23609.
Xe của Miêu Doanh Đông hôm qua đỗ ở bãi đỗ xe, phơi nắng rất lâu, mặc dù là mùa thu, nhưng vẫn có nắng, trong xe rất nóng.
Miêu Doanh Đông lên xe.
Kiều Duyệt Nhiên thật sự vô cùng vô cùng không nỡ, không muốn anh đi nhanh như vậy.
Nhưng nghĩ lại, anh đến cũng chỉ vì ngủ với cô một đêm, lại không có nhu cầu về tinh thần, cho nên cô đang đòi hỏi gì chứ?
Miêu Doanh Đông sau khi lên xe, hỏi “muốn đi với tôi không?”
Kiều Duyệt Nhiên đứng dưới trời nắng, bị nắng chiếu mặt mày nhăn nhó, “ngày mai em còn đi học, anh đi đi!”
“Đừng có hối hận nha.”
Kiều Duyệt Nhiên chấp tay sau lưng.
Nhìn xe Miêu Doanh Đông đã đi xa, mới quay đầu bỏ đi.
Miêu Doanh Đông nhìn bóng cô ấy: thật là tuyệt tình!
Miêu Doanh Đông lái xe đến chỗ bóng cây, rồi xuống xe.
Anh sợ xe bị nắng chiếu vào quá nóng, khó lái, cho nên lúc nãy chỉ muốn dời vị trí đỗ xe thôi.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn sang bên cạnh, mới đây thôi mà lại có thêm một cái bóng nữa, vẫn là Miêu Doanh Đông.
“Ethan, sao anh lại quay lại vậy?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên trợn tròn mắt, giống như một cô gái nhỏ, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.
Miêu Doanh Đông phát hiện khi cô gọi anh là Ethan, nghe rất hay, có một cảm giác dịu dàng và ngọt ngào làm sao.
“Tôi đỗ xe ở một vị trí khác, đi về cũng có một mình, ít nhất ở đây còn có em ở bên cạnh. Nghỉ trưa xong rồi anh đi.” Miêu Doanh Đông nói.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn chấp tay ra sau lưng, “ừ” một tiếng.
Hôm nay bạn cùng ký túc với cô chắc chiều cũng sẽ quay lại, anh còn ở đây mà nghỉ trưa?
Đến ký túc xá, Kiều Duyệt Nhiên nói cô phải đi giặt đồ, tìm cho Miêu Doanh Đông đại mấy cuốn sách, cô liền ôm thau đi giặt đồ.
Miêu Doanh Đông có chút buồn chán, nằm xuống giường của cô.
Kiều Duyệt Nhiên giặt một thau đồ to chình ình, khi đi vào nhìn thấy Miêu Doanh Đông đã nằm ngủ trên giường của mình.
Hình như ngủ rất say.
Trong ký túc xá lâu lâu có mấy con thiêu thân, chắc tấm thân quý giá của anh ấy sẽ không chịu đựng được.
Kiều Duyệt Nhiên lấy một cuốn sách, ngồi ở cạnh giường, quạt nhè nhẹ, cũng sợ anh nóng.
Cũng sợ anh bị quấy rối, kéo rèm lại, ánh sáng bắt đầu tối lại một chút.
Cô nhìn kỹ khuôn mặt Miêu Doanh Đông, thật sự rất đẹp trai.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chân mày đậm, da mặt rất đẹp, có vẻ như cuộc sống hàng ngày rất có quy luật, bất luận nhìn từ phương diện nào, anh cũng là một người đàn ông có giá trị, điều kiện gia đình lại rất tốt, chắc chắn từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ chịu khổ cực.
Kiều Duyệt Nhiên bị thu hút bởi vẻ đẹp của Miêu Doanh Đông, tay đang quạt bỗng dừng lại.
Nhớ lại đêm hôm qua ngủ cùng với anh, nhớ lại vô số đêm ở trong nhà của anh, Kiều Duyệt Nhiên người nóng ran lên, chịu không nổi...
Có thể hôm qua cả đêm anh không ngủ, cho nên hôm nay phải ngủ bù.
Kiều Duyệt Nhiên cúi người xuống, không kiềm chế được tình cảm muốn hôn Miêu Doanh Đông, dù sao việc này trước đây cô cũng thường làm, lúc ở trên giường cô thường hay làm, nhưng đều là những lúc tâm trạng anh minh mẩn.
Hôn lén khi anh ngủ, đây vẫn là lần đầu tiên.
Mặt cô áp sát Miêu Doanh Đông, nhưng cô không chạm môi.
Khi mặt cô chỉ cách mặt anh ấy ba phân, cô bắt đầu sợ, nhút nhát, do dự.
Miêu Doanh Đông mở mắt ra, nhìn thấy cô, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Kiều Duyệt Nhiên bỗng chốc tinh thần hoảng loạn, lật đật tránh ra.
Miêu Doanh Đông mỉm cười tinh nghịch, “hôn lén đàn ông, thật đúng là người đàn bà phóng đãng!”
Kiều Duyệt Nhiên mặt nóng bừng bừng, không có cô gái nào muốn bị gọi là “người đàn bà phóng đãng”.
“Em .....em không phải.....” Kiều Duyệt Nhiên phản bác.
Miêu Doanh Đông không có ngồi dậy liền.
Rèm cửa Kiều Duyệt Nhiên kéo có một nửa, phía sau lưng cô có rèm che lại, cô ngồi ở mép giường, còn quạt gió cho Miêu Doanh Đông.
“Không phải sao? Không phải thì tại sao lại hôn lén tôi hả?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Em không cần phải hôn lén anh, không phải lúc tối em cũng đã hôn rồi, tại sao em phải hôn lén chứ?” Kiều Duyệt Nhiên phản bác một cách vô vọng, “khi nào anh đi vậy?”
“Muốn anh đi lắm sao?” Miêu Doanh Đông tay đặt sau gáy, đắc ý nhìn Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên vẫn còn quạt nhè nhẹ cho anh.
“Không phải, em sợ chiều chúng bạn trỏ về, giải thích không rõ ràng! Hơn nữa, ngày mai anh làm cái gì, hôm nay không phải chuẩn bị sao?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi lại.
“Ngày mai đi Aak phỏng vấn người mới, Tiểu Cửu phải đi Trung Quốc rồi.” Miêu Doanh Đông nhìn lên trần nhà trong ký túc xá.
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu xuống, ban đầu bởi vì nguyên nhân này mà cô đến bên cạnh Miêu Doanh Đông.
Chủ đề này cô không muốn đề cập tới.
Miêu Doanh Đông nhìn dáng vẻ Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, phảng phất hương vị người phụ nữ trung quốc phương đông, giống như người phụ nữ từ dân quốc đi ra, cái kiểu rụt rè, nhút nhát rất động lòng người, lông mi giống như cái quạt.
Miêu Doanh Đông nheo mắt, giả vờ thiếp đi một lát.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn ngồi bên cạnh quạt cho anh, sợ anh bị nóng, chê chỗ cô nhỏ.
Một lát sau, Miêu Doanh Đông hơi chau mày.
Anh chau mày, giống như giẫm vào đuôi Kiều Duyệt Nhiên, cô sợ phục vụ anh không tốt, “sao thế? Ethan?”
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy cái chăn của mình bị anh đạp sang một bên, mặt lại đỏ lên, lúng túng nói, “chăn và drap mỗi tuần em đều giặt, đều phơi nắng hết!”
Cô nói trong hoảng loạn.
Cô sợ Miêu Doanh Đông chê cô ở bẩn!
Bình luận facebook