Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Dương Hiên lên sân khấu
Giai điệu động lòng người từ từ vang lên.
Ánh đèn chiếu rọi, Lâm Nhã cúi đầu xuống, tay nắm micro, tinh thần hoang mang.
Ở một góc khuất sân khấu, Dư Đại Dũng âm thầm quan sát Lâm Nhã đang đứng trên sân khấu, khuôn mặt bị che lấp một bên.
“Con đàn bà thối tha”, ai bảo không biết điều, lại dám từ chối hắn, hại hắn phải mất trắng năm trăm nghìn tệ tiền bồi thường, lại còn bị đánh, lát nữa nhất định sẽ khiến cô phải trả giá.
Lúc này Trương Doanh Doanh đang nhàn nhã ngồi sơn móng tay xem phát trực tiếp, dửng dưng khẽ cười khẩy, nhíu mắt chờ xem trò hay diễn ra.
Nhạc đã vào vào đến lời bài hát rồi, Lâm Nhã lần nữa mở miệng hát những vẫn không phát ra âm thanh nào, trong lòng không cầm được sự tuyệt vọng.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng cổ họng vẫn đang tốt, sao đột nhiên lại bị sưng lên, không nói không hát được ra tiếng.
Lâm Nhã run rẩy nắm chặt chiếc micro, không nghĩ lúc này, bên tai lại nghe thấy giọng hát quen thuộc vang lên.
Đó rõ ràng là giọng của chính mình!?
Lâm Nhã đứng sững sờ tại chỗ.
Lại là chuyện gì nữa đây?
Rõ ràng mình không nói được ra tiếng, không hát được thành lời, nhưng hiện tại giọng hát của mình đúng là đang vang lên bên tai.
Lâm Nhã kinh ngạc ngẩng đầu lên, trước mắt một như bị một màn sương bao phủ.
Khán giả còn đang buồn bực không hiểu tại sao Lâm Nhã lại cứ cúi gằm mặt xuống như vậy, trông bộ dạng có chút kỳ lạ.
Đến khi Lâm Nhã ngẩng đầu lên, mọi người mới phát hiện ra vấn đề.
“Nhìn kìa, rõ ràng cô ấy không hề mở miệng nhưng tại sao lại có giọng hát?”
Có người kinh ngạc lên tiếng, khán giả vừa quan sát thấy Lâm Nhã liền xôn xao bàn tán.
Dư Đại Dũng và Trương Doanh Doanh ở hai nơi khác nhau cùng cười khẩy, không hổ là một đôi!
Kịch hay bắt đầu rồi.
“Đây là hát nhép!!!!”
“Giám khảo, đây là hát nhép, kêu Lâm Nhã mau cút xuống!”
“Đúng là đáng ghét, vừa mới có chút danh tiếng đã muốn lừa đảo hát nhép!!”
Bên dưới khán giả bỗng ầm ĩ cả lên, rất nhiều người tức giận đã ném chai nước, đèn lightstick, đồ ăn các thứ lên trên sân khấu.
Thậm chí còn có người điên cuồng định xông lên sân khấu đánh Lâm Nhã, cũng may là bảo vệ rất đông nên cũng miễn cưỡng giữ được trật tự.
Trương Doanh Doanh sung sướng cười lớn, ném bay lọ sơn móng tay đang cầm, hận nỗi bản thân lúc này không có ở đó để đích thân lên để tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhã.
Dư Đại Dũng không biết Trương Doanh Doanh có hài lòng với sự sắp xếp của mình hay không, nhưng nhìn thấy mình đã khiến Lâm Nhã lâm vào đường cùng lúc này, hắn như trút được sự tức giận trong lòng, nở một nụ cười vô cùng đắc ý.
Sân khấu không biết đã sáng lên từ lúc nào, giai điệu bài hát vẫn vang lên, nhưng người hát thì không lên tiếng, run rẩy ôm chặt lấy hai vai, trông vô cùng đáng thương bất lực giữa đám đông đang la hét chửi bới.
Đầu tiên là làm hỏng giọng của cô ấy, sao đó lại lan truyền ra video luyện tập của cô ấy, đây rõ ràng là một liên hoàn kế dồn cô ấy vào chỗ chết, ai hận cô ấy đến mức lại lên kế hoạch độc ác như vậy?
Đám đông bên dưới không ngừng la ó, giám khảo cũng đang tranh luận gì đó, Lâm Nhã biết, nếu đến lần thứ hai thì sẽ bị dừng cuộc thi, bản thân sẽ bị hủy tư cách tham dự thi đấu, còn bị mang tiếng hát nhép nữa.
Một khi bản thân sau khi bị bội nhọ danh tiếng, thì sau này không thể tồn tại trong giới âm nhạc được, thậm chí không thể phát triển trong ngành giải trí.
Lâm Nhã trong lòng tuyệt vọng.
“Còn muốn thi gì nữa, mau cút đi!”
Những tiếng chửi rủa không dứt vẫn vang lên bên tai, Lâm Nhã lúc này vô cùng hoảng sợ, cảm giác giống như cả thế giới bỗng trở nên đen tối, chỉ còn một mình, như đang bị một bàn tay vô hình không ngừng ấn mạnh xuống, không thể leo lên được, cũng không có ai giơ tay ra cứu giúp.
Trương Doanh Doanh vẫn đang xem vô cùng sung sướng, cô ta cười hả hê, đột nhiên ánh mắt nheo lại.
“Tiểu Nhã.”
Lâm Nhã vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô vọng thất thần khiến Dương Hiên có chút đau lòng.
“Tiểu Nhã, không sao rồi, có anh rể đây rồi.”
Anh rể? Lâm Nhã lắc lắc đầu để tỉnh táo lại, để nhìn rõ hơn.
Một tia sáng chợt xuất hiện nơi vực sâu tăm tối, sau đó càng ngày càng lớn, trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Đến khi Lâm Nhã nhìn rõ được ánh sáng nơi người tới cứu cô ấy là ai, thì nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Anh rể!!!
Lâm Nhã vội nhào vào vòng tay của Dương Hiên khóc lớn, giống như đem tất cả những uất ức đang kìm chế trong lòng tuôn hết ra ngoài.
“Không sao, không sao rồi……”
Dương Hiên nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Lâm Nhã an ủi, một bên âm thầm dùng linh khí giải trừ độc tố đang tắc nghẽn trong người Lâm Nhã.
“Người đó là ai?”
Đám đông thấy trên sân khấu bỗng xuất hiện thêm một người đàn ông, còn không bị bảo vệ ngăn cản lại nên xì xào bàn tán.
Trương Doanh Doanh cũng do dự, bắt đầu thấy không hài lòng với sự sắp xếp của Dư Đại Dũng, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một nhân vật ngoài dự liệu như thế này?
“Chắc là người bao nuôi cô ta, bỏ ra một khoản tiền lớn để cô ta đi cửa sau đây mà……”
Có người không ngần ngại khinh miệt lên tiếng châm chọc.
Giống như những bí mật đen tối của Lâm Nhã đang bị phơi bày ra, có người kích động lại dấy lên một làn sóng chửi bới dữ dội.
Trương Doanh Doanh vốn định gọi điện thoại hỏi Dư Đại Dũng, nhưng thấy khán giả lại đang gia tăng sự hung hãn nhắm đến Lâm Nhã, khiến cô ta lập tức dập tắt ý định gọi điện thoại, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lóe lên sự độc ác.
Vậy cũng tốt, người đàn ông này đột nhiên xuất hiện vừa hay có thể xác thực bí mật đen tối của Lâm Nhã, để xem cô ta làm thế nào thay đổi tình hình đây?
Thường Đan Thanh lau mồ hội đang toát ra trên trán, khiến lão đại của công ty Long Đình bị mắng chửi sỉ nhục trước mặt bao người như vậy, sau này chắc chắn sẽ bị Long Đình tính sổ rồi.
Thường Đan Thanh vội vàng đứng dậy, nói lớn: “Mọi người yên lặng, có thể nghe Thường mỗ đây nói một lời không.”
Rất nhiều khán giả có mặt lúc đó đều nghe nhạc của Thường Thanh Đan mà trưởng thành, cũng hiểu được chỗ đứng của ông ấy trong làng âm nhạc hiện nay, hơn nữa người ngồi được ở vị trí thiên vương, ca vương, đương nhiên phải nhận được sự mến mộ cũng như tôn trọng của khán giả.
Cả trường quay lập tức yên tĩnh trở lại.
“Trước đây Thường mỗ đã từng nói, năng lực của Lâm Nhã rất cao, không cần phải làm chiêu trò gì cả, chuyện xảy ra ngoài ý muốn hôm nay, nhất định là có người âm thầm hãm hại sau lưng.”
Thường Thanh Đan vừa nói vừa quay người lại nhìn khán giả bên dưới.
Đôi mắt thu hút yên lặng quan sát phản ứng của khán giả.
“Người đang ở trên sân khấu là do tôi mời tới, rất am hiểu y thuật, đã nhìn ra Lâm Nhã có gì đó không ổn, nên muốn lên kiểm tra một chút.”
Thương Đan Thanh cũng được xem như người trong nội bộ của công ty Long Đình, đương nhiên cũng phải biết một chút năng lực phi thường của ông Long, Dương Hiên lại được lão Long truyền thụ, vậy thì nhất định có thể giải quyết chút vấn đề nhỏ này.
Thường Đan Thanh trợn mắt nói dóc, hù cho khán giả bên dưới một phen chết lặng cả người, khiến cho khán giả cảm thấy hai người đang ôm nhau trên kia dường như không có quan hệ thân thiết nào.
Cũng có vài người thông mình đã nhìn ra vấn đề, nhưng người Thường Đan Thanh muốn bảo vệ thì chỉ có người nào đầu óc có vấn đề mới muốn đắc tội thôi.
Ở một góc của sân khấu, Dư Đại Dũng vốn dĩ đang dương dương đắc ý với âm mưu của Trương Doanh Doanh đã thành công, trong lòng đang rất thỏa mãn vì trút được giận thì không ngờ lại nhìn thấy cấp trên cao nhất của hắn – Dương Hiên lại xuất hiện ở đây.
Nhìn từ trên sân khấu có thể thấy mối quan hệ giữa Dương Hiên và Lâm Nhã không phải bình thường, hắn ta mấy lần hãm hại Lâm Nhã, tai nạn hiện tại của Lâm Nhã cũng là do hắn và Trương Doanh Doanh cùng nhau làm, nếu như bây giờ bị lộ ra, vậy thì hắn……
Dư Đại Dũng hoảng sợ, vừa muốn chuồn đi, vừa muốn biết rốt cuộc giữa Dương Hiên và Lâm Nhã là như thế nào, cuối cùng hắn vẫn ở nguyên tại vị trí, bí mật quan sát diễn biến tiếp theo.
“Dương……tiên sinh, Lâm Nhã rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Suýt chút nữa là Thường Đan Thanh đã buột miệng gọi Dương thiếu gia, lời vừa ra đến đầu lưỡi lập tức vội vàng thay đổi.
Tinh thần Lâm Nhã lúc này đã bình phục lại, khuôn mặt ngờ vực nhìn Dương Hiên, anh rể và Thường Đan Thanh quen biết nhau từ khi nào chứ, hơn nữa lại còn am hiểu y thuật?
Có điều lúc này không phải là thời cơ thích hợp để hỏi, hơn nữa bản thân cũng không nói được nên lời, Lâm Nhã bất đắc dĩ cười gượng, vẫn là nên để sau này hãy hỏi.
“Không có gì đáng ngại lắm, chỉ là bị người ta hạ độc một chút, nên không nói được, chỉ cần uống viên thuốc giải độc này là sẽ bình thường trở lại.” Dương Hiên tùy tiện đưa cho Lâm Nhã một viên thuốc.
Lâm Nhã ngờ vực nuốt vào, ánh mắt có chút cổ quái.
Đây chẳng phải là chỉ là viên thuốc khiến có cổ họng dễ chịu hơn thôi sao?
Từ đầu lưỡi có thể cảm nhận được rõ ràng đây chỉ là một viên thuốc tốt cho cổ họng, bản thân cô đi hát cũng thường hay uống, cho nên rất quen thuộc với mùi vị của viên thuốc này.
“Em có thể hát được rồi.”
Lâm Nhã bán tín bán nghi mở miệng thử, vui mừng phát hiện sự đau rát nơi cổ họng đã không còn, có thể phát ra âm thanh bình thường được, cảm giác trạng thái sưng rát đã biến mất.
Khán giả bên dưới đồng loạt kinh ngạc, bị hạ độc, đây chắc chắn không phải là đang đóng phim chứ?
Người Thường Đan Thanh mời đến, dù trong lòng khán giả cho có chút nghi ngờ nhưng vẫn chấp nhận được.
Chứng kiến chuyện tốt đang bị phá hủy, kế hoạch bại lộ, sắc mặt Trương Doanh Doanh xanh mét, ném tách uống trà bằng thủy tinh vỡ loảng xoảng xuống sàn.
Lâm Nhã cẩn thận nhìn Thường Đan Thanh hỏi: “Tôi vẫn có thể tiếp tục tham gia cuộc thi chứ?”
“Không được, cho dù cô có bị hãm hại không thể hát, nhưng lại muốn dùng bài hát thu sẵn của mình để che mắt khán giả, đây là hát nhép rồi, những hành động gian lận thế này không nên được cổ vũ, cô vẫn nên tự mình rút lui khỏi cuộc thi đi.”
Thường Đan Thanh đang định nói là được thì có người chặn họng, Trình Quang nhíu mày nói.
Trình Quang thái độ làm người luôn luôn chính trực, không e sợ quyền lực, trong lòng luôn có những phán đoán đúng sai với những thị phi, cho nên phản đối cũng là điều bình thường, ban nãy khi bọn họ thảo luận, cũng là ông ấy tranh luận gắt gao nhất.
Bài của Lâm Nhã đúng là có sự thay đổi nhiều nhất!
Dư Đại Dũng thấy tình thế không thuận lợi, đang muốn chuồn không muốn ở lại thêm phiền phức thì lập tức dừng lại.
“Tôi không hát nhép, khi lên sân khấu rồi tôi cũng mới biết mình không nói được.”
Chỉ cần có Dương Hiên bên cạnh, Lâm Nhã liền cảm thấy có một nguồn sức mạnh vô tận, Lâm Nhã hít thật sâu rồi mở miệng nói, không sợ hãi những chất vấn này nữa, cô nhìn thẳng vào Trình Quang ở trên bàn giám khảo tranh đấu cho sự trong sạch của bản thân.
“Nếu như đã có người cố tình âm mưu hãm hại Lâm Nhã, vậy thì đương nhiên việc hát nhép này cũng nằm trong kế hoạch đó, mục đích là khiến Lâm Nhã vĩnh viễn không thể xoay xở. Nếu không top 8 ít nhất cũng hát ba bài, thì với năng lực hơn người của Lâm Nhã cũng thừa sức làm được.”
Dương Hiên lúc này cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
Sắc mặt Trình Quang ngẩn ra, ông vẫn công nhận thực lực của Lâm Nhã, ngẫm nghĩ lại thì cũng không lên tiếng phản bác lại nữa.
“Chuẩn bị đèn chiếu, âm nhạc chuẩn bị, tiết mục bắt đầu……”
Thường Đan Thanh lập tức tuyên bố.
Lâm Nhã cười ngọt ngào, ánh mắt sắc thái rạng rỡ nhìn Dương Hiên.
“Tôi luôn mơ có thể nhanh chóng trưởng thành……vô ưu vô lo……”
Trương Doanh Doanh điên cuồng tức giận đập vỡ tất cả đồ đạc trong phòng, ánh mắt căm thù nhìn Lâm Nhã rực rỡ đang biểu diễn trên ti vi, Lâm Nhã, chúng ta vẫn chưa kết thúc như vậy đâu.
Ánh đèn chiếu rọi, Lâm Nhã cúi đầu xuống, tay nắm micro, tinh thần hoang mang.
Ở một góc khuất sân khấu, Dư Đại Dũng âm thầm quan sát Lâm Nhã đang đứng trên sân khấu, khuôn mặt bị che lấp một bên.
“Con đàn bà thối tha”, ai bảo không biết điều, lại dám từ chối hắn, hại hắn phải mất trắng năm trăm nghìn tệ tiền bồi thường, lại còn bị đánh, lát nữa nhất định sẽ khiến cô phải trả giá.
Lúc này Trương Doanh Doanh đang nhàn nhã ngồi sơn móng tay xem phát trực tiếp, dửng dưng khẽ cười khẩy, nhíu mắt chờ xem trò hay diễn ra.
Nhạc đã vào vào đến lời bài hát rồi, Lâm Nhã lần nữa mở miệng hát những vẫn không phát ra âm thanh nào, trong lòng không cầm được sự tuyệt vọng.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng cổ họng vẫn đang tốt, sao đột nhiên lại bị sưng lên, không nói không hát được ra tiếng.
Lâm Nhã run rẩy nắm chặt chiếc micro, không nghĩ lúc này, bên tai lại nghe thấy giọng hát quen thuộc vang lên.
Đó rõ ràng là giọng của chính mình!?
Lâm Nhã đứng sững sờ tại chỗ.
Lại là chuyện gì nữa đây?
Rõ ràng mình không nói được ra tiếng, không hát được thành lời, nhưng hiện tại giọng hát của mình đúng là đang vang lên bên tai.
Lâm Nhã kinh ngạc ngẩng đầu lên, trước mắt một như bị một màn sương bao phủ.
Khán giả còn đang buồn bực không hiểu tại sao Lâm Nhã lại cứ cúi gằm mặt xuống như vậy, trông bộ dạng có chút kỳ lạ.
Đến khi Lâm Nhã ngẩng đầu lên, mọi người mới phát hiện ra vấn đề.
“Nhìn kìa, rõ ràng cô ấy không hề mở miệng nhưng tại sao lại có giọng hát?”
Có người kinh ngạc lên tiếng, khán giả vừa quan sát thấy Lâm Nhã liền xôn xao bàn tán.
Dư Đại Dũng và Trương Doanh Doanh ở hai nơi khác nhau cùng cười khẩy, không hổ là một đôi!
Kịch hay bắt đầu rồi.
“Đây là hát nhép!!!!”
“Giám khảo, đây là hát nhép, kêu Lâm Nhã mau cút xuống!”
“Đúng là đáng ghét, vừa mới có chút danh tiếng đã muốn lừa đảo hát nhép!!”
Bên dưới khán giả bỗng ầm ĩ cả lên, rất nhiều người tức giận đã ném chai nước, đèn lightstick, đồ ăn các thứ lên trên sân khấu.
Thậm chí còn có người điên cuồng định xông lên sân khấu đánh Lâm Nhã, cũng may là bảo vệ rất đông nên cũng miễn cưỡng giữ được trật tự.
Trương Doanh Doanh sung sướng cười lớn, ném bay lọ sơn móng tay đang cầm, hận nỗi bản thân lúc này không có ở đó để đích thân lên để tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhã.
Dư Đại Dũng không biết Trương Doanh Doanh có hài lòng với sự sắp xếp của mình hay không, nhưng nhìn thấy mình đã khiến Lâm Nhã lâm vào đường cùng lúc này, hắn như trút được sự tức giận trong lòng, nở một nụ cười vô cùng đắc ý.
Sân khấu không biết đã sáng lên từ lúc nào, giai điệu bài hát vẫn vang lên, nhưng người hát thì không lên tiếng, run rẩy ôm chặt lấy hai vai, trông vô cùng đáng thương bất lực giữa đám đông đang la hét chửi bới.
Đầu tiên là làm hỏng giọng của cô ấy, sao đó lại lan truyền ra video luyện tập của cô ấy, đây rõ ràng là một liên hoàn kế dồn cô ấy vào chỗ chết, ai hận cô ấy đến mức lại lên kế hoạch độc ác như vậy?
Đám đông bên dưới không ngừng la ó, giám khảo cũng đang tranh luận gì đó, Lâm Nhã biết, nếu đến lần thứ hai thì sẽ bị dừng cuộc thi, bản thân sẽ bị hủy tư cách tham dự thi đấu, còn bị mang tiếng hát nhép nữa.
Một khi bản thân sau khi bị bội nhọ danh tiếng, thì sau này không thể tồn tại trong giới âm nhạc được, thậm chí không thể phát triển trong ngành giải trí.
Lâm Nhã trong lòng tuyệt vọng.
“Còn muốn thi gì nữa, mau cút đi!”
Những tiếng chửi rủa không dứt vẫn vang lên bên tai, Lâm Nhã lúc này vô cùng hoảng sợ, cảm giác giống như cả thế giới bỗng trở nên đen tối, chỉ còn một mình, như đang bị một bàn tay vô hình không ngừng ấn mạnh xuống, không thể leo lên được, cũng không có ai giơ tay ra cứu giúp.
Trương Doanh Doanh vẫn đang xem vô cùng sung sướng, cô ta cười hả hê, đột nhiên ánh mắt nheo lại.
“Tiểu Nhã.”
Lâm Nhã vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô vọng thất thần khiến Dương Hiên có chút đau lòng.
“Tiểu Nhã, không sao rồi, có anh rể đây rồi.”
Anh rể? Lâm Nhã lắc lắc đầu để tỉnh táo lại, để nhìn rõ hơn.
Một tia sáng chợt xuất hiện nơi vực sâu tăm tối, sau đó càng ngày càng lớn, trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Đến khi Lâm Nhã nhìn rõ được ánh sáng nơi người tới cứu cô ấy là ai, thì nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Anh rể!!!
Lâm Nhã vội nhào vào vòng tay của Dương Hiên khóc lớn, giống như đem tất cả những uất ức đang kìm chế trong lòng tuôn hết ra ngoài.
“Không sao, không sao rồi……”
Dương Hiên nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Lâm Nhã an ủi, một bên âm thầm dùng linh khí giải trừ độc tố đang tắc nghẽn trong người Lâm Nhã.
“Người đó là ai?”
Đám đông thấy trên sân khấu bỗng xuất hiện thêm một người đàn ông, còn không bị bảo vệ ngăn cản lại nên xì xào bàn tán.
Trương Doanh Doanh cũng do dự, bắt đầu thấy không hài lòng với sự sắp xếp của Dư Đại Dũng, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một nhân vật ngoài dự liệu như thế này?
“Chắc là người bao nuôi cô ta, bỏ ra một khoản tiền lớn để cô ta đi cửa sau đây mà……”
Có người không ngần ngại khinh miệt lên tiếng châm chọc.
Giống như những bí mật đen tối của Lâm Nhã đang bị phơi bày ra, có người kích động lại dấy lên một làn sóng chửi bới dữ dội.
Trương Doanh Doanh vốn định gọi điện thoại hỏi Dư Đại Dũng, nhưng thấy khán giả lại đang gia tăng sự hung hãn nhắm đến Lâm Nhã, khiến cô ta lập tức dập tắt ý định gọi điện thoại, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lóe lên sự độc ác.
Vậy cũng tốt, người đàn ông này đột nhiên xuất hiện vừa hay có thể xác thực bí mật đen tối của Lâm Nhã, để xem cô ta làm thế nào thay đổi tình hình đây?
Thường Đan Thanh lau mồ hội đang toát ra trên trán, khiến lão đại của công ty Long Đình bị mắng chửi sỉ nhục trước mặt bao người như vậy, sau này chắc chắn sẽ bị Long Đình tính sổ rồi.
Thường Đan Thanh vội vàng đứng dậy, nói lớn: “Mọi người yên lặng, có thể nghe Thường mỗ đây nói một lời không.”
Rất nhiều khán giả có mặt lúc đó đều nghe nhạc của Thường Thanh Đan mà trưởng thành, cũng hiểu được chỗ đứng của ông ấy trong làng âm nhạc hiện nay, hơn nữa người ngồi được ở vị trí thiên vương, ca vương, đương nhiên phải nhận được sự mến mộ cũng như tôn trọng của khán giả.
Cả trường quay lập tức yên tĩnh trở lại.
“Trước đây Thường mỗ đã từng nói, năng lực của Lâm Nhã rất cao, không cần phải làm chiêu trò gì cả, chuyện xảy ra ngoài ý muốn hôm nay, nhất định là có người âm thầm hãm hại sau lưng.”
Thường Thanh Đan vừa nói vừa quay người lại nhìn khán giả bên dưới.
Đôi mắt thu hút yên lặng quan sát phản ứng của khán giả.
“Người đang ở trên sân khấu là do tôi mời tới, rất am hiểu y thuật, đã nhìn ra Lâm Nhã có gì đó không ổn, nên muốn lên kiểm tra một chút.”
Thương Đan Thanh cũng được xem như người trong nội bộ của công ty Long Đình, đương nhiên cũng phải biết một chút năng lực phi thường của ông Long, Dương Hiên lại được lão Long truyền thụ, vậy thì nhất định có thể giải quyết chút vấn đề nhỏ này.
Thường Đan Thanh trợn mắt nói dóc, hù cho khán giả bên dưới một phen chết lặng cả người, khiến cho khán giả cảm thấy hai người đang ôm nhau trên kia dường như không có quan hệ thân thiết nào.
Cũng có vài người thông mình đã nhìn ra vấn đề, nhưng người Thường Đan Thanh muốn bảo vệ thì chỉ có người nào đầu óc có vấn đề mới muốn đắc tội thôi.
Ở một góc của sân khấu, Dư Đại Dũng vốn dĩ đang dương dương đắc ý với âm mưu của Trương Doanh Doanh đã thành công, trong lòng đang rất thỏa mãn vì trút được giận thì không ngờ lại nhìn thấy cấp trên cao nhất của hắn – Dương Hiên lại xuất hiện ở đây.
Nhìn từ trên sân khấu có thể thấy mối quan hệ giữa Dương Hiên và Lâm Nhã không phải bình thường, hắn ta mấy lần hãm hại Lâm Nhã, tai nạn hiện tại của Lâm Nhã cũng là do hắn và Trương Doanh Doanh cùng nhau làm, nếu như bây giờ bị lộ ra, vậy thì hắn……
Dư Đại Dũng hoảng sợ, vừa muốn chuồn đi, vừa muốn biết rốt cuộc giữa Dương Hiên và Lâm Nhã là như thế nào, cuối cùng hắn vẫn ở nguyên tại vị trí, bí mật quan sát diễn biến tiếp theo.
“Dương……tiên sinh, Lâm Nhã rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Suýt chút nữa là Thường Đan Thanh đã buột miệng gọi Dương thiếu gia, lời vừa ra đến đầu lưỡi lập tức vội vàng thay đổi.
Tinh thần Lâm Nhã lúc này đã bình phục lại, khuôn mặt ngờ vực nhìn Dương Hiên, anh rể và Thường Đan Thanh quen biết nhau từ khi nào chứ, hơn nữa lại còn am hiểu y thuật?
Có điều lúc này không phải là thời cơ thích hợp để hỏi, hơn nữa bản thân cũng không nói được nên lời, Lâm Nhã bất đắc dĩ cười gượng, vẫn là nên để sau này hãy hỏi.
“Không có gì đáng ngại lắm, chỉ là bị người ta hạ độc một chút, nên không nói được, chỉ cần uống viên thuốc giải độc này là sẽ bình thường trở lại.” Dương Hiên tùy tiện đưa cho Lâm Nhã một viên thuốc.
Lâm Nhã ngờ vực nuốt vào, ánh mắt có chút cổ quái.
Đây chẳng phải là chỉ là viên thuốc khiến có cổ họng dễ chịu hơn thôi sao?
Từ đầu lưỡi có thể cảm nhận được rõ ràng đây chỉ là một viên thuốc tốt cho cổ họng, bản thân cô đi hát cũng thường hay uống, cho nên rất quen thuộc với mùi vị của viên thuốc này.
“Em có thể hát được rồi.”
Lâm Nhã bán tín bán nghi mở miệng thử, vui mừng phát hiện sự đau rát nơi cổ họng đã không còn, có thể phát ra âm thanh bình thường được, cảm giác trạng thái sưng rát đã biến mất.
Khán giả bên dưới đồng loạt kinh ngạc, bị hạ độc, đây chắc chắn không phải là đang đóng phim chứ?
Người Thường Đan Thanh mời đến, dù trong lòng khán giả cho có chút nghi ngờ nhưng vẫn chấp nhận được.
Chứng kiến chuyện tốt đang bị phá hủy, kế hoạch bại lộ, sắc mặt Trương Doanh Doanh xanh mét, ném tách uống trà bằng thủy tinh vỡ loảng xoảng xuống sàn.
Lâm Nhã cẩn thận nhìn Thường Đan Thanh hỏi: “Tôi vẫn có thể tiếp tục tham gia cuộc thi chứ?”
“Không được, cho dù cô có bị hãm hại không thể hát, nhưng lại muốn dùng bài hát thu sẵn của mình để che mắt khán giả, đây là hát nhép rồi, những hành động gian lận thế này không nên được cổ vũ, cô vẫn nên tự mình rút lui khỏi cuộc thi đi.”
Thường Đan Thanh đang định nói là được thì có người chặn họng, Trình Quang nhíu mày nói.
Trình Quang thái độ làm người luôn luôn chính trực, không e sợ quyền lực, trong lòng luôn có những phán đoán đúng sai với những thị phi, cho nên phản đối cũng là điều bình thường, ban nãy khi bọn họ thảo luận, cũng là ông ấy tranh luận gắt gao nhất.
Bài của Lâm Nhã đúng là có sự thay đổi nhiều nhất!
Dư Đại Dũng thấy tình thế không thuận lợi, đang muốn chuồn không muốn ở lại thêm phiền phức thì lập tức dừng lại.
“Tôi không hát nhép, khi lên sân khấu rồi tôi cũng mới biết mình không nói được.”
Chỉ cần có Dương Hiên bên cạnh, Lâm Nhã liền cảm thấy có một nguồn sức mạnh vô tận, Lâm Nhã hít thật sâu rồi mở miệng nói, không sợ hãi những chất vấn này nữa, cô nhìn thẳng vào Trình Quang ở trên bàn giám khảo tranh đấu cho sự trong sạch của bản thân.
“Nếu như đã có người cố tình âm mưu hãm hại Lâm Nhã, vậy thì đương nhiên việc hát nhép này cũng nằm trong kế hoạch đó, mục đích là khiến Lâm Nhã vĩnh viễn không thể xoay xở. Nếu không top 8 ít nhất cũng hát ba bài, thì với năng lực hơn người của Lâm Nhã cũng thừa sức làm được.”
Dương Hiên lúc này cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
Sắc mặt Trình Quang ngẩn ra, ông vẫn công nhận thực lực của Lâm Nhã, ngẫm nghĩ lại thì cũng không lên tiếng phản bác lại nữa.
“Chuẩn bị đèn chiếu, âm nhạc chuẩn bị, tiết mục bắt đầu……”
Thường Đan Thanh lập tức tuyên bố.
Lâm Nhã cười ngọt ngào, ánh mắt sắc thái rạng rỡ nhìn Dương Hiên.
“Tôi luôn mơ có thể nhanh chóng trưởng thành……vô ưu vô lo……”
Trương Doanh Doanh điên cuồng tức giận đập vỡ tất cả đồ đạc trong phòng, ánh mắt căm thù nhìn Lâm Nhã rực rỡ đang biểu diễn trên ti vi, Lâm Nhã, chúng ta vẫn chưa kết thúc như vậy đâu.