Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Đến muộn
Ngày hôm sau, hai người cùng thức dậy và ra khỏi nhà.
“Hôm nay anh không cùng em đến công ty à?’
Dương Hiên thắt dây an toàn cho Lâm Toàn xong, đứng bên ngoài cửa vẫy tay.
“Anh có một số việc phải làm, hôm nay không đến công ty được, nhưng em yên tâm, việc của công ty anh đều sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Hôm nay Dương Hiên không đi cùng Lâm Toàn đến Uy Lập, công ty Uy Lập về cơ bản đã đi vào quỹ đạo, anh quyết định hôm nay đến Kim Diệu để chính thức làm việc.
Lâm Toàn tuy cũng tò mò không biết dạo này Dương Hiên bận việc gì, thường xuyên kiểu hành tung thần bí, nhưng thấy Dương Hiên không có ý định kể ra nên cô ấy đành nén mối nghi ngờ lại.
Nếu Dương Hiên muốn nói thì chắc chắn đã nói cho cô ấy biết, người phụ nữ thông minh cần biết khi nào cần hỏi, khi nào phải giả vờ ngốc.
“Vậy em đi đây.”
Lâm Toàn không nói gì liền lái xe đi luôn.
“Vợ đi đường cẩn thận nhé.”
Dương Hiên quay đầu nhìn chỗ để xe trống hoác, chỉ có một chiếc xe đạp điện đã cũ, xem ra anh muốn đến Kim Diệu nhận chức chỉ còn cách dựa vào nó thôi.
……
Trước của tòa cao ốc của công ty giải trí Kim Diệu thực ra không có mấy người, nhưng, chỉ cần có người ra vào, đều bị mấy người đi qua đi lại nhìn một cách soi xét.
Hầu hết những người này đều là vô tình bắt gặp hoặc nhân lúc một hai người nổi tiếng đang không để ý thì chụp lén, và ẩn nấp trong đám người này đa phần là thợ săn ảnh.
Dương Hiên vừa dừng chiếc xe đạp điện xuống, liền cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, anh nhíu mày liếc qua thấy đa phần là người bình thường, nên cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
“Dương Hiên?”
Giọng nói này hơi quen thì phải, Dương Hiên ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra đó là chồng của người phụ nữ giàu có khoe mẽ tối qua.
“Đúng là anh rồi, anh nghĩ thông rồi à, muốn đến Kim Diệu làm bảo vệ sao?”
Tiền Minh nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp điện cũ kỹ của Dương Hiên, nhếch mép lên coi thường ra mặt.
Dương Hiên coi như không nhìn thấy Tiền Minh đang chế nhạo mình, lắc đầu rồi nghiêm túc nói: “Tôi đến để nhận chức chủ tịch.”
Tiền Minh ngây người ra, hôm nay nhận được thông báo của cấp trên đúng là có một chủ tịch mới đến nhận chức, nhưng mà……
Tiền Minh nhìn kỹ Dương Hiên từ đầu đến chân, trên người mặc vest đi giày da loại bình dân tất cả chưa đến một nghìn tệ, đi con xe đạp điện cũ đến mức linh phụ kiện sắp bung cả ra, Kim Diệu có chủ tịch mới lại nghèo khổ như vậy sao, có đánh chết hắn cũng không tin.
Tiền Minh nhìn Dương Hiên một cách khinh bỉ như nhìn một thẳng ngốc, “Đang định cho anh làm chức bảo vệ kiếm ăn qua ngày, nhưng thấy đầu óc anh thế này, lại dám nói đến làm chủ tịch à? Anh nói xem anh thiểu năng hay tôi thiểu năng, lại tin một kẻ rác rưởi đi con xe cũ rích, trên người mặc toàn đồ rẻ tiền đến ăn mày còn phải khinh à?”
Dương Hiên đưa mắt nhìn xung quanh thấy người thì bịt miệng cười, người thì chỉ vào anh chế nhạo, quả đúng là đến cả ăn mày đang ngồi dưới bậc cửa cũng nhìn anh với con mắt khinh bỉ, giống như mình là một kẻ thiểu năng đang mặc bộ quần áo mới của hoàng đế.
Dương Hiên cúi đầu nhìn chiếc xe đạp điện cũ, trong lòng thở dài, đã bị nó làm liên lụy rồi.
Tiền Minh thấy Dương Hiên không nói gì, trong lòng nghĩ con người này vẫn còn chút thể diện, cũng biết xấu hổ rồi, hắn lại càng châm chọc thêm: “Kim Diệu không cần kẻ ngốc bị thiểu năng như anh đâu, vốn định cho anh làm bảo vệ, xem ra cũng phí của trời, mau cút đi.”
Bị coi như tên ngốc thì là tên ngốc vậy, Dương Hiên không muốn so đo với mấy người vô vị, chỉ phí thời gian: “Anh có tin hay không là tùy, tôi đến để nhận chức chủ tịch, đừng có chắn đường, tránh ra đi, tôi muốn đi vào trong.”
Thấy ánh mắt cương trực của Dương Hiên, mấy ngấn mỡ trên người Tiền Minh không hiểu sao lại rùng mình một cái, trong lòng bắt đầu lo sợ, nhưng nghĩ đến tên thiểu năng này vẫn đang giả ngây giả ngô, hắn điên tiết.
“Mẹ kiếp bố mày bảo mày cút đi, một thằng nghèo rớt chuyên ăn bám như mày còn ở đây ra oai cái mẹ gì.”
“Giám đốc Tiền, chẳng phải cậu cần đến công ty Mỹ Tâm đàm phán về quảng cáo à, sao vẫn ở đây?”
Một người bước ra từ cửa xoay tự động của tòa cao ốc, là người anh em tốt trong Kim Diệu của Tiền Minh, cũng là phó tổng giám đốc của Kim Diệu, tên Dư Đại Dũng.
“Em cũng đang định đi đây, vừa lúc gặp một tên này định nhờ em xin cho làm bảo vệ của Kim Diệu, nhưng lại không muốn hạ mình xin xỏ, còn không biết xấu hổ nói mình đến đây nhận chức chủ tịch, em cũng đến chịu.”
“Anh nói xem hắn ta mặt dày một tí, thì em cũng cố gắng sắp xếp công việc cho, nhưng không biết là thiểu năng đến mức nào mà cứ nói hắn đến để làm chủ tịch,em đúng là tốt nhầm người.”
Tiền Minh vừa thở dài vừa lắc đầu, nói với giọng trầm bổng thao thao bất tuyệt.
“Hôm nay đúng là sẽ có một chủ tịch mới đến……”
Dư Đại Dũng liếc mắt nhìn bộ dạng rẻ tiền của Dương Hiên, rồi nhìn sang chiếc xe đạp điện càng nhìn càng thấy cũ hơn, cười khinh bỉ.
“Không ngờ lại có người dám đến tận Kim Diệu lừa gạt, trông rách rưới thế kia mà cũng dám đến Kim Diệu để giả danh lừa đảo sao?”
Dương Hiên chăm chú nhìn thẳng vào cửa của cao ốc, cũng không nói gì.
Thấy Dương Hiên không để ý đến hắn, rõ ràng không coi Dư Đại Dũng ra gì, Dư Đại Dũng khó chịu, mặt u ám lại, tức giận nói với Tiền Minh:
“Mau đuổi ngay cái tên khố rách áo ôm đến từ vùng xa xôi hẻo lánh này của cậu đi, lát nữa chủ tịch mới sẽ đến đấy, thấy trước của có người gây chuyện thì không hay đâu.”
Tiền Minh bị vạ lây, trách mắng hắn lắm lời, nói Dương Hiên dựa vào quan hệ của hắn, rồi vênh mặt hất hàm chỉ vào Dương Hiên: “Mau cút khỏi đây với con xe cũ rích của anh đi, đừng có mong chạy cửa sau để tôi đưa anh vào Kim Diệu nữa, loại người như anh thì nên ngoan ngoãn ở nhà bám váy vợ đi.”
“Ôi dời, nhìn ăn mặc cũng tử tế mà không những đến đây lừa đảo, còn là một kẻ ăn hại chuyên ăn bám vợ nữa à…..”
“Thời đại này không biết bắt đầu từ lúc nào lại thịnh hành kiểu nuôi trai bao vậy……”
……
Những người qua lại đều chỉ chỉ trỏ trỏ, Dương Hiên không muốn để tâm, nhìn qua lớp kính thấy thang máy đang từ từ cuộn xuống, ánh mắt chợt sáng lên.
Nghe thấy Dương Hiên còn là một kẻ trai bao bám váy đàn bà, Dư Đại Dũng càng nhìn với con mắt coi thường hơn.
“Xem ra loại chó vô liêm sỉ đuổi cũng không đi, gọi bảo vệ đến đây.”
Dư Đại Dũng lấy điện thoại ra, thao tác gì đó, rồi nói với Dương Hiên bằng giọng mỉa mai: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên tự mình cút khỏi đây, nếu không bảo vệ đến, anh vẫn mặt dày không đi thì sẽ bị ăn đòn đó.”
Dương Hiên vẫn đứng sừng sững ở đó, im lặng không nói gì.
Lúc này, cửa tự động mở, hơn mười bảo vệ chạy ra và phía sau là một cô gái xinh đẹp gợi cảm với thân hình cao ráo, mặc đồng phục màu xám tro, đi giày cao gót cùng tất lưới đen.
“Dư Tổng, anh nói có kẻ gây chuyện ở đâu vậy?”
Khi bảo vệ nhìn thấy Dương Hiên cũng đã bao vây lại, khiến Dư Đại Dũng không hề chú ý đến cô gái đi theo phía sau.
Dư Đại Dũng hất mặt ra hiệu người gây chuyện chính là Dương Hiên, hắn cảm thấy phiền toái mà xua tay, “Mau giải quyết đi, chủ tịch mới sắp đến rồi đấy.”
Đám bảo vệ bao vây quanh Dương Hiên, nhìn chằm chằm như hổ đói, đang định ra tay thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của một cô gái.
“Tôi xin lỗi, chủ tịch, tôi đã đến muộn.”
————————-
“Hôm nay anh không cùng em đến công ty à?’
Dương Hiên thắt dây an toàn cho Lâm Toàn xong, đứng bên ngoài cửa vẫy tay.
“Anh có một số việc phải làm, hôm nay không đến công ty được, nhưng em yên tâm, việc của công ty anh đều sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Hôm nay Dương Hiên không đi cùng Lâm Toàn đến Uy Lập, công ty Uy Lập về cơ bản đã đi vào quỹ đạo, anh quyết định hôm nay đến Kim Diệu để chính thức làm việc.
Lâm Toàn tuy cũng tò mò không biết dạo này Dương Hiên bận việc gì, thường xuyên kiểu hành tung thần bí, nhưng thấy Dương Hiên không có ý định kể ra nên cô ấy đành nén mối nghi ngờ lại.
Nếu Dương Hiên muốn nói thì chắc chắn đã nói cho cô ấy biết, người phụ nữ thông minh cần biết khi nào cần hỏi, khi nào phải giả vờ ngốc.
“Vậy em đi đây.”
Lâm Toàn không nói gì liền lái xe đi luôn.
“Vợ đi đường cẩn thận nhé.”
Dương Hiên quay đầu nhìn chỗ để xe trống hoác, chỉ có một chiếc xe đạp điện đã cũ, xem ra anh muốn đến Kim Diệu nhận chức chỉ còn cách dựa vào nó thôi.
……
Trước của tòa cao ốc của công ty giải trí Kim Diệu thực ra không có mấy người, nhưng, chỉ cần có người ra vào, đều bị mấy người đi qua đi lại nhìn một cách soi xét.
Hầu hết những người này đều là vô tình bắt gặp hoặc nhân lúc một hai người nổi tiếng đang không để ý thì chụp lén, và ẩn nấp trong đám người này đa phần là thợ săn ảnh.
Dương Hiên vừa dừng chiếc xe đạp điện xuống, liền cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, anh nhíu mày liếc qua thấy đa phần là người bình thường, nên cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
“Dương Hiên?”
Giọng nói này hơi quen thì phải, Dương Hiên ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra đó là chồng của người phụ nữ giàu có khoe mẽ tối qua.
“Đúng là anh rồi, anh nghĩ thông rồi à, muốn đến Kim Diệu làm bảo vệ sao?”
Tiền Minh nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp điện cũ kỹ của Dương Hiên, nhếch mép lên coi thường ra mặt.
Dương Hiên coi như không nhìn thấy Tiền Minh đang chế nhạo mình, lắc đầu rồi nghiêm túc nói: “Tôi đến để nhận chức chủ tịch.”
Tiền Minh ngây người ra, hôm nay nhận được thông báo của cấp trên đúng là có một chủ tịch mới đến nhận chức, nhưng mà……
Tiền Minh nhìn kỹ Dương Hiên từ đầu đến chân, trên người mặc vest đi giày da loại bình dân tất cả chưa đến một nghìn tệ, đi con xe đạp điện cũ đến mức linh phụ kiện sắp bung cả ra, Kim Diệu có chủ tịch mới lại nghèo khổ như vậy sao, có đánh chết hắn cũng không tin.
Tiền Minh nhìn Dương Hiên một cách khinh bỉ như nhìn một thẳng ngốc, “Đang định cho anh làm chức bảo vệ kiếm ăn qua ngày, nhưng thấy đầu óc anh thế này, lại dám nói đến làm chủ tịch à? Anh nói xem anh thiểu năng hay tôi thiểu năng, lại tin một kẻ rác rưởi đi con xe cũ rích, trên người mặc toàn đồ rẻ tiền đến ăn mày còn phải khinh à?”
Dương Hiên đưa mắt nhìn xung quanh thấy người thì bịt miệng cười, người thì chỉ vào anh chế nhạo, quả đúng là đến cả ăn mày đang ngồi dưới bậc cửa cũng nhìn anh với con mắt khinh bỉ, giống như mình là một kẻ thiểu năng đang mặc bộ quần áo mới của hoàng đế.
Dương Hiên cúi đầu nhìn chiếc xe đạp điện cũ, trong lòng thở dài, đã bị nó làm liên lụy rồi.
Tiền Minh thấy Dương Hiên không nói gì, trong lòng nghĩ con người này vẫn còn chút thể diện, cũng biết xấu hổ rồi, hắn lại càng châm chọc thêm: “Kim Diệu không cần kẻ ngốc bị thiểu năng như anh đâu, vốn định cho anh làm bảo vệ, xem ra cũng phí của trời, mau cút đi.”
Bị coi như tên ngốc thì là tên ngốc vậy, Dương Hiên không muốn so đo với mấy người vô vị, chỉ phí thời gian: “Anh có tin hay không là tùy, tôi đến để nhận chức chủ tịch, đừng có chắn đường, tránh ra đi, tôi muốn đi vào trong.”
Thấy ánh mắt cương trực của Dương Hiên, mấy ngấn mỡ trên người Tiền Minh không hiểu sao lại rùng mình một cái, trong lòng bắt đầu lo sợ, nhưng nghĩ đến tên thiểu năng này vẫn đang giả ngây giả ngô, hắn điên tiết.
“Mẹ kiếp bố mày bảo mày cút đi, một thằng nghèo rớt chuyên ăn bám như mày còn ở đây ra oai cái mẹ gì.”
“Giám đốc Tiền, chẳng phải cậu cần đến công ty Mỹ Tâm đàm phán về quảng cáo à, sao vẫn ở đây?”
Một người bước ra từ cửa xoay tự động của tòa cao ốc, là người anh em tốt trong Kim Diệu của Tiền Minh, cũng là phó tổng giám đốc của Kim Diệu, tên Dư Đại Dũng.
“Em cũng đang định đi đây, vừa lúc gặp một tên này định nhờ em xin cho làm bảo vệ của Kim Diệu, nhưng lại không muốn hạ mình xin xỏ, còn không biết xấu hổ nói mình đến đây nhận chức chủ tịch, em cũng đến chịu.”
“Anh nói xem hắn ta mặt dày một tí, thì em cũng cố gắng sắp xếp công việc cho, nhưng không biết là thiểu năng đến mức nào mà cứ nói hắn đến để làm chủ tịch,em đúng là tốt nhầm người.”
Tiền Minh vừa thở dài vừa lắc đầu, nói với giọng trầm bổng thao thao bất tuyệt.
“Hôm nay đúng là sẽ có một chủ tịch mới đến……”
Dư Đại Dũng liếc mắt nhìn bộ dạng rẻ tiền của Dương Hiên, rồi nhìn sang chiếc xe đạp điện càng nhìn càng thấy cũ hơn, cười khinh bỉ.
“Không ngờ lại có người dám đến tận Kim Diệu lừa gạt, trông rách rưới thế kia mà cũng dám đến Kim Diệu để giả danh lừa đảo sao?”
Dương Hiên chăm chú nhìn thẳng vào cửa của cao ốc, cũng không nói gì.
Thấy Dương Hiên không để ý đến hắn, rõ ràng không coi Dư Đại Dũng ra gì, Dư Đại Dũng khó chịu, mặt u ám lại, tức giận nói với Tiền Minh:
“Mau đuổi ngay cái tên khố rách áo ôm đến từ vùng xa xôi hẻo lánh này của cậu đi, lát nữa chủ tịch mới sẽ đến đấy, thấy trước của có người gây chuyện thì không hay đâu.”
Tiền Minh bị vạ lây, trách mắng hắn lắm lời, nói Dương Hiên dựa vào quan hệ của hắn, rồi vênh mặt hất hàm chỉ vào Dương Hiên: “Mau cút khỏi đây với con xe cũ rích của anh đi, đừng có mong chạy cửa sau để tôi đưa anh vào Kim Diệu nữa, loại người như anh thì nên ngoan ngoãn ở nhà bám váy vợ đi.”
“Ôi dời, nhìn ăn mặc cũng tử tế mà không những đến đây lừa đảo, còn là một kẻ ăn hại chuyên ăn bám vợ nữa à…..”
“Thời đại này không biết bắt đầu từ lúc nào lại thịnh hành kiểu nuôi trai bao vậy……”
……
Những người qua lại đều chỉ chỉ trỏ trỏ, Dương Hiên không muốn để tâm, nhìn qua lớp kính thấy thang máy đang từ từ cuộn xuống, ánh mắt chợt sáng lên.
Nghe thấy Dương Hiên còn là một kẻ trai bao bám váy đàn bà, Dư Đại Dũng càng nhìn với con mắt coi thường hơn.
“Xem ra loại chó vô liêm sỉ đuổi cũng không đi, gọi bảo vệ đến đây.”
Dư Đại Dũng lấy điện thoại ra, thao tác gì đó, rồi nói với Dương Hiên bằng giọng mỉa mai: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên tự mình cút khỏi đây, nếu không bảo vệ đến, anh vẫn mặt dày không đi thì sẽ bị ăn đòn đó.”
Dương Hiên vẫn đứng sừng sững ở đó, im lặng không nói gì.
Lúc này, cửa tự động mở, hơn mười bảo vệ chạy ra và phía sau là một cô gái xinh đẹp gợi cảm với thân hình cao ráo, mặc đồng phục màu xám tro, đi giày cao gót cùng tất lưới đen.
“Dư Tổng, anh nói có kẻ gây chuyện ở đâu vậy?”
Khi bảo vệ nhìn thấy Dương Hiên cũng đã bao vây lại, khiến Dư Đại Dũng không hề chú ý đến cô gái đi theo phía sau.
Dư Đại Dũng hất mặt ra hiệu người gây chuyện chính là Dương Hiên, hắn cảm thấy phiền toái mà xua tay, “Mau giải quyết đi, chủ tịch mới sắp đến rồi đấy.”
Đám bảo vệ bao vây quanh Dương Hiên, nhìn chằm chằm như hổ đói, đang định ra tay thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của một cô gái.
“Tôi xin lỗi, chủ tịch, tôi đã đến muộn.”
————————-