Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Đồ Lâm
Lâm Toàn hoang mang, hoảng loạn sờ lên mặt mình. Cô không dám tin khuôn mặt xấu xí không giống người không giống quỷ ở trong gương kia lại là mình.
“Không, không, không…”
Lâm Toàn mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân màu trắng vạch sọc, có thể nhìn thấy nét phờ phạc sau sự khủng hoảng trên làn da hoàn hảo của cô. Cô đang dùng sức dứt những vết thương lốm đốm trên mặt, thần sắc như muốn phát điên.
Bởi vì Dương Hiên xử lý kịp thời nên vết thương của Lâm Toàn mới ngừng chảy máu. Bác sĩ chỉ bôi thuốc, để tránh đến lúc băng gạc dính liền với vết thương, bác sĩ không xử lý băng bó ở trên mặt.
Do Lâm Toàn dùng sức dứt những vết trầy xước này nên những chiếc mụn lốm đốm đó lại bắt đầu chảy máu. Dưới ánh đèn mờ ảo của bệnh viện, cảnh tượng đó trông thật kinh hoàng.
Lâm Nhã nghe thấy động tĩnh nên vội chạy vào. Nhìn chị gái với dáng vẻ như phát điên, cô ấy không khỏi dừng bước chân.
“Chị à…”
Lâm Toàn xoay người lại, ánh mắt hung dữ, trong lúc nhất thời như tìm thấy người cứu mạng, bổ nhào về phía Lâm Nhã.
“Tiểu Nhã! Em hãy nói cho chị biết, người trong gương kia không phải là chị, người đó không phải chị, đúng không?”
Lâm Toàn điên cuồng nắm lấy Lâm Nhã, không ngừng lay người cô ấy. Lâm Toàn siết chặt đến nỗi Lâm Nhã kêu đau, còn Lâm Toàn cũng điên cuồng vô thức.
“Chị à…” Lâm Nhã đau lòng nắm lấy Lâm Toàn, không biết nên an ủi kiểu gì, chỉ có thể dùng hết sức mình ôm chặt lấy Lâm Toàn, cho cô sự an ủi không thành lời.
“Không phải chị…”
Những giọt nước mắt nóng hực rơi trên cổ khiến Lâm Toàn biết được, tất cả đều là thật. Khuôn mặt vô tình của ông nội, lưỡi dao sắc bén, màu máu và nỗi đau thấy rõ…
Và khuôn mặt của cô…Thật sự đã bị hủy rồi.
“Hu hu hu…”
Lâm Toàn thất thần đẩy Lâm Nhã ra, trong nhất thời như mất đi sức lực, ngã nhào trên đất khóc thất thanh, khóc đến nỗi đau lòng, cứ như đứa trẻ đi đến bước đường cùng, cô độc bất lực.
“Chị ơi…”
Lâm Nhã khóc nghẹn, nước mắt lưng tròng giống như vỡ đê. Cô quỳ xuống ôm chặt Lâm Toàn, hai người khóc nức nở.
Khóc một hồi thì Lâm Toàn dần dần bình tĩnh lại. Lúc này cô phát hiện, từ lúc cô tỉnh lại đi vệ sinh thì không thấy người mà cô nghĩ nên ở đây.
“Dương Hiên đâu?”
Thân người Lâm Nhã như cứng đờ, sau đó lại thả lỏng ra, vội giải thích: “Em bảo anh rể về nghỉ ngơi rồi. Mẹ vì chuyện của chị mà cứ cãi nhau với anh rể suốt. Em không muốn ảnh hưởng đến việc chị dưỡng bệnh nên bảo anh ấy về nhà nghỉ ngơi”.
Lâm Toàn cảm nhận được vẻ không tự nhiên của Lâm Nhã nhưng vẫn chọn tin tưởng cô. Dù sao thì lúc mà Dương Hiên quỳ xuống, Lâm Toàn đã biết được tầm quan trọng của mình trong lòng anh
.
Vệt máu trên ngón tay và thân người lúc bị sỉ nhục phải quỳ xuống nhưng vẫn quật cường khiến cho Lâm Toàn không thể không động lòng, cũng không thể không tin anh.
Còn Dương Hiên thì sao? Lâm Toàn bị thương nặng như vậy, anh không hề rời khỏi cô một khắc, anh còn hận không thể cầm dao lên giết Lâm gia, giết hết tất cả người của Lâm thị để báo thù cho Lâm Toàn.
Nhưng tưởng tượng mỗi phút đau đớn mà Lâm Toàn phải chịu sau khi thức dậy thì Dương Hiên đau đớn tột cùng, cộng với nỗi áy náy bất an. Hơn nữa, anh cũng không muốn làm lỡ việc trị liệu vết thương của Lâm Toàn nên để Lâm Toàn cố gắng chịu đựng nỗi đau đó chút. Anh quyết định suốt đêm về thủ đô lấy một cổ vật mà ông Long từng dặn khi nào đến lúc thích hợp mới có thể dùng đến.
Còn về đó là cổ vật gì thì ông Long không hề nói, chỉ sợ Dương Hiên chưa có thực lực mà tham lam lấy ra dùng trước. Ông ấy chỉ nói nó có thể làm liền gân cốt, lợi hại đến mức có thể khiến người chết hồi sinh.
Dương Hiên nghĩ, cổ vật này nhất định sẽ có tác dụng với vết thương của Lâm Toàn.
Nhưng do đi vội quá nên anh không kịp nói với Lâm Nhã một câu. Hơn nữa anh rời đi vào lúc này cũng không tiện giải thích với mọi người cũng không dặn dò gì ai. Dù sao thì sau khi anh quay trở về cứu được Lâm Toàn thì tất cả đều dễ giải thích.
Dương Hiên không biết rằng, lúc này không giải thích lại dẫn đến một loạt những hiểu lầm về sau. Điều này suýt nữa khiến anh mất đi tình yêu của cả đời mình.
“Liễu tổng! Đã sắp xếp ổn thỏa rồi”.
Liễu Tiêu Tiêu nhìn kế hoạch nhằm vào Lâm thị mà cấp dưới phản hồi lại, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Đúng là thần giao cách cảm, mặc dù anh không căn dặn, tạm thời cũng không liên lạc được với Dương Hiên nhưng anh lại muốn từng bước lật đổ Lâm thị. Vì thế cô không tính toán đến tiền bạc mà thu hút nhân tài của Lâm Thị, ‘đào’ góc tường của Lâm thị, đoạt hết tất cả các mối làm ăn của Lâm Thị rồi dần dần nghiền chết Lâm Thị.
Liễu Tiêu Tiêu đợi sau khi Dương Hiên làm xong việc quay về nghiệm thu thành quả.
Trong một ngày thu hút nhiều người, tất nhiên sớm đã gây nên ảnh hưởng không tốt. Rất nhiều người từng do một tay Dương Hiên đào tạo như Vương Chấn, Vương Tịnh cảm kích lòng tốt, khâm phục tài năng của Dương Hiên, nên muốn làm việc cho anh. Nhưng làm thế nào đưa bọn họ về, hợp đồng bọn họ không thể đổi chủ, vẫn bị mắt kẹt ở Lâm Thị.
Hiện giờ Liễu Tiêu Tiêu lấy danh nghĩa của Dương Hiên lập công ty mới tên là Đồ Lâm, không tiếc giá nào giúp đỡ họ thanh toán khoản tiền lớn vi phạm hợp đồng. Bọn họ tất nhiên sẽ vui vẻ chấp nhận và nhảy sang làm việc cho Đồ Lâm.
“Chủ tịch…Sức mạnh chủ lực của Uy Lập lại bị mất đi mấy lần rồi…”
Lâm Thiết Sơn vừa đổi sang vòng hạt óc chó mới thì lại bị vỡ mấy cái.
Thư ký của Lâm Thiết Sơn là Lưu Dân Giang người toát mồ hôi, cắn môi hai cái, mạo hiểm việc bị mắng té tát, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay cổ phiếu công ty Uy Lập trượt dốc mạnh, đến cả cổ phiếu của Lâm Thị cũng biến động không ngừng. Cũng không biết là ai truyền tin Lâm Thị sắp sụp đổ, sắp bị người ta mua lại nên trong nhất thời cổ phiếu của Lâm Thị bất ổn. Rất nhiều cổ đông đều tuyên bố phá sản, muốn bán tháo cổ phiếu trong tay…”
“Bốp”.
Kể cả là hạt óc chó đã vụn nát thì cũng rất chắc chắn. Lúc bị người ta dùng sức ném đi thì bể cá tinh xảo hình lập phương cũng vỡ nát tan.
Nước chảy tràn ra đất, những chú cá vàng đỏ đan xen quẫy đuôi vài cái, sau khi rời khỏi không gian sinh tồn vốn có, lúc này giãy dụa một lát rồi lại quay về trạng thái bình thường.
Lưu Dân Giang báo cáo xong thì run rẩy cúi thấp người, cố gắng giảm hết sức sự tồn tại của mình.
Lâm Thiết Sơn vuốt râu, ngực không ngừng phập phồng, rõ ràng đang vô cùng tức giận.
“Dương Hiên…Dương Hiên…”
Một kẻ vô dụng từng chen ngang vào gia tộc, không ngờ lại khiến ông ta rơi vào bước đường này…
Trong tròng mắt già nua của Lâm Thiết Sơn tràn đầy máu tanh.
“Dân Giang! Đi cùng tôi đến thành phố Bắc Giang”
Bắc Giang? Chủ tịch muốn nhờ cậy vào Tôn thiếu gia sao?
Không, chủ tịch đang muốn vị đại sư đó ra mặt.
Lưu Dân Giang lén nhìn Lâm Thiết Sơn với sắc mặt u ám, thầm nghĩ Chuyện đã đến nước này, đúng là chỉ có Viên đại sư ra tay mới có thể một đòn bắt được Dương Hiên với thân thủ phi phàm kia thôi.
Dựa vào mối quan hệ giữa chủ tịch và Viên gia, cộng với việc lần trước Dương Hiên đánh bị thương thiếu gia của Viên gia nên lúc này nhờ Viên gia giúp cũng dễ nói.
Chỉ có điều, không biết Viên đại sư đóng cửa lâu ngày không tiếp khách liệu có vì người bạn lâu năm và người cháu của mình mà ra tay không?
“Không, không, không…”
Lâm Toàn mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân màu trắng vạch sọc, có thể nhìn thấy nét phờ phạc sau sự khủng hoảng trên làn da hoàn hảo của cô. Cô đang dùng sức dứt những vết thương lốm đốm trên mặt, thần sắc như muốn phát điên.
Bởi vì Dương Hiên xử lý kịp thời nên vết thương của Lâm Toàn mới ngừng chảy máu. Bác sĩ chỉ bôi thuốc, để tránh đến lúc băng gạc dính liền với vết thương, bác sĩ không xử lý băng bó ở trên mặt.
Do Lâm Toàn dùng sức dứt những vết trầy xước này nên những chiếc mụn lốm đốm đó lại bắt đầu chảy máu. Dưới ánh đèn mờ ảo của bệnh viện, cảnh tượng đó trông thật kinh hoàng.
Lâm Nhã nghe thấy động tĩnh nên vội chạy vào. Nhìn chị gái với dáng vẻ như phát điên, cô ấy không khỏi dừng bước chân.
“Chị à…”
Lâm Toàn xoay người lại, ánh mắt hung dữ, trong lúc nhất thời như tìm thấy người cứu mạng, bổ nhào về phía Lâm Nhã.
“Tiểu Nhã! Em hãy nói cho chị biết, người trong gương kia không phải là chị, người đó không phải chị, đúng không?”
Lâm Toàn điên cuồng nắm lấy Lâm Nhã, không ngừng lay người cô ấy. Lâm Toàn siết chặt đến nỗi Lâm Nhã kêu đau, còn Lâm Toàn cũng điên cuồng vô thức.
“Chị à…” Lâm Nhã đau lòng nắm lấy Lâm Toàn, không biết nên an ủi kiểu gì, chỉ có thể dùng hết sức mình ôm chặt lấy Lâm Toàn, cho cô sự an ủi không thành lời.
“Không phải chị…”
Những giọt nước mắt nóng hực rơi trên cổ khiến Lâm Toàn biết được, tất cả đều là thật. Khuôn mặt vô tình của ông nội, lưỡi dao sắc bén, màu máu và nỗi đau thấy rõ…
Và khuôn mặt của cô…Thật sự đã bị hủy rồi.
“Hu hu hu…”
Lâm Toàn thất thần đẩy Lâm Nhã ra, trong nhất thời như mất đi sức lực, ngã nhào trên đất khóc thất thanh, khóc đến nỗi đau lòng, cứ như đứa trẻ đi đến bước đường cùng, cô độc bất lực.
“Chị ơi…”
Lâm Nhã khóc nghẹn, nước mắt lưng tròng giống như vỡ đê. Cô quỳ xuống ôm chặt Lâm Toàn, hai người khóc nức nở.
Khóc một hồi thì Lâm Toàn dần dần bình tĩnh lại. Lúc này cô phát hiện, từ lúc cô tỉnh lại đi vệ sinh thì không thấy người mà cô nghĩ nên ở đây.
“Dương Hiên đâu?”
Thân người Lâm Nhã như cứng đờ, sau đó lại thả lỏng ra, vội giải thích: “Em bảo anh rể về nghỉ ngơi rồi. Mẹ vì chuyện của chị mà cứ cãi nhau với anh rể suốt. Em không muốn ảnh hưởng đến việc chị dưỡng bệnh nên bảo anh ấy về nhà nghỉ ngơi”.
Lâm Toàn cảm nhận được vẻ không tự nhiên của Lâm Nhã nhưng vẫn chọn tin tưởng cô. Dù sao thì lúc mà Dương Hiên quỳ xuống, Lâm Toàn đã biết được tầm quan trọng của mình trong lòng anh
.
Vệt máu trên ngón tay và thân người lúc bị sỉ nhục phải quỳ xuống nhưng vẫn quật cường khiến cho Lâm Toàn không thể không động lòng, cũng không thể không tin anh.
Còn Dương Hiên thì sao? Lâm Toàn bị thương nặng như vậy, anh không hề rời khỏi cô một khắc, anh còn hận không thể cầm dao lên giết Lâm gia, giết hết tất cả người của Lâm thị để báo thù cho Lâm Toàn.
Nhưng tưởng tượng mỗi phút đau đớn mà Lâm Toàn phải chịu sau khi thức dậy thì Dương Hiên đau đớn tột cùng, cộng với nỗi áy náy bất an. Hơn nữa, anh cũng không muốn làm lỡ việc trị liệu vết thương của Lâm Toàn nên để Lâm Toàn cố gắng chịu đựng nỗi đau đó chút. Anh quyết định suốt đêm về thủ đô lấy một cổ vật mà ông Long từng dặn khi nào đến lúc thích hợp mới có thể dùng đến.
Còn về đó là cổ vật gì thì ông Long không hề nói, chỉ sợ Dương Hiên chưa có thực lực mà tham lam lấy ra dùng trước. Ông ấy chỉ nói nó có thể làm liền gân cốt, lợi hại đến mức có thể khiến người chết hồi sinh.
Dương Hiên nghĩ, cổ vật này nhất định sẽ có tác dụng với vết thương của Lâm Toàn.
Nhưng do đi vội quá nên anh không kịp nói với Lâm Nhã một câu. Hơn nữa anh rời đi vào lúc này cũng không tiện giải thích với mọi người cũng không dặn dò gì ai. Dù sao thì sau khi anh quay trở về cứu được Lâm Toàn thì tất cả đều dễ giải thích.
Dương Hiên không biết rằng, lúc này không giải thích lại dẫn đến một loạt những hiểu lầm về sau. Điều này suýt nữa khiến anh mất đi tình yêu của cả đời mình.
“Liễu tổng! Đã sắp xếp ổn thỏa rồi”.
Liễu Tiêu Tiêu nhìn kế hoạch nhằm vào Lâm thị mà cấp dưới phản hồi lại, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Đúng là thần giao cách cảm, mặc dù anh không căn dặn, tạm thời cũng không liên lạc được với Dương Hiên nhưng anh lại muốn từng bước lật đổ Lâm thị. Vì thế cô không tính toán đến tiền bạc mà thu hút nhân tài của Lâm Thị, ‘đào’ góc tường của Lâm thị, đoạt hết tất cả các mối làm ăn của Lâm Thị rồi dần dần nghiền chết Lâm Thị.
Liễu Tiêu Tiêu đợi sau khi Dương Hiên làm xong việc quay về nghiệm thu thành quả.
Trong một ngày thu hút nhiều người, tất nhiên sớm đã gây nên ảnh hưởng không tốt. Rất nhiều người từng do một tay Dương Hiên đào tạo như Vương Chấn, Vương Tịnh cảm kích lòng tốt, khâm phục tài năng của Dương Hiên, nên muốn làm việc cho anh. Nhưng làm thế nào đưa bọn họ về, hợp đồng bọn họ không thể đổi chủ, vẫn bị mắt kẹt ở Lâm Thị.
Hiện giờ Liễu Tiêu Tiêu lấy danh nghĩa của Dương Hiên lập công ty mới tên là Đồ Lâm, không tiếc giá nào giúp đỡ họ thanh toán khoản tiền lớn vi phạm hợp đồng. Bọn họ tất nhiên sẽ vui vẻ chấp nhận và nhảy sang làm việc cho Đồ Lâm.
“Chủ tịch…Sức mạnh chủ lực của Uy Lập lại bị mất đi mấy lần rồi…”
Lâm Thiết Sơn vừa đổi sang vòng hạt óc chó mới thì lại bị vỡ mấy cái.
Thư ký của Lâm Thiết Sơn là Lưu Dân Giang người toát mồ hôi, cắn môi hai cái, mạo hiểm việc bị mắng té tát, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay cổ phiếu công ty Uy Lập trượt dốc mạnh, đến cả cổ phiếu của Lâm Thị cũng biến động không ngừng. Cũng không biết là ai truyền tin Lâm Thị sắp sụp đổ, sắp bị người ta mua lại nên trong nhất thời cổ phiếu của Lâm Thị bất ổn. Rất nhiều cổ đông đều tuyên bố phá sản, muốn bán tháo cổ phiếu trong tay…”
“Bốp”.
Kể cả là hạt óc chó đã vụn nát thì cũng rất chắc chắn. Lúc bị người ta dùng sức ném đi thì bể cá tinh xảo hình lập phương cũng vỡ nát tan.
Nước chảy tràn ra đất, những chú cá vàng đỏ đan xen quẫy đuôi vài cái, sau khi rời khỏi không gian sinh tồn vốn có, lúc này giãy dụa một lát rồi lại quay về trạng thái bình thường.
Lưu Dân Giang báo cáo xong thì run rẩy cúi thấp người, cố gắng giảm hết sức sự tồn tại của mình.
Lâm Thiết Sơn vuốt râu, ngực không ngừng phập phồng, rõ ràng đang vô cùng tức giận.
“Dương Hiên…Dương Hiên…”
Một kẻ vô dụng từng chen ngang vào gia tộc, không ngờ lại khiến ông ta rơi vào bước đường này…
Trong tròng mắt già nua của Lâm Thiết Sơn tràn đầy máu tanh.
“Dân Giang! Đi cùng tôi đến thành phố Bắc Giang”
Bắc Giang? Chủ tịch muốn nhờ cậy vào Tôn thiếu gia sao?
Không, chủ tịch đang muốn vị đại sư đó ra mặt.
Lưu Dân Giang lén nhìn Lâm Thiết Sơn với sắc mặt u ám, thầm nghĩ Chuyện đã đến nước này, đúng là chỉ có Viên đại sư ra tay mới có thể một đòn bắt được Dương Hiên với thân thủ phi phàm kia thôi.
Dựa vào mối quan hệ giữa chủ tịch và Viên gia, cộng với việc lần trước Dương Hiên đánh bị thương thiếu gia của Viên gia nên lúc này nhờ Viên gia giúp cũng dễ nói.
Chỉ có điều, không biết Viên đại sư đóng cửa lâu ngày không tiếp khách liệu có vì người bạn lâu năm và người cháu của mình mà ra tay không?