-
Chương 926-930
Chương 926: Tông Sư nổi giận
Vương Bách Thuận cũng cảm thấy hết sức khó hiểu, không sao hiểu nổi tại sao Lý Dục Thần lại phải vẽ rắn thêm chân làm gì.
Ông ta cảm thấy quà tặng của nhà họ Lý như vậy là đã ổn lắm rồi, không sơ sài cũng không quá quý giá, nếu như là ông ta thì ông ta cũng không nghĩ ra phải tặng gì cho phải.
Chuyện thế này vốn không thể ngăn người ta nói ra nói vào. Cách tốt nhất chính là phớt lờ nó, nhanh nhanh chuyển sang khâu tiếp theo. Lý Dục Thần làm như thế này thực thiếu sáng suốt.
Sở Dao cũng cảm thấy Lý Dục Thần vẽ vời thêm chuyện nhưng cô ta lại rất hiếu kì, rốt cuộc Lý Dục Thần đã chuẩn bị món quà lớn gì?
Giữa tiếng suy đoán và bàn tán của mọi người, Tần gia mời tất cả vào trong sảnh tiệc.
Theo đúng quy trình, tiệc buổi trưa là buffet, trong bữa tiệc có các ngôi sao biểu diễn góp vui. Sau bữa trưa sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện các món đồ trong bộ sưu tập của Tần gia, toàn bộ số tiền đấu giá được sẽ được dùng để làm từ thiện.
Bữa tiệc buổi trưa rất náo nhiệt, buổi đấu giá cũng được tiến hành rất thuận lợi, phần lớn các món đồ đem ra đấu giá đều được đấu giá thành công, tổng số tiền đấu giá được đạt hơn hai tỷ, xấp xỉ bằng hội đấu giá mùa xuân của nhà đấu giá Christie's.
Tần gia rất vui, sự bực bội hồi sáng đã tan biến hết.
Lúc này, Phan Vân Long lại gần, nói thầm vào tai ông ta, báo cáo: “Sư phụ, bên ngoài có một chiếc xe tải tới, nói là chở quà của nhà họ Lý tới. Bảo vệ không cho vào, người xem…”
“Xe tải?”, Tần gia hơi ngẩn người nhìn sang Tôn Trường Hải.
Tôn Trường Hải cười nói: “Sao Tần gia không dẫn mọi người cùng đi xem thử xem nhà họ Lý tặng gì?”
“Nếu như chẳng có cái chó gì cả thì sao?”
“Vậy thì người mất mặt là Lý Dục Thần”.
“Nếu như có giá trị rất xa xỉ thì sao?”
“Vậy thì Tần gia cứ nhận lấy”.
“Hahaha...”, Tần Thụ Nghĩa cười to, đứng dậy nói to: “Thưa các vị, món quà mà cậu Lý nói đã tới rồi, tôi phải ra ngoài cửa xem thử, nếu các vị thích thì xin mời đi xem cùng với tôi. Tôi thực sự rất chờ mong món quà lớn này của nhà họ Lý! Cậu Lý, chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần mỉm cười, dẫn theo Lâm Mộng Đình đứng dậy, đi ra ngoài với Tần Thụ Nghĩa.
Mọi người bèn hò reo đi theo sau.
Một đám đông đen đặc bao gồm các ông lớn nhà giàu của thủ đô đều tập trung ra ngoài cửa của tòa nhà chính của trang viên.
Một chiếc xe tải chở hàng chạy bon bon trên con đường bên trong trang viên, tới thẳng bãi đậu xe P1 trống trải.
Sau khi xe dừng lại, tài xế xuống xe.
Tài xế này đầu to cổ to, trông không giống tài xế mà giống công nhân đốt lò.
Ông ta đi ra sau xe, mở cửa thùng xe ra, hô lên một tiếng: “Vương béo, ra đây giúp tôi một tay”.
Ông chủ Vương đi theo sau lưng Lý Dục Thần cười hì hì “ừ” một tiếng: “Tôi qua ngay đây!”
Sư phụ Vinh nhảy lên trên thùng xe, đẩy một chiếc thùng giấy to ra.
Ông chủ Vương đứng ở bên ngoài đỡ lấy nó.
Chiếc thùng giấy này cao chừng nửa người, dài hơn hai mét. Ông chủ Vương khiêng trên tay như khiêng một món đồ chơi, xoay nó hai vòng trên đỉnh đầu rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, không hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Sư phụ Vinh nhảy ra khỏi thùng xe, nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, đồ đã được đưa đến rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành”.
Lý Dục Thần nghe vậy, cười một tiếng hiểu ý, biết rằng mọi chuyện đều thuận lợi.
Mọi người đều hiếu kỳ nhìn ngó, không biết bên trong thùng có thứ gì, ông chủ Vương khiêng nó nhẹ tênh như vậy, chắc không phải là thùng rỗng đâu nhỉ?
Mọi người đều cho rằng, bất kể trong đó có gì thì hôm nay Lý Dục Thần đều thua.
Tần Thụ Nghĩa cười nói: “Cậu Lý, cậu có lòng thế này, cho dù chỉ tặng một chiếc thùng không, tôi cũng vẫn vui vẻ”.
Ông ta nói như vậy là để đề phòng trường hợp Lý Dục Thần tặng một chiếc thùng không để chọc tức ông ta. Ông ta nói chặn trước như vậy thì người mất mặt sẽ là Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười, nói: “Tần gia cứ mở ra xem là biết”.
Tần Thụ Nghĩa gật đầu với Phan Vân Long.
Phan Vân Long bèn đi lại đó, túm một cạnh của thùng giấy rồi nhẹ nhàng tách ra, lực tay truyền vào thùng giấy, “bụp” một tiếng, thùng giấy nứt ra bốn phía.
Thứ nằm bên trong thùng là một chiếc quan tài đen nhánh.
Quan tài vừa xuất hiện, mọi người lập tức xôn xao.
Ai nấy đều đã suy đoán đủ kiểu nhưng không ai đoán được Lý Dục Thần lại dám tặng quan tài vào ngày này.
Tặng quan tài vào ngày mừng thọ Tần gia sáu mươi sáu tuổi không phải chỉ là hành động mang tính khiêu khích nữa mà phải nói là đã gây hấn rồi.
Tần Thụ Nghĩa tái mét mặt, ánh mắt lóe lên sát khí, đám đệ tử Tần môn đang có mặt ở đây cũng không nén nổi cơn giận.
Cơn giận của Tông Sư giận dữ tỏa ra uy lực không gì chống đỡ nổi!
Mọi người đều bất giác tránh ra, cố gắng cách Lý Dục Thần xa ra một chút để tránh bị vạ lây.
Nhưng bọn họ cũng không nỡ đi quá xa vì sợ không được xem trò hay này.
Vương Tứ gia rơi vào thế khó xử. Lúc này, lập trường của nhà họ Vương trở nên khá tế nhị.
Hai mươi năm qua, trong số tứ đại gia tộc của thủ đô, nhà họ Vương luôn luôn đứng đầu. Hôm nay, nhà họ Tiêu có thực lực võ đạo mạnh nhất lại vắng mặt. Cho nên lúc này, nhất cử nhất động của nhà họ Vương đều thu hút sự chú ý của mọi người.
Ông ta rất coi trọng Lý Dục Thần, cũng có ý thúc đẩy hai nhà họ Vương và họ Lý kết thành đồng minh.
Nhưng nhà họ Vương là một gia tộc lớn, trong nội bộ có nhiều ý kiến bất đồng, nhất là Vương Bách Xuyên - anh cả của ông ta, vẫn còn đang do dự.
Chương 927: Quan tài Tuyệt Hộ
Trong mắt bọn họ, đương nhiên gần đây Lý Dục Thần đang phất lên nhưng thực lực và trí tuệ mà anh thể hiện ra vẫn còn chưa đủ sức khiến nhà họ Vương phải nhượng bộ.
Vương Tứ gia tin rằng nhà họ Sở cũng nghĩ như vậy, cho nên Sở Chấn Thanh mới không tới mà cho Sở Dao – người có mối quan hệ với Lý Dục Thần cũng không đến nỗi nào, tới đây để có thể dễ bề tiến thoái.
Mặc dù nhà họ Tần không phải là một gia đình giàu có, quyền quý nhưng Tần gia là Tông Sư Sách Môn, địa vị cực kỳ cao, đệ tử Tần môn trải rộng khắp thiên hạ.
Sau chuyện ở Phan Gia Viên, mâu thuẫn giữa hai nhà họ Tần và họ Lý căng thẳng như nước với lửa.
Hôm nay là lễ mừng thọ của Tần gia, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, đây chính là lúc bộc lộ năng lực và trí tuệ của Lý Dục Thần.
Nhưng cả bốn nhà đều không ngờ được rằng Lý Dục Thần lại mạnh bạo như vậy, trực tiếp tặng cho Tần gia một chiếc quan tài.
Cách làm giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn này quả là không khôn ngoan.
Ông ta không cho rằng hiện tại Lý Dục Thần đã có thể cứng đối cứng với Tần gia, cho dù có thể oai được nhất thời nhưng xét về đại cục thì chắc chắn là thua thiệt. Chẳng những tự cắt đứt đường lui của mình mà cũng cho thấy người này tầm nhìn nhỏ hẹp, khiến người cả thủ đô cười chê.
Vương Tứ gia lắc đầu, quan tài còn đang nằm ở đó, ông ta không thể nào nói đỡ được gì.
Tần Thụ Nghĩa sầm mặt lại, mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ông ta nghiêm nghị nói: “Lý Dục Thần, cậu có ý gì vậy?”
Lý Dục Thần cười hỏi: “Tần gia không mở ra xem thử à?”
Nghe anh nói vậy, mọi người lại tò mò không biết trong quan tài này còn có thứ gì?
Có người thoải mái nói: “Quan tài quan tài, thăng quan phát tài, cậu Lý quả là có lối tư duy độc đáo, đặt quà tặng bên trong quan tài, ngụ ý đúng là tốt đẹp!”
Cũng có người giễu cợt nói: “Làm người khác bực mình mà còn tưởng thế là hay! Tôi còn tưởng là cậu ta là người có khí phách, dám khiêu chiến với Tần gia cơ chứ!”
Tần Thụ Nghĩa híp mắt, không hiểu Lý Dục Thần có ý đồ gì, bèn đánh mắt ra hiệu cho Phan Vân Long.
Phan Vân Long đi lại đó, ấn tay lên đầu quan tài, đẩy nắp quan tài về phía trước, nắp quan tài lập tức mở ra.
Quan tài bình thường chỉ cao khoảng 50, 60cm, nhưng chiếc quan tài này rất lớn, cao khoảng hơn một mét.
Nắp quan tài vừa mở ra, mọi người bất giác xích lại gần xem thử bên trong có gì.
Đúng lúc này, trong quan tài bỗng nhiên có một người ngồi dậy làm mọi người giật mình, cuống quít lùi lại.
Người đó ngồi trong quan tài, ngơ ngác nhìn xung quanh, cho tới khi nhìn thấy Tôn Trường Hải mới la toáng lên: “Cứu mạng! Ông Tôn, cứu mạng!”
Tôn Trường Hải nhíu mày.
Đương nhiên ông ta biết người này là ai, người này chính là Lạc Tinh Xương, con trai của Lạc Minh Sa.
Lạc Tinh Xương xuất hiện trong quan tài, chứng tỏ kế hoạch hôm nay đã thất bại.
Tần Thụ Nghĩa cũng nhìn về phía Tôn Trường Hải. Ông ta không quen biết Lạc Tinh Xương, chỉ từng gặp Lạc Minh Sa. Mọi chuyện cần thiết đều do Tôn Trường Hải và Lạc Minh Sa sắp xếp.
Lạc Tinh Xương liều mạng leo ra khỏi quan tài, bò tới bên chân của Tôn Trường Hải, khóc nói: “Ông Tôn cứu mạng! Ông Tôn cứu mạng! Chúng ta bị nhà họ Lý phát hiện ra rồi, chú tôi chết rồi! Bọn họ còn định giết cả tôi nữa!”
Mọi người ở đây đều không hiểu gì, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có điều vẫn có người thông minh đoán ra được đại khái vấn đề, chắc chắn người này được Tần gia sai đi làm gì đó bất lợi cho nhà họ Lý.
Đương nhiên lúc này Tôn Trường Hải không thể thừa nhận mình quen biết Lạc Tinh Xương, ông ta nghiêm giọng bảo: “Tôi không quen biết cậu! Nếu như cậu bị người ta ép làm chuyện mà cậu không muốn làm thì có thể nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể đòi lại công bằng cho cậu. Còn nếu cậu vẫn tiếp tục ngồi đây nói hươu nói vượn thì chớ trách tôi không khách khí!”
Ông ta đang nhắc nhở Lạc Tinh Xương không nên nói lung tung. Nếu Lạc Tinh Xương thông minh thì lúc này nên quay ra cắn ngược lại Lý Dục Thần một phát.
Nhưng Lạc Tinh Xương đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong sân của tổng đàn Yếu môn nên đâu còn có gan dám cắn Lý Dục Thần.
Anh ta ôm chặt bắp đùi của Tôn Trường Hải, khẩn cầu: “Ông Tôn, cứu mạng! Ông không cứu tôi thì tôi chết chắc!”
Anh ta làm Tôn Trường Hải tức điên, hất chân một cái, đá văng anh ta ra ngoài.
Tần Thụ Nghĩa nhìn Lý Dục Thần, cả giận nói: “Lý Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Lý Dục Thần cười khẩy: “Tần gia, ông sai người chôn quan tài nhỏ trong nhà tôi, tôi tặng lại cho ông một chiếc quan tài lớn, đây gọi là bánh ít trao đi, bánh quy trao lại”.
“Hừ, quan tài lớn quan tài nhỏ cái gì, tôi không biết cậu đang nói gì”.
“Ồ, đường đường là Tông Sư Sách Môn nhưng lại có gan làm mà không có gan nhận à?”
Lý Dục Thần nhẹ nhàng chìa tay ra.
Sư phụ Vinh lấy ra một chiếc quan tài nhỏ tinh xảo, đặt vào lòng bàn tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cầm lấy nhìn thoáng qua: “Chú đoạn hồn, quan tài Tuyệt Hộ, đây là thủ đoạn của Bắc Vu. Tôi vốn cho rằng ông chỉ là một người giang hồ Sách Môn nên không thèm so đo với ông. Thế nhưng ông lại dùng thủ đoạn hạ lưu này, sai người chôn quan tài trong nhà tôi, còn sai vu sư bày tế đàn tụng chú đoạn hồn, muốn cắt đứt đường sống của nhà họ Lý, khiến nhà họ Lý từ này đoạn tử tuyệt tôn”.
Lý Dục Thần nói rồi mở quan tài ra, lấy một con rối ra.
Con rối này sống động như người thật, trên mình bọc vải trắng, cắm đầy kim châm, trông giống một con nhím.
Mọi người thấy vậy bất giác nổi da gà.
“Nói hươu nói vượn!”, Tần Thụ Nghĩa giả bộ giận dữ: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi hết”.
“Vậy à?”, Lý Dục Thần cười khẩy, chỉ vào Lạc Tinh Xương, nói: “Vậy nghĩa là anh ta tự ý bày ra trò này phải không? Xem ra nếu tôi giết anh ta thì Tần gia cũng sẽ không nói gì hết phải không?”
“Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi, cậu thích giết hay không là chuyện của cậu!”
Chương 928: Xin lỗi rồi cút khỏi thủ đô
Lúc này, dù thế nào đi nữa, Tần Thụ Nghĩa cũng không thể thừa nhận mình có liên quan với Lạc Tinh Xương. Nếu như ông ta thừa nhận chuyện mình chôn quan tài Tuyệt Hộ thì sau này còn ai dám giao du với ông ta nữa? Đừng nói là không thể sống ở thủ đô nữa mà thậm chí những nơi tự nhận mình là chính phái như Bạch Vân Quan, chùa Bạch Tháp còn sẽ đuổi giết ông ta. Đến lúc đó, ông ta chỉ còn đường bỏ chạy lên Mạc Bắc hoặc là tới Bạch Sơn xin tổ sư gia che chở.
Lạc Tinh Xương nghe vậy rất sốt ruột, anh ta bò lăn bò lê lại ôm bắp đùi của Tần gia: “Tần gia! Tần gia! Xin hãy cứu tôi đi! Ông không thể bỏ mặc tôi được! Tôi làm theo lệnh của các ông mà!”
Tần Thụ Nghĩa giận dữ, đập một phát vào đỉnh đầu của Lạc Tinh Xương.
“Dám đến Tần môn gây sự, tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lạc Tinh Xương không kịp rên một tiếng nào đã chết ngã lăn ra đất.
Mọi người ồ lên.
Tần Thụ Nghĩa làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ, dù sao thì giết Lạc Tinh Xương cũng tốt hơn là tiếp tục để anh ta mở miệng ra cắn lung tung. Chỉ cần ông ta không chịu thừa nhận thì hiện tại không có chứng cứ, Lý Dục Thần có thể làm gì được ông ta?
“Đúng là tàn nhẫn, ngay cả người của mình cũng giết”, Lý Dục Thần lắc đầu thở dài.
Tần Thụ Nghĩa cười gằn đáp: “Lý Dục Thần, cậu cho rằng đóng hai chiếc quan tài rồi tìm đại một người nào đó tới đây là có thể vu khống cho tôi hay sao? Mặc dù Tần môn không phải là gia đình quyền quý ngàn năm hay nhà giàu bề thế trăm năm nhưng cũng không phải hạng để mặc cho người khác ức hiếp. Hôm nay, ngay trước mặt các gia đình giàu có, quyền quý của thủ đô, cậu hãy nói rõ ra cho tôi. Cậu có chứng cứ gì chứng minh những chuyện này là do tôi làm? Nếu cậu không trình ra được chứng cứ, muốn ăn không nói có, vu khống Tần môn, vậy thì chớ trách Tần Thụ Nghĩa tôi đây không khách khí!”
Nói rồi, ánh mắt Tần Thụ Nghĩa trở nên lẫm liệt. Thoắt cái, người ông ta tỏa ra áp lực vô hình, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề, giá lạnh.
Đám đệ tử Tần môn đứng sau lưng ông ta đều hùng hổ xông lên, bày trận ở hai bên.
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, bất giác muốn lùi lại, chạy khỏi đây.
“Chứng cứ ư?”, Lý Dục Thần đối mặt với cơn thịnh nộ của Tông Sư, oai phong của Tần môn vẫn không hề nao núng: “Nơi này không phải toà án, tôi cũng không tới thưa kiện với ông. Tôi tới là để giết ông thì cần gì phải có chứng cứ!”
“Giết tôi? Hahahaha...”
Tần Thụ Nghĩa cười phá lên.
“Cậu nghĩ đây là đâu? Là nhà họ Lý? Hay là Nam Giang?”
“Nơi này là Yến Bắc Viên! Là địa bàn của Sách Môn! Không phải chỗ cậu ra oai!”
“Lý Dục Thần, cậu vừa tới thủ đô đã đánh đệ tử của Tần môn tôi bị thương, tôi vốn không muốn chấp nhặt với cậu nhưng cậu được đằng chân lại lân đằng đầu, chẳng những khiến tôi khó xử mà còn tìm người tới vu vạ cho tôi. Cậu muốn trở nên nổi bật, muốn giẫm lên mặt Tần Thụ Nghĩa tôi để trèo lên cao hơn chứ gì, cậu nghĩ làm vậy là có thể khôi phục vinh quang của nhà họ Lý ngày xưa hay sao? Nằm mơ!”
“Sư phụ, cần gì phải phí lời với cậu ta, quan tài đã đưa tới cửa rồi, hãy giết cậu ta đi!”
Vinh Quảng Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Các đệ tử của Tần môn cũng không nén nổi cơn giận, ai nấy đều muốn xông lên.
Tần Thụ Nghĩa giơ tay lên ngăn cản bọn họ.
“Hôm nay mọi người tới đây là để chúc thọ tôi, tôi không muốn làm mọi người mất vui. Tôi cho cậu thêm một cơ hội, hãy xin lỗi tôi trước mặt mọi người rồi cút khỏi thủ đô, nếu vậy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện hôm nay!”
“Sư phụ!”
Vinh Quảng Kiệt không phục, anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, lúc đảo mắt nhìn sang Lâm Mộng Đình, mắt như thể bị gai đâm, bảy phần ghen ghét, ba phần tà ác.
“Tần gia rộng lượng!”, trong đám đông có người hô to.
Vốn dĩ ở đây có không ít người đứng về phe Lý Dục Thần, bởi vì hành động Tần gia giết Lạc Tinh Xương rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, e rằng chuyện chôn quan tài Tuyệt Hộ ở nhà họ Lý đến quá nửa là thật.
Nhưng bọn họ cho rằng cách làm của Lý Dục Thần là không thông minh, khiêng quan tài tới hỏi tội đương nhiên là để làm Tần gia mất mặt, nhưng làm vậy thì bản thân nhà họ Lý cũng chẳng được lợi lộc gì.
Khi Lý Dục Thần nói ra chuyện anh muốn giết Tần gia, mọi người đều cho rằng anh đã điên rồi.
Vốn dĩ chuyện này còn có thể hòa giải được, dù sao toàn bộ các gia đình giàu có của thủ đô đều đang có mặt ở đây. Thế nhưng câu “cần gì phải có chứng cứ” của Lý Dục Thần đã chặn miệng tất cả mọi người, thái độ ấy rõ ràng là chẳng coi ai ra gì.
Bởi vậy, không ít người đã thay đổi lập trường, đứng về phía Tần gia.
Còn một số người vốn đã không thích Lý Dục Thần, không hi vọng nhà họ Lý quật khởi thì lúc này lại càng thêm đắc ý, chỉ ước sao Tần môn ra tay, dạy cho Lý Dục Thần một bài học.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình! Cậu ta tưởng đây là tên ngu Âu Dương Sân kia hay sao, đây là Tần gia, là Tông Sư Sách Môn!”
“Tay họ Lý này cũng là Tông Sư đấy, không biết bọn họ mà đánh nhau thì kết quả sẽ thế nào?”
“Cho dù cậu ta là Tông Sư nhưng đây là địa bàn của Tần gia, đến đá bóng còn xét tới sân nhà và sân khách, huống hồ còn có ông Tôn ở đây, nghe nói thực lực của ông Tôn cũng không thua gì Tông Sư, lại còn có nhiều đệ tử Tần môn ở đây như vậy, cậu ta đâu phải là thần tiên, sao có thể thắng nổi chứ?”
...
Tần Thụ Nghĩa lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.
Tôn Trường Hải đứng bên cạnh lại nhíu mày, nói thì thầm vào tai Tần Thụ Nghĩa: “Tần gia, bên phía Bayar vẫn chưa thấy hồi âm, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Tần Thụ Nghĩa hơi sững sờ.
Bayar là đại vu của Tát Mãn, pháp lực cao cường, ông ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?
“Tạm thời cứ mặc kệ đã, chỉ cần đánh bại được Lý Dục Thần thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta”.
Tần Thụ Nghĩa rất tự tin.
Ông ta biết Lý Dục Thần cũng là Tông Sư, hơn nữa còn mạnh hơn so với Tông Sư bình thường.
Chương 929: Ông chủ Vương ra tay
Nhưng dù thế nào đi nữa, tuổi tác của Lý Dục Thần cũng chỉ mới có ngần ấy, dù cho anh bắt đầu tập võ từ trong bụng mẹ thì cũng có bao nhiêu năm công lực đâu chứ?
Huống hồ, Tần Thụ Nghĩa lại không chỉ dựa vào mình võ đạo, biệt danh của ông ta là Mắt Thần Tay Quỷ.
Người khác cho rằng Mắt Thần Tay Quỷ là dùng để chỉ tài giám định bảo vật và khả năng sửa chữa tranh chữ của ông ta.
Mà không biết rằng đây chính là tuyệt kỹ đích thực của ông ta, kinh khủng hơn rất nhiều tuyệt kỹ của Tông Sư võ đạo.
Hơn nữa ở đây còn có thuật sĩ Tôn Trường Hải, hai người bọn họ liên thủ lại với nhau thì đừng nói là Lý Dục Thần, dù có là Thiết Tiêu Vô Địch Tiêu Sinh tới đây cũng sẽ bị ông ta lột da.
Tôn Trường Hải gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ có điều ánh mắt vẫn lộ vẻ bất an.
Bầu không khí ở nơi này trở nên nặng nề, thời gian dường như ngừng trôi, mấy trăm người ở trong trang viên rộng lớn đều im lặng.
Chỉ có chim đậu trên ngọn cây gần đó là vẫn còn ríu rít gọi nhau.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần, hiếu kì không biết anh sẽ làm thế nào.
Lý Dục Thần chậm rãi bước tới chỗ quan tài, sờ dọc theo miệng quan tài rồi chợt nhìn về phía Tần Thụ Nghĩa, hỏi:
“Hai mươi năm trước, ông có tham gia vào chuyện diệt môn nhà họ Lý không?”
“Gì cơ?”, Tần Thụ Nghĩa sững sờ: “Nhà họ Lý diệt môn liên quan gì tới tôi?”
“Không thừa nhận à? Không sao”, Lý Dục Thần đi vòng quanh quan tài một vòng: “Tôi biết ông chỉ là một nhân vật tép riu, sau lưng ông còn có người khác”.
Tần Thụ Nghĩa biến sắc: “Cậu đang nói bậy bạ gì vậy?”
Lý Dục Thần không để ý tới ông ta, tiếp tục nói: “Ông không nói cũng không sao, chỉ dựa vào miệng chiếc quan tài Tuyệt Hộ này và tên vu sư Tát Mãn Bayar kia, tôi cũng có thể tìm ra kẻ đó. Tuy nhiên, hiện tại tôi vẫn cho ông một cơ hội, nhớ lấy, ông chỉ có một cơ hội này thôi, tôi sẽ không hỏi lại lần thứ hai đâu. Hãy nói cho tôi biết người đứng đằng sau ông là ai? Ở đâu? Nếu ông nói thì tôi sẽ chừa cho Tần môn của ông một chút hi vọng sống”.
“Hahaha...”
Tần Thụ Nghĩa cười to một tràng dài.
“Chừa cho một chút hi vọng sống! Dựa vào cậu à? Hahaha… Vốn tôi chẳng muốn giết cậu nhưng cậu tự đâm đầu vào chỗ chết thì cũng chớ trách tôi vô tình. Vân Long, Quảng Kiệt, tới lúc các con báo thù rồi!”
Vinh Quảng Kiệt mừng rỡ, hô hào: “Các anh em, xông lên, giết tên ngông cuồng này đi!”
Dưới sự cầm đầu của Phan Vân Long và Vinh Quảng Kiệt, mấy chục đệ tử tinh anh của Tần môn xông lên.
“Cậu Lý, cho tôi giải trí một lát đi, lâu lắm rồi tôi chẳng đánh đấm gì cả!”
Ông chủ Vương chợt lách người, đứng chắn trước mặt Lý Dục Thần.
Hiện tại Lý Dục Thần là gia chủ của nhà họ Lý, đối phương cho một đám lâu la xông lên, đương nhiên anh không cần đích thân ra tay.
Ông chủ Vương buông hai tay xuống, hai lòng bàn tay biến thành màu đỏ rực, không khí xung quanh sôi lên, ngay cả người đứng cách mười mấy mét cũng vẫn cảm nhận được sóng nhiệt đập vào mặt, nhiệt độ không khí bỗng chốc tăng vọt.
“Chu Sa Chưởng!”, Tần Thụ Nghĩa nheo mắt lại: “Quảng Kiệt cẩn thận!”
Nhưng lời nhắc này tới quá muộn.
Ông chủ Vương tung chưởng, tên đệ tử Tần môn chạy đầu tiên rên lên một tiếng rồi ngã vật ra đất. Ngực của tên này thủng một lỗ, khói xanh bốc lên kèm với mùi khét.
Lúc này, Tần Thụ Nghĩa chỉ vừa mới nói dứt tiếng, ông chủ Vương đã xông vào trong đám người, nhắm chuẩn vào Vinh Quảng Kiệt, đập một chưởng vào mặt anh ta.
Ông ấy ngứa mắt người này nên tung đòn không chút nương tay.
“Bốp” một tiếng giòn tan, đầu của Vinh Quảng Kiệt xoay hai vòng trên cổ, lúc dừng lại, mặt chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã bị cháy rụi.
“Quảng Kiệt!”
Phan Vân Long kêu to một tiếng, xông lên đánh về phía lưng của ông chủ Vương.
Ông chủ Vương như thể có mắt sau lưng. Ông ấy quay người lại, tung một chưởng vào nắm đấm của Phan Vân Long.
Phải biết rằng, Phan Vân Long là Hóa Kình đỉnh phong, chỉ còn chút nữa thôi là tới Bán Tông Sư. Lần trước anh ta bị Lâm Vân cứa cổ, một là do có sự hỗ trợ của Nghiêm Cẩn, hai là bộ Võ quỷ mị của Lâm Vân và lưỡi dao giấu kín. Nếu thực sự so về thực lực thì Lâm Vân còn thua xa Phan Vân Long.
Cú đấm này ngưng tụ công lực suốt đời của Phan Vân Long nhưng nện vào lòng bàn tay của ông chủ Vương lại như đấm vào một bức tường sắt, phản lực dội ngược lại làm anh ta phải lùi lại mấy bước.
Cơn đau thấu tim truyền tới, anh ta nhìn lại nắm đấm của mình, không ngờ da thịt đã tan chảy, cháy sém. Hơi nóng lan theo kinh mạch ở tay tới tim phổi.
Phan Vân Long ôm ngực, hét lên thảm thiết rồi ngã nhào xuống đất.
Đám đệ tử Tần môn còn chưa kịp làm gì, đại sư huynh và tiểu sư đệ đều đã chết thảm trước mặt, khiến bọn họ bối rối, quên cả bày trận.
Đúng lúc này, đột nhiên một nhát dao lóe lên ánh sáng trắng đâm chếch tới, nháy mắt lại có thêm mấy đệ tử Tần môn ngã xuống.
Sư phụ Vinh lăm lăm con dao phay trong tay, nói: “Lão Vương, một mình ông đánh thì tẻ nhạt quá, để tôi giúp ông”.
Ông chủ Vương vừa cười vừa mắng: “Ai cần ông giúp! Ông chém giết ở bên ngoài còn chưa đã tay hay sao? Sao còn tới giành việc với tôi! Mẹ kiếp, ông tranh A Mai với tôi đã đành, ngay cả giết người cũng tranh với tôi!”
Sư phụ Vinh nói: “Ai tranh A Mai với ông? A Mai vốn là của tôi!”
“Nói quàng nói xiên! A Mai là của ông lúc nào? Ông chỉ là một tên đầu bếp, A Mai là bà chủ, tôi mới là ông chủ. Làm gì có chuyện đầu bếp lại quyến rũ bà chủ chứ?”
“Hứ! Cho ông làm ông chủ mấy ngày nên ông đắc ý chứ gì! Muốn mở tiệm cơm thì phải dựa vào gì? Dựa vào tay nghề của tôi và khuôn mặt của A Mai, ông thì liên quan gì?”
...
Hai người vừa đánh đấm vừa cãi lộn, nháy mắt, xác người đã nằm la liệt dưới đất.
Chương 930: Thứ lợi hại hơn võ công
Thấy đệ tử Tần môn thương vong nặng nề, bỗng nhiên một bóng đen tựa như ma quỷ xuất hiện, nhào tới chỗ sư phụ Vinh.
“Cẩn thận!”
Ông chủ Vương hô lên, tung chưởng đánh về phía bóng đen kia.
Sư phụ Vinh nghe thấy lời nhắc, trở tay chém một nhát.
Bóng đen nương theo làn gió từ đòn đánh của sư phụ Vinh để bay lên cao, lướt qua vai ông ta.
Sư phụ Vinh chém hụt, kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay cầm dao thõng xuống, lắc lư đôi lần, con dao phay rơi “choang” xuống đất.
Bóng ma kia lượn một vòng trên không trung rồi hóa thành một chấm nhỏ đáp xuống tay của Tôn Trường Hải, hóa ra đó là một con rắn đen nho nhỏ. Thân rắn quấn quanh cổ tay của ông ta, đầu rắn ngóc lên, lè lưỡi như thể đang khoe khoang chiến công vừa rồi của mình với chủ nhân.
Ông chủ Vương xông lên, xé áo của sư phụ Vinh ra, vai của sư phụ Vinh đã bầm đen, hắc khí nhanh chóng lan rộng.
Ông chủ Vương điểm mấy phát trên vai sư phụ Vinh, ngăn cản khí độc lan tới tim, hỏi: “Ông sao rồi?”
Sư phụ Vinh cắn răng nói: “Không chết được!”
Mọi người xung quanh thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Tôn Trường Hải ôn tồn hòa nhã lại nuôi một con vật có độc như vậy. Người nào sợ rắn thì toàn thân đều đã nổi da gà.
Lý Dục Thần đứng tại chỗ, không hề có ý định ra tay.
Lâm Mộng Đình hơi lo lắng: “Dục Thần, sư phụ Vinh không sao chứ?”
Lý Dục Thần nói: “Không sao, hiện tại hai người họ là hai vị tướng giữ cửa của nhà họ Lý chúng ta. Nếu như ngay cả một con rắn cũng không giải quyết được thì sau này lúc anh đi vắng, sao anh có thể yên tâm giao nhà họ Lý cho họ trông coi được?”
“Anh thực sự định giữ bọn họ ở lại nhà họ Lý à? Chị Mai đang ở thành phố Hòa, làm vậy chẳng phải là mãi mãi chia cắt ba người họ hay sao?”
“Ba người bọn họ có thể ở chung một chỗ hay sao?”
“Nhưng mà…”, Lâm Mộng Đình luôn cảm thấy không đúng nhưng không biết phải nói như thế nào.
Lý Dục Thần cười nói: “Mặc dù hai người bọn họ cũng coi như đã võ đạo đại thành, nhưng càng ngày càng thua xa chị Mai. Sau lần tới thành phố Dũng, chị Mai lấy được truyền thừa hoàn chỉnh bí thuật Lan Môn và Thất Bảo Hàng Long Tráo, chờ tới lúc Nhiếp Hồn Quyết của chị Mai đại thành, hai người bọn họ dẫu có cưỡi ngựa chạy theo cũng không bắt kịp được. Cho nên anh truyền kiếm thuật Huyền Môn cho sư phụ Vinh, để ông ấy dung nhập vào khoái đao Vinh Môn, lại truyền cho ông chủ Vương thần công Hỏa Vân, kết hợp với Chu Sa Chưởng của ông ấy. Nhưng anh chỉ có thể chỉ vẽ mà không thể giúp đỡ. Bọn họ có bắt kịp được chị Mai hay không thì phải dựa vào chính bọn họ. Đôi khi, chỉ khi lâm vào nghịch cảnh, thậm chí tuyệt cảnh mới có thể kích phát tiềm lực của con người”.
“Lý lẽ xiên xẹo! Người ta có ở bên nhau hay không có liên quan gì tới thực lực chứ?”, Lâm Mộng Đình nói.
“Vậy nếu chị Mai thành tiên thì sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Lâm Mộng Đình sững sờ, đột nhiên nghĩ đến chính mình. Lý Dục Thần là tiên, cô chỉ là người phàm, mặc dù bây giờ hai người đang ở bên nhau nhưng dù sao tiên phàm cũng khác biệt, đợi anh giải quyết xong chuyện ở trần gian, trở lại Côn Luân, liệu cô có còn có thể ở bên anh nữa không?
Nghĩ tới đây, Lâm Mộng Đình hơi lo âu, có lẽ cô nên cố gắng hơn một chút, nếu cô không thể bước lên thiên lộ thì cô và Lý Dục Thần sẽ là người và tiên mãi mãi chia cách, hôn nhân cũng chỉ là một giấc mộng ở nhân gian mà thôi.
“Chỉ khi lâm vào nghịch cảnh, thậm chí tuyệt cảnh...”, cô lẩm bẩm.
Lúc này, những đệ tử Tần môn còn lại đều đã xông lên bao vây.
Sư phụ Vinh bị trúng độc rắn cắn, lại bị gãy một cánh tay, công lực giảm mất một nửa. May mà còn có một cặp thiết chưởng của ông chủ Vương bay múa trên dưới. Nhưng con rắn trong tay Tôn Trường Hải cứ thỉnh thoảng lại bay ra ngoài, lượn vòng trên đỉnh đầu bọn họ. Mặc dù nó đã mấy lần bị gió từ chưởng lực của ông chủ Vương đánh bay nhưng điều này cũng khiến ông ấy không thể tập trung đối phó với kẻ địch, chỉ có thể phòng ngự, không thể tấn công.
Lực chú ý của mọi người đều bị trận chiến đấu này thu hút, như thể đang xem một bộ phim điện ảnh võ thuật sống động.
Lý Dục Thần đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ đi xem phim chiếu bóng ngoài trời cùng với Mã Sơn, Đinh Hương.
Khi đó bọn họ nghèo, không có tiền đi xem phim điện ảnh, anh thậm chí không biết phim điện ảnh là gì.
Anh nhớ có một hôm Mã Sơn hưng phấn chạy lại gọi: “Chiếu phim! Chiếu phim! Dục Thần, Đinh Hương, mau đi xem phim!”
Ba người vác ba chiếc ghế nhỏ tới quảng trường ngoài trời ở gần đó. Kết quả đến nơi đó mới thấy người tới xem đông nghìn nghịt, chiếc ghế đẩu hoàn toàn chẳng giúp ích được gì, đừng nói là ngồi, dù có đứng lên ghế, ba đứa trẻ cũng không nhìn thấy gì cả. Cuối cùng, bọn họ phải leo lên trên cái cây mọc cạnh quảng trường, ngồi trên chạc cây xem hết bộ phim điện ảnh.
Ngày ấy là lần đầu tiên Lý Dục Thần được xem phim màn ảnh rộng. Khi đó, anh hoàn toàn không hiểu nội dung bộ phim, chỉ trông thấy diễn viên vượt nóc băng tường, ánh đao ánh kiếm lóe lên, ngựa trắng chạy băng băng trên cát vàng, gió thổi ống tay áo màu đỏ bay phần phật, tất cả những điều này khiến máu nóng trong người anh sục sôi.
Sau đó anh về nhà hỏi ông nội xem thích khách và võ công có phải là thật hay không?
Ông nội cười đáp, trong phim thì đương nhiên là giả nhưng trên đời này đúng là có người như vậy, chẳng qua cháu không biết họ mà thôi.
Lý Dục Thần còn ngây thơ hỏi ông nội xem phải làm thế nào mới tìm được những người đó, cháu muốn học võ công.
Ông nói, võ công thì đã là gì, cháu phải học thứ lợi hại hơn võ công.
Thứ lợi hại hơn võ công là gì? Lý Dục Thần rất hiếu kì, nhưng ông nội chỉ nói là đợi anh trưởng thành thì sẽ biết.
Giờ anh đã biết rồi, tiếc là ông nội đã không còn nữa.
Lý Dục Thần đang ngẩn người, bỗng nhiên biến sắc, xoay phắt người lại, nhẹ nhàng vươn tay ra, tóm được hai chấm sáng.
Lâm Mộng Đình trông thấy trong tay Lý Dục Thần xuất hiện một cặp kim châm, thân kim lóe lên ánh sáng màu xanh da trời, rõ ràng là có chất kịch độc.
Cô dõi mắt nhìn ra xa, trong đám nam nữ nhà giàu này, nếu không phải ông chủ, bà chủ thì cũng là con cái của họ, tất cả đều tập trung xem tỷ thí võ công, không một ai chú ý tới cô và anh.
Vương Bách Thuận cũng cảm thấy hết sức khó hiểu, không sao hiểu nổi tại sao Lý Dục Thần lại phải vẽ rắn thêm chân làm gì.
Ông ta cảm thấy quà tặng của nhà họ Lý như vậy là đã ổn lắm rồi, không sơ sài cũng không quá quý giá, nếu như là ông ta thì ông ta cũng không nghĩ ra phải tặng gì cho phải.
Chuyện thế này vốn không thể ngăn người ta nói ra nói vào. Cách tốt nhất chính là phớt lờ nó, nhanh nhanh chuyển sang khâu tiếp theo. Lý Dục Thần làm như thế này thực thiếu sáng suốt.
Sở Dao cũng cảm thấy Lý Dục Thần vẽ vời thêm chuyện nhưng cô ta lại rất hiếu kì, rốt cuộc Lý Dục Thần đã chuẩn bị món quà lớn gì?
Giữa tiếng suy đoán và bàn tán của mọi người, Tần gia mời tất cả vào trong sảnh tiệc.
Theo đúng quy trình, tiệc buổi trưa là buffet, trong bữa tiệc có các ngôi sao biểu diễn góp vui. Sau bữa trưa sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện các món đồ trong bộ sưu tập của Tần gia, toàn bộ số tiền đấu giá được sẽ được dùng để làm từ thiện.
Bữa tiệc buổi trưa rất náo nhiệt, buổi đấu giá cũng được tiến hành rất thuận lợi, phần lớn các món đồ đem ra đấu giá đều được đấu giá thành công, tổng số tiền đấu giá được đạt hơn hai tỷ, xấp xỉ bằng hội đấu giá mùa xuân của nhà đấu giá Christie's.
Tần gia rất vui, sự bực bội hồi sáng đã tan biến hết.
Lúc này, Phan Vân Long lại gần, nói thầm vào tai ông ta, báo cáo: “Sư phụ, bên ngoài có một chiếc xe tải tới, nói là chở quà của nhà họ Lý tới. Bảo vệ không cho vào, người xem…”
“Xe tải?”, Tần gia hơi ngẩn người nhìn sang Tôn Trường Hải.
Tôn Trường Hải cười nói: “Sao Tần gia không dẫn mọi người cùng đi xem thử xem nhà họ Lý tặng gì?”
“Nếu như chẳng có cái chó gì cả thì sao?”
“Vậy thì người mất mặt là Lý Dục Thần”.
“Nếu như có giá trị rất xa xỉ thì sao?”
“Vậy thì Tần gia cứ nhận lấy”.
“Hahaha...”, Tần Thụ Nghĩa cười to, đứng dậy nói to: “Thưa các vị, món quà mà cậu Lý nói đã tới rồi, tôi phải ra ngoài cửa xem thử, nếu các vị thích thì xin mời đi xem cùng với tôi. Tôi thực sự rất chờ mong món quà lớn này của nhà họ Lý! Cậu Lý, chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần mỉm cười, dẫn theo Lâm Mộng Đình đứng dậy, đi ra ngoài với Tần Thụ Nghĩa.
Mọi người bèn hò reo đi theo sau.
Một đám đông đen đặc bao gồm các ông lớn nhà giàu của thủ đô đều tập trung ra ngoài cửa của tòa nhà chính của trang viên.
Một chiếc xe tải chở hàng chạy bon bon trên con đường bên trong trang viên, tới thẳng bãi đậu xe P1 trống trải.
Sau khi xe dừng lại, tài xế xuống xe.
Tài xế này đầu to cổ to, trông không giống tài xế mà giống công nhân đốt lò.
Ông ta đi ra sau xe, mở cửa thùng xe ra, hô lên một tiếng: “Vương béo, ra đây giúp tôi một tay”.
Ông chủ Vương đi theo sau lưng Lý Dục Thần cười hì hì “ừ” một tiếng: “Tôi qua ngay đây!”
Sư phụ Vinh nhảy lên trên thùng xe, đẩy một chiếc thùng giấy to ra.
Ông chủ Vương đứng ở bên ngoài đỡ lấy nó.
Chiếc thùng giấy này cao chừng nửa người, dài hơn hai mét. Ông chủ Vương khiêng trên tay như khiêng một món đồ chơi, xoay nó hai vòng trên đỉnh đầu rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, không hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Sư phụ Vinh nhảy ra khỏi thùng xe, nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, đồ đã được đưa đến rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành”.
Lý Dục Thần nghe vậy, cười một tiếng hiểu ý, biết rằng mọi chuyện đều thuận lợi.
Mọi người đều hiếu kỳ nhìn ngó, không biết bên trong thùng có thứ gì, ông chủ Vương khiêng nó nhẹ tênh như vậy, chắc không phải là thùng rỗng đâu nhỉ?
Mọi người đều cho rằng, bất kể trong đó có gì thì hôm nay Lý Dục Thần đều thua.
Tần Thụ Nghĩa cười nói: “Cậu Lý, cậu có lòng thế này, cho dù chỉ tặng một chiếc thùng không, tôi cũng vẫn vui vẻ”.
Ông ta nói như vậy là để đề phòng trường hợp Lý Dục Thần tặng một chiếc thùng không để chọc tức ông ta. Ông ta nói chặn trước như vậy thì người mất mặt sẽ là Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười, nói: “Tần gia cứ mở ra xem là biết”.
Tần Thụ Nghĩa gật đầu với Phan Vân Long.
Phan Vân Long bèn đi lại đó, túm một cạnh của thùng giấy rồi nhẹ nhàng tách ra, lực tay truyền vào thùng giấy, “bụp” một tiếng, thùng giấy nứt ra bốn phía.
Thứ nằm bên trong thùng là một chiếc quan tài đen nhánh.
Quan tài vừa xuất hiện, mọi người lập tức xôn xao.
Ai nấy đều đã suy đoán đủ kiểu nhưng không ai đoán được Lý Dục Thần lại dám tặng quan tài vào ngày này.
Tặng quan tài vào ngày mừng thọ Tần gia sáu mươi sáu tuổi không phải chỉ là hành động mang tính khiêu khích nữa mà phải nói là đã gây hấn rồi.
Tần Thụ Nghĩa tái mét mặt, ánh mắt lóe lên sát khí, đám đệ tử Tần môn đang có mặt ở đây cũng không nén nổi cơn giận.
Cơn giận của Tông Sư giận dữ tỏa ra uy lực không gì chống đỡ nổi!
Mọi người đều bất giác tránh ra, cố gắng cách Lý Dục Thần xa ra một chút để tránh bị vạ lây.
Nhưng bọn họ cũng không nỡ đi quá xa vì sợ không được xem trò hay này.
Vương Tứ gia rơi vào thế khó xử. Lúc này, lập trường của nhà họ Vương trở nên khá tế nhị.
Hai mươi năm qua, trong số tứ đại gia tộc của thủ đô, nhà họ Vương luôn luôn đứng đầu. Hôm nay, nhà họ Tiêu có thực lực võ đạo mạnh nhất lại vắng mặt. Cho nên lúc này, nhất cử nhất động của nhà họ Vương đều thu hút sự chú ý của mọi người.
Ông ta rất coi trọng Lý Dục Thần, cũng có ý thúc đẩy hai nhà họ Vương và họ Lý kết thành đồng minh.
Nhưng nhà họ Vương là một gia tộc lớn, trong nội bộ có nhiều ý kiến bất đồng, nhất là Vương Bách Xuyên - anh cả của ông ta, vẫn còn đang do dự.
Chương 927: Quan tài Tuyệt Hộ
Trong mắt bọn họ, đương nhiên gần đây Lý Dục Thần đang phất lên nhưng thực lực và trí tuệ mà anh thể hiện ra vẫn còn chưa đủ sức khiến nhà họ Vương phải nhượng bộ.
Vương Tứ gia tin rằng nhà họ Sở cũng nghĩ như vậy, cho nên Sở Chấn Thanh mới không tới mà cho Sở Dao – người có mối quan hệ với Lý Dục Thần cũng không đến nỗi nào, tới đây để có thể dễ bề tiến thoái.
Mặc dù nhà họ Tần không phải là một gia đình giàu có, quyền quý nhưng Tần gia là Tông Sư Sách Môn, địa vị cực kỳ cao, đệ tử Tần môn trải rộng khắp thiên hạ.
Sau chuyện ở Phan Gia Viên, mâu thuẫn giữa hai nhà họ Tần và họ Lý căng thẳng như nước với lửa.
Hôm nay là lễ mừng thọ của Tần gia, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, đây chính là lúc bộc lộ năng lực và trí tuệ của Lý Dục Thần.
Nhưng cả bốn nhà đều không ngờ được rằng Lý Dục Thần lại mạnh bạo như vậy, trực tiếp tặng cho Tần gia một chiếc quan tài.
Cách làm giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn này quả là không khôn ngoan.
Ông ta không cho rằng hiện tại Lý Dục Thần đã có thể cứng đối cứng với Tần gia, cho dù có thể oai được nhất thời nhưng xét về đại cục thì chắc chắn là thua thiệt. Chẳng những tự cắt đứt đường lui của mình mà cũng cho thấy người này tầm nhìn nhỏ hẹp, khiến người cả thủ đô cười chê.
Vương Tứ gia lắc đầu, quan tài còn đang nằm ở đó, ông ta không thể nào nói đỡ được gì.
Tần Thụ Nghĩa sầm mặt lại, mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ông ta nghiêm nghị nói: “Lý Dục Thần, cậu có ý gì vậy?”
Lý Dục Thần cười hỏi: “Tần gia không mở ra xem thử à?”
Nghe anh nói vậy, mọi người lại tò mò không biết trong quan tài này còn có thứ gì?
Có người thoải mái nói: “Quan tài quan tài, thăng quan phát tài, cậu Lý quả là có lối tư duy độc đáo, đặt quà tặng bên trong quan tài, ngụ ý đúng là tốt đẹp!”
Cũng có người giễu cợt nói: “Làm người khác bực mình mà còn tưởng thế là hay! Tôi còn tưởng là cậu ta là người có khí phách, dám khiêu chiến với Tần gia cơ chứ!”
Tần Thụ Nghĩa híp mắt, không hiểu Lý Dục Thần có ý đồ gì, bèn đánh mắt ra hiệu cho Phan Vân Long.
Phan Vân Long đi lại đó, ấn tay lên đầu quan tài, đẩy nắp quan tài về phía trước, nắp quan tài lập tức mở ra.
Quan tài bình thường chỉ cao khoảng 50, 60cm, nhưng chiếc quan tài này rất lớn, cao khoảng hơn một mét.
Nắp quan tài vừa mở ra, mọi người bất giác xích lại gần xem thử bên trong có gì.
Đúng lúc này, trong quan tài bỗng nhiên có một người ngồi dậy làm mọi người giật mình, cuống quít lùi lại.
Người đó ngồi trong quan tài, ngơ ngác nhìn xung quanh, cho tới khi nhìn thấy Tôn Trường Hải mới la toáng lên: “Cứu mạng! Ông Tôn, cứu mạng!”
Tôn Trường Hải nhíu mày.
Đương nhiên ông ta biết người này là ai, người này chính là Lạc Tinh Xương, con trai của Lạc Minh Sa.
Lạc Tinh Xương xuất hiện trong quan tài, chứng tỏ kế hoạch hôm nay đã thất bại.
Tần Thụ Nghĩa cũng nhìn về phía Tôn Trường Hải. Ông ta không quen biết Lạc Tinh Xương, chỉ từng gặp Lạc Minh Sa. Mọi chuyện cần thiết đều do Tôn Trường Hải và Lạc Minh Sa sắp xếp.
Lạc Tinh Xương liều mạng leo ra khỏi quan tài, bò tới bên chân của Tôn Trường Hải, khóc nói: “Ông Tôn cứu mạng! Ông Tôn cứu mạng! Chúng ta bị nhà họ Lý phát hiện ra rồi, chú tôi chết rồi! Bọn họ còn định giết cả tôi nữa!”
Mọi người ở đây đều không hiểu gì, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có điều vẫn có người thông minh đoán ra được đại khái vấn đề, chắc chắn người này được Tần gia sai đi làm gì đó bất lợi cho nhà họ Lý.
Đương nhiên lúc này Tôn Trường Hải không thể thừa nhận mình quen biết Lạc Tinh Xương, ông ta nghiêm giọng bảo: “Tôi không quen biết cậu! Nếu như cậu bị người ta ép làm chuyện mà cậu không muốn làm thì có thể nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể đòi lại công bằng cho cậu. Còn nếu cậu vẫn tiếp tục ngồi đây nói hươu nói vượn thì chớ trách tôi không khách khí!”
Ông ta đang nhắc nhở Lạc Tinh Xương không nên nói lung tung. Nếu Lạc Tinh Xương thông minh thì lúc này nên quay ra cắn ngược lại Lý Dục Thần một phát.
Nhưng Lạc Tinh Xương đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong sân của tổng đàn Yếu môn nên đâu còn có gan dám cắn Lý Dục Thần.
Anh ta ôm chặt bắp đùi của Tôn Trường Hải, khẩn cầu: “Ông Tôn, cứu mạng! Ông không cứu tôi thì tôi chết chắc!”
Anh ta làm Tôn Trường Hải tức điên, hất chân một cái, đá văng anh ta ra ngoài.
Tần Thụ Nghĩa nhìn Lý Dục Thần, cả giận nói: “Lý Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Lý Dục Thần cười khẩy: “Tần gia, ông sai người chôn quan tài nhỏ trong nhà tôi, tôi tặng lại cho ông một chiếc quan tài lớn, đây gọi là bánh ít trao đi, bánh quy trao lại”.
“Hừ, quan tài lớn quan tài nhỏ cái gì, tôi không biết cậu đang nói gì”.
“Ồ, đường đường là Tông Sư Sách Môn nhưng lại có gan làm mà không có gan nhận à?”
Lý Dục Thần nhẹ nhàng chìa tay ra.
Sư phụ Vinh lấy ra một chiếc quan tài nhỏ tinh xảo, đặt vào lòng bàn tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cầm lấy nhìn thoáng qua: “Chú đoạn hồn, quan tài Tuyệt Hộ, đây là thủ đoạn của Bắc Vu. Tôi vốn cho rằng ông chỉ là một người giang hồ Sách Môn nên không thèm so đo với ông. Thế nhưng ông lại dùng thủ đoạn hạ lưu này, sai người chôn quan tài trong nhà tôi, còn sai vu sư bày tế đàn tụng chú đoạn hồn, muốn cắt đứt đường sống của nhà họ Lý, khiến nhà họ Lý từ này đoạn tử tuyệt tôn”.
Lý Dục Thần nói rồi mở quan tài ra, lấy một con rối ra.
Con rối này sống động như người thật, trên mình bọc vải trắng, cắm đầy kim châm, trông giống một con nhím.
Mọi người thấy vậy bất giác nổi da gà.
“Nói hươu nói vượn!”, Tần Thụ Nghĩa giả bộ giận dữ: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi hết”.
“Vậy à?”, Lý Dục Thần cười khẩy, chỉ vào Lạc Tinh Xương, nói: “Vậy nghĩa là anh ta tự ý bày ra trò này phải không? Xem ra nếu tôi giết anh ta thì Tần gia cũng sẽ không nói gì hết phải không?”
“Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi, cậu thích giết hay không là chuyện của cậu!”
Chương 928: Xin lỗi rồi cút khỏi thủ đô
Lúc này, dù thế nào đi nữa, Tần Thụ Nghĩa cũng không thể thừa nhận mình có liên quan với Lạc Tinh Xương. Nếu như ông ta thừa nhận chuyện mình chôn quan tài Tuyệt Hộ thì sau này còn ai dám giao du với ông ta nữa? Đừng nói là không thể sống ở thủ đô nữa mà thậm chí những nơi tự nhận mình là chính phái như Bạch Vân Quan, chùa Bạch Tháp còn sẽ đuổi giết ông ta. Đến lúc đó, ông ta chỉ còn đường bỏ chạy lên Mạc Bắc hoặc là tới Bạch Sơn xin tổ sư gia che chở.
Lạc Tinh Xương nghe vậy rất sốt ruột, anh ta bò lăn bò lê lại ôm bắp đùi của Tần gia: “Tần gia! Tần gia! Xin hãy cứu tôi đi! Ông không thể bỏ mặc tôi được! Tôi làm theo lệnh của các ông mà!”
Tần Thụ Nghĩa giận dữ, đập một phát vào đỉnh đầu của Lạc Tinh Xương.
“Dám đến Tần môn gây sự, tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lạc Tinh Xương không kịp rên một tiếng nào đã chết ngã lăn ra đất.
Mọi người ồ lên.
Tần Thụ Nghĩa làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ, dù sao thì giết Lạc Tinh Xương cũng tốt hơn là tiếp tục để anh ta mở miệng ra cắn lung tung. Chỉ cần ông ta không chịu thừa nhận thì hiện tại không có chứng cứ, Lý Dục Thần có thể làm gì được ông ta?
“Đúng là tàn nhẫn, ngay cả người của mình cũng giết”, Lý Dục Thần lắc đầu thở dài.
Tần Thụ Nghĩa cười gằn đáp: “Lý Dục Thần, cậu cho rằng đóng hai chiếc quan tài rồi tìm đại một người nào đó tới đây là có thể vu khống cho tôi hay sao? Mặc dù Tần môn không phải là gia đình quyền quý ngàn năm hay nhà giàu bề thế trăm năm nhưng cũng không phải hạng để mặc cho người khác ức hiếp. Hôm nay, ngay trước mặt các gia đình giàu có, quyền quý của thủ đô, cậu hãy nói rõ ra cho tôi. Cậu có chứng cứ gì chứng minh những chuyện này là do tôi làm? Nếu cậu không trình ra được chứng cứ, muốn ăn không nói có, vu khống Tần môn, vậy thì chớ trách Tần Thụ Nghĩa tôi đây không khách khí!”
Nói rồi, ánh mắt Tần Thụ Nghĩa trở nên lẫm liệt. Thoắt cái, người ông ta tỏa ra áp lực vô hình, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề, giá lạnh.
Đám đệ tử Tần môn đứng sau lưng ông ta đều hùng hổ xông lên, bày trận ở hai bên.
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, bất giác muốn lùi lại, chạy khỏi đây.
“Chứng cứ ư?”, Lý Dục Thần đối mặt với cơn thịnh nộ của Tông Sư, oai phong của Tần môn vẫn không hề nao núng: “Nơi này không phải toà án, tôi cũng không tới thưa kiện với ông. Tôi tới là để giết ông thì cần gì phải có chứng cứ!”
“Giết tôi? Hahahaha...”
Tần Thụ Nghĩa cười phá lên.
“Cậu nghĩ đây là đâu? Là nhà họ Lý? Hay là Nam Giang?”
“Nơi này là Yến Bắc Viên! Là địa bàn của Sách Môn! Không phải chỗ cậu ra oai!”
“Lý Dục Thần, cậu vừa tới thủ đô đã đánh đệ tử của Tần môn tôi bị thương, tôi vốn không muốn chấp nhặt với cậu nhưng cậu được đằng chân lại lân đằng đầu, chẳng những khiến tôi khó xử mà còn tìm người tới vu vạ cho tôi. Cậu muốn trở nên nổi bật, muốn giẫm lên mặt Tần Thụ Nghĩa tôi để trèo lên cao hơn chứ gì, cậu nghĩ làm vậy là có thể khôi phục vinh quang của nhà họ Lý ngày xưa hay sao? Nằm mơ!”
“Sư phụ, cần gì phải phí lời với cậu ta, quan tài đã đưa tới cửa rồi, hãy giết cậu ta đi!”
Vinh Quảng Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Các đệ tử của Tần môn cũng không nén nổi cơn giận, ai nấy đều muốn xông lên.
Tần Thụ Nghĩa giơ tay lên ngăn cản bọn họ.
“Hôm nay mọi người tới đây là để chúc thọ tôi, tôi không muốn làm mọi người mất vui. Tôi cho cậu thêm một cơ hội, hãy xin lỗi tôi trước mặt mọi người rồi cút khỏi thủ đô, nếu vậy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện hôm nay!”
“Sư phụ!”
Vinh Quảng Kiệt không phục, anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, lúc đảo mắt nhìn sang Lâm Mộng Đình, mắt như thể bị gai đâm, bảy phần ghen ghét, ba phần tà ác.
“Tần gia rộng lượng!”, trong đám đông có người hô to.
Vốn dĩ ở đây có không ít người đứng về phe Lý Dục Thần, bởi vì hành động Tần gia giết Lạc Tinh Xương rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, e rằng chuyện chôn quan tài Tuyệt Hộ ở nhà họ Lý đến quá nửa là thật.
Nhưng bọn họ cho rằng cách làm của Lý Dục Thần là không thông minh, khiêng quan tài tới hỏi tội đương nhiên là để làm Tần gia mất mặt, nhưng làm vậy thì bản thân nhà họ Lý cũng chẳng được lợi lộc gì.
Khi Lý Dục Thần nói ra chuyện anh muốn giết Tần gia, mọi người đều cho rằng anh đã điên rồi.
Vốn dĩ chuyện này còn có thể hòa giải được, dù sao toàn bộ các gia đình giàu có của thủ đô đều đang có mặt ở đây. Thế nhưng câu “cần gì phải có chứng cứ” của Lý Dục Thần đã chặn miệng tất cả mọi người, thái độ ấy rõ ràng là chẳng coi ai ra gì.
Bởi vậy, không ít người đã thay đổi lập trường, đứng về phía Tần gia.
Còn một số người vốn đã không thích Lý Dục Thần, không hi vọng nhà họ Lý quật khởi thì lúc này lại càng thêm đắc ý, chỉ ước sao Tần môn ra tay, dạy cho Lý Dục Thần một bài học.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình! Cậu ta tưởng đây là tên ngu Âu Dương Sân kia hay sao, đây là Tần gia, là Tông Sư Sách Môn!”
“Tay họ Lý này cũng là Tông Sư đấy, không biết bọn họ mà đánh nhau thì kết quả sẽ thế nào?”
“Cho dù cậu ta là Tông Sư nhưng đây là địa bàn của Tần gia, đến đá bóng còn xét tới sân nhà và sân khách, huống hồ còn có ông Tôn ở đây, nghe nói thực lực của ông Tôn cũng không thua gì Tông Sư, lại còn có nhiều đệ tử Tần môn ở đây như vậy, cậu ta đâu phải là thần tiên, sao có thể thắng nổi chứ?”
...
Tần Thụ Nghĩa lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.
Tôn Trường Hải đứng bên cạnh lại nhíu mày, nói thì thầm vào tai Tần Thụ Nghĩa: “Tần gia, bên phía Bayar vẫn chưa thấy hồi âm, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Tần Thụ Nghĩa hơi sững sờ.
Bayar là đại vu của Tát Mãn, pháp lực cao cường, ông ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?
“Tạm thời cứ mặc kệ đã, chỉ cần đánh bại được Lý Dục Thần thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta”.
Tần Thụ Nghĩa rất tự tin.
Ông ta biết Lý Dục Thần cũng là Tông Sư, hơn nữa còn mạnh hơn so với Tông Sư bình thường.
Chương 929: Ông chủ Vương ra tay
Nhưng dù thế nào đi nữa, tuổi tác của Lý Dục Thần cũng chỉ mới có ngần ấy, dù cho anh bắt đầu tập võ từ trong bụng mẹ thì cũng có bao nhiêu năm công lực đâu chứ?
Huống hồ, Tần Thụ Nghĩa lại không chỉ dựa vào mình võ đạo, biệt danh của ông ta là Mắt Thần Tay Quỷ.
Người khác cho rằng Mắt Thần Tay Quỷ là dùng để chỉ tài giám định bảo vật và khả năng sửa chữa tranh chữ của ông ta.
Mà không biết rằng đây chính là tuyệt kỹ đích thực của ông ta, kinh khủng hơn rất nhiều tuyệt kỹ của Tông Sư võ đạo.
Hơn nữa ở đây còn có thuật sĩ Tôn Trường Hải, hai người bọn họ liên thủ lại với nhau thì đừng nói là Lý Dục Thần, dù có là Thiết Tiêu Vô Địch Tiêu Sinh tới đây cũng sẽ bị ông ta lột da.
Tôn Trường Hải gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ có điều ánh mắt vẫn lộ vẻ bất an.
Bầu không khí ở nơi này trở nên nặng nề, thời gian dường như ngừng trôi, mấy trăm người ở trong trang viên rộng lớn đều im lặng.
Chỉ có chim đậu trên ngọn cây gần đó là vẫn còn ríu rít gọi nhau.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần, hiếu kì không biết anh sẽ làm thế nào.
Lý Dục Thần chậm rãi bước tới chỗ quan tài, sờ dọc theo miệng quan tài rồi chợt nhìn về phía Tần Thụ Nghĩa, hỏi:
“Hai mươi năm trước, ông có tham gia vào chuyện diệt môn nhà họ Lý không?”
“Gì cơ?”, Tần Thụ Nghĩa sững sờ: “Nhà họ Lý diệt môn liên quan gì tới tôi?”
“Không thừa nhận à? Không sao”, Lý Dục Thần đi vòng quanh quan tài một vòng: “Tôi biết ông chỉ là một nhân vật tép riu, sau lưng ông còn có người khác”.
Tần Thụ Nghĩa biến sắc: “Cậu đang nói bậy bạ gì vậy?”
Lý Dục Thần không để ý tới ông ta, tiếp tục nói: “Ông không nói cũng không sao, chỉ dựa vào miệng chiếc quan tài Tuyệt Hộ này và tên vu sư Tát Mãn Bayar kia, tôi cũng có thể tìm ra kẻ đó. Tuy nhiên, hiện tại tôi vẫn cho ông một cơ hội, nhớ lấy, ông chỉ có một cơ hội này thôi, tôi sẽ không hỏi lại lần thứ hai đâu. Hãy nói cho tôi biết người đứng đằng sau ông là ai? Ở đâu? Nếu ông nói thì tôi sẽ chừa cho Tần môn của ông một chút hi vọng sống”.
“Hahaha...”
Tần Thụ Nghĩa cười to một tràng dài.
“Chừa cho một chút hi vọng sống! Dựa vào cậu à? Hahaha… Vốn tôi chẳng muốn giết cậu nhưng cậu tự đâm đầu vào chỗ chết thì cũng chớ trách tôi vô tình. Vân Long, Quảng Kiệt, tới lúc các con báo thù rồi!”
Vinh Quảng Kiệt mừng rỡ, hô hào: “Các anh em, xông lên, giết tên ngông cuồng này đi!”
Dưới sự cầm đầu của Phan Vân Long và Vinh Quảng Kiệt, mấy chục đệ tử tinh anh của Tần môn xông lên.
“Cậu Lý, cho tôi giải trí một lát đi, lâu lắm rồi tôi chẳng đánh đấm gì cả!”
Ông chủ Vương chợt lách người, đứng chắn trước mặt Lý Dục Thần.
Hiện tại Lý Dục Thần là gia chủ của nhà họ Lý, đối phương cho một đám lâu la xông lên, đương nhiên anh không cần đích thân ra tay.
Ông chủ Vương buông hai tay xuống, hai lòng bàn tay biến thành màu đỏ rực, không khí xung quanh sôi lên, ngay cả người đứng cách mười mấy mét cũng vẫn cảm nhận được sóng nhiệt đập vào mặt, nhiệt độ không khí bỗng chốc tăng vọt.
“Chu Sa Chưởng!”, Tần Thụ Nghĩa nheo mắt lại: “Quảng Kiệt cẩn thận!”
Nhưng lời nhắc này tới quá muộn.
Ông chủ Vương tung chưởng, tên đệ tử Tần môn chạy đầu tiên rên lên một tiếng rồi ngã vật ra đất. Ngực của tên này thủng một lỗ, khói xanh bốc lên kèm với mùi khét.
Lúc này, Tần Thụ Nghĩa chỉ vừa mới nói dứt tiếng, ông chủ Vương đã xông vào trong đám người, nhắm chuẩn vào Vinh Quảng Kiệt, đập một chưởng vào mặt anh ta.
Ông ấy ngứa mắt người này nên tung đòn không chút nương tay.
“Bốp” một tiếng giòn tan, đầu của Vinh Quảng Kiệt xoay hai vòng trên cổ, lúc dừng lại, mặt chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã bị cháy rụi.
“Quảng Kiệt!”
Phan Vân Long kêu to một tiếng, xông lên đánh về phía lưng của ông chủ Vương.
Ông chủ Vương như thể có mắt sau lưng. Ông ấy quay người lại, tung một chưởng vào nắm đấm của Phan Vân Long.
Phải biết rằng, Phan Vân Long là Hóa Kình đỉnh phong, chỉ còn chút nữa thôi là tới Bán Tông Sư. Lần trước anh ta bị Lâm Vân cứa cổ, một là do có sự hỗ trợ của Nghiêm Cẩn, hai là bộ Võ quỷ mị của Lâm Vân và lưỡi dao giấu kín. Nếu thực sự so về thực lực thì Lâm Vân còn thua xa Phan Vân Long.
Cú đấm này ngưng tụ công lực suốt đời của Phan Vân Long nhưng nện vào lòng bàn tay của ông chủ Vương lại như đấm vào một bức tường sắt, phản lực dội ngược lại làm anh ta phải lùi lại mấy bước.
Cơn đau thấu tim truyền tới, anh ta nhìn lại nắm đấm của mình, không ngờ da thịt đã tan chảy, cháy sém. Hơi nóng lan theo kinh mạch ở tay tới tim phổi.
Phan Vân Long ôm ngực, hét lên thảm thiết rồi ngã nhào xuống đất.
Đám đệ tử Tần môn còn chưa kịp làm gì, đại sư huynh và tiểu sư đệ đều đã chết thảm trước mặt, khiến bọn họ bối rối, quên cả bày trận.
Đúng lúc này, đột nhiên một nhát dao lóe lên ánh sáng trắng đâm chếch tới, nháy mắt lại có thêm mấy đệ tử Tần môn ngã xuống.
Sư phụ Vinh lăm lăm con dao phay trong tay, nói: “Lão Vương, một mình ông đánh thì tẻ nhạt quá, để tôi giúp ông”.
Ông chủ Vương vừa cười vừa mắng: “Ai cần ông giúp! Ông chém giết ở bên ngoài còn chưa đã tay hay sao? Sao còn tới giành việc với tôi! Mẹ kiếp, ông tranh A Mai với tôi đã đành, ngay cả giết người cũng tranh với tôi!”
Sư phụ Vinh nói: “Ai tranh A Mai với ông? A Mai vốn là của tôi!”
“Nói quàng nói xiên! A Mai là của ông lúc nào? Ông chỉ là một tên đầu bếp, A Mai là bà chủ, tôi mới là ông chủ. Làm gì có chuyện đầu bếp lại quyến rũ bà chủ chứ?”
“Hứ! Cho ông làm ông chủ mấy ngày nên ông đắc ý chứ gì! Muốn mở tiệm cơm thì phải dựa vào gì? Dựa vào tay nghề của tôi và khuôn mặt của A Mai, ông thì liên quan gì?”
...
Hai người vừa đánh đấm vừa cãi lộn, nháy mắt, xác người đã nằm la liệt dưới đất.
Chương 930: Thứ lợi hại hơn võ công
Thấy đệ tử Tần môn thương vong nặng nề, bỗng nhiên một bóng đen tựa như ma quỷ xuất hiện, nhào tới chỗ sư phụ Vinh.
“Cẩn thận!”
Ông chủ Vương hô lên, tung chưởng đánh về phía bóng đen kia.
Sư phụ Vinh nghe thấy lời nhắc, trở tay chém một nhát.
Bóng đen nương theo làn gió từ đòn đánh của sư phụ Vinh để bay lên cao, lướt qua vai ông ta.
Sư phụ Vinh chém hụt, kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay cầm dao thõng xuống, lắc lư đôi lần, con dao phay rơi “choang” xuống đất.
Bóng ma kia lượn một vòng trên không trung rồi hóa thành một chấm nhỏ đáp xuống tay của Tôn Trường Hải, hóa ra đó là một con rắn đen nho nhỏ. Thân rắn quấn quanh cổ tay của ông ta, đầu rắn ngóc lên, lè lưỡi như thể đang khoe khoang chiến công vừa rồi của mình với chủ nhân.
Ông chủ Vương xông lên, xé áo của sư phụ Vinh ra, vai của sư phụ Vinh đã bầm đen, hắc khí nhanh chóng lan rộng.
Ông chủ Vương điểm mấy phát trên vai sư phụ Vinh, ngăn cản khí độc lan tới tim, hỏi: “Ông sao rồi?”
Sư phụ Vinh cắn răng nói: “Không chết được!”
Mọi người xung quanh thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Tôn Trường Hải ôn tồn hòa nhã lại nuôi một con vật có độc như vậy. Người nào sợ rắn thì toàn thân đều đã nổi da gà.
Lý Dục Thần đứng tại chỗ, không hề có ý định ra tay.
Lâm Mộng Đình hơi lo lắng: “Dục Thần, sư phụ Vinh không sao chứ?”
Lý Dục Thần nói: “Không sao, hiện tại hai người họ là hai vị tướng giữ cửa của nhà họ Lý chúng ta. Nếu như ngay cả một con rắn cũng không giải quyết được thì sau này lúc anh đi vắng, sao anh có thể yên tâm giao nhà họ Lý cho họ trông coi được?”
“Anh thực sự định giữ bọn họ ở lại nhà họ Lý à? Chị Mai đang ở thành phố Hòa, làm vậy chẳng phải là mãi mãi chia cắt ba người họ hay sao?”
“Ba người bọn họ có thể ở chung một chỗ hay sao?”
“Nhưng mà…”, Lâm Mộng Đình luôn cảm thấy không đúng nhưng không biết phải nói như thế nào.
Lý Dục Thần cười nói: “Mặc dù hai người bọn họ cũng coi như đã võ đạo đại thành, nhưng càng ngày càng thua xa chị Mai. Sau lần tới thành phố Dũng, chị Mai lấy được truyền thừa hoàn chỉnh bí thuật Lan Môn và Thất Bảo Hàng Long Tráo, chờ tới lúc Nhiếp Hồn Quyết của chị Mai đại thành, hai người bọn họ dẫu có cưỡi ngựa chạy theo cũng không bắt kịp được. Cho nên anh truyền kiếm thuật Huyền Môn cho sư phụ Vinh, để ông ấy dung nhập vào khoái đao Vinh Môn, lại truyền cho ông chủ Vương thần công Hỏa Vân, kết hợp với Chu Sa Chưởng của ông ấy. Nhưng anh chỉ có thể chỉ vẽ mà không thể giúp đỡ. Bọn họ có bắt kịp được chị Mai hay không thì phải dựa vào chính bọn họ. Đôi khi, chỉ khi lâm vào nghịch cảnh, thậm chí tuyệt cảnh mới có thể kích phát tiềm lực của con người”.
“Lý lẽ xiên xẹo! Người ta có ở bên nhau hay không có liên quan gì tới thực lực chứ?”, Lâm Mộng Đình nói.
“Vậy nếu chị Mai thành tiên thì sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Lâm Mộng Đình sững sờ, đột nhiên nghĩ đến chính mình. Lý Dục Thần là tiên, cô chỉ là người phàm, mặc dù bây giờ hai người đang ở bên nhau nhưng dù sao tiên phàm cũng khác biệt, đợi anh giải quyết xong chuyện ở trần gian, trở lại Côn Luân, liệu cô có còn có thể ở bên anh nữa không?
Nghĩ tới đây, Lâm Mộng Đình hơi lo âu, có lẽ cô nên cố gắng hơn một chút, nếu cô không thể bước lên thiên lộ thì cô và Lý Dục Thần sẽ là người và tiên mãi mãi chia cách, hôn nhân cũng chỉ là một giấc mộng ở nhân gian mà thôi.
“Chỉ khi lâm vào nghịch cảnh, thậm chí tuyệt cảnh...”, cô lẩm bẩm.
Lúc này, những đệ tử Tần môn còn lại đều đã xông lên bao vây.
Sư phụ Vinh bị trúng độc rắn cắn, lại bị gãy một cánh tay, công lực giảm mất một nửa. May mà còn có một cặp thiết chưởng của ông chủ Vương bay múa trên dưới. Nhưng con rắn trong tay Tôn Trường Hải cứ thỉnh thoảng lại bay ra ngoài, lượn vòng trên đỉnh đầu bọn họ. Mặc dù nó đã mấy lần bị gió từ chưởng lực của ông chủ Vương đánh bay nhưng điều này cũng khiến ông ấy không thể tập trung đối phó với kẻ địch, chỉ có thể phòng ngự, không thể tấn công.
Lực chú ý của mọi người đều bị trận chiến đấu này thu hút, như thể đang xem một bộ phim điện ảnh võ thuật sống động.
Lý Dục Thần đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ đi xem phim chiếu bóng ngoài trời cùng với Mã Sơn, Đinh Hương.
Khi đó bọn họ nghèo, không có tiền đi xem phim điện ảnh, anh thậm chí không biết phim điện ảnh là gì.
Anh nhớ có một hôm Mã Sơn hưng phấn chạy lại gọi: “Chiếu phim! Chiếu phim! Dục Thần, Đinh Hương, mau đi xem phim!”
Ba người vác ba chiếc ghế nhỏ tới quảng trường ngoài trời ở gần đó. Kết quả đến nơi đó mới thấy người tới xem đông nghìn nghịt, chiếc ghế đẩu hoàn toàn chẳng giúp ích được gì, đừng nói là ngồi, dù có đứng lên ghế, ba đứa trẻ cũng không nhìn thấy gì cả. Cuối cùng, bọn họ phải leo lên trên cái cây mọc cạnh quảng trường, ngồi trên chạc cây xem hết bộ phim điện ảnh.
Ngày ấy là lần đầu tiên Lý Dục Thần được xem phim màn ảnh rộng. Khi đó, anh hoàn toàn không hiểu nội dung bộ phim, chỉ trông thấy diễn viên vượt nóc băng tường, ánh đao ánh kiếm lóe lên, ngựa trắng chạy băng băng trên cát vàng, gió thổi ống tay áo màu đỏ bay phần phật, tất cả những điều này khiến máu nóng trong người anh sục sôi.
Sau đó anh về nhà hỏi ông nội xem thích khách và võ công có phải là thật hay không?
Ông nội cười đáp, trong phim thì đương nhiên là giả nhưng trên đời này đúng là có người như vậy, chẳng qua cháu không biết họ mà thôi.
Lý Dục Thần còn ngây thơ hỏi ông nội xem phải làm thế nào mới tìm được những người đó, cháu muốn học võ công.
Ông nói, võ công thì đã là gì, cháu phải học thứ lợi hại hơn võ công.
Thứ lợi hại hơn võ công là gì? Lý Dục Thần rất hiếu kì, nhưng ông nội chỉ nói là đợi anh trưởng thành thì sẽ biết.
Giờ anh đã biết rồi, tiếc là ông nội đã không còn nữa.
Lý Dục Thần đang ngẩn người, bỗng nhiên biến sắc, xoay phắt người lại, nhẹ nhàng vươn tay ra, tóm được hai chấm sáng.
Lâm Mộng Đình trông thấy trong tay Lý Dục Thần xuất hiện một cặp kim châm, thân kim lóe lên ánh sáng màu xanh da trời, rõ ràng là có chất kịch độc.
Cô dõi mắt nhìn ra xa, trong đám nam nữ nhà giàu này, nếu không phải ông chủ, bà chủ thì cũng là con cái của họ, tất cả đều tập trung xem tỷ thí võ công, không một ai chú ý tới cô và anh.