-
Chương 17: Canh măng sườn (2)
Mới nói được nửa câu đã gửi đi, chẳng ngờ Thương Thanh Từ lại không trả lời. Cố Thanh thật sự chấn động bởi ý nghĩ này, hai chứ "gặp mặt" cứ bay lượn trong đầu... Cô chưa bao giờ gặp gỡ bạn bè quen qua mạng.
Tuy chuyện của cô hiện giờ không hề giống với phong trào yêu đương qua mạng từng làm mưa làm gió một thời, đây thuần túy chỉ là nhóm bạn bè yêu thích cổ phong gặp nhau, ghi âm bài hát và cùng lắm là ăn với nhau một bữa cơm mà thôi... ... Mà ngay cả nghĩ đến việc ăn cơm dường như cũng quá xa xôi rồi...
Vẫn không xong! Chỉ riêng hai chữ "gặp mặt" ấy thôi, lại nối liền với hàng loạt tên tuổi nổi tiếng trong giới, nhất là đại nhân đã khiến toàn thân cô xốn xang.
Cô hoang mang đi quanh quẩn khắp phòng suốt nửa tiếng mà vẫn chưa trấn tĩnh lại được, thế là nàng chui tọt vào nhà vệ sinh, đứng ngây người trước gương. Bộ dạng này... phù hợp để đi gặp những cây cao bóng cả trong giới ư?
Tiếng chuông điện thoại reo trong phòng khách, cô cuống quýt lao bổ ra, cầm lên.
Tin nhắn thoại của đại nhân!
"Chúng ta có tất cả bảy người, trong đó bốn người ở cùng thành phố, ba giờ chiều mai thế nào? Nghe Tuyệt Mỹ nói, ngày kia em vào học à?"
Ngày mai?! Cố Thanh thấy mình sắp đổ gục đến nơi. Sao bỗng dưng lại có cảm giác như ngày tận thế đang từng bước đến gần?
Được gặp người có giọng nói mình yêu thích nhất, còn cả nhóm tiền bối mình hâm mộ nhất, mà anh lại không cho cô chút thời gian nào để chuẩn bị. Ít ra cô còn phải chuẩn bị tâm lý và ngoại hình nữa chứ. Đại nhân hỡi...
Cô lúng túng hồi lâu, mãi mới trả lời: "Vâng... Giờ đó em đi được!" Cô không thể làm cao, phải không nào? Người ta còn để tâm đến thời gian đi học của mình nữa kìa!
Gửi tin nhắn đi rồi mà đầu óc nàng vẫn hơi mơ màng, làm sao đại nhân biết anh và cô sống cùng một thành phố? Nhờ Weibo sao? Weibo... Ừm! Mình viết rất rõ ràng thành phố nơi mình đang sinh sống mà, đâu để ẩn như anh...
Thôi được, đại nhân biết điều đó cũng là lẽ thường.
Cô và đại nhân bàn bạc thêm về thời gian, địa điểm và phương thức làm việc với ba người không ở cùng thành phố, sau đó còn nhân tiện dặn dò nàng tối nay nên ngủ sớm, không gửi tin nhắn thoại nữa. Cố Thanh nhìn điện thoại, lẳng lặng chạm tay vào avatar của đại nhân. "Đại nhân ơi đại nhân... hơn hai mươi tiếng còn lại, ngài bảo em phải sống thế nào đây..."
Cố Thanh rối tung, không biết nên chọn trang phục gì, để kiểu tóc nào, hết đắn đo giữa quần và váy, rồi lại băn khoăn nên thả tóc hay cột tóc.
Cuối cùng, cô quyết định cứ mặc quần dài, áo khoác cho tiện, trời rét cóng, cứ mặc ấm cho chắc, hoa hoè hoa sói quá trông lại càng giống bạn chat gặp nhau hoặc đi xem mặt, thế còn ngại ngùng hơn. Theo như lời đại nhân nói thì ngày mai nàng sẽ có dịp hợp tác thu âm lại bài này trong phòng với Đậu Đậu Bánh Đậu, Phi Thiếu và Wwwwk, ngoài ra còn hai vị nhàn rỗi bon chen đến ngồi chầu rìa góp vui là Tuyệt Mỹ và Phong Nhã Tụng.
Trong số mấy người này thì chỉ có Wwwwk và Phi Thiếu để lộ ảnh trên mạng, vì một người vốn là MC nhà đài, còn người kia... ừm, là diễn viên lồng tiếng, nên cả hai không ngại bị lộ ảnh. Còn những người kia, cô chưa từng biết mặt, đặc biệt là Thương Thanh Từ đại nhân - người không để lộ bất kỳ thông tin gì, càng không bao giờ để lộ ảnh.
Nói không phấn khích là dối lòng nhưng cô nào dám hé môi với ai, bởi nếu nói ra, người ngoài giới chắc sẽ không hiểu, còn người trong giới chắc chắn sẽ thuê sát thủ truy sát cô, hoặc uy hiếp buộc cô lén chụp hình. Cứ thế từ chiều đến tận nửa đêm, Cố Thanh không thể nào chợp mắt được. Ngày hôm sau tỉnh giấc, sắc mặt cô nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều, bộ dạng tố cáo cô tối qua rõ ràng không được ngủ ngon.
Cố Thanh cầm lược chải đầu, vừa chải vừa nghĩ hôm nay mình phải trở về trường, điều đó có nghĩa là cô phải vác ba lô đựng quần áo và đồ ăn cho cả một tuần đến phòng thu âm... sau đó mới trở về trường...
Mất hình tượng quá nhưng biết làm sao! Lúc ghi âm xong chắc đã tối, mà địa chỉ phòng thu lại cách trường khá xa. Cô bất lực chấp nhận hiện thực rồi sắp xếp quần áo và đồ ăn, nhét chật cứng ba lô.
Lúc đeo ba lô bước ra khỏi cửa, mẫu hậu đại nhân còn không quên dặn với theo: "Gặp gỡ bạn xong thì nhanh nhanh về trường, tới ký túc xá nhớ gọi điện cho mẹ."
Cố Thanh chột dạ "vâng" một tiếng. Cô không dám nói với mẹ rằng mình đi gặp bạn ở thế giới 2D chưa từng gặp mặt ngoài đời. Cô càng không muốn đôi co hàng mấy tiếng đồng hồ với mẹ, rằng bạn ở thế giới 2D và bạn chat khác nhau như thế nào... Điều quan trọng nhất là hai khái niệm ấy thực ra không hề có sự khác biệt thực tế.
Cô đi tàu điện ngầm, chuyển thêm hai chặng xe buýt, lúc đến tầng trệt phòng ghi âm mới suýt soát hai rưỡi chiều. Sớm nửa tiếng so với dự định. Có nên lên luôn không? Hay là đi lang thang dưới này đến ba giờ chiều mới lên? Gió lạnh len lỏi chui vào khăn quàng cổ, trời lạnh thật! Sao hôm nay lại lạnh thế này? Liệu có tuyết rơi không nhỉ?
Cô đi loanh quanh bên dưới, lãng phí gần nửa tiếng đồng hồ rồi mới do dự bấm thang máy lên tầng bốn.
Thang máy kêu "tinh" một tiếng rồi mở ra. Hành lang thênh thang và vắng tanh, có hai cô gái nom như tiếp tân đang đứng trước quầy, một cô đang rót nước còn cô kia vừa nghe địa thoại vừa ghi chép gì đó. Cô gái đang rót nước nhìn thấy Cố Thanh liền nở nụ cười. "Studio thu âm lúc ba giờ, chị là bạn của Mạc Thanh Thành phải không ạ?"
Cô ngẩn người, nghĩ đến phiên âm trên nick Wechat kia, kết luận đúng là tên của đại nhân nên gật đầu.
"Xin mời đi hướng đó, phòng bên trái, đã có mấy người đến trước rồi!" Cô gái chỉ chiếc tủ thanh trùng kế cạnh sô pha ở phòng khách rồi giới thiệu: "Nếu khát thì ở đây có nước, có thể tự ra lấy, trong phòng trà có máy pha cà phê."
Cô gái từ tốn giới thiệu xong, lại mỉm cười rồi tiếp tục uống nước của mình. Câu trả lời rất nhanh gọn và chuyên nghiệp.
Lần đầu đến phòng thu âm, Cố Thanh cứ ngỡ đó phải là nơi rất hoành tráng, uy nghi, chẳng ngờ lại bình dị và gần gũi thế này. Cô đi theo lời chỉ dẫn của cô gái, rảo bước đến cuối hành lang, lướt qua ba, bốn gian phòng, có phòng mở cửa, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả người chỉnh âm đang xem video đối chiếu thanh âm, có phòng lại đóng chặt cửa, chắc đang ghi âm chăng?
Cuối cùng cũng đi đến phòng bên trái cuối hành lang, cô hồi hộp... Khẽ thở ra một hơi, cô hắng giọng cho đỡ căng thẳng. Câu đầu tiên phải nói gì đây? Nói: "Chào mọi người, em là Thanh Thanh Mạn"... Hình như hơi ngốc...
Tay cô đặt trên tay nắm cửa, vừa định mở thì cửa đã bị đẩy ra từ bên trong, một chàng trai cao lớn đứng chắn trước mặt cô. Hai người đều ngây người trong giây lát.
"Xin chào!" Cố Thanh buột miệng chào.
Sau đó... chàng trai cũng mỉm cười, hỏi: "Thanh Thanh Mạn?"
"Dạ!" Cố Thanh gật đầu.
"Anh là Tuyệt Mỹ Sát Ý." Chàng thanh niên nhếch miệng đáp, vì thân hình cao lớn nên cô hơi cảm thấy bị áp chế. "Rất vui được gặp em! Thanh Thanh."
Nửa câu đầu còn rất nghiêm túc nhưng nửa câu sau thực khiến người ta lúng túng. Đột nhiên Cố Thanh cảm thấy ngộp thở và nóng bức, học đại nhân gọi mình Thanh Thanh làm gì cơ chứ?
Đúng lúc cô còn đứng ngây như phỗng thì Tuyệt Mỹ đã né người sang một bên, ngoái đầu nói vọng vào trong: "Đào của Át chủ bài đến rồi này!"
Cố Thanh cảm thấy nếu anh nói thêm câu nữa thì mình chắc chắn sẽ cướp đường chạy trốn...
Tầm nhìn rộng ra, một thanh niên trắng trẻo đeo kính trắng, nom rất dễ thương đang vắt vẻo ngồi trên sô pha, nghe thấy lập tức nhảy dựng lên, cười chạy đến. "Xin chào Át chủ bài phu nhân, anh là Phong Nhã Tụng."
"..."
"Được rồi! Được rồi! Đừng làm người ta sợ..." Tuyệt Mỹ đẩy cậu ta ra sau lưng.
"Làm gì có! Thanh Thanh, anh có làm em sợ không?" Phong Nhã Tụng cười híp mí nhìn nàng.
Cố Thanh lắc đầu, gắng ép mình phải bình tĩnh trả lời: "Không đâu... ạ..."
Sau lưng đột nhiên có một cánh tay thò ra. Cố Thanh giật bắn mình, nghe thấy có người nói: "Không được bắt nạt em gái tớ! Chào em, anh là Wwwwk, chính là người ăn lẩu bên cạnh Át chủ bài trong khi em và cậu ta đang anh anh em em đấy!"
"..." Cô thề, cô thực sự muốn khóc. Mấy người này...
"Ê! Mấy người kia tránh ra, tránh ta!" Cuối cùng cũng có một cô gái trẻ bước ra, xem chừng lớn hơn Cố Thanh vài tuổi, mặc áo khoác trắng, nom rất dịu dàng. Cô nắm lấy tay Cố Thanh, cứu cô ra khỏi vòng vây của ba người con trai, còn không quên khinh bỉ mấy câu: "Át chủ bài phút cuối không tới đã đành, các cậu còn bắt nạt Thanh Thanh thế à... hừ hừ!" Cô kéo Cố Thanh ngồi xuống ghế rồi giới thiệu: "Chị là Bánh Đậu."
"Đại nhân không tới ạ?" Cố Thanh có chút nghi hoặc nhưng nhìn quanh phòng chỉ thấy bốn người này mà thôi...
"Ừm! Cậu ấy đột ngột có chuyện... Hết cách! Cậu ấy là người bận rộn nhất trong nhóm bọn chị mà!" Đậu Đậu Bánh Đậu cũng tỏ ra bất lực. "Cậu ấy còn dặn đi dặn lại, bảo chị nhất định phải chăm sóc em, không được để họ làm em sợ."
Được rồi! Đúng là Cố Thanh cảm thấy có chút tiếc nuối và cũng cảm thấy hơi hụt hẫng nữa.
Dẫu sao đại nhân cũng là sự tồn tại bí mật nhất, có lẽ gặp được anh là ước nguyện của biết bao nhiêu người.
May mà những người ở đây nàng đã quen biết được mấy tháng, tuy lớn hơn nàng năm, sáu tuổi nhưng chẳng bao lâu nàng đã hòa nhập với họ. Một lúc lâu sau, Phi Thiếu mới mắt nhắm mắt mở thức dậy. Phòng thu âm này do Phi Thiếu hùn vốn với một người nữa mở, gian phòng này để dành cho mấy người họ từ lúc ba giờ chiều. Vì vậy mọi người rất thong dong, mở đồ ăn vặt ném trên bàn ở gian ngoài, trông chẳng khác gì một bữa tiệc nhỏ.
Cố Thanh vừa nghe họ nói chuyện phiếm vừa quan sát phòng ghi âm. Bên ngoài đặt thiết bị, sô pha và bàn trà. Một mặt tường là kính nên có thể nhìn thấy phòng cách ân bên trong không có ai cả, ngoài ra còn có thiết bị micro và bàn ghế còn trống. Gian phòng vô cùng sạch sẽ và cũng rất chuyên nghiệp.
Tuyệt Mỹ đang ngồi tán gẫu chợt nhớ ra Cố Thanh vẫn đang đi học, sợ cô về trường muộn nên vội gọi mọi người bắt đầu làm việc. Thực ra, anh và Phong Nhã Tụng chỉ đến ngồi chầu rìa góp vui, nếu không có Thương Thanh Từ thì... chỉ còn lại bốn người, mỗi người một câu, nửa tiếng là giải quyết xong phần thu âm cho mọi người.
Nên khi Cố Thanh thu âm xong vẫn chưa đến sáu giờ.
Từ chỗ cô có thể nghe thấy mọi âm thanh ở phòng ngoài. Quả nhiên làm việc trong phòng thu là tốt nhất, không những đạt hiệu quả tốt mà còn có tiền bối chuyên nghiệp và người chỉnh âm chỉ đạo.
Đáng tiếc... đại nhân lại không đến...
Cô đang ngồi trong phòng cách âm thì nghe thấy người chỉnh âm nói: "Xong rồi!" Cô bỗng thở phào một tiếng, đang định gỡ tai nghe xuống thì giọng Phong Nhã Tụng đột nhiên vang lên trong tai nghe: "Mạc Thanh Thành, cậu đúng là vạn năm cuồng sữa chua thứ thiệt đấy!"
Tim giật thót, cô vô thức quay đầu nhìn về phía bên kia bức tường kính.
Phía bên ngoài phòng cách âm có một chàng trai trẻ mặc quần bò, áo phông đen dài tay đang đứng, dường như anh vừa mới đến. Lúc Cố Thanh ngước mắt nhìn, chàng trai cũng nhìn cô, một tay anh cầm hộp sữa chua loại lớn, tay kia giơ tay chào cô.
Đôi mắt đen lay láy và trong veo, đẹp ngoài sức tưởng tượng. Đuôi mắt hơi nhếch lên, còn vương ý cười. Cô nhìn anh với vẻ không thể tin nổi, không ngờ lại là anh.
"Chào em, Thanh Thanh!" Giọng anh vang lên bên tai cô, chân thực đến mức không thể chân thực hơn, giọng nói thật trầm ấm, mê hoặc lại rất đỗi dịu dàng. "Anh là Thương Thanh Từ."