Truyện Dear Doctor (Thư gửi báo cáo bác sĩ) từ Vietwriter
Dear Doctor (Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn) Full
Link đọc: DEAR DOCTOR
Thông thường, những câu chuyện được kể theo ngôi của một trong hai nhân vật chính sẽ khiến người đọc có cảm giác gì đó không trọn vẹn, bởi vì chỉ truyền tải được cảm xúc và suy nghĩ của một phía. Nhưng câu chuyện này lại không như vậy.
Lâm Chi Hiệu là một sinh viên khoa địa chất. Nhấn mạnh, là nữ. Phải nhấn mạnh như vậy là vì lần đầu tiên biết tên của cô, bác sĩ Cố Ngụy đã cảm thán một câu: “tên gì như con trai vậy.”
Và bác sĩ Cố Ngụy, chính là Doctor được nhắc đến trong tên của câu chuyện này.
“Dear, Doctor!” giống như là một bức thư tình yêu nhiều hơn là một câu chuyện. Lâm Chi Hiệu kể về quá trình gặp gỡ và quen biết bác sĩ Cố Ngụy, cho đến khi hai người đến bên nhau và nắm tay nhau đến hết cuộc đời.
“Quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Lần đầu tiên cô gặp anh chính là lúc anh bưng khay ra khỏi phòng phẫu thuật, chỉ cho cô xem phần dạ dày mà anh đã cắt bỏ từ trên người của ba cô. Lúc ấy, trên người anh kín như bưng, chỉ lộ ra một đôi mắt. Ấy thế mà, Lâm Chi Hiệu lại chết chìm trong đôi mắt ấy.
Đó là cô ấy nói như thế, chứ sự thật Lâm Chi Hiệu là một người vô cùng nhút nhát. Thế nên, dù gặp được anh rất nhiều lần trong thời gian chăm sóc ba, ấn tượng về anh cũng rất tốt, nhưng mà cứ hễ gặp anh thì đến một chút thính cũng chẳng chịu thả. Để đến cuối cùng, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau rời đi.
Như vậy cũng tốt. Ở ngay cạnh thì không dám nói gì làm gì, chỉ sợ đọc nhầm tín hiệu của người kia. Xa nhau một chút, lại nhìn rõ tình cảm của bản thân. Thế là, trong một phút không nhịn được, Lâm Chi Hiệu đã đi thẳng từ trường của mình về bệnh viện để gặp Cố Ngụy, mang theo một cây đàn. Anh muốn nghe một ca khúc, cô đáp ứng, và họ ở bên nhau.
Có thể bạn sẽ thắc mắc, sao lại có thể đơn giản và dễ dàng như vậy? Cũng không hẳn, có những chuyện không cần phải nói thật rõ ràng hay thật cụ thể, bởi vì họ từ lâu đã quan sát đối phương bằng ánh mắt và cả trái tim. Sự nghiêm túc cẩn trọng và nhiệt tình của bác sĩ Cố Ngụy, sự chu đáo ân cần và tràn đầy tình thương của cô sinh viên nhỏ Lâm Chi Hiệu, tất cả đều được ghi lại một cách chân thật nhất.
Kết quả của tình cảm này, có lẽ đã được xác định từ trước đó, chỉ là không ai chịu mở lời trước mà thôi. Nhưng không sao, quãng thời gian còn lại chính là để bù đắp.
“Tôi rất biết ơn cuộc đời, trong một năm thầy Lâm bị bệnh kia, đã giúp tôi tìm thấy hạnh phúc của mình giữa những tháng ngày ảm đạm nhất. Cuộc đời đã để cho tôi gặp được một người như thế, để tôi tin tưởng, để tôi dựa dẫm. Hạnh phúc, có đôi khi không liên quan gì tới việc đã từng hứa hẹn với nhau bao nhiêu, đã từng bên nhau làm những gì, thậm chí chẳng liên quan đến cái gọi là “chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có”. Ý nghĩa ban sơ của hạnh phúc chính là sự bầu bạn, là khi bạn biết rằng trong cuộc đời của bạn có một người, người đó sẽ luôn ở bên, sẽ không bao giờ rời xa.”
Lâm Chi Hiệu tự nhận mình là một cô gái khá hờ hững và không lãng mạn. Hai người từ khi xác định quan hệ cũng gần như không có gì thay đổi. Anh bận mà cô cũng bận. Thế nên họ vô cùng trân quý những lúc được ở cạnh nhau, cùng nhau làm những việc nhẹ nhàng nhưng lại đầy ngọt ngào. Có đôi khi chỉ là những hành động vô cùng nhỏ nhặt giống như anh vừa trực đêm xong liền chạy đến trường cùng đi ăn một bữa. Hoặc là khi cô vừa kết thúc một buổi thi liền chạy đến bệnh viện mang theo cho anh một chút điểm tâm. Và còn rất nhiều những vụn vặt của cuộc sống khác. Nói cho cùng, chỉ cần là làm cho người mình thích, cực khổ mấy cũng có thể hóa thành niềm vui.
Câu chuyện được kể lại dưới góc nhìn của Lâm Chi Hiệu, từng giai đoạn xảy đến trong cuộc sống của hai người. Có niềm vui khi được ở bên nhau dù là ngắn ngủi, có nỗi buồn khi phải xa cách, có giận hờn khi xuất hiện nhân tố bên ngoài, có thấu hiểu khi được giãi bày, có đón nhận những người bạn mới, cũng có chia tay những người thân yêu nhất.... Chỉ là những chuyện ai cũng có thể gặp trong đời, nhưng cái cách mà họ cùng nhau trải qua mới thật sự là đáng quý.
Người ta vẫn nói, “yêu ai yêu cả đường đi lối về”. Cả bác sĩ Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu đều là kiểu người như vậy. Trong câu chuyện này, phần nhiều chính là kể về mối quan hệ giữa họ và gia đình bạn bè của hai bên. Khi lần đầu ra mắt trưởng bối, được thử thách và được chấp nhận,... Tất cả đều diễn ra như nó vốn có, nhưng lại khiến người đọc phải suy ngẫm.
Trong bất cứ một mối quan hệ nào, dù cho sự khởi đầu có khác nhau đến thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng chỉ cần trả lời một câu hỏi duy nhất mà thôi. Bạn yêu người đó nhiều như thế nào?
Nếu như thật sự là tình yêu, không cần nói ai phải hy sinh vì ai, đều là tự nguyện thay đổi chính mình để hòa hợp với đối phương nhất có thể. Trong cuộc sống của hai người Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu, họ đã tự điều chỉnh rất nhiều thói quen trong cuộc sống từ trước kia, từ bỏ rất nhiều những mong muốn cá nhân để cùng nhau thực hiện mong muốn của cả hai. Điều đó vượt qua cả sự chân thành trong tình yêu, trở thành một loại tình cảm thân thương nhất.
Tại sao câu chuyện này lại giống như một bức thư tình? Là bởi vì, cô gái Lâm Chi Hiệu viết về người đàn ông yêu thương của mình, từ chính những nhỏ nhặt vụn vặt của đời thường, cô lại nhìn thấy được những tình cảm sâu sắc nhất mà anh dành cho cô. Lâm Chi Hiệu không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết cách thể hiện. Thế nên, bác sĩ Cố đã vô cùng kiên nhẫn từng bước dẫn dắt cô, đưa cô vào cuộc sống của anh, và cũng từng bước đi vào cuộc sống của cô.
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người đọc câu chuyện này cảm thấy, bác sĩ Cố là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo, tình yêu của anh chính là niềm mơ ước với mọi cô gái. Nhưng xét ở một khía cạnh nào đó, sự hoàn hảo của anh là dưới góc nhìn của Lâm Chi Hiệu. Thế mới nói, có những chuyện xảy ra với bạn, bạn sẽ thấy bình thường, nhưng bởi vì đã yêu, cho nên tất cả đều có thể biến thành giấc mơ ngọt ngào.
“Tôi bực bội, “Anh bảo ai “phẳng” hả?”
“Eo của em.”
“...” Tôi quay đầu đi, không thèm để ý đến anh.
Hôm nay tự dưng lại nổi hứng, “Nếu mà mang thai thì không biết có to lên được không nhỉ?”
Yên lặng hồi lâu, tôi yếu ớt hỏi, “Anh muốn có con rồi?”
Bác sĩ Cố lại im lặng một lúc rồi mới nói. “Hay là thôi đi, vừa mới kết hôn xong đã phải tạo ra một kẻ thứ ba làm gì.”
“...”
***
Người Qua Đường A, “Bác sĩ Cố, bình thường anh với Lâm Chi Hiệu, ai là người đưa ra quyết định?”
Cố Ngụy, “Còn phải xem đó là chuyện gì.”
Người Qua Đường A, “À há, những chuyện lớn thì anh quyết định, còn chuyện gì là chuyện lớn thì cô ấy quyết định sao?”
Cố Ngụy lắc đầu. “Chuyện của tôi, cô ấy quyết định, chuyện của cô ấy, tôi quyết định.”
“Tình yêu, chính là trao cho đối phương sự nhân từ độ lượng nhất. Nếu như em đã không thể từ bỏ được anh, vậy thì em sẽ trao hết cho anh sự tin tưởng.”
Dòng đời vạn biến,
Gặp nhau là duyên,
Không cần là tiên,
Cũng được hạnh phúc.
Cuộc sống sẽ tốt,
Vì mình có nhau,
Cuộc đời về sau,
Người là duy nhất.
___
" ": Trích từ truyện
Review by #Lâm Tần
Retouch by #Họa Gian Phi
Dear Doctor (Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn) Full
Link đọc: DEAR DOCTOR
Thông thường, những câu chuyện được kể theo ngôi của một trong hai nhân vật chính sẽ khiến người đọc có cảm giác gì đó không trọn vẹn, bởi vì chỉ truyền tải được cảm xúc và suy nghĩ của một phía. Nhưng câu chuyện này lại không như vậy.
Lâm Chi Hiệu là một sinh viên khoa địa chất. Nhấn mạnh, là nữ. Phải nhấn mạnh như vậy là vì lần đầu tiên biết tên của cô, bác sĩ Cố Ngụy đã cảm thán một câu: “tên gì như con trai vậy.”
Và bác sĩ Cố Ngụy, chính là Doctor được nhắc đến trong tên của câu chuyện này.
“Dear, Doctor!” giống như là một bức thư tình yêu nhiều hơn là một câu chuyện. Lâm Chi Hiệu kể về quá trình gặp gỡ và quen biết bác sĩ Cố Ngụy, cho đến khi hai người đến bên nhau và nắm tay nhau đến hết cuộc đời.
“Quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Lần đầu tiên cô gặp anh chính là lúc anh bưng khay ra khỏi phòng phẫu thuật, chỉ cho cô xem phần dạ dày mà anh đã cắt bỏ từ trên người của ba cô. Lúc ấy, trên người anh kín như bưng, chỉ lộ ra một đôi mắt. Ấy thế mà, Lâm Chi Hiệu lại chết chìm trong đôi mắt ấy.
Đó là cô ấy nói như thế, chứ sự thật Lâm Chi Hiệu là một người vô cùng nhút nhát. Thế nên, dù gặp được anh rất nhiều lần trong thời gian chăm sóc ba, ấn tượng về anh cũng rất tốt, nhưng mà cứ hễ gặp anh thì đến một chút thính cũng chẳng chịu thả. Để đến cuối cùng, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau rời đi.
Như vậy cũng tốt. Ở ngay cạnh thì không dám nói gì làm gì, chỉ sợ đọc nhầm tín hiệu của người kia. Xa nhau một chút, lại nhìn rõ tình cảm của bản thân. Thế là, trong một phút không nhịn được, Lâm Chi Hiệu đã đi thẳng từ trường của mình về bệnh viện để gặp Cố Ngụy, mang theo một cây đàn. Anh muốn nghe một ca khúc, cô đáp ứng, và họ ở bên nhau.
Có thể bạn sẽ thắc mắc, sao lại có thể đơn giản và dễ dàng như vậy? Cũng không hẳn, có những chuyện không cần phải nói thật rõ ràng hay thật cụ thể, bởi vì họ từ lâu đã quan sát đối phương bằng ánh mắt và cả trái tim. Sự nghiêm túc cẩn trọng và nhiệt tình của bác sĩ Cố Ngụy, sự chu đáo ân cần và tràn đầy tình thương của cô sinh viên nhỏ Lâm Chi Hiệu, tất cả đều được ghi lại một cách chân thật nhất.
Kết quả của tình cảm này, có lẽ đã được xác định từ trước đó, chỉ là không ai chịu mở lời trước mà thôi. Nhưng không sao, quãng thời gian còn lại chính là để bù đắp.
“Tôi rất biết ơn cuộc đời, trong một năm thầy Lâm bị bệnh kia, đã giúp tôi tìm thấy hạnh phúc của mình giữa những tháng ngày ảm đạm nhất. Cuộc đời đã để cho tôi gặp được một người như thế, để tôi tin tưởng, để tôi dựa dẫm. Hạnh phúc, có đôi khi không liên quan gì tới việc đã từng hứa hẹn với nhau bao nhiêu, đã từng bên nhau làm những gì, thậm chí chẳng liên quan đến cái gọi là “chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có”. Ý nghĩa ban sơ của hạnh phúc chính là sự bầu bạn, là khi bạn biết rằng trong cuộc đời của bạn có một người, người đó sẽ luôn ở bên, sẽ không bao giờ rời xa.”
Lâm Chi Hiệu tự nhận mình là một cô gái khá hờ hững và không lãng mạn. Hai người từ khi xác định quan hệ cũng gần như không có gì thay đổi. Anh bận mà cô cũng bận. Thế nên họ vô cùng trân quý những lúc được ở cạnh nhau, cùng nhau làm những việc nhẹ nhàng nhưng lại đầy ngọt ngào. Có đôi khi chỉ là những hành động vô cùng nhỏ nhặt giống như anh vừa trực đêm xong liền chạy đến trường cùng đi ăn một bữa. Hoặc là khi cô vừa kết thúc một buổi thi liền chạy đến bệnh viện mang theo cho anh một chút điểm tâm. Và còn rất nhiều những vụn vặt của cuộc sống khác. Nói cho cùng, chỉ cần là làm cho người mình thích, cực khổ mấy cũng có thể hóa thành niềm vui.
Câu chuyện được kể lại dưới góc nhìn của Lâm Chi Hiệu, từng giai đoạn xảy đến trong cuộc sống của hai người. Có niềm vui khi được ở bên nhau dù là ngắn ngủi, có nỗi buồn khi phải xa cách, có giận hờn khi xuất hiện nhân tố bên ngoài, có thấu hiểu khi được giãi bày, có đón nhận những người bạn mới, cũng có chia tay những người thân yêu nhất.... Chỉ là những chuyện ai cũng có thể gặp trong đời, nhưng cái cách mà họ cùng nhau trải qua mới thật sự là đáng quý.
Người ta vẫn nói, “yêu ai yêu cả đường đi lối về”. Cả bác sĩ Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu đều là kiểu người như vậy. Trong câu chuyện này, phần nhiều chính là kể về mối quan hệ giữa họ và gia đình bạn bè của hai bên. Khi lần đầu ra mắt trưởng bối, được thử thách và được chấp nhận,... Tất cả đều diễn ra như nó vốn có, nhưng lại khiến người đọc phải suy ngẫm.
Trong bất cứ một mối quan hệ nào, dù cho sự khởi đầu có khác nhau đến thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng chỉ cần trả lời một câu hỏi duy nhất mà thôi. Bạn yêu người đó nhiều như thế nào?
Nếu như thật sự là tình yêu, không cần nói ai phải hy sinh vì ai, đều là tự nguyện thay đổi chính mình để hòa hợp với đối phương nhất có thể. Trong cuộc sống của hai người Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu, họ đã tự điều chỉnh rất nhiều thói quen trong cuộc sống từ trước kia, từ bỏ rất nhiều những mong muốn cá nhân để cùng nhau thực hiện mong muốn của cả hai. Điều đó vượt qua cả sự chân thành trong tình yêu, trở thành một loại tình cảm thân thương nhất.
Tại sao câu chuyện này lại giống như một bức thư tình? Là bởi vì, cô gái Lâm Chi Hiệu viết về người đàn ông yêu thương của mình, từ chính những nhỏ nhặt vụn vặt của đời thường, cô lại nhìn thấy được những tình cảm sâu sắc nhất mà anh dành cho cô. Lâm Chi Hiệu không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết cách thể hiện. Thế nên, bác sĩ Cố đã vô cùng kiên nhẫn từng bước dẫn dắt cô, đưa cô vào cuộc sống của anh, và cũng từng bước đi vào cuộc sống của cô.
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người đọc câu chuyện này cảm thấy, bác sĩ Cố là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo, tình yêu của anh chính là niềm mơ ước với mọi cô gái. Nhưng xét ở một khía cạnh nào đó, sự hoàn hảo của anh là dưới góc nhìn của Lâm Chi Hiệu. Thế mới nói, có những chuyện xảy ra với bạn, bạn sẽ thấy bình thường, nhưng bởi vì đã yêu, cho nên tất cả đều có thể biến thành giấc mơ ngọt ngào.
“Tôi bực bội, “Anh bảo ai “phẳng” hả?”
“Eo của em.”
“...” Tôi quay đầu đi, không thèm để ý đến anh.
Hôm nay tự dưng lại nổi hứng, “Nếu mà mang thai thì không biết có to lên được không nhỉ?”
Yên lặng hồi lâu, tôi yếu ớt hỏi, “Anh muốn có con rồi?”
Bác sĩ Cố lại im lặng một lúc rồi mới nói. “Hay là thôi đi, vừa mới kết hôn xong đã phải tạo ra một kẻ thứ ba làm gì.”
“...”
***
Người Qua Đường A, “Bác sĩ Cố, bình thường anh với Lâm Chi Hiệu, ai là người đưa ra quyết định?”
Cố Ngụy, “Còn phải xem đó là chuyện gì.”
Người Qua Đường A, “À há, những chuyện lớn thì anh quyết định, còn chuyện gì là chuyện lớn thì cô ấy quyết định sao?”
Cố Ngụy lắc đầu. “Chuyện của tôi, cô ấy quyết định, chuyện của cô ấy, tôi quyết định.”
“Tình yêu, chính là trao cho đối phương sự nhân từ độ lượng nhất. Nếu như em đã không thể từ bỏ được anh, vậy thì em sẽ trao hết cho anh sự tin tưởng.”
Dòng đời vạn biến,
Gặp nhau là duyên,
Không cần là tiên,
Cũng được hạnh phúc.
Cuộc sống sẽ tốt,
Vì mình có nhau,
Cuộc đời về sau,
Người là duy nhất.
___
" ": Trích từ truyện
Review by #Lâm Tần
Retouch by #Họa Gian Phi
Last edited by a moderator: