-
Chương 93-95
Chương 93: Ai dám?
Theo cậu ấy thấy thì Lý Dục Thần còn mạnh mẽ hơn mấy lực sĩ trên TV.
Kể từ giờ khắc đó thì Lâm Vân đã nhận người này làm anh rể.
Cậu ta lặng lẽ kéo góc quần áo của Lâm Mộng Đình, sau đó bật ngón tay cái lên, làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói: "Chị, anh rể thật lợi hại!"
Lâm Mộng Đình đang lo lắng nên trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, nói: "Đừng lộn xộn!"
"Chị, anh rể bị người ta công kích, chị không nói giúp anh ấy vài lời sao?", Lâm Vân nói.
Tất nhiên Lâm Mộng Đình muốn nói giúp cho Lý Dục Thần, nhưng trong từ đường của tổ tiên có rất nhiều trưởng bối, làm gì còn chỗ cho cô nói.
Cô chỉ có thể quay sang mẹ mình xin giúp đỡ.
Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không có biện pháp, trong tình huống này bà ấy cũng không dám bao che, dù sao bà ấy cũng chỉ là con dâu của nhà họ Lâm.
Hơn nữa bà ấy cũng cảm thấy hành động của Lý Dục Thần có vấn đề, chỉ vì muốn trút giận mà lại khiến mình rơi vào thế khó. Với tính cách như vậy thì sau này làm sao có thể bảo vệ Mộng Đình được?
Một người không có nền tảng gì ngoài y thuật, đã được làm rể nhà giàu thì phải biết cụp đuôi, nếu không chỉ có hại chứ không được lợi ích gì.
Nghiêm Tuệ Mẫn không muốn con gái mình phải sống khổ sở với một thanh niên bốc đồng như vậy.
Bà ấy đã do dự không biết liệu có nên chấp thuận hôn sự này hay không.
Hôm nay Lý Dục Thần đã chọc giận nhiều người, có lẽ bà ấy có thể nhân cơ hội này từ hôn, ông cụ chắc cũng sẽ không phản đối.
Tất nhiên, bà ấy chỉ có thể nghĩ vậy thôi.
Mọi chuyện còn tùy thuộc vào quyết định của chồng bà. Là người đứng đầu nhà họ Lâm, Lâm Thu Thanh vào lúc này đang ở trong tình thế khó khăn nhất.
Bảo vệ Lý Dục Thần đồng nghĩa với việc phải đối mặt với sự phẫn nộ của cả gia tộc. Nhưng nếu để Lý Dục Thần bị đuổi ra ngoài thì người làm gia chủ như ông ta chẳng khác nào là người nhu nhược.
Mọi người đều biết Lâm Lai Nghi luôn ủng hộ Lâm Lai Phong, cho dù là trong tối hay ngoài sáng đều cạnh tranh với Lâm Thu Thanh.
Lúc này, những người la hét nhiều nhất vì hành vi của Lý Dục Thần đều là những người thân thiết với gia đình Lâm Lai Phong.
Còn những người như Lâm Thu Phượng, Lâm Nguyệt Nga,... mặc dù cũng cảm thấy bị sỉ nhục nhưng đều giữ im lặng.
Lúc này, Lâm Lai Nghi mới hoàn hồn rồi gào lên: "Bảo vệ! Bảo vệ!"
Một vài nhân viên bảo vệ lao vào.
“Đánh gãy tay hắn ta cho tôi!”, Lâm Lai Nghi chỉ vào Lý Dục Thần nói.
Mấy nhân viên bảo vệ không biết chuyện gì đã xảy ra, do dự không biết phải làm gì.
Người thanh niên trước mặt không phải là người vừa được bà Lâm đích thân nghênh đón nồng nhiệt sao?
Chuyện đó đã truyền đi trong khắp các nhóm bảo vệ ở đây rồi.
Nhưng nhìn thấy sự phẫn nộ của người nhà họ Lâm, cuối cùng bọn họ cũng phải tới gần Lý Dục Thần.
"Chờ đã!"
Lâm Thu Thanh cuối cùng cũng lên tiếng.
Lúc này ông ấy phải lên tiếng, nếu để cho Lâm Lai Nghi tùy ý ra lệnh đánh gãy tay Lý Dục Thần thì mặt mũi của một gia chủ như ông sẽ chẳng còn gì nữa.
"Chị cả, nơi này là từ đường, đứng trước bài vị liệt tổ liệt tông đánh người không ổn chút nào đâu".
"Ha ha, Lâm Thu Thanh, cậu vẫn còn nhớ mình là người nhà họ Lâm sao?", Lâm Lai Nghi cười lạnh nói: "Tôi đánh người không ổn, còn nó thì có thể đánh tôi sao? Nhà họ Lâm bây giờ đã suy tàn đến mức bị một người ngoài đánh cũng không dám đánh lại sao? Hôm nay tôi không cần mạng của nó, nhưng phải bẻ gãy một tay của nó. Có bảo vệ nào của nhà họ Lâm có thể di chuyển không? Nếu không thì tôi sẽ gọi vệ sĩ của mình vào".
Bà ta vừa nói ra lời này thì mọi người liền biết chuyện ngày hôm nay không thể kết thúc dễ dàng.
Khi Lâm Lai Nghi gọi vệ sĩ vào, nhà họ Lâm hoàn toàn hỗn loạn.
Đây là từ đường của nhà họ Lâm, Lý Dục Thần là con rể, chỉ chưa có hôn lễ mà bước vào còn bị lên án thì huống chi là vệ sĩ của bà ta.
Vệ sĩ của Lâm Lai Nghi cũng chính là vệ sĩ của Viên Quốc Thành, thậm chí còn không thể bước vào cổng nhà họ Lâm chứ đừng nói đến bước vào từ đường của tổ tiên.
Trên mặt Viên Quốc Thành lộ ra một tia hưng phấn.
Nếu nhà họ Lâm xảy ra lục đục nội bộ thì ông ta có thể nhân cơ hội thu lấy quyền lực và tài sản của nhà họ Lâm, để nhà họ Viên tiến vào thị trường thành phố Hòa thì địa vị của ông ta trong nhà họ Viên sẽ tự nhiên tăng lên, có lẽ còn có cơ hội tranh giành vị trí gia chủ trong tương lai.
Tên nhóc ngu ngốc này có lẽ chính là ngôi sao may mắn của ông ta. Viên Quốc Thành nhìn Lý Dục Thần, trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Mí mắt của Lâm Thu Thanh run lên, ông ấy đương nhiên không thể để cho Lâm Lai Nghi mang theo vệ sĩ bước vào đây.
Lúc này ông ấy chỉ có thể đưa Lý Dục Thần đi trước để làm dịu tình hình. Dù sao, nếu không có mệnh lệnh của ông ấy thì các nhân viên bảo vệ sẽ không bao giờ dám đánh gãy tay của Lý Dục Thần.
“Đưa cậu ấy ra ngoài trước đi”, Lâm Thu Thanh ra lệnh.
"Không được, tôi nhất định phải đánh gãy tay nó, ngay tại chỗ này, ngay trước mặt tổ tiên", Lâm Lai Nghi kiên quyết nói.
Viên Quốc Thành thì thầm điều gì đó vào tai Lâm Lai Nghi.
Lâm Lai Nghi gật đầu, lớn tiếng nói: "Lâm Thu Thanh, nếu như hôm nay cậu dám để cho tên nhóc này bình an ra ngoài thì tôi liền đập nát bài vị tổ tiên. Dù sao nhà họ Lâm cũng đã mất hết mặt mũi, còn cần gì bài vị tổ tiên nữa!"
Sắc mặt Lâm Thu Thanh tối sầm, ông ấy không ngờ Lâm Lai Nghi lại dám nói ra những lời ghê gớm như vậy.
Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm:
"Để tôi xem ai dám!"
Người vừa lên tiếng chính là Lâm Thiền Minh.
Ông ấy đẩy xe lăn bước vào, ông cụ Lâm Lâm Thượng Nghĩa thì đang ngồi trên xe lăn.
Ngay khi họ bước vào, bầu không khí trong từ đường liền trở nên lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt của Lâm Thượng Nghĩa như phủ đầy băng giá.
Ông cụ đã ở ngoài cửa được một lúc, có thể nghe thấy rõ ràng những gì đã xảy ra bên trong.
"Dục Thần, hôm nay cậu đã tát vào mặt nhà họ Lâm rồi!", ông cụ nói.
Chương 94: Lập uy lập đức
Nghe thấy lời của ông cụ.
Lâm Mộng Đình và tất cả mọi người bên nhà Lâm Thu Thanh đều lộp bộp trong lòng.
Còn Lâm Lai Phong thì lại vui vẻ mừng rỡ.
Ông ta cảm thấy có lẽ vận mệnh của mình sẽ có thay đổi trong hôm nay.
Những người khác thì đều mang theo vẻ mặt châm chọc nhìn Lý Dục Thần.
Bọn họ như thể đã nhìn thấy kết cục đáng thương của anh rồi vậy.
Muốn trở thành con rể nhà họ Lâm là chuyện không thể, có thể giữ được cái mạng nhỏ này, e rằng đã là kết cục tốt nhất rồi.
Lý Dục Thần chắp tay nói: “Thưa ông, cháu vô ý mạo phạm tổ tiên nhà họ Lâm, ra tay dạy dỗ người phụ nữ này, đơn thuần chỉ là vì miệng người này quá thúi. Nếu ông cảm thấy cháu làm thế đánh vào mặt mũi nhà họ Lâm vậy thì cháu xin lỗi ông”.
Anh vừa dứt lời thì một tiếng cười châm chọc vang lên.
“Vừa nãy không phải còn rất lợi hại à, cứ tưởng là trâu bò thế nào, chỉ vậy thôi sao?”
“Còn có thể thế nào nữa, anh nghĩ cậu ta là ai chứ, cũng chỉ là một tên xuất thân thấp kém”.
“Mộng Đình là cô gái tốt cỡ nào, đây là thể diện của nhà họ Lâm, sao có thể gả cho tên này được?”
“Đúng vậy, ông cụ chắc chắn là nhất thời hồ đồ, hôm nay đã tỉnh ngộ rồi, đúng lúc nhân cơ hội này đuổi ra ngoài”.
“Sao đuổi ra ngoài đơn giản thế được? Anh chờ xem, lát nữa chị cả xử lý anh ta ra sao, có thể thoi thóp thở được cũng là mạng lớn rồi”.
…
Ngay khi mọi người muốn nhìn thấy Lý Dục Thần bẽ mặt thì lời tiếp theo của ông cụ Lâm lại khiến tất cả mọi người sững sờ.
“Đánh hay lắm!”
Ông cụ bỗng nâng cao giọng, lạnh lùng nhìn đám người đang kinh ngạc trong từ đường.
Dưới cái nhìn của ông cụ, mọi người cứng đờ tựa như hóa đá.
Không một ai dám lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
“Nhà họ Lâm bao nhiêu năm rồi chưa bị người ta tát vào mặt? Sống cũng quá sức thoải mái rồi đấy!”
“Chú!”
Gương mặt Lâm Lai Nghi lúc trắng lúc đỏ, đừng thấy bà ta tự cho mình là chị cả ở nhà họ Lâm, gặp ai cũng hất mặt chỉ tay năm ngón mà lầm, ở trước mặt ông cụ thì cũng không dám lỗ mãng gi.
“Một người ngoài như cậu ta sao có thể bước vào từ đường được chứ? Cháu chẳng qua chỉ nói hai câu thôi là đã bị cậu ta đánh rồi. Cháu mất mặt không quan trọng, nhưng đây là mặt mũi nhà họ Lâm…”
“Nhà họ Lâm còn có mặt mũi sao?”, Lâm Thượng Nghĩa lớn tiếng nói, vẻ mặt tức giận.
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, sao ông cụ lại tức giận như vậy.
Chỉ có Lâm Lai Phong giật mình trong lòng, biết hôm nay mình không thể thoát được rồi!
“Người là do tôi dẫn vào, cái mạng già của tôi đây là do cậu ấy kéo về từ tay Diêm Vương, hôm nay trong nhà họp mặt gia tộc, tôi sợ cái thân già của mình không chịu nổi nên nhờ Lý Dục Thần đến châm huyệt cho tôi. Nếu như vậy cũng tính là vi phạm quy tắc nhà họ Lâm vậy thì lỗi sai là ở tôi. Tự tôi sẽ tạ tội với liệt tổ liệt tông. Các người chê tôi sống lâu quá đúng không? Không cần vội như vậy, tôi hơn tám mươi rồi, sống không được mấy ngày nữa đâu”.
“Chú, cháu không có ý này…”, Lâm Lai Nghi tủi thân nói.
“Bố…”, Lâm Thu Thanh cúi đầu nói: “Là do con không quản lý tốt gia đình, khiến bố phải bận tâm”.
Lâm Thượng Nghĩa xua tay: “Được rồi, bố cũng không trách các con. Tệ nạn quốc gia kéo dài cũng không thể xử lý ngày một ngày hai, vấn đề nhà họ Lâm, bố có trách nhiệm. Vì vậy hôm nay, bố muốn tuyên bố vài chuyện, xem như là làm rõ ràng với con cháu Lâm thị”.
Lời của ông cụ nghe như có ý dặn dò chuyện hậu sự, điều này khiến bầu không khí tại từ đường bỗng trở nên nặng nề, mọi người cũng chẳng thở mạnh.
Lâm Thượng Nghĩa thở dài một tiếng, sau đó vẫy tay với Lý Dục Thần: “Dục Thần, đến giúp tôi châm huyệt đi”.
Lâm Thiền Minh lấy bộ dụng cụ châm cứu đã chuẩn bị sẵn.
Lý Dục Thần tiến lên, ở trong chính từ đường, trước mặt mọi người, anh bắt đầu châm cứu cho Lâm Thượng Nghĩa.
Lần này, anh cũng không dùng thủ pháp gì đặc biệt, chỉ là châm cứu bình thường mà thôi.
Vừa nãy ở phòng nghỉ, anh đã truyền chân khí vào, vì vậy cũng không cần phải thêm nữa, hiện tại chỉ là dùng kim châm huyệt giúp ông cụ vận hành khí, để chân khí trong cơ thể phân tán tốt hơn, nuôi dưỡng tứ chi và lục phủ ngũ tạng của ông cụ.
Không lâu sau, sắc mặt Lâm Thượng Nghĩa đã hồng hào, ánh mắt cũng minh mẫn hơn.
Lý Dục Thần cất kim châm cứu.
Lâm Thượng Nghĩa từ trên xe lăn đứng dậy.
Vóc dáng ông cụ cao lớn, tuy đã có tuổi nhưng phong độ vẫn bất phàm, chỉ đứng đó thôi cũng đã có khí thế không giận tự uy.
Lúc này mọi người mới tin rằng Lý Dục Thần thật sự là do ông cụ mời đến để trị liệu cho mình.
Bệnh tình ông cụ nghiêm trọng, mấy ngày trước gần như đã bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan, người trong nhà đương nhiên đều biết.
Nhưng ngoài những người thân cận thì có rất ít người biết chuyện Lý Dục Thần trị bệnh cho ông cụ, cho dù có nghe nói thì cũng chỉ cho rằng đó là lời đồn thổi.
Không ngờ tên này thật sự có năng lực kỳ diệu như thế, chẳng trách lại được ông cụ coi trọng.
Lúc này, không ít người đã thay đổi thái độ đối với Lý Dục Thần.
Lâm Lai Nghi tuy tức giận nhưng lúc này cũng không thể thể hiện ra ngoài. Nếu tiếp tục làm khó Lý Dục Thần thì sẽ ảnh hưởng đến việc chữa trị cho ông cụ, một khi ông cụ có chuyện gì thì bà ta cũng sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Lâm.
Nhưng bà ta nào phải người chịu thiệt, bị tát một cái, hiển nhiên bà phải đòi lại món nợ này. Trong lòng bà ta đã tử hình Lý Dục Thần vô số lần, chỉ là kéo dài nó thêm vài ngày mà thôi.
“Bố, bố có gì cứ dặn dò đi, chúng con đều nghe!”, Lâm Thu Thanh nói.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu nói: “Hôm nay chủ yếu có hai chuyện. Chuyện thứ nhất, là xử lý ăn trộm”.
“Ăn trộm?”
Đa phần mọi người đều không biết tối qua xảy ra chuyện gì, vì vậy vừa nghe ông cụ nói ăn trộm thì đều cảm thấy kỳ lạ.
“Thiền Minh, cậu tuyên bố đi”. Lâm Thượng Nghĩa có phần mệt mỏi nói.
Lâm Thiền Minh tiến lên phía trước, ở trước mặt mọi người chỉ vào Lâm Lai Phong nói: “Nghịch tử nhà họ Lâm - Lai Phong, cấu kết với người ngoài, thông đồng với kẻ gian, dùng vu thuật làm hại đến tính mạng ông cụ, chứng cứ rõ ràng, hôm nay ở từ đường Lâm thị, ở trước mặt liệt tổ liệt tông, thực hiện gia pháp. Lâm Lai Phong, có lời gì muốn nói không?”
Bên dưới, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
Mọi người đều biết Lâm Lai Phong là một trong những người mà ông cụ Lâm tín nhiệm nhất, đồng thời cũng là ứng cử viên nặng ký cho vị trí người đứng đầu gia tộc họ Lâm.
Thậm chí còn có tin đồn rằng ông cụ muốn truyền lại vị trí gia chủ cho Lâm Lai Phong.
Hơn nữa ông ta còn có một đứa con trai thiên tài ở Đông Doanh, được cả gia tộc gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ kế thừa gia nghiệp.
Ông ta cấu kết với người ngoài, làm thế vì mục đích gì?
Lâm Lai Phong ngồi ở hàng đầu tiên, ông ta vẫn còn ôm trong lòng một tia hy vọng, nhưng khi nghe thấy những lời từ chối nghiêm khắc của Lâm Thiền Minh cùng với yêu cầu thi hành gia pháp, cuối cùng ông ta cũng sợ hãi quỳ rạp xuống.
“Chú, cháu sai rồi, cháu nhận tội. Nhưng cháu thật sự không cấu kết với người ngoài, càng không nghĩ đến việc sẽ muốn lấy mạng chú!”
Lâm Thượng Nghĩa trầm giọng nói: “Nếu đã biết lỗi của mình, vậy trước mặt mọi người ở đây, trước mặt liệt tổ liệt tông, cháu hãy nói xem cháu đã sai ở đâu”.
“Vâng”.
Lâm Lai Phong quỳ trước bài vị tổ tiên kể lại việc mình đã bị người nhà họ Triệu che mắt, lấy lý do xem bói đoán mệnh để lừa lấy ngày sinh tháng đẻ của ông cụ, rồi lại dẫn vu sư đến nhà xem phong thủy, và cuối cùng khiến ông cụ bị trúng tà thuật suýt chút nữa thì mất mạng.
Ông ta không hề giấu giếm, bởi vì ông ta biết căn bản mình sẽ chẳng thể giấu được, chi bằng thành thật nói ra, thái độ thành khẩn, có lẽ có thể chiếm được một chút cảm thông.
Bốp! Bốp!
Bỗng có tiếng tát bôm bốp vang lên trong sảnh từ đường.
Đó chính là tiếng Lâm Lai Phong đang tự đánh mình.
“Đủ rồi!”. Lâm Thượng Nghĩa ngăn lại: “Đang ở trước mặt tổ tông, đừng có mà diễn trò nữa. Thiền Minh, chiếu theo gia quy, chúng ta nên xử trí như thế nào đây?”
Lâm Thiền Minh nói: “Theo quy định của nhà họ Lâm, những người phản bội gia tộc đều sẽ bị dìm xuống sông tới chết!”
Lâm Lai Phong sợ đến mức cơ thể mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
“Chú, nể mặt bố cháu, xin hãy tha thứ cho cháu!”
Nhiều người ở phía dưới cũng bắt đầu cầu xin cho Lâm Lai Phong.
“Chú ơi, chuyện này không thể trách Lai Phong hoàn toàn, đều là do nhà họ Triệu giở trò quỷ quyệt”.
“Đúng đó, Lai Phong đã mắc mưu của nhà họ Triệu, lần này hãy tha thứ cho cậu ấy đi”.
Ông cụ lại làm như không nghe thấy gì, dáng vẻ mệt mỏi, ông ta khẽ nhắm mắt lại.
Lâm Thu Thanh cau mày, với tư cách là người đứng đầu gia tộc, địa vị của ông ta chỉ đứng sau ông cụ trong gia tộc họ Lâm, vì vậy lời nói của ông ta rất quan trọng vào lúc này.
Nhưng ông ta lại có vẻ không thể nhìn thấu tâm tư của bố mình.
Rốt cuộc là muốn Lâm Lai Phong chết hay là tha cho đối phương một mạng?
Nếu như muốn Lâm Lai Phong chết, không cần phải khiến chuyện trở nên phức tạp như vậy, chỉ cần để Lâm Thiền Minh lập tức thi hành gia pháp là được.
Nhưng nếu muốn thả đối phương đi thì cũng không nên tuyên bố cho mọi người ngay trước từ đường tổ tông, chờ mọi người cầu xin thay ông ta.
Lúc này, ông cụ mở mắt ra, nhìn Lý Dục Thần ở bên cạnh hỏi:
“Dục Thần, cậu cảm thấy tôi nên làm gì đây?”
Bất chợt, Lâm Thu Thanh hiểu ra, những gì ông cụ làm hôm nay hoàn toàn là vì Lý Dục Thần.
Làm thế này là để cho Lý Dục Thần có cơ hội thu phục lòng người, từ đó anh có thể danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà họ Lâm mà không ai có thể nói lời nào.
Có hôn ước mười tám năm trong tay, lại có công cứu mạng ông cụ, từ đó có thể làm bẽ mặt chị cả nhà họ Lâm.
Giờ đây, tính mạng của anh cả nhà họ Lâm cũng chỉ định đoạt bằng một câu nói của Lý Dục Thần.
Chỉ cần anh nói một lời, hãy thả Lâm Lai Phong đi, từ giờ trở đi, trên dưới nhà họ Lâm không ai có thể nói nửa chữ “không” đối với anh..
Vừa có uy lại có đức!
Cách này của ông cụ thực sự cao minh.
Nhưng tại sao Lâm Thu Thanh lại cảm thấy đây không giống như chọn con rể, mà đang giống chọn người thừa kế hơn?
Mọi người đều dồn ánh mắt nhìn Lý Dục Thần.
Mặc dù hầu hết đều không hiểu tại sao ông cụ lại hỏi ý kiến của Lý Dục Thần, nhưng họ đều có thể thấy được việc ông cụ Lâm rất coi trọng anh.
Và những lời tiếp theo của anh có thể quyết định sự sống hay cái chết của Lâm Lai Phong.
Trong gia tộc họ Lâm, địa vị của Lâm Lai Phong có thể xếp vào hàng thứ ba, tức là người đứng thứ ba trong dòng họ Lâm, nhưng bây giờ vận mệnh của ông ta lại nằm trong tay một thanh niên ngoài tộc, điều này khó tránh khỏi có chút kỳ lạ.
Nhưng lúc này, không ai dám chất vấn điều gì.
Trong ánh mắt của Lâm Lai Phong hiện lên một vẻ van xin, nhưng ông ta không dám nhìn thẳng vào Lý Dục Thần.
Ngay cả Lâm Lai Nghi cũng hơi căng thẳng, cơ thể bà ta không ngừng run lên cầm cập.
Bà ta không bao giờ ngờ được rằng, cuối cùng mạng sống của em trai mình lại rơi vào tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần rất bình tĩnh.
Khi ở trong phòng nghỉ bên cạnh, anh đã hứa với ông cụ rằng chỉ cần Lâm Lai Phong và con trai ông ta không chủ động khiêu khích, gây sự với anh, anh sẽ bỏ qua cho họ.
Lúc này, đương nhiên anh sẽ không giậu đổ bìm leo mà đoạt lấy mạng ông ta.
Nhưng đệ tử Thiên Đô chỉ hành động theo trái tim, ngay cả khi anh biết được ý định của ông cụ Lâm, anh cũng sẽ không chủ động lấy lòng người trong gia tộc họ Lâm.
“Đây là chuyện của nhà họ Lâm, không liên quan đến cháu, ông thích xử thế nào thì xử”.
“Không liên quan gì đến cậu?”, Lâm Thượng Nghĩa nở nụ cười hờ hững nhìn anh rồi nói: “Cậu không phải người nhà họ Lâm sao? Hay là, cậu không muốn làm người nhà họ Lâm?”
Theo cậu ấy thấy thì Lý Dục Thần còn mạnh mẽ hơn mấy lực sĩ trên TV.
Kể từ giờ khắc đó thì Lâm Vân đã nhận người này làm anh rể.
Cậu ta lặng lẽ kéo góc quần áo của Lâm Mộng Đình, sau đó bật ngón tay cái lên, làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói: "Chị, anh rể thật lợi hại!"
Lâm Mộng Đình đang lo lắng nên trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, nói: "Đừng lộn xộn!"
"Chị, anh rể bị người ta công kích, chị không nói giúp anh ấy vài lời sao?", Lâm Vân nói.
Tất nhiên Lâm Mộng Đình muốn nói giúp cho Lý Dục Thần, nhưng trong từ đường của tổ tiên có rất nhiều trưởng bối, làm gì còn chỗ cho cô nói.
Cô chỉ có thể quay sang mẹ mình xin giúp đỡ.
Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không có biện pháp, trong tình huống này bà ấy cũng không dám bao che, dù sao bà ấy cũng chỉ là con dâu của nhà họ Lâm.
Hơn nữa bà ấy cũng cảm thấy hành động của Lý Dục Thần có vấn đề, chỉ vì muốn trút giận mà lại khiến mình rơi vào thế khó. Với tính cách như vậy thì sau này làm sao có thể bảo vệ Mộng Đình được?
Một người không có nền tảng gì ngoài y thuật, đã được làm rể nhà giàu thì phải biết cụp đuôi, nếu không chỉ có hại chứ không được lợi ích gì.
Nghiêm Tuệ Mẫn không muốn con gái mình phải sống khổ sở với một thanh niên bốc đồng như vậy.
Bà ấy đã do dự không biết liệu có nên chấp thuận hôn sự này hay không.
Hôm nay Lý Dục Thần đã chọc giận nhiều người, có lẽ bà ấy có thể nhân cơ hội này từ hôn, ông cụ chắc cũng sẽ không phản đối.
Tất nhiên, bà ấy chỉ có thể nghĩ vậy thôi.
Mọi chuyện còn tùy thuộc vào quyết định của chồng bà. Là người đứng đầu nhà họ Lâm, Lâm Thu Thanh vào lúc này đang ở trong tình thế khó khăn nhất.
Bảo vệ Lý Dục Thần đồng nghĩa với việc phải đối mặt với sự phẫn nộ của cả gia tộc. Nhưng nếu để Lý Dục Thần bị đuổi ra ngoài thì người làm gia chủ như ông ta chẳng khác nào là người nhu nhược.
Mọi người đều biết Lâm Lai Nghi luôn ủng hộ Lâm Lai Phong, cho dù là trong tối hay ngoài sáng đều cạnh tranh với Lâm Thu Thanh.
Lúc này, những người la hét nhiều nhất vì hành vi của Lý Dục Thần đều là những người thân thiết với gia đình Lâm Lai Phong.
Còn những người như Lâm Thu Phượng, Lâm Nguyệt Nga,... mặc dù cũng cảm thấy bị sỉ nhục nhưng đều giữ im lặng.
Lúc này, Lâm Lai Nghi mới hoàn hồn rồi gào lên: "Bảo vệ! Bảo vệ!"
Một vài nhân viên bảo vệ lao vào.
“Đánh gãy tay hắn ta cho tôi!”, Lâm Lai Nghi chỉ vào Lý Dục Thần nói.
Mấy nhân viên bảo vệ không biết chuyện gì đã xảy ra, do dự không biết phải làm gì.
Người thanh niên trước mặt không phải là người vừa được bà Lâm đích thân nghênh đón nồng nhiệt sao?
Chuyện đó đã truyền đi trong khắp các nhóm bảo vệ ở đây rồi.
Nhưng nhìn thấy sự phẫn nộ của người nhà họ Lâm, cuối cùng bọn họ cũng phải tới gần Lý Dục Thần.
"Chờ đã!"
Lâm Thu Thanh cuối cùng cũng lên tiếng.
Lúc này ông ấy phải lên tiếng, nếu để cho Lâm Lai Nghi tùy ý ra lệnh đánh gãy tay Lý Dục Thần thì mặt mũi của một gia chủ như ông sẽ chẳng còn gì nữa.
"Chị cả, nơi này là từ đường, đứng trước bài vị liệt tổ liệt tông đánh người không ổn chút nào đâu".
"Ha ha, Lâm Thu Thanh, cậu vẫn còn nhớ mình là người nhà họ Lâm sao?", Lâm Lai Nghi cười lạnh nói: "Tôi đánh người không ổn, còn nó thì có thể đánh tôi sao? Nhà họ Lâm bây giờ đã suy tàn đến mức bị một người ngoài đánh cũng không dám đánh lại sao? Hôm nay tôi không cần mạng của nó, nhưng phải bẻ gãy một tay của nó. Có bảo vệ nào của nhà họ Lâm có thể di chuyển không? Nếu không thì tôi sẽ gọi vệ sĩ của mình vào".
Bà ta vừa nói ra lời này thì mọi người liền biết chuyện ngày hôm nay không thể kết thúc dễ dàng.
Khi Lâm Lai Nghi gọi vệ sĩ vào, nhà họ Lâm hoàn toàn hỗn loạn.
Đây là từ đường của nhà họ Lâm, Lý Dục Thần là con rể, chỉ chưa có hôn lễ mà bước vào còn bị lên án thì huống chi là vệ sĩ của bà ta.
Vệ sĩ của Lâm Lai Nghi cũng chính là vệ sĩ của Viên Quốc Thành, thậm chí còn không thể bước vào cổng nhà họ Lâm chứ đừng nói đến bước vào từ đường của tổ tiên.
Trên mặt Viên Quốc Thành lộ ra một tia hưng phấn.
Nếu nhà họ Lâm xảy ra lục đục nội bộ thì ông ta có thể nhân cơ hội thu lấy quyền lực và tài sản của nhà họ Lâm, để nhà họ Viên tiến vào thị trường thành phố Hòa thì địa vị của ông ta trong nhà họ Viên sẽ tự nhiên tăng lên, có lẽ còn có cơ hội tranh giành vị trí gia chủ trong tương lai.
Tên nhóc ngu ngốc này có lẽ chính là ngôi sao may mắn của ông ta. Viên Quốc Thành nhìn Lý Dục Thần, trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Mí mắt của Lâm Thu Thanh run lên, ông ấy đương nhiên không thể để cho Lâm Lai Nghi mang theo vệ sĩ bước vào đây.
Lúc này ông ấy chỉ có thể đưa Lý Dục Thần đi trước để làm dịu tình hình. Dù sao, nếu không có mệnh lệnh của ông ấy thì các nhân viên bảo vệ sẽ không bao giờ dám đánh gãy tay của Lý Dục Thần.
“Đưa cậu ấy ra ngoài trước đi”, Lâm Thu Thanh ra lệnh.
"Không được, tôi nhất định phải đánh gãy tay nó, ngay tại chỗ này, ngay trước mặt tổ tiên", Lâm Lai Nghi kiên quyết nói.
Viên Quốc Thành thì thầm điều gì đó vào tai Lâm Lai Nghi.
Lâm Lai Nghi gật đầu, lớn tiếng nói: "Lâm Thu Thanh, nếu như hôm nay cậu dám để cho tên nhóc này bình an ra ngoài thì tôi liền đập nát bài vị tổ tiên. Dù sao nhà họ Lâm cũng đã mất hết mặt mũi, còn cần gì bài vị tổ tiên nữa!"
Sắc mặt Lâm Thu Thanh tối sầm, ông ấy không ngờ Lâm Lai Nghi lại dám nói ra những lời ghê gớm như vậy.
Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm:
"Để tôi xem ai dám!"
Người vừa lên tiếng chính là Lâm Thiền Minh.
Ông ấy đẩy xe lăn bước vào, ông cụ Lâm Lâm Thượng Nghĩa thì đang ngồi trên xe lăn.
Ngay khi họ bước vào, bầu không khí trong từ đường liền trở nên lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt của Lâm Thượng Nghĩa như phủ đầy băng giá.
Ông cụ đã ở ngoài cửa được một lúc, có thể nghe thấy rõ ràng những gì đã xảy ra bên trong.
"Dục Thần, hôm nay cậu đã tát vào mặt nhà họ Lâm rồi!", ông cụ nói.
Chương 94: Lập uy lập đức
Nghe thấy lời của ông cụ.
Lâm Mộng Đình và tất cả mọi người bên nhà Lâm Thu Thanh đều lộp bộp trong lòng.
Còn Lâm Lai Phong thì lại vui vẻ mừng rỡ.
Ông ta cảm thấy có lẽ vận mệnh của mình sẽ có thay đổi trong hôm nay.
Những người khác thì đều mang theo vẻ mặt châm chọc nhìn Lý Dục Thần.
Bọn họ như thể đã nhìn thấy kết cục đáng thương của anh rồi vậy.
Muốn trở thành con rể nhà họ Lâm là chuyện không thể, có thể giữ được cái mạng nhỏ này, e rằng đã là kết cục tốt nhất rồi.
Lý Dục Thần chắp tay nói: “Thưa ông, cháu vô ý mạo phạm tổ tiên nhà họ Lâm, ra tay dạy dỗ người phụ nữ này, đơn thuần chỉ là vì miệng người này quá thúi. Nếu ông cảm thấy cháu làm thế đánh vào mặt mũi nhà họ Lâm vậy thì cháu xin lỗi ông”.
Anh vừa dứt lời thì một tiếng cười châm chọc vang lên.
“Vừa nãy không phải còn rất lợi hại à, cứ tưởng là trâu bò thế nào, chỉ vậy thôi sao?”
“Còn có thể thế nào nữa, anh nghĩ cậu ta là ai chứ, cũng chỉ là một tên xuất thân thấp kém”.
“Mộng Đình là cô gái tốt cỡ nào, đây là thể diện của nhà họ Lâm, sao có thể gả cho tên này được?”
“Đúng vậy, ông cụ chắc chắn là nhất thời hồ đồ, hôm nay đã tỉnh ngộ rồi, đúng lúc nhân cơ hội này đuổi ra ngoài”.
“Sao đuổi ra ngoài đơn giản thế được? Anh chờ xem, lát nữa chị cả xử lý anh ta ra sao, có thể thoi thóp thở được cũng là mạng lớn rồi”.
…
Ngay khi mọi người muốn nhìn thấy Lý Dục Thần bẽ mặt thì lời tiếp theo của ông cụ Lâm lại khiến tất cả mọi người sững sờ.
“Đánh hay lắm!”
Ông cụ bỗng nâng cao giọng, lạnh lùng nhìn đám người đang kinh ngạc trong từ đường.
Dưới cái nhìn của ông cụ, mọi người cứng đờ tựa như hóa đá.
Không một ai dám lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
“Nhà họ Lâm bao nhiêu năm rồi chưa bị người ta tát vào mặt? Sống cũng quá sức thoải mái rồi đấy!”
“Chú!”
Gương mặt Lâm Lai Nghi lúc trắng lúc đỏ, đừng thấy bà ta tự cho mình là chị cả ở nhà họ Lâm, gặp ai cũng hất mặt chỉ tay năm ngón mà lầm, ở trước mặt ông cụ thì cũng không dám lỗ mãng gi.
“Một người ngoài như cậu ta sao có thể bước vào từ đường được chứ? Cháu chẳng qua chỉ nói hai câu thôi là đã bị cậu ta đánh rồi. Cháu mất mặt không quan trọng, nhưng đây là mặt mũi nhà họ Lâm…”
“Nhà họ Lâm còn có mặt mũi sao?”, Lâm Thượng Nghĩa lớn tiếng nói, vẻ mặt tức giận.
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, sao ông cụ lại tức giận như vậy.
Chỉ có Lâm Lai Phong giật mình trong lòng, biết hôm nay mình không thể thoát được rồi!
“Người là do tôi dẫn vào, cái mạng già của tôi đây là do cậu ấy kéo về từ tay Diêm Vương, hôm nay trong nhà họp mặt gia tộc, tôi sợ cái thân già của mình không chịu nổi nên nhờ Lý Dục Thần đến châm huyệt cho tôi. Nếu như vậy cũng tính là vi phạm quy tắc nhà họ Lâm vậy thì lỗi sai là ở tôi. Tự tôi sẽ tạ tội với liệt tổ liệt tông. Các người chê tôi sống lâu quá đúng không? Không cần vội như vậy, tôi hơn tám mươi rồi, sống không được mấy ngày nữa đâu”.
“Chú, cháu không có ý này…”, Lâm Lai Nghi tủi thân nói.
“Bố…”, Lâm Thu Thanh cúi đầu nói: “Là do con không quản lý tốt gia đình, khiến bố phải bận tâm”.
Lâm Thượng Nghĩa xua tay: “Được rồi, bố cũng không trách các con. Tệ nạn quốc gia kéo dài cũng không thể xử lý ngày một ngày hai, vấn đề nhà họ Lâm, bố có trách nhiệm. Vì vậy hôm nay, bố muốn tuyên bố vài chuyện, xem như là làm rõ ràng với con cháu Lâm thị”.
Lời của ông cụ nghe như có ý dặn dò chuyện hậu sự, điều này khiến bầu không khí tại từ đường bỗng trở nên nặng nề, mọi người cũng chẳng thở mạnh.
Lâm Thượng Nghĩa thở dài một tiếng, sau đó vẫy tay với Lý Dục Thần: “Dục Thần, đến giúp tôi châm huyệt đi”.
Lâm Thiền Minh lấy bộ dụng cụ châm cứu đã chuẩn bị sẵn.
Lý Dục Thần tiến lên, ở trong chính từ đường, trước mặt mọi người, anh bắt đầu châm cứu cho Lâm Thượng Nghĩa.
Lần này, anh cũng không dùng thủ pháp gì đặc biệt, chỉ là châm cứu bình thường mà thôi.
Vừa nãy ở phòng nghỉ, anh đã truyền chân khí vào, vì vậy cũng không cần phải thêm nữa, hiện tại chỉ là dùng kim châm huyệt giúp ông cụ vận hành khí, để chân khí trong cơ thể phân tán tốt hơn, nuôi dưỡng tứ chi và lục phủ ngũ tạng của ông cụ.
Không lâu sau, sắc mặt Lâm Thượng Nghĩa đã hồng hào, ánh mắt cũng minh mẫn hơn.
Lý Dục Thần cất kim châm cứu.
Lâm Thượng Nghĩa từ trên xe lăn đứng dậy.
Vóc dáng ông cụ cao lớn, tuy đã có tuổi nhưng phong độ vẫn bất phàm, chỉ đứng đó thôi cũng đã có khí thế không giận tự uy.
Lúc này mọi người mới tin rằng Lý Dục Thần thật sự là do ông cụ mời đến để trị liệu cho mình.
Bệnh tình ông cụ nghiêm trọng, mấy ngày trước gần như đã bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan, người trong nhà đương nhiên đều biết.
Nhưng ngoài những người thân cận thì có rất ít người biết chuyện Lý Dục Thần trị bệnh cho ông cụ, cho dù có nghe nói thì cũng chỉ cho rằng đó là lời đồn thổi.
Không ngờ tên này thật sự có năng lực kỳ diệu như thế, chẳng trách lại được ông cụ coi trọng.
Lúc này, không ít người đã thay đổi thái độ đối với Lý Dục Thần.
Lâm Lai Nghi tuy tức giận nhưng lúc này cũng không thể thể hiện ra ngoài. Nếu tiếp tục làm khó Lý Dục Thần thì sẽ ảnh hưởng đến việc chữa trị cho ông cụ, một khi ông cụ có chuyện gì thì bà ta cũng sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Lâm.
Nhưng bà ta nào phải người chịu thiệt, bị tát một cái, hiển nhiên bà phải đòi lại món nợ này. Trong lòng bà ta đã tử hình Lý Dục Thần vô số lần, chỉ là kéo dài nó thêm vài ngày mà thôi.
“Bố, bố có gì cứ dặn dò đi, chúng con đều nghe!”, Lâm Thu Thanh nói.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu nói: “Hôm nay chủ yếu có hai chuyện. Chuyện thứ nhất, là xử lý ăn trộm”.
“Ăn trộm?”
Đa phần mọi người đều không biết tối qua xảy ra chuyện gì, vì vậy vừa nghe ông cụ nói ăn trộm thì đều cảm thấy kỳ lạ.
“Thiền Minh, cậu tuyên bố đi”. Lâm Thượng Nghĩa có phần mệt mỏi nói.
Lâm Thiền Minh tiến lên phía trước, ở trước mặt mọi người chỉ vào Lâm Lai Phong nói: “Nghịch tử nhà họ Lâm - Lai Phong, cấu kết với người ngoài, thông đồng với kẻ gian, dùng vu thuật làm hại đến tính mạng ông cụ, chứng cứ rõ ràng, hôm nay ở từ đường Lâm thị, ở trước mặt liệt tổ liệt tông, thực hiện gia pháp. Lâm Lai Phong, có lời gì muốn nói không?”
Bên dưới, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
Mọi người đều biết Lâm Lai Phong là một trong những người mà ông cụ Lâm tín nhiệm nhất, đồng thời cũng là ứng cử viên nặng ký cho vị trí người đứng đầu gia tộc họ Lâm.
Thậm chí còn có tin đồn rằng ông cụ muốn truyền lại vị trí gia chủ cho Lâm Lai Phong.
Hơn nữa ông ta còn có một đứa con trai thiên tài ở Đông Doanh, được cả gia tộc gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ kế thừa gia nghiệp.
Ông ta cấu kết với người ngoài, làm thế vì mục đích gì?
Lâm Lai Phong ngồi ở hàng đầu tiên, ông ta vẫn còn ôm trong lòng một tia hy vọng, nhưng khi nghe thấy những lời từ chối nghiêm khắc của Lâm Thiền Minh cùng với yêu cầu thi hành gia pháp, cuối cùng ông ta cũng sợ hãi quỳ rạp xuống.
“Chú, cháu sai rồi, cháu nhận tội. Nhưng cháu thật sự không cấu kết với người ngoài, càng không nghĩ đến việc sẽ muốn lấy mạng chú!”
Lâm Thượng Nghĩa trầm giọng nói: “Nếu đã biết lỗi của mình, vậy trước mặt mọi người ở đây, trước mặt liệt tổ liệt tông, cháu hãy nói xem cháu đã sai ở đâu”.
“Vâng”.
Lâm Lai Phong quỳ trước bài vị tổ tiên kể lại việc mình đã bị người nhà họ Triệu che mắt, lấy lý do xem bói đoán mệnh để lừa lấy ngày sinh tháng đẻ của ông cụ, rồi lại dẫn vu sư đến nhà xem phong thủy, và cuối cùng khiến ông cụ bị trúng tà thuật suýt chút nữa thì mất mạng.
Ông ta không hề giấu giếm, bởi vì ông ta biết căn bản mình sẽ chẳng thể giấu được, chi bằng thành thật nói ra, thái độ thành khẩn, có lẽ có thể chiếm được một chút cảm thông.
Bốp! Bốp!
Bỗng có tiếng tát bôm bốp vang lên trong sảnh từ đường.
Đó chính là tiếng Lâm Lai Phong đang tự đánh mình.
“Đủ rồi!”. Lâm Thượng Nghĩa ngăn lại: “Đang ở trước mặt tổ tông, đừng có mà diễn trò nữa. Thiền Minh, chiếu theo gia quy, chúng ta nên xử trí như thế nào đây?”
Lâm Thiền Minh nói: “Theo quy định của nhà họ Lâm, những người phản bội gia tộc đều sẽ bị dìm xuống sông tới chết!”
Lâm Lai Phong sợ đến mức cơ thể mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
“Chú, nể mặt bố cháu, xin hãy tha thứ cho cháu!”
Nhiều người ở phía dưới cũng bắt đầu cầu xin cho Lâm Lai Phong.
“Chú ơi, chuyện này không thể trách Lai Phong hoàn toàn, đều là do nhà họ Triệu giở trò quỷ quyệt”.
“Đúng đó, Lai Phong đã mắc mưu của nhà họ Triệu, lần này hãy tha thứ cho cậu ấy đi”.
Ông cụ lại làm như không nghe thấy gì, dáng vẻ mệt mỏi, ông ta khẽ nhắm mắt lại.
Lâm Thu Thanh cau mày, với tư cách là người đứng đầu gia tộc, địa vị của ông ta chỉ đứng sau ông cụ trong gia tộc họ Lâm, vì vậy lời nói của ông ta rất quan trọng vào lúc này.
Nhưng ông ta lại có vẻ không thể nhìn thấu tâm tư của bố mình.
Rốt cuộc là muốn Lâm Lai Phong chết hay là tha cho đối phương một mạng?
Nếu như muốn Lâm Lai Phong chết, không cần phải khiến chuyện trở nên phức tạp như vậy, chỉ cần để Lâm Thiền Minh lập tức thi hành gia pháp là được.
Nhưng nếu muốn thả đối phương đi thì cũng không nên tuyên bố cho mọi người ngay trước từ đường tổ tông, chờ mọi người cầu xin thay ông ta.
Lúc này, ông cụ mở mắt ra, nhìn Lý Dục Thần ở bên cạnh hỏi:
“Dục Thần, cậu cảm thấy tôi nên làm gì đây?”
Bất chợt, Lâm Thu Thanh hiểu ra, những gì ông cụ làm hôm nay hoàn toàn là vì Lý Dục Thần.
Làm thế này là để cho Lý Dục Thần có cơ hội thu phục lòng người, từ đó anh có thể danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà họ Lâm mà không ai có thể nói lời nào.
Có hôn ước mười tám năm trong tay, lại có công cứu mạng ông cụ, từ đó có thể làm bẽ mặt chị cả nhà họ Lâm.
Giờ đây, tính mạng của anh cả nhà họ Lâm cũng chỉ định đoạt bằng một câu nói của Lý Dục Thần.
Chỉ cần anh nói một lời, hãy thả Lâm Lai Phong đi, từ giờ trở đi, trên dưới nhà họ Lâm không ai có thể nói nửa chữ “không” đối với anh..
Vừa có uy lại có đức!
Cách này của ông cụ thực sự cao minh.
Nhưng tại sao Lâm Thu Thanh lại cảm thấy đây không giống như chọn con rể, mà đang giống chọn người thừa kế hơn?
Mọi người đều dồn ánh mắt nhìn Lý Dục Thần.
Mặc dù hầu hết đều không hiểu tại sao ông cụ lại hỏi ý kiến của Lý Dục Thần, nhưng họ đều có thể thấy được việc ông cụ Lâm rất coi trọng anh.
Và những lời tiếp theo của anh có thể quyết định sự sống hay cái chết của Lâm Lai Phong.
Trong gia tộc họ Lâm, địa vị của Lâm Lai Phong có thể xếp vào hàng thứ ba, tức là người đứng thứ ba trong dòng họ Lâm, nhưng bây giờ vận mệnh của ông ta lại nằm trong tay một thanh niên ngoài tộc, điều này khó tránh khỏi có chút kỳ lạ.
Nhưng lúc này, không ai dám chất vấn điều gì.
Trong ánh mắt của Lâm Lai Phong hiện lên một vẻ van xin, nhưng ông ta không dám nhìn thẳng vào Lý Dục Thần.
Ngay cả Lâm Lai Nghi cũng hơi căng thẳng, cơ thể bà ta không ngừng run lên cầm cập.
Bà ta không bao giờ ngờ được rằng, cuối cùng mạng sống của em trai mình lại rơi vào tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần rất bình tĩnh.
Khi ở trong phòng nghỉ bên cạnh, anh đã hứa với ông cụ rằng chỉ cần Lâm Lai Phong và con trai ông ta không chủ động khiêu khích, gây sự với anh, anh sẽ bỏ qua cho họ.
Lúc này, đương nhiên anh sẽ không giậu đổ bìm leo mà đoạt lấy mạng ông ta.
Nhưng đệ tử Thiên Đô chỉ hành động theo trái tim, ngay cả khi anh biết được ý định của ông cụ Lâm, anh cũng sẽ không chủ động lấy lòng người trong gia tộc họ Lâm.
“Đây là chuyện của nhà họ Lâm, không liên quan đến cháu, ông thích xử thế nào thì xử”.
“Không liên quan gì đến cậu?”, Lâm Thượng Nghĩa nở nụ cười hờ hững nhìn anh rồi nói: “Cậu không phải người nhà họ Lâm sao? Hay là, cậu không muốn làm người nhà họ Lâm?”