-
Chương 101-105
Chương 101: Chắc là có thể chấp 10 người
Ngô Hiền thản nhiên nói một câu, hướng mắt nhìn về hướng tây bắc, hơi cau mày.
Ông ta xoay người rời khỏi tây viện, đi đến tòa chính viện của nhà họ Triệu.
Gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Tứ Hải đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy Ngô Hiền bước vào liền hỏi:
"Ông Ngô, ông có biết Lâm Thượng Nghĩa xuất viện không?"
Sắc mặt Triệu Tứ Hải lúc này còn lộ ra ý trách cứ.
Sắc mặt của Ngô Hiền hơi thay đổi, ông ta nói: "Tôi cũng nhận thấy hôm nay có điều không ổn, vừa nãy bấm đốt ngón tay thì thấy quả thực đã có người can thiệp giúp Lâm Thượng Nghĩa tiếp tục sống. Nhưng gia chủ Triệu yên tâm, ông ta chỉ có thể tiếp tục sống được một thời gian ngắn chứ chưa thể phá pháp. Lâm Thượng Nghĩa có xuất viện hay không thì sau ba ngày nữa nhất định cũng sẽ phải chết!”
“Ông có thể đảm bảo không?”, sắc mặt Triệu Tứ Hải dịu xuống.
Ngô Hiền hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như gia chủ Triệu không tin thì bây giờ tôi liền rời đi, ân oán giữa hai nhà các người không liên quan gì đến tôi nữa".
Triệu Tứ Hải cười: "Ông Ngô, đừng tức giận, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi".
Lúc này, Triệu Thần Dương, con trai của Triệu Tứ Hải đã vội vã bước vào.
"Bố, ông Ngô, con vừa mới biết được ông cụ Lâm quả thực đã xuất viện, người chữa trị cho ông ta chính là đạo trưởng họ Lý mà mấy ngày trước bọn họ mới tìm được".
"Thật sự có người này sao?"
"Đúng vậy, con còn nghe nói nhà họ Lâm đã định nhận người này làm con rể".
"Tin tức có đáng tin cậy không?"
“Tuyệt đối đáng tin cậy”, Triệu Thần Dương nói: “Tin này do viện trưởng Diêu đích thân nói ra”.
"Ông Ngô", Triệu Tứ Hải lo lắng hỏi: "Ông thấy thế nào?"
Ngô Hiền cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi bình tĩnh nói: "Sợ cái gì? Cho dù là Lý đạo trưởng hay Trương đạo trưởng thì ngay cả chút mây đen tôi bày trí mà hắn ta cũng không phá được, người như vậy đáng để sợ sao? Nhà họ Lâm sa sút đã là kết cục định sẵn rồi”.
Triệu Tứ Hải nói: "Cẩn thận vẫn hơn".
Ngô Hiền nói: "Để đề phòng, vừa nãy tôi đã cường hóa phù chú, chỉ cần tế đàn của tôi không bị người khác phá hủy thì ba ngày nữa Lâm Thượng Nghĩa chắc chắn sẽ chết, các người cứ chờ ăn đám ma đi".
Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương đều bật cười, nói: "Ông Ngô đúng là thần tiên sống!"
Ngô Hiền tự hào nói: "Tôi không phải thần tiên, sư phụ của tôi mới thật sự là thần tiên. Nói tóm lại, chỉ cần các người đừng để người nhà họ Lâm tới đây phá hủy tế đàn là được".
Triệu Tứ Hải cười lạnh nói: "Muốn tới đây? Đừng nói là nhà họ Lâm không biết thần thuật của ông, cho dù bọn chúng có biết thì chỉ cần dám bước tới cửa tôi liền đảm bảo bọn chúng có đến mà không có về!"
Ông ta vừa dứt lời thì đã có thủ hạ đến báo:
"Có người của nhà họ Lâm tới, nói rằng muốn gặp gia chủ".
"Người nhà họ Lâm?"
Triệu Tứ Hải sửng sốt, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.
"Ai? Dẫn theo bao nhiêu người tới?"
Thủ hạ trả lời: "Chỉ có cậu chủ của nhà họ Lâm tên là Lâm Vân đi cùng với một người khác thôi”.
“Lâm Vân?”, Triệu Tứ Hải nhất thời nhớ không ra cái tên này.
Triệu Thần Dương nói: "Lâm Vân là con trai của Lâm Thu Thanh, vẫn còn đang học cấp 3".
"Ồ!", Triệu Tứ Hải không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Nhà họ Lâm hết người rồi sao mà lại phải một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đến?"
Triệu Thần Dương cũng cười nói: "Con đã nói từ lâu rồi, nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là hổ giấy mà thôi".
Triệu Tứ Hải nói: "Nếu đã là con trai của Lâm Thu Thanh thì cũng xem như là người thừa kế của nhà họ Lâm, cho nên Thần Dương, con đi tiếp đón người ta đi".
“Đã rõ”, Triệu Thần Dương nhếch mép cười: “Con sẽ tiếp đãi cậu chủ Lâm thật tốt”.
...
Lý Dục Thần và Lâm Vân đang đứng ngoài cổng nhà họ Triệu.
Lâm Vân đã không còn khí thế hào hùng như khi mới ra ngoài nữa, làn gió mát của đêm hè thổi qua dường như đã khiến cho cậu tỉnh táo lại.
"Anh rể, một lát nữa sẽ phải đánh nhau sao?"
“Sao vậy, cậu sợ sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Không sợ”, Lâm Vân hít sâu một hơi: “Nhưng em cảm thấy chỉ có hai người chúng ta mà muốn đột nhập vào nhà họ Triệu thì hình như có chút…”
"Vậy tại sao lúc nãy cậu lại kích động muốn đi theo tôi?"
"Lúc nãy...", Lâm Vân bĩu môi: "Em chỉ không hiểu nổi những người ở đó, bọn họ giỏi đấu đã trong nhà thế mà bảo đấu đá với người ngoài thì lại rụt cổ lại. Ngay cả chị của em cũng dám đứng lên, còn đàn ông trong nhà thì thở cũng không dám thở mạnh, hèn hết chỗ nói!"
Lý Dục Thần không thể nhịn được cười nói: "Lời này của cậu không biết là đã đắc tội bao nhiêu người trong nhà họ Lâm rồi".
"Em chẳng quan tâm", Lâm Vân nói.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng lắc đầu, anh rất thích sự khí khái của Lâm Vân.
Cậu ta thật sự không giống với đám cậu ấm cô chiêu bình thường, không hề ỷ thế hiếp người, bắt nạt kẻ yếu.
Ngược lại cậu ta còn có sự tự tin cao ngạo dám khinh thường kẻ mạnh, có gan chống lại cường quyền.
Tâm cao khí ngạo thật sự chính là dám đạp lên trên tất cả.
Cũng giống như bản thân Lý Dục Thần vậy.
“Anh rể, lát nữa chúng ta đi vào thì phải làm sao?”, Lâm Vân hỏi.
"Nên làm cái gì thì cứ làm cái đó", Lý Dục Thần nói: "Cậu là cậu chủ nhà họ Lâm, hôm nay cậu tới đây là để đòi lại công đạo cho ông nội, hãy nhớ kỹ hai điểm này, tôi tin cậu sẽ biết mình phải làm gì mà không cần tôi phải dạy”.
Lâm Vân gật đầu, siết chặt nắm tay.
"Anh rể, nếu thật sự có đánh nhau thì em sẽ bảo vệ anh".
"Ồ? Cậu cũng biết võ sao?", Lý Dục Thần vô cùng hứng thú hỏi.
"Em là nhà vô địch trong cuộc thi Taekwondo thanh thiếu niên thành phố Hòa, ông Hai cũng đã dạy em biết thêm khí công nữa".
"Vậy một mình cậu có thể chấp mấy người?"
Lâm Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là mười người".
Chương 102: Ra vẻ lão làng
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Được, vậy tôi để cậu lo mười người".
Lúc này, quản gia của nhà Triệu từ trong đi ra nói với bọn họ: "Cậu Lâm, cậu chủ của tôi có lời mời".
Lâm Vân hơi sửng sốt, sau đó lập tức thích ứng với thân phận của mình, cậu đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, cùng quản gia nhà họ Triệu đi vào.
Lý Dục Thần theo sát phía sau.
...
Ở bên đường cách trang viên nhà họ Triệu vài dặm đã có một hàng xe ô tô sang trọng đậu kín.
Lâm Thu Thanh ngồi ở chiếc xe chính giữa, lắng nghe báo cáo của những người xung quanh.
“Bọn họ thật sự đã đi vào sao?”, Nghiêm Tuệ Mẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Thu Thanh, ông mau nghĩ cách đi, chúng ta chỉ có một đứa con trai là Lâm Vân, lỡ như có chuyện không hay…”
Lâm Thu Thanh âm trầm nói: "Đây đều là do nó tự chuốc lấy".
Nghiêm Tuệ Mẫn tức giận nói: "Lý Dục Thần thật quá đáng!"
"Mẹ, mẹ không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Dục Thần", Lâm Mộng Đình nói.
“Con thật là, nó là em trai của con đó, sao con lại bênh người ngoài?”, Nghiêm Tuệ Mẫn chỉ trích: “Nếu như hôm nay Lâm Vân không xảy ra chuyện gì thì tốt, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì con cũng đừng hòng được kết hôn với Lý Dục Thần. Ba tháng, để mẹ xem trong ba tháng cậu ta còn có thể nghĩ ra chiêu trò gì!"
Lâm Mộng Đình cắn môi, nhỏ giọng nói: "Con tin anh ấy".
Trong một chiếc xe khác phía sau họ, Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành đang ngồi ở ghế sau.
“Thật sự đi vào rồi sao?”, Lâm Lai Nghi hả hê nói: “Bọn chúng chết chắc rồi”.
Viên Quốc Thành nói: "Không dễ chết như vậy đâu, cậu chủ nhà họ Lâm chết ở nhà họ Triệu thì không có cách nào cứu vãn được, cùng lắm chỉ bị dạy dỗ chút thôi".
Lâm Lai Nghi không hài lòng, trợn mắt nói: "Quốc Thành, không phải anh quen biết người của nhà họ Triệu sao?"
Viên Quốc Thành cả kinh hỏi: "Em muốn làm gì?"
Lâm Lai Nghi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Nếu Lâm Vân chết thì người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lâm cũng chỉ còn lại đứa cháu Thiếu Bình đang ở Đông Doanh thôi. Sau đó anh bắt cháu của anh kết hôn với Lâm Mộng Đình, vậy thì từ giờ trở đi chẳng phải toàn bộ nhà họ Lâm đều nằm trong tay chúng ta hết hay sao! Ngoài ra, nếu Lâm Vân chết trong nhà họ Triệu thì nhà họ Lâm và nhà họ Triệu chắc chắn sẽ khai chiến với nhau, anh có thế giúp nhà họ Lâm tạo dựng tên tuổi, thuận tiện đưa nhà họ Viên vào thành phố Hòa. Đợi đến khi cơ cấu kinh doanh của thành phố được xây dựng lại, thì anh nói xem, đến lúc đó ông già nhà anh có giao cho anh làm gia chủ nhà họ Viên không?"
Viên Quốc Thành chợt nhận ra, vui mừng nói: "Vợ à, em đúng là Gia Cát Lượng của anh!"
Lâm Vân và Lý Dục Thần đi theo quản gia đến phòng khách của nhà họ Triệu.
Triệu Thần Dương ngồi trên ghế sô pha không đứng dậy, làm ra vẻ lão làng nhìn Lâm Vân non nớt đứng trước mặt.
"Cậu Lâm, hôm nay cậu không phải đi học sao? Gần đây thành tích học tập thế nào?"
“Không cần cậu chủ Triệu phải lo”, Lâm Vân cố hết sức bày ra tư thế mà cậu chủ nhà họ Lâm nên có.
“Vậy tại sao cậu chủ Lâm hôm nay lại đến chỗ của chúng tôi?”, Triệu Thần Dương hỏi.
"Tôi đến để thương lượng", Lâm Vân nói: "Các người đã dùng vu thuật để hại ông nội tôi, mau đưa tên vu sư kia ra đây!"
"Nhảm nhí!", Triệu Thần Dương cười lạnh một tiếng nói: "Ông nội cậu gần đất xa trời, mắc bệnh khó chữa thì có liên quan gì đến chúng tôi? Lại còn bảo chúng tôi dùng vu thuật hại ông ta nữa chứ, nói gì cũng phải đưa ra chứng cứ, nếu không chúng tôi sẽ kiện các người tội vu khống!"
"Hừ! Dám làm mà không dám nhận, nhà họ Triệu bất quá cũng chỉ có thế mà thôi! Một đám rùa đen rụt đầu!"
"Cậu nói cái gì?", Triệu Thần Dương cả giận, từ trên ghế sô pha đứng lên, chỉ vào Lâm Vân gằng giọng nói: "Cậu nói lại lần nữa xem tôi có cho cậu bước ra khỏi đây được không!"
"Anh có dám để chúng tôi lục soát trang viên của nhà anh không?", Lâm Vân hỏi ngược lại.
"Trang viên nhà họ Triệu là nơi để cậu muốn lục soát là lục soát chắc?", Triệu Thần Dương cười lạnh nói.
"Nếu như anh không dám để cho chúng tôi lục soát thì chứng minh rằng nhà anh có làm chuyện khuất tất nên phải làm rùa rụt đầu, tôi nói không sai chứ?", Lâm Vân lớn tiếng nói.
Những lời này Lý Dục Thần chưa từng thảo luận trước với Lâm Vân, tất cả đều do Lâm Vân tự ứng biến.
Lý Dục Thần bất giác muốn cười, tên nhóc này làm anh tưởng mình đang chứng kiến mấy học sinh cấp ba mắng nhau vậy.
Nhưng có thể một mình tiến vào nhà họ Triệu, đối mặt với Triệu Thần Dương mà không hề biến sắc, lời nói cũng không lộ ra sự yếu thế thì đã không tệ rồi.
Triệu Thần Dương bị một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi mắng thẳng mặt là đồ rùa đen rụt đầu, sao có thể chịu đựng được.
"Người đâu, mau bắt cậu ta lại cho tôi, tôi muốn thay mặt nhà họ Lâm dậy dỗ cậu ta một chút".
Nghe lệnh, bốn người đàn ông vạm vỡ từ cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng khách bước ra, bọn họ chính là những cao thủ do nhà họ Triệu nuôi dưỡng.
Bốn người đi thẳng đến chỗ Lâm Vân.
Đến lúc phải ra tay, Lâm Vân vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Mặc dù cậu ta có học võ và giành chức vô địch taekwondo thanh thiếu niên nhưng cậu ta vẫn chưa bao giờ trải qua thực chiến.
Thân là cậu chủ nhà họ Lâm, đi đâu cũng được bảo vệ tận răng thì lấy đâu ra cơ hội thực chiến.
Bốn người tiến lên chia ra hai bên trái phải, muốn bắt Lâm Vân lại.
Có lẽ là bởi vì bọn chúng nghĩ rằng Lâm Vân tuổi còn nhỏ, không ngờ câu ta có thể phản kháng, cho nên người đàn ông đầu tiên đã bị Lâm Vân đạp bay dễ dàng chỉ trong một cước, người thứ hai cũng bị cậu ta đánh một quyền vào xương sườn sau đó ngã văng ra ngoài.
Hai người bị đánh gục, còn lại hai người lúc này mới có thể phản ứng.
Chương 103: Còn lại giao cho anh rể
Nhưng người thứ ba cũng không tránh được đòn tấn công của Lâm Vân, bị cậu ta đột kích khoá cổ.
Lâm Vân tiến lên trước hai bước, đè người lên tường, khuỷu tay trái húc một cái, đánh lui người thứ tư sau lưng.
Mấy động tác dứt khoát linh hoạt đúng là có chút khí phách của cao thủ.
Nhưng Lý Dục Thần lại lắc đầu, loại võ thuật như Taekwondo này trông đẹp chứ từ đầu tới cuối toàn là sơ hở, qua loa một chút thì được chứ nếu đụng phải người luyện võ chân chính thì sẽ thiệt thòi.
Lâm Vân chưa thể nhận ra, cũng không thừa thắng xông lên, thả lỏng tay, phủi bụi rồi kiêu ngạo nhìn Triệu Thần Dương
Lý Dục Thần càng buồn cười, đứa nhỏ này cho rằng mình thắng rồi sao?
Theo lý thuyết, hiện tại là cơ hội ra tay tốt nhất để chế ngự Triệu Thần Dương để đảm bảo an toàn cho bản thân, đồng thời uy hiếp Triệu Thần Dương, ép nhà họ Triệu giao ra kẻ thi triển vu thuật.
Nhưng Lâm Vân hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, đánh xong một trận là đã ngừng tay.
Cho rằng đây là đánh võ đài à.
Không thể tận dụng cơ hội, bỏ qua như thế, với năng lực Lâm Vân, muốn chế ngự lại Triệu Thần Dương thì khó rồi.
Quả nhiên bên cạnh Triệu Thần Dương đã có thêm vài vệ sĩ.
Mấy người này có ánh mắt sắc bén, vừa nhìn là biết vệ sĩ chuyên nghiệp, rõ ràng lợi hại hơn đám tay chân vừa rồi.
“Ồ, hoá ra cũng có chút bản lĩnh, khó trách ngạo mạn như thế!”, Triệu Thần Dương cười lạnh: “Lâm Vân, hôm nay mà cậu ra được cổng nhà họ Triệu, tôi theo họ cậu”.
Từ đầu tới cuối, Triệu Thần Dương không thèm liếc nhìn Lý Dục Thần cái nào.
Qua việc vừa rồi, sự tự tin của Lâm Vân cũng tăng nhiều, cậu ta khí phách, lớn tiếng nói: “Vậy ra tay đi!”
Từ hai bên cửa lập tức ào ra mấy chục người, trong tay còn cầm theo gậy cao su.
Triệu Thần Dương ra lệnh một tiếng, những người này đồng loạt lao về phía Lâm Vân.
Lâm Vân tay không đánh nhau với đám người này.
Khi mới bắt đầu, Lâm Vân còn dùng Taekwondo đánh trả nhưng bị ăn vài gậy rồi, cậu ta mới nhận ra Taekwondo không thể làm gì được nên đổi thành quyền pháp nội gia mà Lâm Thiền Minh đã dạy.
Lý Dục Thần cũng thầm gật đầu.
Lâm Vân đúng là có thể lấy một địch mười.
Quyền nội gia của cậu ta chính tông, toàn thân hoà thành một, luyện ra sức, hơn nữa phương pháp hít thở cũng đúng, khí cơ trong đan điền tràn đầy, đã loáng thoáng có nội kình.
Cậu ta là một hạt giống luyện võ, dùng võ đạo của thế tục tới để xét, Lâm Thiền Minh đã dạy dỗ rất tốt nhưng trong mắt Lý Dục Thần, như thế chưa đủ.
Dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Vân cũng không đủ, bên kia tăng thêm người, cậu ta nhanh chóng bó tay.
Vất vả đánh ngã ba, bốn người, trên thân trúng vài gậy, đau gần chết.
Kế tiếp, cậu ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ, ỷ vào sự linh hoạt của cơ thể mà di chuyển trong phòng khách.
“Anh rể, mau chạy đi, em không chống đỡ nổi rồi!”
Lâm Vân vừa đánh vừa lui.
Thời điểm quan trọng, cậu ta vẫn tỉnh táo.
Lý Dục Thần cười nói: “Chỉ dựa vào một tiếng anh rể này, sao tôi có thể chạy!”
Anh dứt lời là đã đến trước mặt Lâm Vân.
Rầm rầm rầm! Ba tiếng trầm đục vang lên, đám thuộc hạ trước mặt toàn bộ bay ra ngoài.
Lâm Vân trợn mắt há mồm.
“Ôi má ơi, anh rể, sao anh làm được thế?”
Lý Dục Thần vẫn cười: “Đã nói là cậu đánh mười, còn lại giao cho anh rể mà! Nhìn cho kỹ, hôm nay anh rể sẽ dạy cậu thế nào mới là đánh nhau”.
Nói xong anh vọt vào trong đám người.
Những kẻ này căn bản không thể tới gần Lý Dục Thần, anh vừa tới gần là người đã bay ra ngoài.
Không lâu sau, trong phòng khách tràn ngập tiếng rên rỉ và người bị thương nằm la liệt.
Chỉ còn Triệu Thần Dương và mấy tên vệ sĩ cạnh hắn ta.
“Mày, mày là ai?”
Vì màn thể hiện của Lý Dục Thần quá kinh người, Triệu Thần Dương đã sợ tới tái mặt.
Vệ sĩ bên cạnh hắn ta cũng căng thẳng theo.
“Tôi họ Lý!”, Lý Dục Thần nói.
“Hoá ra là đạo trưởng Lý gì kia!”
Triệu Thần Dương có chút không thể tin nổi, hắn ta cho rằng đạo trưởng Lý mà nhà họ Lâm coi trọng nhỏ lắm cũng phải bốn, năm mươi tuổi, sao lại trẻ thế này?
Nhưng cảnh trước mắt khiến hắn ta không thể không tin.
“Đạo trưởng Lý gì chứ, anh ấy là anh rể tôi!”, Lâm Vân vuốt ve chỗ bả vai bị đánh đau: “Anh rể, đánh gãy răng nó đi!”
Lý Dục Thần: “Được!”
Vừa nói xong, cơ thể Lý Dục Thần đã như cơn lốc, lao tới trước mặt Triệu Thần Dương.
Mấy vệ sĩ bên cạnh Triệu Thần Dương cũng bay ra ngoài.
“Nói đi, vu sư kia đâu?”, Lý Dục Thần lạnh giọng hỏi: “Mày gọi ra hay dẫn chúng tao vào?”
Triệu Thần Dương run lẩy bẩy: “Mày, mày đừng tới đây! Mày dám đụng vào tao thì đừng mơ có thể sống sót ra ngoài!”
“Thế sao?”, Lý Dục Thần lạnh nhạt hỏi.
Triệu Thần Dương hét lên: “Quản gia! Quản gia! Mau gọi người! Gọi người đi! Gọi Bạch Hổ Đường!”
Lý Dục Thần cũng không sốt ruột, anh cho Triệu Thần Dương gọi người.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải gọi vu sư kia ra, vậy cũng đỡ cho anh đi tìm.
Tim Lâm Vân thót lên, nhắc nhở: “Nghe nói Bạch Hổ Đường là nhóm tử sĩ do nhà họ Triệu dùng rất nhiều tiền để nuôi dưỡng, bên trong đều là kẻ liều mạng, anh rể cẩn thận!”
Chương 104: Bạch Hổ Đường
“Cái gì? Nhà họ Triệu phái Bạch Hổ Đường đi sao?”
Lâm Thu Thanh vô cùng kinh hãi sau khi nhận được tin tức chính xác.
“Nhà họ Triệu đang làm gì vậy? Họ thật sự muốn lấy mạng của Tiểu Vân sao?”. Giọng nói của Nghiêm Tuệ Mẫn run rẩy.
“Không, không đâu”. Lâm Thu Thanh lắc đầu nói: “Trước nay, Triệu Tứ Hải vẫn luôn thận trọng, trước khi chưa chắc chắn một điều gì đó, ông ta sẽ không ngang nhiên khai chiến với nhà họ Lâm, cùng lắm thì Tiểu Vân sẽ chịu thiệt một chút thôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu”.
“Nhưng lỡ chẳng may thì sao? Lỡ như bọn họ ra tay giết Tiểu Vân thì sao?”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói. “Còn cái thằng Lý Dục Thần kia nữa, đúng là thần kinh! Thu Thanh, ông mau nghĩ cách đi, chúng ta chỉ có mỗi một đứa con trai là Tiểu Vân, nếu Tiểu Vân có chuyện gì bất trắc, tôi không sống nổi nữa!”
Lâm Thu Thanh cau mày, ông ta hạ cửa kính xe xuống nói với các vệ sĩ bên ngoài:
“Điều toàn bộ người của chúng ta tới đây, chờ mệnh lệnh của tôi, nếu bọn họ dám động đến một sợi lông của Tiểu Vân, tôi sẽ không để yên cho nhà họ Triệu đâu!”
...
“Nhà họ Triệu đã điều động Bạch Hổ Đường?”
Lâm Lai Nghi đang ngồi ở ghế sau của xe khi nghe thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ
“Quốc Thành, anh cũng giỏi đấy, chỉ một cú điện thoại đã khiến nhà họ Triệu phái Bạch Hổ Đường đi, lần này tên họ Lý kia chết chắc”.
Viên Quốc Thành nhíu mày nói: “Việc này anh cũng không dám nhận công, anh còn chưa có năng lực điều động Bạch Hổ Đường của nhà họ Triệu, cũng kỳ lạ ghê, chỉ loại bỏ hai người thôi mà, sao đến mức phải điều động cả Bạch Hổ Đường? Theo như anh biết, Bạch Hổ Đường được Triệu Tứ Hải xây dựng bằng tất cả vốn liếng của mình, tất cả những người trong đó đều là cao thủ, cũng không thiếu những kẻ liều mạng”.
Lâm Lai Nghi nói: “Kệ nó đi, dù sao chuyện này cũng có lợi cho chúng ta. Xem ra trận chiến giữa nhà họ Lâm và nhà họ Triệu sắp bắt đầu rồi. Quốc Thành, có phải anh cũng nên chuẩn bị sẵn sàng không?”
Viên Quốc Thành gật đầu nói: “Đừng lo lắng, anh đã thông báo cho gia đình chuẩn bị điều động mọi người đến thành phố Hòa rồi”.
...
“Bạch Hổ Đường?”
Lâm Thượng Nghĩa cầm điện thoại, nghe vậy hai hàng lông mày ông ta nhíu chặt lại.
“Thưa ông, bây giờ, có cần tôi vào trong đó đưa hai người họ ra không?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Thiền Minh đang ở trên nóc một tòa nhà cách không xa nhà họ Triệu.
Theo kế hoạch của Lý Dục Thần, ông ấy sẽ dẫn người ở phía bên ngoài nhà họ Triệu đề phòng nhà họ Triệu di dời của vu sư kia.
Lâm Thượng Nghĩa thắc mắc: “Nhiều năm như vậy, nhà họ Triệu chỉ phái Bạch Hổ Đường đi đúng một lần, ngay cả ông hai nhà họ Phùng cũng phải nhượng bộ lui binh, lần này, chỉ có Lý Dục Thần và Tiểu Vân đến để yêu cầu một lời giải thích, sao họ lại phải điều động Bạch Hổ Đường chứ?”
Lâm Thiền Minh nói: “Tình hình cụ thể thì vẫn chưa rõ, nhưng tin tức này do nội gián từ bên trong truyền ra nên rất đáng tin cậy”.
“Thiền Minh, cậu có chắc thành công không?”
“Nhiều năm qua, tôi đều huấn luyện người để đối đầu được với Bạch Hổ Đường, nếu là ở bên ngoài, tôi tự tin có thể đánh một trận ra trò, nhưng ở trong nhà họ Triệu thì tôi không dám chắc”.
“Nếu cậu không chắc chắn, đừng liều lĩnh, quan sát tình hình trước đã, Tiểu Vân chỉ là một đứa trẻ, Triệu Tứ Hải sẽ không làm gì nó đâu, một khi cậu đi thì sự tình sẽ khó mà thu xếp ổn thỏa được”.
“Còn Lý Dục Thần thì sao?”
“Cậu ta…”. Lâm Thượng Nghĩa im lặng một lát: “Nếu cậu ta không muốn làm con rể nhà họ Lâm, cậu ta nhất định phải tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, nếu ngay cả ải nhà họ Triệu, cậu ta cũng không vượt qua được thì mong muốn phục hưng nhà họ Lý chỉ là giấc mộng hão huyền mà thôi. Hy vọng tổ tiên sẽ phù hộ cho cậu ta sống sót”.
...
Trong phòng khách của nhà họ Triệu, mười người đàn ông mặc đồng phục màu đen đi giày thể thao màu trắng bước vào.
Trên ngực mỗi người đều được in một hình con hổ với sọc màu trắng.
Ngay khi những người này bước vào, Lâm Vân đã cảm nhận được một cảm giác bức bách.
Ai nấy đều có hơi thở ổn định, ánh mắt nham hiểm hung ác, khắp người đều toát ra luồng sát khí, chỉ cần đứng ở đó cũng có thể khiến người ta rùng mình.
Lâm Vân cũng đã từng luyện võ, mặc dù vẫn chưa luyện ra chân khí nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức của người võ sĩ.
Cậu ta biết rằng những người này chắc chắn đều là những cao thủ.
Vừa rồi cậu ta còn có quyết tâm bừng bừng muốn một đánh mười, nhưng hiện tại Lâm Vân chỉ cảm thấy trong lòng dạ đang run lên.
Mười người này không phải là loại mà cậu ta có thể đánh bại.
Nếu như để cậu ta đứng lên đối phó thì có lẽ cậu ta chẳng thể đánh bại bất kỳ ai trong số họ.
Cậu ta nhìn Lý Dục Thần, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Nhiều cao thủ như vậy, một mình anh rể có thể đối phó được không?
Triệu Thần Dương khi nãy vẫn còn sợ hãi, bây giờ đã nở nụ cười đầy kiêu ngạo:
“Tên họ Lý kia, không phải mày giỏi đánh lắm sao? Để tao xem mày đánh giỏi cỡ nào!
Nào, xông lên cho tôi, loại bỏ thằng oắt này trước, sau đó từ từ chơi đùa cùng cậu Lâm sau”.
Người của Bạch Hổ Đường nghe thấy mệnh lệnh của Triệu Thần Dương, thì bắt đầu bao vây Lý Dục Thần.
Người đầu tiên ra tay, bộp! Hắn đấm một quyền vào thái dương của Lý Dục Thần, đồng thời chân đá vào hạ bộ của Lý Dục Thần.
Mỗi một động tác của hắn đều là một đòn tấn công chí mạng.
Trái tim của Lâm Vân đột nhiên thắt lại.
Cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì người này đều ở trên cơ cậu ta.
Nếu như bắt cậu ta hóa giải một quyền một hay cước này, cậu ta không thể nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ lùi ra sau
Nhưng xung quanh đều là kẻ địch, phía sau cũng có kẻ địch.
Theo như Lâm Vân thấy, bất kể như thế nào thì cũng không thể hóa giải được.
Rất có thể chỉ cần một chiêu thôi là cậu ta đã ngã xuống và bị thương nặng.
Cậu ta nhìn Lý Dục Thần với vẻ mặt căng thẳng, trong lòng thầm lo lắng cho anh.
Cú đấm và đá của người đàn ông đã được tung ra giữa chừng rồi, nhưng Lý Dục Thần vẫn đứng yên tại chỗ không hề di chuyển.
Chín thành viên khác của Bạch Hổ Đường cũng ra tay cùng lúc đó.
...
Chương 105: Anh rể mình là quái vật
“Anh rể cẩn thận!”
Lâm Vân hoảng sợ hét lên.
Theo cậu ta thấy, đó là một đòn khó giải, hiện tại đã biến thành đánh hội đồng.
Thế này thì sao đánh tiếp đây?
Mười cao thủ, ai cũng có năng lực so với cả đội quân, lần này Lý Dục Thần còn không biến thành thịt nát sao?
Lâm Vân bắt đầu sợ hãi, dù sao cậu ta cũng chỉ là một học sinh cấp ba.
Thậm chí trong lòng cậu ta có chút tự trách, mình không nên đứng ra thể hiện trong hội nghị gia tộc.
Nếu mình không tới, nhà họ Lâm không ai ủng hộ, từ đó Lý Dục Thần cũng sẽ không theo, rồi cũng không đụng tới Bạch Hổ Đường của nhà họ Triệu.
“Thằng họ Lý, mày chết đi!”, Triệu Thần Dương hưng phấn kêu lên.
Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng thần kỳ xảy ra.
Dù là Lâm Vân hay Triệu Thần Dương, chẳng ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mười cao thủ của Bạch Hổ Đường đều bay lên.
Giống như ở giữa có chôn bom rồi nổ mạnh vào lúc này, nổ bay cả mười người.
Mười tên nện mạnh xuống nền, dùng Lý Dục Thần làm tâm, tạo thành một hình tròn.
Sau đó, Lý Dục Thần cũng không cho đối phương có cơ hội đứng lên, anh dạo theo vòng tròn, dùng tốc độ cực nhanh đá ra mười cú, mỗi chân đều giẫm nát mắt cá chân của một tên.
Chỉ nghe được mười tiếng hét thảm vang lên, không ai đứng lên nổi nữa.
Lâm Vân mở to mắt nhìn, trong lòng chấn động.
Sao có thể làm được như thế?
Giờ phút này, cậu ta đột nhiên có một suy nghĩ: Mình muốn học võ với anh rể!
Mắt Triệu Thần Dương trợn trừng.
Đây chính là Bạch Hổ Đường mà!
Nhà họ Triệu đã tốn bao nhiêu tiền tài và công sức mới bồi dưỡng ra được.
Là Bạch Hổ Đường mà hắn ta vô cùng tự hào và kiêu ngạo mà!
Cả một nhóm mười người của Bạch Hổ Đường mà lại bị một kẻ đánh bại?
Hơn nữa còn bị đánh bại hoàn toàn như thế, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
“Người đâu?”, Triệu Thần Dương hét toáng lên.
Nhưng lần này, Lý Dục Thần không cho hắn ta cơ hội nào nữa.
“Sao, không phải bảo bọn nó phế tao hả?”
Lý Dục Thần tới trước mặt Triệu Thần Dương, cầm lấy dao gọt trái cây trên mâm chỗ bàn trà, kề sát cổ hắn ta.
Triệu Thần Dương sợ tới mức mặt trắng nhách không còn giọt máu.
“Mày, mày muốn làm gì?”
“Không có gì!”, Lý Dục Thần lạnh nhạt hỏi: “Nói cho tao biết vu sư kia ở đâu?”
“Vu... vu sư gì chứ? Tao không biết!”, Triệu Thần Dương nói dối.
“Không biết à? Vậy mày hết giá trị rồi!”
Mũi dao lướt nhẹ qua cổ Triệu Thần Dương, nhích nhẹ một cái, rách da.
“A...”
Triệu Thần Dương sợ hãi hét ầm lên.
“Biết, biết! Ở sân phía tây!”
“Phiền mày dẫn đường nhé!”
Lý Dục Thần gật đầu với Lâm Vân: “Tiểu Vân, anh giao người này cho cậu!”
Lâm Vân nhảy dựng lên, vui vẻ đáp: “Yes, sir!”
Một tay cậu ta ôm cổ Triệu Thần Dương, tay kia cầm lấy dao trong tay Lý Dục Thần.
“Đi nào cậu Triệu!”
“Cái gì? Thất bại?”
Triệu Tứ Hải khiếp sợ nhìn quản gia chạy tới báo cáo.
Đây là Bạch Hổ Đường mà ông ta dành ra mười năm để tuyển chọn và bồi dưỡng.
Đến hiện tại, Bạch Hổ Đường chỉ mới ra tay có một lần, còn là lúc tranh giành quyền vận chuyển đường sông với nhà họ Phùng.
Ông hai nhà họ Phùng còn bị thiệt trong tay Bạch Hổ Đường, từ đó mới lui ra, nhường lại mối vận chuyển đường sông cho ông ta.
Một lần đó, Bạch Hổ Đường cũng chỉ cử ra mười người.
Triệu Tứ Hải vẫn còn che giấu chút thực lực, trên thực tế, Bạch Hổ Đường phát triển tới nay là đã có ba mươi sáu thành viên, mười người một tổ, có thể phái ra ba tổ rưỡi.
Ông ta vốn định chờ tới thời cơ chín muồi mới lộ ra thực lực chân chính để quyết chiến với nhà họ Lâm.
Thậm chí còn muốn chiến một trận với các gia tộc ở Tiền Đường.
Nhưng bây giờ lại tổn thất một tổ khi chỉ đối phó với một thằng oắt của nhà họ Lâm.
“Đánh bại như thế nào?”
“Không biết, người nọ hình như chỉ đánh ra một chiêu, sau đó chúng ta thua!”, quản gia nói.
“Một chiêu? Sao có thể chứ?”, Triệu Tứ Hải gần như gầm lên, mắt sắp lồi ra ngoài: “Hiện tại hai đứa đó đâu?”
“Ép cậu chủ dẫn tới sân phía tây!”
“Sân phía tây?”, Triệu Tứ Hải nhìn về phía đại sư Ngô Hiền.
“Không ổn rồi, tế đàn của tôi ở bày trong sân!”, Ngô Hiền nói.
Triệu Tứ Hải ra lệnh: “Bảo Triệu Sơn dẫn theo toàn bộ người của Bạch Hổ Đường, thêm các vệ sĩ và bảo an trong trang viên nữa, tất cả đến sân phía tây, nhất định phải ngăn cản chúng!”
“Vâng!”, quản gia xoay người rời đi.
Ngô Hiền chắp tay: “Gia chủ Triệu, nếu người ta đã tới thì tôi vẫn nên ra thôi. Một chiêu của người nọ có thể chế ngự Bạch Hổ Đường, sợ là không phải võ công mà là thuật pháp rồi!”
Triệu Tứ Hải gật đầu: “Làm phiền ông Ngô!”
Vừa dứt lời, ông ta và Ngô Hiền cùng đi ra ngoài.
Trong lòng lo lắng, ông ta còn xoay người lấy một khẩu súng trong ngăn kéo bàn làm việc.
...
Lâm Vân áp Triệu Thần Dương đi về phía sân phía tây.
Chung quanh đều là bảo vệ, vệ sĩ của nhà họ Triệu.
Không có một ai dám tới gần.
Chẳng biết là do sợ Lâm Vân làm bị thương Triệu Thần Dương hay sợ Lý Dục Thần bên cạnh cậu ta.
Thấy ánh mắt sợ hãi của đám người này, trong lòng Lâm Vân hưng phấn, sinh ra cảm giác tự hào.
Ngô Hiền thản nhiên nói một câu, hướng mắt nhìn về hướng tây bắc, hơi cau mày.
Ông ta xoay người rời khỏi tây viện, đi đến tòa chính viện của nhà họ Triệu.
Gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Tứ Hải đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy Ngô Hiền bước vào liền hỏi:
"Ông Ngô, ông có biết Lâm Thượng Nghĩa xuất viện không?"
Sắc mặt Triệu Tứ Hải lúc này còn lộ ra ý trách cứ.
Sắc mặt của Ngô Hiền hơi thay đổi, ông ta nói: "Tôi cũng nhận thấy hôm nay có điều không ổn, vừa nãy bấm đốt ngón tay thì thấy quả thực đã có người can thiệp giúp Lâm Thượng Nghĩa tiếp tục sống. Nhưng gia chủ Triệu yên tâm, ông ta chỉ có thể tiếp tục sống được một thời gian ngắn chứ chưa thể phá pháp. Lâm Thượng Nghĩa có xuất viện hay không thì sau ba ngày nữa nhất định cũng sẽ phải chết!”
“Ông có thể đảm bảo không?”, sắc mặt Triệu Tứ Hải dịu xuống.
Ngô Hiền hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như gia chủ Triệu không tin thì bây giờ tôi liền rời đi, ân oán giữa hai nhà các người không liên quan gì đến tôi nữa".
Triệu Tứ Hải cười: "Ông Ngô, đừng tức giận, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi".
Lúc này, Triệu Thần Dương, con trai của Triệu Tứ Hải đã vội vã bước vào.
"Bố, ông Ngô, con vừa mới biết được ông cụ Lâm quả thực đã xuất viện, người chữa trị cho ông ta chính là đạo trưởng họ Lý mà mấy ngày trước bọn họ mới tìm được".
"Thật sự có người này sao?"
"Đúng vậy, con còn nghe nói nhà họ Lâm đã định nhận người này làm con rể".
"Tin tức có đáng tin cậy không?"
“Tuyệt đối đáng tin cậy”, Triệu Thần Dương nói: “Tin này do viện trưởng Diêu đích thân nói ra”.
"Ông Ngô", Triệu Tứ Hải lo lắng hỏi: "Ông thấy thế nào?"
Ngô Hiền cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi bình tĩnh nói: "Sợ cái gì? Cho dù là Lý đạo trưởng hay Trương đạo trưởng thì ngay cả chút mây đen tôi bày trí mà hắn ta cũng không phá được, người như vậy đáng để sợ sao? Nhà họ Lâm sa sút đã là kết cục định sẵn rồi”.
Triệu Tứ Hải nói: "Cẩn thận vẫn hơn".
Ngô Hiền nói: "Để đề phòng, vừa nãy tôi đã cường hóa phù chú, chỉ cần tế đàn của tôi không bị người khác phá hủy thì ba ngày nữa Lâm Thượng Nghĩa chắc chắn sẽ chết, các người cứ chờ ăn đám ma đi".
Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương đều bật cười, nói: "Ông Ngô đúng là thần tiên sống!"
Ngô Hiền tự hào nói: "Tôi không phải thần tiên, sư phụ của tôi mới thật sự là thần tiên. Nói tóm lại, chỉ cần các người đừng để người nhà họ Lâm tới đây phá hủy tế đàn là được".
Triệu Tứ Hải cười lạnh nói: "Muốn tới đây? Đừng nói là nhà họ Lâm không biết thần thuật của ông, cho dù bọn chúng có biết thì chỉ cần dám bước tới cửa tôi liền đảm bảo bọn chúng có đến mà không có về!"
Ông ta vừa dứt lời thì đã có thủ hạ đến báo:
"Có người của nhà họ Lâm tới, nói rằng muốn gặp gia chủ".
"Người nhà họ Lâm?"
Triệu Tứ Hải sửng sốt, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.
"Ai? Dẫn theo bao nhiêu người tới?"
Thủ hạ trả lời: "Chỉ có cậu chủ của nhà họ Lâm tên là Lâm Vân đi cùng với một người khác thôi”.
“Lâm Vân?”, Triệu Tứ Hải nhất thời nhớ không ra cái tên này.
Triệu Thần Dương nói: "Lâm Vân là con trai của Lâm Thu Thanh, vẫn còn đang học cấp 3".
"Ồ!", Triệu Tứ Hải không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Nhà họ Lâm hết người rồi sao mà lại phải một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đến?"
Triệu Thần Dương cũng cười nói: "Con đã nói từ lâu rồi, nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là hổ giấy mà thôi".
Triệu Tứ Hải nói: "Nếu đã là con trai của Lâm Thu Thanh thì cũng xem như là người thừa kế của nhà họ Lâm, cho nên Thần Dương, con đi tiếp đón người ta đi".
“Đã rõ”, Triệu Thần Dương nhếch mép cười: “Con sẽ tiếp đãi cậu chủ Lâm thật tốt”.
...
Lý Dục Thần và Lâm Vân đang đứng ngoài cổng nhà họ Triệu.
Lâm Vân đã không còn khí thế hào hùng như khi mới ra ngoài nữa, làn gió mát của đêm hè thổi qua dường như đã khiến cho cậu tỉnh táo lại.
"Anh rể, một lát nữa sẽ phải đánh nhau sao?"
“Sao vậy, cậu sợ sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Không sợ”, Lâm Vân hít sâu một hơi: “Nhưng em cảm thấy chỉ có hai người chúng ta mà muốn đột nhập vào nhà họ Triệu thì hình như có chút…”
"Vậy tại sao lúc nãy cậu lại kích động muốn đi theo tôi?"
"Lúc nãy...", Lâm Vân bĩu môi: "Em chỉ không hiểu nổi những người ở đó, bọn họ giỏi đấu đã trong nhà thế mà bảo đấu đá với người ngoài thì lại rụt cổ lại. Ngay cả chị của em cũng dám đứng lên, còn đàn ông trong nhà thì thở cũng không dám thở mạnh, hèn hết chỗ nói!"
Lý Dục Thần không thể nhịn được cười nói: "Lời này của cậu không biết là đã đắc tội bao nhiêu người trong nhà họ Lâm rồi".
"Em chẳng quan tâm", Lâm Vân nói.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng lắc đầu, anh rất thích sự khí khái của Lâm Vân.
Cậu ta thật sự không giống với đám cậu ấm cô chiêu bình thường, không hề ỷ thế hiếp người, bắt nạt kẻ yếu.
Ngược lại cậu ta còn có sự tự tin cao ngạo dám khinh thường kẻ mạnh, có gan chống lại cường quyền.
Tâm cao khí ngạo thật sự chính là dám đạp lên trên tất cả.
Cũng giống như bản thân Lý Dục Thần vậy.
“Anh rể, lát nữa chúng ta đi vào thì phải làm sao?”, Lâm Vân hỏi.
"Nên làm cái gì thì cứ làm cái đó", Lý Dục Thần nói: "Cậu là cậu chủ nhà họ Lâm, hôm nay cậu tới đây là để đòi lại công đạo cho ông nội, hãy nhớ kỹ hai điểm này, tôi tin cậu sẽ biết mình phải làm gì mà không cần tôi phải dạy”.
Lâm Vân gật đầu, siết chặt nắm tay.
"Anh rể, nếu thật sự có đánh nhau thì em sẽ bảo vệ anh".
"Ồ? Cậu cũng biết võ sao?", Lý Dục Thần vô cùng hứng thú hỏi.
"Em là nhà vô địch trong cuộc thi Taekwondo thanh thiếu niên thành phố Hòa, ông Hai cũng đã dạy em biết thêm khí công nữa".
"Vậy một mình cậu có thể chấp mấy người?"
Lâm Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là mười người".
Chương 102: Ra vẻ lão làng
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Được, vậy tôi để cậu lo mười người".
Lúc này, quản gia của nhà Triệu từ trong đi ra nói với bọn họ: "Cậu Lâm, cậu chủ của tôi có lời mời".
Lâm Vân hơi sửng sốt, sau đó lập tức thích ứng với thân phận của mình, cậu đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, cùng quản gia nhà họ Triệu đi vào.
Lý Dục Thần theo sát phía sau.
...
Ở bên đường cách trang viên nhà họ Triệu vài dặm đã có một hàng xe ô tô sang trọng đậu kín.
Lâm Thu Thanh ngồi ở chiếc xe chính giữa, lắng nghe báo cáo của những người xung quanh.
“Bọn họ thật sự đã đi vào sao?”, Nghiêm Tuệ Mẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Thu Thanh, ông mau nghĩ cách đi, chúng ta chỉ có một đứa con trai là Lâm Vân, lỡ như có chuyện không hay…”
Lâm Thu Thanh âm trầm nói: "Đây đều là do nó tự chuốc lấy".
Nghiêm Tuệ Mẫn tức giận nói: "Lý Dục Thần thật quá đáng!"
"Mẹ, mẹ không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Dục Thần", Lâm Mộng Đình nói.
“Con thật là, nó là em trai của con đó, sao con lại bênh người ngoài?”, Nghiêm Tuệ Mẫn chỉ trích: “Nếu như hôm nay Lâm Vân không xảy ra chuyện gì thì tốt, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì con cũng đừng hòng được kết hôn với Lý Dục Thần. Ba tháng, để mẹ xem trong ba tháng cậu ta còn có thể nghĩ ra chiêu trò gì!"
Lâm Mộng Đình cắn môi, nhỏ giọng nói: "Con tin anh ấy".
Trong một chiếc xe khác phía sau họ, Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành đang ngồi ở ghế sau.
“Thật sự đi vào rồi sao?”, Lâm Lai Nghi hả hê nói: “Bọn chúng chết chắc rồi”.
Viên Quốc Thành nói: "Không dễ chết như vậy đâu, cậu chủ nhà họ Lâm chết ở nhà họ Triệu thì không có cách nào cứu vãn được, cùng lắm chỉ bị dạy dỗ chút thôi".
Lâm Lai Nghi không hài lòng, trợn mắt nói: "Quốc Thành, không phải anh quen biết người của nhà họ Triệu sao?"
Viên Quốc Thành cả kinh hỏi: "Em muốn làm gì?"
Lâm Lai Nghi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Nếu Lâm Vân chết thì người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lâm cũng chỉ còn lại đứa cháu Thiếu Bình đang ở Đông Doanh thôi. Sau đó anh bắt cháu của anh kết hôn với Lâm Mộng Đình, vậy thì từ giờ trở đi chẳng phải toàn bộ nhà họ Lâm đều nằm trong tay chúng ta hết hay sao! Ngoài ra, nếu Lâm Vân chết trong nhà họ Triệu thì nhà họ Lâm và nhà họ Triệu chắc chắn sẽ khai chiến với nhau, anh có thế giúp nhà họ Lâm tạo dựng tên tuổi, thuận tiện đưa nhà họ Viên vào thành phố Hòa. Đợi đến khi cơ cấu kinh doanh của thành phố được xây dựng lại, thì anh nói xem, đến lúc đó ông già nhà anh có giao cho anh làm gia chủ nhà họ Viên không?"
Viên Quốc Thành chợt nhận ra, vui mừng nói: "Vợ à, em đúng là Gia Cát Lượng của anh!"
Lâm Vân và Lý Dục Thần đi theo quản gia đến phòng khách của nhà họ Triệu.
Triệu Thần Dương ngồi trên ghế sô pha không đứng dậy, làm ra vẻ lão làng nhìn Lâm Vân non nớt đứng trước mặt.
"Cậu Lâm, hôm nay cậu không phải đi học sao? Gần đây thành tích học tập thế nào?"
“Không cần cậu chủ Triệu phải lo”, Lâm Vân cố hết sức bày ra tư thế mà cậu chủ nhà họ Lâm nên có.
“Vậy tại sao cậu chủ Lâm hôm nay lại đến chỗ của chúng tôi?”, Triệu Thần Dương hỏi.
"Tôi đến để thương lượng", Lâm Vân nói: "Các người đã dùng vu thuật để hại ông nội tôi, mau đưa tên vu sư kia ra đây!"
"Nhảm nhí!", Triệu Thần Dương cười lạnh một tiếng nói: "Ông nội cậu gần đất xa trời, mắc bệnh khó chữa thì có liên quan gì đến chúng tôi? Lại còn bảo chúng tôi dùng vu thuật hại ông ta nữa chứ, nói gì cũng phải đưa ra chứng cứ, nếu không chúng tôi sẽ kiện các người tội vu khống!"
"Hừ! Dám làm mà không dám nhận, nhà họ Triệu bất quá cũng chỉ có thế mà thôi! Một đám rùa đen rụt đầu!"
"Cậu nói cái gì?", Triệu Thần Dương cả giận, từ trên ghế sô pha đứng lên, chỉ vào Lâm Vân gằng giọng nói: "Cậu nói lại lần nữa xem tôi có cho cậu bước ra khỏi đây được không!"
"Anh có dám để chúng tôi lục soát trang viên của nhà anh không?", Lâm Vân hỏi ngược lại.
"Trang viên nhà họ Triệu là nơi để cậu muốn lục soát là lục soát chắc?", Triệu Thần Dương cười lạnh nói.
"Nếu như anh không dám để cho chúng tôi lục soát thì chứng minh rằng nhà anh có làm chuyện khuất tất nên phải làm rùa rụt đầu, tôi nói không sai chứ?", Lâm Vân lớn tiếng nói.
Những lời này Lý Dục Thần chưa từng thảo luận trước với Lâm Vân, tất cả đều do Lâm Vân tự ứng biến.
Lý Dục Thần bất giác muốn cười, tên nhóc này làm anh tưởng mình đang chứng kiến mấy học sinh cấp ba mắng nhau vậy.
Nhưng có thể một mình tiến vào nhà họ Triệu, đối mặt với Triệu Thần Dương mà không hề biến sắc, lời nói cũng không lộ ra sự yếu thế thì đã không tệ rồi.
Triệu Thần Dương bị một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi mắng thẳng mặt là đồ rùa đen rụt đầu, sao có thể chịu đựng được.
"Người đâu, mau bắt cậu ta lại cho tôi, tôi muốn thay mặt nhà họ Lâm dậy dỗ cậu ta một chút".
Nghe lệnh, bốn người đàn ông vạm vỡ từ cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng khách bước ra, bọn họ chính là những cao thủ do nhà họ Triệu nuôi dưỡng.
Bốn người đi thẳng đến chỗ Lâm Vân.
Đến lúc phải ra tay, Lâm Vân vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Mặc dù cậu ta có học võ và giành chức vô địch taekwondo thanh thiếu niên nhưng cậu ta vẫn chưa bao giờ trải qua thực chiến.
Thân là cậu chủ nhà họ Lâm, đi đâu cũng được bảo vệ tận răng thì lấy đâu ra cơ hội thực chiến.
Bốn người tiến lên chia ra hai bên trái phải, muốn bắt Lâm Vân lại.
Có lẽ là bởi vì bọn chúng nghĩ rằng Lâm Vân tuổi còn nhỏ, không ngờ câu ta có thể phản kháng, cho nên người đàn ông đầu tiên đã bị Lâm Vân đạp bay dễ dàng chỉ trong một cước, người thứ hai cũng bị cậu ta đánh một quyền vào xương sườn sau đó ngã văng ra ngoài.
Hai người bị đánh gục, còn lại hai người lúc này mới có thể phản ứng.
Chương 103: Còn lại giao cho anh rể
Nhưng người thứ ba cũng không tránh được đòn tấn công của Lâm Vân, bị cậu ta đột kích khoá cổ.
Lâm Vân tiến lên trước hai bước, đè người lên tường, khuỷu tay trái húc một cái, đánh lui người thứ tư sau lưng.
Mấy động tác dứt khoát linh hoạt đúng là có chút khí phách của cao thủ.
Nhưng Lý Dục Thần lại lắc đầu, loại võ thuật như Taekwondo này trông đẹp chứ từ đầu tới cuối toàn là sơ hở, qua loa một chút thì được chứ nếu đụng phải người luyện võ chân chính thì sẽ thiệt thòi.
Lâm Vân chưa thể nhận ra, cũng không thừa thắng xông lên, thả lỏng tay, phủi bụi rồi kiêu ngạo nhìn Triệu Thần Dương
Lý Dục Thần càng buồn cười, đứa nhỏ này cho rằng mình thắng rồi sao?
Theo lý thuyết, hiện tại là cơ hội ra tay tốt nhất để chế ngự Triệu Thần Dương để đảm bảo an toàn cho bản thân, đồng thời uy hiếp Triệu Thần Dương, ép nhà họ Triệu giao ra kẻ thi triển vu thuật.
Nhưng Lâm Vân hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, đánh xong một trận là đã ngừng tay.
Cho rằng đây là đánh võ đài à.
Không thể tận dụng cơ hội, bỏ qua như thế, với năng lực Lâm Vân, muốn chế ngự lại Triệu Thần Dương thì khó rồi.
Quả nhiên bên cạnh Triệu Thần Dương đã có thêm vài vệ sĩ.
Mấy người này có ánh mắt sắc bén, vừa nhìn là biết vệ sĩ chuyên nghiệp, rõ ràng lợi hại hơn đám tay chân vừa rồi.
“Ồ, hoá ra cũng có chút bản lĩnh, khó trách ngạo mạn như thế!”, Triệu Thần Dương cười lạnh: “Lâm Vân, hôm nay mà cậu ra được cổng nhà họ Triệu, tôi theo họ cậu”.
Từ đầu tới cuối, Triệu Thần Dương không thèm liếc nhìn Lý Dục Thần cái nào.
Qua việc vừa rồi, sự tự tin của Lâm Vân cũng tăng nhiều, cậu ta khí phách, lớn tiếng nói: “Vậy ra tay đi!”
Từ hai bên cửa lập tức ào ra mấy chục người, trong tay còn cầm theo gậy cao su.
Triệu Thần Dương ra lệnh một tiếng, những người này đồng loạt lao về phía Lâm Vân.
Lâm Vân tay không đánh nhau với đám người này.
Khi mới bắt đầu, Lâm Vân còn dùng Taekwondo đánh trả nhưng bị ăn vài gậy rồi, cậu ta mới nhận ra Taekwondo không thể làm gì được nên đổi thành quyền pháp nội gia mà Lâm Thiền Minh đã dạy.
Lý Dục Thần cũng thầm gật đầu.
Lâm Vân đúng là có thể lấy một địch mười.
Quyền nội gia của cậu ta chính tông, toàn thân hoà thành một, luyện ra sức, hơn nữa phương pháp hít thở cũng đúng, khí cơ trong đan điền tràn đầy, đã loáng thoáng có nội kình.
Cậu ta là một hạt giống luyện võ, dùng võ đạo của thế tục tới để xét, Lâm Thiền Minh đã dạy dỗ rất tốt nhưng trong mắt Lý Dục Thần, như thế chưa đủ.
Dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Vân cũng không đủ, bên kia tăng thêm người, cậu ta nhanh chóng bó tay.
Vất vả đánh ngã ba, bốn người, trên thân trúng vài gậy, đau gần chết.
Kế tiếp, cậu ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ, ỷ vào sự linh hoạt của cơ thể mà di chuyển trong phòng khách.
“Anh rể, mau chạy đi, em không chống đỡ nổi rồi!”
Lâm Vân vừa đánh vừa lui.
Thời điểm quan trọng, cậu ta vẫn tỉnh táo.
Lý Dục Thần cười nói: “Chỉ dựa vào một tiếng anh rể này, sao tôi có thể chạy!”
Anh dứt lời là đã đến trước mặt Lâm Vân.
Rầm rầm rầm! Ba tiếng trầm đục vang lên, đám thuộc hạ trước mặt toàn bộ bay ra ngoài.
Lâm Vân trợn mắt há mồm.
“Ôi má ơi, anh rể, sao anh làm được thế?”
Lý Dục Thần vẫn cười: “Đã nói là cậu đánh mười, còn lại giao cho anh rể mà! Nhìn cho kỹ, hôm nay anh rể sẽ dạy cậu thế nào mới là đánh nhau”.
Nói xong anh vọt vào trong đám người.
Những kẻ này căn bản không thể tới gần Lý Dục Thần, anh vừa tới gần là người đã bay ra ngoài.
Không lâu sau, trong phòng khách tràn ngập tiếng rên rỉ và người bị thương nằm la liệt.
Chỉ còn Triệu Thần Dương và mấy tên vệ sĩ cạnh hắn ta.
“Mày, mày là ai?”
Vì màn thể hiện của Lý Dục Thần quá kinh người, Triệu Thần Dương đã sợ tới tái mặt.
Vệ sĩ bên cạnh hắn ta cũng căng thẳng theo.
“Tôi họ Lý!”, Lý Dục Thần nói.
“Hoá ra là đạo trưởng Lý gì kia!”
Triệu Thần Dương có chút không thể tin nổi, hắn ta cho rằng đạo trưởng Lý mà nhà họ Lâm coi trọng nhỏ lắm cũng phải bốn, năm mươi tuổi, sao lại trẻ thế này?
Nhưng cảnh trước mắt khiến hắn ta không thể không tin.
“Đạo trưởng Lý gì chứ, anh ấy là anh rể tôi!”, Lâm Vân vuốt ve chỗ bả vai bị đánh đau: “Anh rể, đánh gãy răng nó đi!”
Lý Dục Thần: “Được!”
Vừa nói xong, cơ thể Lý Dục Thần đã như cơn lốc, lao tới trước mặt Triệu Thần Dương.
Mấy vệ sĩ bên cạnh Triệu Thần Dương cũng bay ra ngoài.
“Nói đi, vu sư kia đâu?”, Lý Dục Thần lạnh giọng hỏi: “Mày gọi ra hay dẫn chúng tao vào?”
Triệu Thần Dương run lẩy bẩy: “Mày, mày đừng tới đây! Mày dám đụng vào tao thì đừng mơ có thể sống sót ra ngoài!”
“Thế sao?”, Lý Dục Thần lạnh nhạt hỏi.
Triệu Thần Dương hét lên: “Quản gia! Quản gia! Mau gọi người! Gọi người đi! Gọi Bạch Hổ Đường!”
Lý Dục Thần cũng không sốt ruột, anh cho Triệu Thần Dương gọi người.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải gọi vu sư kia ra, vậy cũng đỡ cho anh đi tìm.
Tim Lâm Vân thót lên, nhắc nhở: “Nghe nói Bạch Hổ Đường là nhóm tử sĩ do nhà họ Triệu dùng rất nhiều tiền để nuôi dưỡng, bên trong đều là kẻ liều mạng, anh rể cẩn thận!”
Chương 104: Bạch Hổ Đường
“Cái gì? Nhà họ Triệu phái Bạch Hổ Đường đi sao?”
Lâm Thu Thanh vô cùng kinh hãi sau khi nhận được tin tức chính xác.
“Nhà họ Triệu đang làm gì vậy? Họ thật sự muốn lấy mạng của Tiểu Vân sao?”. Giọng nói của Nghiêm Tuệ Mẫn run rẩy.
“Không, không đâu”. Lâm Thu Thanh lắc đầu nói: “Trước nay, Triệu Tứ Hải vẫn luôn thận trọng, trước khi chưa chắc chắn một điều gì đó, ông ta sẽ không ngang nhiên khai chiến với nhà họ Lâm, cùng lắm thì Tiểu Vân sẽ chịu thiệt một chút thôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu”.
“Nhưng lỡ chẳng may thì sao? Lỡ như bọn họ ra tay giết Tiểu Vân thì sao?”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói. “Còn cái thằng Lý Dục Thần kia nữa, đúng là thần kinh! Thu Thanh, ông mau nghĩ cách đi, chúng ta chỉ có mỗi một đứa con trai là Tiểu Vân, nếu Tiểu Vân có chuyện gì bất trắc, tôi không sống nổi nữa!”
Lâm Thu Thanh cau mày, ông ta hạ cửa kính xe xuống nói với các vệ sĩ bên ngoài:
“Điều toàn bộ người của chúng ta tới đây, chờ mệnh lệnh của tôi, nếu bọn họ dám động đến một sợi lông của Tiểu Vân, tôi sẽ không để yên cho nhà họ Triệu đâu!”
...
“Nhà họ Triệu đã điều động Bạch Hổ Đường?”
Lâm Lai Nghi đang ngồi ở ghế sau của xe khi nghe thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ
“Quốc Thành, anh cũng giỏi đấy, chỉ một cú điện thoại đã khiến nhà họ Triệu phái Bạch Hổ Đường đi, lần này tên họ Lý kia chết chắc”.
Viên Quốc Thành nhíu mày nói: “Việc này anh cũng không dám nhận công, anh còn chưa có năng lực điều động Bạch Hổ Đường của nhà họ Triệu, cũng kỳ lạ ghê, chỉ loại bỏ hai người thôi mà, sao đến mức phải điều động cả Bạch Hổ Đường? Theo như anh biết, Bạch Hổ Đường được Triệu Tứ Hải xây dựng bằng tất cả vốn liếng của mình, tất cả những người trong đó đều là cao thủ, cũng không thiếu những kẻ liều mạng”.
Lâm Lai Nghi nói: “Kệ nó đi, dù sao chuyện này cũng có lợi cho chúng ta. Xem ra trận chiến giữa nhà họ Lâm và nhà họ Triệu sắp bắt đầu rồi. Quốc Thành, có phải anh cũng nên chuẩn bị sẵn sàng không?”
Viên Quốc Thành gật đầu nói: “Đừng lo lắng, anh đã thông báo cho gia đình chuẩn bị điều động mọi người đến thành phố Hòa rồi”.
...
“Bạch Hổ Đường?”
Lâm Thượng Nghĩa cầm điện thoại, nghe vậy hai hàng lông mày ông ta nhíu chặt lại.
“Thưa ông, bây giờ, có cần tôi vào trong đó đưa hai người họ ra không?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Thiền Minh đang ở trên nóc một tòa nhà cách không xa nhà họ Triệu.
Theo kế hoạch của Lý Dục Thần, ông ấy sẽ dẫn người ở phía bên ngoài nhà họ Triệu đề phòng nhà họ Triệu di dời của vu sư kia.
Lâm Thượng Nghĩa thắc mắc: “Nhiều năm như vậy, nhà họ Triệu chỉ phái Bạch Hổ Đường đi đúng một lần, ngay cả ông hai nhà họ Phùng cũng phải nhượng bộ lui binh, lần này, chỉ có Lý Dục Thần và Tiểu Vân đến để yêu cầu một lời giải thích, sao họ lại phải điều động Bạch Hổ Đường chứ?”
Lâm Thiền Minh nói: “Tình hình cụ thể thì vẫn chưa rõ, nhưng tin tức này do nội gián từ bên trong truyền ra nên rất đáng tin cậy”.
“Thiền Minh, cậu có chắc thành công không?”
“Nhiều năm qua, tôi đều huấn luyện người để đối đầu được với Bạch Hổ Đường, nếu là ở bên ngoài, tôi tự tin có thể đánh một trận ra trò, nhưng ở trong nhà họ Triệu thì tôi không dám chắc”.
“Nếu cậu không chắc chắn, đừng liều lĩnh, quan sát tình hình trước đã, Tiểu Vân chỉ là một đứa trẻ, Triệu Tứ Hải sẽ không làm gì nó đâu, một khi cậu đi thì sự tình sẽ khó mà thu xếp ổn thỏa được”.
“Còn Lý Dục Thần thì sao?”
“Cậu ta…”. Lâm Thượng Nghĩa im lặng một lát: “Nếu cậu ta không muốn làm con rể nhà họ Lâm, cậu ta nhất định phải tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, nếu ngay cả ải nhà họ Triệu, cậu ta cũng không vượt qua được thì mong muốn phục hưng nhà họ Lý chỉ là giấc mộng hão huyền mà thôi. Hy vọng tổ tiên sẽ phù hộ cho cậu ta sống sót”.
...
Trong phòng khách của nhà họ Triệu, mười người đàn ông mặc đồng phục màu đen đi giày thể thao màu trắng bước vào.
Trên ngực mỗi người đều được in một hình con hổ với sọc màu trắng.
Ngay khi những người này bước vào, Lâm Vân đã cảm nhận được một cảm giác bức bách.
Ai nấy đều có hơi thở ổn định, ánh mắt nham hiểm hung ác, khắp người đều toát ra luồng sát khí, chỉ cần đứng ở đó cũng có thể khiến người ta rùng mình.
Lâm Vân cũng đã từng luyện võ, mặc dù vẫn chưa luyện ra chân khí nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức của người võ sĩ.
Cậu ta biết rằng những người này chắc chắn đều là những cao thủ.
Vừa rồi cậu ta còn có quyết tâm bừng bừng muốn một đánh mười, nhưng hiện tại Lâm Vân chỉ cảm thấy trong lòng dạ đang run lên.
Mười người này không phải là loại mà cậu ta có thể đánh bại.
Nếu như để cậu ta đứng lên đối phó thì có lẽ cậu ta chẳng thể đánh bại bất kỳ ai trong số họ.
Cậu ta nhìn Lý Dục Thần, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Nhiều cao thủ như vậy, một mình anh rể có thể đối phó được không?
Triệu Thần Dương khi nãy vẫn còn sợ hãi, bây giờ đã nở nụ cười đầy kiêu ngạo:
“Tên họ Lý kia, không phải mày giỏi đánh lắm sao? Để tao xem mày đánh giỏi cỡ nào!
Nào, xông lên cho tôi, loại bỏ thằng oắt này trước, sau đó từ từ chơi đùa cùng cậu Lâm sau”.
Người của Bạch Hổ Đường nghe thấy mệnh lệnh của Triệu Thần Dương, thì bắt đầu bao vây Lý Dục Thần.
Người đầu tiên ra tay, bộp! Hắn đấm một quyền vào thái dương của Lý Dục Thần, đồng thời chân đá vào hạ bộ của Lý Dục Thần.
Mỗi một động tác của hắn đều là một đòn tấn công chí mạng.
Trái tim của Lâm Vân đột nhiên thắt lại.
Cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì người này đều ở trên cơ cậu ta.
Nếu như bắt cậu ta hóa giải một quyền một hay cước này, cậu ta không thể nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ lùi ra sau
Nhưng xung quanh đều là kẻ địch, phía sau cũng có kẻ địch.
Theo như Lâm Vân thấy, bất kể như thế nào thì cũng không thể hóa giải được.
Rất có thể chỉ cần một chiêu thôi là cậu ta đã ngã xuống và bị thương nặng.
Cậu ta nhìn Lý Dục Thần với vẻ mặt căng thẳng, trong lòng thầm lo lắng cho anh.
Cú đấm và đá của người đàn ông đã được tung ra giữa chừng rồi, nhưng Lý Dục Thần vẫn đứng yên tại chỗ không hề di chuyển.
Chín thành viên khác của Bạch Hổ Đường cũng ra tay cùng lúc đó.
...
Chương 105: Anh rể mình là quái vật
“Anh rể cẩn thận!”
Lâm Vân hoảng sợ hét lên.
Theo cậu ta thấy, đó là một đòn khó giải, hiện tại đã biến thành đánh hội đồng.
Thế này thì sao đánh tiếp đây?
Mười cao thủ, ai cũng có năng lực so với cả đội quân, lần này Lý Dục Thần còn không biến thành thịt nát sao?
Lâm Vân bắt đầu sợ hãi, dù sao cậu ta cũng chỉ là một học sinh cấp ba.
Thậm chí trong lòng cậu ta có chút tự trách, mình không nên đứng ra thể hiện trong hội nghị gia tộc.
Nếu mình không tới, nhà họ Lâm không ai ủng hộ, từ đó Lý Dục Thần cũng sẽ không theo, rồi cũng không đụng tới Bạch Hổ Đường của nhà họ Triệu.
“Thằng họ Lý, mày chết đi!”, Triệu Thần Dương hưng phấn kêu lên.
Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng thần kỳ xảy ra.
Dù là Lâm Vân hay Triệu Thần Dương, chẳng ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mười cao thủ của Bạch Hổ Đường đều bay lên.
Giống như ở giữa có chôn bom rồi nổ mạnh vào lúc này, nổ bay cả mười người.
Mười tên nện mạnh xuống nền, dùng Lý Dục Thần làm tâm, tạo thành một hình tròn.
Sau đó, Lý Dục Thần cũng không cho đối phương có cơ hội đứng lên, anh dạo theo vòng tròn, dùng tốc độ cực nhanh đá ra mười cú, mỗi chân đều giẫm nát mắt cá chân của một tên.
Chỉ nghe được mười tiếng hét thảm vang lên, không ai đứng lên nổi nữa.
Lâm Vân mở to mắt nhìn, trong lòng chấn động.
Sao có thể làm được như thế?
Giờ phút này, cậu ta đột nhiên có một suy nghĩ: Mình muốn học võ với anh rể!
Mắt Triệu Thần Dương trợn trừng.
Đây chính là Bạch Hổ Đường mà!
Nhà họ Triệu đã tốn bao nhiêu tiền tài và công sức mới bồi dưỡng ra được.
Là Bạch Hổ Đường mà hắn ta vô cùng tự hào và kiêu ngạo mà!
Cả một nhóm mười người của Bạch Hổ Đường mà lại bị một kẻ đánh bại?
Hơn nữa còn bị đánh bại hoàn toàn như thế, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
“Người đâu?”, Triệu Thần Dương hét toáng lên.
Nhưng lần này, Lý Dục Thần không cho hắn ta cơ hội nào nữa.
“Sao, không phải bảo bọn nó phế tao hả?”
Lý Dục Thần tới trước mặt Triệu Thần Dương, cầm lấy dao gọt trái cây trên mâm chỗ bàn trà, kề sát cổ hắn ta.
Triệu Thần Dương sợ tới mức mặt trắng nhách không còn giọt máu.
“Mày, mày muốn làm gì?”
“Không có gì!”, Lý Dục Thần lạnh nhạt hỏi: “Nói cho tao biết vu sư kia ở đâu?”
“Vu... vu sư gì chứ? Tao không biết!”, Triệu Thần Dương nói dối.
“Không biết à? Vậy mày hết giá trị rồi!”
Mũi dao lướt nhẹ qua cổ Triệu Thần Dương, nhích nhẹ một cái, rách da.
“A...”
Triệu Thần Dương sợ hãi hét ầm lên.
“Biết, biết! Ở sân phía tây!”
“Phiền mày dẫn đường nhé!”
Lý Dục Thần gật đầu với Lâm Vân: “Tiểu Vân, anh giao người này cho cậu!”
Lâm Vân nhảy dựng lên, vui vẻ đáp: “Yes, sir!”
Một tay cậu ta ôm cổ Triệu Thần Dương, tay kia cầm lấy dao trong tay Lý Dục Thần.
“Đi nào cậu Triệu!”
“Cái gì? Thất bại?”
Triệu Tứ Hải khiếp sợ nhìn quản gia chạy tới báo cáo.
Đây là Bạch Hổ Đường mà ông ta dành ra mười năm để tuyển chọn và bồi dưỡng.
Đến hiện tại, Bạch Hổ Đường chỉ mới ra tay có một lần, còn là lúc tranh giành quyền vận chuyển đường sông với nhà họ Phùng.
Ông hai nhà họ Phùng còn bị thiệt trong tay Bạch Hổ Đường, từ đó mới lui ra, nhường lại mối vận chuyển đường sông cho ông ta.
Một lần đó, Bạch Hổ Đường cũng chỉ cử ra mười người.
Triệu Tứ Hải vẫn còn che giấu chút thực lực, trên thực tế, Bạch Hổ Đường phát triển tới nay là đã có ba mươi sáu thành viên, mười người một tổ, có thể phái ra ba tổ rưỡi.
Ông ta vốn định chờ tới thời cơ chín muồi mới lộ ra thực lực chân chính để quyết chiến với nhà họ Lâm.
Thậm chí còn muốn chiến một trận với các gia tộc ở Tiền Đường.
Nhưng bây giờ lại tổn thất một tổ khi chỉ đối phó với một thằng oắt của nhà họ Lâm.
“Đánh bại như thế nào?”
“Không biết, người nọ hình như chỉ đánh ra một chiêu, sau đó chúng ta thua!”, quản gia nói.
“Một chiêu? Sao có thể chứ?”, Triệu Tứ Hải gần như gầm lên, mắt sắp lồi ra ngoài: “Hiện tại hai đứa đó đâu?”
“Ép cậu chủ dẫn tới sân phía tây!”
“Sân phía tây?”, Triệu Tứ Hải nhìn về phía đại sư Ngô Hiền.
“Không ổn rồi, tế đàn của tôi ở bày trong sân!”, Ngô Hiền nói.
Triệu Tứ Hải ra lệnh: “Bảo Triệu Sơn dẫn theo toàn bộ người của Bạch Hổ Đường, thêm các vệ sĩ và bảo an trong trang viên nữa, tất cả đến sân phía tây, nhất định phải ngăn cản chúng!”
“Vâng!”, quản gia xoay người rời đi.
Ngô Hiền chắp tay: “Gia chủ Triệu, nếu người ta đã tới thì tôi vẫn nên ra thôi. Một chiêu của người nọ có thể chế ngự Bạch Hổ Đường, sợ là không phải võ công mà là thuật pháp rồi!”
Triệu Tứ Hải gật đầu: “Làm phiền ông Ngô!”
Vừa dứt lời, ông ta và Ngô Hiền cùng đi ra ngoài.
Trong lòng lo lắng, ông ta còn xoay người lấy một khẩu súng trong ngăn kéo bàn làm việc.
...
Lâm Vân áp Triệu Thần Dương đi về phía sân phía tây.
Chung quanh đều là bảo vệ, vệ sĩ của nhà họ Triệu.
Không có một ai dám tới gần.
Chẳng biết là do sợ Lâm Vân làm bị thương Triệu Thần Dương hay sợ Lý Dục Thần bên cạnh cậu ta.
Thấy ánh mắt sợ hãi của đám người này, trong lòng Lâm Vân hưng phấn, sinh ra cảm giác tự hào.