-
Chương 11-15
Chương 11: Anh không đền nổi đâu
Những người khác đều sững sờ, có ai rủ anh hả?
Diêu Lệ Lệ lầm bầm một câu: “Thứ không biết xấu hổ”.
Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không biết vì sao cô lại cảm thấy Lý Dục Thần không tầm thường, nhưng cụ thể không tầm thường ở chỗ nào, cô lại không nói ra được.
“Ai rủ cậu đi chung thế? Đồ mặt dày”, Chu Húc lạnh lùng nói.
Diêu Lệ Lệ bảo: “Đúng đó, Đinh Hương là bạn học của tôi, nhóm anh Trương nể tình nên mới rủ cô ấy đi cùng, còn anh là ai hả?”
Trương Nhất Bình cười không nói gì.
Đinh Hương hơi xấu hổ: “Hay là thôi đi”.
Lâm Mộng Đình lên tiếng: “Được rồi, một là đi chung với nhau, hai là giải tán, đi chơi còn phân chia đẳng cấp gì chứ”.
Lý Dục Thần nhìn cô, nói bụng, cô vợ chưa cưới này có vẻ cũng tạm ổn.
Thấy Lâm Mộng Đình lên tiếng, Trương Nhất Bình cũng rộng lượng nói: “Không sao đâu, cứ đi chung đi”.
Anh ta liếc mắt ra hiệu cho Chu Húc, sau đó nói với Mã Sơn: “Cho chúng tôi một phòng lớn nhất nhé”.
“Được thôi”, Mã Sơn búng tay một cái.
Trương Nhất Bình khá nổi tiếng trong giới của thế hệ thứ hai ở thành phố Hòa, trước đây cũng đã từng đến quán bar, nhưng đều do bà chủ là chị Na đích thân sắp xếp, anh ta rất ít đến trực tiếp mà không gọi điện trước.
Và cả cô cả nhà họ Lâm nữa, đây chính là nhân vật dù bình thường có đưa kiệu tám người khiêng tới cũng không mời được.
Mã Sơn cảm thấy Lý Dục Thần rất có phúc, ngày đầu đến đây đã gặp được quý nhân đẳng cấp này.
Mặc dù họ coi thường Lý Dục Thần, nhưng như thế thì đã sao?
Thân phận rõ rành rành ra đó, đừng nói là Lý Dục Thần chưa có việc làm, ngay cả người giám đốc là anh ta đây cũng chẳng là cái thá gì trong mắt họ cả.
Ngộ nhỡ họ có hứng giới thiệu cho Lý Dục Thần một công việc, giới thiệu bừa một việc nào đó thôi cũng tốt hơn nhiều so với làm nhân viên phục vụ ở quán bar.
Sau khi chuẩn bị phòng, Mã Sơn đã có việc rời đi.
Trương Nhất Bình muốn theo đuổi Lâm Mộng Đình, đây là mục đích chính của họ trong buổi đi chơi ngày hôm nay.
Nhưng Lâm Mộng Đình liên tục lôi kéo Đinh Hương nói chuyện, hai người họ chẳng có cơ hội nào.
Còn Chu Húc, kể từ khi gặp Đinh Hương, anh ta cứ như dính bùa mê thuốc lú, mắt nhìn đăm đăm vào cô ấy.
Anh ta đưa ra đề nghị, hôm nay có bạn mới, kêu gọi mọi người kết bạn Wechat với nhau.
Mục tiêu của anh ta dĩ nhiên là Đinh Hương, nhưng để không rõ ràng quá, anh ta đi tới chỗ Lý Dục Thần trước: “Người anh em, kết bạn Wechat nhé”.
“Wechat là gì thế?”, Lý Dục Thần hỏi.
Những người khác đều sửng sốt.
“Người anh em đang nói đùa gì vậy, đừng nói đến cả Wechat mà anh cũng không biết đấy nhé?”, khoé miệng Chu Húc cong lên, anh ta có vẻ khá mong đợi.
Đinh Hương vội vàng giải thích giúp Lý Dục Thần: “Anh Dục Thần mới từ trên núi xuống…”
Cô ấy còn chưa nói hết lời, vẻ khinh thường trên mặt mọi người đã hiện rõ hơn.
“Hoá ra là một tên nhà quê từ trên núi xuống”, Diêu Lệ Lệ mỉa mai một câu.
Trương Nhất Bình giả vờ hào phóng ngồi xuống cạnh Lý Dục Thần: “Không sao, ai mà chẳng có lần đầu tiên. Nào, lấy điện thoại ra đây, để tôi dạy cậu cách dùng Wechat cho”.
Lý Dục Thần lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Ồ wow!”, giọng nói phô trương của Chu Húc vang lên: “Nokia! Ha ha, không ngờ vẫn còn người dùng Nokia cơ đấy!”
Một tràng tiếng cười to vang lên trong phòng VIP.
Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng không nhịn cười được, cô không có ác ý, chẳng qua không thể tưởng tượng ra được trong những năm qua anh thanh niên đã sống với chiếc điện thoại Nokia kia bằng cách nào thôi.
Thôn làng ở vùng núi xa xôi thế nào thì cũng phải phổ cập điện thoại thông minh rồi chứ.
Trương Nhất Bình nhìn chiếc điện thoại: “Người anh em, cái này thì tôi không giúp cậu được rồi. Hay là thế này đi, cậu hát cho chúng tôi nghe một bài, tôi sẽ tặng cậu điện thoại mới, nhé?”
Nói xong anh ta cười phá lên.
Chu Húc càng hào hứng hơn: “Đúng nhỉ, hát đi, hát mấy bài hát trên núi các cậu ấy, tôi cũng mua điện thoại mới cho cậu, loại mới nhất luôn, cái cũ này vứt đi được rồi đó”.
Anh ta cầm lấy điện thoại của Lý Dục Thần, làm bộ định ném đi.
Lý Dục Thần lập tức giật lại điện thoại, động tác nhanh như chớp, Chu Húc hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Anh mà làm hỏng là không đền nổi đâu”.
Chu Húc phì cười: “Ha ha, cái điện thoại cũ rích này á, cậu ta bảo tôi không đền nổi kìa, ha ha ha”.
Những người khác cũng cười hùa theo.
Trương Nhất Bình vỗ vai Lý Dục Thần: “Này người anh em, hôm nay cậu chính là thú vui của chúng tôi đấy”.
Đinh Hương nhìn mọi người cười nhạo Lý Dục Thần, sốt ruột đến mức ứa nước mắt.
Lâm Mộng Đình không chịu được nữa: “Thôi được rồi, có muốn chơi nữa không hả, không chơi thì giải tán hết đi”.
Lúc này bỗng vang lên một tiếng “rầm”, cửa phòng VIP được mở ra, một gã đầu trọc xăm mình bước vào, theo sau gã ta còn có hai tên đàn em.
“Ồ, náo nhiệt nhỉ!”
Gã đầu trọc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Đinh Hương, gã ta cười xấu xa nói: “Này người đẹp bé bỏng, đi với anh nha, anh sẽ cho em bao lì xì thật dày”.
“Mày là ai vậy?”
Chu Húc đang rầu vì không có cơ hội thể hiện trước mặt Đinh Hương, anh ta đứng dậy chỉ tay vào mặt gã đầu trọc chất vấn.
Gã ta cười khẩy, nhẹ nhàng đẩy ngón tay của Chu Húc ra: “Thằng nhóc con, tao khuyên mày tốt nhất là đừng nên lo chuyện bao đồng”.
“Lo chuyện bao đồng gì chứ? Đây là phòng riêng của tụi tao, mày xông vào làm gì hả? Mày là ai?”, Chu Húc tiếp tục chỉ vào mặt gã đầu trọc: “Cút đi, cút ra ngoài ngay cho tao!”
Gã đầu trọc đột nhiên đưa tay túm lấy ngón tay Chu Húc rồi bẻ một phát.
Chu Húc “úi” một tiếng, đau đến mức nghiêng người quỳ xuống dưới đất.
“Oắt con, tao ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt đấy”, gã đầu trọc nhìn Chu Húc từ trên cao xuống: “Tao là ai đúng không?”
“Chát”, gã ta tát thẳng vào mặt Chu Húc một cái bạt tai thật mạnh.
“Á!”, Diêu Lệ Lệ và Trương Khiết hoảng sợ hét toáng lên.
Chu Húc quỳ dưới đất, ngón tay còn đang bị gã đầu trọc giữ chặt, chỉ cần giãy giụa nhẹ thôi là sẽ đau vô cùng.
“Tao là ai à? Bảo tao cút đúng không?”
“Chát”, gã đầu trọc lại tát thêm một bạt tai.
Mặt của Chu Húc đã sưng nhẹ.
Trong phòng VIP, ngoại trừ Lý Dục Thần, tất cả mọi người đều sững sờ.
Những cậu ấm cô chiêu này sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, đã bao giờ gặp những cảnh tượng như thế này đâu.
Lý Dục Thần không ngờ gã đầu trọc lại kiêu ngạo đến mức đi thẳng vào phòng riêng của người khác để tìm người, bây giờ muốn dẫn Đinh Hương đi thì cũng đã muộn rồi.
Chương 12: Không đáng
Với lại anh mà đi, người ta còn sẽ cho rằng anh dễ bắt nạt, rất có thể sau này phiền phức sẽ tới không dứt, nhất là Mã Sơn, ngày tháng anh ta làm việc ở đây có lẽ sẽ không được thoải mái.
Vậy nên cách giải quyết ổn thoả mọi chuyện đó là đánh cho người ta phải chịu phục.
Nhưng Lý Dục Thần lại không hề nhúc nhích, anh muốn xem xem người ở thế tục sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, ví dụ như cậu ấm Trương Nhất Bình này, cả cô cả nhà họ Lâm Lâm Mộng Đình này nữa.
Trương Nhất Bình biết mình không thể không ra mặt.
Dù sao anh ta cũng là người có kinh nghiệm, anh ta vẫn rất bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế sofa, nói với gã đầu trọc.
“Người anh em này, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng anh xông vào phòng riêng của tôi đòi cướp người, còn đánh anh em của tôi nữa, như vậy hơi quá đáng thì phải?”
“Mẹ nó, mày là ai hả?”, gã đầu trọc lạnh lùng nhìn Trương Nhất Bình.
“Tôi tên là Trương Nhất Bình, bố tôi là Trương Căn Mậu, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh. Mọi người đều đi chơi cả, anh nể mặt mà thả người anh em của tôi ra đi, chuyện hôm nay sẽ coi như chưa xảy ra”.
“Coi như chưa xảy ra?”, một tay gã đầu trọc giữ chặt ngón tay Chu Húc không chịu buông, tay còn lại sờ lên đầu trọc của mình: “Trương Nhất Bình, Trương Căn Mậu… Tập đoàn Vĩnh Thanh…”
Gã ta nói lẩm bẩm.
“Cậu Trương của tập đoàn Vĩnh Thanh đúng không? Được, tôi sẽ nể mặt cậu”.
Cuối cùng gã ta cũng chịu thả tay Chu Húc ra.
Chu Húc ôm ngón tay lùi lại đến bên cạnh Trương Nhất Bình, căm tức nhìn gã đầu trọc nhưng lại không dám nói gì.
Ngay khi tất cả mọi người đều tưởng chuyện này đã qua, gã đầu trọc chỉ vào Đinh Hương, nói.
“Tôi có thể thả người anh em của cậu, nhưng cô gái này thì tôi phải đưa đi”.
Trương Nhất Bình nhíu mày.
Anh ta không muốn đắc tội gã côn đồ này vì một người vừa mới gặp không lâu, nhưng thấy Lâm Mộng Đình nắm chặt tay Đinh Hương như có ý bảo vệ, anh ta quyết định làm anh hùng một lần.
“Không được, cô ấy là bạn tôi, anh không thể đưa đi”.
“Hơ, ra dáng đàn ông đấy! Rất ra dáng đàn ông!”, gã đầu trọc giơ ngón cái lên với Trương Nhất Bình: “Tôi nể mặt cậu, nhưng người khác có cho hay không thì tôi không biết đâu”.
Nói xong, gã ta quay lưng đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Lệ Lệ vỗ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết, sao lại gặp phải loại người này nhỉ, vẫn nhờ anh Trương lợi hại, có thể diện, vừa báo gia thế đã doạ cho gã ta sợ chạy mất dạng”.
Trương Nhất Bình cũng rất tự hào, anh ta cười ngồi lại xuống ghế sofa, hời hợt đáp: “Chỉ là một gã côn đồ thôi mà”.
Chu Húc bị ăn tát, đương nhiên không thể vui nổi, anh ta nói với giọng căm hận: “Tôi phải tìm người dạy cho gã ta một bài học mới được”.
Trương Nhất Bình bảo: “Đừng chấp nhặt với loại người này, cậu cứ coi như là bị chó cắn đi, uống rượu thôi nào”.
Chu Húc uống hai hớp rượu vẫn chưa hả giận, trông thấy Lý Dục Thần điềm nhiên ngồi một bên, càng nhìn càng thấy giận, bèn giơ ly lên rồi đặt mạnh xuống bàn.
“Mẹ nó, hôm nay gặp phải hạng người thấp kém, bảo sao lại xui xẻo đến thế”.
Lý Dục Thần biết anh ta đang nói mình, anh cũng không so đo.
Anh tin rằng gã đầu trọc sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, để xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thể diện của anh Trương này có còn tác dụng nữa hay không.
Vừa nghĩ thế, cửa phòng VIP lại được mở ra lần nữa.
“Thể diện của cậu Trương đó lớn thế à, tôi muốn đưa một người đi cũng không được sao?”
Cùng với tiếng nói chuyện, một người khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước vào, ông ta ưỡn cái bụng bự, mặt bóng dầu, có một vết sẹo dài từ cằm xuống đến cổ, khi nói vết sẹo chuyển động theo trông như một con rết còn sống.
Phía sau ông ta, ngoài gã đầu trọc xăm mình thì còn hai người khác nữa, họ cao ráo, không hề giống côn đồ chút nào.
Vừa nhìn thấy ông ta, Trương Nhất Bình lập tức thay đổi sắc mặt, gọi: “Tổng giám đốc Lưu!”
“Ồ, thì ra là cậu Trương của Vĩnh Thanh à, nếu biết trước cậu đang ở đây, tôi đã ghé qua mời rượu rồi”.
Lão mặt sẹo cầm một chai rượu trên bàn lên xem: “Át Bích à, rượu này được đó, đáng tiếc là rượu của phụ nữ, uống không đủ đô. Này, Báo Tử, đi lấy rượu của tôi sang đây”.
Gã đầu trọc đáp “vâng” một tiếng rồi đi ra ngoài, không lâu sau đã đem một chai rượu Mao Đài vào.
Lão mặt sẹo cầm lấy chai rượu Mao Đài rót vào hai ly, một ly cho mình, ly còn lại đưa cho Trương Nhất Bình.
“Không có rượu Tây như của cậu, nhưng loại này ngon lắm, đàn ông phải uống cái này. Nào, cậu Trương, tôi mời cậu một ly”.
Trương Nhất Bình hơi do dự.
Người trước mặt này tên là Lưu Hồng Vũ, có biệt hiệu là Lưu mặt sẹo, ông ta kinh doanh trong lĩnh vực hậu cần và cũng có hợp tác với tập đoàn Vĩnh Thanh.
Ông ta từng là một tay xã hội đen, địa bàn hậu cần trong tay đều giành được nhờ việc đánh đấm.
Xét về khối lượng tài sản, ông ta không là gì so với Vĩnh Thanh.
Nhưng người này rất khó đối phó, lòng dạ độc ác, ngay cả bố của Trương Nhất Bình, Trương Căn Mậu cũng không dám tự tiện dây vào.
“Tổng giám đốc Lưu, tôi không uống rượu mạnh”, Trương Nhất Bình từ chối.
Lưu Hồng Vũ lập tức sầm mặt lại: “Sao nào, cậu không nể mặt tôi à?”
“Không, không phải”.
“Không phải thì uống đi nào!”
Trương Nhất Bình biết ly rượu này không uống không được, anh ta chỉ mong uống xong ly rượu này, Lưu mặt sẹo sẽ nhanh chóng rời đi, anh ta không muốn ở chung phòng với loại người này một phút nào cả.
“Được, tôi uống”.
Trương Nhất Bình cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
“Đấy, như thế mới đúng chứ!”
Lưu Hồng Vũ nhìn anh ta uống hết rượu, sau đó nhìn về phía mấy cô gái đang ngồi trên sofa.
Ông ta đảo mắt nhìn Đinh Hương và Lâm Mộng Đình một lúc, cười ha hả nói.
“Cậu Trương có phúc thật đó, mấy cô em xinh xắn thế này, cho tôi một em được không?”
Trương Nhất Bình sầm mặt: “Tổng giám đốc Lưu, họ đều là bạn của tôi”.
“Bạn thì tốt quá rồi, tôi và cậu Trương đây cũng là bạn mà. Bạn của bạn mình, mọi người chơi chung với nhau được mà, ha ha ha”.
“Tổng giám đốc Lưu, thế này không được”.
Lưu Hồng Vũ xụ mặt: “Thằng nhóc họ Trương này, cậu đi về nhà mà hỏi bố cậu xem ông ta có dám uống rượu của tôi không, vậy mà cậu không chịu nể mặt tôi à? Cút đi!”
Trương Nhất Bình khẽ run rẩy, không dám nói nữa.
Anh ta biết rõ, nếu tiếp tục nói thêm gì nữa, kết cục của anh ta rất có thể sẽ giống như Chu Húc.
Vì một cô gái mới gặp không lâu, không đáng.
Lưu Hồng Vũ cười khẩy một tiếng rồi bước tới trước mặt Đinh Hương và Lâm Mộng Đình. Ông ta nhìn Đinh Hương, rồi lại nhìn sang Lâm Mộng Đình, như thể đang rất phân vân.
Chương 13: Cho ông một cơ hội
Cuối cùng ông ta cũng đưa ra quyết định, quay qua nói với Đinh Hương: “Tôi thích kiểu trong sáng này hơn, này cô bé xinh xắn, đi theo tôi nhé?”
Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương ra sau lưng mình, đứng thẳng lưng nói: “Cô ấy không thể đi theo ông”.
“Cô ấy không đi thì là cô đi đúng không?”, Lưu Hồng Vũ cười khằng khặc.
“Tổng giám đốc Lưu…”
Trương Nhất Bình lên tiếng, định nói ra thân phận của Lâm Mộng Đình.
Anh ta tin rằng dù Lưu Hồng Vũ có to gan đến đâu thì cũng không dám động vào cô cả nhà họ Lâm.
Nhưng anh ta còn chưa nói ra miệng, Lưu Hồng Vũ đã giơ tay tát cho anh ta một bạt tai.
Trương Nhất Bình cảm thấy tai mình ù ù, mặt đau rát.
“Cậu mà nói tiếp nữa, tôi đánh cậu tàn phế luôn đấy!”, Lưu Hồng Vũ cảnh cáo.
Trương Nhất Bình còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vết sẹo đáng sợ trên cằm Lưu Hồng Vũ, anh ta lại không dám.
Lưu Hồng Vũ cười mỉa mai, nói với gã đầu trọc: “Báo Tử, đưa cả hai cô nàng này đi luôn”.
Gã đầu trọc đáp lời rồi dẫn đàn em đi tới, vừa định tóm lấy Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.
Bỗng có người lên tiếng.
“Các ông đưa đi được à?”
Lưu Hồng Vũ xoay người lại, bây giờ mới chú ý đến còn một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi ở góc ghế sofa.
Lúc này, chàng thanh niên chậm rãi đứng dậy, bước chầm chậm lại gần ông ta.
“Tôi cho ông một cơ hội, bây giờ quỳ xuống dập đầu với mỗi người ở đây một cái, chuyện này sẽ coi như xong”.
Thanh niên từ tốn nói một câu.
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Dục Thần như đang nhìn một thằng ngốc.
“Đệch, Lý Dục Thần, cậu bị điên hả, chuyện này đến cả anh Trương còn không giải quyết được thì cậu làm được gì chứ? Cậu muốn hại chết chúng tôi hả?”, Chu Húc mắng.
Diêu Lệ Lệ cũng nói hùa: “Đúng đó, anh điên rồi sao, đừng làm liên luỵ đến chúng tôi”.
Trương Nhất Bình cũng muốn mắng.
Mục tiêu của Lưu Hồng Vũ là Đinh Hương và Lâm Mộng Đình, mà chỉ cần Lâm Mộng Đình tự giới thiệu bản thân, chắc chắn ông ta sẽ không dám động vào cô.
Còn Đinh Hương thì có liên quan gì đến họ chứ?
Đáng lẽ chỉ mất chút thể diện thôi, nhưng Lý Dục Thần nói ra những lời này chọc giận Lưu Hồng Vũ, rất có thể họ sẽ mất mạng luôn.
“Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi không quen thằng nhóc này, cậu ta không có quan hệ gì với chúng tôi cả”, Trương Nhất Bình vội vàng phủi sạch quan hệ.
Vốn dĩ Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy Lý Dục Thần nói như vậy chẳng phải cách hay để giải quyết vấn đề, nhưng Trương Nhất Bình khiến cô rất thất vọng.
“Lý Dục Thần, anh đừng qua đây, chuyện này cứ để tôi giải quyết cho”.
Lâm Mộng Đình nghĩ, khi nào cần thiết sẽ công khai thân phận, nói ra tên của ông nội.
Nhưng dường như Lý Dục Thần không chịu nghe, anh cười nói với cô: “Không cần đâu, cô giúp tôi chăm sóc cho Đinh Hương là được rồi”.
Anh bước tới chỗ đối diện Lưu Hồng Vũ, chắn trước mặt Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.
Lưu Hồng Vũ lạnh lùng nhìn anh: “Mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Lý Dục Thần trả lời: “Tôi không biết, tôi chỉ biết là nếu ông không mau chóng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, chân của ông sẽ không còn nữa đâu”.
“Mày muốn chết hả!”
Gã đầu trọc bên cạnh Lưu Hồng Vũ xông lên, vung cánh tay cơ bắp cuồn cuộn đấm về phía Lý Dục Thần.
Trong phòng vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, tất cả mọi người đều nghĩ Lý Dục Thần xong đời rồi.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên bắt lấy nắm đấm của gã đầu trọc.
Gã đầu trọc cố sức vùng vẫy mấy lần, nắm đấm cứ như bị kìm sắt kẹp chặt, dù gã ta có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được.
Lý Dục Thần đẩy nhẹ ra, gã ta đã bay ngược về sau đâm sầm vào bàn trà.
Những chai rượu và ly trên bàn đều vỡ tan tành.
Đám người Trương Nhất Bình há hốc mồm.
Lưu Hồng Vũ híp mắt lại: “Nhóc con, hoá ra mày biết võ, thảo nào lại ngông cuồng như thế”.
Ông ta phất tay lên, hai tên vệ sĩ đằng sau tiến lên một bước.
Gã đầu trọc vừa ngã xuống đất cũng bò dậy đứng chung với hai tên vệ sĩ kia, cả ba người bao vây Lý Dục Thần.
Lâm Mộng Đình không nhịn được nữa mà lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận nhé, họ nhiều người”.
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Lâm Mộng Đình, Trương Nhất Bình cảm thấy ghen tị, lúc này chỉ ước gì Lý Dục Thần bị đánh chết luôn tại chỗ.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy một giọng nói quyến rũ vang lên từ ngoài cửa.
“Là ai to gan thế, dám đến Lam Kiều gây sự luôn cơ?”
Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, chị ta mặc một bộ sườn xám bó sát bằng vải the hương vân, dáng người chỗ lồi chỗ lõm, đầy đặn gợi cảm, vòng eo uốn éo như rắn, toàn thân toát ra khí chất trưởng thành như quả đào chín mọng, mỗi bước đi đều toát ra vẻ quyến rũ khiến đàn ông say mê.
Mã Sơn đi theo bên cạnh chị ta, cầm một cái ống thép dài một mét trong tay.
Đằng sau họ còn có mấy nhân viên bảo vệ.
Khi họ đi vào, ngoài cửa bắt đầu có người vây lại xem.
“Đây là ai vậy?”, Chu Húc nhỏ giọng hỏi.
“Chị ta là Châu Na, bà chủ của quán bar Lam Kiều, mọi người đều gọi chị ta là chị Na. Trong giới thượng lưu ở thành phố Hòa chúng ta không ai không biết chị ta”, Trương Nhất Bình nói nhỏ: “Nghe nói có rất nhiều đại gia ở thành phố Hòa quỳ dưới váy chị ta đấy”.
“Ồ, đây không phải tổng giám đốc Lưu sao?”, Châu Na cười tươi rói: “Ngọn gió nào thổi ông đến đây thế?”
Nhìn thấy Châu Na đến, Lưu Hồng Vũ cười hề hề.
“Chị Na, cô nói xem tôi tiêu tiền ở chỗ cô, có bao giờ keo kiệt đâu chứ, kết quả muốn chơi một cô em cũng chẳng được. Hay là thế này đi, tôi không cần cô em này nữa, cô ngủ với tôi một đêm, chuyện này coi như qua”.
Vẻ chán ghét thoáng qua trong mắt Châu Na, nhưng ngoài mặt chị ta vẫn cười thật tươi.
“Tổng giám đốc Lưu, tôi đã từng này tuổi rồi, đâu còn tốt như các em gái trẻ tuổi chứ. Thế này đi, đêm nay tôi mời khách, các cô gái ở đây ông muốn chọn ai tuỳ thích”.
“Có bao gồm cô ta không?”, Lưu Hồng Vũ chỉ vào Đinh Hương.
Châu Na nhìn thoáng qua Đinh Hương: “Cô ấy không phải nhân viên chỗ tôi, tôi không thể ép buộc được”.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ nhìn Châu Na.
“Tổng giám đốc Lưu, ông vẫn nên chọn người khác thì hơn, nếu không có ai vừa ý, tôi sẽ điều động người từ chỗ khác đến, khi nào ông hài lòng mới thôi, ông thấy sao?”
Chương 14: Đánh rắn phải đánh cho chết, đánh người phải đánh cho phục
“Chị Na rộng rãi thật đấy!”, Lưu Hồng Vũ giơ ngón cái lên với Châu Na: “Nhưng mà ấy, Lưu Hồng Vũ tôi đây bướng bỉnh lắm, chỉ thích cô bé này thôi, không làm thịt cô ta được thì tôi cũng ăn không ngon, ngủ không yên. Chị Na, cô dạy tôi với, tôi phải làm sao đây?”
“Tổng giám đốc muốn sao?”
Lưu Hồng Vũ nhìn Châu Na không chút kiêng dè: “Tôi vẫn giữ câu nói ấy, nếu cô đồng ý thay cô ta, tôi nhất định sẽ hài lòng”.
“Nếu tôi nói không thì sao?”, Châu Na thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi.
Lưu Hồng Vũ cười hề hề: “Còn một cách khác nữa, chuyển cổ phần quán bar của cô cho tôi, quán này để tôi kinh doanh, tất nhiên tôi sẽ cho cô một cái giá tốt”.
Châu Na ngẩn ra, sau đó lập tức cười khanh khách.
Nụ cười này của chị ta tựa nhành hoa rung rinh trước gió, khiến những người đàn ông xung quanh nhìn thấy đều rung động.
“Thì ra tổng giám đốc Lưu để mắt đến cái quán nhỏ này của tôi. Được, tôi không có ý kiến. Nhưng tổng giám đốc Lưu ông đây cũng biết, quán bar này không phải của một mình tôi. Thế này đi, để tôi gọi điện cho chú Minh, nếu chú ấy đồng ý, tôi sẽ không có vấn đề”.
Vừa nghe đến chú Minh, mặt Lưu Hồng Vũ đã biến sắc, ông ta cười xoà: “Chị Na, tôi chỉ đùa thôi, ha ha ha, thôi được rồi, chuyện hôm nay coi như xong xuôi, chúng ta đi thôi”.
Họ đang định đi.
Thì chợt nghe thấy có người nói từ phía sau lưng: “Ông đi được hả?”
Người nói chính là Lý Dục Thần.
Lưu Hồng Vũ quay người lại: “Mày muốn sao?”
“Quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, hoặc là để lại một cái chân”, Lý Dục Thần trả lời.
Lưu Hồng Vũ xoè hai bàn tay ra, nhún vai nhìn Châu Na: “Chị Na, cô thấy đấy, không phải là tôi không nể mặt cô đâu nhé”.
Châu Na khẽ cau mày.
Mã Sơn ở bên cạnh vội nói: “Chị Na, đây là người anh em của em, tên là Lý Dục Thần ạ”.
Châu Na gật đầu: “Hoá ra là anh em của Mã Sơn, được rồi, cậu coi như nể mặt tôi mà bỏ qua đi”.
Lý Dục Thần lại lạnh lùng hỏi vặn lại: “Tại sao tôi phải nể mặt chị?”
Châu Na sa sầm nét mặt: “Mã Sơn, có chuyện gì với người anh em này của cậu thế?”
Mã Sơn cũng không ngờ Lý Dục Thần sẽ nói như thế: “Dục Thần, bỏ qua chuyện hôm nay đi, em đưa Đinh Hương về trước đi”.
Lý Dục Thần nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, hiện tại em còn gọi anh một tiếng anh là vì lúc trước anh từng chiếu cố đến chúng em. Từ nhỏ em đã coi anh là một người đàn ông đội trời đạp đất, là anh hùng. Em nhớ anh từng nói sẽ không bao giờ để người khác bắt nạtvĐinh Hương. Bây giờ có người bắt nạt Đinh Hương, anh nói xem phải làm sao đây?”
Không phải Lý Dục Thần muốn ép buộc Mã Sơn, anh chỉ muốn biết Mã Sơn có còn là Mã Sơn của trước kia, có còn đáng để anh coi như anh em hay không thôi.
Ánh mắt Mã Sơn hơi phức tạp: “Người anh em, không phải do anh sợ, em không hiểu chuyện ở chỗ này đâu”.
Lý Dục Thần không nói lời nào, bỗng chốc tiến lên vả cái “chát” vào miệng Lưu Hồng Vũ.
Lưu Hồng Vũ không ngờ anh lại ra tay bất ngờ, không hề phòng bị, ngay cả vệ sĩ bên cạnh ông ta cũng ngơ ngác.
“Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì hả, giết nó cho tao!”, Lưu Hồng Vũ ra lệnh.
Mã Sơn biết không còn đường lui nữa, bèn cầm ống thép quơ ngang, hét lớn: “Để xem ai dám xông lên!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lưu Hồng Vũ ôm mặt, chỉ vào Châu Na: “Chị Na, cô muốn làm khó dễ tôi thật sao?”
Châu Na cũng nhíu chặt mày: “Mã Sơn…”
Mã Sơn đáp: “Chị Na, mấy năm nay chị có ơn với em, chỉ cần em còn sống, sau này em nhất định sẽ báo đáp chị. Em rất xin lỗi chị về chuyện ngày hôm nay”.
Dứt lời, anh ta vung ống thép lên đập thẳng vào đầu gã đầu trọc xăm mình, làm phát ra một tiếng “cốp”.
Lý Dục Thần mỉm cười gật đầu.
Được lắm, vẫn là Mã Sơn ấy.
Mã Sơn không sợ trời, không sợ đất, coi trọng nghĩa khí nhất ấy.
Khi Mã Sơn ra tay, Lý Dục Thần cũng hành động.
Anh nhấc chân lên đá vào đầu gối Lưu mặt sẹo.
Một tiếng xương gãy giòn giã vang lên, chân của Lưu Hồng Vũ đã bị gập ngược lại.
Cùng với tiếng la hét thê thảm, Lưu Hồng Vũ ngã xuống đất.
“Tôi đã cho ông cơ hội rồi mà”, Lý Dục Thần lắc đầu.
“Á…”, Lưu Hồng Vũ hét thảm thiết: “Gọi người! Mau gọi người! Gọi hết người tới cho tao, giết chết nó! Á…”
“Không thể để ông ta gọi người tới!”, Châu Na phản ứng rất nhanh.
Nhân viên bảo vệ lập tức đóng cửa lại.
Nhưng Lý Dục Thần lại bảo: “Cứ để ông ta gọi người đi”.
Nghe anh nói câu này, cuối cùng Trương Nhất Bình cũng có thể khẳng định người này là một kẻ điên.
Còn Chu Húc thì chỉ muốn cắn anh một phát chết tươi luôn.
Để Lưu mặt sẹo đi gọi người, thế chẳng phải là muốn chết à?
Châu Na khoanh hai tay trước ngực nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Cậu có biết Lưu mặt sẹo là ai không? Có bao nhiêu đàn em không vậy? Đợi ông ta gọi người tới, quán bar của tôi còn kinh doanh được nữa à?”
“Tôi nhớ lúc còn nhỏ, anh Mã Sơn thường dạy chúng tôi rằng, đánh rắn phải đánh cho chết, đánh người phải đánh cho phục”, Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Mã Sơn.
Châu Na ngây người, chị ta đã hiểu được phần nào đó.
Được Lý Dục Thần nói như thế, Mã Sơn cũng bắt đầu hăng hái: “Chị Na, chị yên tâm, chuyện hôm nay là của hai anh em bọn em, chắc chắn sẽ không làm liên luỵ đến quán bar đâu”.
Châu Na trừng Mã Sơn, cậu nói không liên luỵ là không liên luỵ được à.
Chị ta lập tức ra lệnh: “Đóng cửa, miễn phí cho tất cả khách đang ở đây, gửi thêm cho họ một tờ phiếu giảm giá”.
Một nhân viên bảo vệ rời đi, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, quán bar đột ngột đóng cửa khiến khách hàng đều vô cùng bất mãn.
Lý Dục Thần quay sang nói với Lâm Mộng Đình: “Các cô cũng đi đi, làm phiền cô chăm sóc cho Đinh Hương nhé”.
Lâm Mộng Đình im lặng gật đầu.
Lý Dục Thần lại dặn Đinh Hương: “Em ra ngoài đợi bọn anh nhé, nhớ phải đi cùng với cô Lâm đấy”.
Lâm Mộng Đình không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại phải nhấn mạnh bảo rằng Đinh Hương đi cùng với cô.
Trong lòng Lý Dục Thần cũng biết rõ thân phận của Lâm Mộng Đình, chỉ cần Đinh Hương đi theo cô thì nhất định sẽ an toàn.
Đinh Hương hết sức lo lắng nhưng vẫn đi theo Lâm Mộng Đình.
Mấy người đám Trương Nhất Bình cũng đi ra ngoài.
Nhân lúc này, vệ sĩ của Lưu Hồng Vũ đã báo tin với bên ngoài, người của họ đang trên đường đến đây.
Khi vệ sĩ nhắn tin, Châu Na có nhìn thấy.
Chị ta vốn định ngăn cản, nhưng nhớ lại câu nói vừa rồi của Lý Dục Thần, “Đánh rắn phải đánh cho chết, đánh người phải đánh cho phục”, đúng vậy, dù hôm nay không cho Lưu mặt sẹo gọi người, ông ta không phục thì sau này vẫn sẽ dẫn người đến báo thù.
Vậy cứ dứt khoát đánh ông ta đến khi nào phục mới thôi.
Nhưng Châu Na không cho rằng Lý Dục Thần và Mã Sơn có năng lực đó, chính chị ta cũng không thể làm được.
Nhưng có người có thể làm được.
Vì thế chị ta gửi tin nhắn cho chú Minh.
Ở thành phố Hòa cũng chỉ có chú Minh mới có thể khiến cho loại người như Lưu mặt sẹo chịu ngoan ngoãn.
…
Chương 15: Triêm Y Thập Bát Điệt
Không lâu sau đó, bên ngoài quán bar đã có mấy chiếc xe nhanh như tia chớp chạy đến, trong đó có hai chiếc xe con, một chiếc xe van.
Trên xe con có bốn người đi xuống, còn xe van thì đồng thời có mấy chục người xông ra, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí.
Nhóm người Trương Nhất Bình vừa khéo nhìn thấy khung cảnh này.
“Mẹ kiếp, họ định đánh nhau đấy à?”
“Là người của Lưu mặt sẹo”, trong mắt Trương Nhất Bình lộ vẻ căm thù, không biết là đang căm thù Lưu Hồng Vũ khiến anh ta mất mặt hay là căm thù Lý Dục Thần.
…
Sau khi quán bar dọn dẹp xong, không gian đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Nhưng ai cũng biết phía sau sự yên tĩnh này là một cơn bão sắp kéo đến.
Một đám người xông vào trong quán bar, đi lên phòng VIP trên tầng hai.
Lưu Hồng Vũ đang hầm hừ dưới đất nhìn thấy người đến thì lập tức lên tinh thần, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Xông lên, giết chết nó cho tao!”
Những người này đều cầm gậy hoặc dao phay, lập tức xông về phía Lý Dục Thần.
Mã Sơn quát to: “Muốn động vào anh em của tao thì bước qua xác tao trước!”
Anh ta giơ ống thép lên lao vào giữa đám người.
Anh ta xông trái đánh phải, liên tục đỡ đòn như đang ở chỗ không người.
Châu Na vô cùng ngạc nhiên, Mã Sơn đã đi theo chị ta rất nhiều năm, chị ta biết Mã Sơn đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi như thế.
Nhưng nhìn một lúc lại thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Mã Sơn có đánh nhau giỏi đến mấy cũng chỉ là một người bình thường, sau có thể một mình đánh với mấy chục người được?
Anh ta cũng chỉ có thể đối phó với một vài người trước mặt, còn những người khác có kẻ vòng tới sau lưng anh ta đánh lén, có kẻ tấn công Lý Dục Thần.
Mà kỳ lạ ở chỗ không hề thấy Lý Dục Thần cử động, nhưng những người xông tới trước mặt anh kẻ thì ngã nhào kẻ thì đổi hướng đánh, chẳng những không đánh trúng anh còn tự đánh vào người mình, giúp Mã Sơn giải quyết những kẻ sau lưng.
Châu Na quan sát rất lâu, nhìn thấy Lý Dục Thần từ đầu đến cuối vẫn ung dung đứng tại chỗ, khiến chị ta cảm thấy khó hiểu.
Người của Lưu Hồng Vũ nhanh chóng nằm đầy dưới đất.
Mã Sơn đỏ mặt, nổi trận lôi đình, thở hổn hển, đứng giữa phòng tựa như thiên thần.
Thật ra ngay cả Mã Sơn cũng không tin mình có thể chiến đấu với nhiều người như thế, anh ta biết chắc chắn Lý Dục Thần có giúp đỡ.
“Người anh em, không ngờ em học nghệ trong núi còn học được cả võ công lợi hại như thế”, Mã Sơn cười to: “Đã thật đấy! Lâu lắm rồi không được đánh sảng khoái như thế này. Nào, còn ai nữa không?!”
Lưu Hồng Vũ thật sự không tin vào mắt mình, nhiều người như thế đều bị đánh bại cả rồi ư?
Khi nhìn thấy sau lưng mình vẫn còn hai người, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Châu Na cũng chú ý đến hai người này.
Khi nãy lúc Mã Sơn đánh nhau, từ đầu đến cuối hai người này đều chưa từng ra tay.
Một người đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Mã Sơn.
Một người khác thì như đang ngồi thiền, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng lên.
“Hai người còn ngây ra đó làm gì, xông lên đi!”, Lưu Hồng Vũ hét to.
Lúc này hai người họ mới tiến lên.
Người đầu tiên đi về phía Mã Sơn, còn người trung niên như ngồi thiền khi nãy thì đi về phía Lý Dục Thần.
Người đi về phía Mã Sơn rút một con dao găm từ bên hông ra, không nói một lời, vừa xông lên đã đâm về phía sườn của Mã Sơn.
“Tới đây!”
Mã Sơn hô lên một tiếng, lách mình tránh thoát, sau đó giơ gậy đập xuống.
Hai người đánh nhau trong không gian phòng VIP chật chội.
Cách dùng dao của vệ sĩ rất hung hiểm, ra tay dứt khoát, mỗi chiêu đều có thể lấy mạng.
Còn Mã Sơn thì dùng gậy đánh rất khí thế.
Lý Dục Thần thấy Mã Sơn không có dấu hiệu sẽ thua mà còn càng đánh càng hăng thì yên tâm, tập trung sự chú ý vào người đang đi về phía mình.
Anh có thể nhìn ra đây là một cao thủ võ đạo.
Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói một lời.
Lưu Hồng Vũ hét to: “Sư phụ Hoàng, mau ra tay đánh nó tàn phế cho tôi, giữ mạng nó lại, tôi muốn từ từ giết chết nó”.
“Im miệng!”, sư phụ Hoàng thậm chí còn không quay đầu lại.
Lưu Hồng Vũ lập tức im lặng không nói gì nữa.
Việc này khiến Châu Na rất bất ngờ.
Chị ta vốn tưởng rằng sư phụ Hoàng là tay sai mà Lưu Hồng Vũ nuôi, dù có bỏ tiền thuê đến cũng không thể vô lễ với ông ta như thế được.
Sao Lưu Hồng Vũ trông có vẻ rất sợ ông ta?
Dường như phía sau còn che giấu điều gì đó.
Sư phụ Hoàng chắp tay với Lý Dục Thần: “Tại hạ là Hoàng Hải của phái Thiết Y, khi nãy thấy các hạ dùng chiêu Triêm Y Thập Bát Điệt khá thuần thục, không biết cậu là người của môn phái nào, là đệ tử của ai?”
Châu Na thầm sáng tỏ, thì ra là Triêm Y Thập Bát Điệt, chẳng trách…
Lý Dục Thần không khỏi thấy buồn cười, không ngờ người này lại tưởng pháp lực tiên gia là Triêm Y Thập Bát Điệt.
Triêm Y Thập Bát Điệt cần người khác đến gần, sau đó mượn nội lực và độ nhanh nhẹn khiến người đó ngã ra ngoài, là một cách sử dụng sức mạnh đòn bẩy.
Còn cái Lý Dục Thần học là pháp thuật của Thiên Đô, thần công Cửu Chuyển Huyền Nguyên, dù anh chưa đột phá Tiên Thiên nhưng muốn khiến mấy người bình thường bị ngã từ xa là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Phái Thiết Y…”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Chưa từng nghe nói tới”.
Hoàng Hải cho rằng Lý Dục Thần cố ý, làm gì có người luyện võ nào không biết đến phái Thiết Y: “Nhóc con, vậy tôi sẽ cho cậu được nhìn thấy Thập Bát Hoành Luyện của phái Thiết Yên”.
Dứt lời, cánh tay ông ta khẽ rung, quần áo trên người rách ra biến thành những mảnh vụn, bay lượn trên không trung như hoa tuyết.
Động tác này khiến những người trong phòng VIP trợn mắt há mồm.
Châu Na cũng thấy tim đập thình thịch, chị ta sợ rằng dù chú Minh có đến cũng không dẹp yên được chuyện này.
Lưu Hồng Vũ cười to: “Ranh con đã thấy chưa, đây chính là võ công đấy, mày chết chắc rồi!”
Lúc này, Mã Sơn đã dồn vệ sĩ kia đến góc. Trên người vệ sĩ đầy vết thương, chẳng mấy chốc đã không trụ được nữa, bị Mã Sơn dùng mấy gậy liên tiếp đánh ngã xuống đất.
Mã Sơn quay đầu, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Hải làm quần áo rách ra, anh ta thầm thấy kinh ngạc, sợ anh em của mình chịu thiệt nên lập tức xông tới.
“Để tôi so tài với ông trước!”
Dứt lời, anh ta giơ tay đập tới một gậy.
Hoàng Hải cũng không thèm tránh né, mặc cho gậy của Mã Sơn đánh lên ngực mình.
Một âm thanh nặng nề vang lên, cây gậy như đánh vào một tấm sắt bọc da, nó giật bắn lên, khiến cánh tay Mã Sơn tê dại.
“Mẹ kiếp, thật sự là Thiết Bố Sam!”
Mã Sơn hô lên một tiếng, nhặt một con dao găm từ dưới đất lên đâm thẳng về phía cổ họng của Hoàng Hải.
Hoàng Hải vẫn không động đậy.
Con dao đâm trúng cổ họng, mũi dao còn không đâm vào được dù là nửa phân.
Mã Sơn còn muốn thử lại nhưng đã bị Lý Dục Thần ngăn cản.
“Để em”.
Anh đi tới trước mặt Hoàng Hải.
“Không phải ông vừa nói tôi biết Triêm Y Thập Bát Điệt à, vậy tôi sẽ cho ông thấy Triêm Y Thập Bát Điệt của tôi phá Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của ông như thế nào”.
Anh vừa nói hết câu, Hoàng Hải đã bay ra xa.
Những người khác đều sững sờ, có ai rủ anh hả?
Diêu Lệ Lệ lầm bầm một câu: “Thứ không biết xấu hổ”.
Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không biết vì sao cô lại cảm thấy Lý Dục Thần không tầm thường, nhưng cụ thể không tầm thường ở chỗ nào, cô lại không nói ra được.
“Ai rủ cậu đi chung thế? Đồ mặt dày”, Chu Húc lạnh lùng nói.
Diêu Lệ Lệ bảo: “Đúng đó, Đinh Hương là bạn học của tôi, nhóm anh Trương nể tình nên mới rủ cô ấy đi cùng, còn anh là ai hả?”
Trương Nhất Bình cười không nói gì.
Đinh Hương hơi xấu hổ: “Hay là thôi đi”.
Lâm Mộng Đình lên tiếng: “Được rồi, một là đi chung với nhau, hai là giải tán, đi chơi còn phân chia đẳng cấp gì chứ”.
Lý Dục Thần nhìn cô, nói bụng, cô vợ chưa cưới này có vẻ cũng tạm ổn.
Thấy Lâm Mộng Đình lên tiếng, Trương Nhất Bình cũng rộng lượng nói: “Không sao đâu, cứ đi chung đi”.
Anh ta liếc mắt ra hiệu cho Chu Húc, sau đó nói với Mã Sơn: “Cho chúng tôi một phòng lớn nhất nhé”.
“Được thôi”, Mã Sơn búng tay một cái.
Trương Nhất Bình khá nổi tiếng trong giới của thế hệ thứ hai ở thành phố Hòa, trước đây cũng đã từng đến quán bar, nhưng đều do bà chủ là chị Na đích thân sắp xếp, anh ta rất ít đến trực tiếp mà không gọi điện trước.
Và cả cô cả nhà họ Lâm nữa, đây chính là nhân vật dù bình thường có đưa kiệu tám người khiêng tới cũng không mời được.
Mã Sơn cảm thấy Lý Dục Thần rất có phúc, ngày đầu đến đây đã gặp được quý nhân đẳng cấp này.
Mặc dù họ coi thường Lý Dục Thần, nhưng như thế thì đã sao?
Thân phận rõ rành rành ra đó, đừng nói là Lý Dục Thần chưa có việc làm, ngay cả người giám đốc là anh ta đây cũng chẳng là cái thá gì trong mắt họ cả.
Ngộ nhỡ họ có hứng giới thiệu cho Lý Dục Thần một công việc, giới thiệu bừa một việc nào đó thôi cũng tốt hơn nhiều so với làm nhân viên phục vụ ở quán bar.
Sau khi chuẩn bị phòng, Mã Sơn đã có việc rời đi.
Trương Nhất Bình muốn theo đuổi Lâm Mộng Đình, đây là mục đích chính của họ trong buổi đi chơi ngày hôm nay.
Nhưng Lâm Mộng Đình liên tục lôi kéo Đinh Hương nói chuyện, hai người họ chẳng có cơ hội nào.
Còn Chu Húc, kể từ khi gặp Đinh Hương, anh ta cứ như dính bùa mê thuốc lú, mắt nhìn đăm đăm vào cô ấy.
Anh ta đưa ra đề nghị, hôm nay có bạn mới, kêu gọi mọi người kết bạn Wechat với nhau.
Mục tiêu của anh ta dĩ nhiên là Đinh Hương, nhưng để không rõ ràng quá, anh ta đi tới chỗ Lý Dục Thần trước: “Người anh em, kết bạn Wechat nhé”.
“Wechat là gì thế?”, Lý Dục Thần hỏi.
Những người khác đều sửng sốt.
“Người anh em đang nói đùa gì vậy, đừng nói đến cả Wechat mà anh cũng không biết đấy nhé?”, khoé miệng Chu Húc cong lên, anh ta có vẻ khá mong đợi.
Đinh Hương vội vàng giải thích giúp Lý Dục Thần: “Anh Dục Thần mới từ trên núi xuống…”
Cô ấy còn chưa nói hết lời, vẻ khinh thường trên mặt mọi người đã hiện rõ hơn.
“Hoá ra là một tên nhà quê từ trên núi xuống”, Diêu Lệ Lệ mỉa mai một câu.
Trương Nhất Bình giả vờ hào phóng ngồi xuống cạnh Lý Dục Thần: “Không sao, ai mà chẳng có lần đầu tiên. Nào, lấy điện thoại ra đây, để tôi dạy cậu cách dùng Wechat cho”.
Lý Dục Thần lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Ồ wow!”, giọng nói phô trương của Chu Húc vang lên: “Nokia! Ha ha, không ngờ vẫn còn người dùng Nokia cơ đấy!”
Một tràng tiếng cười to vang lên trong phòng VIP.
Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng không nhịn cười được, cô không có ác ý, chẳng qua không thể tưởng tượng ra được trong những năm qua anh thanh niên đã sống với chiếc điện thoại Nokia kia bằng cách nào thôi.
Thôn làng ở vùng núi xa xôi thế nào thì cũng phải phổ cập điện thoại thông minh rồi chứ.
Trương Nhất Bình nhìn chiếc điện thoại: “Người anh em, cái này thì tôi không giúp cậu được rồi. Hay là thế này đi, cậu hát cho chúng tôi nghe một bài, tôi sẽ tặng cậu điện thoại mới, nhé?”
Nói xong anh ta cười phá lên.
Chu Húc càng hào hứng hơn: “Đúng nhỉ, hát đi, hát mấy bài hát trên núi các cậu ấy, tôi cũng mua điện thoại mới cho cậu, loại mới nhất luôn, cái cũ này vứt đi được rồi đó”.
Anh ta cầm lấy điện thoại của Lý Dục Thần, làm bộ định ném đi.
Lý Dục Thần lập tức giật lại điện thoại, động tác nhanh như chớp, Chu Húc hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Anh mà làm hỏng là không đền nổi đâu”.
Chu Húc phì cười: “Ha ha, cái điện thoại cũ rích này á, cậu ta bảo tôi không đền nổi kìa, ha ha ha”.
Những người khác cũng cười hùa theo.
Trương Nhất Bình vỗ vai Lý Dục Thần: “Này người anh em, hôm nay cậu chính là thú vui của chúng tôi đấy”.
Đinh Hương nhìn mọi người cười nhạo Lý Dục Thần, sốt ruột đến mức ứa nước mắt.
Lâm Mộng Đình không chịu được nữa: “Thôi được rồi, có muốn chơi nữa không hả, không chơi thì giải tán hết đi”.
Lúc này bỗng vang lên một tiếng “rầm”, cửa phòng VIP được mở ra, một gã đầu trọc xăm mình bước vào, theo sau gã ta còn có hai tên đàn em.
“Ồ, náo nhiệt nhỉ!”
Gã đầu trọc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Đinh Hương, gã ta cười xấu xa nói: “Này người đẹp bé bỏng, đi với anh nha, anh sẽ cho em bao lì xì thật dày”.
“Mày là ai vậy?”
Chu Húc đang rầu vì không có cơ hội thể hiện trước mặt Đinh Hương, anh ta đứng dậy chỉ tay vào mặt gã đầu trọc chất vấn.
Gã ta cười khẩy, nhẹ nhàng đẩy ngón tay của Chu Húc ra: “Thằng nhóc con, tao khuyên mày tốt nhất là đừng nên lo chuyện bao đồng”.
“Lo chuyện bao đồng gì chứ? Đây là phòng riêng của tụi tao, mày xông vào làm gì hả? Mày là ai?”, Chu Húc tiếp tục chỉ vào mặt gã đầu trọc: “Cút đi, cút ra ngoài ngay cho tao!”
Gã đầu trọc đột nhiên đưa tay túm lấy ngón tay Chu Húc rồi bẻ một phát.
Chu Húc “úi” một tiếng, đau đến mức nghiêng người quỳ xuống dưới đất.
“Oắt con, tao ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt đấy”, gã đầu trọc nhìn Chu Húc từ trên cao xuống: “Tao là ai đúng không?”
“Chát”, gã ta tát thẳng vào mặt Chu Húc một cái bạt tai thật mạnh.
“Á!”, Diêu Lệ Lệ và Trương Khiết hoảng sợ hét toáng lên.
Chu Húc quỳ dưới đất, ngón tay còn đang bị gã đầu trọc giữ chặt, chỉ cần giãy giụa nhẹ thôi là sẽ đau vô cùng.
“Tao là ai à? Bảo tao cút đúng không?”
“Chát”, gã đầu trọc lại tát thêm một bạt tai.
Mặt của Chu Húc đã sưng nhẹ.
Trong phòng VIP, ngoại trừ Lý Dục Thần, tất cả mọi người đều sững sờ.
Những cậu ấm cô chiêu này sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, đã bao giờ gặp những cảnh tượng như thế này đâu.
Lý Dục Thần không ngờ gã đầu trọc lại kiêu ngạo đến mức đi thẳng vào phòng riêng của người khác để tìm người, bây giờ muốn dẫn Đinh Hương đi thì cũng đã muộn rồi.
Chương 12: Không đáng
Với lại anh mà đi, người ta còn sẽ cho rằng anh dễ bắt nạt, rất có thể sau này phiền phức sẽ tới không dứt, nhất là Mã Sơn, ngày tháng anh ta làm việc ở đây có lẽ sẽ không được thoải mái.
Vậy nên cách giải quyết ổn thoả mọi chuyện đó là đánh cho người ta phải chịu phục.
Nhưng Lý Dục Thần lại không hề nhúc nhích, anh muốn xem xem người ở thế tục sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, ví dụ như cậu ấm Trương Nhất Bình này, cả cô cả nhà họ Lâm Lâm Mộng Đình này nữa.
Trương Nhất Bình biết mình không thể không ra mặt.
Dù sao anh ta cũng là người có kinh nghiệm, anh ta vẫn rất bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế sofa, nói với gã đầu trọc.
“Người anh em này, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng anh xông vào phòng riêng của tôi đòi cướp người, còn đánh anh em của tôi nữa, như vậy hơi quá đáng thì phải?”
“Mẹ nó, mày là ai hả?”, gã đầu trọc lạnh lùng nhìn Trương Nhất Bình.
“Tôi tên là Trương Nhất Bình, bố tôi là Trương Căn Mậu, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh. Mọi người đều đi chơi cả, anh nể mặt mà thả người anh em của tôi ra đi, chuyện hôm nay sẽ coi như chưa xảy ra”.
“Coi như chưa xảy ra?”, một tay gã đầu trọc giữ chặt ngón tay Chu Húc không chịu buông, tay còn lại sờ lên đầu trọc của mình: “Trương Nhất Bình, Trương Căn Mậu… Tập đoàn Vĩnh Thanh…”
Gã ta nói lẩm bẩm.
“Cậu Trương của tập đoàn Vĩnh Thanh đúng không? Được, tôi sẽ nể mặt cậu”.
Cuối cùng gã ta cũng chịu thả tay Chu Húc ra.
Chu Húc ôm ngón tay lùi lại đến bên cạnh Trương Nhất Bình, căm tức nhìn gã đầu trọc nhưng lại không dám nói gì.
Ngay khi tất cả mọi người đều tưởng chuyện này đã qua, gã đầu trọc chỉ vào Đinh Hương, nói.
“Tôi có thể thả người anh em của cậu, nhưng cô gái này thì tôi phải đưa đi”.
Trương Nhất Bình nhíu mày.
Anh ta không muốn đắc tội gã côn đồ này vì một người vừa mới gặp không lâu, nhưng thấy Lâm Mộng Đình nắm chặt tay Đinh Hương như có ý bảo vệ, anh ta quyết định làm anh hùng một lần.
“Không được, cô ấy là bạn tôi, anh không thể đưa đi”.
“Hơ, ra dáng đàn ông đấy! Rất ra dáng đàn ông!”, gã đầu trọc giơ ngón cái lên với Trương Nhất Bình: “Tôi nể mặt cậu, nhưng người khác có cho hay không thì tôi không biết đâu”.
Nói xong, gã ta quay lưng đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Lệ Lệ vỗ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết, sao lại gặp phải loại người này nhỉ, vẫn nhờ anh Trương lợi hại, có thể diện, vừa báo gia thế đã doạ cho gã ta sợ chạy mất dạng”.
Trương Nhất Bình cũng rất tự hào, anh ta cười ngồi lại xuống ghế sofa, hời hợt đáp: “Chỉ là một gã côn đồ thôi mà”.
Chu Húc bị ăn tát, đương nhiên không thể vui nổi, anh ta nói với giọng căm hận: “Tôi phải tìm người dạy cho gã ta một bài học mới được”.
Trương Nhất Bình bảo: “Đừng chấp nhặt với loại người này, cậu cứ coi như là bị chó cắn đi, uống rượu thôi nào”.
Chu Húc uống hai hớp rượu vẫn chưa hả giận, trông thấy Lý Dục Thần điềm nhiên ngồi một bên, càng nhìn càng thấy giận, bèn giơ ly lên rồi đặt mạnh xuống bàn.
“Mẹ nó, hôm nay gặp phải hạng người thấp kém, bảo sao lại xui xẻo đến thế”.
Lý Dục Thần biết anh ta đang nói mình, anh cũng không so đo.
Anh tin rằng gã đầu trọc sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, để xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thể diện của anh Trương này có còn tác dụng nữa hay không.
Vừa nghĩ thế, cửa phòng VIP lại được mở ra lần nữa.
“Thể diện của cậu Trương đó lớn thế à, tôi muốn đưa một người đi cũng không được sao?”
Cùng với tiếng nói chuyện, một người khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước vào, ông ta ưỡn cái bụng bự, mặt bóng dầu, có một vết sẹo dài từ cằm xuống đến cổ, khi nói vết sẹo chuyển động theo trông như một con rết còn sống.
Phía sau ông ta, ngoài gã đầu trọc xăm mình thì còn hai người khác nữa, họ cao ráo, không hề giống côn đồ chút nào.
Vừa nhìn thấy ông ta, Trương Nhất Bình lập tức thay đổi sắc mặt, gọi: “Tổng giám đốc Lưu!”
“Ồ, thì ra là cậu Trương của Vĩnh Thanh à, nếu biết trước cậu đang ở đây, tôi đã ghé qua mời rượu rồi”.
Lão mặt sẹo cầm một chai rượu trên bàn lên xem: “Át Bích à, rượu này được đó, đáng tiếc là rượu của phụ nữ, uống không đủ đô. Này, Báo Tử, đi lấy rượu của tôi sang đây”.
Gã đầu trọc đáp “vâng” một tiếng rồi đi ra ngoài, không lâu sau đã đem một chai rượu Mao Đài vào.
Lão mặt sẹo cầm lấy chai rượu Mao Đài rót vào hai ly, một ly cho mình, ly còn lại đưa cho Trương Nhất Bình.
“Không có rượu Tây như của cậu, nhưng loại này ngon lắm, đàn ông phải uống cái này. Nào, cậu Trương, tôi mời cậu một ly”.
Trương Nhất Bình hơi do dự.
Người trước mặt này tên là Lưu Hồng Vũ, có biệt hiệu là Lưu mặt sẹo, ông ta kinh doanh trong lĩnh vực hậu cần và cũng có hợp tác với tập đoàn Vĩnh Thanh.
Ông ta từng là một tay xã hội đen, địa bàn hậu cần trong tay đều giành được nhờ việc đánh đấm.
Xét về khối lượng tài sản, ông ta không là gì so với Vĩnh Thanh.
Nhưng người này rất khó đối phó, lòng dạ độc ác, ngay cả bố của Trương Nhất Bình, Trương Căn Mậu cũng không dám tự tiện dây vào.
“Tổng giám đốc Lưu, tôi không uống rượu mạnh”, Trương Nhất Bình từ chối.
Lưu Hồng Vũ lập tức sầm mặt lại: “Sao nào, cậu không nể mặt tôi à?”
“Không, không phải”.
“Không phải thì uống đi nào!”
Trương Nhất Bình biết ly rượu này không uống không được, anh ta chỉ mong uống xong ly rượu này, Lưu mặt sẹo sẽ nhanh chóng rời đi, anh ta không muốn ở chung phòng với loại người này một phút nào cả.
“Được, tôi uống”.
Trương Nhất Bình cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
“Đấy, như thế mới đúng chứ!”
Lưu Hồng Vũ nhìn anh ta uống hết rượu, sau đó nhìn về phía mấy cô gái đang ngồi trên sofa.
Ông ta đảo mắt nhìn Đinh Hương và Lâm Mộng Đình một lúc, cười ha hả nói.
“Cậu Trương có phúc thật đó, mấy cô em xinh xắn thế này, cho tôi một em được không?”
Trương Nhất Bình sầm mặt: “Tổng giám đốc Lưu, họ đều là bạn của tôi”.
“Bạn thì tốt quá rồi, tôi và cậu Trương đây cũng là bạn mà. Bạn của bạn mình, mọi người chơi chung với nhau được mà, ha ha ha”.
“Tổng giám đốc Lưu, thế này không được”.
Lưu Hồng Vũ xụ mặt: “Thằng nhóc họ Trương này, cậu đi về nhà mà hỏi bố cậu xem ông ta có dám uống rượu của tôi không, vậy mà cậu không chịu nể mặt tôi à? Cút đi!”
Trương Nhất Bình khẽ run rẩy, không dám nói nữa.
Anh ta biết rõ, nếu tiếp tục nói thêm gì nữa, kết cục của anh ta rất có thể sẽ giống như Chu Húc.
Vì một cô gái mới gặp không lâu, không đáng.
Lưu Hồng Vũ cười khẩy một tiếng rồi bước tới trước mặt Đinh Hương và Lâm Mộng Đình. Ông ta nhìn Đinh Hương, rồi lại nhìn sang Lâm Mộng Đình, như thể đang rất phân vân.
Chương 13: Cho ông một cơ hội
Cuối cùng ông ta cũng đưa ra quyết định, quay qua nói với Đinh Hương: “Tôi thích kiểu trong sáng này hơn, này cô bé xinh xắn, đi theo tôi nhé?”
Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương ra sau lưng mình, đứng thẳng lưng nói: “Cô ấy không thể đi theo ông”.
“Cô ấy không đi thì là cô đi đúng không?”, Lưu Hồng Vũ cười khằng khặc.
“Tổng giám đốc Lưu…”
Trương Nhất Bình lên tiếng, định nói ra thân phận của Lâm Mộng Đình.
Anh ta tin rằng dù Lưu Hồng Vũ có to gan đến đâu thì cũng không dám động vào cô cả nhà họ Lâm.
Nhưng anh ta còn chưa nói ra miệng, Lưu Hồng Vũ đã giơ tay tát cho anh ta một bạt tai.
Trương Nhất Bình cảm thấy tai mình ù ù, mặt đau rát.
“Cậu mà nói tiếp nữa, tôi đánh cậu tàn phế luôn đấy!”, Lưu Hồng Vũ cảnh cáo.
Trương Nhất Bình còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vết sẹo đáng sợ trên cằm Lưu Hồng Vũ, anh ta lại không dám.
Lưu Hồng Vũ cười mỉa mai, nói với gã đầu trọc: “Báo Tử, đưa cả hai cô nàng này đi luôn”.
Gã đầu trọc đáp lời rồi dẫn đàn em đi tới, vừa định tóm lấy Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.
Bỗng có người lên tiếng.
“Các ông đưa đi được à?”
Lưu Hồng Vũ xoay người lại, bây giờ mới chú ý đến còn một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi ở góc ghế sofa.
Lúc này, chàng thanh niên chậm rãi đứng dậy, bước chầm chậm lại gần ông ta.
“Tôi cho ông một cơ hội, bây giờ quỳ xuống dập đầu với mỗi người ở đây một cái, chuyện này sẽ coi như xong”.
Thanh niên từ tốn nói một câu.
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Dục Thần như đang nhìn một thằng ngốc.
“Đệch, Lý Dục Thần, cậu bị điên hả, chuyện này đến cả anh Trương còn không giải quyết được thì cậu làm được gì chứ? Cậu muốn hại chết chúng tôi hả?”, Chu Húc mắng.
Diêu Lệ Lệ cũng nói hùa: “Đúng đó, anh điên rồi sao, đừng làm liên luỵ đến chúng tôi”.
Trương Nhất Bình cũng muốn mắng.
Mục tiêu của Lưu Hồng Vũ là Đinh Hương và Lâm Mộng Đình, mà chỉ cần Lâm Mộng Đình tự giới thiệu bản thân, chắc chắn ông ta sẽ không dám động vào cô.
Còn Đinh Hương thì có liên quan gì đến họ chứ?
Đáng lẽ chỉ mất chút thể diện thôi, nhưng Lý Dục Thần nói ra những lời này chọc giận Lưu Hồng Vũ, rất có thể họ sẽ mất mạng luôn.
“Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi không quen thằng nhóc này, cậu ta không có quan hệ gì với chúng tôi cả”, Trương Nhất Bình vội vàng phủi sạch quan hệ.
Vốn dĩ Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy Lý Dục Thần nói như vậy chẳng phải cách hay để giải quyết vấn đề, nhưng Trương Nhất Bình khiến cô rất thất vọng.
“Lý Dục Thần, anh đừng qua đây, chuyện này cứ để tôi giải quyết cho”.
Lâm Mộng Đình nghĩ, khi nào cần thiết sẽ công khai thân phận, nói ra tên của ông nội.
Nhưng dường như Lý Dục Thần không chịu nghe, anh cười nói với cô: “Không cần đâu, cô giúp tôi chăm sóc cho Đinh Hương là được rồi”.
Anh bước tới chỗ đối diện Lưu Hồng Vũ, chắn trước mặt Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.
Lưu Hồng Vũ lạnh lùng nhìn anh: “Mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Lý Dục Thần trả lời: “Tôi không biết, tôi chỉ biết là nếu ông không mau chóng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, chân của ông sẽ không còn nữa đâu”.
“Mày muốn chết hả!”
Gã đầu trọc bên cạnh Lưu Hồng Vũ xông lên, vung cánh tay cơ bắp cuồn cuộn đấm về phía Lý Dục Thần.
Trong phòng vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, tất cả mọi người đều nghĩ Lý Dục Thần xong đời rồi.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên bắt lấy nắm đấm của gã đầu trọc.
Gã đầu trọc cố sức vùng vẫy mấy lần, nắm đấm cứ như bị kìm sắt kẹp chặt, dù gã ta có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được.
Lý Dục Thần đẩy nhẹ ra, gã ta đã bay ngược về sau đâm sầm vào bàn trà.
Những chai rượu và ly trên bàn đều vỡ tan tành.
Đám người Trương Nhất Bình há hốc mồm.
Lưu Hồng Vũ híp mắt lại: “Nhóc con, hoá ra mày biết võ, thảo nào lại ngông cuồng như thế”.
Ông ta phất tay lên, hai tên vệ sĩ đằng sau tiến lên một bước.
Gã đầu trọc vừa ngã xuống đất cũng bò dậy đứng chung với hai tên vệ sĩ kia, cả ba người bao vây Lý Dục Thần.
Lâm Mộng Đình không nhịn được nữa mà lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận nhé, họ nhiều người”.
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Lâm Mộng Đình, Trương Nhất Bình cảm thấy ghen tị, lúc này chỉ ước gì Lý Dục Thần bị đánh chết luôn tại chỗ.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy một giọng nói quyến rũ vang lên từ ngoài cửa.
“Là ai to gan thế, dám đến Lam Kiều gây sự luôn cơ?”
Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, chị ta mặc một bộ sườn xám bó sát bằng vải the hương vân, dáng người chỗ lồi chỗ lõm, đầy đặn gợi cảm, vòng eo uốn éo như rắn, toàn thân toát ra khí chất trưởng thành như quả đào chín mọng, mỗi bước đi đều toát ra vẻ quyến rũ khiến đàn ông say mê.
Mã Sơn đi theo bên cạnh chị ta, cầm một cái ống thép dài một mét trong tay.
Đằng sau họ còn có mấy nhân viên bảo vệ.
Khi họ đi vào, ngoài cửa bắt đầu có người vây lại xem.
“Đây là ai vậy?”, Chu Húc nhỏ giọng hỏi.
“Chị ta là Châu Na, bà chủ của quán bar Lam Kiều, mọi người đều gọi chị ta là chị Na. Trong giới thượng lưu ở thành phố Hòa chúng ta không ai không biết chị ta”, Trương Nhất Bình nói nhỏ: “Nghe nói có rất nhiều đại gia ở thành phố Hòa quỳ dưới váy chị ta đấy”.
“Ồ, đây không phải tổng giám đốc Lưu sao?”, Châu Na cười tươi rói: “Ngọn gió nào thổi ông đến đây thế?”
Nhìn thấy Châu Na đến, Lưu Hồng Vũ cười hề hề.
“Chị Na, cô nói xem tôi tiêu tiền ở chỗ cô, có bao giờ keo kiệt đâu chứ, kết quả muốn chơi một cô em cũng chẳng được. Hay là thế này đi, tôi không cần cô em này nữa, cô ngủ với tôi một đêm, chuyện này coi như qua”.
Vẻ chán ghét thoáng qua trong mắt Châu Na, nhưng ngoài mặt chị ta vẫn cười thật tươi.
“Tổng giám đốc Lưu, tôi đã từng này tuổi rồi, đâu còn tốt như các em gái trẻ tuổi chứ. Thế này đi, đêm nay tôi mời khách, các cô gái ở đây ông muốn chọn ai tuỳ thích”.
“Có bao gồm cô ta không?”, Lưu Hồng Vũ chỉ vào Đinh Hương.
Châu Na nhìn thoáng qua Đinh Hương: “Cô ấy không phải nhân viên chỗ tôi, tôi không thể ép buộc được”.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ nhìn Châu Na.
“Tổng giám đốc Lưu, ông vẫn nên chọn người khác thì hơn, nếu không có ai vừa ý, tôi sẽ điều động người từ chỗ khác đến, khi nào ông hài lòng mới thôi, ông thấy sao?”
Chương 14: Đánh rắn phải đánh cho chết, đánh người phải đánh cho phục
“Chị Na rộng rãi thật đấy!”, Lưu Hồng Vũ giơ ngón cái lên với Châu Na: “Nhưng mà ấy, Lưu Hồng Vũ tôi đây bướng bỉnh lắm, chỉ thích cô bé này thôi, không làm thịt cô ta được thì tôi cũng ăn không ngon, ngủ không yên. Chị Na, cô dạy tôi với, tôi phải làm sao đây?”
“Tổng giám đốc muốn sao?”
Lưu Hồng Vũ nhìn Châu Na không chút kiêng dè: “Tôi vẫn giữ câu nói ấy, nếu cô đồng ý thay cô ta, tôi nhất định sẽ hài lòng”.
“Nếu tôi nói không thì sao?”, Châu Na thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi.
Lưu Hồng Vũ cười hề hề: “Còn một cách khác nữa, chuyển cổ phần quán bar của cô cho tôi, quán này để tôi kinh doanh, tất nhiên tôi sẽ cho cô một cái giá tốt”.
Châu Na ngẩn ra, sau đó lập tức cười khanh khách.
Nụ cười này của chị ta tựa nhành hoa rung rinh trước gió, khiến những người đàn ông xung quanh nhìn thấy đều rung động.
“Thì ra tổng giám đốc Lưu để mắt đến cái quán nhỏ này của tôi. Được, tôi không có ý kiến. Nhưng tổng giám đốc Lưu ông đây cũng biết, quán bar này không phải của một mình tôi. Thế này đi, để tôi gọi điện cho chú Minh, nếu chú ấy đồng ý, tôi sẽ không có vấn đề”.
Vừa nghe đến chú Minh, mặt Lưu Hồng Vũ đã biến sắc, ông ta cười xoà: “Chị Na, tôi chỉ đùa thôi, ha ha ha, thôi được rồi, chuyện hôm nay coi như xong xuôi, chúng ta đi thôi”.
Họ đang định đi.
Thì chợt nghe thấy có người nói từ phía sau lưng: “Ông đi được hả?”
Người nói chính là Lý Dục Thần.
Lưu Hồng Vũ quay người lại: “Mày muốn sao?”
“Quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, hoặc là để lại một cái chân”, Lý Dục Thần trả lời.
Lưu Hồng Vũ xoè hai bàn tay ra, nhún vai nhìn Châu Na: “Chị Na, cô thấy đấy, không phải là tôi không nể mặt cô đâu nhé”.
Châu Na khẽ cau mày.
Mã Sơn ở bên cạnh vội nói: “Chị Na, đây là người anh em của em, tên là Lý Dục Thần ạ”.
Châu Na gật đầu: “Hoá ra là anh em của Mã Sơn, được rồi, cậu coi như nể mặt tôi mà bỏ qua đi”.
Lý Dục Thần lại lạnh lùng hỏi vặn lại: “Tại sao tôi phải nể mặt chị?”
Châu Na sa sầm nét mặt: “Mã Sơn, có chuyện gì với người anh em này của cậu thế?”
Mã Sơn cũng không ngờ Lý Dục Thần sẽ nói như thế: “Dục Thần, bỏ qua chuyện hôm nay đi, em đưa Đinh Hương về trước đi”.
Lý Dục Thần nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, hiện tại em còn gọi anh một tiếng anh là vì lúc trước anh từng chiếu cố đến chúng em. Từ nhỏ em đã coi anh là một người đàn ông đội trời đạp đất, là anh hùng. Em nhớ anh từng nói sẽ không bao giờ để người khác bắt nạtvĐinh Hương. Bây giờ có người bắt nạt Đinh Hương, anh nói xem phải làm sao đây?”
Không phải Lý Dục Thần muốn ép buộc Mã Sơn, anh chỉ muốn biết Mã Sơn có còn là Mã Sơn của trước kia, có còn đáng để anh coi như anh em hay không thôi.
Ánh mắt Mã Sơn hơi phức tạp: “Người anh em, không phải do anh sợ, em không hiểu chuyện ở chỗ này đâu”.
Lý Dục Thần không nói lời nào, bỗng chốc tiến lên vả cái “chát” vào miệng Lưu Hồng Vũ.
Lưu Hồng Vũ không ngờ anh lại ra tay bất ngờ, không hề phòng bị, ngay cả vệ sĩ bên cạnh ông ta cũng ngơ ngác.
“Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì hả, giết nó cho tao!”, Lưu Hồng Vũ ra lệnh.
Mã Sơn biết không còn đường lui nữa, bèn cầm ống thép quơ ngang, hét lớn: “Để xem ai dám xông lên!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lưu Hồng Vũ ôm mặt, chỉ vào Châu Na: “Chị Na, cô muốn làm khó dễ tôi thật sao?”
Châu Na cũng nhíu chặt mày: “Mã Sơn…”
Mã Sơn đáp: “Chị Na, mấy năm nay chị có ơn với em, chỉ cần em còn sống, sau này em nhất định sẽ báo đáp chị. Em rất xin lỗi chị về chuyện ngày hôm nay”.
Dứt lời, anh ta vung ống thép lên đập thẳng vào đầu gã đầu trọc xăm mình, làm phát ra một tiếng “cốp”.
Lý Dục Thần mỉm cười gật đầu.
Được lắm, vẫn là Mã Sơn ấy.
Mã Sơn không sợ trời, không sợ đất, coi trọng nghĩa khí nhất ấy.
Khi Mã Sơn ra tay, Lý Dục Thần cũng hành động.
Anh nhấc chân lên đá vào đầu gối Lưu mặt sẹo.
Một tiếng xương gãy giòn giã vang lên, chân của Lưu Hồng Vũ đã bị gập ngược lại.
Cùng với tiếng la hét thê thảm, Lưu Hồng Vũ ngã xuống đất.
“Tôi đã cho ông cơ hội rồi mà”, Lý Dục Thần lắc đầu.
“Á…”, Lưu Hồng Vũ hét thảm thiết: “Gọi người! Mau gọi người! Gọi hết người tới cho tao, giết chết nó! Á…”
“Không thể để ông ta gọi người tới!”, Châu Na phản ứng rất nhanh.
Nhân viên bảo vệ lập tức đóng cửa lại.
Nhưng Lý Dục Thần lại bảo: “Cứ để ông ta gọi người đi”.
Nghe anh nói câu này, cuối cùng Trương Nhất Bình cũng có thể khẳng định người này là một kẻ điên.
Còn Chu Húc thì chỉ muốn cắn anh một phát chết tươi luôn.
Để Lưu mặt sẹo đi gọi người, thế chẳng phải là muốn chết à?
Châu Na khoanh hai tay trước ngực nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Cậu có biết Lưu mặt sẹo là ai không? Có bao nhiêu đàn em không vậy? Đợi ông ta gọi người tới, quán bar của tôi còn kinh doanh được nữa à?”
“Tôi nhớ lúc còn nhỏ, anh Mã Sơn thường dạy chúng tôi rằng, đánh rắn phải đánh cho chết, đánh người phải đánh cho phục”, Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Mã Sơn.
Châu Na ngây người, chị ta đã hiểu được phần nào đó.
Được Lý Dục Thần nói như thế, Mã Sơn cũng bắt đầu hăng hái: “Chị Na, chị yên tâm, chuyện hôm nay là của hai anh em bọn em, chắc chắn sẽ không làm liên luỵ đến quán bar đâu”.
Châu Na trừng Mã Sơn, cậu nói không liên luỵ là không liên luỵ được à.
Chị ta lập tức ra lệnh: “Đóng cửa, miễn phí cho tất cả khách đang ở đây, gửi thêm cho họ một tờ phiếu giảm giá”.
Một nhân viên bảo vệ rời đi, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, quán bar đột ngột đóng cửa khiến khách hàng đều vô cùng bất mãn.
Lý Dục Thần quay sang nói với Lâm Mộng Đình: “Các cô cũng đi đi, làm phiền cô chăm sóc cho Đinh Hương nhé”.
Lâm Mộng Đình im lặng gật đầu.
Lý Dục Thần lại dặn Đinh Hương: “Em ra ngoài đợi bọn anh nhé, nhớ phải đi cùng với cô Lâm đấy”.
Lâm Mộng Đình không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại phải nhấn mạnh bảo rằng Đinh Hương đi cùng với cô.
Trong lòng Lý Dục Thần cũng biết rõ thân phận của Lâm Mộng Đình, chỉ cần Đinh Hương đi theo cô thì nhất định sẽ an toàn.
Đinh Hương hết sức lo lắng nhưng vẫn đi theo Lâm Mộng Đình.
Mấy người đám Trương Nhất Bình cũng đi ra ngoài.
Nhân lúc này, vệ sĩ của Lưu Hồng Vũ đã báo tin với bên ngoài, người của họ đang trên đường đến đây.
Khi vệ sĩ nhắn tin, Châu Na có nhìn thấy.
Chị ta vốn định ngăn cản, nhưng nhớ lại câu nói vừa rồi của Lý Dục Thần, “Đánh rắn phải đánh cho chết, đánh người phải đánh cho phục”, đúng vậy, dù hôm nay không cho Lưu mặt sẹo gọi người, ông ta không phục thì sau này vẫn sẽ dẫn người đến báo thù.
Vậy cứ dứt khoát đánh ông ta đến khi nào phục mới thôi.
Nhưng Châu Na không cho rằng Lý Dục Thần và Mã Sơn có năng lực đó, chính chị ta cũng không thể làm được.
Nhưng có người có thể làm được.
Vì thế chị ta gửi tin nhắn cho chú Minh.
Ở thành phố Hòa cũng chỉ có chú Minh mới có thể khiến cho loại người như Lưu mặt sẹo chịu ngoan ngoãn.
…
Chương 15: Triêm Y Thập Bát Điệt
Không lâu sau đó, bên ngoài quán bar đã có mấy chiếc xe nhanh như tia chớp chạy đến, trong đó có hai chiếc xe con, một chiếc xe van.
Trên xe con có bốn người đi xuống, còn xe van thì đồng thời có mấy chục người xông ra, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí.
Nhóm người Trương Nhất Bình vừa khéo nhìn thấy khung cảnh này.
“Mẹ kiếp, họ định đánh nhau đấy à?”
“Là người của Lưu mặt sẹo”, trong mắt Trương Nhất Bình lộ vẻ căm thù, không biết là đang căm thù Lưu Hồng Vũ khiến anh ta mất mặt hay là căm thù Lý Dục Thần.
…
Sau khi quán bar dọn dẹp xong, không gian đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Nhưng ai cũng biết phía sau sự yên tĩnh này là một cơn bão sắp kéo đến.
Một đám người xông vào trong quán bar, đi lên phòng VIP trên tầng hai.
Lưu Hồng Vũ đang hầm hừ dưới đất nhìn thấy người đến thì lập tức lên tinh thần, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Xông lên, giết chết nó cho tao!”
Những người này đều cầm gậy hoặc dao phay, lập tức xông về phía Lý Dục Thần.
Mã Sơn quát to: “Muốn động vào anh em của tao thì bước qua xác tao trước!”
Anh ta giơ ống thép lên lao vào giữa đám người.
Anh ta xông trái đánh phải, liên tục đỡ đòn như đang ở chỗ không người.
Châu Na vô cùng ngạc nhiên, Mã Sơn đã đi theo chị ta rất nhiều năm, chị ta biết Mã Sơn đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi như thế.
Nhưng nhìn một lúc lại thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Mã Sơn có đánh nhau giỏi đến mấy cũng chỉ là một người bình thường, sau có thể một mình đánh với mấy chục người được?
Anh ta cũng chỉ có thể đối phó với một vài người trước mặt, còn những người khác có kẻ vòng tới sau lưng anh ta đánh lén, có kẻ tấn công Lý Dục Thần.
Mà kỳ lạ ở chỗ không hề thấy Lý Dục Thần cử động, nhưng những người xông tới trước mặt anh kẻ thì ngã nhào kẻ thì đổi hướng đánh, chẳng những không đánh trúng anh còn tự đánh vào người mình, giúp Mã Sơn giải quyết những kẻ sau lưng.
Châu Na quan sát rất lâu, nhìn thấy Lý Dục Thần từ đầu đến cuối vẫn ung dung đứng tại chỗ, khiến chị ta cảm thấy khó hiểu.
Người của Lưu Hồng Vũ nhanh chóng nằm đầy dưới đất.
Mã Sơn đỏ mặt, nổi trận lôi đình, thở hổn hển, đứng giữa phòng tựa như thiên thần.
Thật ra ngay cả Mã Sơn cũng không tin mình có thể chiến đấu với nhiều người như thế, anh ta biết chắc chắn Lý Dục Thần có giúp đỡ.
“Người anh em, không ngờ em học nghệ trong núi còn học được cả võ công lợi hại như thế”, Mã Sơn cười to: “Đã thật đấy! Lâu lắm rồi không được đánh sảng khoái như thế này. Nào, còn ai nữa không?!”
Lưu Hồng Vũ thật sự không tin vào mắt mình, nhiều người như thế đều bị đánh bại cả rồi ư?
Khi nhìn thấy sau lưng mình vẫn còn hai người, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Châu Na cũng chú ý đến hai người này.
Khi nãy lúc Mã Sơn đánh nhau, từ đầu đến cuối hai người này đều chưa từng ra tay.
Một người đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Mã Sơn.
Một người khác thì như đang ngồi thiền, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng lên.
“Hai người còn ngây ra đó làm gì, xông lên đi!”, Lưu Hồng Vũ hét to.
Lúc này hai người họ mới tiến lên.
Người đầu tiên đi về phía Mã Sơn, còn người trung niên như ngồi thiền khi nãy thì đi về phía Lý Dục Thần.
Người đi về phía Mã Sơn rút một con dao găm từ bên hông ra, không nói một lời, vừa xông lên đã đâm về phía sườn của Mã Sơn.
“Tới đây!”
Mã Sơn hô lên một tiếng, lách mình tránh thoát, sau đó giơ gậy đập xuống.
Hai người đánh nhau trong không gian phòng VIP chật chội.
Cách dùng dao của vệ sĩ rất hung hiểm, ra tay dứt khoát, mỗi chiêu đều có thể lấy mạng.
Còn Mã Sơn thì dùng gậy đánh rất khí thế.
Lý Dục Thần thấy Mã Sơn không có dấu hiệu sẽ thua mà còn càng đánh càng hăng thì yên tâm, tập trung sự chú ý vào người đang đi về phía mình.
Anh có thể nhìn ra đây là một cao thủ võ đạo.
Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói một lời.
Lưu Hồng Vũ hét to: “Sư phụ Hoàng, mau ra tay đánh nó tàn phế cho tôi, giữ mạng nó lại, tôi muốn từ từ giết chết nó”.
“Im miệng!”, sư phụ Hoàng thậm chí còn không quay đầu lại.
Lưu Hồng Vũ lập tức im lặng không nói gì nữa.
Việc này khiến Châu Na rất bất ngờ.
Chị ta vốn tưởng rằng sư phụ Hoàng là tay sai mà Lưu Hồng Vũ nuôi, dù có bỏ tiền thuê đến cũng không thể vô lễ với ông ta như thế được.
Sao Lưu Hồng Vũ trông có vẻ rất sợ ông ta?
Dường như phía sau còn che giấu điều gì đó.
Sư phụ Hoàng chắp tay với Lý Dục Thần: “Tại hạ là Hoàng Hải của phái Thiết Y, khi nãy thấy các hạ dùng chiêu Triêm Y Thập Bát Điệt khá thuần thục, không biết cậu là người của môn phái nào, là đệ tử của ai?”
Châu Na thầm sáng tỏ, thì ra là Triêm Y Thập Bát Điệt, chẳng trách…
Lý Dục Thần không khỏi thấy buồn cười, không ngờ người này lại tưởng pháp lực tiên gia là Triêm Y Thập Bát Điệt.
Triêm Y Thập Bát Điệt cần người khác đến gần, sau đó mượn nội lực và độ nhanh nhẹn khiến người đó ngã ra ngoài, là một cách sử dụng sức mạnh đòn bẩy.
Còn cái Lý Dục Thần học là pháp thuật của Thiên Đô, thần công Cửu Chuyển Huyền Nguyên, dù anh chưa đột phá Tiên Thiên nhưng muốn khiến mấy người bình thường bị ngã từ xa là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Phái Thiết Y…”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Chưa từng nghe nói tới”.
Hoàng Hải cho rằng Lý Dục Thần cố ý, làm gì có người luyện võ nào không biết đến phái Thiết Y: “Nhóc con, vậy tôi sẽ cho cậu được nhìn thấy Thập Bát Hoành Luyện của phái Thiết Yên”.
Dứt lời, cánh tay ông ta khẽ rung, quần áo trên người rách ra biến thành những mảnh vụn, bay lượn trên không trung như hoa tuyết.
Động tác này khiến những người trong phòng VIP trợn mắt há mồm.
Châu Na cũng thấy tim đập thình thịch, chị ta sợ rằng dù chú Minh có đến cũng không dẹp yên được chuyện này.
Lưu Hồng Vũ cười to: “Ranh con đã thấy chưa, đây chính là võ công đấy, mày chết chắc rồi!”
Lúc này, Mã Sơn đã dồn vệ sĩ kia đến góc. Trên người vệ sĩ đầy vết thương, chẳng mấy chốc đã không trụ được nữa, bị Mã Sơn dùng mấy gậy liên tiếp đánh ngã xuống đất.
Mã Sơn quay đầu, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Hải làm quần áo rách ra, anh ta thầm thấy kinh ngạc, sợ anh em của mình chịu thiệt nên lập tức xông tới.
“Để tôi so tài với ông trước!”
Dứt lời, anh ta giơ tay đập tới một gậy.
Hoàng Hải cũng không thèm tránh né, mặc cho gậy của Mã Sơn đánh lên ngực mình.
Một âm thanh nặng nề vang lên, cây gậy như đánh vào một tấm sắt bọc da, nó giật bắn lên, khiến cánh tay Mã Sơn tê dại.
“Mẹ kiếp, thật sự là Thiết Bố Sam!”
Mã Sơn hô lên một tiếng, nhặt một con dao găm từ dưới đất lên đâm thẳng về phía cổ họng của Hoàng Hải.
Hoàng Hải vẫn không động đậy.
Con dao đâm trúng cổ họng, mũi dao còn không đâm vào được dù là nửa phân.
Mã Sơn còn muốn thử lại nhưng đã bị Lý Dục Thần ngăn cản.
“Để em”.
Anh đi tới trước mặt Hoàng Hải.
“Không phải ông vừa nói tôi biết Triêm Y Thập Bát Điệt à, vậy tôi sẽ cho ông thấy Triêm Y Thập Bát Điệt của tôi phá Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của ông như thế nào”.
Anh vừa nói hết câu, Hoàng Hải đã bay ra xa.