Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-88
Ranh giới - Ngoại truyện 4 – Hôn lễ
“Trông tớ ổn không, Vivi?” – Vũ Như Nhiên căng thẳng chà sát lòng bàn tay mình lên thân chiếc váy cưới cổ điển màu trắng, lo lắng hỏi cô bạn Vivian
“Trông cậu rất tuyệt” – Vivian mỉm cười, nắm lấy hai bàn tay đang vần vò chiếc váy cưới của Vũ Như Nhiên
“Tớ sẽ ngã lăn quay ra đất mất thôi Tớ cần thay một đôi giày khác, bata chẳng hạn”
“Cậu đứng im đó cho tớ Đôi giày này chỉ cao năm phân, sẽ ổn cả thôi” – Lý Tuệ Mẫn quát nhẹ Vũ Như Nhiên, sau đó khom người chỉnh trang lại mép chiếc váy cưới
“Lỡ đâu…”
“Im nào Ba cậu tới rồi kìa, không được lộn xộn nữa đâu đấy”
Vũ Như Nhiên nhìn hai cô bạn của mình, cảm thấy khoé mắt hơi cay, cô vội vàng hít thở thật sâu để ngăn làn nước mắt, khẽ nói – “Cảm ơn, cảm ơn hai cậu rất nhiều, tớ…”
“Được rồi, được rồi Tớ biết cậu không nỡ xa tớ, nhưng mà tớ tự biết bản thân không thể giành lại tên Alexandra kia, vì thế đành nhường cậu cho hắn ta vậy” – Lý Tuệ Mẫn nháy mắt lên tiếng, cô nàng giờ đây dường như đã trở thành một người khác, mái tóc dài uốn lượn khi xưa nay đổi thành mái tóc ngắn cá tính, tính cách cũng trở nên trầm tĩnh hơn xưa rất nhiều
“Cậu phải hạnh phúc đấy” – Vivian ôm chầm lấy Vũ Như Nhiên, chúc phúc
“Tớ sẽ” – Vũ Như Nhiên cũng ôm lấy cả hai cô bạn của mình
“Ba nghĩ, chú rễ chắc hẳn đang sốt ruột lắm” – Ba Vũ tiến đến gần ba cô gái, mỉm cười lên tiếng
“Ba!”
“Giờ thì có thể giao cô dâu cho ta được chưa nào?”
“Vậy chúng cháu ra trước, chào bác Vũ”
“Đã sẵn sàng chưa, con gái?” – Ba Vũ vuốt nhẹ mái tóc của Vũ Như Nhiên
“Ba đừng để con ngã nhé?”
Ba Vũ nắm lấy bàn tay của Vũ Như Nhiên khoác vào cánh tay mình, vừa dẫn dắt cô tiến từng bước về phía lễ đường vừa lên tiếng – “Còn nhớ khi bé, lúc con mới tập đi, ba chưa từng để con ngã lần nào cả”
Vũ Như Nhiên mỉm cười, tay càng níu chặt hơn cánh tay của ba mình
Trước mắt là lễ đường ngoài trời được trang trí đơn giản, mọi người có mặt hôm nay toàn là người thân và một vài bạn bè thân thuộc Họ đến đây, làm chứng cho đôi trai tài gái sắc này Tiếng nhạc, tiếng vỗ tay hoà lẫn vào nhau, tạo thành một giai điệu du dương tuyệt diệu
“Hãy chăm sóc con bé” – Ba Vũ đặt bàn tay của Vũ Như Nhiên vào tay Alex
“Con sẽ” – Alex thu tay, nắm chặt lấy bàn tay của Vũ Như Nhiên
Vũ Như Nhiên từ khi bước vào lễ đường, ánh mắt liền dán chặt vào thân ảnh của Alex Anh nói đúng, anh chỉ mặc trang phục màu trắng khi bước vào lễ đường Và hôm nay, câu nói đó đã được thực hiện, anh khoác trên người bộ vest màu trắng, từ áo sơ mi, quần tây cho đến áo khoác ngoài, ngay cả bông hoa cài trên ngực cũng là một màu trắng thuần khiết Dù chỉ toàn một màu trắng, nhưng khoác lên người anh, nó hoàn toàn không hề đơn điệu một chút nào cả Thật ra, ngoài màu đỏ rượu, màu trắng thật sự rất hợp với anh…
“Bị anh hớp hồn rồi sao?” – Anh lên tiếng nhắc nhở khi thấy ông Colin - người chủ trì hôn lễ, hỏi cô có nguyện ý gã cho anh không? Nhưng cô chỉ nhìn anh chăm chú mà không hề đáp lời…
“Đúng vậy” – Vũ Như Nhiên mơ hồ trả lời, cô thật sự nhìn anh đến say mê…
“Vậy có nguyện ý gả cho anh không?”
“Có” – Cô theo bản năng trả lời ngay tắp lự, nhưng đầu óc vẫn còn lơ lửng trên những tầng mây Cho đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người, cảm nhận đôi môi ấm nóng của Alex chạm vào môi mình, cô mới như chợt bừng tỉnh Chết thật, cô háo sắc đến nỗi ngu người luôn rồi sao… Vũ Như Nhiên sầu não đẩy nhẹ Alex, khiến anh bật cười
……
Sau những lời chúc mừng của người thân và bạn bè, Vũ Như Nhiên xúc động, lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc
Cô ngước nhìn Alex đang tiến về phía micro
“Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu của mình để đến đây làm chứng cho hôn lễ của tôi và Nhiên Nhiên” – Giọng nói trầm ấm của anh vang lên – “Cảm ơn ba mẹ đã nuôi dạy một cô gái tốt và đã đồng ý trao con gái của mình cho con Con sẽ luôn yêu thương và trân trọng cô ấy như ba mẹ đã làm suốt hai mươi sáu năm qua”
“Cảm ơn ông Colin Jones Wilson – một người ông đáng kính, người đã thay thế cả vị trí ba mẹ, luôn chăm sóc, yêu thương và bao dung, dù cho con đã làm rất nhiều chuyện khiến ông không vui” – Anh nhìn ông Colin, người ông mà anh luôn tôn trọng, có lẽ đây là lần đầu tiên anh nói những lời này nên khiến ông Colin có chút sững sờ, lại có chút xúc động
“Và cuối cùng, Nhiên Nhiên… cảm ơn em đã chấp nhận con người của anh, chấp nhận bước đi cùng anh, chấp nhận viết tiếp tương lai của chúng ta” – Ánh mắt Alex chứa đựng đầy sự dịu dàng – “Có một bài hát, anh nghĩ em sẽ thích”
Dứt lời, Alex cầm lấy cây đàn ghi-ta bên cạnh, tiếng đàn từng nhịp từng nhịp vang lên, theo đó là giọng hát trầm ấm với ca từ mang đầy tình ý vang lên…
“…You're just too good to be true
I can't take my eyes off you
You'd be like heaven to touch
I wanna hold you so much
At long last love has arrived
And I thank God I'm alive
You're just too good to be true
Can't take my eyes off you
Pardon the way that I stare
There's nothing else to compare
The sight of you leaves me weak
There are no words left to speak
But if you feel like I feel
Please let me know that is real
You're just too good to be true
I can't take my eyes off you
I love you baby
And if it's quite all right
I need you baby
To warm the lonely nights
I love you baby
Trust in me when I say
Oh pretty baby
Don't bring me down I pray
Oh pretty baby
Now that I've found you stay
And let me love you, baby
Let me love you
You're just too good to be true
I can't take my eyes off you
You'd be like heaven to touch
I wanna hold you so much
At long last love has arrived
And I thank God I'm alive
You're just too good to be true
Can't take my eyes off You
I love you baby
And if it's quite all right
I need you baby
To warm the lonely nights
I love you baby
Trust in me when I say
Oh pretty baby
Don't bring me down I pray
Oh pretty baby
Now that I've found you stay
Oh pretty baby
Trust in me when I say…”
*Bài hát Can’t take my eyes off you – Joseph Vincent
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
“Trông tớ ổn không, Vivi?” – Vũ Như Nhiên căng thẳng chà sát lòng bàn tay mình lên thân chiếc váy cưới cổ điển màu trắng, lo lắng hỏi cô bạn Vivian
“Trông cậu rất tuyệt” – Vivian mỉm cười, nắm lấy hai bàn tay đang vần vò chiếc váy cưới của Vũ Như Nhiên
“Tớ sẽ ngã lăn quay ra đất mất thôi Tớ cần thay một đôi giày khác, bata chẳng hạn”
“Cậu đứng im đó cho tớ Đôi giày này chỉ cao năm phân, sẽ ổn cả thôi” – Lý Tuệ Mẫn quát nhẹ Vũ Như Nhiên, sau đó khom người chỉnh trang lại mép chiếc váy cưới
“Lỡ đâu…”
“Im nào Ba cậu tới rồi kìa, không được lộn xộn nữa đâu đấy”
Vũ Như Nhiên nhìn hai cô bạn của mình, cảm thấy khoé mắt hơi cay, cô vội vàng hít thở thật sâu để ngăn làn nước mắt, khẽ nói – “Cảm ơn, cảm ơn hai cậu rất nhiều, tớ…”
“Được rồi, được rồi Tớ biết cậu không nỡ xa tớ, nhưng mà tớ tự biết bản thân không thể giành lại tên Alexandra kia, vì thế đành nhường cậu cho hắn ta vậy” – Lý Tuệ Mẫn nháy mắt lên tiếng, cô nàng giờ đây dường như đã trở thành một người khác, mái tóc dài uốn lượn khi xưa nay đổi thành mái tóc ngắn cá tính, tính cách cũng trở nên trầm tĩnh hơn xưa rất nhiều
“Cậu phải hạnh phúc đấy” – Vivian ôm chầm lấy Vũ Như Nhiên, chúc phúc
“Tớ sẽ” – Vũ Như Nhiên cũng ôm lấy cả hai cô bạn của mình
“Ba nghĩ, chú rễ chắc hẳn đang sốt ruột lắm” – Ba Vũ tiến đến gần ba cô gái, mỉm cười lên tiếng
“Ba!”
“Giờ thì có thể giao cô dâu cho ta được chưa nào?”
“Vậy chúng cháu ra trước, chào bác Vũ”
“Đã sẵn sàng chưa, con gái?” – Ba Vũ vuốt nhẹ mái tóc của Vũ Như Nhiên
“Ba đừng để con ngã nhé?”
Ba Vũ nắm lấy bàn tay của Vũ Như Nhiên khoác vào cánh tay mình, vừa dẫn dắt cô tiến từng bước về phía lễ đường vừa lên tiếng – “Còn nhớ khi bé, lúc con mới tập đi, ba chưa từng để con ngã lần nào cả”
Vũ Như Nhiên mỉm cười, tay càng níu chặt hơn cánh tay của ba mình
Trước mắt là lễ đường ngoài trời được trang trí đơn giản, mọi người có mặt hôm nay toàn là người thân và một vài bạn bè thân thuộc Họ đến đây, làm chứng cho đôi trai tài gái sắc này Tiếng nhạc, tiếng vỗ tay hoà lẫn vào nhau, tạo thành một giai điệu du dương tuyệt diệu
“Hãy chăm sóc con bé” – Ba Vũ đặt bàn tay của Vũ Như Nhiên vào tay Alex
“Con sẽ” – Alex thu tay, nắm chặt lấy bàn tay của Vũ Như Nhiên
Vũ Như Nhiên từ khi bước vào lễ đường, ánh mắt liền dán chặt vào thân ảnh của Alex Anh nói đúng, anh chỉ mặc trang phục màu trắng khi bước vào lễ đường Và hôm nay, câu nói đó đã được thực hiện, anh khoác trên người bộ vest màu trắng, từ áo sơ mi, quần tây cho đến áo khoác ngoài, ngay cả bông hoa cài trên ngực cũng là một màu trắng thuần khiết Dù chỉ toàn một màu trắng, nhưng khoác lên người anh, nó hoàn toàn không hề đơn điệu một chút nào cả Thật ra, ngoài màu đỏ rượu, màu trắng thật sự rất hợp với anh…
“Bị anh hớp hồn rồi sao?” – Anh lên tiếng nhắc nhở khi thấy ông Colin - người chủ trì hôn lễ, hỏi cô có nguyện ý gã cho anh không? Nhưng cô chỉ nhìn anh chăm chú mà không hề đáp lời…
“Đúng vậy” – Vũ Như Nhiên mơ hồ trả lời, cô thật sự nhìn anh đến say mê…
“Vậy có nguyện ý gả cho anh không?”
“Có” – Cô theo bản năng trả lời ngay tắp lự, nhưng đầu óc vẫn còn lơ lửng trên những tầng mây Cho đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người, cảm nhận đôi môi ấm nóng của Alex chạm vào môi mình, cô mới như chợt bừng tỉnh Chết thật, cô háo sắc đến nỗi ngu người luôn rồi sao… Vũ Như Nhiên sầu não đẩy nhẹ Alex, khiến anh bật cười
……
Sau những lời chúc mừng của người thân và bạn bè, Vũ Như Nhiên xúc động, lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc
Cô ngước nhìn Alex đang tiến về phía micro
“Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu của mình để đến đây làm chứng cho hôn lễ của tôi và Nhiên Nhiên” – Giọng nói trầm ấm của anh vang lên – “Cảm ơn ba mẹ đã nuôi dạy một cô gái tốt và đã đồng ý trao con gái của mình cho con Con sẽ luôn yêu thương và trân trọng cô ấy như ba mẹ đã làm suốt hai mươi sáu năm qua”
“Cảm ơn ông Colin Jones Wilson – một người ông đáng kính, người đã thay thế cả vị trí ba mẹ, luôn chăm sóc, yêu thương và bao dung, dù cho con đã làm rất nhiều chuyện khiến ông không vui” – Anh nhìn ông Colin, người ông mà anh luôn tôn trọng, có lẽ đây là lần đầu tiên anh nói những lời này nên khiến ông Colin có chút sững sờ, lại có chút xúc động
“Và cuối cùng, Nhiên Nhiên… cảm ơn em đã chấp nhận con người của anh, chấp nhận bước đi cùng anh, chấp nhận viết tiếp tương lai của chúng ta” – Ánh mắt Alex chứa đựng đầy sự dịu dàng – “Có một bài hát, anh nghĩ em sẽ thích”
Dứt lời, Alex cầm lấy cây đàn ghi-ta bên cạnh, tiếng đàn từng nhịp từng nhịp vang lên, theo đó là giọng hát trầm ấm với ca từ mang đầy tình ý vang lên…
“…You're just too good to be true
I can't take my eyes off you
You'd be like heaven to touch
I wanna hold you so much
At long last love has arrived
And I thank God I'm alive
You're just too good to be true
Can't take my eyes off you
Pardon the way that I stare
There's nothing else to compare
The sight of you leaves me weak
There are no words left to speak
But if you feel like I feel
Please let me know that is real
You're just too good to be true
I can't take my eyes off you
I love you baby
And if it's quite all right
I need you baby
To warm the lonely nights
I love you baby
Trust in me when I say
Oh pretty baby
Don't bring me down I pray
Oh pretty baby
Now that I've found you stay
And let me love you, baby
Let me love you
You're just too good to be true
I can't take my eyes off you
You'd be like heaven to touch
I wanna hold you so much
At long last love has arrived
And I thank God I'm alive
You're just too good to be true
Can't take my eyes off You
I love you baby
And if it's quite all right
I need you baby
To warm the lonely nights
I love you baby
Trust in me when I say
Oh pretty baby
Don't bring me down I pray
Oh pretty baby
Now that I've found you stay
Oh pretty baby
Trust in me when I say…”
*Bài hát Can’t take my eyes off you – Joseph Vincent
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn