Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214: Đối đầu
Bạch Hải cười khẩy một tiếng: “Trần tiểu thư, cô cũng không muốn làm to chuyện đúng không?”
Trần Mộng Dao cười lắc đầu: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, chỉ cần Bạch tiểu thư mở miệng thì tôi sẽ lập tức đưa tiền cho cô ấy, số tiền này chỉ có thể đưa cho cô ấy, những người khác tuyệt đối không được động vào!”
“Còn về việc làm lớn chuyện! Chúng tôi không muốn gây chuyện, cũng tuyệt đối không sợ gây chuyện!”
“Mời Bạch tiên sinh trở về!”
Trần Mộng Dao nói xong thì dứt khoát rời đi.
“Được, được lắm!”
Bạch Hải tức đến nỗi mặt méo xệch.
“Được lắm Trần Mộng Dao, cô bắt nạt nhà họ Bạch tôi không có người ở đây đúng không? Các người cứ chờ đó cho tôi, chúng tôi không để yên chuyện này đâu”.
Đối phương người đông thế mạnh, Bạch Hải biết mình không đấu lại bọn họ.
“Chúng ta đi!”
Bạch Hải nói một câu ác độc rồi dẫn theo người nhà họ Bạch nhanh chóng rời đi.
Sau khi trở về nhà họ Bạch, Bạch Hải thêm mắm dặm muối kể hết chuyện vừa rồi ra, ông cụ Bạch vô cùng tức giận.
“Cái gì!”
Ông cụ Bạch vỗ mạnh lên bàn: “Bọn họ thật sự nói như vậy sao?”
“Đúng thế ông nội, lúc ấy ông không có ở đó nên không biết bọn họ kiêu ngạo thế nào đâu!”
Bạch Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ hoàn toàn không coi nhà họ Bạch chúng ta ra gì, bọn họ còn nói nếu như nhà chúng ta muốn làm căng vụ này, thì bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách tiêu diệt nhà họ Bạch chúng ta!”
Bạch Viễn nhíu mày: “Tiểu Hải, con không nói quá đấy chứ?”
“Bố, đã đến nước này rồi sao con có thể nói dối chứ?”
“Bố tin tưởng Tiểu Hải, nó không nói dối đâu, nhà họ Trần không coi ai ra gì, khiến cháu gái ta bị thương lại còn dám đe dọa sẽ diệt nhà họ Bạch ta, đúng là ngạo mạn!”
Ông cụ Bạch nheo mắt lại, ông ta tức giận nói: “Lấy điện thoại cho tôi…”
“Bố, bố muốn gọi điện thoại cho gia tộc chính hả?”, Bạch Viễn sửng sốt, Bạch Thị có tổng cộng ba mươi sáu chi, gia tộc chính có ba nhà, chia ra ở Ma Đô, Kim Lăng, và tỉnh Tô, mà gia tộc tổ tiên thì càng xa hơn, bọn họ ở tận Thủ Đô.
Khi xuất hiện tình huống khẩn cấp, các chi có thể yêu cầu gia tộc chính giúp đỡ, mà chi của Vân Thành lại vừa khéo thuộc quản lý của gia tộc chính ở tỉnh Tô.
“Đúng thế, nhà họ Trần ngông cuồng ức hiếp nhà họ Bạch ta, hôm nay bố sẽ cho bọn họ biết trời cao đất dày!”
Ông cụ Bạch nói xong thì bấm điện thoại…
…
Trần Mộng Dao tới bệnh viện, cô nhìn qua cánh cửa thấy được cảnh tượng trong phòng bệnh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chua xót.
Lúc này chồng mình đang nắm tay cô gái khác, mặc dù cô ấy đã chắn dao giúp anh, nhưng mà trong lòng cô vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Trần Mộng Dao hít sâu rồi đẩy cửa đi vào: “Bạch tiểu thư tỉnh rồi hả?”
“Tôi có nấu súp gà cho cô, cô mau nếm thử đi!”
Bạch Ngọc Lan nhìn thấy Trần Mộng Dao thì nhanh chóng rút tay ra, cô ấy xấu hổ cười: “Làm…làm phiền Trần tiểu thư rồi!”
Trong lòng Tiêu Thiên cũng hơi bối rối, anh luôn có cảm giác bản thân đang tán tỉnh cô gái khác thì bị vợ mình bắt tại trận.
“Vợ, em tới rồi à!”
Tiêu Thiên đứng lên, anh lúng ta lúng túng.
“Né ra một chút, em múc cho Bạch tiểu thư chén canh!”, Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên, ánh mắt cô bình tĩnh, giọng nói cũng rất bình thản.
Thế nhưng Tiêu Thiên lại cảm thấy kì kì: “Hay để anh làm cho”.
“Để cho Tiêu Thiên làm đi.”, Bạch Ngọc Lan cũng có chút bối rối, cô ấy đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về cảnh mình và Trần Mộng Dao gặp nhau, nhưng không ngờ bọn họ sẽ gặp mặt trong tình cảnh này.
Bầu không khí có vẻ hòa hợp, nhưng sóng gió bên trong lại bắt đầu nổi lên.
“Bạch tiểu thư, cám ơn cô đã chắn dao giúp chồng tôi”.
Trần Mộng Dao mặc kệ Tiêu Thiên có tránh ra hay không, cô ấy trực tiếp chen qua rồi mở cặp lồng giữ nhiệt, cô ấy vừa múc canh vừa nói: “Hôm nay Bạch Hải tới công ty đòi bồi thường một tỷ. Một tỷ này đổi lại sự an toàn của chồng tôi, tôi cảm thấy rất đáng giá, Bạch tiểu thư nghĩ sao?”
Bạch Ngọc Lan nghe thấy vậy thì sửng sốt: “Cô đưa tiền cho anh ta rồi hả?”
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Không, người bị thương là cô, sao tôi lại đưa tiền cho anh ta được!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Bạch Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, nếu Trần Mộng Dao thật sự đưa tiền cho Bạch Hải thì lần cô giúp Tiêu Thiên chắn một dao này đã không có chút ý nghĩa nào nữa.
“Nhưng mà Bạch tiểu thư, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô, một tỷ có lẽ đủ để Bạch tiểu thư tìm một người chăm sóc fulltime rồi nhỉ”.
Quả nhiên cô ấy đã tức giận.
Tiêu Thiên âm thầm thở dài, đúng là khổ mà, thật sự là tình huống oái ăm!
Bạch Ngọc Lan làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Trần Mộng Dao chứ, nhưng việc đã đến nước này thì cô ấy tuyệt đối không lùi lại được.
Cô ấy khẽ cười một tiếng: “Ý tốt của Trần tiểu thư thì tôi nhận, còn tiền thì không cần, có Tiêu Thiên giúp tôi là đủ rồi”.
“Bạch tiểu thư, nam nữ khác biệt, Tiêu Thiên…lại là chồng tôi, như thế có phải…không ổn không?”
“Trần tiểu thư, tôi chắn giúp Tiêu Thiên một dao, suýt chút nữa thì mất mạng, để Tiêu Thiên chăm sóc tôi cũng không phải điều kiện quá đáng nhỉ?”
Bạch Ngọc Lan nhìn thẳng vào Trần Mộng Dao: “Hay là Trần tiểu nghi ngờ tình cảm Tiêu Thiên dành cho mình?”
Câu nói này đã khiến vẻ mặt Trần Mộng Dao thay đổi!
Bạch Ngọc Lan đã trực tiếp động vào điểm yếu của Trần Mộng Dao.
Tiêu Thiên nghe thấy thế cũng vểnh tai lên.
“Cây ngay không sợ chết đứng, Trần tiểu thư vốn không tin tưởng Tiêu Thiên đúng không?”
“Không, cô sai rồi!”
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Tôi tin tưởng chú ấy giống như chú ấy tin tưởng tôi vậy!”
Cô quay người về phía Tiêu Thiên rồi nhón chân lên ghé lại gần, cô hôn nhẹ vào khóe miệng Tiêu Thiên sau đó cười nói: “Về sớm nhé, mẹ làm món chú thích đó”.
Cô nói xong thì xoay người rời đi.
Haiz!
Bạch Ngọc Lan thở dài, nhìn thấy Tiêu Thiên che miệng cười ngây ngô thì cô đã hiểu rõ bản thân vẫn thua một bậc.
Nhưng nếu muốn cô bỏ cuộc thì không dễ dàng thế đâu.
Cô nhất định phải có được người đàn ông này.
Trần Mộng Dao vừa trở lại công ty thì trợ lý Tiểu Nhã đã vội vàng đi tới: “Tổng giám đốc, không hay rồi, bên phía thành phố Việt truyền tin tới, dự án của chúng ta bị lệnh cưỡng chế dừng lại rồi”.
“Dự án nào?”
“Trung tâm thương mại ở ngoại ô phía Bắc…”
“Do nguyên nhân gì?”
“Sếp Bao nói một số hộ dân đã ký thỏa thuận phá dỡ đột nhiên thay đổi, bọn họ nói chúng ta cưỡng chế phá dỡ, ban ngành liên quan đã vào cuộc điều tra…”
“Nói với sếp Bao hãy phối hợp điều tra, sau đó nghĩ cách điều tra rõ ràng xem ai đang giở trò sau lưng chúng ta!”
“Vâng, tổng giám đốc!”
…
Thành phố Việt, địa điểm xây dựng Trung tâm Thương mại Thiên Dao ở ngoại ô phía Bắc.
Ba năm tới nơi đây sẽ trở thành công trình mang tính bước ngoặt ở ngoại ô phía Bắc của thành phố Việt, lúc đầu mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, Bao Văn Tinh cũng được Trần Mộng Dao thăng chức và trở thành người phụ trách dự án ở tỉnh thành.
Mọi thứ có vẻ đang phát triển theo chiều hướng tốt, thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện thế này, Bao Văn Tinh cũng nghi ngờ không biết có phải anh ta là sao chổi hay không.
Từ sau khi anh ta được điều đến tỉnh thành này, thì những chuyện xui xẻo cứ lần lượt kéo tới.
Mãi mới xuất viện và thăng chức, thế mà cuối cùng dự án lại xảy ra vấn đề.
Vừa rồi tổng giám đốc gọi điện thoại tới bảo anh ta phối hợp điều tra, nhân tiện điều tra xem ai đứng sau giở trò.
Lần này Bao Văn Tinh khôn hơn rồi.
Anh ta bí mật kéo người phụ trách sang một bên, rồi biếu mấy gói trà ngon, sau đó nói bóng nói gió, nói khô cả họng mới hỏi được.
Tập đoàn Trần Thị đã đắc tội với người nào đó, cụ thể là ai thì anh ta cũng không rõ lắm.
Mẹ kiếp, nói thế thì khác gì không nói không?
Anh ta suy nghĩ một lát, có lẽ sẽ tìm được manh mối có ích nào đó từ mấy người dân.
Ngô Nhị Cẩu là người dân sống ở ngoại ô phía Bắc.
Thường ngày gã hết ăn lại nằm, rượu chè gái gú, thói hư tật xấu nào cũng có.
Đã hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa có vợ, nhà cửa cũng chỉ là nhà tranh vách đất.
Nhưng lúc này lại có đám thương nhân phát triển ngu ngốc lắm tiền để ý tới thôn bọn họ.
Ngay cả ngôi nhà lụp xụp tồi tàn của Ngô Nhị Cẩu cũng được nhận tận hai triệu tệ tiền phá dỡ di dời và hai ngôi nhà tái định cư.
Điều này khiến Ngô Nhị Cẩu sướng rơn người, gã càng tiêu tiền như nước, không có tiền thì vay nặng lãi, dù sao bọn họ cũng biết nhà Ngô Nhị Cẩu sắp bị phá bỏ rồi.
Ngày nọ Ngô Nhị Cẩu lại thua bạc, vèo cái hết sạch tiền, gã thua tới đỏ cả mắt, vội tìm ông chủ sòng bạc muốn vay tiền.
“Ngô Nhị Cẩu, mày có biết đã nợ tao bao nhiêu tiền rồi không?”, Chủ sòng bạc là một người đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn, lúc nói chuyện còn kèm theo giọng điệu du côn.
“Biết mà, chẳng phải chỉ hơn một triệu tệ thôi sao, đừng nói nhiều, khi nào ông đây lấy được tiền phá dỡ thì sẽ trả lại ông trong một nốt nhạc!”, Ngô Nhị Cẩu sốt ruột nói.
“Bốp!”
Ông chủ sòng bạc tát vào mặt Ngô Nhị Cẩu một cái: “Con mẹ mày, nợ tiền ông mày còn dám thái độ hả?”
“Chúng mày đâu, chặt tay nó cho tao!”
Ông chủ sòng bạc liếc mắt ra hiệu, hai tên đàn ông cao to vạm vỡ đi tới ấn thẳng gã xuống bàn đánh bạc, ông chủ sòng bạc rút ra một con dao.
“Đừng mà, em sai rồi, đại ca, em thật sự biết sai rồi!”, Ngô Nhị Cẩu sợ tới mức chân tay mềm nhũn.
“Mày đã thua tới mức không còn xu dính túi rồi, tiền đánh bạc hôm nay ở đâu ra?”
Ông chủ sòng bạc phun ra một làn khói thuốc: “Nói mau, có phải tiền phá dỡ không? Con mẹ mày, rõ ràng có tiền mà không trả!”
“Không phải, đại ca à, tiền kia…”
“Rốt cuộc tiền đó lấy đâu ra!”, Ông chủ sòng bạc lấy giẻ lau lưỡi dao, cây dao ở dưới ánh đèn lóe lên tia sáng sắc bén khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Em…tiền đó là…là tiền trước khi chết bố để lại cho em…”
“Con mẹ mày, thằng bố già đã chết của mày còn nghèo hơn cả mày, ông ta có thể để lại cho mày hơn trăm ngàn tệ ấy hả? Nếu thế thì mày còn ế dài thế này à?”
Ông chủ sòng bạc nhổ thuốc lá trong miệng ra, ông ta cầm con dao trong tay lên: “Không nói thật, thì ông sẽ băm vằm mày…”
Phập!
Con dao hạ nhanh xuống, Ngô Nhị Cẩu sợ tới mức sắp đái ra quần: “Em nói…em nói…mau dừng tay, tiền này là do một người họ Bạch cho em…”
“Tại sao người đó cho mày tiền?”
Ông chủ sòng bạc thu dao lại rồi hỏi.
“Không chỉ có em, còn có mấy người giống em cũng nhận được tiền, bọn họ bảo bọn em…”
…
Ở bên này Bao Văn Tinh đặt bút ghi âm xuống, anh ta copy lại đoạn ghi âm bên trong rồi gửi cho Trần Mộng Dao.
Sau đó anh ta lại gửi đoạn ghi âm y hệt cho ban ngành liên quan, đồng thời cũng để luật sư chuẩn bị khởi tố đám người Ngô Nhị Cẩu.
Sau khi Bao Văn Tinh gửi đoạn ghi âm đó đi, thì không lâu sau anh ta đã nhận được một cuộc điện thoại đường dài quốc tế.
“Dừng chuyện này lại, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Cuộc điện thoại uy hiếp?
Bao Văn Tinh cười khẩy một tiếng, sự việc đã khơi mào lên, muốn kết thúc cũng không đơn giản như vậy đâu!
Lúc này, ở trong văn phòng.
Vương Liên Thắng thả tư liệu trong tay xuống, anh ta gọi trợ lý rồi thản nhiên hỏi: ” Tình hình phát triển ở ngoại ô phía Bắc gần đây thế nào?”
“Thưa sếp, đã xảy ra vài chuyện.”
Trợ lý nói: “Dự án trung tâm thương mại ở ngoại ô phía Bắc đã bị lệnh cưỡng chế dừng lại.”
Vương Liên Thắng nhíu mày: “Nguyên nhân là gì?”
“Người dân khiếu nại tập đoàn Trần Thị cưỡng chế phá dỡ, ép buộc bọn họ ký hợp đồng giá thấp, đồng thời thuế má của tập đoàn Trần Thị cũng gặp một số vấn đề…thế nên…”
“Được rồi, tôi đã biết”.
Vương Liên Thắng gật đầu: “Anh tan làm sớm đi”.
Trợ lý gật đầu: “Vậy tôi đi trước nhé sếp”.
Đợi đến khi trợ lý ra về thì gương mặt Vương Liên Thắng mới trầm xuống.
Anh ta vẫn luôn chú ý tới tập đoàn Trần Thị, gì mà cưỡng chế phá dỡ rồi ép buộc ký hợp đồng giá thấp chứ?
Những chuyện này đều không có thật.
Giá tập đoàn Trần Thị đưa ra cao hơn nhiều so với các chủ đầu tư khác, làm sao có thể là hợp đồng giá thấp được?
Về phần thuế má thì càng không có khả năng, vì mỗi một khoản thuế má đều rõ ràng rành mạch.
Chắc chắn là có người giở trò sau lưng, rốt cuộc là người nào?
Vương Liên Thắng rất tức giận, nhưng mà anh ta cũng không thể nhúng tay vào chuyện này được, bởi vì anh ta biết rõ tính cách Tiêu Thiên, anh là người công tư rõ ràng.
Chắc chắn Tiêu Thiên sẽ không lợi dụng việc công làm việc tư.
Mặc dù anh ta không thể nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà vấn đề nội bộ thì anh ta có thể can thiệp được.
Ngược lại anh ta còn muốn xem là ai dám gây chuyện vào lúc này!
Xem tên nào tay dài chân dài như vậy, còn dám vươn đến tận địa bàn của anh ta.
Nếu không cho anh ta một câu trả lời hợp lý, thì anh ta không ngại chặt đứt cánh tay đó đâu!
Trần Mộng Dao cười lắc đầu: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, chỉ cần Bạch tiểu thư mở miệng thì tôi sẽ lập tức đưa tiền cho cô ấy, số tiền này chỉ có thể đưa cho cô ấy, những người khác tuyệt đối không được động vào!”
“Còn về việc làm lớn chuyện! Chúng tôi không muốn gây chuyện, cũng tuyệt đối không sợ gây chuyện!”
“Mời Bạch tiên sinh trở về!”
Trần Mộng Dao nói xong thì dứt khoát rời đi.
“Được, được lắm!”
Bạch Hải tức đến nỗi mặt méo xệch.
“Được lắm Trần Mộng Dao, cô bắt nạt nhà họ Bạch tôi không có người ở đây đúng không? Các người cứ chờ đó cho tôi, chúng tôi không để yên chuyện này đâu”.
Đối phương người đông thế mạnh, Bạch Hải biết mình không đấu lại bọn họ.
“Chúng ta đi!”
Bạch Hải nói một câu ác độc rồi dẫn theo người nhà họ Bạch nhanh chóng rời đi.
Sau khi trở về nhà họ Bạch, Bạch Hải thêm mắm dặm muối kể hết chuyện vừa rồi ra, ông cụ Bạch vô cùng tức giận.
“Cái gì!”
Ông cụ Bạch vỗ mạnh lên bàn: “Bọn họ thật sự nói như vậy sao?”
“Đúng thế ông nội, lúc ấy ông không có ở đó nên không biết bọn họ kiêu ngạo thế nào đâu!”
Bạch Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ hoàn toàn không coi nhà họ Bạch chúng ta ra gì, bọn họ còn nói nếu như nhà chúng ta muốn làm căng vụ này, thì bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách tiêu diệt nhà họ Bạch chúng ta!”
Bạch Viễn nhíu mày: “Tiểu Hải, con không nói quá đấy chứ?”
“Bố, đã đến nước này rồi sao con có thể nói dối chứ?”
“Bố tin tưởng Tiểu Hải, nó không nói dối đâu, nhà họ Trần không coi ai ra gì, khiến cháu gái ta bị thương lại còn dám đe dọa sẽ diệt nhà họ Bạch ta, đúng là ngạo mạn!”
Ông cụ Bạch nheo mắt lại, ông ta tức giận nói: “Lấy điện thoại cho tôi…”
“Bố, bố muốn gọi điện thoại cho gia tộc chính hả?”, Bạch Viễn sửng sốt, Bạch Thị có tổng cộng ba mươi sáu chi, gia tộc chính có ba nhà, chia ra ở Ma Đô, Kim Lăng, và tỉnh Tô, mà gia tộc tổ tiên thì càng xa hơn, bọn họ ở tận Thủ Đô.
Khi xuất hiện tình huống khẩn cấp, các chi có thể yêu cầu gia tộc chính giúp đỡ, mà chi của Vân Thành lại vừa khéo thuộc quản lý của gia tộc chính ở tỉnh Tô.
“Đúng thế, nhà họ Trần ngông cuồng ức hiếp nhà họ Bạch ta, hôm nay bố sẽ cho bọn họ biết trời cao đất dày!”
Ông cụ Bạch nói xong thì bấm điện thoại…
…
Trần Mộng Dao tới bệnh viện, cô nhìn qua cánh cửa thấy được cảnh tượng trong phòng bệnh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chua xót.
Lúc này chồng mình đang nắm tay cô gái khác, mặc dù cô ấy đã chắn dao giúp anh, nhưng mà trong lòng cô vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Trần Mộng Dao hít sâu rồi đẩy cửa đi vào: “Bạch tiểu thư tỉnh rồi hả?”
“Tôi có nấu súp gà cho cô, cô mau nếm thử đi!”
Bạch Ngọc Lan nhìn thấy Trần Mộng Dao thì nhanh chóng rút tay ra, cô ấy xấu hổ cười: “Làm…làm phiền Trần tiểu thư rồi!”
Trong lòng Tiêu Thiên cũng hơi bối rối, anh luôn có cảm giác bản thân đang tán tỉnh cô gái khác thì bị vợ mình bắt tại trận.
“Vợ, em tới rồi à!”
Tiêu Thiên đứng lên, anh lúng ta lúng túng.
“Né ra một chút, em múc cho Bạch tiểu thư chén canh!”, Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên, ánh mắt cô bình tĩnh, giọng nói cũng rất bình thản.
Thế nhưng Tiêu Thiên lại cảm thấy kì kì: “Hay để anh làm cho”.
“Để cho Tiêu Thiên làm đi.”, Bạch Ngọc Lan cũng có chút bối rối, cô ấy đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về cảnh mình và Trần Mộng Dao gặp nhau, nhưng không ngờ bọn họ sẽ gặp mặt trong tình cảnh này.
Bầu không khí có vẻ hòa hợp, nhưng sóng gió bên trong lại bắt đầu nổi lên.
“Bạch tiểu thư, cám ơn cô đã chắn dao giúp chồng tôi”.
Trần Mộng Dao mặc kệ Tiêu Thiên có tránh ra hay không, cô ấy trực tiếp chen qua rồi mở cặp lồng giữ nhiệt, cô ấy vừa múc canh vừa nói: “Hôm nay Bạch Hải tới công ty đòi bồi thường một tỷ. Một tỷ này đổi lại sự an toàn của chồng tôi, tôi cảm thấy rất đáng giá, Bạch tiểu thư nghĩ sao?”
Bạch Ngọc Lan nghe thấy vậy thì sửng sốt: “Cô đưa tiền cho anh ta rồi hả?”
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Không, người bị thương là cô, sao tôi lại đưa tiền cho anh ta được!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Bạch Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, nếu Trần Mộng Dao thật sự đưa tiền cho Bạch Hải thì lần cô giúp Tiêu Thiên chắn một dao này đã không có chút ý nghĩa nào nữa.
“Nhưng mà Bạch tiểu thư, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô, một tỷ có lẽ đủ để Bạch tiểu thư tìm một người chăm sóc fulltime rồi nhỉ”.
Quả nhiên cô ấy đã tức giận.
Tiêu Thiên âm thầm thở dài, đúng là khổ mà, thật sự là tình huống oái ăm!
Bạch Ngọc Lan làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Trần Mộng Dao chứ, nhưng việc đã đến nước này thì cô ấy tuyệt đối không lùi lại được.
Cô ấy khẽ cười một tiếng: “Ý tốt của Trần tiểu thư thì tôi nhận, còn tiền thì không cần, có Tiêu Thiên giúp tôi là đủ rồi”.
“Bạch tiểu thư, nam nữ khác biệt, Tiêu Thiên…lại là chồng tôi, như thế có phải…không ổn không?”
“Trần tiểu thư, tôi chắn giúp Tiêu Thiên một dao, suýt chút nữa thì mất mạng, để Tiêu Thiên chăm sóc tôi cũng không phải điều kiện quá đáng nhỉ?”
Bạch Ngọc Lan nhìn thẳng vào Trần Mộng Dao: “Hay là Trần tiểu nghi ngờ tình cảm Tiêu Thiên dành cho mình?”
Câu nói này đã khiến vẻ mặt Trần Mộng Dao thay đổi!
Bạch Ngọc Lan đã trực tiếp động vào điểm yếu của Trần Mộng Dao.
Tiêu Thiên nghe thấy thế cũng vểnh tai lên.
“Cây ngay không sợ chết đứng, Trần tiểu thư vốn không tin tưởng Tiêu Thiên đúng không?”
“Không, cô sai rồi!”
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Tôi tin tưởng chú ấy giống như chú ấy tin tưởng tôi vậy!”
Cô quay người về phía Tiêu Thiên rồi nhón chân lên ghé lại gần, cô hôn nhẹ vào khóe miệng Tiêu Thiên sau đó cười nói: “Về sớm nhé, mẹ làm món chú thích đó”.
Cô nói xong thì xoay người rời đi.
Haiz!
Bạch Ngọc Lan thở dài, nhìn thấy Tiêu Thiên che miệng cười ngây ngô thì cô đã hiểu rõ bản thân vẫn thua một bậc.
Nhưng nếu muốn cô bỏ cuộc thì không dễ dàng thế đâu.
Cô nhất định phải có được người đàn ông này.
Trần Mộng Dao vừa trở lại công ty thì trợ lý Tiểu Nhã đã vội vàng đi tới: “Tổng giám đốc, không hay rồi, bên phía thành phố Việt truyền tin tới, dự án của chúng ta bị lệnh cưỡng chế dừng lại rồi”.
“Dự án nào?”
“Trung tâm thương mại ở ngoại ô phía Bắc…”
“Do nguyên nhân gì?”
“Sếp Bao nói một số hộ dân đã ký thỏa thuận phá dỡ đột nhiên thay đổi, bọn họ nói chúng ta cưỡng chế phá dỡ, ban ngành liên quan đã vào cuộc điều tra…”
“Nói với sếp Bao hãy phối hợp điều tra, sau đó nghĩ cách điều tra rõ ràng xem ai đang giở trò sau lưng chúng ta!”
“Vâng, tổng giám đốc!”
…
Thành phố Việt, địa điểm xây dựng Trung tâm Thương mại Thiên Dao ở ngoại ô phía Bắc.
Ba năm tới nơi đây sẽ trở thành công trình mang tính bước ngoặt ở ngoại ô phía Bắc của thành phố Việt, lúc đầu mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, Bao Văn Tinh cũng được Trần Mộng Dao thăng chức và trở thành người phụ trách dự án ở tỉnh thành.
Mọi thứ có vẻ đang phát triển theo chiều hướng tốt, thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện thế này, Bao Văn Tinh cũng nghi ngờ không biết có phải anh ta là sao chổi hay không.
Từ sau khi anh ta được điều đến tỉnh thành này, thì những chuyện xui xẻo cứ lần lượt kéo tới.
Mãi mới xuất viện và thăng chức, thế mà cuối cùng dự án lại xảy ra vấn đề.
Vừa rồi tổng giám đốc gọi điện thoại tới bảo anh ta phối hợp điều tra, nhân tiện điều tra xem ai đứng sau giở trò.
Lần này Bao Văn Tinh khôn hơn rồi.
Anh ta bí mật kéo người phụ trách sang một bên, rồi biếu mấy gói trà ngon, sau đó nói bóng nói gió, nói khô cả họng mới hỏi được.
Tập đoàn Trần Thị đã đắc tội với người nào đó, cụ thể là ai thì anh ta cũng không rõ lắm.
Mẹ kiếp, nói thế thì khác gì không nói không?
Anh ta suy nghĩ một lát, có lẽ sẽ tìm được manh mối có ích nào đó từ mấy người dân.
Ngô Nhị Cẩu là người dân sống ở ngoại ô phía Bắc.
Thường ngày gã hết ăn lại nằm, rượu chè gái gú, thói hư tật xấu nào cũng có.
Đã hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa có vợ, nhà cửa cũng chỉ là nhà tranh vách đất.
Nhưng lúc này lại có đám thương nhân phát triển ngu ngốc lắm tiền để ý tới thôn bọn họ.
Ngay cả ngôi nhà lụp xụp tồi tàn của Ngô Nhị Cẩu cũng được nhận tận hai triệu tệ tiền phá dỡ di dời và hai ngôi nhà tái định cư.
Điều này khiến Ngô Nhị Cẩu sướng rơn người, gã càng tiêu tiền như nước, không có tiền thì vay nặng lãi, dù sao bọn họ cũng biết nhà Ngô Nhị Cẩu sắp bị phá bỏ rồi.
Ngày nọ Ngô Nhị Cẩu lại thua bạc, vèo cái hết sạch tiền, gã thua tới đỏ cả mắt, vội tìm ông chủ sòng bạc muốn vay tiền.
“Ngô Nhị Cẩu, mày có biết đã nợ tao bao nhiêu tiền rồi không?”, Chủ sòng bạc là một người đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn, lúc nói chuyện còn kèm theo giọng điệu du côn.
“Biết mà, chẳng phải chỉ hơn một triệu tệ thôi sao, đừng nói nhiều, khi nào ông đây lấy được tiền phá dỡ thì sẽ trả lại ông trong một nốt nhạc!”, Ngô Nhị Cẩu sốt ruột nói.
“Bốp!”
Ông chủ sòng bạc tát vào mặt Ngô Nhị Cẩu một cái: “Con mẹ mày, nợ tiền ông mày còn dám thái độ hả?”
“Chúng mày đâu, chặt tay nó cho tao!”
Ông chủ sòng bạc liếc mắt ra hiệu, hai tên đàn ông cao to vạm vỡ đi tới ấn thẳng gã xuống bàn đánh bạc, ông chủ sòng bạc rút ra một con dao.
“Đừng mà, em sai rồi, đại ca, em thật sự biết sai rồi!”, Ngô Nhị Cẩu sợ tới mức chân tay mềm nhũn.
“Mày đã thua tới mức không còn xu dính túi rồi, tiền đánh bạc hôm nay ở đâu ra?”
Ông chủ sòng bạc phun ra một làn khói thuốc: “Nói mau, có phải tiền phá dỡ không? Con mẹ mày, rõ ràng có tiền mà không trả!”
“Không phải, đại ca à, tiền kia…”
“Rốt cuộc tiền đó lấy đâu ra!”, Ông chủ sòng bạc lấy giẻ lau lưỡi dao, cây dao ở dưới ánh đèn lóe lên tia sáng sắc bén khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Em…tiền đó là…là tiền trước khi chết bố để lại cho em…”
“Con mẹ mày, thằng bố già đã chết của mày còn nghèo hơn cả mày, ông ta có thể để lại cho mày hơn trăm ngàn tệ ấy hả? Nếu thế thì mày còn ế dài thế này à?”
Ông chủ sòng bạc nhổ thuốc lá trong miệng ra, ông ta cầm con dao trong tay lên: “Không nói thật, thì ông sẽ băm vằm mày…”
Phập!
Con dao hạ nhanh xuống, Ngô Nhị Cẩu sợ tới mức sắp đái ra quần: “Em nói…em nói…mau dừng tay, tiền này là do một người họ Bạch cho em…”
“Tại sao người đó cho mày tiền?”
Ông chủ sòng bạc thu dao lại rồi hỏi.
“Không chỉ có em, còn có mấy người giống em cũng nhận được tiền, bọn họ bảo bọn em…”
…
Ở bên này Bao Văn Tinh đặt bút ghi âm xuống, anh ta copy lại đoạn ghi âm bên trong rồi gửi cho Trần Mộng Dao.
Sau đó anh ta lại gửi đoạn ghi âm y hệt cho ban ngành liên quan, đồng thời cũng để luật sư chuẩn bị khởi tố đám người Ngô Nhị Cẩu.
Sau khi Bao Văn Tinh gửi đoạn ghi âm đó đi, thì không lâu sau anh ta đã nhận được một cuộc điện thoại đường dài quốc tế.
“Dừng chuyện này lại, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Cuộc điện thoại uy hiếp?
Bao Văn Tinh cười khẩy một tiếng, sự việc đã khơi mào lên, muốn kết thúc cũng không đơn giản như vậy đâu!
Lúc này, ở trong văn phòng.
Vương Liên Thắng thả tư liệu trong tay xuống, anh ta gọi trợ lý rồi thản nhiên hỏi: ” Tình hình phát triển ở ngoại ô phía Bắc gần đây thế nào?”
“Thưa sếp, đã xảy ra vài chuyện.”
Trợ lý nói: “Dự án trung tâm thương mại ở ngoại ô phía Bắc đã bị lệnh cưỡng chế dừng lại.”
Vương Liên Thắng nhíu mày: “Nguyên nhân là gì?”
“Người dân khiếu nại tập đoàn Trần Thị cưỡng chế phá dỡ, ép buộc bọn họ ký hợp đồng giá thấp, đồng thời thuế má của tập đoàn Trần Thị cũng gặp một số vấn đề…thế nên…”
“Được rồi, tôi đã biết”.
Vương Liên Thắng gật đầu: “Anh tan làm sớm đi”.
Trợ lý gật đầu: “Vậy tôi đi trước nhé sếp”.
Đợi đến khi trợ lý ra về thì gương mặt Vương Liên Thắng mới trầm xuống.
Anh ta vẫn luôn chú ý tới tập đoàn Trần Thị, gì mà cưỡng chế phá dỡ rồi ép buộc ký hợp đồng giá thấp chứ?
Những chuyện này đều không có thật.
Giá tập đoàn Trần Thị đưa ra cao hơn nhiều so với các chủ đầu tư khác, làm sao có thể là hợp đồng giá thấp được?
Về phần thuế má thì càng không có khả năng, vì mỗi một khoản thuế má đều rõ ràng rành mạch.
Chắc chắn là có người giở trò sau lưng, rốt cuộc là người nào?
Vương Liên Thắng rất tức giận, nhưng mà anh ta cũng không thể nhúng tay vào chuyện này được, bởi vì anh ta biết rõ tính cách Tiêu Thiên, anh là người công tư rõ ràng.
Chắc chắn Tiêu Thiên sẽ không lợi dụng việc công làm việc tư.
Mặc dù anh ta không thể nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà vấn đề nội bộ thì anh ta có thể can thiệp được.
Ngược lại anh ta còn muốn xem là ai dám gây chuyện vào lúc này!
Xem tên nào tay dài chân dài như vậy, còn dám vươn đến tận địa bàn của anh ta.
Nếu không cho anh ta một câu trả lời hợp lý, thì anh ta không ngại chặt đứt cánh tay đó đâu!