Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218
23218.
Bệnh tình Cố Minh Thành kéo dài dai dẳng, vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.
Tiểu Cù sốt ruột rồi.
Một ngôi nhà lớn như Cố gia, bây giờ chỉ có 3 người họ ở, rất khủng khiếp, lỡ như ngày nào đó Cố Minh Thành có chuyện gì, cô phải làm sao? Nghĩ một lúc, cô gửi wechat cho Khương Thục Đồng.
Wechat của Khương Thục Đồng, là trước đây thêm, hay là Khương Thục Đồng chủ động thêm cô, hình như là vì chuyện của ken.
Tiểu Cù đã chọn lọc rất kĩ câu từ, nói Cố Minh Thành bệnh rồi, Cố gia rộng lớn chỉ có 3 người họ, rất nhiều lúc, cô cảm thấy không tiện, muốn mời Khương Thục Đồng đến.
Lúc Khương Thục Đồng nhận được đoạn tin nhắn wechat này, ở trong phòng của mình, giống như lúc trước bị tổn thương, cô dựa vào tường, ôm đầu gối khóc, nhìn thấy tin nhắn này, cô không có phản ứng gì.
Hình như ken không phải con của cô, Cố Minh Thành không phải người cô yêu.
Nhưng mà trong phút chốc, cô đã gào khóc lên.
Cô biết lúc này Cố Minh Thành không muốn gặp cô, nhưng mà, cô muốn gặp anh.
Khương Lịch Niên luôn canh chừng ở bên ngoài, Khương Thục Đồng giày cũng không mang, liền lao xuống giường chạy xuống, quỳ trước mặt Khương Lịch Niên, “Cha, anh ta bệnh rồi, cha cho con đến thăm anh ta đi, bây giờ trong nhà chỉ có một mình anh ta, con không yên tâm, cho dù thế nào, anh ta cũng là cha của đứa bé mà! Còn ken, ai chăm sóc cho ken?” []
“Anh ta bệnh rồi, làm sao con biết? Anh ta báo tin cho con à?” Khương Lịch Niên hỏi ngược lại.
Im lặng hết mười mấy ngày, đột nhiên ông có chút hối hận về cách làm của mình.
Ông cũng là sau này mới biết Diệp Thu dẫn Diệp Hạ đi, Diệp Thu đã đạt được mục đích.
Hình như ông đã báo thù sai người rồi, nhưng mà chuyện này, không thể tránh khỏi được.
Ông cũng chính tay hủy đi cuộc sống hạnh phúc của con gái, hủy đi gia đình của ken rồi.
Cố Thanh Nguyên không phải là kẻ giết người, mà chính là ông!
Tuy nói là ác giả ác báo thiện giả thiện lai, không phải không báo, thời cơ chưa đến, nhưng mà ông chưa từng nghĩ đến người báo thù Cố Thanh Nguyên, lại chính là ông.
Rất nhiều chuyện, nếu như ông không nhắc đến, vẫn cứ như vậy, bình yên, Cố gia vẫn là một gia tộc giàu có, nhưng mà, ông lại là người xấu xa nhất, đem toàn bộ sự việc phơi bày ra, sau này phát hiện,mục đích của bản thân không đạt được , trái lại trở thành cục đá lót đường, mất cả chì lẫn chài.
Có một số người mối quan hệ trong nhà quá phức tạp, nếu sớm biết như vậy, Khương Lịch Niên sẽ không kích động như vậy.
Đột nhiên ông cảm thấy, con gái ông đáng thương, Cố Minh Thành cũng đáng thương.
Vì vậy, cuối cùng, ông lắc tay bất lực, để Khương Thục Đồng đi.
Khương Thục Đồng vẫn chưa ý thức được bản thân chưa mang giày, lau mặt mũi rồi xông thẳng ra ngoài, cũng không nghĩ ra phải đón taxi, cứ như vậy chạy một mạch, chân cũng đã tróc da, cô cũng mặc kệ, dẫm phải mảnh thủy tinh, cô cũng mặc kệ, cô chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh người đó, nói với anh một tiếng: Xin lỗi!
Cha cô đã hại Cố gia ra nông nỗi này.
Bộ dạng Cố Minh Thành nắm tay cô hôm đó vẫn còn ở trước mắt.
Nhưng mà, họa phúc đúng là chẳng qua chỉ trong một sớm một chiều..
Lúc sắp đến biệt thự Cố gia, trời mưa to.
Đoạn đường trên núi, cô cũng một mình chạy lên trên, đầu tóc rũ rượi, không cảm giác mệt, cả người chạy như một cái máy.
Cánh cửa lớn của Cố gia đóng chặt, giống như đang nói lên sự nản lòng của Cố Minh Thành.
Chuyện của Cố Thanh Nguyên vừa ra ngoài, cả Hải Thành đều nói về sự tàn nhẫn của nhà tư bản này, cổ phiếu tập đoàn Minh Thành xuống dốc trầm trọng.
Nếu như là bình thường, Cố Minh Thành nhất định có cách, không để cổ phiếu xuống dốc như vậy!
Khương Thục Đồng vừa nhấn chuông cửa, vừa bất lực lẩm bẩm: “Mở cửa ra!”
Khóc là trạng thái bình thường của cô, mấy năm nay cô đã khóc hết nước mắt của 29 năm qua.
Tiểu Cù đang ở trên lầu dỗ ken ngủ, Cố Minh Thành nằm trong phòng của mình ngủ, trước đây ken đều cùng cha ngủ chung một giường, nhưng mà bây giờ, cha bệnh rồi, sợ lây cho ken, nên chia giường ra ngủ.
Cô ở trên lầu, nghe thấy máy bộ đàm vang lên, nhưng mà ken đang lúc nửa tỉnh nửa say, trong lòng cô rất sốt ruột, nhưng mà cũng không thể rời khỏi, cô biết bên ngoài đang mưa to, cô chỉ hy vọng người đó không bỏ đi.
Cô nghĩ ra cái gì đó, thế là, lấy điện thoại ra nhắn tin cho KhươngThục Đồng: Là cô sao? Tôi đang dỗ con, cô chờ một chút.
Khương Thục Đồng không nghe thấy, cô tưởng là Cố Minh Thành cố ý không mở cửa cho cô, tuyệt vọng trượt xuống bờ tường, toàn thân bùn lầy, nhưng lại khóc không thành lời.
Tiểu Cù bước ra, đó là việc của 10 phút sau đó, từ máy bộ đàm không thấy người, cô cầm dù ra ngoài cửa xem, lúc nhìn thấy Khương Thục Đồng, nỗi bi thương trong lòng đau đến không cách nào kiềm nén được.
Những ngày này, cô giống như nhìn thấy một câu chuyện tình yêu thê lương đến chết.
Cô là phàm phu tục tử, chỉ thích hợp với một tình yêu đẹp, cô không biết, nếu như hôm nay đổi lại là cô, cô có khóc ngất đi ở trước cửa nhà Cố Minh Thành, chỉ để cầu xin sự tha thứ của anh không.
Thực ra vốn cũng không phải việc của Khương Thục Đồng, là chuyện của hai gia đình.
Cố Tổng chỉ là tạm thời không muốn gặp Khương Thục Đồng, những lời này anh không nói, là Tiểu Cù đoán, từ khi gọi Tiểu Cù đến, căn bản không nhắc lời nào đến Khương Thục Đồng.
Tiểu Cù khuỵu người xuống, vỗ vào người Khương Thục Đồng, “Xin lỗi, lúc nãy tôi đang dỗ ken ngủ, không bỏ đi được. Mau lên đây đi.”
Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên, cái vẻ thê lương tuyệt vọng đó, vẫn làm chấn động tim Tiểu Cù.
Tiểu Cù đỡ Khương Thục Đồng dậy, vừa đi vừa nói, Cố Tổng ngủ rồi, anh ta đã không ăn cơm cả một ngày rồi, sốt cao vẫn chưa hạ, nhưng anh ta không đi bệnh viện, ken cũng ngủ rồi, ý của Tiểu Cù là muốn Khương Thục Đồng đi tắm, cô cũng không muốn ken nhìn thấy mẹ người mẹ thảm hại như vậy.
Khương Thục Đồng thờ thẫn gật đầu.
Cô lên lầu thăm Cố Minh Thành trước, anh đang đắp chăn, ngủ rất say.
Mười mấy ngày không gặp, anh ốm đi rất nhiều, Khương Thục Đồng không biết tại sao anh khăng khăng không chịu đi bệnh viện, giống như đang giận dỗi, nhưng đang giận ai chứ?
Cô sao?
Nhưng chẳng phải anh không muốn gặp cô sao?
Lúc KhươngThục Đồng bước vào, phía sau để lại một dãy vết chân đầy bùn đất, Tiều Cù đã lau giúp cô.
“Cảm ơn cô.” KhươngThục Đồng nghẹn ngào nói , lúc này, cô quả thực không biết nên nói gì.
Tiểu Cù “Suỵt” một tiếng, nói ken đang ở kế bên, ngủ rất say, nói Khương Thục Đồng mau đi tắm.
Khương Thục Đồng nghĩ, cũng đúng, nếu như ken đột nhiên tỉnh dậy, cô không thể nhếch nhác như vậy, ngay cả khi Cố Minh Thành tỉnh dậy, cô cũng không thể để Cố Minh Thành thấy sự tuyệt vọng của cô, anh đang bệnh mà.
Một con người khỏe như vậy, bỗng chốc đổ bệnh 10 ngày nay, Khương Thục Đồng biết anh là tâm bệnh.
Mặc dù đã từng khóc lóc làm loạn với cha, nhưng Khương Thục Đồng biết, cô không thể sụp đổ .
Lúc trước, anh là bầu trời của cô.
Bây giờ, cô muốn trở thành bầu trời của anh.
Khương Thục Đồng đã đi tắm, sấy khô tóc, xem qua con, hôn lên trán nó, đã lâu không gặp ken, không kiềm được nước mắt, muốn khóc ra, nhưng cô nén lại.
Lúc đến phòng của Cố Minh Thành, Tiểu Cù đang dùng khăn ướt lau trán cho Cố Minh Thành.
Vốn dĩ Tiểu Cù định đưa khăn cho Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng đứng phía sau Tiểu Cù.
Nhưng mà Khương Thục Đồng nhìn thấy Cố Minh Thành đang mở nhẹ mắt.
Đột nhiên cô trở nên cực kì căng thẳng, giống như cô đứng ở đây là một người đặc biệt dư thừa, là người khiến Cố Minh Thành tức giận, hai tay cô sờ vào viền gấu quần một cách căng thẳng, đầu cũng bất an nhìn theo anh, lại nhìn xuống đất.
Sau khi Cố Minh Thành mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Cù, vừa ngoáy đầu, lại nhìn thấy cô đã đến, đầu của anh quay về phía bên cạnh.
Chính là cái quay đầu này, khiến Khương Thục Đồng rất tổn thương.
Cô biết anh oán hận cô, cô biết anh rất yếu đuối.
Cố Minh Thành nói một từ, “Cháo!”
Như Tiểu Cù nói, anh ta cả ngày chưa ăn cơm, nên hơi thở yếu ớt.
Khương Thục Đồng bỗng cắn vào tay mình, so với giọng nói từ tính trầm thường ngày của anh, anh bây giờ, yếu ớt đến không còn sức lực, yếu ớt đến mức Khương Thục Đồng không thể tưởng tượng được.
Cô hình như nhìn thấy một Cố Minh Thành rất khác.
Là rất khác.
Nhưng lại đúng là Cố Minh Thành.
Thì ra anh không chỉ là bá đạo cường tàn, việc gì cũng có thể làm, anh cũng có điểm yếu, cũng bệnh, cũng yếu đuối.
Thì ra có một ngày, cô cũng đau lòng vì anh, biết sự yếu đuối của anh.
Bản thân vốn luôn rất ngang ngạnh, trước giờ anh đều là bầu trời của cô.
Tiểu Cù nói, “Tôi đi nấu, để Thục Đồng chăm sóc anh.”
Ánh mắt Cố Minh Thành hướng về phía Khương Thục Đồng, “Cô đi nấu.”
Đối mặt với sự phân biệt đối xử này, Khương Thục Đồng không nói gì, chỉ là muốn khóc.
Anh giữ Tiểu Cù lại, ra lệnh cho Khương Thục Đồng đi làm việc.
Khương Thục Đồng biết anh đang đày đọa cô, là cố ý, nhưng mà cô cam chịu.
Lúc cháo đang nấu với lửa riu riu ở trên bếp, Khương Thục Đồng vừa dùng muỗng khuấy đều, một tay còn lại che miệng lại khóc.
Không biết là đang khóc vì sự yếu đuối hôm nay của Cố Minh Thành, hay là khóc vì sự tuyệt tình của anh đối với cô.
Cũng đúng, anh nên tuyệt tình với cô mà.
Cha cô đã hại nhà anh ta ra nông nỗi này.
Cố Thanh Nguyên cao cao tại thượng ngày xưa chính là vì vậy mà vào tù, phán vô thời hạn.
Chắc chắn lần này, rất nhiều người cũng sẽ vỗ tay vui mừng.
Khương Lịch Niên đã trở thành kẻ sát nhân của sự việc lần này, cô đang đền tội thay cha mình.
Nấu xong nồi cháo trắng, Khương Thục Đồng lau nước mắt, bưng đến trước mặt Cố Minh Thành.
“Cô đút!” Cố Minh Thành nói với Tiểu Cù.
Tiểu Cù khá khó xử, rất rõ ràng là Cố Tổng xem cô là công cụ.
Nhìn bộ dạng đau xót của Khương Thục Đồng, Tiểu Cù đỡ lấy tô cháo từ tay cô, để Cố Tổng tựa vào chiếc gối phía sau, từng muỗng từng muỗng đút cho Cố Minh Thành ăn.
Cố Minh Thành không hề nhìn tới Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng ngượng ngùng đứng ở đó, tay chân không điểm tựa, nói, “Em đi xem con.”
Nhưng trong phòng không có hồi âm.
Cô đặc biệt ngượng ngùng, đành đi qua phòng của con.
ken còn chưa thức dậy, cô nằm bên cạnh ken, rơi nước mắt.
ken vừa mở mắt thì tỉnh dậy, nhìn thấy mummy ở bên cạnh, đặc biệt vui mừng, mấy ngày hôm nay, tâm trạng trở bệnh của cha cũng ảnh hưởng đến nó, nhìn thấy mummy đang rơi nước mắt, nó lau cho Khương Thục Đồng, “Con còn tưởng mẹ sẽ không đến thăm con nữa chứ? Tại sao mẹ khóc?”
“ken là đứa con ngoan của mẹ, sao mẹ lại không đến thăm con chứ! Khóc là vì lâu rồi mẹ không gặp ken, mẹ nhớ ken rồi!” KhươngThục Đồng vừa mới tắm, trên người có mùi thơm của sữa tắm, ken bắt đầu sà vào lòng mẹ.
Khương Thục Đồng hình như không nói chút nào về những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.
Thân thế bị nghi ngờ, ông nội vào tù, ông ngoại là hung thủ, Khương Thục Đồng đều không nói.
Sau khi Cố Minh Thành ăn cháo xong, Tiểu Cù hỏi anh có muốn nói gì với Khương Thục Đồng không, Cố Minh Thành nói: Mệt rồi, không có!
Tiểu Cù không nói gì, nói Khương Thục Đồng đến rồi, Diệp Hạ cũng không ở đây nữa, hai ngày này cô phải về bệnh viện, có thể không thể chăm sóc Cố Minh Thành nữa
Cố Minh Thành không lên tiếng, ngầm chấp nhận yêu cầu của Tiểu Cù.
Chap 219 Sợ đánh mất nửa kia
Sau khi Tiểu Cù đi rồi, Khương Thục Đồng thấy bất lực vì không còn ai giúp đỡ.
Buổi tối cô nấu cháo cho Cố Minh Thành rồi ngồi khụy trên giường đút anh ăn.
Lúc đặt khăn lên vầng trán nóng hổi của anh, Khương Thục Đồng bảo cô muốn tìm một người giúp việc quét dọn hộ với lại mua đồ ăn giùm.
Vốn luôn là một gia đình có nề nếp, thế mà Cố Minh Thành đổ bệnh lại trở nên rối tung thế này, Khương Thục Đồng quả thật không biết trước đây Cố Minh Thành đã làm thế nào nữa.
“Tùy.” Cố Minh Thành nhắm mắt trả lời.
Khương Thục Đồng dùng khăn lau trán cho anh rồi đắp chăn để anh ngủ.
Suốt quá trình ấy, Khương Thục Đồng vẫn ở bên cạnh với anh.
Bé con đang ngủ kế bên giường, Khương Thục Đồng tính đợi Cố Minh Thành ngủ rồi mới đi.
Nên cô đành ngồi dựa bên giường.
“Hôm nay em ngủ với con đi.” Cố Minh Thanh nhắm mắt nói.
Không phải hỏi ý cô, là ra lệnh cho cô!
Kể cả khi bệnh đến vậy, anh vẫn ra lệnh với Khương Thục Đồng.
Tất nhiên cô cảm nhận được giọng điệu muốn đẩy cô ra xa ấy của anh rồi.
Cô ngẩn ra một chốc rồi đáp ngay: “Em biết, anh ngủ rồi là em qua kia ngay.”
Cố Minh Thành im lặng.
Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng dậy từ rất sớm, khi bé con còn chưa tỉnh giấc, cô vào phòng Cố Minh Thành, sờ trán anh thấy vẫn còn hầm hầm, cô đặt tay mình chạm vào lồng ngực anh, tim đập rất nhanh.
Adam từng nói, người đang sốt cao thì tim có lúc đập rất nhanh, thậm chí còn xuất hiện trạng thái co giật, cơn sốt của Cố Minh Thành cứ hạ rồi lại lên mà không hết như vậy, cô sợ sẽ nguy hiểm, nên cô khụy lại lên giường, đặt đầu của mình áp vào lồng ngực anh.
Kĩ năng này là Adam chỉ dạy cô, những lúc Ken phát sốt, gặp lúc hắn không mang ống nghe bác sĩ thì hắn sẽ dùng cách này để nghe xem nhịp đập tim của Ken có tạp âm gì không, thậm chí cô còn nhờ Adam dạy mình cách để nhận biết tạp âm nữa cơ.
Xem chừng tim anh đập rất hữu lực, không có gì dị thường.
Khương Thục Đồng thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy được một nửa, cô bất giác ngước nhìn anh thì thấy anh đang mở to mắt nhìn mình.
Khương Thục Đồng nhất thời không biết nên đứng lên hay tiếp tục khụy mình, đành ấp úng giải thích, “Em muốn nghe thử tim anh có vấn đề gì không, khi Ken sốt, em cũng nghe như thế đó, à hôm nay em lại hốt thuốc cho anh!”
Cô lại sờ lên trán anh.
Sau đó cô đi một mạch ra khỏi phòng rồi đến coi con dậy chưa. Cô nấu cháo thịt nạc bắc thảo cho cả hai, và theo lệ cô cùng con ngồi bàn ăn xong sẽ đến đút Cố Minh Thành ăn.
Có lẽ vì cô đút cho Ken khi còn nhỏ ăn quen rồi nên khi còn một muỗng cháo, bản tính người mẹ lại nổi lên trong cô: “Còn muỗng cuối cùng thôi, ngoan nhé.”
Cúi đầu nguấy cháo xong cô nâng đầu lên nhìn, phát hiện người cô đang đút không phải là con, mà là cha của con.
Cha của con nhíu mày trừng mắt nhìn Khương Thục Đồng.
Bấy giờ Khương Thục Đồng mới nhận ra cô diễn nhầm vai, cô đặt muỗng cháo lên môi anh và cúi gục đầu xuống, nén cười.
Nhưng Cố Minh Thành thì không cười chút nào.
Cơ mà cô cười rất đẹp, nụ cười khẽ khàng, có muôn ngàn ánh sao đang lấp lóe trong đôi mắt ấy.
Cố Minh Thành hạ sốt dần.
Cơn sốt cao mà khi Tiểu Cù còn ở đây chăm cuối cùng cũng hết, Khương Thục Đồng thở phào nhẹ nhõm
Trời dần trở nên oi bức, trong phòng không mở điều hòa thì có hơi khó chịu.
Remote điều hòa để trên tủ kế bên, Khương Thục Đồng lấy được rồi, nhưng làm sao cũng không mở được.
Đành đi tìm Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành dần khỏe lên, vụ mưu sát và bắt nhốt chấn động cả Hải Thành trở nên im ắng kể từ dạo Cố Thanh Nguyên vào tù, nhưng nó vẫn nằm trong lòng Cố Minh Thành hoài khôn nguôi, liên đới cùng là nỗi căm hận với Khương Lịch Niên.
Cố Minh Thành mặc đồ trong nhà, anh cao hơn Khương Thục Đồng cả nửa cái đầu, cô bảo, “Minh Thành này, remote không mở được!”
Cô lại bắt đầu gọi anh là “Minh Thành” rồi.
Có lẽ vì muốn lấy lòng Cố Minh Thành để anh cảm thấy thoải mái hơn, hoặc cũng có lẽ không biết nên xưng hô gì khác.
Lần đầu tiên khi nghe cô gọi vậy là vào một buổi sáng sớm, anh vừa tỉnh lại, cô ở bên cạnh gọi anh dậy, kêu anh dùng cơm.
Cô đang diễn vai trụ cột gia đình hòng thay cha mình chuộc tội.
Lần này, Cố Minh Thành đã không còn thấy cô khóc nữa.
Kiên cường quá, chỉ toàn là cười thôi.
Tóm lại, ngày nào cô cũng gọi anh là “Minh Thành”, “Minh Thành”, cứ như đã quen với việc để anh bắt nạt vậy.
Đã từ lâu rồi cô không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn tuổi hai mươi tư, hai mươi năm thuở nào, góc cạnh sắt nhọn đều bị bào mòn hết cả.
Thật đau lòng.
Cố Minh Thành những tưởng trải qua lần này, cô sẽ trở lại bộ dạng rùa rụt cổ trốn chạy nữa chứ.
Nhưng không có, cô một mực ở cạnh anh.
Anh bắt đầu xem xét lại nội tâm của mình, Cố Minh Thành là một kẻ khá thông minh, giờ đây ngoảnh nhìn lại chính mình lúc vừa xảy ra chuyện sao mà trông như một tấm gương: Sau khi xảy ra chuyện ấy, anh cho rằng cô lần này sẽ lại chọn tránh né, không dám gặp anh, bởi vì việc này xảy ra, hai người từ ân oán một thế hệ đã lên đến ân oán giữa hai thế hệ, cho nên anh ấm ức với chính mình, cũng đánh cuộc với chính mình: Nếu cô còn như vậy, nhất định sẽ chia tay!
Thực ra ở sâu trong lòng, anh sợ biết bao sẽ không tìm lại được một nửa của mình.
Dẫu cho phá sản, dẫu cho cha bị đẩy vào ngục.
Chỉ cần cô ấy vẫn ở bên thì cuộc đời anh vẫn vẹn tròn.
Anh vẫn có thể đứng lên trở lại.
Cô ấy đã đến đây!
Ngoài dự đoán của anh, nhưng cũng trong dự đoán của anh.
Anh cược thắng rồi!
Là cô đã trưởng thành hơn? Hay là lý trí hơn?
Không còn dáng vẻ xưa kia nữa.
Cố Minh Thành liếc nhìn sang Khương Thục Đồng một chốc rồi đánh mắt sang điều hòa, không nói năng gì cả.
Gần đây anh lười nói hẳn.
Khương Thục Đồng ngạc nhiên nhìn về phía điều hòa mới hay là mình chưa cắm phích, thảo nào.
Nhưng phích cắm cao quá, cô với không đến.
Cô tự thấy mình đang trông rất ngớ ngẩn.
Cô bèn thấp thỏm ngó Cố Minh Thành, sợ anh sẽ cười mình, song ánh mắt của anh giờ đang đặt nơi khác cứ như thể không hề màng đến việc của Khương Thục Đồng vậy.
Cố Minh Thành nói, “Hai hôm sau anh sẽ gọi nhân viên bảo trì đến.”
Khương Thục Đồng gật đầu..
Vì tiết trời oi bức, buổi tối Cố Minh Thành ra ngoài sân hóng mát, anh nằm dựa lên ghế bành nói chuyện với Ken.
Anh đang dạy Ken gọi “Cha”, “Cha” trong tiếng Trung.
Trước kia Ken toàn gọi anh là “Papa!”
Khương Thư Đồng đang rửa chén trong phòng khách, người giúp việc đã tan làm rồi.
Cố Minh Thành chỉ cần ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh trăng trong veo trong sân vườn, thật quá giống đêm ấy.
Cái đêm anh nắm tay cô...
Và tưởng mình có thể đi đến trời cùng đất tận.
Nhưng cớ gì bây giờ anh lại thấy mọi thứ không thể trở về như xưa nữa.
Anh ngoảnh đầu nhìn cô, cô đang mặc đồ trong nhà, bận bịu trong phòng, nào là dọn dẹp sô pha, lau nhà, trông thật mẹ hiền vợ đảm làm sao.
Trong ấn tượng của anh, cô chưa từng sống cùng anh lâu nhường này.
Từng li từng chút, như hình với bóng, khắng khít không rời.
Phảng phất là một đôi vợ chồng già.
Nhưng họ không phải đôi vợ chồng già bình thường, họ là đôi vợ chồng già chia nhau ngủ và có những nút thắt khó lòng tháo gỡ.
Cô không còn giận dỗi anh mà trái lại như một người phụ nữ, mỗi ngày nấu cơm, chăm con, có lúc thì lau dọn quét, giúp anh giặt đồ rồi đem phơi dưới nắng, khô ráo thì gấp lại. Có lúc cô sẽ ngồi trên giường Cố Minh Thành gấp quần áo, gấp xong xuôi cô lại cầm quần áo lên ngửi mùi nắng thơm tho và xếp ngăn nắp vào trong tủ.
Cô làm việc nhà nào giờ đều ngăn nắp như vậy.
Cố Minh Thành thường ở trên giường dõi theo cô.
Quãng thời gian này cũng là quãng thời gian bình yên nhất của anh.
Thậm chí anh còn nghĩ rằng, con người nên cho bản thân một kì nghỉ định kì để hưởng thụ sự tốt đẹp của gia đình.
Có cô và con trai bên cạnh khiến anh thấy quá đỗi yên bình.
Dù có đổ bệnh cũng thật an lành.
Việc anh đổ bệnh phần lớn là vì cô, vì sự oán hờn dành cho cô.
Khi ấy anh sợ, sợ rằng cô sẽ đi mất, từ ấy bặt vô âm tín!
Hai người đồng lòng không nhắc đến Cố Thanh Nguyên và Khương Lịch Niên.
Cả hai đều ít nói, càng không trò chuyện cùng nhau.
Anh vốn muốn khiến trái tim mình tê liệt, giá lạnh, nhưng có lúc cô lau nhà trong phòng với chiếc váy dài màu trắng, mái tóc từ sau lưng đổ xuống hai bên tai, cô sẽ đứng lên vén lại về để lộ vành tai xinh xắn, rồi tiếp tục gập người lau nhà.
Trước giờ cô rất sạch sẽ, người giúp việc cách một ngày đến một lần, những ngày người ta không thế cô sẽ tự mình quét dọn vệ sinh.
Sau khi lau dọn xong, với vầng trán lấm tấm mồ hôi, cô rửa tay, rót nước từ ấm để uống, sẵn sẽ rót cho Cố Minh Thành một ly và cho Ken một ly nhỏ.
Ba chiếc ly thủy tinh, hai lớn một nhỏ.
Anh quên mình mua tự bao giờ, chỉ biết nó được bỏ trong tủ sắt, chưa bao giờ đụng đến.
Không biết cô làm thế nào phát hiện ra, có vẻ như cũng cố ý mang ra dùng.
Ken trông thấy chiếc ly nho nhỏ này nói, “Đây là ly của gia đình chúng ta ư? Trông thật hạnh phúc!”
Nghe thế cô sẽ cười tủm tỉm và lén nhìn sang Cố Minh Thanh, nếu khi đó Cố Minh Thành cũng nhìn cô thì cô sẽ đỏ mặt.
Cố Minh Thành cười thầm trong lòng: Lớn chừng này rồi còn trông như một cô bé.
Đến tối, cô và con ngủ cùng nhau, còn anh ngủ một mình.
Khi Khương Thục Đồng thấy anh từ cầu thang xuống đã là chuyện của hai mươi ngày sau, trời đã vào hạ.
Anh vẫn thích mặc màu xám đen, vóc dáng cao dỏng, tây trang đóng thùng, anh đi rất nhanh, vừa đi vừa gọi điện, hoàn toàn không hề giống với người mấy hôm trước ốm bệnh, “Gọi qua bên Mỹ, nếu chỉ số NASQAD không đạt 2%, các người không có một đồng thưởng Tết.”
“Gửi nghiệp vụ bên Đức về Trung Quốc để nâng cao ưu thế nghiệp vụ trên phương diện này của Trung Quốc.”
“Mấy nay tôi ốm không đi làm, từ mai sẽ có mặt ở công ty, chắc không thể ở lâu được, những văn kiện tồn đọng mai đưa tôi kí tên!”
……
Khương Thục Đồng ngơ ngác nhìn anh, bệnh đến như núi đổ, tuy thời gian khỏi bệnh có hơi chậm, nhưng Khương Thục Đồng cảm thấy anh phút chốc đã mất đi bộ dáng yếu ớt ngày hôm qua, dù gầy một ít cơ mà tinh thần lại cực tốt, không khác gì trước khi chưa ốm.
Cúp điện thoại, hãy chưa đi xuống cầu thang, anh vừa gài nút tay áo vừa hỏi Khương Thục Đồng, “Trưa nay ăn gì?”
Chap 220: Bà xã anh à?
Khương Thục Đồng ngẩn người đáp: “Anh muốn ăn gì? Em nấu.”
“Không phải em biết khẩu vị của anh rồi à, Ken thích ăn gì trước giờ em đều biết mà.”
Anh để điện thoại lên sô pha để xử lý đống văn kiện kế bên, rất bận.
Điện thoại trên sô pha lại reo lên, anh không rảnh nên tiện thể kêu Khương Thục Đồng, “Nghe giùm anh.”
Khương Thục Đồng hoảng hốt nói, “Công việc của anh em không biết gì cả thì sao nói chuyện với người ta?”
“Em bấm loa ngoài rồi đưa điện thoại lại đây.” Cố Minh Thành bận bịu với các văn kiện ban nãy.
Khương Thục Đồng sợ người ta cúp mất nên nhanh chóng nhận điện, nói, “Xin chào, hãy đợi một chút, Minh Thành sẽ nói chuyện ạ.”
Người gọi điện cho Cố Minh Thành là người Mỹ gốc Hoa, Khương Thục Đồng dứt lời, đầu dây bên kia cũng lặng im cho đến khi Cố Minh Thành cất tiếng.
Cố Minh Thanh vừa chào hỏi ông người Mỹ bên kia liền hỏi, “Mới nãy là vợ anh à?”
Cố Minh Thành vốn đang vùi đầu vào công việc bỗng khựng tay lại, ngẩng nhìn Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng có chút lúng túng, thấy Cố Minh Thành nhìn mình, cô vội vã đáp lại bên kia, “Không phải.”
Cố Minh Thành không nói gì nữa, tắt loa ngoài bắt đầu nói chuyện với ông nọ, hình như người ấy rất tò mò người phụ nữ tiếp điện thoại là ai, nhưng Cố Minh Thành không hề trả lời mà chỉ chăm chăm bàn chính sự.
Khương Thục Đồng lên lầu.
Cô biết Cố Minh Thành luôn oán hận cô, song cô muốn hòa tan trái tim anh, dù anh là một cục đá nhưng chỉ cần đặt trên lồng ngực cô rồi cũng có một ngày sẽ có thể làm tan chảy anh, đúng không?
Sau khi Khương Thục Đồng bước lên lầu, vào phòng vệ sinh, đột nhiên Tiết Lan gọi điện đến bảo rằng mình đã biết biến cố của chủ tịch, chủ tịch đã lâu không đi làm nên người trong công ty thấy nao núng, cô cũng biết gần đây Khương Thục Đồng đến nhà Cố Minh Thành đặng chăm sóc anh, cô còn mong Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành hòa hợp với nhau.
Khương Thục Đồng cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng nên lảng tránh đề tài, hỏi tình hình Tiết Lan.
Tiết Lan bảo mấy hôm trước lại biết mình có mang rồi.
“Mang thai? Đứa thứ hai à?” Tiết Lan mấy năm trước đã kết hôn, không lâu sau đó có một cô con gái, Khương Thục Đồng biết điều đó nên giờ có mang nữa tất nhiên là đứa thứ hai.
Vừa khéo Cố Minh Thành bước lên lầu thay quần áo, định vào phòng vệ sinh thì nghe cô đang nói chuyện trong phòng vệ sinh, anh dừng chân.
Trước giờ Khương Thục Đồng nói chuyện luôn rất dịu dàng nên hai câu kia không bộc lộ rõ ngữ khí phủ định.
Chuyện hồi trước ở nhà hàng Đức Cố Minh Thành vẫn chưa quên.
Vì vậy Cố Minh Thành vẫn tưởng người mang thai là cô.
Tâm trạng u ám mấy bữa nay đột nhiên tan vỡ.
Anh rời khỏi phòng vệ sinh, giọng Khương Thục Đồng cũng dần trôi xa.
Xuống lầu, chuông cửa vang lên, Từ Mậu Thận đã đến.
Hắn tới đây cũng không vì gì, chỉ ngồi trên sô pha trò chuyện với Cố Minh Thành, khuyên anh cuộc đời vốn không hoàn mỹ, hà tất tính toán quá làm gì?
Suy cho cùng, Cố Thanh Nguyên cũng không phải bị người vu oan gì mà.
Nói thì nói vậy, nhưng với chuyện này Cố Minh Thành vẫn không thể nghĩ thông được, không thể vơi bớt chút hận thù nào dành cho Khương Lịch Niên cả.
Khương Thục Đồng từ dưới lầu xuống, lúc đứng trên bậc thang, cô hỏi, “Từ tổng tới rồi à?”
Từ Mậu Thận ngẩng đầu trông thấy Khương Thục Đồng đang duyên dáng bước xuống, cô trang nhã và chững chạc như vậy trông càng đẹp.
Từ Mậu Thận Uhm 1 tiếng.
Cố Minh Thành vốn là đưa lưng về phía cô, khi nghe giọng cô vang lên ánh mắt anh không cầm được đi tìm kiếm.
Và anh xoay đầu.
Từ Mậu Thận luôn cảm thấy giữa Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành có rất nhiều lời muốn nói.
Anh hiểu cô, và cô cũng hiểu anh.
Song vì giữa họ bị ngăn cách bởi rất nhiều chuyện, Cố Minh Thành vẫn chưa bình tâm lại được, nên khoảng cách tương đối xa.
Hôm nay phản ứng của Cố Minh Thành không như thường, còn có một ý nghĩ khác, Khương Thục Đồng sắp thành mẹ của đứa con khác của anh, cho nên hàm ý trong mắt anh cũng nhiều hơn.
Khương Thục Đồng đổ ly trà thơm cho Từ Mậu Thận rồi cho Cố Minh Thành một ly nước lọc.
Cố Minh Thành bắt chéo chân, cánh tay gác lên sô pha.
Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Khương Thục Đồng, “Sao lại cho anh nước lọc?”
Khương Thục Đồng cúi mình dọn dẹp trà cụ trên kỷ trà, mái tóc cô lại đổ xuống hai vành tai, cô rất ngạc nhiên vì không thấy việc mình làm có vấn đề gì.
“Em sợ anh tối không ngủ được, vừa mới khỏi bệnh mà không ngủ được thì phiền lắm!” Khương Thục Đồng đáp rất lý lẽ.
Từ Mậu Thân khẽ cười, hắng giọng nói, “Thế em không sợ anh không ngủ được à?”
Khương Thục Đồng bấy giờ mới hay Từ Mậu Thận đang đùa bỡn hai người họ nên cố tình chọc ghẹo cô, cô nói với Cố Minh Thành, “Bé con sắp dậy rồi, hai người nói chuyện đi em dắt con đi chơi đây.”
Cố Minh Thành “Uhm”, rất ra dáng uy nghiêm của trụ cột gia đình.
Khương Thục Đồng lên lầu ngay lúc Ken vừa tỉnh.
Cô dắt Ken xuống nói một câu “Các anh nói chuyện đi.” Rồi ra ngoài.
Ken trước khi ra khỏi nhà thì bảo, “Chào cha, chào chú con đi!”
Trừ tiếng “Cha” thì phần còn lại là tiếng Đức.
Cả Khương Thục Đồng cũng giật mình, xem ra không uổng công Cố Minh Thành dạy nó.
Khương Thục Đồng và Ken thong dong đi dạo một hồi lại đi đến gần nhà trẻ, dường như hôm nay là ngày nhà trẻ cho báo danh. Khương Thục Đồng có chút u sầu, Ken cũng nên đi nhà trẻ rồi, trong lòng cô khá là rầu, có chút khó chịu.
……
Từ Mậu Thận nói với Cố Minh Thành, “Cậu và Khương Đồng đã vậy rồi còn chưa chịu kết hôn à? Tôi thấy cô ấy có chút cúi mình trước cậu, cứ như nợ cậu nhiều lắm ấy, cậu nên đối xử tốt với cô ấy, thanh xuân con gái người ta cho cậu hết rồi, đừng phụ lòng cổ.”
Cố Minh Thành im lặng.
Khương Thục Đồng cố tình dắt con đi dạo một thời gian dài, lúc trở về vừa khéo Từ Mậu Thận vừa ra cửa nên hai người đứng đó nói một hồi lâu, Khương Thục Đồng rất quan tâm anh và Bạch Mi thế nào rồi.
Từ Mậu Thận có chút không tập trung, “Thì cũng vậy thôi. Có lẽ đến cuối cùng em sẽ nhận ra rằng yêu một người thực ra tình yêu không quan trọng, điều thực sự khiến hai người ở bên nhau là thích hợp và cảm thông. Dù sao kinh qua bao nhiêu năm như vậy, anh hiểu Bạch Mi, cô ấy cũng hiểu anh, tuổi tác cũng lớn, dằn vặt mãi cũng không ổn. Có lẽ cuối cùng sẽ cùng cô ấy vậy.”
Khương Thục Đồng gật đầu với tâm trạng lạnh lẽo.
Vì tuổi dần già nên không dằn vặt mãi được nữa, vì thích hợp, vì thấu hiểu.
Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành bằng tuổi.
Cố Minh Thành một mực từ phòng khách dõi ra tình hình bên ngoài, hai tay đan lại, khi Khương Thục Đồng trở về có chút thất thần, để Ken trong phòng khách còn mình vào bếp nấu ăn.
Lúc ăn cơm cô vẫn ngẩn người như thế.
“Em không có gì muốn nói à?” Cố Minh Thành hỏi.
Mối quan hệ của hai người vẫn trong tình trạng chiến tranh lạnh.
Nút thắt của Cố Minh Thành còn đấy, Khương Thục Đồng muốn chăm sóc anh để anh tha thứ cho cha mình.
Với tình yêu, Khương Thục Đồng không còn chờ mong gì nữa.
Cố Minh Thành vẫn còn điều kiện mơ mộng, chính là câu nói kia của cha, tiền là vạn năng, dù gặp nguy cơ to lớn nhường kia, chỉ cần anh có tiền, phụ nữ dâng tận cửa hãy còn nhiều lắm.
Vì Cố Minh Thành hỏi nên Khương Thục Đồng mới lấy lại tinh thần.
“À, đúng rồi, hôm nay em thấy nhà trẻ đang cho báo danh, trước kia hộ khẩu của con do anh đứng tên nguyên nhân chính cũng vì tính tới trường lớp, nếu anh đồng ý mai em đi báo danh cho con.” Khương Thục Đồng cúi đầu, chậm rãi nói.
“Thì báo danh đi, cần chi phải thương lượng?” Cố Minh Thành hỏi.
Ý của Cố Minh Thành muốn cô nói về việc mang thai.
“Vì em nghĩ nếu anh khỏi bệnh thì em nên về nhà rồi, Ken cũng sẽ theo em, nếu… có lẽ nó sẽ phải học mẫu giáo chỗ khu em.” Khương Thục Đồng không nói những lời đằng sau chữ “nếu”.
Cô biết thái độ của Cố Minh Thành hiện tại với cô, ý của cô là, nếu anh có lựa chọn tốt hơn, cô sẽ rút lui.
Cô sẽ không vì thích hợp hay thấu hiểu mới ở bên anh.
Dù sao gia đình hai bên hiện giờ là kẻ thù, trong mắt người ngoài nhìn sao cũng thấy không hợp.
Vẻ mặt Cố Minh Thành có chút khác lạ.
“Không mang thai?”
Khương Thục Đồng không biết anh nghĩ sao hỏi vậy, vô cùng ngỡ ngàng hỏi lại, “Sao được? Mới có một lần.”
Cố Minh Thanh nhíu mày, sao thấy cứ như cô đang chê ít nhỉ.
Không lẽ đứa thứ hai lúc gọi điện không phải nói bản thân cô?
Nhưng anh vẫn giận vì câu nói anh khỏi bệnh cô sẽ rời đi.
Không ăn cơm, Cố Minh Thành trở về phòng mình.
Khương Thục Đồng cảm thấy bây giờ anh sớm nắng chiều mưa thật.
Nhưng anh vừa khỏi bệnh, cô cũng không chấp với anh làm gì.
Cô dọn dẹp bát đũa.
Tuy dạo này Khương Thục Đồng không tới công trường, nhưng chuyện ở đó cô đều luôn để tâm, đôi khi có vài vấn đề xuất hiện cô sẽ trả lời trong nhóm chat công trường đặng tránh phiền Cố Minh Thành nghỉ ngơi.
Hôm sau, công trường có việc rất quan trọng, có một món hàng quan trọng cần xuất khẩu sang Venezuela nên hỏi ý kiến Khương Thục Đồng, làm sao để làm thủ tục hải quan, ông chủ bên kia chỉ đích danh muốn gặp Khương Thục Đồng, hỏi cô đi không.
Lúc hỏi những lời này là sáng hôm sau, con còn chưa tỉnh, cô xuống lầu, nhỏ giọng trò chuyện điện thoại.
Ngữ điệu rất gấp gáp, “Tôi cũng muốn đi, nhưng giờ đi không được, biết làm sao?”
Phía bên kia cứ thôi thúc làm tâm trạng cô như nước sôi lửa bỏng, bị người hối đến mức loạn cào cào.
“Tôi phải chăm người khác, đi không được mà!” Khi Khương Thục Đồng xuống lầu, Ken và Cố Minh Thành vẫn đang ngủ, cô xuống dưới cũng vì sợ đánh thức họ, cô nói rất nhỏ.
Nhưng lần này, bị hối thúc quá mức nên cô lớn giọng.
Cố Minh Thành đã tỉnh, đang đứng trên cầu thang.
“Muốn thì cứ đi, tôi không cần cô chăm!”
Những lời lạnh lùng truyền đến tai của Khương Thục Đồng làm cô giật nảy mình, cô hoảng loạn che điện thoại ngó lên trên.
Cô thấy Cố Minh Thanh đanh mặt đứng trên cầu thang.
Khương Thục Đồng lúng túng cúp điện thoại, nghiến răng bảo, “Minh Thành à, em không có ý đó.”
Cố Minh Thành hừ một tiếng, ý nghĩ muốn ra đi, tối hôm qua đã nói lảng nói tránh với anh thế rồi giờ lại bảo không có!
Ai tin?