-
Chương 21: Canh măng sườn (6)
Canh măng sườn, đại nhân… Đại nhân, canh măng sườn…
Chẳng ngờ Cố Thanh vẫn cảm thấy bị ảo giác ngay cả khi món ăn đã được bưng lên. Một mình cô và đại nhân, mặt đối mặt ngồi ăn canh măng sườn… Cô muốn bình tĩnh lại và không để đầu óc phiêu du tới tận nơi nào, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt mà… Rõ ràng buổi tối hôm cô ôm chó đứng ở siêu thị nhìn thấy anh thanh toán tiền tuyệt đối không thể tính là cuộc gặp mặt đích thực được.
Canh măng sườn là món cô yêu thích nhất, hằng năm cứ đến mùa đông lạnh cóng người thì mới được ăn. Thời khắc này chắc chắn là mong đợi huyền diệu nhất của cô.
Sau đó… Được rồi! Món ăn tuyệt nhất và giọng nói tuyệt nhất đều đang ở trước mặt… Cô lấy đũa gắp miếng măng trong bát, lần đầu ăn cơm cùng người con trai không phải bạn học cũng không phải họ hàng, cô biết nói gì đây?!
Cố Thanh ngẩng đầu. Đúng lúc đại nhân cũng đang gắp thức ăn, anh liếc nhìn cô và hỏi: “Sao thế?”
Chẳng sao cả! Chỉ có điều đại nhân ngài không cảm thấy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay sao mà yên lặng và hiền hòa thế, cũng chẳng nói chuyện gì… Như vậy có thật là tốt không? Có thật là không cảm thấy ngại ngùng gì không?... Cố Thanh buột miệng đáp: “Ở đây… nấu cũng ngon!”
Mạc Thanh Thành cười. “Ừ! Ở đây nấu ăn rất ngon!”
Đúng là một quán ăn giản dị và sạch sẽ, hơn nữa lại gần phòng thu, chỉ cần đi bộ chưa đầy mười phút đã tới… Chắc chắn đây là nơi mà nhóm Mạc Thanh Thành thường xuyên lui tới.
“Tôi rất thích ăn canh măng sườn.” Mạc Thanh Thành đột nhiên nói với cô.
“Em cũng vậy!” Cố Thanh phụ họa. “Nhưng phần lớn là do bố mẹ nấu cho ăn, rất ít khi ăn ngoài quán.”
“Bố mẹ tôi đều bận việc” Anh buột miệng. “Hình như từ trước đến giờ toàn tôi tự vào bếp. Sau khi tốt nghiệp thì ở cùng Tuyệt Mỹ, thỉnh thoảng lười nấu nướng lại rủ nhau ra đây ăn.”
Thật tội nghiệp! Rõ ràng người ta ngồi cao hơn cô mấy bậc mà sao cô lại có cảm giác tội nghiệp như khi nhìn thấy chú mèo hoang vậy nhỉ… Cô cúi đầu, tiếp tục ăn.
“Em làm thử món này chưa?” Giọng Mạc Thanh Thành ấm áp, dịu dàng như thể bạn cũ ngồi bên bàn ăn nói chuyện phiếm với nhau… Không đúng! Nói chuyện phiếm bên bàn ăn, nhưng tiếc là không phải bạn cũ.
Cố Thanh lắc đầu.
“Đơn giản lắm!” Rõ ràng anh muốn nói về công thức nấu món này cho cô nghe và rõ ràng cô cũng đang đợi nghe. “Măng tươi cắt miếng, chần qua nước sôi. Sau đó lấy nước lạnh ngâm thịt muối và măng khô để giảm bớt độ mặn.”
Cô gật đầu, chăm chú lắng nghe, thứ nhất vì đây là công thức nấu ăn, thứ hai vì đây là một giọng nói vô cùng tinh tế.
Mạc Thanh Thành gắp một búp măng khá non vào bát cô rồi tiếp tục giảng giải cách nấu ăn một cách khoan thai: “Thả gừng và hành cọng vào nước lạnh, sau khi đun sôi thì cho thịt muối và sườn, có điều tôi cũng thích cho thêm cả chân giò muối. Hớt bọt sau khi nước sôi bùng, nấu từ hai mươi phút đến nửa tiếng…” Anh vừa nói vừa hồi tưởng lại. “Đổ măng khô và măng tươi vào, đợi khi nước canh biến thành màu trắng sữa thì vặn lửa nhỏ hầm khoảng một tiếng.”
“Còn cả bách diệp kết nữa chứ?” Cố Thanh nhắc.
Anh cười. “Đừng vội!”
Em có vội đâu…
Mạc Thanh Thành nói tiếp: “Cuối cùng thả bách diệp kết, hầm nhỏ lửa mười lăm phút, rắc hành hoa rồi có thể nhấc nồi ra.”
Cô “ừm” một tiếng rồi lấy muôi múc canh. Đồ ăn ngon kết hợp với giọng nói hay, đúng là cô có sổ hưởng thật…
Cô ăn no, thấy người ấm lên. Mạc Thanh Thành đã vẫy phục vụ đến thanh toán. Nhân viên phục vụ nở nụ cười, vừa đưa hóa đơn cho anh vừa nói: “Cô ấy cũng là diễn viên lồng tiếng giống cậu hả? Nhìn trẻ quá!”
Mạc Thanh Thành đặt tiền lên kẹp thanh toán, đáp: “Không ạ! Cô ấy vẫn đang đi học!”
Cố Thanh nhoẻn cười với nhân viên phục vụ. Xem ra họ quen nhau đến mức không thể quen hơn được nữa, có lẽ bình thường khi đi thu âm, đại nhân đều gọi cơm hộp ở quán này chăng?
“Ồ…” Nhân viên phục vụ như lĩnh hội được tinh thần gì đó.
Mạc Thanh Thành cười cười thầm xác nhận. Cố Thanh cảm thấy thật ngượng ngùng giữa cuộc giao lưu không lời của họ.
“Mặc áo khoác vào đi em!” Mạc Thanh Thành đã đứng dậy, cầm áo khoác của mình lên rồi nói. “Trường em cách đây khá xa, chúng ta phải đi nhanh một chút mới kịp.” Nói xong, anh lại xách ba lô của cô như một lẽ hiển nhiên.
Cố Thanh cuống quýt đứng dậy, định nói cứ để em xách nhưng lời còn đang vướng quanh đầu lưỡi, chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ từ ngoài cửa vọng vào…
Không cần quay đầu cô cũng thấy mồ hôi lạnh túa ra khắp người, giọng cười nói quá quen thuộc… Các vị đại nhân, sao các ngài lại coi nơi này như nhà ăn thế? Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị không được ư?
“Mạc… Thanh… Thành!” Phi Thiếu cười to. “Chẳng phải cậu bảo đưa người ta về trường sao? Đưa kiểu gì mà bốn mươi lăm phút rồi vẫn luẩn quẩn gần khu vực phòng thu âm vậy?”
“Đừng vạch trần Khuynh Quốc Khuynh Thành đại nhân thế!” Đậu Đậu Bánh Đậu cười hì hì, kéo khăn quàng cổ của mình ra. “Ngon không, Thanh Thanh? Đồ ăn ở đây không đến nỗi tệ nhỉ?”
Cố Thanh không dám mở miệng, chỉ đáp “ưm” một tiếng.
“Canh măng sườn à?” Wwwwk bước lại gần, quét mắt nhìn. “Át chủ bài! Cậu đúng là người không trượng nghĩa… Hai hôm nay tớ liên tục bảo cậu là muốn ăn canh măng sườn, nhưng cậu nhất quyết không chịu đi ăn cùng tớ…”
Tuyệt Mỹ khoác vai Wwwwk ra vẻ nghiêm túc nói: “Có Thanh Thanh rồi, ai muốn ăn cơm cùng cậu hả?”
…
Mọi người nói cười vui vẻ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng cười nụ cười hoa.
Cố Thanh lúng túng đến nỗi chẳng biết làm thế nào, lẳng lặng nhìn đại nhân, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi?”
Anh mỉm cười. “Ừ”, rồi quay sang nhìn Tuyệt Mỹ, nói: “Đi đây!”
Tuyệt Mỹ lộ vẻ mặt “người anh em cứ đi lại tự do, tớ đây tuyệt đối không cản trở” rồi tiện tay kéo ghế ra, ngồi xuống bên chiếc bàn tròn lớn. “Ngồi xuống cả đi nào! Chúng ta coi như không nhìn thấy Mạc Thanh Thành nhé! Đừng làm Thanh Thanh người ta ngại, kẻo lần sau lại không dám đến…”
Điều này có thể giả vờ được sao? Hơn nữa, Tuyệt Mỹ đại nhân… các ngài muốn nói gì đều đã nói hết rồi, đã miệng rồi mới phát hiện ra em ngượng ngùng sao…
Đại nhân cũng có chút bất lực vỗ vai Tuyệt Mỹ rồi đưa Thanh Thanh rời khỏi quán, để lại một nhóm người nói cười huyên náo, tiếp tục gọi đồ ăn.
Hai người may mắn đợi được chuyến xe lúc tám giờ tối, hành khách không đông lắm, nửa khoang cuối gần như không có ai ngồi. Hai người chọn hàng ghế cuối cùng, cả hàng sáu ghế giờ chỉ có hai người ngồi.
“Anh hát hay thế sao chẳng bao giờ thấy anh hát mà chỉ lồng tiếng?” Cố Thanh kìm nén câu hỏi này trong lòng đã rất lâu.
Chẳng ngờ anh không cảm thấy gì, trả lời đơn giản: “Hát hơi tốn sức.”
… Được rồi!
Xe buýt rẽ vào một giao lộ, chặng đường này mới chỉ bắt đầu. Cô không biết nói gì với Mạc Thanh Thành, cũng không thể chỉ nói mãi chuyện thu âm, nhưng ngoài chủ đề lồng tiếng hoặc ca hát ra, cô thực sự không biết nói gì hơn, cô không thể nói sáng mai có hai tiết, lại là tiết của ông thầy giáo già, giảng bài nhàm chán đến nỗi sinh viên ngủ gật hết… Có điều, điểm đáng an ủi là cuối cùng đại nhân không cần xách giúp chiếc ba lô nặng trĩu của cô mà đặt nó ở chỗ trống bên cạnh. Ít nhất… cô không cần áy náy nữa.
Tư duy của Cố Thanh bắt đầu tản mát ra vô hạn, cô nghiên cứu xem làm cách nào để có thể giành xách ba lô của mình trước, không để anh xách nó đến tận ký túc xá.
Đột nhiên, có tiếng ngân nga khe khẽ vang lên, rất khẽ và vương hơi hướm lười nhác. Giọng anh trầm ấm, uyển chuyển. Cô ngạc nhiên nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, trong đôi mắt đen láy khẽ nhếch lên thoảng mang ý cười. Anh cứ thoải mái ngân nga như thế.
Trong không gian thênh thang của khoang xe, giọng hát không thể vọng đến các hàng ghế trước, cho nên giờ khắc này chỉ có cô nghe được bài Khúc ca dang dở mà Mạc Thanh Thành đang ngân nga. Đây là bài hát cuối phim Tân bến Thượng Hải, một bài hát rất thích hợp trong đêm nay. Cô lặng lẽ lắng nghe, bài hát đượm vẻ biếng nhác và xa hoa của một Thượng Hải xưa.
Xe dừng đèn đỏ, nhưng tiếng ngân nga của anh không ngừng lại. Cố Thanh cảm thấy mình sắp ngộp thở đến nơi, thanh âm quá đẹp… Cô vội quay đầu, dán mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ai còn vấn vương
Khúc ca quen thuộc đang dở dang
Ánh đèn vụt tắt
Người cũng tan hoang
Mà nỗi nhớ sao cứ vơi đầy giằng xé tâm can.
Sóng cuốn anh đi
Trôi dạt vào em với trái tim muộn màng
Muốn chậm bước chân
Nhưng sao vẫn cứ phải vội vàng… vượt đại dương mênh mang…
Cô cứ nghe, cứ nghe, rồi nghĩ: Đêm nay thật hạnh phúc! Giọng hát đẹp như thế, lại đang ngân nga một bài hát hay như thế! Nếu có thể thu âm lại thì thật tuyệt…