-
Chương 47: Cơm thịt kho tàu om dưa (6)
“Anh lại gần đây chút…” Cố Thanh ra hiệu bằng mắt cho anh sát lại gần mình hơn.
Mạc Thanh Thành thuận thế cúi thấp đầu. Cố Thanh đột nhiên hỏi anh: “Lần trước anh nhắc đến món “Cơm thịt kho tàu om dưa”, món ấy làm như thế nào ấy nhỉ?”
“Cơm thịt kho tàu om dưa ư?” Dường như Mạc Thanh Thành đã đoán ra ý đồ của cô, nhưng anh không vội vach trần. “Món này khá phức tạp đấy! Đầu tiên luộc miếng thịt ba chỉ nguyên bì chín tám phần, rồi lau sạch nước dính bên ngoài, phết xì dầu lên nhân lúc miếng thịt còn đang nóng. Sau đó đổ dầu vào chảo, đun nóng, đặt phần bì của miếng thịt xuống chảo, chiên trong dầu cho đến khi bì chuyển sang màu đỏ thẫm thì vớt ra để nguội, đặt phần bì ở dưới thớt, thái lát mỏng nửa centimet.”
Cô lơ đễnh “ừm” một tiếng. Làm sao bây giờ? Phải tìm lý do gì mới thích hợp đây? Làm sao để vẫn được đi chơi mà không cần cho phụ huynh gặp nhau nhỉ?
Dường như Mạc Thanh Thành cảm thấy rất thú vị, anh tiếp tục nhìn vẻ mặt lơ đễnh của cô, buột miệng nói tiếp: “Nhét sen khô đã ngâm nước vào trong lát thịt, cuốn lại, xếp đều đặn trong bát. Băm vụn dưa chua, thêm chút hạt nêm, đường trắng, xì dầu và cơm nếp, sau đó trộn đều nhân lúc các nguyên liệu còn đang nóng.”
“Sau đó thì sao?” Cố Thanh giả vờ gặng hỏi.
Nói nhiều chút nữa đi nào, em còn chưa nghĩ ra cách đây này…
“Sau đó? Sau đó thì đổ cơm trộn dưa đều lên trên thịt cuộn, đặt trong nồi hấp chừng ba mươi phút cho thịt chín nhũn, lấy ra, đổ cơm trong bát vào đĩa, lúc ấy thịt cuốn hạt sen sẽ nằm ở bên trên.”
Cố Thanh hoàn toàn không để ý những gì anh nói.
“Các bước khá phức tạp, nhưng cũng rất dễ làm.” Mạc Thanh Thành nhìn cô một lát rồi mỉm cười, hỏi: “Đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Bị lật tẩy, cô yếu ớt trả lời, mắt nhìn anh với vẻ rất tội nghiệp. “Để em suy nghĩ đã, được không?”
Trong thoáng chốc, giọng điệu ấy khiến anh nhớ lại cảm giác lần đầu nghe cô ngân nga theo nhạc. Thật quen thuộc! Thực ra, khi mới bước vào giới, nghe giọng của mình thu trong máy tính, anh không có cảm giác gì đặc biệt, thậm chí còn thấy hơi là lạ. Khi ấy, anh chỉ cảm thấy nó không giống giọng thật của mình, còn nghe có hay không thì anh hoàn toàn chẳng hề có khái niệm, làm sao con người có cảm giác gì với giọng nói của chính mình được chứ? Mãi đến khi anh nghe thấy giọng cô, nhè nhẹ, biếng nhác, hơi khàn khàn. Nó nhẹ nhàng đi vào lòng anh, khiến tim anh nhanh chóng mềm lại.
“Được!” Mạc Thanh Thành lần đầu nhượng bộ người khác, chỉ có điều anh còn khuyến mãi thêm một lời thầm thì tựa gió thoảng bên tai khiến cô càng khổ sở: “Nhưng quyết định nhanh lên đấy, để anh còn sắp xếp.”
Thế là… Mười ngày sau, bầy đoàn du lịch biến thành thế này: Tuyệt Mỹ, Canh Tiểu Hạnh, Phong Nhã Tụng, Đậu Đậu Bánh Đậu, Phi Thiếu và vợ, Wwwwk và bạn gái, Mặc Bạch, Mộc Mộc và còn một đôi hoàn toàn ngoài giới nữa, anh họ và Đổng Nhất Nho, sự đồng hành của hai người này là hoàn toàn để bố mẹ Cố Thanh yên tâm, đó là điều kiện cô không thể không đồng ý.
Ban đầu cô chỉ nghĩ đơn giản, nói cô đi du lịch cùng bạn học nhân dịp sắp tốt nghiệp thì có gì mà không giải quyết được? Thế là, cô cầu cứu Canh Tiểu Hạnh.
Canh Tiểu Hạnh rất nghĩa khí, đồng ý ngay, sau đó cô cô bàn bạc với Tuyệt Mỹ mấy ngày, hai người quyết định coi lần du lịch này là lần đầu tiên họ vượt ra khỏi thế giới 2D và gặp nhau ở thế giới 3D. Đúng là quá dũng cảm! Vừa gặp mặt lần đầu đã dám đi du lịch cùng nhau sao? So với họ thì cuộc gặp mặt lần đầu của cô và đại nhân ở phòng thu thực quá cổ hủ…
Tuyệt Mỹ biết chuyện, thế là mọi người đều biết hết. Vì vậy, đội hình du lịch bất giác phình to hơn dự tính ban đầu của cô gấp mấy lần. T.T…
Đặc biệt là sự kích động của Đổng Nhất Nho khi lần đầu tiên được gặp thần tượng, đúng là người tự khoe là fan của đại nhân như Cố Thanh cũng phải vã mồ hôi.
Cô cô đứng ôm mặt ở cổng sân bay, hai mắt rưng rưng dòng lệ nóng hổi, không dám tiến về phía trước nửa bước, xúc động đến nỗi mãi mới gạt được nước mắt, khóc rấm rứt đầy vẻ kiều mỹ như hoa lê ngậm mưa, rồi run rẩy nói: “Át chủ bài đại nhân, em là fan hâm mộ của anh suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng gặp được anh. Cảm động quá đi mất! Xin lỗi! Xin lỗi! Anh cứ coi như không nhìn thấy em là được, em chỉ phấn khích quá khi gặp được thần tượng của mình thôi…”
Ngay cả Mạc Thanh Thành cũng không biết nói gì. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh gặp fan theo đúng nghĩa và hoàn toàn không có quan hệ hợp tác làm ăn hoặc là nhân viên phòng thu.
May mà Đổng Nhất Nho đã hoàn toàn bị anh họ chinh phục nên cũng chỉ kích động thế thôi, chứ không làm gì cả…
Cả đoàn du lịch cũng chỉ hai mươi mấy người, đoàn của cô chiếm quá nửa, hướng dẫn viên phát hiện nhóm người này quen nhau, như vậy càng dễ quản lý, chí ít không cần tìm từng người để thông báo từng hoạt động, giờ chỉ cần tìm một người là có thể tìm được tất cả họ.
“Các bạn nên đi cùng tôi, không nên tự do đi chơi lung tung, cũng tuyệt đối không được xảy ra tranh chấp, cãi cọ với dân bản địa…” Anh hướng dẫn viên cài kính râm lên đầu, nói liến thoắng một cách vô cùng hăng hái, mặt mày rất biểu cảm.
Vì đây là chuyến bay đêm nên ngày hôm sau mới đến, buổi chiều đã có hoạt động theo tour, bởi vậy nhiều người tranh thủ thời gian chợp mắt. Cố Thanh ngồi cạnh đại nhân, cô cũng nhắm mắt, rồi mở mắt, rồi lại nhắm mắt, cuối cùng quay sang nhìn anh. Anh vẫn đang đọc sách, cô không kìm được khẽ hỏi: “Anh không buồn ngủ à?”
“Bình thường!” Anh cười. “Ngủ muộn quen rồi, hoặc có lẽ vì thời gian làm việc ngày đêm bị đảo ngược nên anh không thấy buồn ngủ.”
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra. “Em cũng chỉ có hứng làm việc vào ban đêm, nên giờ rất tỉnh táo, nhưng không ngủ chỉ sợ sáng mai sẽ mệt thôi…”
“Mệt thì ngủ.” Mạc Thanh Thành thấp giọng. “Chúng ta đi du lịch để nghỉ ngơi cơ mà, nếu mệt thì cứ việc ngủ, tỉnh dậy hãy chơi, không cần phải đi theo sắp xếp của hướng dẫn viên.”
Cô “ừm” một tiếng.
Đột nhiên, Phong Nhã Tụng ngồi đằng sau nói chen vào: “Không đúng rồi! Rõ ràng chuyến du lịch này do hai người sắp xếp, chẳng lẽ lại mệt thì ngủ trong phòng, tỉnh dậy lại… chơi, mặc kệ bọn tôi thật sao?”
Rõ ràng vẫn lời ấy mà sao khi Phong Nhã Tụng lặp lại thì… mờ ám, tế nhị thế không biết?
Quả nhiên, lời nào qua giọng nói của người chuyên nghiệp thêm mắm thêm muối thì đều đổi vị…
“Cậu muốn chơi cùng bọn tôi sao?” Đại nhân đổi giọng, ném trả câu hỏi về cho chủ nhân của nó.
“… Không muốn! Chả muốn tí nào…” Phong Nhã Tụng tiếp tục đeo vải che mắt để ngủ…
Rõ ràng vẫn là một câu nói rất bình thường, mà qua giọng nói của hai người họ… sao lại nghe có vẻ mờ ám đến thế?
Quả nhiên, lời nào qua giọng nói của người chuyên nghiệp thì đều… đổi vị…
Cố Thanh tiếp tục nhắm mắt. Không ngủ được, cô chỉ nhắm mắt để đấy, thỉnh thoảng cảm thấy anh khẽ cử động hoặc lật một trang sách. Một lát sau, anh tắt đèn trên đầu cô, đắp mảnh chăn mà tiếp viên hàng không vừa phát lên người cô.
Đến khi tới khách sạn trên đảo, Cố Thanh và Canh Tiểu Hạnh ở cùng nhau, đại nhân đương nhiên cũng ở cùng phòng với Tuyệt Mỹ. Mọi người đều chưng ra vẻ mặt “các vị rõ ràng muốn bịt tai trộm chuông đây mà”, rồi ai về phòng nấy, chuẩn bị ngủ bù để chiều ra bãi biển chơi.
Phòng của cô và Canh Tiểu Hạnh ở ngay cạnh phòng của đại nhân. Khách sạn họ thuê ở ngay trên bãi cát trắng, cửa lớn của khách sạn chỉ cách biển một bãi cát trắng mịn và một hàng vò rượu.
Chỉ cần nhìn biển ở gần như vậy thì bao nhiêu cơn buồn ngủ trong suốt mấy tiếng bay và sự mệt nhọc trong suốt hơn hai tiếng đồng hồ chịu giày vò để đến đảo đều bỗng dưng biến mất.
Các phòng đại nhân đặt đều hướng ra biển, lại có chung ban công nên rất thích hợp với nhóm. Vừa vào phòng, Canh Tiểu Hạnh lập tức kéo rèm ra, lộn tung đống quần áo đủ các màu sắc rực rỡ. “Tớ mang hai bộ quần áo bơi, một bộ bikini và một bộ hơi cổ điển, nên mặc bộ nào nhỉ…”
Cố Thanh chỉ thay chiếc váy liền. “… Hai bộ sao?”
“Ừ! Tớ không biết mọi người mặc gì… Không được! Tớ vừa xuống máy bay, người đầy mồ hôi, phải tắm cái đã.” Nói rồi, Canh Tiểu Hạnh ôm quần áo lao vào phòng tắm.
Cố Thanh đang kéo khóa bên sườn của chiếc váy lên, vừa kéo xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở ngoài ban công.
Cô kéo rèm ra, đại nhân đang đứng ở ngoài cửa kính, mặc quần áo đi biển màu đen, áo ngắn tay màu lam nhạt. Anh đứng ở đó, dường như che cả phong cảnh trời xanh biển xanh trước mắt. Anh đội mũ bóng chày màu xanh nhạt để che nắng, đôi mắt ẩn dưới bóng chiếc mũ nom lại càng đẹp hơn.
Cô đang định mở miệng nói gì đó thì thấy anh cúi xuống, nhét cho cô một mảnh giấy qua cửa kính. Cô không hiểu, đón lấy. Trên mảnh giấy vẽ một cô bé đội mũ rơm rộng vành, nét vẽ phác thảo nhưng rất đáng yêu.
Phía dưới cùng viết dòng chữ: “Trời nóng lắm, mặc càng ít càng tốt nhé! Nhưng nhớ đội mũ rộng vành đấy!”
Mặc càng ít càng tốt… Cô ngẩng đầu, Mạc Thanh Thành lấy tay ra hiệu im lặng rồi hai ngón tay khẽ khàng làm động tác thể hiện hành động “đi”.
Đi lén sao? Cố Thanh hơi nghi hoặc nhưng cũng phối hợp với anh, cô cầm chìa khóa phòng và mũ rơm rộng vành lẻn ra ngoài trong tiếng nước chảy trong phòng tắm. Mãi đến khi chui được vào thang máy và ra khỏi khách sạn, cô vẫn còn ảo giác là hai người lén ra ngoài lén lút tình tự.
Ngoài trời đương lúc đổ trận mưa rào.
“Không mang ô, làm sao giờ?” Cố Thanh nhìn nước mưa ào ào đổ xuống, lòng hơi phân vân.
“Không sao đâu! Trên đảo một ngày có vài trận mưa nhưng chẳng mấy chốc sẽ lại nắng chói chang thôi.”
Hai người đi chân trần, xách dép lê đi qua quán bar ngoài trời… Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau thì trời mưa chuyển thành nắng to, ngay cả cát cũng khô nhanh chóng, trở nên mềm mịn và nóng rẫy dưới ánh nắng gay gắt.
Cô chân nông chân sâu đạp cát, lòng vui phơi phới.
“Vui không?”
Cô gật đầu. “Vui lắm!”
Gan bàn chân bị cát bỏng thiêu đốt, cảm giác thật thoải mái. Ánh nắng, bãi biển, còn có đại nhân ở bên cạnh… Cô giẫm nhẹ chân lên mu bàn chân anh. Anh dừng bước, cô lấy tay giữ mũ, ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc anh cúi xuống, cô vội vàng hôn nhẹ vào khóe môi anh.
Anh rủ mi nhìn cô, mỉm cười. Cô cuống quýt lấy mũ che mặt, chỉ ra mặt biển phía xa xa. “Hướng dẫn viên nói, lát nữa chúng ta sẽ ra biển câu cá.”
Đại nhân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, vô cùng dịu dàng, sự dịu dàng khe khẽ luồn nhẹ vào trái tim cô.
Phù! Phù! Vụng trộm giữa ban ngày ban mặt quả nhiên cần phải dũng cảm.
Những người xung quanh đi lại như mắc cửi, sao khi nãy cô không để ý ở đây có rất nhiều người nhỉ…