-
Chương 50: Cơm dừa (3)
Những tay đua phía sau cũng dần cán đích, người nào người nấy dùng giọng lồng tiếng chuyên nghiệp để thể hiện sự ai oán của mình, họ bảo lẽ ra không nên đua với kẻ đam mê đua xe Kart như Át chủ bài. Qua lời than thở của Tuyệt Mỹ, Cố Thanh mới biết hồi đại học, Mạc Thanh Thành để một chiếc xe Kart ở bãi xe ngoại ô, hễ có thời gian rảnh là lại đến đó lái một tiếng. Chỉ có điều bây giờ vướng bận công việc, anh ít có dịp chạy xe nên đã chuyển nhượng nó cho người khác. Thảo nào khi nãy anh chiến thắng một cách nhẹ nhàng thế.
“Át chủ bài đại nhân, tôi không muốn hát Hoa hạ dưới trăng thu đâu…” Cuối cùng, Bánh Đậu nhảy từ xe của Mộc Mộc xuống, mặt méo xẹo như sắp khóc. “Tôi thề là tôi mà lái còn nhanh hơn cậu ấy… Mộc Mộc, cậu nói thật xem, cậu không phải cảnh sát giao thông đấy chứ? Chẳng dám vượt xe nào cả…”
Đậu Đậu xếp vào hàng cao nhất trong đám con gái nhưng khi đứng cạnh Mộc Mộc thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu. Cô và Mộc Mộc nhảy xuống xe, miệng không ngừng lèm bèm trách móc, trong khi Mộc Mộc lại cho rằng an toàn là số một, không cần thiết phải chạy xe liều mạng chỉ vì muốn trốn không hát một bài… Huống hồ, anh còn vô cùng thành khẩn thú nhận: “Tôi mới biết lái xe nên không thuận lắm…”
“Biết trước đã để Mặc Bạch ngồi xe cậu, cho hai anh em nhà cậu hát với nhau được rồi.”
Mộc Mộc vẫn thủng thẳng nói: “Mặc Bạch đang ngủ ở khách sạn. Cậu ấy chỉ thích spa, không thích đua xe…”
Bánh Đậu hết cách với Mộc Mộc, cô xuống xe, men theo cầu thang đá, trèo lên ngôi nhà gỗ nằm ở nơi cao nhất trên đỉnh núi.
Mạc Thanh Thành đi mua nước cho Cố Thanh. Lúc ấy anh hướng dẫn viên mới lề rề đi tới, sau khi nhảy xuống khỏi xe, anh ta ngại ngùng cười ha ha hai tiếng rồi móc ra một cuốn sổ, cùng hướng dẫn viên bản địa bắt đầu tổng hợp số người đi spa ở bãi biển. Khi đến gần cô, anh hướng dẫn viên tỏ ra rất hiểu người hiểu cảnh. “Anh biết các em là một đôi.” Nói rồi, anh ta chỉ bóng lưng Mạc Thanh Thành đang đi mua nước.
“Vâng…” Nhưng điều này thì liên quan gì đến spa chứ?
Anh hướng dẫn viên lại quay qua Canh Tiểu Hạnh, nói một câu tương tự khi đưa tay sang chỉ Tuyệt Mỹ. Canh Tiểu Hạnh lắc đầu thật mạnh vẻ rất không tự nhiên.
Sau đó… anh hướng dẫn viên rời đi chỗ khác.
Xe đưa mọi người sang đầu kia của hòn đảo, Cố Thanh nhìn thấy một dãy những ngôi nhà gỗ nhỏ, sau khi được hướng dẫn viên phân phòng, cô mới hiểu rốt cuộc chuyện cô và anh có phải một đôi hay không liên quan thế nào đến spa… Ngoài hai đôi vợ chồng kia ra thì mọi người đều được phân thành hai nam hoặc hai nữ một phòng.
Cô bước vào trong nhà gỗ, nhìn ô cửa sổ sát đất hướng ra biển, trong hồ nước nóng cỡ nhỏ liên tục có tiếng nước chảy róc rách, phần còn lại của gian phòng kê hai chiếc giường mát xa, bất kể trên mặt đất hay trong hồ bơi, thậm chí cả trên giường đều rắc tầng tầng lớp lớp những cánh hoa… Ông chủ khu nghỉ mát còn nói với cô bằng thứ tiếng Trung rất thành thạo: “Hai bạn có thể tắm trước, sau đó ngâm mình trong hồ nước nóng, thậm chí có thể ngủ một lát. Bất cứ khi nào muốn mát xa thì xin mặc quần ngắn và nhấn chuông, sẽ có hai nhân viên vào phục vụ các bạn.”
Cùng tắm? Cùng ngâm nước nóng?!
“Chúc hai bạn có một kỳ trăng mật vui vẻ!” Nói rồi, ông chủ đi ra ngoài.
Trăng mật… vui vẻ? T.T…
“Em tắm trước đi, anh ngồi đây ngắm biển một lát.” Giọng anh vang lên bên cạnh cô, dễ dàng xua tan mây mù ngượng ngập. Cố Thanh lập tức ôm quần áo, bước vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc bước ra, cô chỉ quấn xà rông mà khu nhà nghỉ mát cung cấp, buộc thắt nút ở cổ để tạo thành chiếc váy liền thân che nửa người.
Cô đang lấy máy sấy để sấy khô tóc thì thấy Mạc Thanh Thành đã tắm xong. Anh vận chiếc quần thể thao rồi bước ra ngoài.
Qua gương, cô nhìn thấy hồ nước nóng, nhìn thấy anh đang để mình trần bước lại phía cô, nhìn thấy vết chân ướt nước của anh giẫm trên sàn nhà… Đột nhiên cô thấy hồi hộp lạ kỳ… Rõ ràng tối qua còn cùng nhau ở trong phòng, ngủ trên giường của anh nhưng cũng hề có cảm giác hồi hộp chẳng biết làm gì như thế này.
“Em sấy khô à?” Anh đặt tay lên vai cô. “Không muốn xuống hồ ngâm mình sao?”
Trong hoàn cảnh vừa mới tắm xong liền đi spa thì làm gì có quần áo tắm… Khỏa thân đứng trước mặt đại nhân ư? Cô không dám đâu! T.T…
“Không ạ…” Cô bắt đầu đỏ mặt…
“Không ngâm mình cũng được! Anh cũng sợ hồ tắm không được vệ sinh lắm.” Anh cười cười.
Vẫn là giọng cười hút hồn không cần cố tạo ra ấy, nhưng không biết tại anh và cô đang ở một đất nước khác hay vì gian phòng này trải đầy hoa và hương thơm, hoặc có lẽ… anh cố ý khiến giọng mình trầm xuống như thế này, cô cảm thấy giọng anh hôm nay có một sự mê hoặc không thể diễn tả thành lời.
Cô tiếp tục cầm máy sấy tóc, thổi bừa vào mái tóc dài của mình.
Nhìn qua ô cửa sổ sát đất, có thể thấy tất cả cảnh sắc bên ngoài, từ mặt biển rộng đến bãi cát dài, tuy Cố Thanh biết người ngoài không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong phòng nhưng cô vẫn có cảm giác rất kỳ lạ.
Tay Mạc Thanh Thành gỡ nút thắt cô buộc trên cổ. Cô cảm thấy cả cơ thể như đang bốc cháy, còn chưa kịp tắt máy sấy tóc thì chiếc váy đã trôi khỏi người và tuột hẳn xuống dưới. Lưng cô áp sát vào ngực anh. Người anh vẫn ướt nước, thì ra anh chưa lau khô khi bước ra khỏi hồ tắm.
Tay trái anh nâng cằm cô, bắt cô phải ngẩng đầu lên, rồi cúi xuống hôn cô đắm đuối. Trong khi đó, tay phải đã tự nhiên trượt xuôi xuống cơ thể cô.
Cuối cùng hai cô nhân viên mát xa cũng bước vào. Cố Thanh chẳng khác nào con tôm bị nướng chín, từ cánh tay đến cả cơ thể đều đỏ lựng. Nhưng dường như hai cô nhân viên mát xa thấy chuyện này rất bình thường, vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật mà… dù sao ông chủ cũng đã dặn trước rồi…
Vì không giới hạn thời gian nên thời điểm mọi người rời khỏi phòng không giống nhau. Lúc đại nhân và Thanh Thanh ra khỏi phòng thì Mặc Bạch và Mộc Mộc, Canh Tiểu Hạnh và Đậu Đậu Bánh Đậu đang ngồi bên bờ biển đợi xe tới đón.
Thế là dưới phong cảnh trời xanh biển biếc, sóng cuốn ì ầm, bốn người họ nhìn Mạc Thanh Thành và Cố Thanh rồi cười một cách vô cùng mờ ám. Họ lần lượt trưng ra vẻ mặt “chúng tôi biết cả mà”, sau đó quay đầu đi, tiếp tục ngắm biển, nhặt vỏ sò, đá cát…
Tối đó, Đậu Đậu Bánh Đậu trong đội đua xe thua cuộc muốn hóa điên, vì một Mộc Mộc đẹp trai nghiêng ngả, một coser khiến người người nhỏ nước dãi thèm muốn… lại không biết hát…
Bắt Bánh Đậu, một ca sĩ nổi tiếng được mệnh danh là “Mặc Mặc Nhi” phải song ca với Mộc Mộc, cô thực lòng muốn chết quách cho xong… Thế mà cảnh sát đại nhân của chúng ta lại vô cùng nghiêm túc tuân thủ đầy đủ lời hứa, anh cầm lời bài hát vừa mới chép ra, hát như cơm nguội theo nhạc nền mở trên điện thoại…
Điều kỳ lạ nhất là, tối đó Canh Tiểu Hạnh vẫn được phân ngủ cùng Cố Thanh. Đến nỗi cuối cùng Mặc Bạch không nhịn được, vừa uống rượu ở quán bar ngoài trời vừa hỏi thầm Tuyệt Mỹ xem có phải Cố Thanh và Mạc Thanh Thành đang xảy ra mâu thuẫn gì không? Tuyệt Mỹ ngạc nhiên nhìn anh, đáp: “Làm gì có chuyện đó!”
“Thế sao họ không ở cùng nhau nhỉ?” Mặc Bạch vẫn lơ ngơ không hiểu…
Rồi Mặc Bạch lén ngoái lại nhìn, thấy Cố Thanh đang ngả đầu trên vai Mạc Thanh Thành, thì thầm gì đó vào tai anh. Chắc họ không có chuyện gì thật!
“Buồn ngủ à?” Mạc Thanh Thành khẽ hỏi cô.
Rõ ràng chỉ một câu nói rất đơn giản nhưng sao nghe dịu dàng đến thế! Tay anh vuốt ve cánh tay cô, nhè nhẹ lướt trên da cô. Cô cuộn tròn người lại, ôm gối mình, ngồi bên cạnh anh, đầu tựa vào vai anh.
Buổi chiều bị anh giày vò thế, lại được cô nhân viên mát xa rất tận tình mát xa khắp người khiến cô bây giờ bị đau ê ẩm. Cô hơi mệt nhưng cũng vô cùng thoải mái.
Đại nhân…
Thương Thanh Từ…
Mạc Thanh Thành…
Từng cái tên ghép lại với nhau… đều là anh.
Dẫu anh ở ngay bên cạnh, cô có thể nghe thấy hơi thở của anh, nhưng sao vẫn có một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Nó khiến cô không ngừng muốn nói chuyện với anh, dẫu chỉ là những câu chuyện không đầu không cuối hoặc không ngừng muốn chạm vào anh, dẫu chỉ là cái nắm tay đơn thuần mà thôi.
Dường như… chỉ cần nhắm mắt lại là cô bắt đầu nhớ đến khuôn mặt anh. Không nghe thấy tiếng là bắt đầu nhớ đến giọng nói của anh… Cô cảm thấy thật kỳ lạ, lòng bỗng dưng thấp thỏm, nếu về nước, rồi lại quay về tiết tấu mỗi tuần gặp nhau hai lần thì nỗi nhớ sẽ đốt cô thành tro mất! T.T…
Trong đầu liên tục lặp đi lặp lại ý nghĩ kỳ lạ ấy, cuối cùng, bất kể đang ngẫm ngợi chuyện gì thì dòng suy tưởng của cô đều dần dần hướng về cảnh tượng thân mật với anh trong ngôi nhà gỗ nhỏ ven biển ấy. Từ việc bị giọng nói của anh mê hoặc, cô đã yêu anh, rồi hoàn toàn thẳng thắn đối mặt.
Mãi đến cuối cùng, anh dừng lại bằng tất cả lý trí, mà trước đó… hai người thực không hề giữ lại thứ gì.
Cố Thanh nghĩ đến giọng nói đầy mê hoặc của anh thì thào bên tai mình, lúc thì dịu dàng, trầm ấm, khi lại khàn khàn vẻ nuông chiều… cô bất giác rướn người, chà mặt vào vai anh, tim bắt đầu đập không theo nhịp điệu nào nữa. Cuối cùng, lúc nhấn chuông gọi thợ mát xa, anh mới nói đùa rằng lần sau anh không đảm bảo có thể nhịn được thế này, tốt nhất không nên ở chung phòng thì hơn…
Không thể nhịn chuyện gì cơ… Chẳng lẽ khó đến thế sao…