-
Chương 916-920
Chương 916: Sở trường
Một tiếng ‘ầm’ giòn vang, hai bên thái dương Lạc Minh Sa lõm xuống, hai mắt lồi ra, bật ra khỏi hốc mắt, rơi xuống đất, lăn ra thật xa, phủ đầy bụi bặm.
"Ôi, cậu đúng là rất tàn nhẫn, giết cả người của mình!", sư phụ Vinh nói: "Quả nhiên còn không bằng một con chó".
Lưu Vân Phong đẩy thi thể Lạc Minh Sa sang một bên, hừ lạnh một tiếng: "Nói nhiều cũng vô ích, chịu chết đi!"
Sau đó anh ta lao vào, một chiêu “Hắc Hổ đào tim”, đánh thẳng vào trái tim của sư phụ Vinh.
Một quyền này uy lực và nặng nề, nắm đấm còn chưa giáng xuống, sức lực đã đến trước, không khí giữa hai người bị anh ta thổi bay.
Mắt thấy lồng ngực sư phụ Vinh chỉ còn cách hai tấc, nếu cứ tiến về phía trước, lồng ngực sẽ sụp xuống, trái tim sẽ vỡ vụn.
Một tia sáng đột nhiên lóe lên, Lưu Vân Phong liền đứng yên bất động.
Anh ta mở to mắt nhìn sư phụ Vinh, trong mắt tràn đầy kinh hãi và khó tin.
Sư phụ Vinh nhìn anh ta, lắc đầu nói: "Tên họ Lạc lừa tôi, tôi vốn định chặt ông ta như chặt vịt. Cậu lại đánh chết ông ta, tôi chỉ có thể chặt cậu".
"Có thể cậu không biết kỷ lục của tôi, tôi đã thái hai mươi tám con vịt trong ba phút, mỗi con có 108 miếng, quan trọng là độ dày mỗi miếng đồng đều, da và thịt không bị tách rời..."
Sư phụ Vinh đứng đó không ngừng lải nhải, trên mặt Lưu Vân Phong rơi xuống từng mảnh thịt...
Cùng lúc đó, bắt đầu từ ấn đường của Lưu Vân Phong đi xuống, xuất hiện một đường đỏ mảnh dài, xuyên qua sống mũi, môi, cằm và dọc xuống một đường, quần áo trên ngực cũng bị xé toạc, vạch đỏ xỏ xuyên qua khắp lồng ngực anh ta.
Sau đó, cơ thể anh ta ngã xuống ầm ầm.
Sư phụ Vinh lắc đầu, thở dài: "Chậm quá, vẫn là quá chậm, chỉ có tám miếng, một đao cần có chín miếng mới đúng".
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều kinh hãi, đặc biệt là Lưu Tinh Xương người vẫn chưa chết, lúc này anh ta sợ đến nỗi bắp chân run lẩy bẩy, ruột co thắt, cơ bàng quang lỏng lẻo, ào ào…
Đây đâu phải là đầu bếp? Đây chính là Diêm Vương!
"Khoái đao Vinh môn! Ông là Vinh khoái đao?"
Một người bước ra từ đám ăn xin.
Người này khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi hàng hiệu phẳng phịu, quần áo rõ ràng rất mới, nhưng trên đó lại có một miếng vá lớn.
Ông ta cũng cầm một cây gậy trên tay, nhưng nó khác với những cây gậy trong tay những tên ăn xin khác, cây gậy của ông ta có màu đen tuyền, rất nhiều nhánh, trông như là dùng phân chó ghép lại với nhau.
"Sau khi Trương Điên chết, Yếu Môn ở thủ đô đã biến mất, ông lại là ai?", sư phụ Vinh hỏi.
“Ai nói sư phụ tôi chết thì thủ đô sẽ không còn Yếu Môn nữa?”, người nọ ngẩng đầu cười haha: “Đệ tử Yếu Môn chúng tôi trải khắp thiên hạ, chỉ cần nơi nào có người thì sẽ có ăn xin, nơi nào có ăn xin thì sẽ có Yếu Môn!"
"Sư phụ ông?", sư phụ Vinh nheo mắt nhìn ông ta: "Tôi biết rồi, ông là Lương Kim của thành phố Đường?"
Trương Điên là một Tông Sư của Yếu Môn, đương nhiên cũng có đệ tử. Nhưng phần lớn nhân vật quan trọng bên người ông ta đều đã chết trong mưa kiếm của Lý Dục Thần.
Sau đó sư phụ Vinh đã điều tra, phát hiện ra con cá lọt lưới lớn nhất bên người Trương Điên chính là Lương Kim. Lương Kim là người gốc thành phố Đường, vốn là một trong những bá chủ ở thành phố Đường, sau này nhận Trương Điên làm sư phụ, trở thành người đứng đầu Yếu Môn ở thành phố Đường.
“Sao không đợi ở thành phố Đường, chạy tới thủ đô làm gì?” Vinh đại nhân nói.
"Ồ, thành phố Đường lớn bao nhiêu, thủ đô lớn bao nhiêu?", Lương Kim cười nói: "Vinh khoái đao, đừng tưởng sư phụ tôi không còn nữa thì ông có thể tới tung hoành ở thủ đô. Tôi nói cho ông biết, chỉ cần Lương Kim tôi còn ở đây, một người trong Vinh môn các người cũng đừng nghĩ đến chuyện quanh quẩn trong thủ đô. Hôm nay, tôi sẽ hiến tế ông để mở lại tổng đàn của Yếu Môn ở thủ đô, giúp tôi trở thành môn chủ mới của Yếu Môn!"
Xung quanh vang lên âm thanh đinh tai nhức óc của gậy gộc gõ xuống mặt đất.
"Tôi đã đến đây, ông cho rằng ông còn có thể thành công trở thành môn chủ sao?", sư phụ Vinh cười lạnh nói.
Lương Kim cười lớn: “Vinh khoái đao! Đao pháp của ông không tồi, phong thái giống sư phụ ông năm đó. Nhưng đáng tiếc, ông xông vào trận Đánh Chó của tôi. Đừng nói ông, ngay cả Nhất Đao Xuân đến đây cũng đừng nghĩ đến việc toàn thân rút lui!”
Nói xong, ông ta vung tay lên, các đệ tử Yếu Môn nhanh chóng chạy theo trận pháp Đánh Chó, ba tầng trong ba tầng ngoài, bao vây sư phụ Vinh ở bên trong.
Đương nhiên Sư phụ Vinh biết trận Đánh Chó mạnh đến mức nào.
Mấy tháng trước, chính trong sân này, ba người ông ta cùng ông chủ Vương và chị Mai đều bị vây hãm trong trận Đánh Chó, cho dù ba người phối hợp với nhau cũng không thể trốn thoát, nếu không có Lý Dục Thần đến giải cứu, bọn họ đã bị loạn côn đánh chết.
Ông ta nhìn xung quanh mấy lần, cười lạnh nói: "Lương Kim, ông thật sự cho rằng tôi dám tới một mình mà không có chuẩn bị gì sao?"
Lương Kim sửng sốt.
Sư phụ Vinh đã giơ muôi lên, gõ vào con dao làm bếp hai lần.
Âm thanh kim loại va chạm lanh lảnh, rõ ràng truyền ra ngoài.
Chỉ thấy rất nhiều người đột nhiên trèo lên tường sân, khoanh tay đứng trên tường, giữa các ngón tay của mỗi người lóe lên ánh sáng rực rỡ sắc bén dưới ánh mặt trời.
"Vinh Môn!"
Lương Kim hít một hơi khí lạnh.
Ông ta biết ngón tay của những người này đều cất giấu những lưỡi dao sắc bén, đây cũng chính là vật kiếm cơm của đệ tử Vinh Môn.
Ưu thế của Yếu Môn là đông người, vừa điều động đã có một đám người, năm đó tiêu diệt Vinh Môn cũng dựa vào ưu thế này.
Nhưng nếu bàn về một chọi một, người chơi gậy gộc sao có thể so sánh với người chơi dao.
Rạch cổ tay cắt yết hầu chính là sở trường của Vinh Môn.
Chương 917: Báo thù
Trong tình huống số người tương đương nhau, Yếu Môn không thể đánh bại được Vinh Môn.
Lương Kim quyết định rất nhanh, lợi dụng lúc trận Đánh Chó đã được sắp xếp tốt, bắt Vinh khoái đạo lại trước, khiến đám người Vinh Môn như rắn mất đầu, như vậy sẽ dễ dàng đối phó.
“Trận Đánh Chó!”
Ông ta ra lệnh một tiếng, phát động trận Đánh Chó.
Tiếng gậy gộc lại vang lên.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động cơ gầm rú.
Ngay sau đó, cánh cửa bị đâm rầm một cái, một chiếc xe địa hình lao vọt vào, tông thẳng vào đám đông Yếu Môn.
Trận Đánh Chó tức khắc hỗn loạn.
Cùng lúc đó, các đệ tử Vinh Môn trên tường lần lượt nhẹ nhàng xoay người trượt xuống tường, như cá chạch hòa vào đám đông.
Chiếc xe địa hình lao tới góc sân, quay đầu xe rồi dừng lại.
Các đệ tử Vinh Môn cũng như bươm bướm xuyên hoa, lao qua những khoảng trống trong đám đông, đi tới bên người sư phụ Vinh.
Mà một đám đệ tử Yếu Môn đột nhiên đột nhiên che cổ lại.
Chỉ thấy trên cổ bọn họ xuất hiện một sợi dây mảnh.
Máu tươi chảy ra ồ ạt, dính đầy bàn tay bọn họ.
Đệ tử Yếu Môn đầu tiên ngã xuống, tựa như những quân bài domino, hết người này đến người khác, tất cả đệ tử Yếu Môn đều ngã xuống đất.
Sắc mặt Lương Kim tái mét, ông ta nhìn thấy quân tinh nhuệ của Yếu Môn mà ông ta rất vất vả mới chỉnh đốn lại được ở thủ đô cứ như vậy bị Vinh Môn tiêu diệt sạch sẽ, trong lòng vừa sợ vừa giận.
"Vinh khoái đao! Tôi và Vinh Môn của ông không đội trời chung!"
Sư phụ Vinh cười khà khà nói: "Ông nói chúng ta không đội trời chung, vậy chỉ có thể chết. Nói đi, ông muốn chết như thế nào?"
"Hahahaha...", Lương Kim đột nhiên cười lớn: "Vinh khoái đao, ông có thể chấn chỉnh lại Vinh Môn trong thời gian ngắn như vậy, tính ra cũng có vài phần năng lực. Nhưng ông thực sự cho rằng như vậy có thể giết tôi? Đừng có nằm mơ! Ông không phải Nhất Đao Xuân!"
Nói xong, ông ta đập mạnh cây gậy gỗ màu đen trong tay xuống đất.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, trên mặt đất bên dưới cây gậy xuất hiện một gợn sóng vô hình, một luồng uy áp mạnh mẽ bùng nổ cùng với sóng xung kích.
Các đệ tử Vinh Môn đang đứng trước người sư phụ Vinh đều bị sóng xung kích đánh ngã xuống đất, thân thể những người đứng sau cũng lay động, suýt nữa không thể đứng thẳng được.
"Bán Tông Sư!", sư phụ Vinh cau mày nói: "Thực lực của ông thật sự vượt quá dự đoán của tôi!"
"Nếu đã biết, còn không mau tới đây nhận lấy cái chết!", Lương Kim hét lớn: "Cho ông một cơ hội, tự phế võ công, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gia nhập Yếu Môn, tôi sẽ tạm tha cho các người!"
Vẻ mặt sư phụ Vinh ngưng trọng, tựa như đang suy nghĩ, cuối cùng ném muôi và dao phay xuống đất, từ từ đi về phía Lương Kim.
Các đệ tử Vinh Môn bên cạnh kinh ngạc kêu lên: "Sư phụ Vinh!"
Sư phụ Vinh không dừng lại, dưới ánh mắt cười nhạo của Lương Kim, đi thẳng tới trước mặt Lương Kim, hai người cách nhau không quá hai bước.
"Quỳ xuống!", Lương Kim nói.
Sư phụ Vinh không quỳ, chỉ đứng đó và yên lặng nhìn Lương Kim.
Lương Kim cười lạnh nói: "Không cần giở trò, ông đến gần như vậy, quả thực có thể rút đao ở khoảng cách này, nhưng đừng quên, tôi cách ông cũng rất gần. Công lực của ông kém quá xa! Huống chi, ông đã ném đao xuống rồi. Quỳ xuống, tự hại mình đi, tôi sẽ tiếp quản Vinh Môn của ông, chỉ cần bọn họ không phản kháng, tôi cam đoan không giết bọn họ".
Sư phụ Vinh khẽ mỉm cười: "Vừa rồi ông nói, không đội trời chung! Vinh Môn và Yếu Môn, chỉ có thể có một vị vua. Người đó không phải là ông!"
Lương Kim cau mày: "Hừ, không biết tự lượng sức mình! Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho ông".
Nói xong, ông ta đột nhiên nhấc cây gậy màu đen trong tay lên, cây gậy giống như một con mãng xà đen bay lên không trung.
Sư phụ Vinh giơ tay.
Một ánh sáng trắng lóe lên.
Lương Kim giật mình nhìn cây gậy đen trong tay bị cắt thành từng khúc như cắt dưa chuột, từng mảnh rơi xuống đất.
"Nếu là nửa năm trước, ông là Bán Tông Sư, tôi chỉ có thể tránh đi. Nhưng bây giờ..."
Một lưỡi đao sắc bén xuất hiện giữa những ngón tay đang rũ xuống của sư phụ Vinh, một vệt máu chảy trên lưỡi đao, ngưng tụ thành giọt rồi rơi xuống đất.
Thân thể Lương Kim chấn động, cổ ông ta xuất hiện một đường dây đỏ mảnh dài...
Thân thể Lương Kim từ từ ngã xuống, hai mắt trợn to nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Bầu trời trong xanh, không một bóng mây.
Một con chim bay ngang qua, hóa thành một chấm đen rồi biến mất ở phương xa.
Sư phụ Vinh đứng ở nơi đó, nhìn thấy thi thể Lương Kim, yên lặng hồi lâu.
"Vinh sư huynh!", bên cạnh có người kêu lên.
Sư phụ Vinh phục hồi tinh thần lại, quay người nhìn đám đệ tử Vinh Môn.
Đây là những người đã trốn thoát khỏi cuộc thanh trừng điên cuồng của Trương Điên năm đó, cũng có một số được chiêu mộ từ khắp thủ đô; có những sư huynh đệ cùng thế hệ với ông ta, cũng có đệ tử của ông ta.
"Các anh em!", sư phụ Vinh lớn tiếng hét lên: "Người chết tên là Lương Kim, là đệ tử kiêu ngạo nhất của tên ăn xin Trương Điên, năm đó tắm máu Vinh Môn, tay ông ta cũng dính đầy máu. Hôm nay tôi đã tự tay giết ông ta! Coi như báo thù cho các anh em năm đó, trút giận cho Vinh Môn chúng ta!"
"Sư phụ Vinh uy vũ!"
Trong sân vang lên tiếng gào như sấm.
"Đã nhiều năm Vinh Môn không có ai quản lý, từ hôm nay trở đi, Vinh sư huynh sẽ là môn chủ của chúng ta, mọi người nói có phải hay không?"
"Phải!"
"Sư phụ Vinh uy vũ!"
Chương 918: Tân Vinh Môn
Sư phụ Vinh vươn hai tay yêu cầu mọi người im lặng, nói: "Các anh em, Vinh khoái đao tôi là đầu bếp, có tài đức gì mà có thể làm môn chủ Vinh Môn chúng ta? Xin mọi người hãy chọn một người tài giỏi khác!"
"A Vinh, đừng khách sáo".
Một người lớn tuổi của Vinh Môn bước ra.
“Các anh em, tôi là sư thúc của A Vinh. Lúc Vinh Môn ở thủ đô gặp nạn, tôi may mắn sống sót, thấy Vinh Môn tàn lụi, kẻ thù ở ngay trước mặt lại không dám nói một lời nào, tham sống sợ chết hơn hai mươi năm. Loại nhục nhã này, loại hèn nhát này, không ai hiểu rõ hơn tôi!”
"A Vinh là đệ tử chân truyền của sư huynh Nhất Đao Xuân của tôi, chịu đựng sự sỉ nhục, bây giờ trở về thủ đô, tự tay giết kẻ thù và trả thù cho anh em Vinh Môn ta! Nếu nó không thể làm môn chủ, vậy thử hỏi, còn ai có thể đảm đương được?"
"Tôi đề nghị, hôm nay, chúng ta dùng hang ổ ăn xin này, lấy máu của Lương Kim để tỏ lòng thành kính với sư tổ, kính mời sư phụ Vinh lên ngôi môn chủ, chính thức trở thành người đứng đầu Vinh Môn chúng ta! Mọi người nói có được không?"
"Được!"
Phía dưới có tiếng đồng loạt hoan hô.
"Chúc mừng sư phụ Vinh!"
"Chúc mừng môn chủ!"
Mọi người đều nhìn sư phụ Vinh.
Sư phụ Vinh nghe thấy tiếng gọi cũng có chút xao động, nói: "Được, nếu mọi người thật sự muốn thì tôi cũng có thể, nhưng tôi có hai điều kiện".
"Môn chủ, ngài nói đi, chúng tôi đều nghe lời ngài!"
Sư phụ Vinh trầm ngâm một lát.
"Các anh em, mọi người có biết ai đã giết Trương Điên không?"
Mọi người đều lắc đầu.
"Là cậu Lý!"
"Cái gì? Cậu Lý?"
"Đúng vậy! Thằng nhãi Trương Điên này đã giết sư phụ, phá hủy sư môn của tôi, nhiều năm qua, không lúc nào tôi không nghĩ đến việc trả thù. Đáng tiếc, tôi không phải là đối thủ của ông ta, tôi chỉ có thể rời xa Nam Giang và ẩn náu ở thành phố Hòa, cẩu thả vượt qua quãng đời còn lại. Nếu không có cậu Lý thì cái mạng này của tôi đã mất từ lâu rồi. Cậu Lý không chỉ cứu tôi mà còn giết chết Trương Điên, lấy sức của một người, chọn tổng đàn của Yếu Môn, giúp Vinh Môn chúng ta báo thù!"
“Mạng của tôi là do cậu Lý cứu, thù của ta cũng là do cậu Lý giúp tôi trả. Vinh khoái đao tôi đã thề, cuộc đời này tôi đều sẽ đi theo cậu Lý. Nếu mọi người chọn tôi làm người đứng đầu Vinh Môn, vậy điều kiện thứ nhất của tôi chính là dù sau này có chuyện gì xảy ra, đệ tử Vinh Môn đều không được trở thành kẻ địch của nhà họ Lý. Bạn bè của nhà họ Lý chính là bạn bè của Vinh Môn! Kẻ địch của nhà họ Lý cũng là kẻ địch của Vinh Môn! Lời cậu Lý nói cũng là với Vinh khoái đao tôi nói! Mọi người có làm được không?”
"Làm được!", các đệ tử Vinh Môn đồng thanh kêu lên.
Sư phụ Vinh gật đầu: “Được, tôi sẽ nói điều kiện thứ hai. Vinh Môn là môn phái ngầm trong giang hồ, trước đây xã hội loạn lạc, dân chúng lầm than, để tồn tại, chúng ta phải trộm cắp, đây là việc bất đắc dĩ. Tuy rằng sư tổ Vinh Môn năm xưa đặt ra rất nhiều quy củ, nhưng trong mắt mọi người, chúng ta vẫn luôn là kẻ trộm cướp! Tôi muốn hỏi mọi người, nghe thấy lời này, trong lòng mọi người có thấy khó chịu không?”
“Tổ tiên truyền cho chúng ta tay nghề, không phải để chúng ta bắt nạt người dân và làm ăn trộm ăn cắp. Mục đích của Vinh Môn chúng ta là cướp của người giàu chia cho người nghèo, là phục vụ lợi ích chung. Thời đại loạn lạc phải tìm đường kiếm sống, thời đại thịnh vượng phải hưởng thái bình. Hiện giờ là thời đại thịnh vượng, lại có nhân vật thần tiên như cậu Lý dẫn dắt chúng ta tiến về phía trước, chúng ta cũng nên dũng cảm đổi mới, thay hình đổi dạng”.
"Sư phụ Vinh, ngài nói đi, ngài muốn chúng tôi làm gì?"
"Rất đơn giản, sau khi Vinh Môn cải cách, giang hồ cập bờ, sau này Vinh Môn chúng ta cũng muốn kinh doanh, cũng muốn có tài sản".
“Nhưng chúng tôi chỉ biết chơi dao chứ không biết tạo ra của cải!”
Sư phụ Vinh cười nói: “Chỉ cần chơi dao là được rồi. Ba mươi sáu nhà hàng lớn nhất thủ đô năm đó, nơi nào không có đầu bếp Vinh Môn chúng ta? Chẳng phải hiện giờ tôi đang là đầu bếp nhà họ Lý sao?”
“Đương nhiên, sự thật là chúng ta không thể làm ăn nên càng phải dựa vào nhà họ Lý. Tôi đã nói với cậu Lý, cậu Lý đã đồng ý sau này sẽ giúp đỡ Vinh Môn chúng ta, phân tài sản cho chúng ta. Còn chúng ta, nên chơi dao thì cứ chơi dao, phải là đầu bếp thì cứ làm đầu bếp là được".
"Sư phụ Vinh, chúng tôi đều nghe lời ngài!"
"Môn chủ, chúng tôi nghe ngài!"
Sư phụ Vinh lại nói: “Sau này mọi người cũng đừng gọi tôi là môn chủ, tôi lại không kinh doanh, không ngồi ghế xếp da hổ, tôi còn làm đầu bếp ở nhà họ Lý. Tôi là trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, không tên không họ, sư phụ thu nhận tôi, đặt tên tôi theo tên Vinh Môn, gọi là Tiểu Vinh. Sau này, đao pháp của tôi có chút thành tựu, mới có biệt danh là Vinh khoái đao. Mọi người vẫn có thể gọi tôi là sư phụ Vinh như trước, hoặc gọi là Tiểu Vinh cũng được. Hiện giờ tôi đi theo nhà họ Lý, mọi người cũng có thể gọi tôi là Lý Tiểu Vinh!"
Sư phụ Vinh nói xong liền cười lớn.
Mọi người cũng cười rộ lên.
Cứ như vậy, sư phụ Vinh đã đặt ra hai quy định, trở thành người đứng đầu Tân Vinh Môn ở thủ đô.
Vinh khoái đao trở thành Lý Tiểu Vinh, tất nhiên điều này không có nghĩa là sư phụ Vinh thực sự đổi họ thành họ Lý, mà chỉ thể hiện quyết tâm trung thành với nhà họ Lý. Cái tên Lý Tiểu Vinh cũng đã trở thành một huyền thoại của Vinh Môn trong giang hồ. Đương nhiên đây là chuyện sau này, lúc này Tân Vinh Môn vừa mới thành lập, cũng chỉ có mấy chục người như vậy, còn đứng ở tổng đàn của Yếu Môn.
Có người đề nghị: “Sư phụ Vinh, Vinh Môn chúng ta cũng không có tổng đàn, không thì chiếm lấy nơi này và biến nó thành của mình được không?”
Người khác lại nói: "Các người xem, ở đó có một tế đàn, rất thích hợp để thờ cúng sư tổ và sư phụ Nhất Đao Xuân. Có trời đất làm chứng, mời sư phụ Vinh làm môn chủ".
Tất cả mọi người đều đồng ý.
Nhưng vào lúc này, một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, âm thanh vù vù.
Những lá cờ trên tế đàn trong sân tung bay ào ào trong gió, rồi một giọng nói vang lên:
"Ôi, thật là náo nhiệt! Các người quấy rối tế đàn của tôi, còn muốn sống sót ra ngoài sao?"
Sư phụ Vinh đột nhiên kinh hãi, nhìn về phía tế đàn.
Chương 919: Gia tộc hạng ba
Chỉ thấy lá cờ đón gió vài lần kia cuốn về phía bọn họ.
Lúc đám người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sư phụ Vinh đã bộc phát, cả người vọt tới như mũi tên.
Ông ta vẫy tay, cây đao vừa rồi bị vứt trên mặt đất liền bay đến trong tay ông ta vèo một cái.
Đao quang lóe lên.
Sư phụ Vinh xuyên qua lá cờ yêu dị phấp phới kia.
Cả người ông ta đứng vững, lá cờ sau lưng đã bị cắt thành từng mảnh vỡ, đón gió mà bay, như lá cây rơi xuống đầy trời.
Nhưng mà, giọng nói dữ tợn kia lại vang lên:
"Ha ha ha, đao nhanh thật đấy! Đáng tiếc, đao của ông không có tác dụng gì với tôi cả".
Giọng nói còn chưa dứt, chỉ thấy trong những miếng vải rách đang bay đầy trời kia hiện ra ánh sáng đỏ rực, hóa ra là những chữ cái viết trên lá cờ đang nhúc nhích giống như những con sâu.
Bỗng nhiên, ánh sáng đỏ nổ tung, hóa thành một đám sương đỏ che khuất bầu trời, tạo ra một cái mái vòm đỏ như máu trên bầu trời.
Cả tòa nhà đều trở nên đỏ rực, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Khói vàng trên tế đàn cũng thay đổi thành màu đỏ.
Vải đỏ xốc lên, một người đi ra từ bên trong, da thú quấn quanh hông, đỉnh đầu cắm lông vũ, trên mặt bôi trét thuốc màu trắng và màu đỏ.
Đây là một vu sư chân chính.
Ông ta mở rộng hai tay ra vung vẩy, trên cổ tay đeo một chuỗi vòng không biết làm từ cái gì, phát ra tiếng vang chói tai.
Âm thanh hòa quyện với nhau giống như ngàn vạn mũi tên đâm vào trong lòng mọi người.
Mọi người ôm ngực ngồi xuống.
Sư phụ Vinh đứng ở nơi đó, bàn tay cầm đao không ngừng run rẩy.
Ông ta đứng rất gần người kia, nhưng ở giờ phút này, vậy mà ông ta lại không có cách nào rút đao ra.
Trang viên mà đệ tử Tần môn bao trọn để chúc thọ cho Tần gia cực kỳ lớn, chỉ riêng bãi đỗ xe đã có bốn cái.
Lúc đội xe nhà họ Lý đi tới, trong bãi đỗ xe P4 ngoài trang viên đã đậu đầy xe.
Bảo vệ nói cho bọn họ chỉ có chủ xe của đội xe mới có thể tiến vào trang viên, mà đám vệ sĩ của đội xe chỉ có thể dừng ở P4.
Cho nên nơi này chẳng những đậu đầy xe, cũng đứng đầy người.
Những người này đều vênh váo tự đắc, còn so sánh khí thế với nhau để thể hiện thực lực của nhà chủ mình.
Đội ngũ vệ sĩ cực kỳ có thể diện mà ông chủ Vương dẫn đến cũng chỉ có thể ở lại đây.
Ông chủ Vương ngồi vào ghế điều khiển Rolls-Royce, quản gia Hầu ngồi sang ghế lái phụ, chỗ ngồi phía sau là Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Bảo vệ dẫn đội xe của bọn họ tiến vào bãi đỗ xe P3 của trang viên.
Sau khi đỗ xe, đi xuống mới phát hiện bãi đỗ xe này vẫn còn cách tòa nhà chính của trang viên rất xa, bên trong còn có một bãi đỗ P2 cách lầu chính gần một chút, mà P1 thì nằm ngay ngoài cửa lớn nhà chính, xuống xe là có thể trực tiếp vào cửa.
Ông chủ Vương muốn lái xe đến P1, lại bị bảo vệ ngăn cản.
Bảo vệ nói lần này có quá nhiều người đến mừng thọ, thế gia hào môn ở thủ đô đều tới, căn bản không thể tùy tiện đỗ xe được, cho nên mới phân chia ra theo cấp bậc gia tộc, thế gia hạng ba phải đỗ xe ở bãi đỗ P3, thế gia hạng hai mới có thể đến P2, về phần P1, chỉ có bốn gia tộc lớn ở thủ đô và mấy vị khách quý đặc biệt mới có thể vào đó.
Hơn nữa gia tộc cũng cho phép để nhiều xe đỗ ở P2 và P1, nói cách khác, bọn họ muốn dẫn theo bao nhiêu người cũng được.
"Nhà họ Lý mấy người là gia tộc hạng ba, cho nên chỉ có thể để một chiếc xe đi vào, dừng ở P3", bảo vệ nói.
Ông chủ Vương nghe xong liền giận dữ, túm lấy cổ áo bảo vệ, hầm hừ nói: "Nhà họ Lý là gia tộc hạng ba? Ăn nói linh tinh cái gì đấy! Có tin tao làm thịt mày không?"
Bảo vệ nói: "Tôi chỉ là bảo vệ, làm việc theo quy định của chủ nhà, ông có nói tôi cũng vô dụng".
Ông chủ Vương giơ tay lên, lòng bàn tay đã đỏ rực.
Bảo vệ đột nhiên cảm thấy rất nóng, nhiệt độ không khí xung quanh lập tức tăng lên, giống như đột nhiên tiến vào giữa hè, mồ hôi tuôn như mưa.
Hầu Thất Quý nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
Lý Dục Thần nhìn quanh trang viên rộng lớn, nói: "Được rồi, đừng làm khó bảo vệ, thế gia hạng một hay thế gia hạng ba, không phải chỉ xem chỗ đỗ xe thôi sao. Đi thôi, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, vừa vặn có thể tản bộ".
Ông chủ Vương buông bảo vệ ra, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, còn nhẹ nhàng phủi phủi cổ áo của bảo vệ.
Bảo vệ nhìn bọn họ rời đi, chợt thấy nhiệt độ không khí lại khôi phục bình thường, nhưng quần áo anh ta đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng khó chịu.
Trên sân thượng mái nhà tòa nhà chính ở nơi xa, Tần Thụ Nghĩa và Tôn Trường Hải đang dựa vào lan can, nhìn về phía bãi đỗ xe P3.
Đã sớm có người báo cáo Lý Dục Thần đến với bọn họ, trên thực tế, mọi hành động của nhà họ Lý đều nằm trong sự giám sát của bọn họ.
Trông thấy Rolls-Royce dừng lại, bốn người nhà họ Lý đi bộ ra khỏi bãi đỗ xe, Tần Thụ Nghĩa nở nụ cười.
"Trường Hải, uổng cho ông nghĩ đến việc dùng phương pháp như vậy để thăm dò. Xem ra Lý Dục Thần cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Chương 920: Nếu nhà họ Lý là gia tộc hạng ba, vậy thủ đô sẽ không còn hạng hai nữa
Tôn Trường Hải cười lạnh một tiếng: "Hừ hừ, tôi vốn muốn chờ bọn họ gây chuyện rồi mới để cho bọn họ đến bãi đỗ xe P2, như thế sẽ có thể chứng minh chúng ta rộng lượng, bọn họ hẹp hòi. Không nghĩ tới vậy mà cậu ta lại không gây chuyện. Cho dù có gây chuyện hay không thì ở trước mặt các thế gia thủ đô, chắc chắn nhà họ Lý đã mất hết mặt mũi rồi".
"Bố nuôi, ông Tôn, hôm nay tuyệt đối không thể buông tha cho tên họ Lý kia!", Vinh Quảng Kiệt ở bên cạnh nói.
Tần Thụ Nghĩa nói: "Yên tâm đi, Quảng Kiệt, mối thù của con nhất định bố sẽ báo thù cho con. Ông Tôn đã sắp xếp xong xuôi rồi, con cứ chờ xem, sẽ không để con phải chờ quá lâu đâu".
"Hãy để lại Lý Dục Thần cho con, con muốn tự tay làm thịt anh ta!", Vinh Quảng Kiệt cắn răng căm hận nói: "Còn có ả đàn bà họ Lâm kia nữa, không chơi chết cô ta, con khó mà xả được mối hận trong lòng!"
Tần Thụ Nghĩa cười haha một tiếng: "Đều tùy con!", sau đó ông ta lại nói với Tôn Trường Hải: "Trường Hải, bên kia đã sắp xếp xong hết chưa? Sẽ không bị tên họ Lý nhìn thấu đấy chứ? Từ đầu đến cuối tôi vẫn có chút không yên lòng với tên họ Lạc kia".
"Họ Lạc vốn chỉ là một quân cờ thôi", trong ánh mắt của Tôn Trường Hải lộ ra vẻ vô cùng tự tin: "Tôi còn có vũ khí bí mật của tôi nữa!"
"Ồ, vũ khí bí mật gì mà ngay cả tôi cũng không biết?", Tần Thụ Nghĩa hiếu kỳ nói.
Tôn Trường Hải thần bí cười, nói ra: "Bayar đã rời núi, đang ở ngay thủ đô".
"Đương nhiên tôi biết Bayar đã rời núi...", Tần Thụ Nghĩa nghi hoặc nhìn ông ta một chút, không tiếp tục hỏi nữa.
Vinh Quảng Kiệt hiếu kỳ nói: "Bayar là ai?"
"Đại vu Tát Mãn", Phan Vân Long vẫn đứng bên trên nói: "Danh xưng là vu pháp vô thiên".
...
Trang viên này chiếm diện tích cực lớn, là kiểu trang viên trong rừng phương bắc điển hình, mặc dù không đẹp bằng những trang viên ở Cô Tô Giang Nam, nhưng lại có vẻ khí thế hơn.
Lý Dục Thần đi trên con đường dẫn đến nhà chính, thần thức bay ra xa, vòng vo giữa núi rừng, nói: "Lão Hầu, phong thủy của nơi này không tệ, là sản nghiệp của Tần môn sao?"
Hầu Thất Quý nói: "Trên danh nghĩa thì không phải, nhưng trên thực tế chính là của Tần Thụ Nghĩa, nếu không ông ta sẽ không chọn chỗ này".
"Tìm cơ hội mua lại nơi này đi", Lý Dục Thần nói.
Hầu Thất Quý cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng: "Vâng".
Ông chủ Vương ngẩng đầu nhìn trang viên rộng không thấy điểm cuối, bĩu môi, nhớ tới hơn nửa năm trước tên nhóc này vẫn còn lau bàn quét rác trong một quán ăn nhỏ ở thành phố Hòa, cảm thấy có chút mộng ảo.
Một trang viên lớn như thế, nói mua liền mua, giống như không cần hỏi xem đối phương có đồng ý hay không, đây là bá đạo cỡ nào chứ?
Đương nhiên Hầu Thất Quý cũng hiểu được ý của Lý Dục Thần.
Căn nhà của họ Lý tuy tốt, nhưng ở trong thủ đô vẫn hơi nhỏ một chút, về sau nhà họ Lý mở rộng quy mô, chắc chắn sẽ không đủ dùng. Bốn gia tộc lớn ở thủ đô, nhà ai mà không có đại trang viên ở ngoại ô thủ đô đâu?
Bọn họ đang đi trên đường, đằng sau xuất hiện một đội xe bốn chiếc, đều là xe sang, vô cùng khí thế. Dưới sự so sánh, mặc dù xe của Lý Dục Thần cũng không kém, nhưng so về khí thế lại yếu đi rất nhiều.
Đội xe vượt qua bọn họ, lại dừng ở cách đó không xa.
Cửa xe mở ra, một đoàn người đi xuống, đi tới.
"Cậu Lý!"
Người tới là Na Nhữ Bình, hóa ra là đội xe của nhà họ Na.
"Cậu đi đâu vậy?"
Lý Dục Thần cười nói: "Bảo vệ nhà người ta nói nhà họ Lý của tôi là gia tộc hạng ba, phải đỗ xe ở bãi đỗ P3, chỉ có thể đi bộ đi vào".
Na Nhữ Bình lấy làm kinh hãi, cả giận nói: "Lẽ nào lại như vậy! Tôi sẽ đi nói với bọn họ!"
Sau đó lập tức muốn đi tìm người để cãi nhau.
Lý Dục Thần nói: "Cần gì chứ, đi bộ thì đi bộ thôi, tôi chẳng quan tâm. Hạng ba hay hạng bốn, bọn họ có thể quyết định được sao?"
Na Nhữ Bình hổ thẹn nói: "Cậu suy nghĩ phóng khoáng, tôi cảm thấy không bằng. Nếu cậu không ghét bỏ, tôi sẽ đi cùng với cậu".
Lý Dục Thần mỉm cười, không phản đối.
Na Nhữ Bình vội vàng phất tay ra hiệu ra đám thuộc hạ: "Mau, mấy người mau đỗ xe ở P3 đi, sau đó đi bộ vào trong".
Đám người nhà họ Na vội vàng lái xe đi P3, sau khi đậu xe xong thì đi theo từ phía xa.
"Ông cụ nhà mấy người không đến à?", Lý Dục Thần không nhìn thấy Na Hy Nghiêu, hiếu kỳ hỏi.
Từ đầu đến cuối Na Nhữ Bình vẫn đi sát đằng sau Lý Dục Thần nửa bước, cười nói: "Bây giờ tôi là gia chủ, những chuyện như thế này, tôi ra mặt là đủ rồi, sức khỏe ông cụ không tốt, cho nên cũng không đến tham gia náo nhiệt".
Lý Dục Thần gật đầu.
Lúc này lại có một đội xe đi tới, lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ cũng ngừng lại.
Người xuống xe là Sở Dao của nhà họ Sở.
Sở Dao mặc một bộ lễ phục yến hội, so sánh với lúc gặp ở cửa hàng xe thì ít đi mấy phần già dặn, nhiều hơn mấy phần đoan trang quyến rũ.
"Cậu Lý! Na gia chủ!", Sở Dao hô: "Hai người đang tản bộ sao?"
Lý Dục Thần nói: "Gia tộc hạng ba, chỉ có thể đi bộ thôi".
Sở Dao sững sờ, chợt cười một tiếng: "Nếu nhà họ Lý là gia tộc hạng ba, vậy thủ đô sẽ không còn hạng hai nữa. Nếu cậu và Na gia chủ đã đi bộ cùng nhau, vậy tôi sẽ đi cùng với phu nhân vậy".
Nói rồi, cô ta cũng bảo người trong gia tộc đi đỗ xe ở bãi đỗ P3, mình thì đi đến khoác tay Lâm Mộng Đình, chậm rãi đi về phía trước.
Một màn này cũng bị người của nhà họ Bạch đã sớm đỗ xe ở bãi đỗ P1 trông thấy.
Bạch Kính Đình không nghĩ nhiều, nhưng Bạch Ngũ Gia đứng bên cạnh Bạch Kính Đình lại nhắc nhở: "Kính Đình, nhà họ Lý đỗ xe ở P3, chúng ta đỗ ở P2, có phải không tốt lắm hay không? Hay là chúng ta cũng đến P3 đi?"
Một tiếng ‘ầm’ giòn vang, hai bên thái dương Lạc Minh Sa lõm xuống, hai mắt lồi ra, bật ra khỏi hốc mắt, rơi xuống đất, lăn ra thật xa, phủ đầy bụi bặm.
"Ôi, cậu đúng là rất tàn nhẫn, giết cả người của mình!", sư phụ Vinh nói: "Quả nhiên còn không bằng một con chó".
Lưu Vân Phong đẩy thi thể Lạc Minh Sa sang một bên, hừ lạnh một tiếng: "Nói nhiều cũng vô ích, chịu chết đi!"
Sau đó anh ta lao vào, một chiêu “Hắc Hổ đào tim”, đánh thẳng vào trái tim của sư phụ Vinh.
Một quyền này uy lực và nặng nề, nắm đấm còn chưa giáng xuống, sức lực đã đến trước, không khí giữa hai người bị anh ta thổi bay.
Mắt thấy lồng ngực sư phụ Vinh chỉ còn cách hai tấc, nếu cứ tiến về phía trước, lồng ngực sẽ sụp xuống, trái tim sẽ vỡ vụn.
Một tia sáng đột nhiên lóe lên, Lưu Vân Phong liền đứng yên bất động.
Anh ta mở to mắt nhìn sư phụ Vinh, trong mắt tràn đầy kinh hãi và khó tin.
Sư phụ Vinh nhìn anh ta, lắc đầu nói: "Tên họ Lạc lừa tôi, tôi vốn định chặt ông ta như chặt vịt. Cậu lại đánh chết ông ta, tôi chỉ có thể chặt cậu".
"Có thể cậu không biết kỷ lục của tôi, tôi đã thái hai mươi tám con vịt trong ba phút, mỗi con có 108 miếng, quan trọng là độ dày mỗi miếng đồng đều, da và thịt không bị tách rời..."
Sư phụ Vinh đứng đó không ngừng lải nhải, trên mặt Lưu Vân Phong rơi xuống từng mảnh thịt...
Cùng lúc đó, bắt đầu từ ấn đường của Lưu Vân Phong đi xuống, xuất hiện một đường đỏ mảnh dài, xuyên qua sống mũi, môi, cằm và dọc xuống một đường, quần áo trên ngực cũng bị xé toạc, vạch đỏ xỏ xuyên qua khắp lồng ngực anh ta.
Sau đó, cơ thể anh ta ngã xuống ầm ầm.
Sư phụ Vinh lắc đầu, thở dài: "Chậm quá, vẫn là quá chậm, chỉ có tám miếng, một đao cần có chín miếng mới đúng".
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều kinh hãi, đặc biệt là Lưu Tinh Xương người vẫn chưa chết, lúc này anh ta sợ đến nỗi bắp chân run lẩy bẩy, ruột co thắt, cơ bàng quang lỏng lẻo, ào ào…
Đây đâu phải là đầu bếp? Đây chính là Diêm Vương!
"Khoái đao Vinh môn! Ông là Vinh khoái đao?"
Một người bước ra từ đám ăn xin.
Người này khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi hàng hiệu phẳng phịu, quần áo rõ ràng rất mới, nhưng trên đó lại có một miếng vá lớn.
Ông ta cũng cầm một cây gậy trên tay, nhưng nó khác với những cây gậy trong tay những tên ăn xin khác, cây gậy của ông ta có màu đen tuyền, rất nhiều nhánh, trông như là dùng phân chó ghép lại với nhau.
"Sau khi Trương Điên chết, Yếu Môn ở thủ đô đã biến mất, ông lại là ai?", sư phụ Vinh hỏi.
“Ai nói sư phụ tôi chết thì thủ đô sẽ không còn Yếu Môn nữa?”, người nọ ngẩng đầu cười haha: “Đệ tử Yếu Môn chúng tôi trải khắp thiên hạ, chỉ cần nơi nào có người thì sẽ có ăn xin, nơi nào có ăn xin thì sẽ có Yếu Môn!"
"Sư phụ ông?", sư phụ Vinh nheo mắt nhìn ông ta: "Tôi biết rồi, ông là Lương Kim của thành phố Đường?"
Trương Điên là một Tông Sư của Yếu Môn, đương nhiên cũng có đệ tử. Nhưng phần lớn nhân vật quan trọng bên người ông ta đều đã chết trong mưa kiếm của Lý Dục Thần.
Sau đó sư phụ Vinh đã điều tra, phát hiện ra con cá lọt lưới lớn nhất bên người Trương Điên chính là Lương Kim. Lương Kim là người gốc thành phố Đường, vốn là một trong những bá chủ ở thành phố Đường, sau này nhận Trương Điên làm sư phụ, trở thành người đứng đầu Yếu Môn ở thành phố Đường.
“Sao không đợi ở thành phố Đường, chạy tới thủ đô làm gì?” Vinh đại nhân nói.
"Ồ, thành phố Đường lớn bao nhiêu, thủ đô lớn bao nhiêu?", Lương Kim cười nói: "Vinh khoái đao, đừng tưởng sư phụ tôi không còn nữa thì ông có thể tới tung hoành ở thủ đô. Tôi nói cho ông biết, chỉ cần Lương Kim tôi còn ở đây, một người trong Vinh môn các người cũng đừng nghĩ đến chuyện quanh quẩn trong thủ đô. Hôm nay, tôi sẽ hiến tế ông để mở lại tổng đàn của Yếu Môn ở thủ đô, giúp tôi trở thành môn chủ mới của Yếu Môn!"
Xung quanh vang lên âm thanh đinh tai nhức óc của gậy gộc gõ xuống mặt đất.
"Tôi đã đến đây, ông cho rằng ông còn có thể thành công trở thành môn chủ sao?", sư phụ Vinh cười lạnh nói.
Lương Kim cười lớn: “Vinh khoái đao! Đao pháp của ông không tồi, phong thái giống sư phụ ông năm đó. Nhưng đáng tiếc, ông xông vào trận Đánh Chó của tôi. Đừng nói ông, ngay cả Nhất Đao Xuân đến đây cũng đừng nghĩ đến việc toàn thân rút lui!”
Nói xong, ông ta vung tay lên, các đệ tử Yếu Môn nhanh chóng chạy theo trận pháp Đánh Chó, ba tầng trong ba tầng ngoài, bao vây sư phụ Vinh ở bên trong.
Đương nhiên Sư phụ Vinh biết trận Đánh Chó mạnh đến mức nào.
Mấy tháng trước, chính trong sân này, ba người ông ta cùng ông chủ Vương và chị Mai đều bị vây hãm trong trận Đánh Chó, cho dù ba người phối hợp với nhau cũng không thể trốn thoát, nếu không có Lý Dục Thần đến giải cứu, bọn họ đã bị loạn côn đánh chết.
Ông ta nhìn xung quanh mấy lần, cười lạnh nói: "Lương Kim, ông thật sự cho rằng tôi dám tới một mình mà không có chuẩn bị gì sao?"
Lương Kim sửng sốt.
Sư phụ Vinh đã giơ muôi lên, gõ vào con dao làm bếp hai lần.
Âm thanh kim loại va chạm lanh lảnh, rõ ràng truyền ra ngoài.
Chỉ thấy rất nhiều người đột nhiên trèo lên tường sân, khoanh tay đứng trên tường, giữa các ngón tay của mỗi người lóe lên ánh sáng rực rỡ sắc bén dưới ánh mặt trời.
"Vinh Môn!"
Lương Kim hít một hơi khí lạnh.
Ông ta biết ngón tay của những người này đều cất giấu những lưỡi dao sắc bén, đây cũng chính là vật kiếm cơm của đệ tử Vinh Môn.
Ưu thế của Yếu Môn là đông người, vừa điều động đã có một đám người, năm đó tiêu diệt Vinh Môn cũng dựa vào ưu thế này.
Nhưng nếu bàn về một chọi một, người chơi gậy gộc sao có thể so sánh với người chơi dao.
Rạch cổ tay cắt yết hầu chính là sở trường của Vinh Môn.
Chương 917: Báo thù
Trong tình huống số người tương đương nhau, Yếu Môn không thể đánh bại được Vinh Môn.
Lương Kim quyết định rất nhanh, lợi dụng lúc trận Đánh Chó đã được sắp xếp tốt, bắt Vinh khoái đạo lại trước, khiến đám người Vinh Môn như rắn mất đầu, như vậy sẽ dễ dàng đối phó.
“Trận Đánh Chó!”
Ông ta ra lệnh một tiếng, phát động trận Đánh Chó.
Tiếng gậy gộc lại vang lên.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động cơ gầm rú.
Ngay sau đó, cánh cửa bị đâm rầm một cái, một chiếc xe địa hình lao vọt vào, tông thẳng vào đám đông Yếu Môn.
Trận Đánh Chó tức khắc hỗn loạn.
Cùng lúc đó, các đệ tử Vinh Môn trên tường lần lượt nhẹ nhàng xoay người trượt xuống tường, như cá chạch hòa vào đám đông.
Chiếc xe địa hình lao tới góc sân, quay đầu xe rồi dừng lại.
Các đệ tử Vinh Môn cũng như bươm bướm xuyên hoa, lao qua những khoảng trống trong đám đông, đi tới bên người sư phụ Vinh.
Mà một đám đệ tử Yếu Môn đột nhiên đột nhiên che cổ lại.
Chỉ thấy trên cổ bọn họ xuất hiện một sợi dây mảnh.
Máu tươi chảy ra ồ ạt, dính đầy bàn tay bọn họ.
Đệ tử Yếu Môn đầu tiên ngã xuống, tựa như những quân bài domino, hết người này đến người khác, tất cả đệ tử Yếu Môn đều ngã xuống đất.
Sắc mặt Lương Kim tái mét, ông ta nhìn thấy quân tinh nhuệ của Yếu Môn mà ông ta rất vất vả mới chỉnh đốn lại được ở thủ đô cứ như vậy bị Vinh Môn tiêu diệt sạch sẽ, trong lòng vừa sợ vừa giận.
"Vinh khoái đao! Tôi và Vinh Môn của ông không đội trời chung!"
Sư phụ Vinh cười khà khà nói: "Ông nói chúng ta không đội trời chung, vậy chỉ có thể chết. Nói đi, ông muốn chết như thế nào?"
"Hahahaha...", Lương Kim đột nhiên cười lớn: "Vinh khoái đao, ông có thể chấn chỉnh lại Vinh Môn trong thời gian ngắn như vậy, tính ra cũng có vài phần năng lực. Nhưng ông thực sự cho rằng như vậy có thể giết tôi? Đừng có nằm mơ! Ông không phải Nhất Đao Xuân!"
Nói xong, ông ta đập mạnh cây gậy gỗ màu đen trong tay xuống đất.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, trên mặt đất bên dưới cây gậy xuất hiện một gợn sóng vô hình, một luồng uy áp mạnh mẽ bùng nổ cùng với sóng xung kích.
Các đệ tử Vinh Môn đang đứng trước người sư phụ Vinh đều bị sóng xung kích đánh ngã xuống đất, thân thể những người đứng sau cũng lay động, suýt nữa không thể đứng thẳng được.
"Bán Tông Sư!", sư phụ Vinh cau mày nói: "Thực lực của ông thật sự vượt quá dự đoán của tôi!"
"Nếu đã biết, còn không mau tới đây nhận lấy cái chết!", Lương Kim hét lớn: "Cho ông một cơ hội, tự phế võ công, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gia nhập Yếu Môn, tôi sẽ tạm tha cho các người!"
Vẻ mặt sư phụ Vinh ngưng trọng, tựa như đang suy nghĩ, cuối cùng ném muôi và dao phay xuống đất, từ từ đi về phía Lương Kim.
Các đệ tử Vinh Môn bên cạnh kinh ngạc kêu lên: "Sư phụ Vinh!"
Sư phụ Vinh không dừng lại, dưới ánh mắt cười nhạo của Lương Kim, đi thẳng tới trước mặt Lương Kim, hai người cách nhau không quá hai bước.
"Quỳ xuống!", Lương Kim nói.
Sư phụ Vinh không quỳ, chỉ đứng đó và yên lặng nhìn Lương Kim.
Lương Kim cười lạnh nói: "Không cần giở trò, ông đến gần như vậy, quả thực có thể rút đao ở khoảng cách này, nhưng đừng quên, tôi cách ông cũng rất gần. Công lực của ông kém quá xa! Huống chi, ông đã ném đao xuống rồi. Quỳ xuống, tự hại mình đi, tôi sẽ tiếp quản Vinh Môn của ông, chỉ cần bọn họ không phản kháng, tôi cam đoan không giết bọn họ".
Sư phụ Vinh khẽ mỉm cười: "Vừa rồi ông nói, không đội trời chung! Vinh Môn và Yếu Môn, chỉ có thể có một vị vua. Người đó không phải là ông!"
Lương Kim cau mày: "Hừ, không biết tự lượng sức mình! Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho ông".
Nói xong, ông ta đột nhiên nhấc cây gậy màu đen trong tay lên, cây gậy giống như một con mãng xà đen bay lên không trung.
Sư phụ Vinh giơ tay.
Một ánh sáng trắng lóe lên.
Lương Kim giật mình nhìn cây gậy đen trong tay bị cắt thành từng khúc như cắt dưa chuột, từng mảnh rơi xuống đất.
"Nếu là nửa năm trước, ông là Bán Tông Sư, tôi chỉ có thể tránh đi. Nhưng bây giờ..."
Một lưỡi đao sắc bén xuất hiện giữa những ngón tay đang rũ xuống của sư phụ Vinh, một vệt máu chảy trên lưỡi đao, ngưng tụ thành giọt rồi rơi xuống đất.
Thân thể Lương Kim chấn động, cổ ông ta xuất hiện một đường dây đỏ mảnh dài...
Thân thể Lương Kim từ từ ngã xuống, hai mắt trợn to nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Bầu trời trong xanh, không một bóng mây.
Một con chim bay ngang qua, hóa thành một chấm đen rồi biến mất ở phương xa.
Sư phụ Vinh đứng ở nơi đó, nhìn thấy thi thể Lương Kim, yên lặng hồi lâu.
"Vinh sư huynh!", bên cạnh có người kêu lên.
Sư phụ Vinh phục hồi tinh thần lại, quay người nhìn đám đệ tử Vinh Môn.
Đây là những người đã trốn thoát khỏi cuộc thanh trừng điên cuồng của Trương Điên năm đó, cũng có một số được chiêu mộ từ khắp thủ đô; có những sư huynh đệ cùng thế hệ với ông ta, cũng có đệ tử của ông ta.
"Các anh em!", sư phụ Vinh lớn tiếng hét lên: "Người chết tên là Lương Kim, là đệ tử kiêu ngạo nhất của tên ăn xin Trương Điên, năm đó tắm máu Vinh Môn, tay ông ta cũng dính đầy máu. Hôm nay tôi đã tự tay giết ông ta! Coi như báo thù cho các anh em năm đó, trút giận cho Vinh Môn chúng ta!"
"Sư phụ Vinh uy vũ!"
Trong sân vang lên tiếng gào như sấm.
"Đã nhiều năm Vinh Môn không có ai quản lý, từ hôm nay trở đi, Vinh sư huynh sẽ là môn chủ của chúng ta, mọi người nói có phải hay không?"
"Phải!"
"Sư phụ Vinh uy vũ!"
Chương 918: Tân Vinh Môn
Sư phụ Vinh vươn hai tay yêu cầu mọi người im lặng, nói: "Các anh em, Vinh khoái đao tôi là đầu bếp, có tài đức gì mà có thể làm môn chủ Vinh Môn chúng ta? Xin mọi người hãy chọn một người tài giỏi khác!"
"A Vinh, đừng khách sáo".
Một người lớn tuổi của Vinh Môn bước ra.
“Các anh em, tôi là sư thúc của A Vinh. Lúc Vinh Môn ở thủ đô gặp nạn, tôi may mắn sống sót, thấy Vinh Môn tàn lụi, kẻ thù ở ngay trước mặt lại không dám nói một lời nào, tham sống sợ chết hơn hai mươi năm. Loại nhục nhã này, loại hèn nhát này, không ai hiểu rõ hơn tôi!”
"A Vinh là đệ tử chân truyền của sư huynh Nhất Đao Xuân của tôi, chịu đựng sự sỉ nhục, bây giờ trở về thủ đô, tự tay giết kẻ thù và trả thù cho anh em Vinh Môn ta! Nếu nó không thể làm môn chủ, vậy thử hỏi, còn ai có thể đảm đương được?"
"Tôi đề nghị, hôm nay, chúng ta dùng hang ổ ăn xin này, lấy máu của Lương Kim để tỏ lòng thành kính với sư tổ, kính mời sư phụ Vinh lên ngôi môn chủ, chính thức trở thành người đứng đầu Vinh Môn chúng ta! Mọi người nói có được không?"
"Được!"
Phía dưới có tiếng đồng loạt hoan hô.
"Chúc mừng sư phụ Vinh!"
"Chúc mừng môn chủ!"
Mọi người đều nhìn sư phụ Vinh.
Sư phụ Vinh nghe thấy tiếng gọi cũng có chút xao động, nói: "Được, nếu mọi người thật sự muốn thì tôi cũng có thể, nhưng tôi có hai điều kiện".
"Môn chủ, ngài nói đi, chúng tôi đều nghe lời ngài!"
Sư phụ Vinh trầm ngâm một lát.
"Các anh em, mọi người có biết ai đã giết Trương Điên không?"
Mọi người đều lắc đầu.
"Là cậu Lý!"
"Cái gì? Cậu Lý?"
"Đúng vậy! Thằng nhãi Trương Điên này đã giết sư phụ, phá hủy sư môn của tôi, nhiều năm qua, không lúc nào tôi không nghĩ đến việc trả thù. Đáng tiếc, tôi không phải là đối thủ của ông ta, tôi chỉ có thể rời xa Nam Giang và ẩn náu ở thành phố Hòa, cẩu thả vượt qua quãng đời còn lại. Nếu không có cậu Lý thì cái mạng này của tôi đã mất từ lâu rồi. Cậu Lý không chỉ cứu tôi mà còn giết chết Trương Điên, lấy sức của một người, chọn tổng đàn của Yếu Môn, giúp Vinh Môn chúng ta báo thù!"
“Mạng của tôi là do cậu Lý cứu, thù của ta cũng là do cậu Lý giúp tôi trả. Vinh khoái đao tôi đã thề, cuộc đời này tôi đều sẽ đi theo cậu Lý. Nếu mọi người chọn tôi làm người đứng đầu Vinh Môn, vậy điều kiện thứ nhất của tôi chính là dù sau này có chuyện gì xảy ra, đệ tử Vinh Môn đều không được trở thành kẻ địch của nhà họ Lý. Bạn bè của nhà họ Lý chính là bạn bè của Vinh Môn! Kẻ địch của nhà họ Lý cũng là kẻ địch của Vinh Môn! Lời cậu Lý nói cũng là với Vinh khoái đao tôi nói! Mọi người có làm được không?”
"Làm được!", các đệ tử Vinh Môn đồng thanh kêu lên.
Sư phụ Vinh gật đầu: “Được, tôi sẽ nói điều kiện thứ hai. Vinh Môn là môn phái ngầm trong giang hồ, trước đây xã hội loạn lạc, dân chúng lầm than, để tồn tại, chúng ta phải trộm cắp, đây là việc bất đắc dĩ. Tuy rằng sư tổ Vinh Môn năm xưa đặt ra rất nhiều quy củ, nhưng trong mắt mọi người, chúng ta vẫn luôn là kẻ trộm cướp! Tôi muốn hỏi mọi người, nghe thấy lời này, trong lòng mọi người có thấy khó chịu không?”
“Tổ tiên truyền cho chúng ta tay nghề, không phải để chúng ta bắt nạt người dân và làm ăn trộm ăn cắp. Mục đích của Vinh Môn chúng ta là cướp của người giàu chia cho người nghèo, là phục vụ lợi ích chung. Thời đại loạn lạc phải tìm đường kiếm sống, thời đại thịnh vượng phải hưởng thái bình. Hiện giờ là thời đại thịnh vượng, lại có nhân vật thần tiên như cậu Lý dẫn dắt chúng ta tiến về phía trước, chúng ta cũng nên dũng cảm đổi mới, thay hình đổi dạng”.
"Sư phụ Vinh, ngài nói đi, ngài muốn chúng tôi làm gì?"
"Rất đơn giản, sau khi Vinh Môn cải cách, giang hồ cập bờ, sau này Vinh Môn chúng ta cũng muốn kinh doanh, cũng muốn có tài sản".
“Nhưng chúng tôi chỉ biết chơi dao chứ không biết tạo ra của cải!”
Sư phụ Vinh cười nói: “Chỉ cần chơi dao là được rồi. Ba mươi sáu nhà hàng lớn nhất thủ đô năm đó, nơi nào không có đầu bếp Vinh Môn chúng ta? Chẳng phải hiện giờ tôi đang là đầu bếp nhà họ Lý sao?”
“Đương nhiên, sự thật là chúng ta không thể làm ăn nên càng phải dựa vào nhà họ Lý. Tôi đã nói với cậu Lý, cậu Lý đã đồng ý sau này sẽ giúp đỡ Vinh Môn chúng ta, phân tài sản cho chúng ta. Còn chúng ta, nên chơi dao thì cứ chơi dao, phải là đầu bếp thì cứ làm đầu bếp là được".
"Sư phụ Vinh, chúng tôi đều nghe lời ngài!"
"Môn chủ, chúng tôi nghe ngài!"
Sư phụ Vinh lại nói: “Sau này mọi người cũng đừng gọi tôi là môn chủ, tôi lại không kinh doanh, không ngồi ghế xếp da hổ, tôi còn làm đầu bếp ở nhà họ Lý. Tôi là trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, không tên không họ, sư phụ thu nhận tôi, đặt tên tôi theo tên Vinh Môn, gọi là Tiểu Vinh. Sau này, đao pháp của tôi có chút thành tựu, mới có biệt danh là Vinh khoái đao. Mọi người vẫn có thể gọi tôi là sư phụ Vinh như trước, hoặc gọi là Tiểu Vinh cũng được. Hiện giờ tôi đi theo nhà họ Lý, mọi người cũng có thể gọi tôi là Lý Tiểu Vinh!"
Sư phụ Vinh nói xong liền cười lớn.
Mọi người cũng cười rộ lên.
Cứ như vậy, sư phụ Vinh đã đặt ra hai quy định, trở thành người đứng đầu Tân Vinh Môn ở thủ đô.
Vinh khoái đao trở thành Lý Tiểu Vinh, tất nhiên điều này không có nghĩa là sư phụ Vinh thực sự đổi họ thành họ Lý, mà chỉ thể hiện quyết tâm trung thành với nhà họ Lý. Cái tên Lý Tiểu Vinh cũng đã trở thành một huyền thoại của Vinh Môn trong giang hồ. Đương nhiên đây là chuyện sau này, lúc này Tân Vinh Môn vừa mới thành lập, cũng chỉ có mấy chục người như vậy, còn đứng ở tổng đàn của Yếu Môn.
Có người đề nghị: “Sư phụ Vinh, Vinh Môn chúng ta cũng không có tổng đàn, không thì chiếm lấy nơi này và biến nó thành của mình được không?”
Người khác lại nói: "Các người xem, ở đó có một tế đàn, rất thích hợp để thờ cúng sư tổ và sư phụ Nhất Đao Xuân. Có trời đất làm chứng, mời sư phụ Vinh làm môn chủ".
Tất cả mọi người đều đồng ý.
Nhưng vào lúc này, một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, âm thanh vù vù.
Những lá cờ trên tế đàn trong sân tung bay ào ào trong gió, rồi một giọng nói vang lên:
"Ôi, thật là náo nhiệt! Các người quấy rối tế đàn của tôi, còn muốn sống sót ra ngoài sao?"
Sư phụ Vinh đột nhiên kinh hãi, nhìn về phía tế đàn.
Chương 919: Gia tộc hạng ba
Chỉ thấy lá cờ đón gió vài lần kia cuốn về phía bọn họ.
Lúc đám người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sư phụ Vinh đã bộc phát, cả người vọt tới như mũi tên.
Ông ta vẫy tay, cây đao vừa rồi bị vứt trên mặt đất liền bay đến trong tay ông ta vèo một cái.
Đao quang lóe lên.
Sư phụ Vinh xuyên qua lá cờ yêu dị phấp phới kia.
Cả người ông ta đứng vững, lá cờ sau lưng đã bị cắt thành từng mảnh vỡ, đón gió mà bay, như lá cây rơi xuống đầy trời.
Nhưng mà, giọng nói dữ tợn kia lại vang lên:
"Ha ha ha, đao nhanh thật đấy! Đáng tiếc, đao của ông không có tác dụng gì với tôi cả".
Giọng nói còn chưa dứt, chỉ thấy trong những miếng vải rách đang bay đầy trời kia hiện ra ánh sáng đỏ rực, hóa ra là những chữ cái viết trên lá cờ đang nhúc nhích giống như những con sâu.
Bỗng nhiên, ánh sáng đỏ nổ tung, hóa thành một đám sương đỏ che khuất bầu trời, tạo ra một cái mái vòm đỏ như máu trên bầu trời.
Cả tòa nhà đều trở nên đỏ rực, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Khói vàng trên tế đàn cũng thay đổi thành màu đỏ.
Vải đỏ xốc lên, một người đi ra từ bên trong, da thú quấn quanh hông, đỉnh đầu cắm lông vũ, trên mặt bôi trét thuốc màu trắng và màu đỏ.
Đây là một vu sư chân chính.
Ông ta mở rộng hai tay ra vung vẩy, trên cổ tay đeo một chuỗi vòng không biết làm từ cái gì, phát ra tiếng vang chói tai.
Âm thanh hòa quyện với nhau giống như ngàn vạn mũi tên đâm vào trong lòng mọi người.
Mọi người ôm ngực ngồi xuống.
Sư phụ Vinh đứng ở nơi đó, bàn tay cầm đao không ngừng run rẩy.
Ông ta đứng rất gần người kia, nhưng ở giờ phút này, vậy mà ông ta lại không có cách nào rút đao ra.
Trang viên mà đệ tử Tần môn bao trọn để chúc thọ cho Tần gia cực kỳ lớn, chỉ riêng bãi đỗ xe đã có bốn cái.
Lúc đội xe nhà họ Lý đi tới, trong bãi đỗ xe P4 ngoài trang viên đã đậu đầy xe.
Bảo vệ nói cho bọn họ chỉ có chủ xe của đội xe mới có thể tiến vào trang viên, mà đám vệ sĩ của đội xe chỉ có thể dừng ở P4.
Cho nên nơi này chẳng những đậu đầy xe, cũng đứng đầy người.
Những người này đều vênh váo tự đắc, còn so sánh khí thế với nhau để thể hiện thực lực của nhà chủ mình.
Đội ngũ vệ sĩ cực kỳ có thể diện mà ông chủ Vương dẫn đến cũng chỉ có thể ở lại đây.
Ông chủ Vương ngồi vào ghế điều khiển Rolls-Royce, quản gia Hầu ngồi sang ghế lái phụ, chỗ ngồi phía sau là Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Bảo vệ dẫn đội xe của bọn họ tiến vào bãi đỗ xe P3 của trang viên.
Sau khi đỗ xe, đi xuống mới phát hiện bãi đỗ xe này vẫn còn cách tòa nhà chính của trang viên rất xa, bên trong còn có một bãi đỗ P2 cách lầu chính gần một chút, mà P1 thì nằm ngay ngoài cửa lớn nhà chính, xuống xe là có thể trực tiếp vào cửa.
Ông chủ Vương muốn lái xe đến P1, lại bị bảo vệ ngăn cản.
Bảo vệ nói lần này có quá nhiều người đến mừng thọ, thế gia hào môn ở thủ đô đều tới, căn bản không thể tùy tiện đỗ xe được, cho nên mới phân chia ra theo cấp bậc gia tộc, thế gia hạng ba phải đỗ xe ở bãi đỗ P3, thế gia hạng hai mới có thể đến P2, về phần P1, chỉ có bốn gia tộc lớn ở thủ đô và mấy vị khách quý đặc biệt mới có thể vào đó.
Hơn nữa gia tộc cũng cho phép để nhiều xe đỗ ở P2 và P1, nói cách khác, bọn họ muốn dẫn theo bao nhiêu người cũng được.
"Nhà họ Lý mấy người là gia tộc hạng ba, cho nên chỉ có thể để một chiếc xe đi vào, dừng ở P3", bảo vệ nói.
Ông chủ Vương nghe xong liền giận dữ, túm lấy cổ áo bảo vệ, hầm hừ nói: "Nhà họ Lý là gia tộc hạng ba? Ăn nói linh tinh cái gì đấy! Có tin tao làm thịt mày không?"
Bảo vệ nói: "Tôi chỉ là bảo vệ, làm việc theo quy định của chủ nhà, ông có nói tôi cũng vô dụng".
Ông chủ Vương giơ tay lên, lòng bàn tay đã đỏ rực.
Bảo vệ đột nhiên cảm thấy rất nóng, nhiệt độ không khí xung quanh lập tức tăng lên, giống như đột nhiên tiến vào giữa hè, mồ hôi tuôn như mưa.
Hầu Thất Quý nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
Lý Dục Thần nhìn quanh trang viên rộng lớn, nói: "Được rồi, đừng làm khó bảo vệ, thế gia hạng một hay thế gia hạng ba, không phải chỉ xem chỗ đỗ xe thôi sao. Đi thôi, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, vừa vặn có thể tản bộ".
Ông chủ Vương buông bảo vệ ra, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, còn nhẹ nhàng phủi phủi cổ áo của bảo vệ.
Bảo vệ nhìn bọn họ rời đi, chợt thấy nhiệt độ không khí lại khôi phục bình thường, nhưng quần áo anh ta đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng khó chịu.
Trên sân thượng mái nhà tòa nhà chính ở nơi xa, Tần Thụ Nghĩa và Tôn Trường Hải đang dựa vào lan can, nhìn về phía bãi đỗ xe P3.
Đã sớm có người báo cáo Lý Dục Thần đến với bọn họ, trên thực tế, mọi hành động của nhà họ Lý đều nằm trong sự giám sát của bọn họ.
Trông thấy Rolls-Royce dừng lại, bốn người nhà họ Lý đi bộ ra khỏi bãi đỗ xe, Tần Thụ Nghĩa nở nụ cười.
"Trường Hải, uổng cho ông nghĩ đến việc dùng phương pháp như vậy để thăm dò. Xem ra Lý Dục Thần cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Chương 920: Nếu nhà họ Lý là gia tộc hạng ba, vậy thủ đô sẽ không còn hạng hai nữa
Tôn Trường Hải cười lạnh một tiếng: "Hừ hừ, tôi vốn muốn chờ bọn họ gây chuyện rồi mới để cho bọn họ đến bãi đỗ xe P2, như thế sẽ có thể chứng minh chúng ta rộng lượng, bọn họ hẹp hòi. Không nghĩ tới vậy mà cậu ta lại không gây chuyện. Cho dù có gây chuyện hay không thì ở trước mặt các thế gia thủ đô, chắc chắn nhà họ Lý đã mất hết mặt mũi rồi".
"Bố nuôi, ông Tôn, hôm nay tuyệt đối không thể buông tha cho tên họ Lý kia!", Vinh Quảng Kiệt ở bên cạnh nói.
Tần Thụ Nghĩa nói: "Yên tâm đi, Quảng Kiệt, mối thù của con nhất định bố sẽ báo thù cho con. Ông Tôn đã sắp xếp xong xuôi rồi, con cứ chờ xem, sẽ không để con phải chờ quá lâu đâu".
"Hãy để lại Lý Dục Thần cho con, con muốn tự tay làm thịt anh ta!", Vinh Quảng Kiệt cắn răng căm hận nói: "Còn có ả đàn bà họ Lâm kia nữa, không chơi chết cô ta, con khó mà xả được mối hận trong lòng!"
Tần Thụ Nghĩa cười haha một tiếng: "Đều tùy con!", sau đó ông ta lại nói với Tôn Trường Hải: "Trường Hải, bên kia đã sắp xếp xong hết chưa? Sẽ không bị tên họ Lý nhìn thấu đấy chứ? Từ đầu đến cuối tôi vẫn có chút không yên lòng với tên họ Lạc kia".
"Họ Lạc vốn chỉ là một quân cờ thôi", trong ánh mắt của Tôn Trường Hải lộ ra vẻ vô cùng tự tin: "Tôi còn có vũ khí bí mật của tôi nữa!"
"Ồ, vũ khí bí mật gì mà ngay cả tôi cũng không biết?", Tần Thụ Nghĩa hiếu kỳ nói.
Tôn Trường Hải thần bí cười, nói ra: "Bayar đã rời núi, đang ở ngay thủ đô".
"Đương nhiên tôi biết Bayar đã rời núi...", Tần Thụ Nghĩa nghi hoặc nhìn ông ta một chút, không tiếp tục hỏi nữa.
Vinh Quảng Kiệt hiếu kỳ nói: "Bayar là ai?"
"Đại vu Tát Mãn", Phan Vân Long vẫn đứng bên trên nói: "Danh xưng là vu pháp vô thiên".
...
Trang viên này chiếm diện tích cực lớn, là kiểu trang viên trong rừng phương bắc điển hình, mặc dù không đẹp bằng những trang viên ở Cô Tô Giang Nam, nhưng lại có vẻ khí thế hơn.
Lý Dục Thần đi trên con đường dẫn đến nhà chính, thần thức bay ra xa, vòng vo giữa núi rừng, nói: "Lão Hầu, phong thủy của nơi này không tệ, là sản nghiệp của Tần môn sao?"
Hầu Thất Quý nói: "Trên danh nghĩa thì không phải, nhưng trên thực tế chính là của Tần Thụ Nghĩa, nếu không ông ta sẽ không chọn chỗ này".
"Tìm cơ hội mua lại nơi này đi", Lý Dục Thần nói.
Hầu Thất Quý cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng: "Vâng".
Ông chủ Vương ngẩng đầu nhìn trang viên rộng không thấy điểm cuối, bĩu môi, nhớ tới hơn nửa năm trước tên nhóc này vẫn còn lau bàn quét rác trong một quán ăn nhỏ ở thành phố Hòa, cảm thấy có chút mộng ảo.
Một trang viên lớn như thế, nói mua liền mua, giống như không cần hỏi xem đối phương có đồng ý hay không, đây là bá đạo cỡ nào chứ?
Đương nhiên Hầu Thất Quý cũng hiểu được ý của Lý Dục Thần.
Căn nhà của họ Lý tuy tốt, nhưng ở trong thủ đô vẫn hơi nhỏ một chút, về sau nhà họ Lý mở rộng quy mô, chắc chắn sẽ không đủ dùng. Bốn gia tộc lớn ở thủ đô, nhà ai mà không có đại trang viên ở ngoại ô thủ đô đâu?
Bọn họ đang đi trên đường, đằng sau xuất hiện một đội xe bốn chiếc, đều là xe sang, vô cùng khí thế. Dưới sự so sánh, mặc dù xe của Lý Dục Thần cũng không kém, nhưng so về khí thế lại yếu đi rất nhiều.
Đội xe vượt qua bọn họ, lại dừng ở cách đó không xa.
Cửa xe mở ra, một đoàn người đi xuống, đi tới.
"Cậu Lý!"
Người tới là Na Nhữ Bình, hóa ra là đội xe của nhà họ Na.
"Cậu đi đâu vậy?"
Lý Dục Thần cười nói: "Bảo vệ nhà người ta nói nhà họ Lý của tôi là gia tộc hạng ba, phải đỗ xe ở bãi đỗ P3, chỉ có thể đi bộ đi vào".
Na Nhữ Bình lấy làm kinh hãi, cả giận nói: "Lẽ nào lại như vậy! Tôi sẽ đi nói với bọn họ!"
Sau đó lập tức muốn đi tìm người để cãi nhau.
Lý Dục Thần nói: "Cần gì chứ, đi bộ thì đi bộ thôi, tôi chẳng quan tâm. Hạng ba hay hạng bốn, bọn họ có thể quyết định được sao?"
Na Nhữ Bình hổ thẹn nói: "Cậu suy nghĩ phóng khoáng, tôi cảm thấy không bằng. Nếu cậu không ghét bỏ, tôi sẽ đi cùng với cậu".
Lý Dục Thần mỉm cười, không phản đối.
Na Nhữ Bình vội vàng phất tay ra hiệu ra đám thuộc hạ: "Mau, mấy người mau đỗ xe ở P3 đi, sau đó đi bộ vào trong".
Đám người nhà họ Na vội vàng lái xe đi P3, sau khi đậu xe xong thì đi theo từ phía xa.
"Ông cụ nhà mấy người không đến à?", Lý Dục Thần không nhìn thấy Na Hy Nghiêu, hiếu kỳ hỏi.
Từ đầu đến cuối Na Nhữ Bình vẫn đi sát đằng sau Lý Dục Thần nửa bước, cười nói: "Bây giờ tôi là gia chủ, những chuyện như thế này, tôi ra mặt là đủ rồi, sức khỏe ông cụ không tốt, cho nên cũng không đến tham gia náo nhiệt".
Lý Dục Thần gật đầu.
Lúc này lại có một đội xe đi tới, lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ cũng ngừng lại.
Người xuống xe là Sở Dao của nhà họ Sở.
Sở Dao mặc một bộ lễ phục yến hội, so sánh với lúc gặp ở cửa hàng xe thì ít đi mấy phần già dặn, nhiều hơn mấy phần đoan trang quyến rũ.
"Cậu Lý! Na gia chủ!", Sở Dao hô: "Hai người đang tản bộ sao?"
Lý Dục Thần nói: "Gia tộc hạng ba, chỉ có thể đi bộ thôi".
Sở Dao sững sờ, chợt cười một tiếng: "Nếu nhà họ Lý là gia tộc hạng ba, vậy thủ đô sẽ không còn hạng hai nữa. Nếu cậu và Na gia chủ đã đi bộ cùng nhau, vậy tôi sẽ đi cùng với phu nhân vậy".
Nói rồi, cô ta cũng bảo người trong gia tộc đi đỗ xe ở bãi đỗ P3, mình thì đi đến khoác tay Lâm Mộng Đình, chậm rãi đi về phía trước.
Một màn này cũng bị người của nhà họ Bạch đã sớm đỗ xe ở bãi đỗ P1 trông thấy.
Bạch Kính Đình không nghĩ nhiều, nhưng Bạch Ngũ Gia đứng bên cạnh Bạch Kính Đình lại nhắc nhở: "Kính Đình, nhà họ Lý đỗ xe ở P3, chúng ta đỗ ở P2, có phải không tốt lắm hay không? Hay là chúng ta cũng đến P3 đi?"