-
Chương 81-86
Chương 81: Dự đoán từ trước
Người đàn ông quay mặt đi, nới lỏng tay buông Dương Tử Hoa ra.
Dương Tử Hoa thuận thế vặn người, rút một khẩu súng lục từ thắt lưng ra nhắm thẳng vào người đàn ông.
Nhưng ông ta còn chưa kịp bóp cò thì thân súng đã bị người đàn ông kia tóm lấy.
Người đàn ông chỉ lắc nhẹ, động tác nhanh như tia chớp, khẩu súng đã bị mở ra, chỉ còn lại báng súng trong tay Dương Tử Hoa.
Sau đó, một nguồn năng lượng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện nâng Dương Tử Hoa lên.
Dương Tử Hoa lộn ngược ra sau rồi rơi xuống đất, tay trái còn cầm dao găm, tay phải cầm súng ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng ổn định thân thể của mình để chuẩn bị phát động tiến công lần nữa.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng người tới, ông ta lại khiếp hãi, kinh sợ nói:
"Ông hai!"
Người kinh hãi không chỉ có ông ta mà còn có Lâm Thiếu Hằng và Lâm Mộng Đình.
Hai người gần như đồng loạt thốt lên: "Ông hai!"
Sự khác biệt chính là trong khi Lâm Mộng Đình đầy bất ngờ vui sướng thì Lâm Thiếu Hằng lại kinh hãi sợ sệt.
Người đến là Lâm Thiền Minh, người luôn bên cạnh Lâm Thượng Nghĩa nhiều năm nay.
Lúc này, Lâm Lai Phong vừa đi đến bên đường, chuẩn bị lên xe, vừa nghe thấy thanh âm thì trong lòng liền vô cùng chấn động.
Mặc dù Lâm Thiền Minh không phải thật sự là người nhà họ Lâm, nhưng ông ấy là người mà Lâm Thượng Nghĩa tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất khiến Lâm Lai Phong cảm thấy sợ hãi.
Cửa xe đã mở sẵn.
Lâm Lai Phong đứng bên cạnh cửa xe, không lên xe cũng không quay lại, nhất thời luống cuống không biết nên làm gì.
Gió đêm mùa hè có chút lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cái lạnh cuối thu.
Đứng như vậy chỉ trong vài chục giây, Lâm Lai Phong lại cảm thấy như vài thập niên đã trôi qua.
Biết bản thân phải đối mặt, trong đầu ông ta nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, sau đó quay đầu lại.
“Chú hai!”, Lâm Lai Phong đi tới trước mặt Lâm Thiền Minh hỏi: “Sao chú lại đến đây?”
"Nếu như tôi không đến thì cục diện đêm nay cậu định tính toán thế nào?"
Giọng nói của Lâm Thiền Minh không lớn, nét mặt cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng Lâm Lai Phong lại cảm thấy một cảm giác bị áp bức vô hình rất lớn.
"Chú hai, chỉ là đám con nít cãi nhau mà thôi, không có gì nghiêm trọng".
"Cãi nhau?", Lâm Thiền Minh liếc nhìn Dương Tử Hoa: "Cãi nhau kiểu gì mà thế này? Ngay cả súng cũng đã rút ra rồi".
"Chú hai, chính là bởi vì náo loạn đã đi quá xa cho nên cháu mới bảo Tử Hoa tới dạy dỗ bọn chúng một chút", Lâm Lai Phong nói.
Lâm Thiền Minh quay lại hỏi Lâm Mộng Đình: "Mộng Đình, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lâm Mộng Đình kể lại đại khái về những chuyện đã xảy ra.
Cô ấy kể chuyện rất uyển chuyển, không nói ra những điều vô liêm sỉ mà Lâm Thiếu Hằng đã nói, nhưng chỉ như vậy thì cũng đã khiến cho Lâm Thiền Minh cau mày rồi.
Cái cau mày đó khiến cho Lâm Thiếu Hằng vô cùng sợ hãi.
"Ông hai, đừng nghe cô ta nói bậy, hoàn toàn không phải như vậy đâu. Là do nó, do Lý Dục Thần đánh gãy chân của cháu trước, sau đó cháu mới đánh trả".
Lâm Lai Phong nói: "Đúng vậy chú hai, vốn cháu cũng không muốn nhiều lời xen vào. Cậu ta là cháu rể được ông cụ tự tay lựa chọn, cậu ta cũng vừa chữa khỏi bệnh cho ông cụ, cho nên dù thế nào đi chăng nữa thì cháu cũng nên nể mặt. Nhưng chú nhìn xem, Thiếu Hằng đã làm sai chuyện gì chứ, cùng lắm chỉ có chút hỗn xược, điều đó ai cũng biết. Cậu ta đánh Thiếu Hằng ra nông nỗi này, chú nói xem, cháu phải làm thế nào đây?"
"Ý của cậu là lúc nãy Mộng Đình đã lừa tôi sao?"
"Mộng Đình trước giờ luôn là đứa trẻ ngoan, nhưng gã họ Lý kia không phải là người tốt. Mộng Đình nhất định đã bị cậu ta mê hoặc, nếu không thì con gái nhà họ Lâm chúng ta sao có thể chạy theo một người đàn ông đến một nơi như thế này để hẹn hò vào lúc nửa đêm? Cháu nhìn thấy cũng chịu không nổi, lúc nãy chỉ dạy dỗ vài câu mà con bé đã phản cháu, thật uổng công bọn cháu quan tâm đến con bé như vậy!"
"Chú…"
Lâm Mộng Đình chưa bao giờ thấy một người trơ trẽn như vậy, cô cũng không biết làm thế nào để phản bác.
Lâm Thiền Minh cau mày.
Quả thật, bây giờ người bị thương chính là Lâm Thiếu Hằng.
Những chuyện khác đều chỉ là lời nói một phía của Lâm Mộng Đình chứ không có chứng cứ.
"Mộng Đình, cháu phải chịu trách nhiệm về những gì mình vừa nói", Lâm Thiền Minh nhắc nhở.
Lâm Mộng Đình nói: "Cháu dùng nhân cách của mình để đảm bảo những lời cháu nói đều là sự thật!"
"Cái rắm! Cô có thể đảm bảo cái quái gì chứ, cô có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì lời cô nói đều là vu khống!"
Lâm Thiếu Hằng hét lớn.
Cho dù anh ta có ngu xuẩn đến đâu thì cũng biết sự tình đang trở nên rất nghiêm trọng, cho nên những chuyện lúc nãy có đánh chết anh ta cũng không thừa nhận.
Đột nhiên lại nghe thấy tiếng Lý Dục Thần nói: "Muốn chứng cứ thì cũng đơn giản thôi, Hoàng Tam, ra đây!"
"Đến đây, đến đây…"
Mọi người nghe thấy tiếng nói thì nhìn xung quanh, sau đó chỉ thấy một người đang bò ra khỏi đám rác rưởi.
Tên này vốn nằm trong băng xã hội đen do Lâm Thiếu Hằng mang đến, sau đó giả vờ bị Lý Dục Thần đánh ngã rồi nằm rên rỉ trên mặt đất.
Giờ phút này trong tay anh ta đang cầm một chiếc điện thoại di động.
"Cậu Lý", Hoàng Tam đi tới trước mặt Lý Dục Trần, cúi đầu đưa điện thoại lên: "Tôi đã ghi lại tất cả những chuyện vừa xảy ra theo lệnh của cậu!"
Đây là kế hoạch mà Lý Dục Thần đã sắp xếp từ trước.
Ngay từ lúc hẹn ăn thịt nướng với Lâm Mộng Đình thì anh đã sắp xếp xong kế hoạch này trong đầu.
Trước tiên phải khiến cho Mã Sơn tìm cách tiết lộ tin tức cho Thái Vĩ Dân trước.
Thông qua phản ứng của Thái Vĩ Dân thì có thể phán đoán người này có thể dùng được hay không dùng được.
Thái Vĩ Dân báo cho Lâm Thiếu Hằng, lại gọi điện cho Lý Dục Thần.
Nếu như Lâm Thiếu Hằng muốn động vào Lâm Mộng Đình thì nhất định sẽ đến.
Chương 82: Tôi có quy tắc của mình
Đây là một cơ hội hiếm có.
Lý Dục Thần muốn điều tra rõ ràng việc Lâm Thượng Nghĩa bị người ta dùng bí pháp sách Đinh Đầu Tiễn hãm hại có phải là do Lâm Thiếu Hằng giở trò hay không.
Nhưng dù sao Lâm Thiếu Hằng cũng là người nhà họ Lâm, đặc biệt là từ khi Lâm Mộng Đình nói cho anh rằng ông cụ luôn cảm thấy luôn mắc nợ cả nhà Lâm Lai Phong, nên đương nhiên anh cũng biết mình cần phải tìm một nhân chứng đáng tin và có tiếng nói trong chuyện này.
Vì thế, anh nghĩ đến Lâm Thiền Minh.
Vừa hay, trong lúc ở bệnh viện, để tiện liên lạc trực tiếp với Lâm Thượng Nghĩa, anh đã thêm WeChat và số điện thoại của Lâm Thiền Minh vào điện thoại.
Sự phát triển của mọi việc thật sự khiến Lý Dục Thần thất vọng.
Ban đầu anh tưởng Lâm Thiếu Hằng chỉ là một tên đầu óc đơn giản kém thông minh, cho rằng anh ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, chuyện sách Đinh Đầu Tiễn không hề liên quan tới anh ta.
Nếu đúng như thế, anh chỉ định dạy cho anh ta một bài học.
Không ngờ, Lâm Lai Phong lại tự mình đến.
Mà Lý Dục Thần đã xác định, Lâm Lai Phong nhất định có liên quan đến sách Đinh Đầu Tiễn, nếu ông ta không phải là kẻ chủ mưu thì cũng là đồng loã.
Thấy Hoàng Tam cầm điện thoại di động bước ra, Lý Dục Thần mỉm cười.
Chuyện này đã nằm trong dự tính của anh.
Ban đầu, anh định để Mã Sơn đóng giả thành người này, nhưng mà Mã Sơn quá gây chú ý, người khác dễ nhận ra.
Thế nên Hoàng Tam phù hợp hơn, người này chẳng khác nào một tên vô công rỗi nghề ăn chơi lêu lổng, xen lẫn bên trong những người đó thì diễn như không diễn vậy.
Mà Hoàng Tam cũng thật sự diễn hết mình.
Ở trong mắt anh ta, Lý Dục Thần là thần, có thể điều khiển sấm sét, là một vị thần chưởng quản sinh tử.
Có cơ hội thể hiện tốt như thế, sao anh ta có thể không ra sức, sao mà dám không ra sức chứ!
Lý Dục Thần kêu Hoàng Tam mở video.
Hoàng Tam cũng rất lanh trí, trong khi phát video, anh ta tua nhanh những đoạn râu ria rồi dừng lại ở đoạn quan trọng.
Nghe thấy tiếng cười cùng với vẻ mặt dữ tợn của Lâm Thiếu Hằng trong video truyền ra, thêm mấy lời nói muốn thưởng Lâm Mộng Đình cho đám lưu manh kia, sắc mặc của Lâm Thiền Minh nhanh chóng thay đổi.
Nhưng ông ấy vẫn bình tĩnh mà xem đoạn phim.
Cho đến lúc sau, Lâm Thiếu Hằng thừa nhận đã bắt cóc Lâm Mộng Đình, còn nói: “Lão già kia cũng không sống được mấy ngày…”, Lâm Thiền Minh đã giật lấy điện thoại khi nghe thấy những lời này.
Lâm Thiếu Hằng đã sợ đến mức mặt trắng bệch, không còn giọt máu.
“Chú hai, chú nghe cháu giải thích…”, Lâm Lai Phong còn cố gắng giãy giụa tới phút cuối cùng.
“Không cần phải giải thích với tôi!”, Lâm Thiền Minh giận dữ nói “Trở về từ đường nhà họ Lâm, đi mà giải thích với liệt tổ liệt tông!”
Dứt lời, ông ấy vung tay áo: “Cậu Lý, Mộng Đình, chúng ta đi!”
Lý Dục Thần nói: “Ông cứ đưa Mộng Đình về trước, tôi và cậu Lâm còn vài món nợ phải tính sổ”.
Lâm Thiền Minh sửng sốt: “Bọn họ phải chịu gia pháp của nhà họ Lâm, cậu cần gì phải làm chuyện thừa!”
Lý Dục Thần mỉm cười: “Nhà họ Lâm thì có gia pháp của nhà họ Lâm, còn Lý Dục Thần tôi thì có quy tắc của mình!”
Lâm Thiền Minh không hề nói gì, chỉ gật đầu: “Mộng Đình, chúng ta đi thôi”.
Trong lòng Lâm Mộng Đình có chút lo lắng, nhưng bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc là lo lắng cho an nguy của Lý Dục Thần hay là sợ anh sẽ xuống tay quá tàn nhẫn.
Cô len lén liếc mắt nhìn Lý Dục Thần: “Anh cẩn thận một chút”.
“Yên tâm đi, về nhà nhớ ngủ một giấc thật ngon vào! Muốn ăn đồ nướng thì nhắn tin cho tôi, chúng ta lại tới quán cũ”, Lý Dục Thần nói.
Lâm Mộng Đình hiểu ý anh, mỉm cười rồi đi theo Lâm Thiền Minh.
Nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở giao lộ.
Lý Dục Thần mới nhìn về phía Lâm Thiếu Hằng.
“Mày tính làm gì?”
“Hình như tôi đã từng nói, nếu anh mà giở trò, tôi sẽ đánh gãy nốt cái chân kia của anh”.
“Mày… mày nói giở trò gì? Tao đã làm theo lời mày rồi”.
“Nhưng mà, anh đã gọi bố của anh tới, như thế không tính là giở trò sao? Hơn nữa, anh đối xử với Mộng Đình như vậy, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, anh đã nói rất nhiều lời không nên nói. Miệng anh hôi thối như vậy à! Nết tôi cũng kỳ, rất ghét loại người mồm miệng thúi hoắc như anh, tôi đang nghĩ cần dùng cách nào để chặn họng anh lại, tránh cho sau này anh lại làm người ta khó chịu”.
Lý Dục Thần nói rồi thì tiến từng bước từng bước về phía trước.
“Mày… mày đừng có mà qua đây!”, Lâm Thiếu Hằng sợ đến mức liên tục lui về phía sau.
Dương Tử Hoa lóe người, chắn bên cạnh Lâm Thiếu Hằng, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.
“Họ Lý, đừng có mà khinh người quá đáng”. Lâm Lai Phong nói: “Nếu cậu dám đụng tới Thiếu Hằng lần nữa, tôi nhất định sẽ giết cậu. Đừng tưởng chú hai đến đây một chuyến thì tôi sẽ không dám làm gì cậu”.
Mắt của Hoàng Tam loé sáng.
Đây chính là ông lớn nhà họ Lâm.
Là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Hoà.
Anh ta đang rất muốn xem thử, rốt cuộc là ông lớn sừng sỏ của thành phố Hoà hay là vị thần có thể điều khiển sấm chớp này lợi hại hơn.
Lý Dục Thần khẽ cười nói: “Giết được tôi rồi hẵng nói”.
Lâm Lai Phong giờ phút này cũng đã vô cùng tức giận, chuyện trù tính cả nửa đời sắp thành, ông ta cũng sắp hết khổ ở nhà họ Lâm, thế mà lại bị thằng nhóc này phá hủy.
Trong lòng ông ta rất rõ, đêm nay ông ta không thể trở lại nhà họ Lâm.
Nếu như trở về, dù ông cụ Lâm có thiên vị nhà họ cỡ nào chăng nữa nhưng gia pháp của tổ tông truyền lại vô tình, ông ta không chịu nổi.
Cũng may, ông ta còn chừa cho mình đường lui.
Chỉ cần ông cụ không đuổi cùng giết tận, cho ông ta một khoảng thời gian để dưỡng sức thì ông ta có thể đợi thời trở lại.
“Là tự mày tìm chết!”
Lâm Lai Phong đổ hết oán hận của bản thân lên Lý Dục Thần.
“Tử Hoa, giết nó!”
Dương Tử Hoa đã có chuẩn bị từ sớm, nghe được mệnh lệnh thì phi thân nhào tới.
Ra chiêu nào cũng đều là sát chiêu, con dao găm trong tay vẽ ra một đường sáng bạc, mũi dao mang theo một tia kiếm khí, phá vỡ không gian, cắt thẳng đến yết hầu của Lý Dục Thần.
Nhưng điều khiến ông ta khôngngờ là dao găm lại đột ngột dừng ở vị trí cách Lý Dục Thần hai tấc.
Lý Dục Thần đã dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi dao.
Dương Tử Hoa không nhìn thấy rõ động tác của Lý Dục Thần.
Ông ta lại dùng sức đẩy về phía trước, nhưng con dao không tiến thêm được chút nào.
Sau đó ông ta muốn rút dao về, kết quả như cũ, con dao không hề di chuyển.
Giống như nó đã bị một cái kìm sắt kẹp chặt.
Chương 83: Trời sinh
Dương Tử Hoa thở hổn hển, lực ngón tay của người này quả thật không thể tưởng tượng.
Con dao cứ thế đứng im như thế, ngón tay Lý Dục Thần lại hơi động đậy.
Con dao găm quân dụng bằng thép đó bỗng gãy thành mấy mảnh, lạch cạch rơi xuống đất.
Dương Tử Hoa sửng sốt.
Sau đó Lý Dục Thần lật cổ tay lại, túm lấy mu bàn tay của Dương Tử Hoa, hất ông ta tung ra sau.
Dương Tử Hoa văng ra sau, đập mạnh cả người xuống đất.
Ông ta không thể tin được nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Nền tảng công phu của ông không tệ nhưng tiếc là ông đã đi sai đường, lấy việc giết người làm niềm vui, gạt bỏ ý nghĩa thực sự của võ thuật. Ông chỉ vừa chạm tới ngưỡng Ám Kình, mà ông hai nhà họ Lâm đã là Ám Kình đỉnh cao, nếu gặp cơ duyên thì vẫn có thể bước vào ngưỡng cửa Hóa Kình. Chắc ông cũng cảm nhận được chênh lệch giữa hai người. Ông hai Lâm khi nãy tháo súng của ông, dùng Thông Tí Kính đẩy ông ra, còn tôi bẻ gãy con dao của ông, chỉ dùng sức cánh tay là có thể để đẩy ông ra chẳng khác gì ông hai Lâm. Ông nghĩ thực lực của tôi so với ông hai Lâm thì thế nào?”
Dương Tử Hoa hoảng sợ: “Cậu… Cậu là cao thủ Hóa Kình!”.
Sau đó ông ta lại lắc đầu: “Không thể nào!”
Lý Dục Thần không giải thích thêm nữa mà đi về phía Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Thiếu Hằng hoảng sợ đến mức bật khóc: “Bố, cứu con! Bố…”
Cuối cùng Lâm Lai Phong cũng biến sắc, vội nói: “Khoan đã, cậu tha cho con trai tôi, cậu muốn gì, tôi có thể làm cho cậu”.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Ông không thể cho được thứ tôi muốn”.
Nói rồi anh vung tay lên.
Ngón tay lướt qua mặt Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Thiếu Hằng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì răng đã rụng đầy đất.
Anh ta nôn ra máu, miệng gọi “bố” mấy tiếng nhưng không thể phát âm rõ ràng, gào khóc như đứa trẻ.
Dương Tử Hoa đứng ở một bên, không dám ra tay.
Lý Dục Thần nhấc chân đá vào cái giò lành lặn của Lâm Thiếu Hằng.
Cuối cùng Lâm Lai Phong cũng sợ rồi.
Trơ mắt nhìn con trai bị người ta làm hại nhưng lại không thể làm gì, đây là nỗi sỉ nhục và uất ức nhất mà cả đời này ông ta chưa từng trải qua.
“Lý Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu tha cho con trai tôi?”, Lâm Lai Phong khàn giọng nói.
Lý Dục Thần nhấc chân lên nói: “Vậy ông nói cho tôi biết vu sư dùng sách Đinh Đầu Tiễn đó đang ở đâu?”
“Sách Đinh Đầu Tiễn?”
Có vẻ đây là lần đầu tiên Lâm Lai Phong nghe thấy cái tên này, mặt đầy vẻ hoang mang.
Lý Dục Thần không khỏi nghi ngờ, lẽ nào mình đoán sai rồi?
“Ông đưa bát tự của ông cụ Lâm cho ai?”, anh hỏi một câu khác.
Lâm Lai Phong hơi do dự nhưng nhìn thấy con trai nằm dưới đất bèn thở dài nói:
“Tôi nói rồi thì cậu có thể tha cho con trai tôi không?”
Lý Dục Thần cười nhạo.
Tiếng cười này khiến Lâm Thiếu Hằng run rẩy.
“Được!”, Lý Dục Thần khinh thường nói: “Các người chỉ như con kiến hôi mà thôi, chỉ cần các người không tự tìm đường chết thì sẽ không chết. Nhưng nếu ông dám gạt tôi, vậy cái giá không chỉ là mạng sống của con ông đâu”.
Mấy lời này đã kích thích nội tâm của Lâm Lai Phong.
Ông ta sống nửa đời người nhưng chưa từng chịu tủi nhục như vậy.
“Được, tôi nói cho cậu biết, là Triệu Thần Dương”.
Lâm Lai Phong khẽ run lên, cố gắng kiềm chế bản thân.
“Triệu Thần Dương là ai?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Lai Phong hơi bất ngờ, Lý Dục Thần thế mà không biết Triệu Thần Dương.
“Cậu chủ nhà họ Triệu! Con trai của Triệu Tứ Hải!”, thấy Lý Dục Thần còn đang mù mờ, Lâm Lai Phong tiếp tục giải thích: “Thành phố Hòa có bốn gia tộc lớn là Lâm, Triệu, Phùng, Tra. Căn cơ của nhà họ Tra ở Hải Thành, không qua lại nhiều với các gia tộc khác. Ba gia tộc còn lại đều có lợi thế, có cạnh tranh và cũng có hợp tác riêng. Hiện tại đà phát triển của nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đều tốt hơn nhà họ Phùng, cũng vì thế mà sự cạnh tranh giữa hai nhà cực kỳ quyết liệt, trong sáng ngoài tối đều giở thủ đoạn với nhau. Ai thắng thì người đó là gia tộc đứng đầu thành phố Hòa”.
“Giành được danh tiếng đứng đầu quan trọng đến thế sao?”
“Không đơn giản chỉ là danh tiếng. Người nào đứng đầu thành phố Hòa thì sẽ có ảnh hưởng lớn trong việc hoạch định chính sách và lên phương án phát triển thành phố, điều đó đồng nghĩa với ưu thế kiểm soát phần lớn tài nguyên của thành phố Hòa, cũng có thể lấy được tài nguyên của tỉnh, thậm chí là cao hơn nữa”.
“Thế nên ông mới ăn cây táo, rào cây sung, giúp nhà họ Triệu đối phó với nhà họ Lâm?”
“Tôi… Sao tôi lại cam lòng giúp nhà họ Triệu được? Tôi chẳng qua là suy tính lâu dài hơn thôi. Lâm Thu Thanh thiếu quyết đoán, thân là gia chủ mà lại lãng phí không biết bao nhiêu cơ hội tốt. Mấy năm nay, ở trong ngành bất động sản và ngành quang điện, rõ ràng chúng tôi chiếm ưu thế nhưng cuối cùng hai nhà lại chia đôi lợi ích, còn để nhà họ Phùng có cơ hội chen chân vào, dự án phát triển lớn như hồ Linh Sơn đã bị nhà họ Phùng cướp mất”.
Lâm Lai Phong uất hận hừ một tiếng.
“Hừ! Nếu để tôi lên quản lý thì nhà họ Lâm đã đứng đầu thành phố Hòa từ lâu rồi, nào đến lượt nhà họ Triệu ông ta”.
Thấy Lâm Lai Phong tức giận như thế, Lý Dục Thần tin những gì ông ta nói có thể là thật.
Tính cách Lâm Thu Thanh thật thà chất phác hơn Lâm Lai Phong, nói dễ nghe là người khiêm tốn, nói khó nghe là bảo thủ.
Còn Lâm Lai Phong là người không từ thủ đoạn.
Lý Dục Thần không hiểu về việc làm ăn kinh doanh, nhưng anh biết cách làm người.
Cũng giống như tu hành, chỉ vì cái lợi trước mắt, nhất thời dẫn trước cũng chỉ là đốt cháy giai đoạn.
Nếu để Lâm Lai Phong quản lý sản nghiệp của nhà họ Lâm, có lẽ nhà họ Lâm đã trở thành gia tộc đứng đầu thành phố Hòa trong những năm này, nhưng về lâu về dài, gia tộc cũng suy tàn.
Chương 84: Nhận ra bị lừa
Cho nên chuyện ông cụ Lâm chọn Lâm Thu Thanh làm gia chủ không phải vì ông cụ thiên vị con trai mình.
Nhưng đối với Lâm Lai Phong thì ông cụ rõ ràng đã bất công với ông ta.
Ông ta cảm thấy rằng mình tốt hơn Lâm Thu Thanh về mọi mặt nhưng lại không được coi trọng.
Điều này luôn khiến cho ông ta cảm thấy không công bằng, thời gian càng lâu thì tâm lý của ông ta lại càng vặn vẹo, sinh ra hận ý đối với Lâm Thượng Nghĩa cùng Lâm Thu Thanh.
Lý Dục Thần đã nhìn thấu Lâm Lai Phong.
"Ông có biết Triệu Thần Dương đã lấy bát tự của ông cụ Lâm không?"
"Biết, bọn họ thuê được một thầy phong thủy, nghe nói thông thạo âm dương, có thể tính nhân tính mệnh. Bọn họ lấy bát tự của ông cụ đi để tính xem ông cụ còn có thể sống được bao nhiêu ngày".
"Chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Chứ có thể làm gì nữa?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Ông không biết mình đã bị người ta lợi dụng rồi sao? Bọn họ đúng là có thuê người, nhưng không phải thầy phong thủy mà là thầy phù thủy. Bọn họ lấy bát tự của ông cụ đi để thi triển ‘Đinh Đầu Tiễn Thư’. Đó là một loại vu thuật, sau khi thi triển thì người bị hại sớm nhất là 7 ngày, chậm nhất là 49 ngày nhất định chết bất đắc kỳ tử”.
"Làm sao... làm sao có thể như vậy được?", Lâm Lai Phong giật mình nói.
"Hừ, những người tầm thường làm sao có thể biết được loại kỳ thuật này? Tôi hỏi ông, khi Triệu Thần Dương lấy được bát tự của ông cụ thì có phải hắn ta cũng muốn có bát tự của ông không? Có phải hắn ta nói sẽ giúp ông tính xem ông có mệnh lên làm gia chủ của nhà họ Lâm hay không?”
Sắc mặt Lâm Lai Phong vô cùng kinh ngạc.
Ông ta đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, gặp qua vô số loại người, sao ông ta có thể không hiểu được?
Nếu những gì Lý Dục Thần nói là đúng, thì thực sự có loại vu thuật tên là “Đinh Đầu Tiễn Thư”.
Như vậy, hôm nay Triệu Thần Dương có thể mượn tay vu sư hại chết ông cụ Lâm thì tương lai cũng có thể hại chết Lâm Lai Phong.
Vốn tưởng rằng với thực lực của Triệu gia, trước tiên sẽ giúp ông ta thay thế Lâm Thu Thanh làm chủ gia tộc, sau đó ông ta sẽ dùng thủ đoạn và năng lực của mình để đánh bại Triệu gia trong tương lai.
Thật không ngờ tính mạng của ông ta đã sớm nằm trong tay của người khác.
Nghĩ đến đây, trên trán Lâm Lai Phong toát ra mồ hôi lạnh.
"Không, không có khả năng đó, trên đời làm sao có loại vu thuật như vậy chứ?"
Cho đến giờ phút này, ông ta vẫn không thể nào tin được.
Ông ta không thể nào tin rằng trên đời này lại có vu thuật, và cũng không thể tin rằng bản thân lại bị con trai của Triệu Tứ Hải lừa.
...
Ngày hôm sau, Lý Dục Thần như thường lệ đến quán cơm Thân Dân làm việc.
Việc kinh doanh của quán cơm ngày hôm nay tốt một cách thần kỳ.
Có rất nhiều khách mới đến.
Có người đi lẻ, có nhóm 2 người, cũng có các nhóm nhỏ 3, 4 người.
Khách hàng đều rất hào phóng, gọi những món đắt tiền nhất trong quán.
Nhà bếp không đủ thực phẩm nên phải ra chợ nông sản mua bổ sung.
Nhân lực không đủ, ông chủ cũng trở thành bồi bàn, bận rộn xung quanh.
Bà chủ quán đứng sau quầy thanh toán, trên môi nở một nụ cười thật tươi.
Ngay cả tóc cũng không làm, mạt chược cũng không đánh.
Bận rộn đến ba giờ chiều thì mới có thời gian rảnh để thở.
Khi sư phụ Vinh và Tiểu Dương bước ra ngoài, lưng họ đã ướt đẫm mồ hôi như mới ngâm bồn nước nóng ra ngoài.
Sư phụ Vinh quạt chiếc mũ trong tay, oán giận nói: "Bà chủ, hôm nay là ngày mấy rồi? Lúc nào cũng làm nhiều như vậy thì không được, phải tăng lương cho tôi!"
Học trò Tiểu Dương của ông ta đứng bên cạnh cười ha hả.
"Tăng, tăng, tăng", bà chủ cười tươi như hoa nở, nói: "Nếu như mỗi ngày đều bán được như vậy thì tôi nhất định sẽ tăng lương cho mọi người. Nhìn xem sư phụ Vinh của chúng ta mệt mỏi thế nào kìa!"
Sư phụ Vinh mập mạp, đầu to cổ dày, là một đầu bếp điển hình.
Nhưng làn da của ông ta rất trắng, thậm chí còn trắng hơn cả bà chủ, mồ hôi vừa ra lại trông giống như ngọc ngâm trong nước.
"Này, Tiểu Lý, sao cậu lại không đổ mồ hôi vậy? Tôi thấy cậu cũng rất bận rộn, không hề lười biếng mà!"
Lý Dục Thần cười nói: "Trời sinh nó vậy".
"Ôi trời, đúng là thần tiên!", sư phụ Vinh cảm khái nói: "Trước kia tôi nghe sư phụ mình nói rằng người đã thành tiên thì da trắng như kem, huyết hóa bạch cao, cho dù ném vào bếp lò cũng không đổ mồ hôi".
Bà chủ nói: “Tôi cũng không đổ mồ hôi, chẳng lẽ tôi cũng sắp thành tiên rồi sao?”
"Thôi đi, bà ngồi ở quầy có máy lạnh thì làm sao mà đổ mồ hôi được!"
"Cái gì chứ, tôi cũng có giúp dọn bàn mà, làm gì có lười biếng như ông nói đâu!", bà chủ liếc mắt nhìn sư phụ Vinh một cái.
Sư phụ Vinh cười nói: "Tôi chỉ là một đầu bếp, bà trả tiền cho tôi, cho tôi cơm ăn, sao tôi dám nói bà được?"
Lý Dục Thần suy nghĩ một chút liền hỏi: "Sư phụ Vinh, nghe khẩu âm thì hình như ông là người thủ đô đúng không?"
"Ha ha, lúc nhỏ có ở thủ đô mấy chục năm rồi, khẩu âm khó thay đổi".
Không biết có phải do nhớ quê hương hay không mà trong mắt sư phụ Vinh lại có chút cô đơn.
"Ông rời quê hương bao lâu rồi?"
"Ôi trời, đã đi lâu lắm rồi, chắc cũng phải hai mươi năm có lẻ. Lúc mới rời khỏi thủ đô tôi cũng đẹp trai như cậu, còn nuôi tóc dài, lưng đeo dao làm bếp, phong độ ngời ngời. Thời gian đúng là không tha một ai".
Sư phụ Vinh sờ cái đầu đã hói phân nửa của mình rồi nở nụ cười tự giễu chính mình.
“Sư phụ Vinh kể cho tôi nghe chút chuyện cũ ở thủ đô đi!”, Lý Dục Thần giả vờ rất hứng thú với thủ đô.
“Chuyện xa xưa ở thủ đô, chuyện lừa gạt ở xưởng lưu ly, chuyện giang hồ dưới chân cầu vượt, chuyện tình yêu nơi ngõ hẻm, cậu muốn nghe chuyện nào? Nếu như cậu muốn nghe chuyện cũ ở hoàng thành vậy thì cậu tìm nhầm người rồi, cậu nên đi hỏi thái giám mới đúng, ha ha ha..."
Lý Dục Thần nói: "Vậy hãy kể về những gia đình giàu có ở thủ đô đi".
Chương 85: Nhà giàu thật sự
“Nhà giàu?”, sư phụ Vinh sửng sốt: “Kẻ có tiền ở thủ đô có biết bao, cỡ nào mới tính là giàu? Đạp xe đạp đi làm, về nhà lại sống trong một căn dinh thự có được coi là giàu không? Tùy tiện lấy bất cứ thứ gì trong nhà ra cũng đều là đồ cổ, ngay cả chén cho mèo ăn cũng là sứ Thanh Hoa thì có coi như giàu không? Xây một trang trại nuôi mười ngàn con cừu chỉ vì khiến cho thú nuôi chó chăn cừu của mình vui vẻ có được xem là giàu không?”
“Nứt vách luôn!”, Tiểu Dương giơ ngón tay cái lên: “Cũng không biết những kẻ giàu có ấy ăn gì, có phải bữa nào cũng ngót nghét cả mấy chục ngàn tệ hay không?”
Sư phụ Vinh nói: “Kẻ có tiền cũng là người, nửa ký thịt đã no, ba ký chắc chắn sẽ ói, nào có ăn nhiều như vậy, cậu cho là thái hậu Từ Hi chắc! Song, tôi lại từng gặp qua tỷ phú, đời này, chắc ngoài thời phong kiến có hoàng thượng ra thì chưa nghe nói ai giàu hơn họ”.
“Sư phụ, ông cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là giàu thế nào? Là ăn tay hổ hay mật gấu?”
“Hừ, đó đã là gì!”. Sư phụ Vinh bĩu môi: “Hồi đó, nhà họ Lý ở thủ đô mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý, bàn tiệc như thế mới gọi là xa hoa! Nói đến kẻ có tiền thì kia mới là kẻ có tiền thật sự!”
Lý Dục Thần chấn động, vểnh tai lên lắng nghe.
“Sư phụ, vậy người nói xem nào, đừng có dùng miếng thế chứ”, Tiểu Dương hối thúc.
“Người khác bày tiệc cùng lắm là Mãn Hán Toàn Tịch, khoảng một trăm lẻ tám món, phải mời ít nhất năm đầu bếp, ai cẩn thận tỉ mỉ hơn thì mời mười mấy đầu bếp tới mới làm ra được”.
Sư phụ Vinh nói đến chuyện đó mà mặt mày đầy tự hào giống như một vị tướng quân nhớ lại chiến trường khi xưa.
“Nhưng nhà họ Lý kia lại mời cả ba mươi sáu đầu bếp của những nhà hàng nổi tiếng ở thủ đô đến cộng thêm đệ tử, phụ bếp của họ, riêng dàn đầu bếp đã hơn trăm người, nấu hết toàn bộ những món ăn nổi tiếng tám tỉnh. Cậu nói thử xem, có ai từng phô trương cỡ đó chưa?”
Tiểu Dương nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả chị Mai cũng nghe say sưa.
Chỉ có ông chủ Vương là vẫn cười tủm tỉm nằm sấp ở phía sau quầy bar.
“Như thế phải tốn hết bao nhiêu nhỉ?”, Tiểu Dương cảm thán.
“Tốn bao nhiêu á?”, sư phụ Vinh nói: “Đừng nói tám trăm món ăn kia, từ nguyên liệu đến người nấu thôi cũng đã khiến ba mươi sáu khách sạn lớn đồng loạt đóng cửa ngày hôm đó. Cậu nói thử xem tốn bao nhiêu tiền?”
“A!”, Tiểu Dương hít ngược một hơi: “Những khách sạn kia cũng chịu hả?”
“Hừ, thế mới gọi là kẻ có tiền! Mà có một số chuyện không phải cứ tiền là được. Giờ cậu bảo nhà giàu số một gì kia bỏ tiền ra thử xem những khách sạn kia có bằng lòng đóng cửa một ngày vì mình không. Phải biết rằng, ba mươi sáu khách sạn lớn kia cũng không phải hạng thường, sau lưng họ đều là những tập đoàn, thế lực lớn. Mỗi ngày, biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng ở thủ đô đến các nhà hàng, khách sạn nổi tiếng đó dùng bữa chứ”.
“Sư phụ Vinh, sao tôi chưa nghe từng nghe nói chuyện này bao giờ?”, chị Mai hỏi.
“Khi ấy phương tiện truyền thông không phổ biến phát triển như giờ, báo đài không đưa tin nên đương nhiên người ngoài sẽ không biết”.
“Chuyện lớn như vậy mà sao truyền thông không đưa tin?”
“Nhà họ Lý không cho thì ai dám đăng?”
“Vậy sao ông lại biết rõ như vậy?'
“Tôi á? Hì hì!”, sư phụ Vinh đầy mặt tự hào nói: “Hồi đó sư phụ tôi là một trong những đầu bếp được mời kia, tôi may mắn được đi theo ông ấy để phụ bếp. Thế nên, tôi đã tận mắt nhìn thấy tám trăm món ăn được nấu bởi ba mươi sáu đầu bếp kia”.
“Oa, sư phụ ông lợi hại ghê!”, Tiểu Dương nịnh hót.
Lý Dục Thần hỏi: “Sư phụ Vinh có biết vị khách mà nhà họ Lý mở tiệc tiếp đón là ai không?”
“Sao tôi biết được?”, sư phụ Vinh nhún vai: “Đầu bếp chúng tôi làm gì để ý chuyện người ăn là ai. Nhưng thật ra cũng biết chút ít, vị khách kia là nữ, quản gia nhà họ Lý đã cố tình đến dặn dò chúng tôi khi nấu nhớ để ý đến khẩu vị đặc biệt của khách nữ”.
Nữ?
Lý Dục Thần không khỏi trầm ngâm.
Chắc chắn là một người cực kỳ quan trọng.
Nếu có thể tìm được người này thì chắc sẽ điều tra được manh mối gì đó.
“Sư phụ Vinh, ông còn biết gì về chuyện nhà họ Lý nữa không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Ha, tôi chỉ là một đầu bếp đi theo sư phụ làm việc, xong việc thì dọn dẹp đi về, nào biết chuyện gì khác? Hơn nữa, tôi nói cậu nghe, những kẻ có tiền ở thủ đô đều vô cùng khiêm tốn, tôi cũng chỉ biết đến mỗi nhà họ Lý sau lần đó thôi”.
Sư phụ Vinh vừa nói xong thì ông chủ Vương sau quầy bar bỗng xen vào: “Sư phụ Vinh, vất vả lắm mới đến nhà có tiền một lần, ông không có tiện tay lấy thứ gì đó chứ?”
Sư phụ Vinh hoảng sợ, tức giận gắt: “Hừ, con rùa đen nhà ông, nói bậy cái gì đó? Có biết điều quan trọng nhất của một đầu bếp là gì không? Là danh dự! Hiểu không? Ông mà nói lung tung nữa thì tôi lấy dao chém ông đó!”
Ông chủ Vương bị mắng là con rùa đen thì cũng không giận, vẫn cười hì hì nói: “Không lấy thì thôi, lo cái gì! Ông tức giận như thể đã lấy gì đó thật vậy”.
“Hừ, con rùa đen nhà ông, ông tính đánh nhau đúng không!”, sư phụ Vinh dựng râu trừng mắt đứng lên: “Có tin tôi chém ông giờ không?”
“Nào, chém đi!”, ông chủ Vương vẫn cười.
Sư phụ Vinh xông vào phòng bếp lấy dao bị Tiểu Dương ôm lấy cổ: “Sư phụ, bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Lý Dục Thần cảm thấy hai người kia có hơi kỳ lạ.
Chị Mai cười nháy mắt mấy cái với anh: “Đừng để ý đến họ, hai người đó thường xuyên như thế mà”.
Lý Dục Thần như hiểu được gì đó.
Chương 86: Hận cỡ nào
Một chốc một lát cũng không hỏi ra được gì từ chỗ sư phụ Vinh, Lý Dục Thần bèn xin nghỉ phép với chị Mai vì anh muốn đến nhà họ Lâm một chuyến.
Lâm Thượng Nghĩa đã xuất viện.
Nếu đã biết kẻ giở trò sau lưng là nhà họ Triệu thì cũng không cần thiết phải giả vờ bệnh ở bệnh viện nữa.
Sau khi Lâm Thượng Nghĩa ra viện bèn gọi điện cho Lý Dục Thần, nói rằng dù bất kể thế nào thì anh cũng phải đến thăm ông cụ trước năm giờ chiều.
Dù sao Lý Dục Thần cũng phải giúp Lâm Thượng Nghĩa châm cứu để kéo dài mạng sống nên đương nhiên là đồng ý.
Vừa đến khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần đã nhìn thấy bà Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình đứng ở cổng từ xa.
Lý Dục Thần vừa xuất hiện, Nghiêm Tuệ Mẫn đã chỉ vào anh nói: 'Đến rồi, đến rồi!"
Sau đó, bà ta bỗng dưng cầm lấy cây chổi bên cạnh, bắt đầu quét cổng.
Lý Dục Thần nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hành động này là sao?
Anh đi sang lên tiếng chào hỏi: "Bác Lâm, Mộng Đình..."
"Dục Thần tới rồi à!"
Bà Lâm cười trả lời, song, tay vẫn không ngừng tiếp tục quét đất rồi quét đến dưới chân anh.
Lý Dục Thần vội vàng né sang bên cạnh mấy bước.
Ai ngờ anh vừa nhúc nhích, bà Lâm cũng đuổi theo sau.
Anh đi đến đâu, bà Lâm quét đến chỗ đó.
Vừa quét, bà ta còn vừa nói: "Dục Thần, nào đến đây, đi theo tôi".
Bà ta nói xong bèn quét một đường, vừa quét vừa lui như đang dọn dẹp đường đi cho Lý Dục Thần.
"Bác Lâm, bác làm gì thế?", Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi.
Trông cái tướng quét nhà gượng gạo của bà ta là biết bình thường bà ta không quét sân.
Lý Dục Thần nhìn về phía Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình đã không nhịn được mà bật cười: "Anh quên à, trước khi anh chữa bệnh cho ông nội tôi, chẳng phải đã cá cược với mẹ tôi hả?"
Lý Dục Thần giật mình, lại ngó Nghiêm Tuệ Mẫn đang vui vẻ ra mặt mà lẩm bẩm: "Trông bộ dạng mẹ cô vui vẻ thế kia, sao tôi lại có cảm giác là mình thua vậy?"
Lâm Mộng Đình trợn mắt: "Được hời mà còn khoe mẽ!"
Lý Dục Thần cười hì hì.
Nhờ sự quét dọn của bà Lâm, Lý Dục Thần đã tiến vào nhà họ Lâm qua một con đường sạch sẽ
Cảnh tượng ấy khiến bảo vệ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Bà Lâm tự mình tiếp đón thì thôi, đã thế còn vung chổi quét đường như người gác cổng để nghênh người ta tiến vào.
Nhưng mặt bà ta lại hớn hở như mới trúng giải nhất xổ số vậy.
Rốt cuộc thanh niên kia là ai?
Bà Lâm chủ động vẩy nước quét đường tiếp đón, chắc không phải chỉ vì cá cược thua.
Ai thua cược thì sẽ không vui vẻ như lên cơn thần kinh thế này dù Lý Dục Thần đã bày ra năng lực chữa bệnh thần kỳ và đồng ý chữa bệnh cho ông cụ Lâm.
Bà ta vui vẻ là vì chuyện xảy ra tối qua.
Nghe nói Lý Dục Thần đã đánh gãy chân Lâm Thiếu Hằng, bởi thế nên Nghiêm Tuệ Mẫn mới mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Đây là chuyện mà bà ta muốn làm nhưng vẫn chưa làm được.
Tên khốn Lâm Thiếu Hằng kia đi gây chuyện bên ngoài thì không nói, từ nhỏ đã thích bắt nạt Lâm Mộng Đình và Lâm Vân.
Nghiêm Tuệ Mẫn ngứa mắt tên này lâu rồi nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Lý Dục Thần giúp bà ta trút giận thì sao bà ta có thể không vui cho được.
Quan trọng nhất là Lâm Lai Phong cũng xảy ra chuyện.
Ông anh họ này luôn là mối họa lớn trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn.
Bà ta biết Lâm Lai Phong là một người có dã tâm và luôn nhắm vào vị trí gia chủ.
Ông cụ còn sống, Lâm Lai Phong không làm gì được nhưng một khi ông cụ mất, chẳng ai biết đối phương sẽ làm gì.
Điều khiến bà ta lo lắng là Lâm Lai Phong còn có một người con trai út thiên tài, nghe nói đang làm mưa làm gió ở Đông Doanh.
Thậm chí ông cụ Lâm còn muốn bỏ qua một thế hệ để chỉ định đứa cháu trai kia làm người thừa kế, mai sau để cho Lâm Thiếu Bình trở về tiếp quản gia tộc.
Đương nhiên, Nghiêm Tuệ Mẫn sẽ không đồng ý, nhưng bà ta thấp cổ bé họng nên bất lực.
Thế mà chồng bà ta còn nể nang tình cảm anh em, chẳng hề đề phòng Lâm Lai Phong.
Giờ thì hay rồi, Lâm Lai Phong xảy ra chuyện.
Tuy Nghiêm Tuệ Mẫn không rõ cụ thể sự việc, nhưng bà ta biết Lâm Lai Phong đã rơi đài và không còn có khả năng tranh giành vị trí gia chủ.
Mối đe dọa lớn nhất đối với vị trí gia chủ của chồng bà ta đã bị loại bỏ.
Thế nên, Nghiêm Tuệ Mẫn mới thay đổi cách nhìn về Lý Dục Thần.
Ánh mắt của ông cụ Lâm quả nhiên không phải dạng vừa, ở mặt này, bà ta cũng thấy tự ti.
Người con rể này chẳng những có bản lĩnh mà còn là phúc tinh của cả nhà họ.
Điều duy nhất khiến bà ta cảm thấy lo lắng là lần trước Lý Dục Thần đến để từ hôn.
Lúc ấy, bà ta tưởng thanh niên này đang tìm cớ cho bản thân, giờ nghĩ lại, e rằng điều đó là thật.
Nghiêm Tuệ Mẫn đã ý thức được một cách sâu sắc là mình phải nắm chặt đứa con rể này, không thể để cậu ta trốn mất.
Bà ta quét cả một đường, nghênh đón Lý Dục Thần vào nhà.
Trong phòng khách đã có không ít người ngồi, ngoài Lâm Thu Thanh thì còn có hai đôi vợ chồng nữa.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Lý Dục Thần.
Lâm Mộng Đình giới thiệu với anh đây đều là cô - dượng của mình.
Cái cô trông trẻ tuổi kia là cô út tên Lâm Thu Phượng, em gái ruột của bố Lâm Mộng Đình.
Ngồi cạnh là chồng cô út tên Thẩm Minh Xuân - người nhà họ Thẩm ở thành phố Cô.
Lý Dục Thần đoán, có lẽ nhà họ Thẩm ở thành phố Cô cũng là một gia tộc lớn, vừa thấy là biết Thẩm Minh Xuân kia được sinh ra trong gia đình giàu có, dù ngồi ở kia thôi, vẻ kiêu ngạo toát ra từ tận trong xương ấy cũng khó mà che giấu được.
So với ông ta, người đàn ông bên cạnh lại hoàn toàn khác.
Người này tên Tôn Quảng Phúc, là chồng cô tư Lâm Nguyệt Nga của Lâm Mộng Đình.
Bất kể là ăn mặc hay khí chất, cô - dượng tư của Lâm Mộng Tư đều kém xa vợ chồng Thẩm Minh Xuân.
Hơn nữa, sắc mặt của Tôn Quảng Phúc lại khá nặng nề, hiển nhiên cũng không thích bầu không khí nơi này.
Người đàn ông quay mặt đi, nới lỏng tay buông Dương Tử Hoa ra.
Dương Tử Hoa thuận thế vặn người, rút một khẩu súng lục từ thắt lưng ra nhắm thẳng vào người đàn ông.
Nhưng ông ta còn chưa kịp bóp cò thì thân súng đã bị người đàn ông kia tóm lấy.
Người đàn ông chỉ lắc nhẹ, động tác nhanh như tia chớp, khẩu súng đã bị mở ra, chỉ còn lại báng súng trong tay Dương Tử Hoa.
Sau đó, một nguồn năng lượng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện nâng Dương Tử Hoa lên.
Dương Tử Hoa lộn ngược ra sau rồi rơi xuống đất, tay trái còn cầm dao găm, tay phải cầm súng ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng ổn định thân thể của mình để chuẩn bị phát động tiến công lần nữa.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng người tới, ông ta lại khiếp hãi, kinh sợ nói:
"Ông hai!"
Người kinh hãi không chỉ có ông ta mà còn có Lâm Thiếu Hằng và Lâm Mộng Đình.
Hai người gần như đồng loạt thốt lên: "Ông hai!"
Sự khác biệt chính là trong khi Lâm Mộng Đình đầy bất ngờ vui sướng thì Lâm Thiếu Hằng lại kinh hãi sợ sệt.
Người đến là Lâm Thiền Minh, người luôn bên cạnh Lâm Thượng Nghĩa nhiều năm nay.
Lúc này, Lâm Lai Phong vừa đi đến bên đường, chuẩn bị lên xe, vừa nghe thấy thanh âm thì trong lòng liền vô cùng chấn động.
Mặc dù Lâm Thiền Minh không phải thật sự là người nhà họ Lâm, nhưng ông ấy là người mà Lâm Thượng Nghĩa tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất khiến Lâm Lai Phong cảm thấy sợ hãi.
Cửa xe đã mở sẵn.
Lâm Lai Phong đứng bên cạnh cửa xe, không lên xe cũng không quay lại, nhất thời luống cuống không biết nên làm gì.
Gió đêm mùa hè có chút lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cái lạnh cuối thu.
Đứng như vậy chỉ trong vài chục giây, Lâm Lai Phong lại cảm thấy như vài thập niên đã trôi qua.
Biết bản thân phải đối mặt, trong đầu ông ta nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, sau đó quay đầu lại.
“Chú hai!”, Lâm Lai Phong đi tới trước mặt Lâm Thiền Minh hỏi: “Sao chú lại đến đây?”
"Nếu như tôi không đến thì cục diện đêm nay cậu định tính toán thế nào?"
Giọng nói của Lâm Thiền Minh không lớn, nét mặt cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng Lâm Lai Phong lại cảm thấy một cảm giác bị áp bức vô hình rất lớn.
"Chú hai, chỉ là đám con nít cãi nhau mà thôi, không có gì nghiêm trọng".
"Cãi nhau?", Lâm Thiền Minh liếc nhìn Dương Tử Hoa: "Cãi nhau kiểu gì mà thế này? Ngay cả súng cũng đã rút ra rồi".
"Chú hai, chính là bởi vì náo loạn đã đi quá xa cho nên cháu mới bảo Tử Hoa tới dạy dỗ bọn chúng một chút", Lâm Lai Phong nói.
Lâm Thiền Minh quay lại hỏi Lâm Mộng Đình: "Mộng Đình, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lâm Mộng Đình kể lại đại khái về những chuyện đã xảy ra.
Cô ấy kể chuyện rất uyển chuyển, không nói ra những điều vô liêm sỉ mà Lâm Thiếu Hằng đã nói, nhưng chỉ như vậy thì cũng đã khiến cho Lâm Thiền Minh cau mày rồi.
Cái cau mày đó khiến cho Lâm Thiếu Hằng vô cùng sợ hãi.
"Ông hai, đừng nghe cô ta nói bậy, hoàn toàn không phải như vậy đâu. Là do nó, do Lý Dục Thần đánh gãy chân của cháu trước, sau đó cháu mới đánh trả".
Lâm Lai Phong nói: "Đúng vậy chú hai, vốn cháu cũng không muốn nhiều lời xen vào. Cậu ta là cháu rể được ông cụ tự tay lựa chọn, cậu ta cũng vừa chữa khỏi bệnh cho ông cụ, cho nên dù thế nào đi chăng nữa thì cháu cũng nên nể mặt. Nhưng chú nhìn xem, Thiếu Hằng đã làm sai chuyện gì chứ, cùng lắm chỉ có chút hỗn xược, điều đó ai cũng biết. Cậu ta đánh Thiếu Hằng ra nông nỗi này, chú nói xem, cháu phải làm thế nào đây?"
"Ý của cậu là lúc nãy Mộng Đình đã lừa tôi sao?"
"Mộng Đình trước giờ luôn là đứa trẻ ngoan, nhưng gã họ Lý kia không phải là người tốt. Mộng Đình nhất định đã bị cậu ta mê hoặc, nếu không thì con gái nhà họ Lâm chúng ta sao có thể chạy theo một người đàn ông đến một nơi như thế này để hẹn hò vào lúc nửa đêm? Cháu nhìn thấy cũng chịu không nổi, lúc nãy chỉ dạy dỗ vài câu mà con bé đã phản cháu, thật uổng công bọn cháu quan tâm đến con bé như vậy!"
"Chú…"
Lâm Mộng Đình chưa bao giờ thấy một người trơ trẽn như vậy, cô cũng không biết làm thế nào để phản bác.
Lâm Thiền Minh cau mày.
Quả thật, bây giờ người bị thương chính là Lâm Thiếu Hằng.
Những chuyện khác đều chỉ là lời nói một phía của Lâm Mộng Đình chứ không có chứng cứ.
"Mộng Đình, cháu phải chịu trách nhiệm về những gì mình vừa nói", Lâm Thiền Minh nhắc nhở.
Lâm Mộng Đình nói: "Cháu dùng nhân cách của mình để đảm bảo những lời cháu nói đều là sự thật!"
"Cái rắm! Cô có thể đảm bảo cái quái gì chứ, cô có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì lời cô nói đều là vu khống!"
Lâm Thiếu Hằng hét lớn.
Cho dù anh ta có ngu xuẩn đến đâu thì cũng biết sự tình đang trở nên rất nghiêm trọng, cho nên những chuyện lúc nãy có đánh chết anh ta cũng không thừa nhận.
Đột nhiên lại nghe thấy tiếng Lý Dục Thần nói: "Muốn chứng cứ thì cũng đơn giản thôi, Hoàng Tam, ra đây!"
"Đến đây, đến đây…"
Mọi người nghe thấy tiếng nói thì nhìn xung quanh, sau đó chỉ thấy một người đang bò ra khỏi đám rác rưởi.
Tên này vốn nằm trong băng xã hội đen do Lâm Thiếu Hằng mang đến, sau đó giả vờ bị Lý Dục Thần đánh ngã rồi nằm rên rỉ trên mặt đất.
Giờ phút này trong tay anh ta đang cầm một chiếc điện thoại di động.
"Cậu Lý", Hoàng Tam đi tới trước mặt Lý Dục Trần, cúi đầu đưa điện thoại lên: "Tôi đã ghi lại tất cả những chuyện vừa xảy ra theo lệnh của cậu!"
Đây là kế hoạch mà Lý Dục Thần đã sắp xếp từ trước.
Ngay từ lúc hẹn ăn thịt nướng với Lâm Mộng Đình thì anh đã sắp xếp xong kế hoạch này trong đầu.
Trước tiên phải khiến cho Mã Sơn tìm cách tiết lộ tin tức cho Thái Vĩ Dân trước.
Thông qua phản ứng của Thái Vĩ Dân thì có thể phán đoán người này có thể dùng được hay không dùng được.
Thái Vĩ Dân báo cho Lâm Thiếu Hằng, lại gọi điện cho Lý Dục Thần.
Nếu như Lâm Thiếu Hằng muốn động vào Lâm Mộng Đình thì nhất định sẽ đến.
Chương 82: Tôi có quy tắc của mình
Đây là một cơ hội hiếm có.
Lý Dục Thần muốn điều tra rõ ràng việc Lâm Thượng Nghĩa bị người ta dùng bí pháp sách Đinh Đầu Tiễn hãm hại có phải là do Lâm Thiếu Hằng giở trò hay không.
Nhưng dù sao Lâm Thiếu Hằng cũng là người nhà họ Lâm, đặc biệt là từ khi Lâm Mộng Đình nói cho anh rằng ông cụ luôn cảm thấy luôn mắc nợ cả nhà Lâm Lai Phong, nên đương nhiên anh cũng biết mình cần phải tìm một nhân chứng đáng tin và có tiếng nói trong chuyện này.
Vì thế, anh nghĩ đến Lâm Thiền Minh.
Vừa hay, trong lúc ở bệnh viện, để tiện liên lạc trực tiếp với Lâm Thượng Nghĩa, anh đã thêm WeChat và số điện thoại của Lâm Thiền Minh vào điện thoại.
Sự phát triển của mọi việc thật sự khiến Lý Dục Thần thất vọng.
Ban đầu anh tưởng Lâm Thiếu Hằng chỉ là một tên đầu óc đơn giản kém thông minh, cho rằng anh ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, chuyện sách Đinh Đầu Tiễn không hề liên quan tới anh ta.
Nếu đúng như thế, anh chỉ định dạy cho anh ta một bài học.
Không ngờ, Lâm Lai Phong lại tự mình đến.
Mà Lý Dục Thần đã xác định, Lâm Lai Phong nhất định có liên quan đến sách Đinh Đầu Tiễn, nếu ông ta không phải là kẻ chủ mưu thì cũng là đồng loã.
Thấy Hoàng Tam cầm điện thoại di động bước ra, Lý Dục Thần mỉm cười.
Chuyện này đã nằm trong dự tính của anh.
Ban đầu, anh định để Mã Sơn đóng giả thành người này, nhưng mà Mã Sơn quá gây chú ý, người khác dễ nhận ra.
Thế nên Hoàng Tam phù hợp hơn, người này chẳng khác nào một tên vô công rỗi nghề ăn chơi lêu lổng, xen lẫn bên trong những người đó thì diễn như không diễn vậy.
Mà Hoàng Tam cũng thật sự diễn hết mình.
Ở trong mắt anh ta, Lý Dục Thần là thần, có thể điều khiển sấm sét, là một vị thần chưởng quản sinh tử.
Có cơ hội thể hiện tốt như thế, sao anh ta có thể không ra sức, sao mà dám không ra sức chứ!
Lý Dục Thần kêu Hoàng Tam mở video.
Hoàng Tam cũng rất lanh trí, trong khi phát video, anh ta tua nhanh những đoạn râu ria rồi dừng lại ở đoạn quan trọng.
Nghe thấy tiếng cười cùng với vẻ mặt dữ tợn của Lâm Thiếu Hằng trong video truyền ra, thêm mấy lời nói muốn thưởng Lâm Mộng Đình cho đám lưu manh kia, sắc mặc của Lâm Thiền Minh nhanh chóng thay đổi.
Nhưng ông ấy vẫn bình tĩnh mà xem đoạn phim.
Cho đến lúc sau, Lâm Thiếu Hằng thừa nhận đã bắt cóc Lâm Mộng Đình, còn nói: “Lão già kia cũng không sống được mấy ngày…”, Lâm Thiền Minh đã giật lấy điện thoại khi nghe thấy những lời này.
Lâm Thiếu Hằng đã sợ đến mức mặt trắng bệch, không còn giọt máu.
“Chú hai, chú nghe cháu giải thích…”, Lâm Lai Phong còn cố gắng giãy giụa tới phút cuối cùng.
“Không cần phải giải thích với tôi!”, Lâm Thiền Minh giận dữ nói “Trở về từ đường nhà họ Lâm, đi mà giải thích với liệt tổ liệt tông!”
Dứt lời, ông ấy vung tay áo: “Cậu Lý, Mộng Đình, chúng ta đi!”
Lý Dục Thần nói: “Ông cứ đưa Mộng Đình về trước, tôi và cậu Lâm còn vài món nợ phải tính sổ”.
Lâm Thiền Minh sửng sốt: “Bọn họ phải chịu gia pháp của nhà họ Lâm, cậu cần gì phải làm chuyện thừa!”
Lý Dục Thần mỉm cười: “Nhà họ Lâm thì có gia pháp của nhà họ Lâm, còn Lý Dục Thần tôi thì có quy tắc của mình!”
Lâm Thiền Minh không hề nói gì, chỉ gật đầu: “Mộng Đình, chúng ta đi thôi”.
Trong lòng Lâm Mộng Đình có chút lo lắng, nhưng bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc là lo lắng cho an nguy của Lý Dục Thần hay là sợ anh sẽ xuống tay quá tàn nhẫn.
Cô len lén liếc mắt nhìn Lý Dục Thần: “Anh cẩn thận một chút”.
“Yên tâm đi, về nhà nhớ ngủ một giấc thật ngon vào! Muốn ăn đồ nướng thì nhắn tin cho tôi, chúng ta lại tới quán cũ”, Lý Dục Thần nói.
Lâm Mộng Đình hiểu ý anh, mỉm cười rồi đi theo Lâm Thiền Minh.
Nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở giao lộ.
Lý Dục Thần mới nhìn về phía Lâm Thiếu Hằng.
“Mày tính làm gì?”
“Hình như tôi đã từng nói, nếu anh mà giở trò, tôi sẽ đánh gãy nốt cái chân kia của anh”.
“Mày… mày nói giở trò gì? Tao đã làm theo lời mày rồi”.
“Nhưng mà, anh đã gọi bố của anh tới, như thế không tính là giở trò sao? Hơn nữa, anh đối xử với Mộng Đình như vậy, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, anh đã nói rất nhiều lời không nên nói. Miệng anh hôi thối như vậy à! Nết tôi cũng kỳ, rất ghét loại người mồm miệng thúi hoắc như anh, tôi đang nghĩ cần dùng cách nào để chặn họng anh lại, tránh cho sau này anh lại làm người ta khó chịu”.
Lý Dục Thần nói rồi thì tiến từng bước từng bước về phía trước.
“Mày… mày đừng có mà qua đây!”, Lâm Thiếu Hằng sợ đến mức liên tục lui về phía sau.
Dương Tử Hoa lóe người, chắn bên cạnh Lâm Thiếu Hằng, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.
“Họ Lý, đừng có mà khinh người quá đáng”. Lâm Lai Phong nói: “Nếu cậu dám đụng tới Thiếu Hằng lần nữa, tôi nhất định sẽ giết cậu. Đừng tưởng chú hai đến đây một chuyến thì tôi sẽ không dám làm gì cậu”.
Mắt của Hoàng Tam loé sáng.
Đây chính là ông lớn nhà họ Lâm.
Là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Hoà.
Anh ta đang rất muốn xem thử, rốt cuộc là ông lớn sừng sỏ của thành phố Hoà hay là vị thần có thể điều khiển sấm chớp này lợi hại hơn.
Lý Dục Thần khẽ cười nói: “Giết được tôi rồi hẵng nói”.
Lâm Lai Phong giờ phút này cũng đã vô cùng tức giận, chuyện trù tính cả nửa đời sắp thành, ông ta cũng sắp hết khổ ở nhà họ Lâm, thế mà lại bị thằng nhóc này phá hủy.
Trong lòng ông ta rất rõ, đêm nay ông ta không thể trở lại nhà họ Lâm.
Nếu như trở về, dù ông cụ Lâm có thiên vị nhà họ cỡ nào chăng nữa nhưng gia pháp của tổ tông truyền lại vô tình, ông ta không chịu nổi.
Cũng may, ông ta còn chừa cho mình đường lui.
Chỉ cần ông cụ không đuổi cùng giết tận, cho ông ta một khoảng thời gian để dưỡng sức thì ông ta có thể đợi thời trở lại.
“Là tự mày tìm chết!”
Lâm Lai Phong đổ hết oán hận của bản thân lên Lý Dục Thần.
“Tử Hoa, giết nó!”
Dương Tử Hoa đã có chuẩn bị từ sớm, nghe được mệnh lệnh thì phi thân nhào tới.
Ra chiêu nào cũng đều là sát chiêu, con dao găm trong tay vẽ ra một đường sáng bạc, mũi dao mang theo một tia kiếm khí, phá vỡ không gian, cắt thẳng đến yết hầu của Lý Dục Thần.
Nhưng điều khiến ông ta khôngngờ là dao găm lại đột ngột dừng ở vị trí cách Lý Dục Thần hai tấc.
Lý Dục Thần đã dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi dao.
Dương Tử Hoa không nhìn thấy rõ động tác của Lý Dục Thần.
Ông ta lại dùng sức đẩy về phía trước, nhưng con dao không tiến thêm được chút nào.
Sau đó ông ta muốn rút dao về, kết quả như cũ, con dao không hề di chuyển.
Giống như nó đã bị một cái kìm sắt kẹp chặt.
Chương 83: Trời sinh
Dương Tử Hoa thở hổn hển, lực ngón tay của người này quả thật không thể tưởng tượng.
Con dao cứ thế đứng im như thế, ngón tay Lý Dục Thần lại hơi động đậy.
Con dao găm quân dụng bằng thép đó bỗng gãy thành mấy mảnh, lạch cạch rơi xuống đất.
Dương Tử Hoa sửng sốt.
Sau đó Lý Dục Thần lật cổ tay lại, túm lấy mu bàn tay của Dương Tử Hoa, hất ông ta tung ra sau.
Dương Tử Hoa văng ra sau, đập mạnh cả người xuống đất.
Ông ta không thể tin được nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Nền tảng công phu của ông không tệ nhưng tiếc là ông đã đi sai đường, lấy việc giết người làm niềm vui, gạt bỏ ý nghĩa thực sự của võ thuật. Ông chỉ vừa chạm tới ngưỡng Ám Kình, mà ông hai nhà họ Lâm đã là Ám Kình đỉnh cao, nếu gặp cơ duyên thì vẫn có thể bước vào ngưỡng cửa Hóa Kình. Chắc ông cũng cảm nhận được chênh lệch giữa hai người. Ông hai Lâm khi nãy tháo súng của ông, dùng Thông Tí Kính đẩy ông ra, còn tôi bẻ gãy con dao của ông, chỉ dùng sức cánh tay là có thể để đẩy ông ra chẳng khác gì ông hai Lâm. Ông nghĩ thực lực của tôi so với ông hai Lâm thì thế nào?”
Dương Tử Hoa hoảng sợ: “Cậu… Cậu là cao thủ Hóa Kình!”.
Sau đó ông ta lại lắc đầu: “Không thể nào!”
Lý Dục Thần không giải thích thêm nữa mà đi về phía Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Thiếu Hằng hoảng sợ đến mức bật khóc: “Bố, cứu con! Bố…”
Cuối cùng Lâm Lai Phong cũng biến sắc, vội nói: “Khoan đã, cậu tha cho con trai tôi, cậu muốn gì, tôi có thể làm cho cậu”.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Ông không thể cho được thứ tôi muốn”.
Nói rồi anh vung tay lên.
Ngón tay lướt qua mặt Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Thiếu Hằng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì răng đã rụng đầy đất.
Anh ta nôn ra máu, miệng gọi “bố” mấy tiếng nhưng không thể phát âm rõ ràng, gào khóc như đứa trẻ.
Dương Tử Hoa đứng ở một bên, không dám ra tay.
Lý Dục Thần nhấc chân đá vào cái giò lành lặn của Lâm Thiếu Hằng.
Cuối cùng Lâm Lai Phong cũng sợ rồi.
Trơ mắt nhìn con trai bị người ta làm hại nhưng lại không thể làm gì, đây là nỗi sỉ nhục và uất ức nhất mà cả đời này ông ta chưa từng trải qua.
“Lý Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu tha cho con trai tôi?”, Lâm Lai Phong khàn giọng nói.
Lý Dục Thần nhấc chân lên nói: “Vậy ông nói cho tôi biết vu sư dùng sách Đinh Đầu Tiễn đó đang ở đâu?”
“Sách Đinh Đầu Tiễn?”
Có vẻ đây là lần đầu tiên Lâm Lai Phong nghe thấy cái tên này, mặt đầy vẻ hoang mang.
Lý Dục Thần không khỏi nghi ngờ, lẽ nào mình đoán sai rồi?
“Ông đưa bát tự của ông cụ Lâm cho ai?”, anh hỏi một câu khác.
Lâm Lai Phong hơi do dự nhưng nhìn thấy con trai nằm dưới đất bèn thở dài nói:
“Tôi nói rồi thì cậu có thể tha cho con trai tôi không?”
Lý Dục Thần cười nhạo.
Tiếng cười này khiến Lâm Thiếu Hằng run rẩy.
“Được!”, Lý Dục Thần khinh thường nói: “Các người chỉ như con kiến hôi mà thôi, chỉ cần các người không tự tìm đường chết thì sẽ không chết. Nhưng nếu ông dám gạt tôi, vậy cái giá không chỉ là mạng sống của con ông đâu”.
Mấy lời này đã kích thích nội tâm của Lâm Lai Phong.
Ông ta sống nửa đời người nhưng chưa từng chịu tủi nhục như vậy.
“Được, tôi nói cho cậu biết, là Triệu Thần Dương”.
Lâm Lai Phong khẽ run lên, cố gắng kiềm chế bản thân.
“Triệu Thần Dương là ai?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Lai Phong hơi bất ngờ, Lý Dục Thần thế mà không biết Triệu Thần Dương.
“Cậu chủ nhà họ Triệu! Con trai của Triệu Tứ Hải!”, thấy Lý Dục Thần còn đang mù mờ, Lâm Lai Phong tiếp tục giải thích: “Thành phố Hòa có bốn gia tộc lớn là Lâm, Triệu, Phùng, Tra. Căn cơ của nhà họ Tra ở Hải Thành, không qua lại nhiều với các gia tộc khác. Ba gia tộc còn lại đều có lợi thế, có cạnh tranh và cũng có hợp tác riêng. Hiện tại đà phát triển của nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đều tốt hơn nhà họ Phùng, cũng vì thế mà sự cạnh tranh giữa hai nhà cực kỳ quyết liệt, trong sáng ngoài tối đều giở thủ đoạn với nhau. Ai thắng thì người đó là gia tộc đứng đầu thành phố Hòa”.
“Giành được danh tiếng đứng đầu quan trọng đến thế sao?”
“Không đơn giản chỉ là danh tiếng. Người nào đứng đầu thành phố Hòa thì sẽ có ảnh hưởng lớn trong việc hoạch định chính sách và lên phương án phát triển thành phố, điều đó đồng nghĩa với ưu thế kiểm soát phần lớn tài nguyên của thành phố Hòa, cũng có thể lấy được tài nguyên của tỉnh, thậm chí là cao hơn nữa”.
“Thế nên ông mới ăn cây táo, rào cây sung, giúp nhà họ Triệu đối phó với nhà họ Lâm?”
“Tôi… Sao tôi lại cam lòng giúp nhà họ Triệu được? Tôi chẳng qua là suy tính lâu dài hơn thôi. Lâm Thu Thanh thiếu quyết đoán, thân là gia chủ mà lại lãng phí không biết bao nhiêu cơ hội tốt. Mấy năm nay, ở trong ngành bất động sản và ngành quang điện, rõ ràng chúng tôi chiếm ưu thế nhưng cuối cùng hai nhà lại chia đôi lợi ích, còn để nhà họ Phùng có cơ hội chen chân vào, dự án phát triển lớn như hồ Linh Sơn đã bị nhà họ Phùng cướp mất”.
Lâm Lai Phong uất hận hừ một tiếng.
“Hừ! Nếu để tôi lên quản lý thì nhà họ Lâm đã đứng đầu thành phố Hòa từ lâu rồi, nào đến lượt nhà họ Triệu ông ta”.
Thấy Lâm Lai Phong tức giận như thế, Lý Dục Thần tin những gì ông ta nói có thể là thật.
Tính cách Lâm Thu Thanh thật thà chất phác hơn Lâm Lai Phong, nói dễ nghe là người khiêm tốn, nói khó nghe là bảo thủ.
Còn Lâm Lai Phong là người không từ thủ đoạn.
Lý Dục Thần không hiểu về việc làm ăn kinh doanh, nhưng anh biết cách làm người.
Cũng giống như tu hành, chỉ vì cái lợi trước mắt, nhất thời dẫn trước cũng chỉ là đốt cháy giai đoạn.
Nếu để Lâm Lai Phong quản lý sản nghiệp của nhà họ Lâm, có lẽ nhà họ Lâm đã trở thành gia tộc đứng đầu thành phố Hòa trong những năm này, nhưng về lâu về dài, gia tộc cũng suy tàn.
Chương 84: Nhận ra bị lừa
Cho nên chuyện ông cụ Lâm chọn Lâm Thu Thanh làm gia chủ không phải vì ông cụ thiên vị con trai mình.
Nhưng đối với Lâm Lai Phong thì ông cụ rõ ràng đã bất công với ông ta.
Ông ta cảm thấy rằng mình tốt hơn Lâm Thu Thanh về mọi mặt nhưng lại không được coi trọng.
Điều này luôn khiến cho ông ta cảm thấy không công bằng, thời gian càng lâu thì tâm lý của ông ta lại càng vặn vẹo, sinh ra hận ý đối với Lâm Thượng Nghĩa cùng Lâm Thu Thanh.
Lý Dục Thần đã nhìn thấu Lâm Lai Phong.
"Ông có biết Triệu Thần Dương đã lấy bát tự của ông cụ Lâm không?"
"Biết, bọn họ thuê được một thầy phong thủy, nghe nói thông thạo âm dương, có thể tính nhân tính mệnh. Bọn họ lấy bát tự của ông cụ đi để tính xem ông cụ còn có thể sống được bao nhiêu ngày".
"Chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Chứ có thể làm gì nữa?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Ông không biết mình đã bị người ta lợi dụng rồi sao? Bọn họ đúng là có thuê người, nhưng không phải thầy phong thủy mà là thầy phù thủy. Bọn họ lấy bát tự của ông cụ đi để thi triển ‘Đinh Đầu Tiễn Thư’. Đó là một loại vu thuật, sau khi thi triển thì người bị hại sớm nhất là 7 ngày, chậm nhất là 49 ngày nhất định chết bất đắc kỳ tử”.
"Làm sao... làm sao có thể như vậy được?", Lâm Lai Phong giật mình nói.
"Hừ, những người tầm thường làm sao có thể biết được loại kỳ thuật này? Tôi hỏi ông, khi Triệu Thần Dương lấy được bát tự của ông cụ thì có phải hắn ta cũng muốn có bát tự của ông không? Có phải hắn ta nói sẽ giúp ông tính xem ông có mệnh lên làm gia chủ của nhà họ Lâm hay không?”
Sắc mặt Lâm Lai Phong vô cùng kinh ngạc.
Ông ta đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, gặp qua vô số loại người, sao ông ta có thể không hiểu được?
Nếu những gì Lý Dục Thần nói là đúng, thì thực sự có loại vu thuật tên là “Đinh Đầu Tiễn Thư”.
Như vậy, hôm nay Triệu Thần Dương có thể mượn tay vu sư hại chết ông cụ Lâm thì tương lai cũng có thể hại chết Lâm Lai Phong.
Vốn tưởng rằng với thực lực của Triệu gia, trước tiên sẽ giúp ông ta thay thế Lâm Thu Thanh làm chủ gia tộc, sau đó ông ta sẽ dùng thủ đoạn và năng lực của mình để đánh bại Triệu gia trong tương lai.
Thật không ngờ tính mạng của ông ta đã sớm nằm trong tay của người khác.
Nghĩ đến đây, trên trán Lâm Lai Phong toát ra mồ hôi lạnh.
"Không, không có khả năng đó, trên đời làm sao có loại vu thuật như vậy chứ?"
Cho đến giờ phút này, ông ta vẫn không thể nào tin được.
Ông ta không thể nào tin rằng trên đời này lại có vu thuật, và cũng không thể tin rằng bản thân lại bị con trai của Triệu Tứ Hải lừa.
...
Ngày hôm sau, Lý Dục Thần như thường lệ đến quán cơm Thân Dân làm việc.
Việc kinh doanh của quán cơm ngày hôm nay tốt một cách thần kỳ.
Có rất nhiều khách mới đến.
Có người đi lẻ, có nhóm 2 người, cũng có các nhóm nhỏ 3, 4 người.
Khách hàng đều rất hào phóng, gọi những món đắt tiền nhất trong quán.
Nhà bếp không đủ thực phẩm nên phải ra chợ nông sản mua bổ sung.
Nhân lực không đủ, ông chủ cũng trở thành bồi bàn, bận rộn xung quanh.
Bà chủ quán đứng sau quầy thanh toán, trên môi nở một nụ cười thật tươi.
Ngay cả tóc cũng không làm, mạt chược cũng không đánh.
Bận rộn đến ba giờ chiều thì mới có thời gian rảnh để thở.
Khi sư phụ Vinh và Tiểu Dương bước ra ngoài, lưng họ đã ướt đẫm mồ hôi như mới ngâm bồn nước nóng ra ngoài.
Sư phụ Vinh quạt chiếc mũ trong tay, oán giận nói: "Bà chủ, hôm nay là ngày mấy rồi? Lúc nào cũng làm nhiều như vậy thì không được, phải tăng lương cho tôi!"
Học trò Tiểu Dương của ông ta đứng bên cạnh cười ha hả.
"Tăng, tăng, tăng", bà chủ cười tươi như hoa nở, nói: "Nếu như mỗi ngày đều bán được như vậy thì tôi nhất định sẽ tăng lương cho mọi người. Nhìn xem sư phụ Vinh của chúng ta mệt mỏi thế nào kìa!"
Sư phụ Vinh mập mạp, đầu to cổ dày, là một đầu bếp điển hình.
Nhưng làn da của ông ta rất trắng, thậm chí còn trắng hơn cả bà chủ, mồ hôi vừa ra lại trông giống như ngọc ngâm trong nước.
"Này, Tiểu Lý, sao cậu lại không đổ mồ hôi vậy? Tôi thấy cậu cũng rất bận rộn, không hề lười biếng mà!"
Lý Dục Thần cười nói: "Trời sinh nó vậy".
"Ôi trời, đúng là thần tiên!", sư phụ Vinh cảm khái nói: "Trước kia tôi nghe sư phụ mình nói rằng người đã thành tiên thì da trắng như kem, huyết hóa bạch cao, cho dù ném vào bếp lò cũng không đổ mồ hôi".
Bà chủ nói: “Tôi cũng không đổ mồ hôi, chẳng lẽ tôi cũng sắp thành tiên rồi sao?”
"Thôi đi, bà ngồi ở quầy có máy lạnh thì làm sao mà đổ mồ hôi được!"
"Cái gì chứ, tôi cũng có giúp dọn bàn mà, làm gì có lười biếng như ông nói đâu!", bà chủ liếc mắt nhìn sư phụ Vinh một cái.
Sư phụ Vinh cười nói: "Tôi chỉ là một đầu bếp, bà trả tiền cho tôi, cho tôi cơm ăn, sao tôi dám nói bà được?"
Lý Dục Thần suy nghĩ một chút liền hỏi: "Sư phụ Vinh, nghe khẩu âm thì hình như ông là người thủ đô đúng không?"
"Ha ha, lúc nhỏ có ở thủ đô mấy chục năm rồi, khẩu âm khó thay đổi".
Không biết có phải do nhớ quê hương hay không mà trong mắt sư phụ Vinh lại có chút cô đơn.
"Ông rời quê hương bao lâu rồi?"
"Ôi trời, đã đi lâu lắm rồi, chắc cũng phải hai mươi năm có lẻ. Lúc mới rời khỏi thủ đô tôi cũng đẹp trai như cậu, còn nuôi tóc dài, lưng đeo dao làm bếp, phong độ ngời ngời. Thời gian đúng là không tha một ai".
Sư phụ Vinh sờ cái đầu đã hói phân nửa của mình rồi nở nụ cười tự giễu chính mình.
“Sư phụ Vinh kể cho tôi nghe chút chuyện cũ ở thủ đô đi!”, Lý Dục Thần giả vờ rất hứng thú với thủ đô.
“Chuyện xa xưa ở thủ đô, chuyện lừa gạt ở xưởng lưu ly, chuyện giang hồ dưới chân cầu vượt, chuyện tình yêu nơi ngõ hẻm, cậu muốn nghe chuyện nào? Nếu như cậu muốn nghe chuyện cũ ở hoàng thành vậy thì cậu tìm nhầm người rồi, cậu nên đi hỏi thái giám mới đúng, ha ha ha..."
Lý Dục Thần nói: "Vậy hãy kể về những gia đình giàu có ở thủ đô đi".
Chương 85: Nhà giàu thật sự
“Nhà giàu?”, sư phụ Vinh sửng sốt: “Kẻ có tiền ở thủ đô có biết bao, cỡ nào mới tính là giàu? Đạp xe đạp đi làm, về nhà lại sống trong một căn dinh thự có được coi là giàu không? Tùy tiện lấy bất cứ thứ gì trong nhà ra cũng đều là đồ cổ, ngay cả chén cho mèo ăn cũng là sứ Thanh Hoa thì có coi như giàu không? Xây một trang trại nuôi mười ngàn con cừu chỉ vì khiến cho thú nuôi chó chăn cừu của mình vui vẻ có được xem là giàu không?”
“Nứt vách luôn!”, Tiểu Dương giơ ngón tay cái lên: “Cũng không biết những kẻ giàu có ấy ăn gì, có phải bữa nào cũng ngót nghét cả mấy chục ngàn tệ hay không?”
Sư phụ Vinh nói: “Kẻ có tiền cũng là người, nửa ký thịt đã no, ba ký chắc chắn sẽ ói, nào có ăn nhiều như vậy, cậu cho là thái hậu Từ Hi chắc! Song, tôi lại từng gặp qua tỷ phú, đời này, chắc ngoài thời phong kiến có hoàng thượng ra thì chưa nghe nói ai giàu hơn họ”.
“Sư phụ, ông cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là giàu thế nào? Là ăn tay hổ hay mật gấu?”
“Hừ, đó đã là gì!”. Sư phụ Vinh bĩu môi: “Hồi đó, nhà họ Lý ở thủ đô mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý, bàn tiệc như thế mới gọi là xa hoa! Nói đến kẻ có tiền thì kia mới là kẻ có tiền thật sự!”
Lý Dục Thần chấn động, vểnh tai lên lắng nghe.
“Sư phụ, vậy người nói xem nào, đừng có dùng miếng thế chứ”, Tiểu Dương hối thúc.
“Người khác bày tiệc cùng lắm là Mãn Hán Toàn Tịch, khoảng một trăm lẻ tám món, phải mời ít nhất năm đầu bếp, ai cẩn thận tỉ mỉ hơn thì mời mười mấy đầu bếp tới mới làm ra được”.
Sư phụ Vinh nói đến chuyện đó mà mặt mày đầy tự hào giống như một vị tướng quân nhớ lại chiến trường khi xưa.
“Nhưng nhà họ Lý kia lại mời cả ba mươi sáu đầu bếp của những nhà hàng nổi tiếng ở thủ đô đến cộng thêm đệ tử, phụ bếp của họ, riêng dàn đầu bếp đã hơn trăm người, nấu hết toàn bộ những món ăn nổi tiếng tám tỉnh. Cậu nói thử xem, có ai từng phô trương cỡ đó chưa?”
Tiểu Dương nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả chị Mai cũng nghe say sưa.
Chỉ có ông chủ Vương là vẫn cười tủm tỉm nằm sấp ở phía sau quầy bar.
“Như thế phải tốn hết bao nhiêu nhỉ?”, Tiểu Dương cảm thán.
“Tốn bao nhiêu á?”, sư phụ Vinh nói: “Đừng nói tám trăm món ăn kia, từ nguyên liệu đến người nấu thôi cũng đã khiến ba mươi sáu khách sạn lớn đồng loạt đóng cửa ngày hôm đó. Cậu nói thử xem tốn bao nhiêu tiền?”
“A!”, Tiểu Dương hít ngược một hơi: “Những khách sạn kia cũng chịu hả?”
“Hừ, thế mới gọi là kẻ có tiền! Mà có một số chuyện không phải cứ tiền là được. Giờ cậu bảo nhà giàu số một gì kia bỏ tiền ra thử xem những khách sạn kia có bằng lòng đóng cửa một ngày vì mình không. Phải biết rằng, ba mươi sáu khách sạn lớn kia cũng không phải hạng thường, sau lưng họ đều là những tập đoàn, thế lực lớn. Mỗi ngày, biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng ở thủ đô đến các nhà hàng, khách sạn nổi tiếng đó dùng bữa chứ”.
“Sư phụ Vinh, sao tôi chưa nghe từng nghe nói chuyện này bao giờ?”, chị Mai hỏi.
“Khi ấy phương tiện truyền thông không phổ biến phát triển như giờ, báo đài không đưa tin nên đương nhiên người ngoài sẽ không biết”.
“Chuyện lớn như vậy mà sao truyền thông không đưa tin?”
“Nhà họ Lý không cho thì ai dám đăng?”
“Vậy sao ông lại biết rõ như vậy?'
“Tôi á? Hì hì!”, sư phụ Vinh đầy mặt tự hào nói: “Hồi đó sư phụ tôi là một trong những đầu bếp được mời kia, tôi may mắn được đi theo ông ấy để phụ bếp. Thế nên, tôi đã tận mắt nhìn thấy tám trăm món ăn được nấu bởi ba mươi sáu đầu bếp kia”.
“Oa, sư phụ ông lợi hại ghê!”, Tiểu Dương nịnh hót.
Lý Dục Thần hỏi: “Sư phụ Vinh có biết vị khách mà nhà họ Lý mở tiệc tiếp đón là ai không?”
“Sao tôi biết được?”, sư phụ Vinh nhún vai: “Đầu bếp chúng tôi làm gì để ý chuyện người ăn là ai. Nhưng thật ra cũng biết chút ít, vị khách kia là nữ, quản gia nhà họ Lý đã cố tình đến dặn dò chúng tôi khi nấu nhớ để ý đến khẩu vị đặc biệt của khách nữ”.
Nữ?
Lý Dục Thần không khỏi trầm ngâm.
Chắc chắn là một người cực kỳ quan trọng.
Nếu có thể tìm được người này thì chắc sẽ điều tra được manh mối gì đó.
“Sư phụ Vinh, ông còn biết gì về chuyện nhà họ Lý nữa không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Ha, tôi chỉ là một đầu bếp đi theo sư phụ làm việc, xong việc thì dọn dẹp đi về, nào biết chuyện gì khác? Hơn nữa, tôi nói cậu nghe, những kẻ có tiền ở thủ đô đều vô cùng khiêm tốn, tôi cũng chỉ biết đến mỗi nhà họ Lý sau lần đó thôi”.
Sư phụ Vinh vừa nói xong thì ông chủ Vương sau quầy bar bỗng xen vào: “Sư phụ Vinh, vất vả lắm mới đến nhà có tiền một lần, ông không có tiện tay lấy thứ gì đó chứ?”
Sư phụ Vinh hoảng sợ, tức giận gắt: “Hừ, con rùa đen nhà ông, nói bậy cái gì đó? Có biết điều quan trọng nhất của một đầu bếp là gì không? Là danh dự! Hiểu không? Ông mà nói lung tung nữa thì tôi lấy dao chém ông đó!”
Ông chủ Vương bị mắng là con rùa đen thì cũng không giận, vẫn cười hì hì nói: “Không lấy thì thôi, lo cái gì! Ông tức giận như thể đã lấy gì đó thật vậy”.
“Hừ, con rùa đen nhà ông, ông tính đánh nhau đúng không!”, sư phụ Vinh dựng râu trừng mắt đứng lên: “Có tin tôi chém ông giờ không?”
“Nào, chém đi!”, ông chủ Vương vẫn cười.
Sư phụ Vinh xông vào phòng bếp lấy dao bị Tiểu Dương ôm lấy cổ: “Sư phụ, bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Lý Dục Thần cảm thấy hai người kia có hơi kỳ lạ.
Chị Mai cười nháy mắt mấy cái với anh: “Đừng để ý đến họ, hai người đó thường xuyên như thế mà”.
Lý Dục Thần như hiểu được gì đó.
Chương 86: Hận cỡ nào
Một chốc một lát cũng không hỏi ra được gì từ chỗ sư phụ Vinh, Lý Dục Thần bèn xin nghỉ phép với chị Mai vì anh muốn đến nhà họ Lâm một chuyến.
Lâm Thượng Nghĩa đã xuất viện.
Nếu đã biết kẻ giở trò sau lưng là nhà họ Triệu thì cũng không cần thiết phải giả vờ bệnh ở bệnh viện nữa.
Sau khi Lâm Thượng Nghĩa ra viện bèn gọi điện cho Lý Dục Thần, nói rằng dù bất kể thế nào thì anh cũng phải đến thăm ông cụ trước năm giờ chiều.
Dù sao Lý Dục Thần cũng phải giúp Lâm Thượng Nghĩa châm cứu để kéo dài mạng sống nên đương nhiên là đồng ý.
Vừa đến khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần đã nhìn thấy bà Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình đứng ở cổng từ xa.
Lý Dục Thần vừa xuất hiện, Nghiêm Tuệ Mẫn đã chỉ vào anh nói: 'Đến rồi, đến rồi!"
Sau đó, bà ta bỗng dưng cầm lấy cây chổi bên cạnh, bắt đầu quét cổng.
Lý Dục Thần nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hành động này là sao?
Anh đi sang lên tiếng chào hỏi: "Bác Lâm, Mộng Đình..."
"Dục Thần tới rồi à!"
Bà Lâm cười trả lời, song, tay vẫn không ngừng tiếp tục quét đất rồi quét đến dưới chân anh.
Lý Dục Thần vội vàng né sang bên cạnh mấy bước.
Ai ngờ anh vừa nhúc nhích, bà Lâm cũng đuổi theo sau.
Anh đi đến đâu, bà Lâm quét đến chỗ đó.
Vừa quét, bà ta còn vừa nói: "Dục Thần, nào đến đây, đi theo tôi".
Bà ta nói xong bèn quét một đường, vừa quét vừa lui như đang dọn dẹp đường đi cho Lý Dục Thần.
"Bác Lâm, bác làm gì thế?", Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi.
Trông cái tướng quét nhà gượng gạo của bà ta là biết bình thường bà ta không quét sân.
Lý Dục Thần nhìn về phía Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình đã không nhịn được mà bật cười: "Anh quên à, trước khi anh chữa bệnh cho ông nội tôi, chẳng phải đã cá cược với mẹ tôi hả?"
Lý Dục Thần giật mình, lại ngó Nghiêm Tuệ Mẫn đang vui vẻ ra mặt mà lẩm bẩm: "Trông bộ dạng mẹ cô vui vẻ thế kia, sao tôi lại có cảm giác là mình thua vậy?"
Lâm Mộng Đình trợn mắt: "Được hời mà còn khoe mẽ!"
Lý Dục Thần cười hì hì.
Nhờ sự quét dọn của bà Lâm, Lý Dục Thần đã tiến vào nhà họ Lâm qua một con đường sạch sẽ
Cảnh tượng ấy khiến bảo vệ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Bà Lâm tự mình tiếp đón thì thôi, đã thế còn vung chổi quét đường như người gác cổng để nghênh người ta tiến vào.
Nhưng mặt bà ta lại hớn hở như mới trúng giải nhất xổ số vậy.
Rốt cuộc thanh niên kia là ai?
Bà Lâm chủ động vẩy nước quét đường tiếp đón, chắc không phải chỉ vì cá cược thua.
Ai thua cược thì sẽ không vui vẻ như lên cơn thần kinh thế này dù Lý Dục Thần đã bày ra năng lực chữa bệnh thần kỳ và đồng ý chữa bệnh cho ông cụ Lâm.
Bà ta vui vẻ là vì chuyện xảy ra tối qua.
Nghe nói Lý Dục Thần đã đánh gãy chân Lâm Thiếu Hằng, bởi thế nên Nghiêm Tuệ Mẫn mới mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Đây là chuyện mà bà ta muốn làm nhưng vẫn chưa làm được.
Tên khốn Lâm Thiếu Hằng kia đi gây chuyện bên ngoài thì không nói, từ nhỏ đã thích bắt nạt Lâm Mộng Đình và Lâm Vân.
Nghiêm Tuệ Mẫn ngứa mắt tên này lâu rồi nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Lý Dục Thần giúp bà ta trút giận thì sao bà ta có thể không vui cho được.
Quan trọng nhất là Lâm Lai Phong cũng xảy ra chuyện.
Ông anh họ này luôn là mối họa lớn trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn.
Bà ta biết Lâm Lai Phong là một người có dã tâm và luôn nhắm vào vị trí gia chủ.
Ông cụ còn sống, Lâm Lai Phong không làm gì được nhưng một khi ông cụ mất, chẳng ai biết đối phương sẽ làm gì.
Điều khiến bà ta lo lắng là Lâm Lai Phong còn có một người con trai út thiên tài, nghe nói đang làm mưa làm gió ở Đông Doanh.
Thậm chí ông cụ Lâm còn muốn bỏ qua một thế hệ để chỉ định đứa cháu trai kia làm người thừa kế, mai sau để cho Lâm Thiếu Bình trở về tiếp quản gia tộc.
Đương nhiên, Nghiêm Tuệ Mẫn sẽ không đồng ý, nhưng bà ta thấp cổ bé họng nên bất lực.
Thế mà chồng bà ta còn nể nang tình cảm anh em, chẳng hề đề phòng Lâm Lai Phong.
Giờ thì hay rồi, Lâm Lai Phong xảy ra chuyện.
Tuy Nghiêm Tuệ Mẫn không rõ cụ thể sự việc, nhưng bà ta biết Lâm Lai Phong đã rơi đài và không còn có khả năng tranh giành vị trí gia chủ.
Mối đe dọa lớn nhất đối với vị trí gia chủ của chồng bà ta đã bị loại bỏ.
Thế nên, Nghiêm Tuệ Mẫn mới thay đổi cách nhìn về Lý Dục Thần.
Ánh mắt của ông cụ Lâm quả nhiên không phải dạng vừa, ở mặt này, bà ta cũng thấy tự ti.
Người con rể này chẳng những có bản lĩnh mà còn là phúc tinh của cả nhà họ.
Điều duy nhất khiến bà ta cảm thấy lo lắng là lần trước Lý Dục Thần đến để từ hôn.
Lúc ấy, bà ta tưởng thanh niên này đang tìm cớ cho bản thân, giờ nghĩ lại, e rằng điều đó là thật.
Nghiêm Tuệ Mẫn đã ý thức được một cách sâu sắc là mình phải nắm chặt đứa con rể này, không thể để cậu ta trốn mất.
Bà ta quét cả một đường, nghênh đón Lý Dục Thần vào nhà.
Trong phòng khách đã có không ít người ngồi, ngoài Lâm Thu Thanh thì còn có hai đôi vợ chồng nữa.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Lý Dục Thần.
Lâm Mộng Đình giới thiệu với anh đây đều là cô - dượng của mình.
Cái cô trông trẻ tuổi kia là cô út tên Lâm Thu Phượng, em gái ruột của bố Lâm Mộng Đình.
Ngồi cạnh là chồng cô út tên Thẩm Minh Xuân - người nhà họ Thẩm ở thành phố Cô.
Lý Dục Thần đoán, có lẽ nhà họ Thẩm ở thành phố Cô cũng là một gia tộc lớn, vừa thấy là biết Thẩm Minh Xuân kia được sinh ra trong gia đình giàu có, dù ngồi ở kia thôi, vẻ kiêu ngạo toát ra từ tận trong xương ấy cũng khó mà che giấu được.
So với ông ta, người đàn ông bên cạnh lại hoàn toàn khác.
Người này tên Tôn Quảng Phúc, là chồng cô tư Lâm Nguyệt Nga của Lâm Mộng Đình.
Bất kể là ăn mặc hay khí chất, cô - dượng tư của Lâm Mộng Tư đều kém xa vợ chồng Thẩm Minh Xuân.
Hơn nữa, sắc mặt của Tôn Quảng Phúc lại khá nặng nề, hiển nhiên cũng không thích bầu không khí nơi này.