Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-82
Ranh giới - Chương 83 – “Sẽ nở rộ, lần nữa”
Tôi nhanh chóng bịt chặt miệng mình, nằm rạp xuống đất, lăn người sang một bên, những chuyện còn lại không làm khó được Alex, Harry và Ryan Johnson Việc quan trọng hiện giờ là tôi phải bảo vệ tốt bản thân, không được làm gánh nặng của bọn họ thêm lần nào nữa
**
Một lúc lâu sau, không gian trở nên yên tĩnh, không có tiếng súng cũng không còn tiếng đánh nhau Khói đã tan hết, chỉ còn lại những vệt sáng mù mờ bay chập chờn trong không trung như những bóng ma của những người đã bỏ mạng tại nơi đây
Tôi nghe thấy có người gọi tên mình
“Nhiên Nhiên…Nhiên Nhiên…” – Là âm thanh trầm thấp của Alex
“Em ở đâu, Nhiên Nhiên” – Bây giờ trong giọng nói của anh có pha lẫn sự lo lắng và sốt sắng hiếm thấy
Tôi ngoi đầu ra khỏi hốc nhỏ được che lấp bởi đống đổ nát – “Em…ở đây”
Anh kéo tôi ra khỏi đống gạch vụn, trong lúc anh giúp tôi phủi sạch bụi đất trên người Tôi nhìn lướt qua vai anh, cảnh tượng hỗn độn đập vào mắt, xác người chết nằm la liệt, tôi nhìn mãi nhưng không thấy gã Domenico đâu cả…
“Anh đã cho người đuổi theo hắn”
Tôi mỉm cười, vừa định mở miệng anh lại tiếp lời
“Harry cũng đuổi theo hắn rồi”
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, rồi cùng bật cười vì đối phương
“Trông anh như người rừng í” – Tôi đưa tay vuốt ve gương mặt anh
“Còn em thì như vừa chui từ dưới đất lên vậy Để anh xem có bị thương ở đâu không? Nếu sau này em còn dám không nghe lời, xem anh có chặt chân em không” – Lời nói của anh thật nghiêm nghị và hung dữ, nhưng ánh mắt lại chứa đựng đầy vẻ xót xa cùng yêu thương
“Không phải em vẫn còn nguyên vẹn sao, hì hì Nhưng đúng là em từ dưới đất chui lên mà” – Câu nói của tôi làm cả đám bật cười thích thú
Tôi chợt nhớ đến một vấn đề, khẽ nhón chân, nói nhỏ vào tai anh
“Anh có còn nhớ lần em hát ở một quán bar khi vừa sang Anh không?”
“Ừm”
“Bài hát tên gì nào?”
“Six feet under” – Anh búng nhẹ ngón tay vào trán tôi – “Sao tự dưng lại nhắc đến bài hát này?”
“Alex, em đã sợ hãi…sợ hãi ngay từ lúc quyết định rời xa anh Anh biết không, có một câu trong lời bài hát này luôn ám ảnh em mỗi đêm…” - Anh nhìn tôi chăm chú nhưng không có ý định ngắt lời, tôi nuốt một ngụm nước bọt sau đó nói tiếp
“ ‘Nếu tình yêu của chúng ta bị chôn vùi sâu dưới lòng đất’… ‘Would roses bloom, again?’” – Tôi run rẩy níu lấy cánh tay anh
Anh ôm lấy gương mặt tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt của anh nói cho tôi biết, anh đã hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói ấy
“Sẽ nở rộ, lần nữa!” - Âm thanh trầm ấm đi vào màng nhĩ sau đó truyền thẳng xuống trái tim đang đập từng nhịp của tôi
Khoé mắt ươn ướt, tôi ôm chầm lấy anh – “Xin lỗi anh, xin lỗi vì đã nói những lời khiến anh đau lòng, xin lỗi vì tự ý làm theo ý mình, xin lỗi vì làm anh tức giận và lo lắng Alex… tha thứ cho sự tuỳ hứng của em và…… Em yêu anh” – Tôi rướn người, chạm nhẹ vào môi anh nhưng bị ngăn lại
“Anh không chấp nhận lời xin lỗi”
Hành động ngăn lại của anh làm trái tim tôi như chìm xuống vực thẳm, nhưng nhiều hơn là sự khó hiểu trong lời nói của anh
“Ánh mắt, bờ môi, nụ cười, trái tim, cơ thể… ngay cả từng nhịp thở của em cũng phải thuộc về anh trọn vẹn, từng phút, từng giây… Nhiên Nhiên, hãy dùng cả sinh mệnh của em ở kiếp này để yêu anh, đền bù cho anh” – Mỗi câu nói của anh là một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống Tôi lâng lâng như bước trên mây, choáng voáng vì lời thổ lộ của anh
“Anh yêu em, Nhiên Nhiên, hơn hết thảy sinh mạng này” – Môi anh tìm kiếm môi tôi, trao cho tôi nụ hôn nóng bỏng nhất mà chúng tôi từng có
……
“Chúng tôi còn sống sờ sờ ở đây này” – Tiếng nói lười biếng của Ryan vang lên
Tôi ngại ngùng co người lại, giấu cả gương mặt vào lồng ngực Alex…
“Lão đại, đã mất dấu Domenico Pelle và cả Harry Derano”
“Yên tâm, hắn không chạy xa được đâu” – Âm thanh lạnh lẽo của Ryan Johnson truyền đến
“Cậu đã làm gì rồi?” – Alex khẽ nhíu mày hỏi
“Chỉ là cho hắn thử một loại thuốc mới mà thôi”
Trong ánh mắt của Ryan Johnson loé lên một tia tăm tối Không biết anh ta đã giở trò lúc nào với gã Domenico mà chúng tôi không hề hay biết
Chúng tôi chia nhau ra tìm, tâm trạng của tôi càng trở nên bất an hơn khi nhìn thấy những tia lửa của ngọn núi Etna lại bắt đầu bung nở một lần nữa
“Harry…Harry…”
“Chú ấy sẽ không sao” – Alex an ủi tôi
*Gâu gâu*
Bỗng từ đâu vang lên tiếng sủa của một chú chó, tôi hướng tầm mắt, nhìn thấy chú chó bị thương lúc ở khu vườn kia Nó đang đứng trên một bức tượng đã sụp đổ, dáng vẻ oai phong lạ thường
“Mọi người hạ súng xuống đi”
Tôi dợm bước tiến về phía chú chó, không hiểu sao, có một ý niệm luôn thôi thúc tôi rằng chú chó này muốn giúp đỡ, rằng nó biết Harry đang ở đâu
“Nhiên Nhiên…” – Alex lo lắng kéo tay tôi lại
“Em biết nó, có thể nó biết chổ của Harry” – Tôi nắm ngược lại tay anh, kéo anh chạy theo hướng chú chó
*Rầm…*
Lại một trận động đất nữa, nhìn những toà kiến trúc đang lung lay như chực ngã, tôi càng trở nên sốt ruột hơn Nếu chỉ một trận động đất nữa thôi, có lẽ tất cả chúng tôi sẽ vùi mình tại nơi đây
“Stefan, Anton tới đâu rồi?” – Alex vừa đi vừa hỏi
“Ở vòng ngoài, vẫn chưa thể vào được Người bên phía Hội đồng Liên minh thật sự đã dùng hết nhân lực” – Stefan nghiến răng trả lời
“Đã liên lạc được với Lucas chưa?”
“Năm phút trước ngài ấy bất ngờ bị đột kích trên không bằng tên lửa, hiện tại đã mất liên lạc”
“Per, chú đánh mã morse về tổng bộ”
“Thuộc hạ rõ”
……
*Gâu*
“Harry” – Tôi phát hiện Harry đang ngồi tựa vào một góc cây dưới chân một ngọn núi, cách đó khoảng 100m là gã Domenico đang đau đớn lăn lộn trên đất, khắp cơ thể gã đều lỡ loét nhiều mảng lớn… Có vẻ đây là tác dụng của thuốc mới mà Ryan đã nói
“Nhiên Nhiên…” – Ông yếu ớt gọi tên tôi, gương mặt ông tái đi vì mất máu
“Harry… người bị thương sao?” – Tôi mặc kệ tất cả, chạy nhanh đến bên cạnh Harry
“Đừng để con bé qua đây” – Harry quát lớn, đồng thời một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy người tôi
“Bỏ ra, bỏ em ra”
“Ngoan, ở đây rất nguy hiểm, con đừng qua đây”
“Haha…Tao không thoát khỏi thì mày cũng đừng hòng sống sót” – Gã Domenico cười phá lên, giọng gã the thé ghê rợn
Đến bây giờ mới phát hiện, có một khe nứt chia cách giữa chúng tôi với Harry và gã Domenico, do bị khuất tầm nhìn nên tất cả chúng tôi đều không nhận ra
“Muốn chết? Không dễ thế đâu Mày có muốn thuốc giải hay không?” – Chúng tôi khó hiểu nhìn Ryan Johnson
“Thuốc giải? Là mày hạ độc tao?”
“Rất hân hạnh!”
“Như thế nào mày mới chịu đưa thuốc giải?” – Gã cảnh giác lên tiếng hỏi
“Haha… Dù mày có lấy được thuốc giải thì sao? Mày phải nhận ra loại đạn tao đã ban tặng cho mày chứ? Sao hả, có thấy quen không?”
Bàn tay nhuốm đầy máu của Harry giơ lên một bảng điều khiển nhỏ hơn lòng bàn tay, trên đó có nhiều nút bấm màu đỏ
“Mày…”
“Đúng rồi đó, giờ thì hãy tận hưởng cảm giác của Ba tao khi đó”
“Aaaa…”
Tôi khó hiểu nhìn sang Alex, anh hiểu ý, khẽ giải thích với tôi – “Bảng điều khiển đó kết nối với một loại đạn có lực sát thương rất lớn Khi găm vào cơ thể, nó như các loại đạn thông thường khác, cho đến khi Harry nhấn nút từ bảng điều khiển kia, viên đạn sẽ tự động phát nổ thành nhiều mãnh nhỏ…”
Anh vuốt tóc tôi – “Có còn muốn nghe chi tiết nữa không?”
“Không muốn” – Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lo lắng nhìn Hary
“Harry, để lại cho hắn chút hơi tàn, tôi còn vài việc cần hỏi” – Ryan lên tiếng
“…Được” – Harry gật đầu, ông thả bảng điều khiển trong tay xuống Tôi đau xót nhìn gương mặt tái nhợt của ông
“Em phải cứu Harry…chú ấy sắp chịu đựng không nổi rồi” – Tôi quay sang Alex, giọng nói như nấc nghẹn
“Em đứng yên đây, không được lộn xộn”
Tôi cắn chặt môi dưới, quay sang nhìn Harry, ông mỉm cười gật đầu với tôi – “Nghe lời!” – Giọng nói khàn khàn yếu ớt của ông vang lên
“Cẩn thận” – Tôi dặn dò cả hai
Alex và mọi người đi tìm một thứ đủ lớn để có thể bắt qua khe nứt kia, tôi nhìn mọi người bận rộn sau đó nhìn về hướng cột khói đang dần biến thành một bức tường khổng lồ
“Haha… muốn giết thì giết, có tụi mày chết chung, tao còn hời lắm …” – Giọng gã Domenico vang lên
“Chỉ cần mày trả lời hai câu hỏi của tao, viên thuốc giải này sẽ thuộc về mày”
“…… Hỏi đi”
“Đêm ngày 22 tháng 05 năm 1995, tại một căn nhà gần bờ biển thuộc thành phố Palermo xảy ra một vụ giết người nghiêm trọng, nạn nhân là một người đàn ông, một người phụ nữ và một cô con gái khoảng chừng mười lăm tuổi Người phụ nữ và cô con gái bị cưỡng bức sau đó bị sát hại tàn nhẫn, còn người đàn ông bị rìu phanh thây ngay chính trên chiếc giường của mình Tại hiện trường phát hiện một mũi tên dính đầy máu và một chiếc rìu còn găm chặt trên thi thể người đàn ông Cảnh sát kết luận đây là một trong các cuộc thanh trừng băng nhóm mafia Mày nghe có quen không, hả? Domenico Pelle”
Giọng nói không mặn không nhạt của Ryan vừa dứt, tôi liền nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu của gã Domenico trừng lớn như không thể tin nổi, cơ thể gã co giật từng cơn, miệng há hốc không thốt nên lời
“Có nghe quen hay không? Nói” – Ryan quát lớn
“Quen… Quen…”
“Tốt Câu thứ hai, kẻ đi chung với mày lúc đó là ai?”
“Mày… mày là đứa con trai đó… mày là đứa con trai đã trốn thoát…” – Tay gã run run chỉ vào Ryan, gã vừa cười vừa la hét như điên loạn
“Nói Kẻ đứng sau mày là ai?” – Có vẻ như Ryan đã mất đi bình tĩnh, tôi thấy được trong ánh mắt anh ta là vẻ thống khổ và thù hận
“Là…”
*Rầm rầm*
Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển như có một con quái vật đang chuyển mình thức giấc
“Là ai, nói cho tao biết, là kẻ nào hả?” – Ryan điên cuồng gào lên với gã Domenico, cả người anh ta vươn tới phía trước, giữ lấy cả người gã Domenico đang chơi vơi giữa khe nứt
*Rầm rầm rầm*
“Aaaaa…”
“Không…Harry…” – Địa chấn đợt sau nối tiếp đợt trước Nơi Harry đang ngồi đột nhiên xuất hiện nhiều khe nứt hơn, cả người ông rơi xuống như có một sức mạnh nào đó hút lấy, lòng đất mở ra như miệng con quái vật đang vươn chiếc lưỡi đỏ lòm của mình quấn lấy ông
Tôi chạy nhanh về phía Harry nhưng một bóng đen lướt nhanh qua tôi
Alex lợi dụng khe nứt dịch chuyển, nhảy bật qua, chạy về hướng Harry, chồm người về phía trước bắt lấy một cánh tay của ông, tốc độ của anh nhanh đến nỗi làm tôi hoa mắt Giờ thì cả hai người đang chênh vênh bên mép khe nứt, nơi khoé miệng rộng lớn của con quái vật
Hai người đàn ông mà tôi yêu thương đang đứng trước bờ vực của cái chết, mà tôi lại thật vô dụng
Tôi bất chấp tất cả, lấy đà nhảy thật mạnh qua khỏi khe nứt, cũng may Stefan đã tiếp đất trước, nếu không có sự giúp đỡ của anh ta, có lẽ tôi đã rơi xuống dưới hố sâu kia
Chúng tôi kéo cả người Alex, nhưng do Harry bị thương, tôi thấy ông dần lịm đi, hiện giờ chỉ có Alex nắm chặt lấy tay ông
“Harry, Harry… Mau đưa tay cho con, người phải tỉnh táo, mau đưa tay cho con” – Tôi lớn tiếng gọi, nhưng ông vẫn không đáp lại lời tôi
“Stefan, giữ chặt người tôi Per, chú thả người xuống kéo Harry, tôi sắp không giữ được ông ấy rồi” – Alex ra lệnh
Tôi càng hoảng hốt gọi Harry, mong ông có thể nghe thấy, mong ông có thể tỉnh táo lại và nắm lấy tay tôi
“Buông… buông ra đi Bờ đá… này… sẽ không chịu nỗi sức nặng của tất cả chúng ta” – Giọng nói thều thào của Harry vang lên, rốt cuộc ông cũng đã tỉnh lại
“Không, đưa tay cho con, nhanh lên, Harry”
“Con ngoan, nghe lời Ta đã trả được thù cho cha ta, thế là đủ rồi” – Ánh mắt ông hướng về nơi Domenico vừa rơi xuống, là một vực thẳm dung nham đang sôi lên ùng ục
“Không, không đủ Harry phải sống…ng…”
“Ai cũng không được phép chết” – Là tiếng quát của Alex
Bỗng dưng, tôi cảm nhận được một nguồn sức mạnh từ cơ thể Alex, cả người anh căng ra, gân xanh trên cánh tay anh hằn lên chi chít, như là phản đối chủ nhân của nó đã đi quá giới hạn của sức chịu đựng…
……
Sau khi tất cả chúng tôi đều đã an toàn trên mặt đất, nhìn thấy Harry tuy bị thương nặng nhưng hiện tại vẫn còn sống, vẫn còn hiện diện ngay trước mắt tôi, ông đang mở rộng đôi cánh tay của mình nhìn về phía tôi…
“Daddy…” – Tôi bật khóc ôm chặt lấy người ông, cảm nhận được cơ thể ông chợt cứng lại vì tiếng gọi nức nở của tôi
“Ngoan… Những lúc thế này con mới chịu gọi ta như thế Nào, gọi lại lần nữa cho daddy nghe nào”
Tôi lau nước mắt, đằng hắng trả lời ông – “Con gọi Harry là bố… già, đúng với danh xưng của người đó Ba con đang ở nhà chăm cây chăm hoa, con làm gì có người ba gian hồ như Harry chứ”
“Con bé này… khụ khụ”
“Chúng ta đi thôi, nơi này không thể ở lâu” – Alex tiến đến chổ chúng tôi lên tiếng
Tôi nhìn xung quanh, gã Domenico và tay sai của gã đều đã chết Số người bên chúng tôi cũng đã thưa dần Ryan Johnson với gương mặt lạnh tanh như người mất hồn đang được thuộc hạ của anh ta dìu đi
Chúng tôi nhanh chóng tìm đường rời khỏi nơi đây, sức nóng ngày càng tăng lên, dường như chúng tôi đã đi quá sâu vào khu vực trung tâm của ngọn núi lửa
“Không có sóng, la bàn cũng không xác định được phương hướng” – Một thuộc hạ lên tiếng
“Kỳ lạ, lúc chạy theo con chó kia, tôi đã nhìn kỹ đường đi, chúng ta không hề đi sâu vào lòng núi lửa, tại sao bây giờ lại nằm ngay trung tâm và không thể nào tìm được đường ra?” – Phong lên tiếng, anh ta tuy khá nhỏ tuổi nhưng luôn là người làm việc cẩn trọng
“Bên này có gió, đi thôi” – Alex lên tiếng, tôi ngạc nhiên nhìn anh Có gió? Sao tôi không nghe thấy nhỉ?
Chúng tôi đi về hướng có gió kia, quả nhiên khoảng một lúc sau cảm giác nóng bức đã vơi bớt, tôi vừa mừng thầm trong lòng thì trước mắt chúng tôi, một bức tường mây… không, chính xác hơn là một bức tường được kết hợp giữa tro và bụi đá Bức tường đang tiến dần về phía chúng tôi, như là sóng thần nơi biển khơi, như là bão cát nơi sa mạc, như là con quái vật màu xám với đôi mắt đỏ ngầu đang tiến về phía này
“Chết tiệt” – Nhiều tiếng chửi rửa vang lên, tôi lo lắng nhìn bức tường di động kia rồi lại nhìn Alex
“Chúng ta phải đi hướng nào đây” – Tôi nhỏ giọng hỏi anh, ánh mắt anh vẫn nhìn về hướng cơn bão đang dần tiến tới
“Đi thẳng về hướng đó” – Sau một lúc suy nghĩ, Alex cất tiếng nói, tay chỉ thẳng về phía cơn bão
Tất cả chúng tôi đều sửng sốt nhìn anh, đi về hướng cơn bão sao, liệu điều gì đang đợi chúng tôi trong đó
“Thuộc hạ rõ” – Stefan, Per và Phong đồng loạt lên tiếng, bọn họ luôn tin tưởng vào quyết định của Alex
Anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt như cậu bé đòi kẹo Tôi bật cười khúc khích – “Alex đi đâu thì em theo đó” - Khoé môi anh khẽ nhếch, chúng tôi nắm tay nhau cùng nhìn về phía cơn bão…
“Tôi cũng đặt cược vào cậu một lần” – Giọng nói lười biếng của Ryan đã trở lại
Chợt, một bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, cùng hướng với cơn bão đi nhanh về phía chúng tôi, bên cạnh là một chú chó với dáng vẻ cũng oai hùng và kỳ lạ không kém
*Gâu gâu*
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đi đến trước mặt chúng tôi, chú chó chạy đến cạnh chân tôi, sủa lên hai tiếng sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, quay đầu nhìn bóng dáng kia, có vẻ là chủ nhân của nó
“Nhóc con đã không sao rồi” – Tôi ngồi xuống, muốn vuốt ve đầu nó nhưng bị Alex ngăn lại
Tôi mỉm cười với anh, không hiểu sao tôi lại không có ác cảm với một người một chó kỳ lạ này – “Em biết chú chó này, có duyên từng gặp qua, không sao đâu Mọi người cũng bỏ súng xuống đi”
Nhìn mọi người với gương mặt căng thẳng, đang hướng họng súng về phía bóng dáng kia Tôi nhìn Alex với đôi mắt tội nghiệp, anh rốt cuộc thoả hiệp, gật đầu với đám Stefan
Tôi mỉm cười, ngồi xuống muốn sờ đầu chú chó, vậy mà chú ta liền tránh khỏi bàn tay tôi sau đó sủa lên một tiếng như lên án hành vi của tôi
“Nó không thích bị sờ vào đầu” – Là người kỳ lạ - chủ nhân của chú chó lên tiếng Thật đúng với hai từ kỳ lạ, người đó có chất giọng du dương hay như tiếng đàn nhưng lại không nghe ra được là âm thanh của nam hay nữ Quần áo trên người cũng rất kỳ quái, đôi chân dài tăm tắp được bao quanh bởi một đôi boots chiến binh kéo dài đến dưới đầu gối, một chiếc áo choàng lớn với chiếc mũ trùm che khuất hơn nửa gương mặt chỉ để lộ ra chiếc cằm thon gọn đẹp đẽ trắng muốt Trang phục này làm tôi liên tưởng đến sứ giả địa ngục bước ra từ bộ truyện Thần thoại Hy Lạp tôi hay xem lúc bé Toàn bộ trang phục đều là màu đen, nhưng không phải màu đen thuần tuý, mà là một màu đen tang tóc…
Cảm thấy rợn người, tôi thôi đánh giá người đó, đưa tay sờ vào bộ lông trước ngực chú chó, thật bất ngờ là nó không tránh né – “Bão sắp tới rồi, hai người cùng đi với chúng tôi đi” – Tôi nói với người kỳ lạ kia
“Ồ… con người, lo lắng cho ta sao?”
Người đó đi tới bên cạnh tôi như lướt trên mặt đất, cúi xuống nhìn chú chó của mình – “Ngươi còn muốn thế nào nữa, Russy Còn muốn ta dừng cơn bão đó sao?”
*Gâu*
Tôi khó hiểu nhìn một người một chó, người khó hiểu thì đến ngay cả lời nói cũng khó hiểu
“Được rồi, trông cô gái này cũng xinh đẹp đấy”
Người kỳ lạ áp sát cái mũ áo choàng vào tôi, vậy mà tôi cũng không thể nào nhìn rõ được gương mặt của người đó
Tôi nhanh chóng rơi vào lòng một khuôn ngực rắn chắc, Alex ôm trọn cả người tôi, gương mặt anh nhăn lại nhìn người kỳ lạ đầy cảnh giác
“Haha… Con người, ta cho các ngươi mười phút rời khỏi đây, sau mười phút nếu vẫn không thoát, ta chỉ đành gom xác các ngươi thôi Giờ thì đi theo hướng đó và rời khỏi đây”
Người kỳ lạ dùng một cây gậy cũng đặc biệt kỳ quái không biết lôi ra từ đâu, chỉ về hướng cơn bão và cũng là hướng Alex đã nói trước đó
“Ngươi đã trả ơn xong rồi Đi thôi, Russy”
*Gâu*
Chú chó đứng dậy, quay đầu nhìn tôi sau đó chạy theo chủ nhân của nó Bóng dáng một lớn một nhỏ khuất dần trong lòng núi lửa
“Nhìn người đó tôi cảm thấy rợn hết cả tóc gáy” – Per rùng mình lên tiếng
“Một người một chó đặc biệt kỳ quái” – Một thuộc hạ đi bên cạnh Ryan cũng trầm ngâm đánh giá
“Đi thôi, đi thôi Còn ở đây nữa là chúng ta thành xác chết thật đấy”
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tôi nhanh chóng bịt chặt miệng mình, nằm rạp xuống đất, lăn người sang một bên, những chuyện còn lại không làm khó được Alex, Harry và Ryan Johnson Việc quan trọng hiện giờ là tôi phải bảo vệ tốt bản thân, không được làm gánh nặng của bọn họ thêm lần nào nữa
**
Một lúc lâu sau, không gian trở nên yên tĩnh, không có tiếng súng cũng không còn tiếng đánh nhau Khói đã tan hết, chỉ còn lại những vệt sáng mù mờ bay chập chờn trong không trung như những bóng ma của những người đã bỏ mạng tại nơi đây
Tôi nghe thấy có người gọi tên mình
“Nhiên Nhiên…Nhiên Nhiên…” – Là âm thanh trầm thấp của Alex
“Em ở đâu, Nhiên Nhiên” – Bây giờ trong giọng nói của anh có pha lẫn sự lo lắng và sốt sắng hiếm thấy
Tôi ngoi đầu ra khỏi hốc nhỏ được che lấp bởi đống đổ nát – “Em…ở đây”
Anh kéo tôi ra khỏi đống gạch vụn, trong lúc anh giúp tôi phủi sạch bụi đất trên người Tôi nhìn lướt qua vai anh, cảnh tượng hỗn độn đập vào mắt, xác người chết nằm la liệt, tôi nhìn mãi nhưng không thấy gã Domenico đâu cả…
“Anh đã cho người đuổi theo hắn”
Tôi mỉm cười, vừa định mở miệng anh lại tiếp lời
“Harry cũng đuổi theo hắn rồi”
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, rồi cùng bật cười vì đối phương
“Trông anh như người rừng í” – Tôi đưa tay vuốt ve gương mặt anh
“Còn em thì như vừa chui từ dưới đất lên vậy Để anh xem có bị thương ở đâu không? Nếu sau này em còn dám không nghe lời, xem anh có chặt chân em không” – Lời nói của anh thật nghiêm nghị và hung dữ, nhưng ánh mắt lại chứa đựng đầy vẻ xót xa cùng yêu thương
“Không phải em vẫn còn nguyên vẹn sao, hì hì Nhưng đúng là em từ dưới đất chui lên mà” – Câu nói của tôi làm cả đám bật cười thích thú
Tôi chợt nhớ đến một vấn đề, khẽ nhón chân, nói nhỏ vào tai anh
“Anh có còn nhớ lần em hát ở một quán bar khi vừa sang Anh không?”
“Ừm”
“Bài hát tên gì nào?”
“Six feet under” – Anh búng nhẹ ngón tay vào trán tôi – “Sao tự dưng lại nhắc đến bài hát này?”
“Alex, em đã sợ hãi…sợ hãi ngay từ lúc quyết định rời xa anh Anh biết không, có một câu trong lời bài hát này luôn ám ảnh em mỗi đêm…” - Anh nhìn tôi chăm chú nhưng không có ý định ngắt lời, tôi nuốt một ngụm nước bọt sau đó nói tiếp
“ ‘Nếu tình yêu của chúng ta bị chôn vùi sâu dưới lòng đất’… ‘Would roses bloom, again?’” – Tôi run rẩy níu lấy cánh tay anh
Anh ôm lấy gương mặt tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt của anh nói cho tôi biết, anh đã hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói ấy
“Sẽ nở rộ, lần nữa!” - Âm thanh trầm ấm đi vào màng nhĩ sau đó truyền thẳng xuống trái tim đang đập từng nhịp của tôi
Khoé mắt ươn ướt, tôi ôm chầm lấy anh – “Xin lỗi anh, xin lỗi vì đã nói những lời khiến anh đau lòng, xin lỗi vì tự ý làm theo ý mình, xin lỗi vì làm anh tức giận và lo lắng Alex… tha thứ cho sự tuỳ hứng của em và…… Em yêu anh” – Tôi rướn người, chạm nhẹ vào môi anh nhưng bị ngăn lại
“Anh không chấp nhận lời xin lỗi”
Hành động ngăn lại của anh làm trái tim tôi như chìm xuống vực thẳm, nhưng nhiều hơn là sự khó hiểu trong lời nói của anh
“Ánh mắt, bờ môi, nụ cười, trái tim, cơ thể… ngay cả từng nhịp thở của em cũng phải thuộc về anh trọn vẹn, từng phút, từng giây… Nhiên Nhiên, hãy dùng cả sinh mệnh của em ở kiếp này để yêu anh, đền bù cho anh” – Mỗi câu nói của anh là một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống Tôi lâng lâng như bước trên mây, choáng voáng vì lời thổ lộ của anh
“Anh yêu em, Nhiên Nhiên, hơn hết thảy sinh mạng này” – Môi anh tìm kiếm môi tôi, trao cho tôi nụ hôn nóng bỏng nhất mà chúng tôi từng có
……
“Chúng tôi còn sống sờ sờ ở đây này” – Tiếng nói lười biếng của Ryan vang lên
Tôi ngại ngùng co người lại, giấu cả gương mặt vào lồng ngực Alex…
“Lão đại, đã mất dấu Domenico Pelle và cả Harry Derano”
“Yên tâm, hắn không chạy xa được đâu” – Âm thanh lạnh lẽo của Ryan Johnson truyền đến
“Cậu đã làm gì rồi?” – Alex khẽ nhíu mày hỏi
“Chỉ là cho hắn thử một loại thuốc mới mà thôi”
Trong ánh mắt của Ryan Johnson loé lên một tia tăm tối Không biết anh ta đã giở trò lúc nào với gã Domenico mà chúng tôi không hề hay biết
Chúng tôi chia nhau ra tìm, tâm trạng của tôi càng trở nên bất an hơn khi nhìn thấy những tia lửa của ngọn núi Etna lại bắt đầu bung nở một lần nữa
“Harry…Harry…”
“Chú ấy sẽ không sao” – Alex an ủi tôi
*Gâu gâu*
Bỗng từ đâu vang lên tiếng sủa của một chú chó, tôi hướng tầm mắt, nhìn thấy chú chó bị thương lúc ở khu vườn kia Nó đang đứng trên một bức tượng đã sụp đổ, dáng vẻ oai phong lạ thường
“Mọi người hạ súng xuống đi”
Tôi dợm bước tiến về phía chú chó, không hiểu sao, có một ý niệm luôn thôi thúc tôi rằng chú chó này muốn giúp đỡ, rằng nó biết Harry đang ở đâu
“Nhiên Nhiên…” – Alex lo lắng kéo tay tôi lại
“Em biết nó, có thể nó biết chổ của Harry” – Tôi nắm ngược lại tay anh, kéo anh chạy theo hướng chú chó
*Rầm…*
Lại một trận động đất nữa, nhìn những toà kiến trúc đang lung lay như chực ngã, tôi càng trở nên sốt ruột hơn Nếu chỉ một trận động đất nữa thôi, có lẽ tất cả chúng tôi sẽ vùi mình tại nơi đây
“Stefan, Anton tới đâu rồi?” – Alex vừa đi vừa hỏi
“Ở vòng ngoài, vẫn chưa thể vào được Người bên phía Hội đồng Liên minh thật sự đã dùng hết nhân lực” – Stefan nghiến răng trả lời
“Đã liên lạc được với Lucas chưa?”
“Năm phút trước ngài ấy bất ngờ bị đột kích trên không bằng tên lửa, hiện tại đã mất liên lạc”
“Per, chú đánh mã morse về tổng bộ”
“Thuộc hạ rõ”
……
*Gâu*
“Harry” – Tôi phát hiện Harry đang ngồi tựa vào một góc cây dưới chân một ngọn núi, cách đó khoảng 100m là gã Domenico đang đau đớn lăn lộn trên đất, khắp cơ thể gã đều lỡ loét nhiều mảng lớn… Có vẻ đây là tác dụng của thuốc mới mà Ryan đã nói
“Nhiên Nhiên…” – Ông yếu ớt gọi tên tôi, gương mặt ông tái đi vì mất máu
“Harry… người bị thương sao?” – Tôi mặc kệ tất cả, chạy nhanh đến bên cạnh Harry
“Đừng để con bé qua đây” – Harry quát lớn, đồng thời một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy người tôi
“Bỏ ra, bỏ em ra”
“Ngoan, ở đây rất nguy hiểm, con đừng qua đây”
“Haha…Tao không thoát khỏi thì mày cũng đừng hòng sống sót” – Gã Domenico cười phá lên, giọng gã the thé ghê rợn
Đến bây giờ mới phát hiện, có một khe nứt chia cách giữa chúng tôi với Harry và gã Domenico, do bị khuất tầm nhìn nên tất cả chúng tôi đều không nhận ra
“Muốn chết? Không dễ thế đâu Mày có muốn thuốc giải hay không?” – Chúng tôi khó hiểu nhìn Ryan Johnson
“Thuốc giải? Là mày hạ độc tao?”
“Rất hân hạnh!”
“Như thế nào mày mới chịu đưa thuốc giải?” – Gã cảnh giác lên tiếng hỏi
“Haha… Dù mày có lấy được thuốc giải thì sao? Mày phải nhận ra loại đạn tao đã ban tặng cho mày chứ? Sao hả, có thấy quen không?”
Bàn tay nhuốm đầy máu của Harry giơ lên một bảng điều khiển nhỏ hơn lòng bàn tay, trên đó có nhiều nút bấm màu đỏ
“Mày…”
“Đúng rồi đó, giờ thì hãy tận hưởng cảm giác của Ba tao khi đó”
“Aaaa…”
Tôi khó hiểu nhìn sang Alex, anh hiểu ý, khẽ giải thích với tôi – “Bảng điều khiển đó kết nối với một loại đạn có lực sát thương rất lớn Khi găm vào cơ thể, nó như các loại đạn thông thường khác, cho đến khi Harry nhấn nút từ bảng điều khiển kia, viên đạn sẽ tự động phát nổ thành nhiều mãnh nhỏ…”
Anh vuốt tóc tôi – “Có còn muốn nghe chi tiết nữa không?”
“Không muốn” – Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lo lắng nhìn Hary
“Harry, để lại cho hắn chút hơi tàn, tôi còn vài việc cần hỏi” – Ryan lên tiếng
“…Được” – Harry gật đầu, ông thả bảng điều khiển trong tay xuống Tôi đau xót nhìn gương mặt tái nhợt của ông
“Em phải cứu Harry…chú ấy sắp chịu đựng không nổi rồi” – Tôi quay sang Alex, giọng nói như nấc nghẹn
“Em đứng yên đây, không được lộn xộn”
Tôi cắn chặt môi dưới, quay sang nhìn Harry, ông mỉm cười gật đầu với tôi – “Nghe lời!” – Giọng nói khàn khàn yếu ớt của ông vang lên
“Cẩn thận” – Tôi dặn dò cả hai
Alex và mọi người đi tìm một thứ đủ lớn để có thể bắt qua khe nứt kia, tôi nhìn mọi người bận rộn sau đó nhìn về hướng cột khói đang dần biến thành một bức tường khổng lồ
“Haha… muốn giết thì giết, có tụi mày chết chung, tao còn hời lắm …” – Giọng gã Domenico vang lên
“Chỉ cần mày trả lời hai câu hỏi của tao, viên thuốc giải này sẽ thuộc về mày”
“…… Hỏi đi”
“Đêm ngày 22 tháng 05 năm 1995, tại một căn nhà gần bờ biển thuộc thành phố Palermo xảy ra một vụ giết người nghiêm trọng, nạn nhân là một người đàn ông, một người phụ nữ và một cô con gái khoảng chừng mười lăm tuổi Người phụ nữ và cô con gái bị cưỡng bức sau đó bị sát hại tàn nhẫn, còn người đàn ông bị rìu phanh thây ngay chính trên chiếc giường của mình Tại hiện trường phát hiện một mũi tên dính đầy máu và một chiếc rìu còn găm chặt trên thi thể người đàn ông Cảnh sát kết luận đây là một trong các cuộc thanh trừng băng nhóm mafia Mày nghe có quen không, hả? Domenico Pelle”
Giọng nói không mặn không nhạt của Ryan vừa dứt, tôi liền nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu của gã Domenico trừng lớn như không thể tin nổi, cơ thể gã co giật từng cơn, miệng há hốc không thốt nên lời
“Có nghe quen hay không? Nói” – Ryan quát lớn
“Quen… Quen…”
“Tốt Câu thứ hai, kẻ đi chung với mày lúc đó là ai?”
“Mày… mày là đứa con trai đó… mày là đứa con trai đã trốn thoát…” – Tay gã run run chỉ vào Ryan, gã vừa cười vừa la hét như điên loạn
“Nói Kẻ đứng sau mày là ai?” – Có vẻ như Ryan đã mất đi bình tĩnh, tôi thấy được trong ánh mắt anh ta là vẻ thống khổ và thù hận
“Là…”
*Rầm rầm*
Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển như có một con quái vật đang chuyển mình thức giấc
“Là ai, nói cho tao biết, là kẻ nào hả?” – Ryan điên cuồng gào lên với gã Domenico, cả người anh ta vươn tới phía trước, giữ lấy cả người gã Domenico đang chơi vơi giữa khe nứt
*Rầm rầm rầm*
“Aaaaa…”
“Không…Harry…” – Địa chấn đợt sau nối tiếp đợt trước Nơi Harry đang ngồi đột nhiên xuất hiện nhiều khe nứt hơn, cả người ông rơi xuống như có một sức mạnh nào đó hút lấy, lòng đất mở ra như miệng con quái vật đang vươn chiếc lưỡi đỏ lòm của mình quấn lấy ông
Tôi chạy nhanh về phía Harry nhưng một bóng đen lướt nhanh qua tôi
Alex lợi dụng khe nứt dịch chuyển, nhảy bật qua, chạy về hướng Harry, chồm người về phía trước bắt lấy một cánh tay của ông, tốc độ của anh nhanh đến nỗi làm tôi hoa mắt Giờ thì cả hai người đang chênh vênh bên mép khe nứt, nơi khoé miệng rộng lớn của con quái vật
Hai người đàn ông mà tôi yêu thương đang đứng trước bờ vực của cái chết, mà tôi lại thật vô dụng
Tôi bất chấp tất cả, lấy đà nhảy thật mạnh qua khỏi khe nứt, cũng may Stefan đã tiếp đất trước, nếu không có sự giúp đỡ của anh ta, có lẽ tôi đã rơi xuống dưới hố sâu kia
Chúng tôi kéo cả người Alex, nhưng do Harry bị thương, tôi thấy ông dần lịm đi, hiện giờ chỉ có Alex nắm chặt lấy tay ông
“Harry, Harry… Mau đưa tay cho con, người phải tỉnh táo, mau đưa tay cho con” – Tôi lớn tiếng gọi, nhưng ông vẫn không đáp lại lời tôi
“Stefan, giữ chặt người tôi Per, chú thả người xuống kéo Harry, tôi sắp không giữ được ông ấy rồi” – Alex ra lệnh
Tôi càng hoảng hốt gọi Harry, mong ông có thể nghe thấy, mong ông có thể tỉnh táo lại và nắm lấy tay tôi
“Buông… buông ra đi Bờ đá… này… sẽ không chịu nỗi sức nặng của tất cả chúng ta” – Giọng nói thều thào của Harry vang lên, rốt cuộc ông cũng đã tỉnh lại
“Không, đưa tay cho con, nhanh lên, Harry”
“Con ngoan, nghe lời Ta đã trả được thù cho cha ta, thế là đủ rồi” – Ánh mắt ông hướng về nơi Domenico vừa rơi xuống, là một vực thẳm dung nham đang sôi lên ùng ục
“Không, không đủ Harry phải sống…ng…”
“Ai cũng không được phép chết” – Là tiếng quát của Alex
Bỗng dưng, tôi cảm nhận được một nguồn sức mạnh từ cơ thể Alex, cả người anh căng ra, gân xanh trên cánh tay anh hằn lên chi chít, như là phản đối chủ nhân của nó đã đi quá giới hạn của sức chịu đựng…
……
Sau khi tất cả chúng tôi đều đã an toàn trên mặt đất, nhìn thấy Harry tuy bị thương nặng nhưng hiện tại vẫn còn sống, vẫn còn hiện diện ngay trước mắt tôi, ông đang mở rộng đôi cánh tay của mình nhìn về phía tôi…
“Daddy…” – Tôi bật khóc ôm chặt lấy người ông, cảm nhận được cơ thể ông chợt cứng lại vì tiếng gọi nức nở của tôi
“Ngoan… Những lúc thế này con mới chịu gọi ta như thế Nào, gọi lại lần nữa cho daddy nghe nào”
Tôi lau nước mắt, đằng hắng trả lời ông – “Con gọi Harry là bố… già, đúng với danh xưng của người đó Ba con đang ở nhà chăm cây chăm hoa, con làm gì có người ba gian hồ như Harry chứ”
“Con bé này… khụ khụ”
“Chúng ta đi thôi, nơi này không thể ở lâu” – Alex tiến đến chổ chúng tôi lên tiếng
Tôi nhìn xung quanh, gã Domenico và tay sai của gã đều đã chết Số người bên chúng tôi cũng đã thưa dần Ryan Johnson với gương mặt lạnh tanh như người mất hồn đang được thuộc hạ của anh ta dìu đi
Chúng tôi nhanh chóng tìm đường rời khỏi nơi đây, sức nóng ngày càng tăng lên, dường như chúng tôi đã đi quá sâu vào khu vực trung tâm của ngọn núi lửa
“Không có sóng, la bàn cũng không xác định được phương hướng” – Một thuộc hạ lên tiếng
“Kỳ lạ, lúc chạy theo con chó kia, tôi đã nhìn kỹ đường đi, chúng ta không hề đi sâu vào lòng núi lửa, tại sao bây giờ lại nằm ngay trung tâm và không thể nào tìm được đường ra?” – Phong lên tiếng, anh ta tuy khá nhỏ tuổi nhưng luôn là người làm việc cẩn trọng
“Bên này có gió, đi thôi” – Alex lên tiếng, tôi ngạc nhiên nhìn anh Có gió? Sao tôi không nghe thấy nhỉ?
Chúng tôi đi về hướng có gió kia, quả nhiên khoảng một lúc sau cảm giác nóng bức đã vơi bớt, tôi vừa mừng thầm trong lòng thì trước mắt chúng tôi, một bức tường mây… không, chính xác hơn là một bức tường được kết hợp giữa tro và bụi đá Bức tường đang tiến dần về phía chúng tôi, như là sóng thần nơi biển khơi, như là bão cát nơi sa mạc, như là con quái vật màu xám với đôi mắt đỏ ngầu đang tiến về phía này
“Chết tiệt” – Nhiều tiếng chửi rửa vang lên, tôi lo lắng nhìn bức tường di động kia rồi lại nhìn Alex
“Chúng ta phải đi hướng nào đây” – Tôi nhỏ giọng hỏi anh, ánh mắt anh vẫn nhìn về hướng cơn bão đang dần tiến tới
“Đi thẳng về hướng đó” – Sau một lúc suy nghĩ, Alex cất tiếng nói, tay chỉ thẳng về phía cơn bão
Tất cả chúng tôi đều sửng sốt nhìn anh, đi về hướng cơn bão sao, liệu điều gì đang đợi chúng tôi trong đó
“Thuộc hạ rõ” – Stefan, Per và Phong đồng loạt lên tiếng, bọn họ luôn tin tưởng vào quyết định của Alex
Anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt như cậu bé đòi kẹo Tôi bật cười khúc khích – “Alex đi đâu thì em theo đó” - Khoé môi anh khẽ nhếch, chúng tôi nắm tay nhau cùng nhìn về phía cơn bão…
“Tôi cũng đặt cược vào cậu một lần” – Giọng nói lười biếng của Ryan đã trở lại
Chợt, một bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, cùng hướng với cơn bão đi nhanh về phía chúng tôi, bên cạnh là một chú chó với dáng vẻ cũng oai hùng và kỳ lạ không kém
*Gâu gâu*
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đi đến trước mặt chúng tôi, chú chó chạy đến cạnh chân tôi, sủa lên hai tiếng sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, quay đầu nhìn bóng dáng kia, có vẻ là chủ nhân của nó
“Nhóc con đã không sao rồi” – Tôi ngồi xuống, muốn vuốt ve đầu nó nhưng bị Alex ngăn lại
Tôi mỉm cười với anh, không hiểu sao tôi lại không có ác cảm với một người một chó kỳ lạ này – “Em biết chú chó này, có duyên từng gặp qua, không sao đâu Mọi người cũng bỏ súng xuống đi”
Nhìn mọi người với gương mặt căng thẳng, đang hướng họng súng về phía bóng dáng kia Tôi nhìn Alex với đôi mắt tội nghiệp, anh rốt cuộc thoả hiệp, gật đầu với đám Stefan
Tôi mỉm cười, ngồi xuống muốn sờ đầu chú chó, vậy mà chú ta liền tránh khỏi bàn tay tôi sau đó sủa lên một tiếng như lên án hành vi của tôi
“Nó không thích bị sờ vào đầu” – Là người kỳ lạ - chủ nhân của chú chó lên tiếng Thật đúng với hai từ kỳ lạ, người đó có chất giọng du dương hay như tiếng đàn nhưng lại không nghe ra được là âm thanh của nam hay nữ Quần áo trên người cũng rất kỳ quái, đôi chân dài tăm tắp được bao quanh bởi một đôi boots chiến binh kéo dài đến dưới đầu gối, một chiếc áo choàng lớn với chiếc mũ trùm che khuất hơn nửa gương mặt chỉ để lộ ra chiếc cằm thon gọn đẹp đẽ trắng muốt Trang phục này làm tôi liên tưởng đến sứ giả địa ngục bước ra từ bộ truyện Thần thoại Hy Lạp tôi hay xem lúc bé Toàn bộ trang phục đều là màu đen, nhưng không phải màu đen thuần tuý, mà là một màu đen tang tóc…
Cảm thấy rợn người, tôi thôi đánh giá người đó, đưa tay sờ vào bộ lông trước ngực chú chó, thật bất ngờ là nó không tránh né – “Bão sắp tới rồi, hai người cùng đi với chúng tôi đi” – Tôi nói với người kỳ lạ kia
“Ồ… con người, lo lắng cho ta sao?”
Người đó đi tới bên cạnh tôi như lướt trên mặt đất, cúi xuống nhìn chú chó của mình – “Ngươi còn muốn thế nào nữa, Russy Còn muốn ta dừng cơn bão đó sao?”
*Gâu*
Tôi khó hiểu nhìn một người một chó, người khó hiểu thì đến ngay cả lời nói cũng khó hiểu
“Được rồi, trông cô gái này cũng xinh đẹp đấy”
Người kỳ lạ áp sát cái mũ áo choàng vào tôi, vậy mà tôi cũng không thể nào nhìn rõ được gương mặt của người đó
Tôi nhanh chóng rơi vào lòng một khuôn ngực rắn chắc, Alex ôm trọn cả người tôi, gương mặt anh nhăn lại nhìn người kỳ lạ đầy cảnh giác
“Haha… Con người, ta cho các ngươi mười phút rời khỏi đây, sau mười phút nếu vẫn không thoát, ta chỉ đành gom xác các ngươi thôi Giờ thì đi theo hướng đó và rời khỏi đây”
Người kỳ lạ dùng một cây gậy cũng đặc biệt kỳ quái không biết lôi ra từ đâu, chỉ về hướng cơn bão và cũng là hướng Alex đã nói trước đó
“Ngươi đã trả ơn xong rồi Đi thôi, Russy”
*Gâu*
Chú chó đứng dậy, quay đầu nhìn tôi sau đó chạy theo chủ nhân của nó Bóng dáng một lớn một nhỏ khuất dần trong lòng núi lửa
“Nhìn người đó tôi cảm thấy rợn hết cả tóc gáy” – Per rùng mình lên tiếng
“Một người một chó đặc biệt kỳ quái” – Một thuộc hạ đi bên cạnh Ryan cũng trầm ngâm đánh giá
“Đi thôi, đi thôi Còn ở đây nữa là chúng ta thành xác chết thật đấy”
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn