Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-83
Ranh giới - Chương 84 – Trở về
Chúng tôi đi về hướng cơn bão, càng lại gần càng có nhiều bụi đá, nhánh cây, đôi khi còn có vài vật sắc nhọn lượn lờ trong không trung Liệu rằng cơn bão có thật sự đổi hướng? Chúng tôi có thật sự thoát khỏi hay không?
“Lão…đ…m…người đang…đ…” – Âm thanh rè rè của chiếc điện thoại vệ tinh
“Anton, chúng tôi đang đi về hướng cơn bão, vị trí là…chết tiệt” – Âm thanh rè rè lại nối tiếp nhau, ngay cả người bình tĩnh như Stefan cũng đã trở nên nôn nóng Cơn bão này lại có thể gây nhiễu thiết bị vệ tinh
“Có ai không? Giúp tôi” – Tiếng kêu cứu của một người phụ nữ vọng tới Chúng tôi chạy nhanh về hướng phát ra tiếng kêu Là Sarah Brown
“Alex, cứu em”
Cô ta bị một tảng đá đè lên nửa người dưới, nghĩ cũng thật may mắn, bị đè như thế mà cả người cô ta chỉ bị trầy xướt vài chổ
“Alex…”
Cô ta vừa thoát khỏi vòng ôm của ‘anh thạch’ liền lao vào ôm lấy Alex Tôi khó chịu nhìn cô ta, muốn dùng ánh mắt khoét một lỗ lên gương mặt kia, vậy mà kẻ mặt dày nào đó lại nhếch mép, nở một nụ cười khiêu khích với tôi
“Tránh ra, thật là ngứa mắt mà” – Tôi chen giữa, tách đôi tay đang quấn lấy eo Alex, đẩy người phụ nữ đáng ghét kia một cái thật mạnh
“Alex~ cô ta đẩy em…”
“Rời khỏi đây trước rồi nói” – Tôi nghe thấy anh nói chuyện với cô ả Sau đó cánh tay tôi bị một lực kéo lại, một luồng hơi thở nóng bỏng thổi vào tai tôi
“Cuối cùng em cũng ghen rồi”
“Là anh cố ý!” – Tôi chợt nhận ra ý đồ của anh, quay sang giơ nấm đấm về phía anh
“Không phải đều do em ép sao” – Anh bắt lấy tay tôi, kéo thẳng đến vị trí trái tim đang đập từng nhịp
“Hừ…”
“Chuyển hướng rồi, cơn bão đã chuyển hướng rồi” – Mọi người vui mừng lên tiếng
*Phạch phạch phạch*
Một loạt máy bay, trực thăng vận tải có kích thước to lớn cùng xuất hiện trên bầu trời
Chúng tôi được cứu rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi này
Với địa hình nhiều khe nứt có thể sụt lỡ bất cứ lúc nào, Alex quyết định cho thả dây thang xuống…
*Pằng pằng pằng pằng*
“Nằm xuống…”
*Đùng…*
Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng đạn nối tiếp nhau không ngớt Tôi được cơ thể Alex che chắn, anh vừa bảo vệ tôi vừa nhả đạn liên tiếp về phía những kẻ đánh lén
“Theo sát anh” – Vừa nói anh vừa thay đạn với tốc độ mà tôi không kịp nhìn rõ
“Stefan, chú dẫn đầu Per, Phong yểm trợ Harry”
“Anton, cho ‘mưa’ khu vực phía Tây Lucas, cậu lái sang hướng Bắc đón bọn tôi”
Một loạt mệnh lệnh của Alex vang lên, chúng tôi chạy băng qua làn đạn Mỗi bước đi của Alex là một kẻ địch nằm xuống, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh tượng ‘sát phạt’ này của anh
“Mẹ kiếp, bọn người của Hội đồng đúng là dồn hết công sức vào vụ này” – Per vứt khẩu súng đã hết đạn, lôi từ trong giỏ ra khẩu súng máy hạng nhẹ, một loạt đạn bay thẳng đến hướng những gã lính đánh thuê
“Nếu lão đại lấy được hợp đồng, đồng nghĩa với việc bỏ phiếu ‘Brexit’ của chúng ta là chính xác Nước Anh có thể rời khỏi Liên minh được thì các nước khác đều có thể rời khỏi Chú nghĩ bọn họ mong muốn điều đó sao?” – Stefan vừa lên đạn vừa châm biếm
“Sắp đến rồi” – Alex quay lại nói, tôi mỉm cười gật đầu với anh
Một vài chiếc trực thăng phát nổ bốc cháy trên bầu trời do không tránh được tên lửa tiêm kích tầm xa, một vài chiếc trực thăng cố gắng lượn vòng và tung đạn hoả mù nhằm tránh khỏi tên lửa Tôi ngước nhìn khung cảnh nơi đây Hôm nay đúng là một ngày thật dài
“Haha… Alexandra Wilson vĩ đại của chúng ta cũng có ngày phải chật vật thế này sao?”
Một tràng tiếng cười vang lên, người đứng chắn phía trước không ai khác chính là Louis Wilson
“Mày có muốn thứ này không, cháu trai của tao” – Hắn ta giơ một sấp giấy lên cao, là bản hợp đồng được đấu giá
“Ông muốn thế nào?”
“Bảo bọn chúng lui về phía sau, một mình mày đấu với tao, bằng tay không”
“Tất cả lui xuống đi” – Alex căn dặn
“Không được, lão đại…” – Ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn đám thuộc hạ
Tôi nắm chặt tay anh, khẽ lắc đầu Tại sao phải nghe lời ông ta chứ chắc chắn ông ta có âm mưu
“Không sao” – Anh trấn an tôi
“Coi chừng cô ấy”
………
Chúng tôi lui về sau một khoảng, Alex và Louis Wilson đang cởi bỏ tất cả vũ khí trên người
Cả hai lao vào nhau với tốc độ nhanh nhất Tiếng đánh nhau, tiếng súng đạn, tiếng la hét hoà trộn vào nhau
“Không cần lo lắng, lão đại nhất định sẽ thắng” – Stefan an ủi tôi
“Tôi biết” – Tôi biết anh sẽ thắng, điều tôi lo sợ là người tên Louis kia sẽ giở trò mà thôi
Sau một lúc, khi tất cả âm thanh hỗn loạn đều đã không còn nữa Nhìn thấy Alex không sao, anh đang cầm bản hợp đồng trên tay, tôi liền thở phào nhẹ nhõm
“Mày…mày không hề bị thương…là mày giở trò…” – Louis Wilson phun một ngụm máu
“Hừ… Nếu không phải bà dùng cái chết để bảo vệ ông, nếu không phải ông nội hết lần này đến lần khác che giấu giúp ông, thì tôi đã giết ông từ lâu rồi”
“Mày đã biết tất cả rồi? Không thể nào…không thể nào…” – Ông ta lẩm bẩm như người mất trí
*Pằng pằng*
Viên đạn găm thẳng vào hai chân của ông ta Alex quăng khẩu súng trên tay, đám thuộc hạ hiểu ý tiến tới khiêng ông ta đi về phía trực thăng… Alex đã tha mạng cho ông ta
“Đi thôi” – Anh tiến lại gần, giơ tay về phía tôi
“Bây giờ trông anh thật xí trai” – Tôi đau lòng vuốt ve gương mặt bầm tím nhiều chổ của anh, oán hận nhìn Louis Wilson, lẩm bẩm – ‘tại sao cứ thích đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của người khác vậy chứ’
“Xấu lắm sao?” – Anh mỉm cười, đưa bản hợp đồng cho Stefan
“Rất xấu”
“Đợi trở về nhà, anh sẽ còn ‘xấu’ hơn nữa” – Anh nói nhỏ vào tai tôi
“Trực thăng đến rồi, đi thôi đi thôi” – Tôi xấu hổ thúc giục, sau đó cảm thấy không đúng lắm
“Xem ra em rất nôn nóng” – Anh phì cười, mặt tôi lại được dịp đỏ bừng Mặc kệ anh, tôi nhanh chân chạy đến thang dây
Nắm sợi dây thang, tôi ngoái lại nhìn anh – “Nhường người bị thương, anh lên trước, em theo sau”
Anh lắc đầu kháng nghị, tôi liền giở trò, đẩy anh về phía trước – “Nhanh lên nào, em muốn ngắm mông của anh có được hay không”
Anh như không thể tin nổi vào tai mình nhìn tôi, sau đó bật cười bất lực, cuối cùng cũng nghe lời
*Pằng*
Một cơn đau nhói nơi ngực phải đột ngột truyền đến, cảm giác ngạt thở bao trùm lấy tôi, nhíu mày nhìn người đang cầm khẩu súng, thầm nghĩ tôi ghét ả là có lý do mà
“Không…Nhiên Nhiên…”
Cả cơ thể tôi ngã vào một vòng tay, âm thanh run run đầy lo lắng của Alex vang lên
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng quát lớn của anh, tiếng hét của cô ả Sarah cũng thuận tiện chui vào lỗ tai tôi
“Người đàn bà này, cô lại có lá gan đụng đến người của tôi”
“Em… khặc…cô…khặc…”
“Đừng tưởng tôi không biết cô giở trò gì sau lưng tôi”
Dường như anh gia tăng lực đạo, tôi không nghe thấy tiếng trả lời của cô ả nữa
Tôi mơ hồ nhìn thấy gương mặt cô ả tím tái, miệng há hốc nói không ra lời
“AAlex…” – Tôi gọi tên anh
Anh nhanh chóng buông cô ả, đi nhanh đến bên cạnh tôi
“Lạy Chúa… Em không sao…Em không sao rồi!” – Anh ôm xiết lấy tôi, lặp đi lặp lại câu nói đó
“Ngốc ạ, em có mặc áo chống đạn mà” – Tôi cũng ôm ghì lấy anh
………
“Lão đại, xử lý cô ta thế nào?” – Stefan hỏi
“Giết đi”
“Khoan đã” – Tôi lên tiếng ngăn cản, rút khẩu súng tuỳ thân của Alex rồi đi về phía Sarah Brown
*Pằng pằng pằng pằng*
Bốn phát đạn găm vào hai chân và hai tay của cô ta, ả đau đớn thét lên
“Cô tặng tôi một viên đạn, tôi trả cô bốn viên Cô lấy của tôi một lần, tôi sẽ lấy lại từ cô gấp mười lần Vậy nên, đừng có chọc vào tôi, cũng đừng có nhòm ngó những thứ thuộc về tôi”
Tôi quay sang nũng nịu với Alex – “Ông xã, em mệt”
Anh hiểu ý, mỉm cười bế tôi rời khỏi…
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Chúng tôi đi về hướng cơn bão, càng lại gần càng có nhiều bụi đá, nhánh cây, đôi khi còn có vài vật sắc nhọn lượn lờ trong không trung Liệu rằng cơn bão có thật sự đổi hướng? Chúng tôi có thật sự thoát khỏi hay không?
“Lão…đ…m…người đang…đ…” – Âm thanh rè rè của chiếc điện thoại vệ tinh
“Anton, chúng tôi đang đi về hướng cơn bão, vị trí là…chết tiệt” – Âm thanh rè rè lại nối tiếp nhau, ngay cả người bình tĩnh như Stefan cũng đã trở nên nôn nóng Cơn bão này lại có thể gây nhiễu thiết bị vệ tinh
“Có ai không? Giúp tôi” – Tiếng kêu cứu của một người phụ nữ vọng tới Chúng tôi chạy nhanh về hướng phát ra tiếng kêu Là Sarah Brown
“Alex, cứu em”
Cô ta bị một tảng đá đè lên nửa người dưới, nghĩ cũng thật may mắn, bị đè như thế mà cả người cô ta chỉ bị trầy xướt vài chổ
“Alex…”
Cô ta vừa thoát khỏi vòng ôm của ‘anh thạch’ liền lao vào ôm lấy Alex Tôi khó chịu nhìn cô ta, muốn dùng ánh mắt khoét một lỗ lên gương mặt kia, vậy mà kẻ mặt dày nào đó lại nhếch mép, nở một nụ cười khiêu khích với tôi
“Tránh ra, thật là ngứa mắt mà” – Tôi chen giữa, tách đôi tay đang quấn lấy eo Alex, đẩy người phụ nữ đáng ghét kia một cái thật mạnh
“Alex~ cô ta đẩy em…”
“Rời khỏi đây trước rồi nói” – Tôi nghe thấy anh nói chuyện với cô ả Sau đó cánh tay tôi bị một lực kéo lại, một luồng hơi thở nóng bỏng thổi vào tai tôi
“Cuối cùng em cũng ghen rồi”
“Là anh cố ý!” – Tôi chợt nhận ra ý đồ của anh, quay sang giơ nấm đấm về phía anh
“Không phải đều do em ép sao” – Anh bắt lấy tay tôi, kéo thẳng đến vị trí trái tim đang đập từng nhịp
“Hừ…”
“Chuyển hướng rồi, cơn bão đã chuyển hướng rồi” – Mọi người vui mừng lên tiếng
*Phạch phạch phạch*
Một loạt máy bay, trực thăng vận tải có kích thước to lớn cùng xuất hiện trên bầu trời
Chúng tôi được cứu rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi này
Với địa hình nhiều khe nứt có thể sụt lỡ bất cứ lúc nào, Alex quyết định cho thả dây thang xuống…
*Pằng pằng pằng pằng*
“Nằm xuống…”
*Đùng…*
Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng đạn nối tiếp nhau không ngớt Tôi được cơ thể Alex che chắn, anh vừa bảo vệ tôi vừa nhả đạn liên tiếp về phía những kẻ đánh lén
“Theo sát anh” – Vừa nói anh vừa thay đạn với tốc độ mà tôi không kịp nhìn rõ
“Stefan, chú dẫn đầu Per, Phong yểm trợ Harry”
“Anton, cho ‘mưa’ khu vực phía Tây Lucas, cậu lái sang hướng Bắc đón bọn tôi”
Một loạt mệnh lệnh của Alex vang lên, chúng tôi chạy băng qua làn đạn Mỗi bước đi của Alex là một kẻ địch nằm xuống, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh tượng ‘sát phạt’ này của anh
“Mẹ kiếp, bọn người của Hội đồng đúng là dồn hết công sức vào vụ này” – Per vứt khẩu súng đã hết đạn, lôi từ trong giỏ ra khẩu súng máy hạng nhẹ, một loạt đạn bay thẳng đến hướng những gã lính đánh thuê
“Nếu lão đại lấy được hợp đồng, đồng nghĩa với việc bỏ phiếu ‘Brexit’ của chúng ta là chính xác Nước Anh có thể rời khỏi Liên minh được thì các nước khác đều có thể rời khỏi Chú nghĩ bọn họ mong muốn điều đó sao?” – Stefan vừa lên đạn vừa châm biếm
“Sắp đến rồi” – Alex quay lại nói, tôi mỉm cười gật đầu với anh
Một vài chiếc trực thăng phát nổ bốc cháy trên bầu trời do không tránh được tên lửa tiêm kích tầm xa, một vài chiếc trực thăng cố gắng lượn vòng và tung đạn hoả mù nhằm tránh khỏi tên lửa Tôi ngước nhìn khung cảnh nơi đây Hôm nay đúng là một ngày thật dài
“Haha… Alexandra Wilson vĩ đại của chúng ta cũng có ngày phải chật vật thế này sao?”
Một tràng tiếng cười vang lên, người đứng chắn phía trước không ai khác chính là Louis Wilson
“Mày có muốn thứ này không, cháu trai của tao” – Hắn ta giơ một sấp giấy lên cao, là bản hợp đồng được đấu giá
“Ông muốn thế nào?”
“Bảo bọn chúng lui về phía sau, một mình mày đấu với tao, bằng tay không”
“Tất cả lui xuống đi” – Alex căn dặn
“Không được, lão đại…” – Ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn đám thuộc hạ
Tôi nắm chặt tay anh, khẽ lắc đầu Tại sao phải nghe lời ông ta chứ chắc chắn ông ta có âm mưu
“Không sao” – Anh trấn an tôi
“Coi chừng cô ấy”
………
Chúng tôi lui về sau một khoảng, Alex và Louis Wilson đang cởi bỏ tất cả vũ khí trên người
Cả hai lao vào nhau với tốc độ nhanh nhất Tiếng đánh nhau, tiếng súng đạn, tiếng la hét hoà trộn vào nhau
“Không cần lo lắng, lão đại nhất định sẽ thắng” – Stefan an ủi tôi
“Tôi biết” – Tôi biết anh sẽ thắng, điều tôi lo sợ là người tên Louis kia sẽ giở trò mà thôi
Sau một lúc, khi tất cả âm thanh hỗn loạn đều đã không còn nữa Nhìn thấy Alex không sao, anh đang cầm bản hợp đồng trên tay, tôi liền thở phào nhẹ nhõm
“Mày…mày không hề bị thương…là mày giở trò…” – Louis Wilson phun một ngụm máu
“Hừ… Nếu không phải bà dùng cái chết để bảo vệ ông, nếu không phải ông nội hết lần này đến lần khác che giấu giúp ông, thì tôi đã giết ông từ lâu rồi”
“Mày đã biết tất cả rồi? Không thể nào…không thể nào…” – Ông ta lẩm bẩm như người mất trí
*Pằng pằng*
Viên đạn găm thẳng vào hai chân của ông ta Alex quăng khẩu súng trên tay, đám thuộc hạ hiểu ý tiến tới khiêng ông ta đi về phía trực thăng… Alex đã tha mạng cho ông ta
“Đi thôi” – Anh tiến lại gần, giơ tay về phía tôi
“Bây giờ trông anh thật xí trai” – Tôi đau lòng vuốt ve gương mặt bầm tím nhiều chổ của anh, oán hận nhìn Louis Wilson, lẩm bẩm – ‘tại sao cứ thích đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của người khác vậy chứ’
“Xấu lắm sao?” – Anh mỉm cười, đưa bản hợp đồng cho Stefan
“Rất xấu”
“Đợi trở về nhà, anh sẽ còn ‘xấu’ hơn nữa” – Anh nói nhỏ vào tai tôi
“Trực thăng đến rồi, đi thôi đi thôi” – Tôi xấu hổ thúc giục, sau đó cảm thấy không đúng lắm
“Xem ra em rất nôn nóng” – Anh phì cười, mặt tôi lại được dịp đỏ bừng Mặc kệ anh, tôi nhanh chân chạy đến thang dây
Nắm sợi dây thang, tôi ngoái lại nhìn anh – “Nhường người bị thương, anh lên trước, em theo sau”
Anh lắc đầu kháng nghị, tôi liền giở trò, đẩy anh về phía trước – “Nhanh lên nào, em muốn ngắm mông của anh có được hay không”
Anh như không thể tin nổi vào tai mình nhìn tôi, sau đó bật cười bất lực, cuối cùng cũng nghe lời
*Pằng*
Một cơn đau nhói nơi ngực phải đột ngột truyền đến, cảm giác ngạt thở bao trùm lấy tôi, nhíu mày nhìn người đang cầm khẩu súng, thầm nghĩ tôi ghét ả là có lý do mà
“Không…Nhiên Nhiên…”
Cả cơ thể tôi ngã vào một vòng tay, âm thanh run run đầy lo lắng của Alex vang lên
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng quát lớn của anh, tiếng hét của cô ả Sarah cũng thuận tiện chui vào lỗ tai tôi
“Người đàn bà này, cô lại có lá gan đụng đến người của tôi”
“Em… khặc…cô…khặc…”
“Đừng tưởng tôi không biết cô giở trò gì sau lưng tôi”
Dường như anh gia tăng lực đạo, tôi không nghe thấy tiếng trả lời của cô ả nữa
Tôi mơ hồ nhìn thấy gương mặt cô ả tím tái, miệng há hốc nói không ra lời
“AAlex…” – Tôi gọi tên anh
Anh nhanh chóng buông cô ả, đi nhanh đến bên cạnh tôi
“Lạy Chúa… Em không sao…Em không sao rồi!” – Anh ôm xiết lấy tôi, lặp đi lặp lại câu nói đó
“Ngốc ạ, em có mặc áo chống đạn mà” – Tôi cũng ôm ghì lấy anh
………
“Lão đại, xử lý cô ta thế nào?” – Stefan hỏi
“Giết đi”
“Khoan đã” – Tôi lên tiếng ngăn cản, rút khẩu súng tuỳ thân của Alex rồi đi về phía Sarah Brown
*Pằng pằng pằng pằng*
Bốn phát đạn găm vào hai chân và hai tay của cô ta, ả đau đớn thét lên
“Cô tặng tôi một viên đạn, tôi trả cô bốn viên Cô lấy của tôi một lần, tôi sẽ lấy lại từ cô gấp mười lần Vậy nên, đừng có chọc vào tôi, cũng đừng có nhòm ngó những thứ thuộc về tôi”
Tôi quay sang nũng nịu với Alex – “Ông xã, em mệt”
Anh hiểu ý, mỉm cười bế tôi rời khỏi…
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn