ sệt, em gắng uy hiếp:
-Lãnh đạo là ai? Nói nhanh
-Trần...Trần Trịnh Trọng...
Chưa kịp gì hết thì thằng đó chạy mất dép nhưng lúc đó em cũng ngệch mặt ra, thế éo nào Trần Trịnh Trọng, giỏi lắm cũng éo biết em đang ở đâu cái thời Trần mà có vua họ Trần lạ hoắc thế này. Đọc cũng nhiều truyện xuyên không của dân tung cuốc, thế nào mà mình lại lọt vào cái trò này. Ơ mà nghĩ lại:
-Theo lịch sử thời Trần nó đâu có nói tiếng giống mình, đây là cái thời gì đây, hoang mang quá.
Kiểm tra coi bên cạnh còn những gì, vâng, còn cái điện thoại, cái ví tiền, cái bật lửa và con dao bấm đem theo thủ thân lỡ gặp nguy hiểm hồi trước. Cầm điện thoại thử thì tin nhắn hay gọi điện đều không được, không làm gì được nhưng lên voz vẫn được, đúng gió của vozer nó có khác. Bần thần lên kể cho các thím chuyện lạ này. Sau đó đi men theo con đường, đi được một lúc thì thấy có nhà cửa, ánh lửa lập lòe. Mừng thầm:
-Có làng là có chỗ ngủ, quất
Bon chen chạy vô, quan sát coi nhà nào to bự là gõ cửa mà sao nhà nào cũng nhỏ xíu thế này. Thôi đành gõ cửa đại một nhà, tối rồi chắc đi ngủ mà hơi lâu mới thấy ra mở cửa. Một phụ nữ trạc bốn mươi mặt hiền lành, em cười hết sức thân thiện:
-Chào chị, hôm nay em lỡ đường, giờ trễ quá không biết dừng chân ở đâu, chị có thể cho em ngủ nhờ một đêm được không ạ?
Đợi bà chị mở miệng, nói tiếng giống thằng lúc nãy thì được chứ tiếng khác là bỏ mẹ. Chợt chị nói:
-Chú ở đâu đến mà ăn bận kì lạ vậy? Nhà tôi bố nó đi rừng chưa về, ở nhà còn 3 mẹ con, không thể cho người lạ vào được.
Mình đơ mặt ra, năn nỉ:
-Chị có thể cho em một nơi nào nằm nghĩ được rồi ạ.
-Nhà tôi có cái chuồng bò, chú có thể nằm trên đống rơm đấy, còn không thì chú đi nhà khác.
Em thì nghĩ có nơi năm là được rồi, đi nhà khác biết được chỗ nào hay không. Em nói:
-Dạ không sao ạ, chỉ cần có chỗ nghĩ đêm nay là được rồi.
-Thế thì chú đi theo tôi.
Vậy là bà chị dẫn em đi lui phía sau nhà, vườn tược chả có gì thấy mỗi cái chuồng bò với bốn con kêu ồn ào vãi. Bà chị nói:
-Đây này, chú em cứ lót rơm rồi nằm.
-Dạ vâng.
Em cười mà lòng nghĩ *đệch, xem mình như thằng canh bò đây mà*. Bà chị đi vô nhà còn em thì phải phủ rơm cho dày rồi nằm, lũ bò còn cười khinh em, làm em phải chửi chúng. Nghĩ đến số phận éo le cuộc đời, nhà cửa có không ở được phải lưu lạc nơi này, nhọ. Đang nằn thì có thằng nhỏ đi ra với quả đầu ba chỏm ngộ nghĩnh, cầm theo tấm chăn rách vài chỗ, nó nói:
-Cái này là của bố em, má kêu mang ra cho anh chứ trời lạnh lắm.
Em thấy nhỏ dễ thương quá, tính hỏi có dầu ăn không mà thôi, haha. Em nói:
-Cho anh cảm ơn, em vào ngủ đi.
-Dạ vâng.
Thằng cu cũng ngoan, dân thời này hiếu khách vãi ra, nó chào rồi vào nhà. Em nằm nghĩ tí rồi móc điện thoại ra kể cho mấy thím một tí, chứ giờ em cũng mệt rồi, em ngủ để mai đón ngày mới đã.