Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord
Jill đã sử dụng cái thang máy đó và nó đưa cô lên một khu vườn hay là một cái sân khác. Mặc dù chỗ này có vẻ biệt lập vì bị cây cối bao quanh, nhưng tiếng dế, ve sầu từ sau những song sắt thấp bao quanh nơi này vẫn làm cô cảm thấy dễ chịu. Chẳng có gì ở đây đáng để xem xét ngoại trừ một cánh cổng rỉ sét được bắt vào một bức tường rất cao - và một cái hồ lớn trông có vẻ như là một cái đài phun nước vậy. Nó đã bị tách đôi ra và ở giữa là một cầu thang xoắn dẫn đến một cái thang máy nhỏ khác để đi xuống bên dưới.
“Mình sẽ đi đường nào bây giờ? Nhưng mà mình đang ở nơi quái nào không biết?”
Căn phòng mà cái thang máy mang Jill xuống khác hẳn những chỗ mà nãy giờ cô đã đi qua. Nó không được trang hoàng và hôi hám như trong ngôi biệt thự hay ẩm ướt và u ám như ở dưới cái đường hầm kia. Giống như cô đang bước từ một tòa lâu đài Trung cổ rùng rợn sang một căn cứ quân sự vậy, một căn cứ ảm đạm và lạnh lẽo.
Jill đang đứng trong một căn phòng lớn bằng bê tông cốt thép được sơn màu cam của đất. Những ống dẫn kim loại to nhỏ trên đầu Jill dường như để dẫn chất lỏng hay khí gì đó lên trên. Trên bức tường trước mặt cô có dòng chữ “XD - R B1”, có lẽ là tên căn phòng. Jill cảm thấy như ở đây và trong căn biệt thự là hai thế giới khác nhau, hoàn toàn không có mối liên hệ nào.
“Mặc dù ở đây cũng lạnh lẽo như các nơi khác nhưng ít ra thì mình cũng biết được rằng mình đang ở đâu…”
Có một cánh cửa thép đôi ở một bên phòng nhưng nó đã bị khóa. Dòng chữ nhỏ kế bên cánh cửa nói rằng nó chỉ mở ra trong trường hợp báo động ở mức cao nhất. Jill nhận ra rằng chữ B1 trên tường có nghĩa là “tầng hầm một”. Và Jill càng tin chắc như vậy vì có một nắp hầm kế bên cánh cửa, và chắc chắn nó sẽ dẫn xuống tầng B2.
Trong tình huống này thì mình không còn đường nào khác để đi ngoại trừ chui xuống đó. Và mình còn một lựa chọn khác là quay ngược lại lên trên đó rồi lại đi ngược xuống cái đường hầm kia.
Jill nhìn xuống dưới kia và chẳng thấy gì khác ngoài một ô vuông thẳng với miệng hầm. Thở dài một tiếng, Jill cầm chắc khẩu Remington trên tay rồi bắt đầu leo xuống.
Khi vừa leo hết bậc thang cuối cùng Jill nhanh chóng xoay khắp bốn hướng để kiểm tra và nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ hơn trên kia, nhưng được xây cùng kiểu ở trên kia. Trên đầu cô là những bóng đèn huỳnh quang chiếu sáng cho căn phòng, ngoài một cánh cửa màu xám khác thì trong phòng chẳng còn gì nữa. Jill nhanh chóng mở cửa bước qua với hy vọng rằng sẽ không có bẫy hay một con zombie nào nữa. Cho tới lúc này thì ở dưới khu tầng hầm này chưa có một dấu hiệu nào làm Jill cảm thấy nguy hiểm ngoại trừ việc trông nó không có vẻ sang trọng như ở ngôi biệt thự….
Jill mở cửa và niềm hy vọng của cô biến mất ngay lập tức vì một mùi thối của xác chết lâu ngày xộc ngay vào mũi cô. Jill bước vào một hành lang lát xi măng dẫn đến một chiếc cầu thang bộ dẫn xuống dưới nữa, xung quanh lối đi có một lang cang sắt bao bọc. Ở đầu chiếc cầu thang bộ có một con zombie với làn da teo tóp, khô và dính sát lại trông cứ như xác ướp đang đi lê lết.
Jill cầm chắc khẩu shotgun và chậm rãi bước về phía cầu thang, và nhận ra rằng phía bên trái cầu thang có một lối rẽ khác. Jill vừa cẩn thận quan sát cái xác héo khô kia vừa quẹo qua lối ấy, và dừng lại ở một cánh cửa ở phía bên trái. Cái bảng ở kế bên cánh cửa có ghi dòng chữ “Phòng dữ liệu và hình ảnh”, và cánh cửa vào phòng không bị khóa.
Đó là một căn phòng màu xám và yên tĩnh với một cái bàn họp dài đặt chính giữa phòng. Và ở đầu bàn bên kia có một cái máy chiếu cùng một tấm bảng trắng. Có một cái điện thoại ở trên bức tường bên tay phải và Jill nhanh chóng chạy đến bên nó mặc dù cô biết rằng không hy vọng gì nó còn hoạt động, nhưng dù sao cũng phải thử.
Đó chỉ là một chiếc điện thoại nội bộ nhưng nó không hoạt động. Jill thở dài một cái rồi bước đi ngang qua một cái cột đá dùng để trang trí và một vòng quanh cái bàn, mắt cô chú ý đến cái máy chiếu trống không. Xong rồi Jill lại nhìn khắp căn phòng xem có gì đáng để chú ý không.
Ánh mắt của Jill dừng lại trên một khoảng hình vuông có lát kim loại trên tường lớn khoảng bằng một tờ giấy. Cô liền bước lại gần để xem cho rõ hơn.
Có một nút nhấn hình que ở phía trên. Jill ấn nhẹ vào nó và lớp kim loại nhẹ nhàng trượt xuống để lộ một cái nút bấm màu đỏ to tướng bên trong. Jill quay lại nhìn quanh căn phòng, cố nghĩ xem có thể có cái bẫy nào sẽ được kích hoạt nếu cô bấm cái nút này không. Và Jill nghĩ rằng không thể có cái bẫy nào ở trong cái phòng họp này được.
Căn biệt thự, cái đường hầm ẩm ướt dưới thác nước và những cái bẫy ở đó là để ngăn cản người ta đến cái khu tầng hầm này. Bao nhiêu cái bẫy dày đặc ở trên đó là quá đủ rồi, hơn nữa đây là nơi làm việc nên không thể có cái bẫy nào cả.
Bản năng của Jill mách bảo suy luận của cô rất logic. Đây là một cái phòng họp, nơi để nhâm nhi cà phê và ngồi bàn công việc giữa các đồng nghiệp với nhau; Chắc chắn sẽ không có cái bẫy nào ở đây.
Jill nhấn nút và ở sau lưng cô vang lên tiếng các bánh răng cơ khí chuyển động, cái cột đá dùng để trang trí hồi nãy nãy nhẹ nhàng chạy sang một bên. Đàng sau nó là một lô những kệ nhỏ xếp theo hàng dọc với những file tài liệu - và một cái gì đó lấp lánh dưới ánh sáng trong phòng.
Jill chạy ngay đến đó và nhặt lên được một cái chìa khóa bằng kim loại, ở đầu nó có hình một tia sét nhỏ. Jill bỏ cái chìa khóa vào túi rồi nhanh chóng kiểm tra mấy cái file đó. Tất cả đều có logo của Umbrella ngoài bìa, hầu hết những file tài liệu này dày cộp và Jill không có thời gian để đọc hết, nhưng qua dòng tựa đề ngoài bìa của một file, Jill cũng đoán được nội dung bên trong của nó.
Umbrella/ Các loại vũ khí sinh học/ Nghiên cứu và phát triển.
Gật nhẹ đầu, Jill đặt cái file lại vào chỗ của nó. Cuối cùng Jill cũng đã hiểu được nơi đây đang nghiên cứu cái gì. Và Jill cũng biết rằng tên phản bội của S.TA.R.S đang ở đâu đó dưới này, nên cô càng phải thận trọng hơn nữa.
Jill nhìn quanh phòng lần nữa xem coi có chỗ nào để xài cái chìa khóa mới này không. Chỉ lát nữa đây thôi thì bức màn bí ẩn của Umbrella sẽ được vén lên, những bí mật mà S.T.A.R.S. đã phải trả bằng chính mạng sống của họ để khám phá.
Cái rễ với những tua của Cây 42 chiếm cả một góc căn phòng. Những cái tua xoắn mềm mại với những khối như là thịt ở đầu rễ gần chạm cả xuống mặt đất. Một vài cái tua đó xoắn lại với nhau như giun đất và chuyển động qua lại một cách chậm chạm như là để tìm nguồn nước mà Chris vừa rút cạn.
“Lạy chúa, trông tởm thật”, Rebecca nói.
Chris gật đầu đồng ý. Ngòai căn phòng mà anh chạy vào hồi nãy thì ở dưới khu tầng hầm này còn hai căn phòng khác nữa. Một phòng thì dùng để chứa hộp đạn dành cho các loại súng khác nhau - và mặc dù phần lớn đều không thể sử dụng được vì chúng ướt nhẹp thì Chris vẫn tìm thấy một hộp đạn 9mm còn khô ráo trên cái kệ cao, điều này giúp cho cả anh và Rebecca không phải lo lắng nhiều về chuyện đạn dược nữa.
Căn phòng còn lại thì chỉ có một cái bàn gỗ, một cái ghế dài - và cái rễ to lớn và kinh tởm của cái cây ăn thịt trên kia.
Chris quay sang hỏi Rebecca: “Chúng ta xử nó ra sao đây?”
Rebecca đưa một cái chai nhỏ đang chứa một thứ dung dịch màu đỏ tía lên, vừa lắc nhẹ vừa nói, mắt vẫn để ý nhìn cái tua đang xoắn lại.
“À, anh đứng lùi lại và đừng hít thở sâu quá. Cái thứ dung dịch có chứa một vài chất độc có hại cho cả con người, và một khi gặp các tế bào nhiễm khuẩn thì nó sẽ bốc hơi gas lên.”
Chris hỏi lại: “Làm sao chúng ta biết nó có tác dụng?”
Rebecca đáp: “Nếu như bản báo cáo về loại thuốc V - Jolt này là đúng thì chúng ta sẽ biết ngay thôi. Xem nè.”
Rebecca mở nút chai rồi bước lại gần cái rễ, hắt dung dịch trong đó vào mớ rễ cây đang uốn éo kia.
Ngay lập tức một chùm khói đỏ bốc lên từ đống rễ cây. Rebecca nhanh chóng hắt hết lọ dung dịch rồi chạy lùi lại trong khi những tiếng xè xè và nổ lốp bốp giống như tiếng quăng một thanh củi ướt vào đống lửa cứ liên tục vang lên - và chỉ trong vòng vài giây những chiếc rễ xoắn lại rồi thi nhau vỡ vụn ra. Tại phần giữa rễ các tua xoắn lại với nhau chặt hơn và bắt đầu co rúm lại.
Chris nhìn cái rễ vừa mới còn to lớn mà chỉ trong chốc lát đã teo lại chỉ còn bằng quả bóng với những chất dịch đang nhỏ giọt xuống như bùn với ánh mắt thán phục. Cái rễ đã héo đi chỉ trong vòng có 15 giây.
Rebecca gật đầu hướng về phía cửa rồi cả hai cùng bước ra ngoài căn phòng lớn khô ráo bên ngoài.
Chris vừa lắc đầu vừa hỏi: “Lạy chúa, em đã bỏ thứ gì vào cái lọ đó vậy?”
“Anh không muốn biết đâu, tin em đi. Chúng ta ra khỏi đây chứ.”
Chris cười nói: “Đi thôi.”
Cả hai nhanh chóng đi về phía cửa tầng hầm rồi băng qua cái hành lang lạnh giá, leo lên cái thang để lên tầng trên. Chris đã nghĩ sẵn trong đầu những bước kế tiếp mà hai người cần làm sau khi thoát khỏi nơi này. Tuy nhiên nó còn phụ thuộc vào việc cả hai sẽ thoát ra đâu nữa. Nếu như thoát ra ngoài cánh rừng thì cả hai cần tìm đến con đường gần nhất rồi đốt lửa lên và chờ người tới cứu….
“…mặc dù nếu may mắn thì mình có thể gặp bãi đậu xe của căn biệt thự này. Đấu dây một chiếc xe chẳng khó gì đối với mình cả - và sau đó là đi gặp Irons để ông ta làm một cái gì đó, như việc gọi thêm tiếp việc chằng hạn…”
Cả hai người chạy băng qua cái hành lang gỗ hướng về phía căn phòng có cái cây. Họ dễ dàng băng qua căn phòng lớn với mớ dây leo trên tường, rồi cuối cùng cả hai cũng dừng trước căn phòng chứa Cây 42.
Hít một hơi dài, Chris gật đầu với Rebecca rồi cả hai rút súng ra. Chris đẩy cửa bước vào, anh nóng lòng muốn thấy cái cây này ra sao.
Cả hai bước vào một căn phòng lớn với mùi cây thối bốc lên nồng nặc. Cho dù lúc trước nó ra sao thì bây giờ Cây 42 chi còn là đống nhờn lớn nhớp nhúa như một cái hồ nhỏ nằm ngay giữa phòng. Những dây leo bự bằng cái vòi nước cứu hỏa vương vãi khắp phòng, chúng vươn ra từ một khối tím ngắt treo lủng lẳng trên trần.
Chris nhìn khắp phòng để tìm một cánh cửa khác, và những gì anh thấy là một cái lò sưởi trong tường, một cái ghế ghỗ gãy ở một góc phòng - và một cánh cửa mà chắc chắn rằng nó sẽ dẫn cả hai vào cái phòng ngủ kế bên mà hồi nãy cả hai đã vào. Cái cửa này là một lối đi bí mật mà lúc nãy Chris không thấy.
“Chắc chắn rằng nó nằm khuất đằng sau cái kệ sách. “
Chằng có lối thoát nào cả. Việc tiêu diệt cái cây này chỉ làm mất thời gian mà thôi, nó chẳng cản đường ai cả.
Rebecca trông cũng thất vọng như Chris, đôi vai của cô chùng xuống khi biết rằng chẳng có lối thoát nào hết.
“Anh lấy làm tiếc Rebecca à.”
Cả hai chậm rãi đi quanh phòng, Chris vừa nhìn cái xác cây vừa nghĩ xem cả hai nên làm gì tiếp đây. Rebecca bước tới bên cái lò sưởi rồi cúi xuống cời cời đống than trong đó.
Chris biết mình không thể nào kéo Rebecca quay trở lại ngôi biệt thự được. Mặc dù đã có thêm đạn nhưng chúng chẳng thấm vào đâu so với đàn rắn trên kia. Bây giờ chỉ còn nước là quay trở lại cái sân và đợi Brad tình cờ bay qua mà thôi.
“Chris, em tìm thấy cái này nè”, Rebecca gọi.
Chris xoay sang và thấy Rebecca đang kéo ra hai tờ giấy từ đống tro, nhưng một phần của chúng đã cháy mất rồi. Chris bước đến bên Rebecca rồi đứng sau lưng cô cúi xuống đọc - và cảm thấy tim mình bắt đầu tăng nhịp khi vừa nhìn thấy dòng chữ đầu tiên.
Sơ đồ an ninh
Tầng hầm thứ nhất:
Sân bay trực thăng/ chỉ dành cho các thành viên trong ban quản trị công ty. Sự giới hạn sẽ không được áp dụng trong trường hợp khẩn cấp. Những ai xâm nhập khu vực sân bay mà không có phép sẽ bị bắn hạ.
Thang máy/ thang máy sẽ ngưng hoạt động trong trường hợp khẩn cấp.
Tầng hầm thứ hai:
Phòng dữ liệu và hình ảnh/ chỉ dành cho những nhân viên thuộc Bộ phận nghiên cứu đặc biệt. Tất cả những người khác muốn vào phòng phải xin phép nhân viên quản lý phòng là Keith Arving.
Tầng hầm thứ ba:
Nhà giam/ bộ phận chăm sóc sức khỏe quản lý việc sử dụng nhà giam. Ít nhất phải có một nhân viên tư vấn có mặt (E. Smith, E. Rose, A. Wesker) trong trường hợp được phép dùng virus để thí nghiệm.
Phòng phát điện/ khu vực chỉ dành riêng cho nhân viên cao cấp của Tổng hành dinh và các nhân viên tư vấn được cấp phép đặc biệt.
Tầng hầm thứ tư:
Theo dõi và đánh giá quá trình phát triển của “Tyrant” sau khi được tiêm virus…
Phần còn lại của tờ giấy đã bị cháy nên Chris không đọc tiếp được.
“A. Wesker”, Chris lẩm bẩm, “Đội trưởng Albert khốn nạn Wesker…”
Barry đã nói rằng Wesker biến mất ngay sau khi bốn người vào trong ngôi biệt thự. Và chính Wesker là người đã dẫn cả bọn chạy vào đây khi bị đàn chó điên tấn công. Một Wesker điềm đạm, tài năng và khép kín lại làm việc cho Umbrella…
Rebecca chuyển sang tờ giấy thứ hai và Chris nhanh chóng đọc hết những chú thích bên dưới cái hộp chữ nhật.
NGÔI BIỆT THỰ. SÂN SAU. NHÀ CANH GÁC. ĐƯỜNG HẦM. PHÒNG THÍ NGHIỆM.
Có một đường kẻ nối với ngôi biệt thự làm cho Chris biết rằng anh đã bỏ qua nó - một lối đi bí mật ngầm dưới lòng đất phía sau cái thác nước.
Rebecca đứng dậy hỏi Chris với đôi mắt mở rộng và lưỡng lự: “Vậy là đội trưởng Wesker có dính líu với tất cả những chuyện này phải không?”
Chris gật đầu, chậm rãi nói: “Nếu hắn vẫn còn ở đây thì chắc chắn hắn đang ở dưới khu vực phòng thí nghiệm, có lẽ những người khác cũng ở đó. Và nếu hắn ta là người của Umbrella thì chỉ có trời mới biết hắn sắp làm chuyện gì nữa đây.”
Cả hai người quyết định phải tìm ra Wesker, họ phải cảnh báo với những đồng đội khác rằng Wesker đã phản bội tất cả bọn họ.
Tất cả đã xong. Wesker bước vào thang máy và quay trở lại tầng ngầm thứ ba, hắn vừa nhẩm tính trong đầu vừa kéo cửa ngoài vào trong thang máy đóng lại.
“…các mẫu thí nghiệm đã được lấy lại, các ổ dĩa đã được xóa sạch, nguồn điện đã được nối lại, hệ thống hỗ trợ cho Tyrant đã được tắt…”
Con Tyrant này nhìn vừa xấu vừa ghê rợn. Nó là một kỳ công của việc tổng hợp các quá trình phẫu thuật, sử dụng hóa chất và biến đổi gen. Ngay cả Wesker mà còn cảm thấy hơi sợ khi đứng ngắm con Tyrant trong lồng kiếng, và sau đó Wesker miễn cưỡng nhấn nút tắt hệ thống hỗ trợ sự sống của nó. Khi dung dịch trong lồng từ từ hạ xuống, hắn thầm tưởng tượng ra cảnh nó sẽ chiến đấu ra sao sau khi bọn nghiên cứu hoàn thành nó. Nó sẽ là một chiến binh thượng đẳng, một vũ khí hoàn hảo trên chiến trường…và bây giờ phải hủy diệt nó chỉ vì có thằng ngu nào đó đã bấm nhầm nút làm virus xổng ra. Việc đó đã làm Umbrella mất hàng triệu đô la và giết tất cả những nhà nghiên cứu ở đây, những người đã tạo ra thứ virus đó.
Wesker nhấn nút và thang máy chạy ngược trở lên tầng ngầm thứ ba. Giờ đây hắn chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng là khởi động hệ thống tự hủy ở phía sau phòng phát điện. Hắn dự tính sẽ để đồng hồ đếm ngược trong 15 phút, với khoảng thời gian đó đủ để hắn leo xuống cái thang đằng sau sân bay để ra còn đường dẫn về thành phố. Và sau một tiếng bùm thì căn cứ nghiên cứu bí mật của Umbrella sẽ chẳng còn hiện hữu nữa, ít ra là ở trong khu rừng Raccoon này….
Và một khi về đến thành phố thì hắn sẽ thu xếp hành trang rồi đi đến sân bay riêng của Umbrella. Tại đó hắn sẽ gọi điện thoại cho người liên lạc ở White để báo cáo tình hình. Bọn họ có sẵn một đội dọn dẹp để cào bằng cả khu rừng và tiêu diệt sạch những con vật thí nghiệm nào còn sống sót - và bọn họ sẽ rất vui với mấy cái mấy mẫu thí nghiệm này đây. Hắn đã lấy mỗi thứ hai mẫu trừ con Tyrant, vì việc tất cả các nhà nghiên cứu chế tạo ra Tyrant đều đã chết đã làm Umbrella quyết định treo vô thời hạn dự án này. Wesker nghĩ đó là một sai lầm nhưng hắn không nói ra vì việc đó chẳng giúp hắn có thêm xu nào cả.
Khi thang máy dừng lại, Wesker bước ra ngoài rồi đặt cái va ly chứa các mẫu thí nghiệm xuống. Hắn rút khẩu Beretta ra rồi nhắm mắt hình dung trong đầu căn phòng ngoài của phòng phát điện. Hắn phải chạy thật nhanh một lần nữa để tránh bọn Ma2 và chạy vào phòng trong để khởi động hệ thống tự hủy. Hồi nãy hắn đã phải chạy một lần để khởi động hệ thống điện cho thang máy. Bọn Ma2 nhanh hơn hắn tưởng tượng, thay vì làm chúng yếu đi thì cơn đói lại làm cho bọn này hung dữ hơn. Hồi nãy Wesker đã may mắn lắm nên mới không bị thương.
Khi đi tới cái ống dẫn nước hôi hám ở cuối lối đi thì Wesker đứng sững lại vì hắn vừa nghe thấy tiếng bước chân của ai đó nện xuống nền xi măng. Tiếng bước chân từ cuối hành lang phía trước chậm lại có vẻ lưỡng lự rồi hướng về phía phòng phát điện.
Wesker bước nhẹ tới gần góc hành lang rồi hơi nghiêng người ra nhìn, vừa kịp nhìn thấy Jill Valentine bước qua cánh cửa kim loại, tiếng xè xè của hệ thống máy thoát ra qua cánh cửa vang vọng khắp hành lang.
“Làm sao mà cô ta thoát được bọn Hunter nhỉ? Lạy chúa…”
Wesker cảm thấy đã đánh giá thấp Jill… vì cô ta chỉ có một mình. Nếu Jill giỏi như vậy thì bọn Ma2 không thể nào giết cô ta được, và hơn thế nữa bây giờ cô ta đã trở thành vật cản giữa hắn và cái hệ thống tự hủy. Bây giờ hắn không thể nào đi vào đó để đặt dấu chấm hết cho nơi này….
Cảm thấy bực mình Wesker cầm cái va ly chứa các mẫu thí nghiệm lên, nhanh chóng quay ngược trở lại chỗ cái cánh cửa hôi hám để ra hành lang chính của tầng ngầm thứ ba này. Nếu Jill trở ra được thì có lẽ hắn phải bắn hạ cô ta, việc đó chỉ tốn vài phút và sẽ không làm cản trở mấy đến việc tẩu thoát của hắn. Mặc dù vậy thì việc này cũng làm cho Wesker cảm thấy bất ngờ, và cuộc chơi đã gần kết thúc nên không có việc bất ngờ nào có thể thay đổi nó. Wesker rất ghét những việc bất ngờ, vì nó làm cho hắn cảm thấy mình không điều khiển được sự việc…
“Ta đang kiểm soát mọi mọi việc, không có việc gì ở đây là ta không giải quyết được! Đây là cuộc chơi của ta, luật chơi là do ta đặt ra, và ta sẽ hoàn tất nhiệm vụ này dù cho con nhỏ trộm con kia có xía mũi vào đi nữa.”
Wesker hiên ngang bước ra trở lại cái hành lang chính, và thấy rằng Jill đã hạ vài cái xác khô từng là những nhà nghiên cứu và kỹ thuật viên ở đây. Hai cái xác nằm ngay ngoài cửa, đầu của chúng nát vụn như cám, có vẻ như là bị shotgun bắn bay đi. Wesker trút giận lên cái xác bằng một cú đá như trời giáng, cú đá của hắn trúng vào cái lồng ngực giòn tan làm xương lồng ngực gãy kêu một tiếng rắc khá lớn trong cái hành lang tĩnh lặng này.
Bỗng Wesker nghe thấy tiếng gót giày của ai đó đang đi xuống từ tầng hầm 2, những tiếng keng keng vang vọng khắp cái hành lang. Rồi một giọng nói thô kệch và ngập ngừng vang lên.
“Jill?”
Barry Burton, vẫn còn sống khỏe mạnh.
Wesker giương ngay khẩu súng lên sẵn sàng bắn hạ Barry khi anh vào tầm ngắm của hắn nhưng rồi hắn lại hạ súng xuống ra chiều suy nghĩ. Trong chốc lát, một nụ cười đến tận mang tai nở ra trên khuôn mặt của Wesker.