Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-85
Ranh giới - Ngoại truyện 1 – Cầu hôn phong cách lão đại
Sau sự kiện đấu giá không lâu, cuối cùng mọi việc cũng trở lại như cũ Alex và mọi người bận bịu đến nỗi có lúc chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người đâu cả
Vết thương của Harry cũng đã lành từ lâu, tịnh dưỡng ở nhà Alex một thời gian, bây giờ ông cũng phải trở về Italy để thu dọn đống lộn xộn khi ấy Vũ Như Nhiên có năn nỉ cỡ nào, ông cũng không chịu cho cô theo cùng
Trong lúc ai nấy đều bận rộn với công việc của mình, chỉ còn mỗi Vũ Như Nhiên là rãnh rỗi đến nỗi móc meo cả người
Alex không chịu giao việc cho cô làm, cũng không cho cô đi chơi Hứa dạy cô bắn súng cũng không thấy người đâu cả, Vũ Như Nhiên buồn bực bắn loạn lên bia ngắm, cô sắp chán chết rồi đây…
“Rất buồn chán sao?”
Bỗng nhiên chụp bảo vệ tai bị tháo ra, giọng nói trầm thấp từ tính của Alex vang lên
Cô không trả lời, quăng khẩu súng lên bàn, quay sang chống nạnh nhìn Alex hừ khẽ
Alex bật cười vì hành động hờn dỗi của cô, anh dắt tay cô tiến đến vị trí có bia ngắm được đặt xa nhất, sau đó lôi một khẩu súng với kiểu dáng kỳ lạ ra khỏi thắt lưng
“Anh dạy em” – Trong giọng nói của anh có chứa ý cười tràn cả vào ánh mắt
“Hứ, bây giờ mới chịu để ý tới em” – Vừa nói cô vừa cầm khẩu súng kiểu dáng mới trong tay Alex, lật qua lật lại xem xét, tò mò hỏi
“Đây là súng gì? Kiểu dáng lạ quá, em chưa thấy bao giờ Bọn anh vừa sản xuất sao?”
“Muốn thử không?”
“Có, có” – Vũ Như Nhiên vui vẻ lên tiếng, nhưng sau khi nhìn vị trí bia ngắm đằng xa thì chợt lùi bước
“Xa quá, đổi qua bia gần hơn nha anh?” – Vừa nói cô vừa định di chuyển bước chân, nào ngờ Alex đã vươn tay, kéo cô lại, cả người cô rơi vào lồng ngực cứng rắn của anh
“Không sao”
Vũ Như Nhiên khó hiểu nhìn anh, nhưng cũng không thắc mắc Cô nhanh chóng đứng vào tư thế ngắm bắn, bên tai là chụp bảo vệ, mắt kính bảo vệ mắt làm cho vị trí bia ngắm càng trở nên mờ nhạt hơn với cô
“Không có khe ngắm hả anh? Xa quá em không nhìn thấy” – Cô cố gắng ngắm vào vị trí hồng tâm của tấm bia ngắm phía xa, nhưng vẫn không thấy rõ được mục tiêu
“Hít sâu, dạng chân, thả lỏng tay và không được ngậm miệng lại đâu đấy” – Alex áp sát vào tai cô, dặn dò
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thực hiện một loạt mệnh lệnh anh đưa ra
Cảm giác được bàn tay anh chồng lên bàn tay cô trên cò súng, cả người Vũ Như Nhiên lọt thỏm vào trong vòng tay của Alex Anh cúi xuống nói nhỏ vào tay cô – “Sẽ giật đấy”
Cô hít sâu một hơi, khẽ gật đầu tỏ ý đã sẵn sàng Ngón trỏ của hai người kéo mạnh cò súng, tiếng vang thật lớn cùng với đó là một đường lửa bay thẳng về vị trí hồng tâm Đồng thời với tiếng súng, Alex nói nhỏ vào tai Vũ Như Nhiên nhưng tiếng súng quá lớn đã át hẳn giọng nói của anh
“Anh nói gì thế? Em không nghe được” – Cô tháo chụp bảo vệ tai xuống, quay sang nhìn anh
Anh mỉm cười, tháo mắt kính của cô, để khẩu súng súng bàn – “Không muốn biết kết quả sao?”
Vũ Như Nhiên quẳng câu hỏi sang một bên, phấn khích bấm nút điều khiển bia ngắm lại gần, cô thật sự muốn nhìn xem, khoảng cách xa như thế, anh thật sự bắn trúng sao
Phía sau, Alex giam cô vào vòng tay của anh Phía trước bia ngắm càng ngày càng gần hơn…
Cô như không thể tin nổi nhìn bia ngắm gần ngay trước mắt Hạnh phúc xen lẫn một chút giận dỗi đang cuồn cuộn trong lòng cô
“Ai lại cầu hôn kiểu này chứ?”
“Không thích?” – Anh nhướng mày, ôm lấy eo cô hỏi nhỏ
Cô nhìn bia ngắm một lần nữa, vòng tròn xung quanh từ điểm một đến điểm chín đều là dòng chữ ‘Do you marry me?’ Chỉ có ở vị trí hồng tâm là một chữ ‘yes’ khá lớn Viên đạn găm thẳng vào chữ ‘yes’, ngoài ra phần cuối của viên đạn bật ra một thanh sắt, trên thanh sắt là một chiếc nhẫn với viên kim cương màu vàng vô cùng quý hiếm
“Thích Nhưng em chưa đồng ý lấy anh đâu nhé” – Cô cứng miệng trả lời anh
“Anh hỏi rồi và em cũng đã trả lời rồi” – Anh vô lại hất cằm về phía viên đạn găm vào chữ ‘yes’, sau đó vươn tay lấy chiếc nhẫn ra khỏi viên đan, sau đó nhanh như chớp lồng vao ngón áp út của cô
“Ván đã đóng thuyền Em đừng hòng chạy thoát” – Anh vui vẻ lên tiếng, cúi xuống hôn lên môi cô nhưng bị cự tuyệt
“Em không lấy” – Cô thoát khỏi vòng tay của anh, giơ tay lên doạ tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay mình
“Em có thể thử xem” – Anh lại một lần nữa bắt được cô, nhanh như chớp khoá trụ cả người lẫn môi lưỡi của cô trong sự kiểm soát của anh
“Động phòng thôi…” – Anh thoã mãn nhìn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê man gợi tình của cô Ôm lấy cả cơ thể mềm mại của cô, anh sải từng bước rời khỏi căn phòng, để lại trơ trọi khẩu súng và bia ngắm đã hết tác dụng…
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Sau sự kiện đấu giá không lâu, cuối cùng mọi việc cũng trở lại như cũ Alex và mọi người bận bịu đến nỗi có lúc chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người đâu cả
Vết thương của Harry cũng đã lành từ lâu, tịnh dưỡng ở nhà Alex một thời gian, bây giờ ông cũng phải trở về Italy để thu dọn đống lộn xộn khi ấy Vũ Như Nhiên có năn nỉ cỡ nào, ông cũng không chịu cho cô theo cùng
Trong lúc ai nấy đều bận rộn với công việc của mình, chỉ còn mỗi Vũ Như Nhiên là rãnh rỗi đến nỗi móc meo cả người
Alex không chịu giao việc cho cô làm, cũng không cho cô đi chơi Hứa dạy cô bắn súng cũng không thấy người đâu cả, Vũ Như Nhiên buồn bực bắn loạn lên bia ngắm, cô sắp chán chết rồi đây…
“Rất buồn chán sao?”
Bỗng nhiên chụp bảo vệ tai bị tháo ra, giọng nói trầm thấp từ tính của Alex vang lên
Cô không trả lời, quăng khẩu súng lên bàn, quay sang chống nạnh nhìn Alex hừ khẽ
Alex bật cười vì hành động hờn dỗi của cô, anh dắt tay cô tiến đến vị trí có bia ngắm được đặt xa nhất, sau đó lôi một khẩu súng với kiểu dáng kỳ lạ ra khỏi thắt lưng
“Anh dạy em” – Trong giọng nói của anh có chứa ý cười tràn cả vào ánh mắt
“Hứ, bây giờ mới chịu để ý tới em” – Vừa nói cô vừa cầm khẩu súng kiểu dáng mới trong tay Alex, lật qua lật lại xem xét, tò mò hỏi
“Đây là súng gì? Kiểu dáng lạ quá, em chưa thấy bao giờ Bọn anh vừa sản xuất sao?”
“Muốn thử không?”
“Có, có” – Vũ Như Nhiên vui vẻ lên tiếng, nhưng sau khi nhìn vị trí bia ngắm đằng xa thì chợt lùi bước
“Xa quá, đổi qua bia gần hơn nha anh?” – Vừa nói cô vừa định di chuyển bước chân, nào ngờ Alex đã vươn tay, kéo cô lại, cả người cô rơi vào lồng ngực cứng rắn của anh
“Không sao”
Vũ Như Nhiên khó hiểu nhìn anh, nhưng cũng không thắc mắc Cô nhanh chóng đứng vào tư thế ngắm bắn, bên tai là chụp bảo vệ, mắt kính bảo vệ mắt làm cho vị trí bia ngắm càng trở nên mờ nhạt hơn với cô
“Không có khe ngắm hả anh? Xa quá em không nhìn thấy” – Cô cố gắng ngắm vào vị trí hồng tâm của tấm bia ngắm phía xa, nhưng vẫn không thấy rõ được mục tiêu
“Hít sâu, dạng chân, thả lỏng tay và không được ngậm miệng lại đâu đấy” – Alex áp sát vào tai cô, dặn dò
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thực hiện một loạt mệnh lệnh anh đưa ra
Cảm giác được bàn tay anh chồng lên bàn tay cô trên cò súng, cả người Vũ Như Nhiên lọt thỏm vào trong vòng tay của Alex Anh cúi xuống nói nhỏ vào tay cô – “Sẽ giật đấy”
Cô hít sâu một hơi, khẽ gật đầu tỏ ý đã sẵn sàng Ngón trỏ của hai người kéo mạnh cò súng, tiếng vang thật lớn cùng với đó là một đường lửa bay thẳng về vị trí hồng tâm Đồng thời với tiếng súng, Alex nói nhỏ vào tai Vũ Như Nhiên nhưng tiếng súng quá lớn đã át hẳn giọng nói của anh
“Anh nói gì thế? Em không nghe được” – Cô tháo chụp bảo vệ tai xuống, quay sang nhìn anh
Anh mỉm cười, tháo mắt kính của cô, để khẩu súng súng bàn – “Không muốn biết kết quả sao?”
Vũ Như Nhiên quẳng câu hỏi sang một bên, phấn khích bấm nút điều khiển bia ngắm lại gần, cô thật sự muốn nhìn xem, khoảng cách xa như thế, anh thật sự bắn trúng sao
Phía sau, Alex giam cô vào vòng tay của anh Phía trước bia ngắm càng ngày càng gần hơn…
Cô như không thể tin nổi nhìn bia ngắm gần ngay trước mắt Hạnh phúc xen lẫn một chút giận dỗi đang cuồn cuộn trong lòng cô
“Ai lại cầu hôn kiểu này chứ?”
“Không thích?” – Anh nhướng mày, ôm lấy eo cô hỏi nhỏ
Cô nhìn bia ngắm một lần nữa, vòng tròn xung quanh từ điểm một đến điểm chín đều là dòng chữ ‘Do you marry me?’ Chỉ có ở vị trí hồng tâm là một chữ ‘yes’ khá lớn Viên đạn găm thẳng vào chữ ‘yes’, ngoài ra phần cuối của viên đạn bật ra một thanh sắt, trên thanh sắt là một chiếc nhẫn với viên kim cương màu vàng vô cùng quý hiếm
“Thích Nhưng em chưa đồng ý lấy anh đâu nhé” – Cô cứng miệng trả lời anh
“Anh hỏi rồi và em cũng đã trả lời rồi” – Anh vô lại hất cằm về phía viên đạn găm vào chữ ‘yes’, sau đó vươn tay lấy chiếc nhẫn ra khỏi viên đan, sau đó nhanh như chớp lồng vao ngón áp út của cô
“Ván đã đóng thuyền Em đừng hòng chạy thoát” – Anh vui vẻ lên tiếng, cúi xuống hôn lên môi cô nhưng bị cự tuyệt
“Em không lấy” – Cô thoát khỏi vòng tay của anh, giơ tay lên doạ tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay mình
“Em có thể thử xem” – Anh lại một lần nữa bắt được cô, nhanh như chớp khoá trụ cả người lẫn môi lưỡi của cô trong sự kiểm soát của anh
“Động phòng thôi…” – Anh thoã mãn nhìn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê man gợi tình của cô Ôm lấy cả cơ thể mềm mại của cô, anh sải từng bước rời khỏi căn phòng, để lại trơ trọi khẩu súng và bia ngắm đã hết tác dụng…
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn