Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283
23283.
Trên điện thoại vẫn lờ mờ có một hàng chữ Adam viết, nhưng Khương Thục Đồng chưa kịp xem.
Dù cho có xem rồi, cô cũng không thể biểu hiện khác thường.
Ánh mắt hơi liếc ngang của Cố Minh Thành đã nhìn thấy là tin wechat Adam gửi.
Anh giả vờ không nhìn thấy gì, bất chợt từ tay Khương Thục Đồng giật lấy điện thoại, “Trong phòng làm việc của chồng, sao lại không tập trung vậy? điều này không tốt.”
Tiếp theo, anh ép Khương Thục Đồng lên cánh cửa, bắt đầu hôn cô.
Khương Thục Đồng có chút mất tập trung, tâm trạng rối bời.
Cô chưa nói với Adam chuyện Tiểu Cù, sao anh lại đi Quý Châu rồi?
Sự không đáp lại nhiệt tình đã nói cho Cố Minh Thành biết cô phân tâm rồi.
Cố Minh Thành gọi điện thoại, bảo tài xế đến đưa Khương Thục Đồng về nhà.
Khương Thục Đồng bảo Cố Minh Thành trả điện thoại cho cô, Cố Minh Thành nói, “Tối đưa em! Nghe lời đi”
Khương Thục Đồng không muốn làm chuyện này trở nên bế tắc, nếu cô cãi nhau ầm ĩ với anh, tức là quan tâm Adam.
Cô không muốn rời xa Cố Minh Thành, sau khi cùng anh trải qua nhiều như vậy, cô không muốn một lần nữa chia tay anh, Cố Minh Thành đã hiểu lầm quan hệ của cô với Adam rồi.
Nhưng cô cũng không muốn để Adam và Tiểu Cù bên nhau!
Trước khi tài xế lái đi, Cố Minh Thành căn dặn, “Đưa phu nhân về nhà! Canh chừng cô ấy, không để cô ấy ra ngoài!”
Tài xế dường như rất kinh ngạc, dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật của phu nhân.
Có điều ánh mắt chủ tịch xem ra rất dữ tợn, cho nên, anh không dám phản bác.
Cố Minh Thành chăm chú nhìn câu tiếng Đức của Adam, ý là: Văn phòng Trung Quốc có người nói với anh, bảo anh đi Quý Châu tìm người phụ nữ đó, cô ta chỉ biết người phụ nữ đó đi Quý Châu, còn về cụ thể đi đâu, cô ta không rõ.
Cố Minh Thành cười nhạt một cái, chuyện này, anh không nhúng tay vào không được rồi.
Anh phát cáu rồi!
Anh dùng điện thoại của Khương Thục Đồng trả lời Adam: Người anh cần tìm tên là Cù Đông Đông, ở Tiểu học Hướng Dương Kaili, đi tìm cô ấy đi.
Adam không trả lời.
Anh trước giờ không phải là một người nói nhiều.
Cố Minh Thành lại gọi điện cho bảo mẫu ở nhà, hôm nay không được để Khương Thục Đồng dùng điện thoại, gọi điện cũng không được!
Anh đã nhìn ra được cảm giác chịu đựng mãnh liệt của Khương Thục Đồng rồi, cô đang chờ đợi.
Cố Minh Thành đang nhìn ngắm đóa hoa hồng cực lớn ở giữa phòng làm việc, hôm nay là sinh nhật cô, cứ như vậy mà kết thúc thì thật sự rất đáng tiếc.
Xem ra, Khương Thục Đồng rất muốn chọc anh phát cáu.
Anh chính là muốn để Khương Thục Đồng nhìn xem, hậu quả việc trêu chọc anh sẽ như thế nào!
Cố Minh Thành về đến nhà, là hai giờ chiều, Ken đang ở trường, mầm non quý tộc.
Khương Thục Đồng đang nằm trên giường trong phòng ngủ, tự chơi cờ nhảy.
Nhìn thấy Cố Minh Thành bước vào, cô nói một câu, “Anh về rồi?”
Ánh mắt phát sáng, vui mừng.
Trong lòng Khương Thục Đồng đang đấu tranh dữ dội, người cô yêu là Cố Minh Thành, tuyệt đối không vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì rời xa anh.
Chỉ cần rời xa, anh sẽ không gặp lại cô.
Sự nhẫn tâm của anh, cô biết, cô cũng sợ.
“Ăn gì trong miệng vậy?” Cố Minh Thành hỏi cô.
“Kẹo sữa của con, nó len lén giấu kẹo sữa sau tủ, tưởng em không tìm thấy. Suy nghĩ của con nít....anh ăn không?” Khương Thục Đồng lại cười, “Cho anh.”
Cô nhón chân lên, miệng đối miệng đem kẹo đưa vào miệng Cố Minh Thành.
Không phải là kiểu lập tức đưa qua, mà là dính vào răng của anh sau đó lại cắn một nữa giữ lại.
“Ngon không?” Khương Thục Đồng ôm cổ anh, ngẩng đầu hỏi anh.
Không hề nhắc đến chuyện điện thoại.
“Sữa , kẹo của em đều ngon!” Cố Minh Thành cố ý hơi ngừng lại ở giữa.
Lời nói này thật sự háo sắc không gì bằng.
Khương Thục Đồng phút chốc đỏ mặt.
Lúc cho con bú, cô ở Đức, anh không biết, cũng chưa từng thấy qua.
Lúc đó, cô vô số lần nhớ đến anh.
Nhớ đến rơi lệ.
Tại sao ở bên nhau rồi, trong lòng luôn cảm thấy bồn chồn không yên.
Đặc biệt là hôm nay, cô không biết tình trạng tiếp theo của Adam là như thế nào, trong lòng như kiến trên chảo nóng.
Khương Thục Đồng không biết trong lòng mình tại sao lại mâu thuẫn như vậy.
Trong ngày sinh nhật ba mươi của cô.
Có điều, chuyện của Adam, cô tuyệt nhiên im lặng không nhắc đến với Cố Minh Thành.
Có lẽ Cố Minh Thành nói đúng, rất nhiều tình cảm là cần phải ấp ủ, chỉ cần một ngòi nổ.
Ngòi nổ đó chính là, hôm cháy lớn, lời nói Adam nói với cô, anh muốn cưới Tiểu Cù, anh vì cứu xưởng của Khương Thục Đồng, hôn mê rất lâu.
Do đó lại gợi nhớ đến cuộc sống bốn năm bình yên ở Frankfurt
Trong lòng Khương Thục Đồng rất hoảng sợ.
Tiểu Cù không xứng với anh là một mặt, mặt khác...
Bản thân cô cũng không thể nói được.
“Em mặc cái váy này, chật rồi!” Khương Thục Đồng đang làm nũng trước mặt Cố Minh Thành.
“Em mập rồi?”
“Ừm, có chút mập.”
“Qua đây anh sờ xem!” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng ngồi trên đùi Cố Minh Thành, hai tay bám vào cổ anh, thủ thỉ bên tai một câu: “Em rất yêu anh! Yêu anh sáu năm rồi!”
Cố Minh Thành cười gượng
Lời Diệp Hạ lần nữa vang lên bên tai anh, thời gian bên nhau của hai người, nhiều nhất cũng là một năm hơn.
Bốn năm còn lại, cô ở Đức.
Người đàn ông khác...Adam!
Cố Minh Thành có một loại cảm giác, Adam từ vụ hỏa hoạn, địa vị hình như không giống như trước rồi.
Anh là đang cố gắng ra sức nắm chặt Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng bây giờ rất thích chủ động hôn anh, cô vừa mới ăn kẹo sữa, trong miệng ngọt ngọt.
Cố Minh Thành nhìn chằm chằm mặt Khương Thục Đồng, sau đó nói một câu, “Anh nói với Adam, người anh ta muốn tìm, tên là Cù Đông Đông, ở tiểu học Hướng Dương.”
Phút chốc, sắc mặt Khương Thục Đồng liền thay đổi, tay cô đang run rẩy.
Khương Thục Đồng muốn nói chuyện, nhưng môi cô đang lắp bắp.
Cô đang cắn nhẹ môi, vẫn không nói gì.
Cố Minh Thành biết, cô đang đợi một đỉnh điểm, trước khi cái đỉnh điểm phát nổ này sắp tới, cô sẽ không có phản ứng gì.
Cô đang cố gắng khống chế bản thân, vì cô không muốn làm Cố Minh Thành giận.
Khương Thục Đồng vẫn cười với Cố Minh Thành, nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, rất đẹp, rất ấm áp.
Buổi tối lúc đang xxx, Cố Minh Thành ở phía sau, Khương Thục Đồng cũng nhiệt tình phản ứng lại những va chạm của anh, toàn thân đều là mồ hôi.
Sau đó, cô xoay người lại, đầu tựa lên vai Cố Minh Thành, tóc dài bay bay.
Lúc ở trên giường, cô luôn nhè nhẹ hôn Cố Minh Thành, dường như đang chiếm lấy cái gì đó.
Khương Thục Đồng không hiểu bản thân như thế này, cô vô cùng không bình tĩnh.
Cô cảm thấy, cô bị nhân cách phân liệt rồi!
Rõ ràng muốn ở bên cạnh Cố Minh Thành như vậy, trong lòng lại luôn nhớ đến Adam.
Trong lòng cô hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân: Cô không thích Adam, cô không phải loại phụ nữ lẳng lơ dâm đãng, cô không phải...
Cô mạnh bạo hôn gáy Cố Minh Thành, vuốt ve anh.
Giống như hôm trúng xuân dược vậy, ham muốn vô cùng
Hôm đó là cô nắm nhầm tay Adam, làm Cố Minh Thành hiểu lầm, cô vẫn luôn đang bù đắp sự hiểu lầm này, đi nói lời thật lòng với Bạch Mi, bởi vì anh không cưới cô, cô không có cảm giác an toàn trong tình yêu, nhưng về tình thân thì người mà có thể tin cậy được đã đi tìm người phụ nữ khác rồi.
Khương Thục Đồng dường như thất vọng não lòng, từ trên vách núi rơi xuống, không nơi nương tựa.
Cô sợ, rơi vào vực sâu không đáy.
Cô sợ, sợ có một ngày, lúc cô và Cố Minh Thành mỗi người một nơi, sẽ không tìm thấy được một Adam thứ hai!
Một Adam ấm áp, chu đáo, nhỏ là thay bóng đèn, lớn là cứu mạng con cô, tỉ mỉ chu đáo.
Cô sợ cô đơn một mình, mất đi tình yêu, ngay cả tình thân cũng không có rồi.
Adam là trụ cột tinh thần cuối cùng của cô.
Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân sắp suy sụp rồi!
Khương Thục Đồng lúc này, nghĩ không thông những chuyện này, cô vừa hôn Cố Minh Thành vừa khóc.
Cô rất mệt, ngủ quên rồi.
Lúc nửa đêm, Khương Thục Đồng gặp ác mộng, mơ thấy Adam tìm thấy Tiểu Cù, cưới cô ấy, đưa cô ấy về Đức.
Tiểu Cù từng dùng những lời cay độc làm tổn thương Khương Thục Đồng, cô ta không xứng với Adam.
Hôm nay là sinh nhật Khương Thục Đồng, cô luôn nghi này nghi nọ.
Cô từ trong mơ tỉnh lại, gọi một tiếng “Adam”.
Cố Minh Thành cũng tỉnh rồi.
Cố Minh Thành đã trả lại điện thoại cho Khương Thục Đồng rồi.
Khương Thục Đồng cực kỳ không bình tĩnh chộp lấy điện thoại, tức tốc nhắn tin cho Adam, là ghi âm, “Adam, quay về, quay về!”
Cô hình như cũng nhận thức được bản thân làm vậy chỉ nhọc công vô ích thôi, cuối cùng, cô thuận theo giường trượt ngồi xuống đất, bắt đầu khóc thút thít.
Qua một lát, wechat của Adam trả lời, là Adam, “Sao vậy? Khương. Kaili rất đẹp, anh vừa vào khách sạn, mới tắm xong, Cù Đông Đông mà em nói với anh, anh vẫn chưa tìm được cô ấy, có điều, có thể ngày mai anh phải quay về Thụy Sĩ rồi, bên đó có ca phẩu thuật cần điều trị gấp! Cần anh tham gia. Đến lúc đó, anh không đi Hải Thành nữa. Gặp lại sau, Khương. Anh mới học được một câu thơ Đường : “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời” sau này, anh và em cách nhau ngàn dặm, nhưng đừng quên, anh luôn ở bên cạnh em!”
Khương Thục Đồng nghe xong câu này, bắt đầu khóc
Người đó từng cách cô rất gần, lại lần nữa muốn rời cô đi thật xa rồi.
Giống như người cha đưa con gái đi học, từ lúc con gái bước vào một môi trường mới, con gái phát sinh cãi vã với người khác, tất cả mối quan hệ đều không xác định, ông ấy lại không thể nhìn thấy được rồi!
Khương Thục Đồng nghĩ qua rất nhiều lần, tại sao Adam đến vào ngay lúc cô biết được Cố Minh Thành trên chiếc cân giữa tình yêu và tình thân đã chọn cha của anh ấy, tại sao lại một mực đến vào trước sau ngày sinh nhật cô, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có một kết cục là vì định mệnh!
Định mệnh sắp đặt, adam xuất hiện trong hai bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời cô.
Khương Thục Đồng hai tay ôm lấy đầu, đang khóc.
Cố Minh Thành dựa trên đầu giường, nhìn cô khóc như một đứa trẻ làm như bên cạnh không có người vậy, dần dần nghẹn ngào rất khó chịu.
Loại cảm giác bị coi thường, làm Cố Minh Thành rất không thoải mái.
“Anh ấy đi rồi nên khóc thành ra thế này?” Cố Minh Thành hỏi, “Trung Quốc và Thụy Sĩ chẳng qua khoảng cách chỉ là một tấm vé máy bay, nhớ anh ấy có thể đi tìm bất cứ lúc nào, anh ta không tìm thấy Tiểu Cù, em rất vui phải không?”
Khương Thục Đồng cũng không thể nói là vui, chỉ là tạm thời yên tâm.
Khương Thục Đồng ngồi dưới giường, dựa lưng vào giường, hai tay ôm đầu gối, xoay lưng với Cố Minh Thành, không trả lời anh.
“Anh ta chưa tìm được Tiểu Cù em rất vui, có phải chỉ có cưới em, em mới thấy viên mãn?” Cố Minh Thành lại hỏi.
Câu nói này của Cố Minh Thành, làm Khương Thục Đồng ngây người một lát.
Có điều lập tức, cô lại bắt đầu khóc to hơn , kiểu khóc này, vô cùng đau thương.