Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 281: Họp phụ huynh
“Mau đi ra xem xảy ra chuyện gì?”, Trương Thu Bạch sắc mặt biến đổi, nói.
Một nhóm người nhảy ra khỏi hành lang và nhìn thấy một người đàn ông bị đập vỡ đầu đang nằm ở tầng dưới, những thứ trắng đỏ văng đầy đất. Tay và chân của gã còn được trang bị những thiết bị leo núi đặc biệt, tất cả đều là công nghệ cao. Tên này chắc là sát thủ số một trong bảng xếp hạng sát thủ.
Đúng lúc này điện thoại của Trương Thu Bạch reo lên. Anh ta cầm lên nhìn thì đó là Tiêu Thiên gọi đến.
Anh ta vội nhận rồi nghe thấy Tiêu Thiên nói: “Mau dọn sạch đi, trời sắp sáng rồi, đừng làm kinh động đến hàng xóm”, nói xong Tiêu Thiên cúp điện thoại luôn.
Trương Thu Bạch cắn răng rồi vội gọi người đến dọn dẹp, trong lòng anh ta thấy vô cùng phiền não. Sơ suất quá, đúng là sơ suất quá đi. Nếu như tên sát thủ số một kia thật sự leo lên trên được rồi làm kinh động đến Trần Mộng Dao thì tội của anh ta sẽ lớn lắm. Còn lúc này, các thành viên trong đội Thiên Lang đều cúi đầu không nói gì.
“Bốp”, Đầu Trọc tát một cái lên mặt mình: “Là tôi không tốt, nếu không phải tôi sơ suất thì sẽ không thể để những đám người đó lọt qua được”.
“Bốp, bốp”, bàn tay đủ lực đánh vỡ sắt đá lúc này không kiêng nể gì mà cứ tát lên mặt mình. Đầu Trọc tự tát đến nỗi khóe miệng đã chảy máu nhưng không có ai dám nói thay gã. Thậm chí Trương Thu Bạch cũng không ngăn cản gã làm vậy. Sau khi tát mấy chục cái, Trương Thu Bạch quát lớn: “Đủ rồi, tôi là cấp trên của mọi người, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, nếu phạt thì phạt cả tôi nữa”.
Anh ta xé toạc bộ quân phục, lộ ra tấm lưng đầy sẹo, nói: “Đánh đi, trăm roi, không cần phải nhẹ tay. Đầu Trọc, cậu chấp hành đi”.
Đầu Trọc nhận lấy roi dài còn tay thì đang run rẩy nói: “Anh Bạch, tôi…”.
“Mẹ kiếp, bảo cậu đánh thì đánh đi, sao cứ làu bàu như đàn bà vậy”, Trương Thu Bạch nằm trên đất rồi nói tiếp: “Mau đánh đi”.
“Xin… Xin lỗi anh Bạch”, Đầu Trọc hai mắt đỏ ửng rồi quất roi dài trong tay.
“Bốp, bốp, bốp”, từng chiếc roi đánh lên người Trương Thu Bạch. Mỗi roi đánh xuống như đánh tóe máu khiến người xem kinh hãi.
“Mẹ kiếp, cậu chưa ăn cơm à? Đánh cho tôi, đánh mạnh vào, tôi không dạy dỗ tốt các cậu, đều là lỗi của tôi”, trên trán Trương Thu Bạch đã toát hết mồ hôi. Nếu như trên người tên sát thủ kia mà có thuốc nổ thì bọn họ không ai sống nổi cả.
Roi dài quất lên người Trương Thu Bạch còn thành viên đội Thiên Lang thì quỳ trên đất khóc không thành tiếng: “Anh Bạch, là lỗi của chúng em, là chúng em đã sơ suất quá, anh đánh bọn em đi, chúng em cũng đáng bị đánh”.
Đầu Trọc cắn chặt môi, nỗi đau trên mặt không thể bằng nỗi đau trong lòng. Gã không biết mình đánh hết một trăm roi này thế nào, chỉ biết sau khi đánh xong thì trước mắt gã cũng như mơ hồ luôn. Trên lưng của Trương Thu Bạch đã đầy máu nhưng anh ta vẫn không kêu gì mà gồng lên được.
Trương Thu Bạch quét nhìn mọi người một lượt, nói: “Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi muốn mọi người mãi mãi nhớ ngày hôm nay”.
“Nếu như đối phương mang theo suy nghĩ hủy diệt tất cả thì hôm nay chúng ta chết cả rồi.
………………….
Sáng sớm, khi ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi vào trong phòng, Trần Mộng Dao như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng. Cô mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt si tình của Tiêu Thiên đang nhìn mình.
“Sao anh dậy sớm thế?”
“Ừm! Tại tối qua anh ngủ sớm quá nên nay tỉnh sớm”, trong lúc nói nhưng tay của anh vẫn không yên phận mà sờ lên trên.
“Anh… Anh muốn làm gì?”, Trần Mộng Dao đỏ bừng mặt, vội giơ hai tay ra che ngực: “Tối qua đã bị anh bắt nạt rồi, giờ vẫn còn định làm càn”.
“Không đủ, anh sẽ bắt nạt em cả đời luôn”, lúc này Trần Mộng Dao liền cảm thấy một bộ phận nào đó lại bắt đầu rạo rực.
“Đừng”, Trần Mộng Dao vội quấn chặt chăn, cứ như này thì sa đọa mất. Hơn nữa, tên này lợi hại quá đi, cứ như con trâu vậy. Hôm nay mình vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nếu như cứ để mặc Tiêu Thiên muốn gì được nấy thì khéo không đi làm được mất.
“Anh thề là không làm càn đâu”.
“Em không tin…”.
“Thật đấy, anh mà em cũng không tin sao?”
“Không tin…”.
“Á…”, đang lúc Trần Mộng Dao nổi hứng thì có tiếng gõ cửa phòng: “Tiêu Thiên, anh dậy chưa?”
“Mau dậy đi, em là Lilith”.
Lúc này Trần Mộng Dao hoảng loạn vội đẩy Tiêu Thiên ra.
“Con bé này sao nay lại dậy sớm thế?”, Tiêu Thiên sờ lên mũi rồi vội dậy mặc quần áo. Sau khi mặc quần áo xong, Tiêu Thiên mở cửa thì nhìn thấy Lilith mặc váy ngủ đi chân trần đứng ở cửa.
“Sao em không đi dép vào?”, Tiêu Thiên vội bế cô bé lên, cũng may là có thảm nhà, nếu không con bé lại bị lạnh chân.
“Tiêu Thiên, hôm nay có buổi họp phụ huynh, anh… Anh đi được không?”
Tiêu Thiên cười nói: “Tất nhiên là được rồi”, sau đó anh xoa đầu cô bé nói: “Mau đi thay quần áo đi, lát nữa anh đưa em đến trường”.
“Vâng”, cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ăn cơm sáng xong, Tiêu Thiên bảo Jason và Kim Cương đưa Trần Mộng Dao và bố vợ đến công ty còn mình đưa Lilith đến trường. Lúc đến trường, đội trưởng bảo vệ nhìn thấy xe của Tiêu Thiên liền vội đứng thẳng người chào: “Anh Thiên!”.
Tiêu Thiên cười gật đầu, nói: “Anh vất vả rồi”.
“Không có gì ạ”, đội trưởng bảo vệ vội lên trước nói. Đùa chứ, làm bảo vệ ở đây còn thoải mái hơn những nhân viên đi làm ở chỗ khác, lương tháng hơn mười nghìn tệ, còn được đóng năm loại bảo hiểm, mỗi tuần được nghỉ hai ngày cuối tuần, đi đâu tìm được công việc tốt như này.
Kể từ khi Phương Chính nhậm chức, anh ta đã sử dụng một loạt các biện pháp mạnh tay để thanh lọc một số lượng lớn những người không có khả năng giảng dạy nhưng lại dựa vào quan hệ để vào làm, đồng thời dùng mức lương cao để thu hút những giáo viên xuất sắc từ các trường nổi tiếng đến dạy, vì thế mà không khí học tập của trường thay đổi ngay lập tức. Giáo viên không cần phiền lòng vì tiền lương nữa, điều duy nhất liên quan đến tiền lương của họ là thành tích của học sinh và họ không phải nịnh nọt rồi tặng quà hiệu trưởng nữa. Vì thái độ làm việc và thành tích của học sinh mới là điểm đánh giá duy nhất để thăng tiến.
Lilith ở trường không nhận được sự quan tâm đặc biệt nào, đây cũng là dặn dò của Tiêu Thiên. Anh chỉ muốn Lilith vô ưu vô lo, cũng không muốn các giáo viên vì thân phận của Lilith mà quan tâm quá mức đến con bé.
Vừa vào trường thì bãi đỗ xe đã chật kín siêu xe. Có thể học trường quý tộc tư nhân như này đều là những nhà giàu, không bao giờ lo thiếu tiền cả.
Tiêu Thiên dắt tay Lilith đến lớp 2, vừa vào cửa thì tất cả ánh mắt của phụ huynh đều đổ dồn lại. Dù sao thì Lilith với khuôn mặt của người nước ngoài nên vô cùng thu hút người khác.
Lúc này chủ nhiệm mới của lớp 2 nhận ra Tiêu Thiên, nhìn thấy Tiêu Thiên nên nhiệt tình vô cùng: “Tiêu tiên sinh đến rồi, mời ngồi”.
“Lilith, em ra ngoài tìm các bạn khác chơi nhé”, chủ nhiệm lại nói với Lilith.
“Đi đi”, Tiêu Thiên xoa đầu Lilith nói.
Tiêu Thiên vừa ngồi vào chỗ thì chủ nhiệm lớp liền trở nên nhiệt tình hơn cả. Đây là cơ hội tốt để cô ấy thể hiện trước mặt Tiêu Thiên, sao có thể bỏ lỡ được. Tiêu Thiên chỉ cười chứ không nói gì, lặng lẽ ngồi ở đó nghe chủ nhiệm lớp nói.
Thật ra lần họp lớp này ngoài nói về tình hình ở trường của học sinh thì cũng không có gì đặc biệt. Điều duy nhất khiến Tiêu Thiên quan tâm chính là trường sắp tổ chức tiệc Noel. Đến lúc đó trường sẽ tổ chức bữa tiệc lớn và mời tất cả phụ huynh đến tham gia. Đây là chương trình được duy trì suốt từ khi mới thành lập trường đến nay.
Nếu là trước đây thì trước chắc chắn sẽ thông báo đến phụ huynh để nộp tiền nhưng sau khi Trần Cường đầu tư cổ phần vào thì chương trình như này đều do trường bỏ tiền, không cho phép ‘đòi tiền’ của phụ huynh nữa. Dù sao thì mỗi học kỳ, học phí cũng lên đến hơn một trăm nghìn tệ rồi nên không cần phải lấy tiền của phụ huynh nữa.
Phải nói rằng Trần Cường đúng là một nhà doanh nghiệp lương thiện, điểm này tất cả giáo viên trong trường đều thừa nhận. Nhưng các phụ huynh không biết trong trường xảy ra chuyện gì, chỉ biết mỗi năm vào lúc này thì giáo viên đều bảo phụ huynh quyên góp. Lúc này có một phụ huynh trực tiếp lên tiếng: “Thưa cô, Vương Hạo nhà chúng tôi quyên góp một nghìn tệ”.
“Một nghìn có là gì, Lý Yến nhà tôi quyên góp hai nghìn”.
“Chu Tiểu Hào quyên góp ba nghìn…”, chủ nhiệm lớp lúc này thấy căng thẳng nên quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên, sợ anh hiểu lầm nên vội khoát tay nói: “Các vị phụ huynh hiểu nhầm rồi, tất cả chi phí trong chương trình lễ Noel lần này đều do trường chịu trách nhiệm không cần mọi người bỏ ra đồng nào đâu”.
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?”, các phụ huynh đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
“Đúng vậy, thật sự không cần mọi người bỏ tiền đâu ạ”, giáo viên nhẫn nại giải thích: “Nhưng rất có thể sẽ cần các phụ huynh phối hợp với học sinh cùng tập luyện tiết mục…”, cô giáo vẫn chưa nói hết câu thì một phụ huynh ở phía sau Tiêu Thiên bật cười nói: “Ai rảnh mà đến luyện tập tiết mục với cô chứ?”
“Một phút của tôi có thể kiếm được mấy trăm nghìn tệ, vậy mà đến đây làm mấy chuyện vặt vãnh đó hả, đừng đùa thế chứ”.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về đó: “Bố Tào Phiến à, nếu không rảnh thì anh bảo vợ anh đến”.
Tào Kiến Nhân khoát tay nói: “Vợ tôi ngày nào cũng bận chơi mạt chược thì làm gì có thời gian tham gia mấy chương trình này. Cô cứ nói là muốn bao nhiêu tiền là được, không phải vòng vo đâu”.
“Một trăm nghìn tệ đủ không, không đủ thì tăng thêm, chương trình lần này tôi và vợ không tham gia được”, Tào Kiến Nhân mở miệng là nói đến tiền, cứ như kiểu sợ người khác không biết là nhà hắn ta có rất nhiều tiền vậy.
Sắc mặt của các phụ huynh xung quanh đều kỳ quái, có người thì khinh bỉ nhưng có người thì thầm ngưỡng mộ. Dù sao cũng không phải ai cũng hào phóng như vậy, một trăm nghìn tệ chứ không phải mười tệ, thế mà hắn ta nói quyên góp là quyên góp.
“Bố Tào Phiến à, tôi đã nói rồi, chi phí cho buổi tiệc lần này đều do trường bỏ ra, không cần phụ huynh bỏ tiền”, chủ nhiệm nói với sắc mặt khó coi.
“Các người có cần hay không thì là chuyện của các người còn tôi cho là chuyện của tôi”, Tào Kiến Nhân không để ý gì mà nói: “Cứ coi như tôi thay con trai quyên góp cho trường là được rồi”, nói xong hắn ta từ trong túi lấy ra một tấm séc viết lên đó, sau đó đứng dậy đập lên trước bục giảng: “Nè, đây là một trăm năm mươi tệ, cô nhận lấy đi”.
“Lát nữa tôi còn có chút chuyện nên không tiếp tục ở đây được”, nói xong hắn ta cất bước định rời đi.
“Hu hu…”, lúc này bên ngoài phòng học truyền lại tiếng khóc, tiếp đó là một cậu bé mập mạp ôm mặt khóc chạy vào.
“Con trai”, Tào Kiến Nhân sắc mặt biến đổi vội bước lại hỏi: “Mặt con sao thế, ai cào mặt con thành ra như này?”
Tào Phiến khóc nói: “Là… Là con bé người Tây kia cào con”.
“Con bé người Tây?”, lúc này sắc mặt Tào Kiến Nhân trầm xuống nói: “Cô Lư, mặt con trai tôi bị cào ra như này, còn không mau gọi người đó đến cho tôi”, nói xong hắn ta quay đầu quét nhìn trong phòng học nói: “Con của ai mà cào bị thương mặt con trai tôi, đứng dậy xin lỗi con trai tôi ngay”.
Một nhóm người nhảy ra khỏi hành lang và nhìn thấy một người đàn ông bị đập vỡ đầu đang nằm ở tầng dưới, những thứ trắng đỏ văng đầy đất. Tay và chân của gã còn được trang bị những thiết bị leo núi đặc biệt, tất cả đều là công nghệ cao. Tên này chắc là sát thủ số một trong bảng xếp hạng sát thủ.
Đúng lúc này điện thoại của Trương Thu Bạch reo lên. Anh ta cầm lên nhìn thì đó là Tiêu Thiên gọi đến.
Anh ta vội nhận rồi nghe thấy Tiêu Thiên nói: “Mau dọn sạch đi, trời sắp sáng rồi, đừng làm kinh động đến hàng xóm”, nói xong Tiêu Thiên cúp điện thoại luôn.
Trương Thu Bạch cắn răng rồi vội gọi người đến dọn dẹp, trong lòng anh ta thấy vô cùng phiền não. Sơ suất quá, đúng là sơ suất quá đi. Nếu như tên sát thủ số một kia thật sự leo lên trên được rồi làm kinh động đến Trần Mộng Dao thì tội của anh ta sẽ lớn lắm. Còn lúc này, các thành viên trong đội Thiên Lang đều cúi đầu không nói gì.
“Bốp”, Đầu Trọc tát một cái lên mặt mình: “Là tôi không tốt, nếu không phải tôi sơ suất thì sẽ không thể để những đám người đó lọt qua được”.
“Bốp, bốp”, bàn tay đủ lực đánh vỡ sắt đá lúc này không kiêng nể gì mà cứ tát lên mặt mình. Đầu Trọc tự tát đến nỗi khóe miệng đã chảy máu nhưng không có ai dám nói thay gã. Thậm chí Trương Thu Bạch cũng không ngăn cản gã làm vậy. Sau khi tát mấy chục cái, Trương Thu Bạch quát lớn: “Đủ rồi, tôi là cấp trên của mọi người, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, nếu phạt thì phạt cả tôi nữa”.
Anh ta xé toạc bộ quân phục, lộ ra tấm lưng đầy sẹo, nói: “Đánh đi, trăm roi, không cần phải nhẹ tay. Đầu Trọc, cậu chấp hành đi”.
Đầu Trọc nhận lấy roi dài còn tay thì đang run rẩy nói: “Anh Bạch, tôi…”.
“Mẹ kiếp, bảo cậu đánh thì đánh đi, sao cứ làu bàu như đàn bà vậy”, Trương Thu Bạch nằm trên đất rồi nói tiếp: “Mau đánh đi”.
“Xin… Xin lỗi anh Bạch”, Đầu Trọc hai mắt đỏ ửng rồi quất roi dài trong tay.
“Bốp, bốp, bốp”, từng chiếc roi đánh lên người Trương Thu Bạch. Mỗi roi đánh xuống như đánh tóe máu khiến người xem kinh hãi.
“Mẹ kiếp, cậu chưa ăn cơm à? Đánh cho tôi, đánh mạnh vào, tôi không dạy dỗ tốt các cậu, đều là lỗi của tôi”, trên trán Trương Thu Bạch đã toát hết mồ hôi. Nếu như trên người tên sát thủ kia mà có thuốc nổ thì bọn họ không ai sống nổi cả.
Roi dài quất lên người Trương Thu Bạch còn thành viên đội Thiên Lang thì quỳ trên đất khóc không thành tiếng: “Anh Bạch, là lỗi của chúng em, là chúng em đã sơ suất quá, anh đánh bọn em đi, chúng em cũng đáng bị đánh”.
Đầu Trọc cắn chặt môi, nỗi đau trên mặt không thể bằng nỗi đau trong lòng. Gã không biết mình đánh hết một trăm roi này thế nào, chỉ biết sau khi đánh xong thì trước mắt gã cũng như mơ hồ luôn. Trên lưng của Trương Thu Bạch đã đầy máu nhưng anh ta vẫn không kêu gì mà gồng lên được.
Trương Thu Bạch quét nhìn mọi người một lượt, nói: “Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi muốn mọi người mãi mãi nhớ ngày hôm nay”.
“Nếu như đối phương mang theo suy nghĩ hủy diệt tất cả thì hôm nay chúng ta chết cả rồi.
………………….
Sáng sớm, khi ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi vào trong phòng, Trần Mộng Dao như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng. Cô mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt si tình của Tiêu Thiên đang nhìn mình.
“Sao anh dậy sớm thế?”
“Ừm! Tại tối qua anh ngủ sớm quá nên nay tỉnh sớm”, trong lúc nói nhưng tay của anh vẫn không yên phận mà sờ lên trên.
“Anh… Anh muốn làm gì?”, Trần Mộng Dao đỏ bừng mặt, vội giơ hai tay ra che ngực: “Tối qua đã bị anh bắt nạt rồi, giờ vẫn còn định làm càn”.
“Không đủ, anh sẽ bắt nạt em cả đời luôn”, lúc này Trần Mộng Dao liền cảm thấy một bộ phận nào đó lại bắt đầu rạo rực.
“Đừng”, Trần Mộng Dao vội quấn chặt chăn, cứ như này thì sa đọa mất. Hơn nữa, tên này lợi hại quá đi, cứ như con trâu vậy. Hôm nay mình vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nếu như cứ để mặc Tiêu Thiên muốn gì được nấy thì khéo không đi làm được mất.
“Anh thề là không làm càn đâu”.
“Em không tin…”.
“Thật đấy, anh mà em cũng không tin sao?”
“Không tin…”.
“Á…”, đang lúc Trần Mộng Dao nổi hứng thì có tiếng gõ cửa phòng: “Tiêu Thiên, anh dậy chưa?”
“Mau dậy đi, em là Lilith”.
Lúc này Trần Mộng Dao hoảng loạn vội đẩy Tiêu Thiên ra.
“Con bé này sao nay lại dậy sớm thế?”, Tiêu Thiên sờ lên mũi rồi vội dậy mặc quần áo. Sau khi mặc quần áo xong, Tiêu Thiên mở cửa thì nhìn thấy Lilith mặc váy ngủ đi chân trần đứng ở cửa.
“Sao em không đi dép vào?”, Tiêu Thiên vội bế cô bé lên, cũng may là có thảm nhà, nếu không con bé lại bị lạnh chân.
“Tiêu Thiên, hôm nay có buổi họp phụ huynh, anh… Anh đi được không?”
Tiêu Thiên cười nói: “Tất nhiên là được rồi”, sau đó anh xoa đầu cô bé nói: “Mau đi thay quần áo đi, lát nữa anh đưa em đến trường”.
“Vâng”, cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ăn cơm sáng xong, Tiêu Thiên bảo Jason và Kim Cương đưa Trần Mộng Dao và bố vợ đến công ty còn mình đưa Lilith đến trường. Lúc đến trường, đội trưởng bảo vệ nhìn thấy xe của Tiêu Thiên liền vội đứng thẳng người chào: “Anh Thiên!”.
Tiêu Thiên cười gật đầu, nói: “Anh vất vả rồi”.
“Không có gì ạ”, đội trưởng bảo vệ vội lên trước nói. Đùa chứ, làm bảo vệ ở đây còn thoải mái hơn những nhân viên đi làm ở chỗ khác, lương tháng hơn mười nghìn tệ, còn được đóng năm loại bảo hiểm, mỗi tuần được nghỉ hai ngày cuối tuần, đi đâu tìm được công việc tốt như này.
Kể từ khi Phương Chính nhậm chức, anh ta đã sử dụng một loạt các biện pháp mạnh tay để thanh lọc một số lượng lớn những người không có khả năng giảng dạy nhưng lại dựa vào quan hệ để vào làm, đồng thời dùng mức lương cao để thu hút những giáo viên xuất sắc từ các trường nổi tiếng đến dạy, vì thế mà không khí học tập của trường thay đổi ngay lập tức. Giáo viên không cần phiền lòng vì tiền lương nữa, điều duy nhất liên quan đến tiền lương của họ là thành tích của học sinh và họ không phải nịnh nọt rồi tặng quà hiệu trưởng nữa. Vì thái độ làm việc và thành tích của học sinh mới là điểm đánh giá duy nhất để thăng tiến.
Lilith ở trường không nhận được sự quan tâm đặc biệt nào, đây cũng là dặn dò của Tiêu Thiên. Anh chỉ muốn Lilith vô ưu vô lo, cũng không muốn các giáo viên vì thân phận của Lilith mà quan tâm quá mức đến con bé.
Vừa vào trường thì bãi đỗ xe đã chật kín siêu xe. Có thể học trường quý tộc tư nhân như này đều là những nhà giàu, không bao giờ lo thiếu tiền cả.
Tiêu Thiên dắt tay Lilith đến lớp 2, vừa vào cửa thì tất cả ánh mắt của phụ huynh đều đổ dồn lại. Dù sao thì Lilith với khuôn mặt của người nước ngoài nên vô cùng thu hút người khác.
Lúc này chủ nhiệm mới của lớp 2 nhận ra Tiêu Thiên, nhìn thấy Tiêu Thiên nên nhiệt tình vô cùng: “Tiêu tiên sinh đến rồi, mời ngồi”.
“Lilith, em ra ngoài tìm các bạn khác chơi nhé”, chủ nhiệm lại nói với Lilith.
“Đi đi”, Tiêu Thiên xoa đầu Lilith nói.
Tiêu Thiên vừa ngồi vào chỗ thì chủ nhiệm lớp liền trở nên nhiệt tình hơn cả. Đây là cơ hội tốt để cô ấy thể hiện trước mặt Tiêu Thiên, sao có thể bỏ lỡ được. Tiêu Thiên chỉ cười chứ không nói gì, lặng lẽ ngồi ở đó nghe chủ nhiệm lớp nói.
Thật ra lần họp lớp này ngoài nói về tình hình ở trường của học sinh thì cũng không có gì đặc biệt. Điều duy nhất khiến Tiêu Thiên quan tâm chính là trường sắp tổ chức tiệc Noel. Đến lúc đó trường sẽ tổ chức bữa tiệc lớn và mời tất cả phụ huynh đến tham gia. Đây là chương trình được duy trì suốt từ khi mới thành lập trường đến nay.
Nếu là trước đây thì trước chắc chắn sẽ thông báo đến phụ huynh để nộp tiền nhưng sau khi Trần Cường đầu tư cổ phần vào thì chương trình như này đều do trường bỏ tiền, không cho phép ‘đòi tiền’ của phụ huynh nữa. Dù sao thì mỗi học kỳ, học phí cũng lên đến hơn một trăm nghìn tệ rồi nên không cần phải lấy tiền của phụ huynh nữa.
Phải nói rằng Trần Cường đúng là một nhà doanh nghiệp lương thiện, điểm này tất cả giáo viên trong trường đều thừa nhận. Nhưng các phụ huynh không biết trong trường xảy ra chuyện gì, chỉ biết mỗi năm vào lúc này thì giáo viên đều bảo phụ huynh quyên góp. Lúc này có một phụ huynh trực tiếp lên tiếng: “Thưa cô, Vương Hạo nhà chúng tôi quyên góp một nghìn tệ”.
“Một nghìn có là gì, Lý Yến nhà tôi quyên góp hai nghìn”.
“Chu Tiểu Hào quyên góp ba nghìn…”, chủ nhiệm lớp lúc này thấy căng thẳng nên quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên, sợ anh hiểu lầm nên vội khoát tay nói: “Các vị phụ huynh hiểu nhầm rồi, tất cả chi phí trong chương trình lễ Noel lần này đều do trường chịu trách nhiệm không cần mọi người bỏ ra đồng nào đâu”.
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?”, các phụ huynh đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
“Đúng vậy, thật sự không cần mọi người bỏ tiền đâu ạ”, giáo viên nhẫn nại giải thích: “Nhưng rất có thể sẽ cần các phụ huynh phối hợp với học sinh cùng tập luyện tiết mục…”, cô giáo vẫn chưa nói hết câu thì một phụ huynh ở phía sau Tiêu Thiên bật cười nói: “Ai rảnh mà đến luyện tập tiết mục với cô chứ?”
“Một phút của tôi có thể kiếm được mấy trăm nghìn tệ, vậy mà đến đây làm mấy chuyện vặt vãnh đó hả, đừng đùa thế chứ”.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về đó: “Bố Tào Phiến à, nếu không rảnh thì anh bảo vợ anh đến”.
Tào Kiến Nhân khoát tay nói: “Vợ tôi ngày nào cũng bận chơi mạt chược thì làm gì có thời gian tham gia mấy chương trình này. Cô cứ nói là muốn bao nhiêu tiền là được, không phải vòng vo đâu”.
“Một trăm nghìn tệ đủ không, không đủ thì tăng thêm, chương trình lần này tôi và vợ không tham gia được”, Tào Kiến Nhân mở miệng là nói đến tiền, cứ như kiểu sợ người khác không biết là nhà hắn ta có rất nhiều tiền vậy.
Sắc mặt của các phụ huynh xung quanh đều kỳ quái, có người thì khinh bỉ nhưng có người thì thầm ngưỡng mộ. Dù sao cũng không phải ai cũng hào phóng như vậy, một trăm nghìn tệ chứ không phải mười tệ, thế mà hắn ta nói quyên góp là quyên góp.
“Bố Tào Phiến à, tôi đã nói rồi, chi phí cho buổi tiệc lần này đều do trường bỏ ra, không cần phụ huynh bỏ tiền”, chủ nhiệm nói với sắc mặt khó coi.
“Các người có cần hay không thì là chuyện của các người còn tôi cho là chuyện của tôi”, Tào Kiến Nhân không để ý gì mà nói: “Cứ coi như tôi thay con trai quyên góp cho trường là được rồi”, nói xong hắn ta từ trong túi lấy ra một tấm séc viết lên đó, sau đó đứng dậy đập lên trước bục giảng: “Nè, đây là một trăm năm mươi tệ, cô nhận lấy đi”.
“Lát nữa tôi còn có chút chuyện nên không tiếp tục ở đây được”, nói xong hắn ta cất bước định rời đi.
“Hu hu…”, lúc này bên ngoài phòng học truyền lại tiếng khóc, tiếp đó là một cậu bé mập mạp ôm mặt khóc chạy vào.
“Con trai”, Tào Kiến Nhân sắc mặt biến đổi vội bước lại hỏi: “Mặt con sao thế, ai cào mặt con thành ra như này?”
Tào Phiến khóc nói: “Là… Là con bé người Tây kia cào con”.
“Con bé người Tây?”, lúc này sắc mặt Tào Kiến Nhân trầm xuống nói: “Cô Lư, mặt con trai tôi bị cào ra như này, còn không mau gọi người đó đến cho tôi”, nói xong hắn ta quay đầu quét nhìn trong phòng học nói: “Con của ai mà cào bị thương mặt con trai tôi, đứng dậy xin lỗi con trai tôi ngay”.
Bình luận facebook